Hơn một tháng sau.

Trên cơ bản mà nói, bọn họ quyết định ở chung một chỗ, nhưng mà về mặt tình cảm càng thân mật hơn, tình trạng cuộc sống không có gì thay đổi, vẫn thoải mái tự do như cũ, chuyện như cẩn thận duy trì hình tượng, hoàn toàn không xảy ra giữa bọn họ —— Hạ Lam rất muốn nói như vậy, nhưng trên thực tế, không phải.

Biết vài chục năm thì thế nào, trước đây đã ở cùng nhau nửa năm rồi thì thế nào, nhận thức của cô đã bị cài đặt lại, không có cách nào duy trì tình trạng trước đó, Hạ Lam yên lặng suy nghĩ, nếu như hai người cùng đi ăn lẩu, chắc hẳn cô chỉ ăn hai miếng thịt, sau đó liền vuốt bụng nói no bụng rồi.

Lúc lễ mừng năm mới bọn họ về nhà của mình, Cao Học Văn cùng mẹ đi Nhật Bản chơi một chuyến, mà cả kỳ nghỉ đông cô đều ôm điện thoại di động, trước kia cô nói với Tỉ Lam trong điện thoại di động có phóng xạ, rốt cuộc Tỉ Lam cũng có cơ hội cười cô ôm điện thoại không rời tay.

Chuyện này thật là quá tệ. Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại diễn đàn [L/ê] {Q.u,ý} (Đ+ô+n)

Lúc trước cô có thể để mặt mộc, quần vận động, kẹp cá mập, quả thật rất nhẹ nhõm, nhưng mà bây giờ, cô bắt đầu để ý đến vấn đề hình tượng, những quần áo thoải mái xù cả lông lên không thể mặc nữa rồi, ở nhà đi tới đi lui cũng phải trang điểm nhẹ, còn nữa, áo ngủ của cô cũng rất không hấp dẫn. . . . . . Mặc dù có thể nói hình như Cao Học Văn cũng không để ý lắm, nhiệt tình như cũ, nhưng mà nếu có thể. . . . . .

Hạ Lam lắc đầu một cái, không thể suy nghĩ tiếp, nghĩ tiếp nữa vẻ mặt sẽ mất kiểm soát, hiện tại là thời gian nghe Đại đầu tử chủ nhiệm Trần hăng hái phát biểu.

"Nửa tháng nữa học kỳ sau sẽ bắt đầu, tình hình tuyển sinh của chúng ta năm nay so với năm ngoái mà nói, không tính là quá tốt, nhưng căn cứ kinh nghiệm đã qua, rất nhiều nhóm học sinh sau khi tựu trường rồi mới bắt đầu tham gia, vì vậy, chúng tôi rất hi vọng các thầy cô có thể cố gắng hết sức dạy lớp học thử, không mắc lỗi, học sinh tới học thử sẽ giới thiệu Á Châu chúng ta không giống người thường, kinh nghiệm dạy học của chúng ta rất phong phú, tuyệt đối có thể tạo ra thành tích lớn, khó, xông, vào ——" Sau khi dõng dạc, chủ nhiệm Trần hơi dừng một chút, "Hôm nay tới đây kết thúc, cám ơn các thầy cô giáo." Trong lòng Hạ Lam thầm oán chủ nhiệm Trần nhàm chán, khi quay đầu tầm mắt giao với Jenny dạy tiếng Anh, hai người không nhịn được bật cười.

Jenny thu dọn tài liệu, giả vờ sắp xếp lại tạo ra âm thanh không nhỏ, "Tại sao không ai nói cho anh ta biết không cần làm bộ làm tịch?"

"Bởi vì anh ta sẽ hiểu lời khuyên thành không nể mặt của anh, hậu quả không nể mặt anh sẽ rất nghiêm trọng, kết quả chính là, người nói cho anh ta biết sẽ rất thảm."

"Tuần trước tôi mới biết, tại sao chủ nhiệm Trần làm việc giống như con ruồi không đầu nhưng công việc vẫn vững vàng, thì ra chị gái của anh ta và chị gái ông chủ là chị em, cùng chung một chồng...." Chuyện này Hạ Lam sớm biết, cô từng nghe mẹ Cao nói, em trai Tiểu Tứ trung niên thất nghiệp, Tiểu Tứ muốn nhét anh ta vào Cao thị, ba Cao không chịu, Tiểu Tứ khóc sướt mướt nhiều ngày, mẹ Cao vì thay chồng giải quyết vấn đề này, nhét anh vào trường luyện thi —— hành động này đương nhiên nhận được sự cảm kích của ba Cao và sự khen ngợi của bà nội Cao"

Quan hệ nhân thân của người có tiền thật sự kỳ lạ, đời này cô vĩnh viễn sẽ không hiểu rõ được, "Được rồi, dù thế nào đi chăng nữa anh ta cũng mắc chứng ảo tưởng tương đối nghiêm trọng, phiên diện khác vẫn ổn."

"Đúng thế." Jenny vỗ vỗ bản báo cáo dự đoán có thể so với đơn vị học thuật nghiên cứu, "Thật không hiểu in những thứ này có ý nghĩa gì, phân tích thị trường, phân khúc thị trường, những thứ này không có quan hệ gì với chúng ta, chúng ta là bộ phận của trường học, chứ không phải là bộ phận hành chính."

Hạ Lam lấy phần tài liệu của mình đi, không nhịn được buồn cười, không ai xem, một chồng lớn như vậy, hoàn toàn là lãng phí giấy, khiến không ai được thoải mái, Đại đầu tử chiếm dụng giờ tan ca của bọn họ —— làm bộ làm tịch có thể nhịn, chiếm dụng thời gian tuyệt đối không thể nhịn.

Sáng sớm hôm nay, anh ta muốn tất cả thầy cô chuyên nhiệm ở Á Châu chín giờ tối tập hợp mở cuộc họp nhỏ, cái gì gọi là mở cuộc họp nhỏ? Bọn họ cũng không phải là thương nhân, biết mở cái rắm, tuyển sinh và kinh doanh là chuyện của bộ phận hành chính mà.

Hạ Lam hôm nay vốn bảy giờ rưỡi là có thể về, bị cưỡng ép ở lại đến chín giờ, cực kỳ khó chịu, còn cô giáo Hồng vốn năm giờ rưỡi có thể đi lại phải ở lại đến hiện tại, sắc mặt càng khó coi, chỉ ngu ngốc nói là muốn đi họp, nhưng Á Châu hoàn toàn không có phòng họp, bọn họ chỉ có thể ở phía sau quầy tiếp tân lầu một làm bộ như thật sự có chuyện quan trọng, bởi vì Đại đầu tử quá kích động, giọng cực lớn, làm người đi qua cũng sẽ nhìn vào bên trong, cảm giác thật là muốn tìm cái lỗ chui xuống.

Lãng phí thời gian, lại mất hết mặt mũi, đáng giận nhất là cô và Cao Học Văn đã hẹn sẽ đi ăn kem mật ong, đây là lần đầu tiên bọn họ hẹn nhau ra bên ngoài ăn mừng, cứ như vậy không còn.

Đại đầu tử, quả thật tội ác tày trời.

Hạ Lam thừa dịp không ai chú ý, cầm tài liệu trên tay ném vào đống giấy vụn, tiếp đó cầm túi lên đi ra ngoài, lại không nghĩ rằng sau lưng truyền đến tiếng gọi cực kỳ lớn "Cô giáo Lý cô chờ một chút?"

Jenny ném cho cô một ánh mắt đồng cảm, quầy tiếp tân cũng có vài người cúi đầu bật cười.

Hạ Lam hoàn toàn không nhịn được, "Xin hỏi chủ nhiệm Trần có chuyện gì không?"

"Tôi muốn bàn bạc lịch dạy học vào kỳ nghỉ hè với cô giáo Lý."

Trời ạ, lại nữa? Còn nữa? Không thể đổi chiêu khác sao? "Sắp xếp như thế nào tôi đều không có ý kiến, tôi là cô giáo chuyên nhiệm, không có dạy thêm ở những chỗ khác." Hơn nữa ở Á Châu Hạ Lam thật sự chính là cô giáo số học chuyên nhiệm duy nhất, lớp số học cứ viết tên của co lên là được, "Chỗ cua quẹo vừa lúc mới mở một tiệm cà phê, không bằng chúng ta đi sang đó rồi trò chuyện tiếp." Hạ Lam thở dài, đang muốn mở miệng, một giọng nói truyền đến từ phía sau lưng cô, "Xin hỏi anh muốn tán gẫu chuyện gì với vợ tôi?"

Hạ Lam quay đầu, liền thấy Cao Học Văn đi tới bên cạnh, duỗi tay ôm bả vai của cô, "Tôi là tiên sinh của Lý Hạ Lam, xin hỏi anh nhất định muốn hẹn vợ tôi đến tiệm cà phê để tán gẫu chuyện gì?" Nét mặt Đại đầu tử rất kinh ngạc, "Cô... cô kết hôn rồi?"

Hạ Lam buồn cười giơ tay của mình lên, "Tôi đã nói với anh hơn mười lần là tôi kết hôn rồi." "Sao, làm sao có thể?"

Hạ Lam rất buồn cười rồi, "Làm sao không thể?"

"Tôi nghe ngóng, mặc dù cũng rất nhiều người nghe nói cô đã kết hôn, nhưng chưa ai từng gặp chồng cô, tất cả mọi người nói cô hẳn là sợ phiền toái, cho nên mới đeo một chiếc nhẫn để dễ dàng hơn. . . . . ."

"Vậy xin lỗi đã làm anh thất vọng, tôi chính là chồng của cô ấy." Cao Học Văn cũng rất đúng lúc để lộ nhẫn cưới trên tay ra, "Sau này có việc, xin nói ở trường luyện thi, tôi không hy vọng bất kỳ kẻ nào lén lút hẹn gặp vợ của tôi, nếu không, tôi chỉ có thể nói chuyện này với Giang tiên sinh thôi." Đại đầu tử càng kinh ngạc hơn, "Anh biết Giang tiên sinh?"

"Không chỉ biết, hơn nữa còn rất quen thuộc, tôi dám chắc chắn quan hệ của tôi với ông ấy tốt hơn với anh, chẳng hạn như, ông ấy thích hát karaoke, thích rượu mới ra lò, gần đây mới vừa đổi xe, thích mặc âu phục nhưng không thích đeo cà vạt."

Cao Học Văn cúi đầu, hạ thấp giọng nói: "Ông là bác của tôi."

Hạ Lam trực tiếp nhịn đến khi đi qua cua quẹo, lúc này mới cất tiếng cười to, đối với một người say mê quyền thế mà nói, không có gì buồn cười bằng chuyện để cho anh ta gặp phải người có quyền thế lớn hơn.

Cao Học Văn cười nhìn cô, "Vui vẻ như vậy?"

"Ừ, thật ra thì anh ta đã làm phiền em được một thời gian rồi. . . . . ."

Người đàn ông nhếch mày, "Được một thời gian rồi?"

"Lúc trước anh ta từng hẹn em một lần, nhưng sau khi bị em từ chối, cũng không nhắc lại, chẳng qua chính là tìm cơ hội nói chuyện với em, "Cô giáo Lý, hiện tại tiến độ dạy học của lớp mười hai tới đâu rồi.", "Có học sinh phản ánh chỗ bỏ trống quá nhỏ"..., nhưng hôm nay không biết bị làm sao, lại tới nữa."

"Xem ra anh xuất hiện rất đúng lúc đó." Cao Học Văn hài lòng, "Hoàng tử giải cứu công chúa."

"Tại sao anh lại nói với anh ta Giang tiên sinh là bác của anh?"

"Nếu như anh nói là cậu của anh, vậy anh ta sẽ làm phiền chị anh ta, chị anh ta sẽ tới làm phiền mẹ anh, đây không phải là kết quả anh muốn, cho nên anh quyết định giả làm em họ, vừa có thể làm cho anh ta thu liễm, mẹ anh có thể yên bình như trước."

"Ôi. . . . . . Anh. . . . . ." Thật sự thay đổi rất nhiều.

Phiên bản Cao Học Văn này, sẽ nghĩ cách bảo vệ cô, cũng sẽ nghĩ cách bảo vệ mẹ, hoàn toàn khác người mê rock muốn ăn đòn trước kia, là một người đàn ông thật sự.

Hạ Lam nghĩ, nếu như tính cách của anh cứ duy trì như vậy, nói không chừng cô sẽ nhận thức sai giống như anh, sau khi thương anh một thời gian dài, tiếp đó sẽ chết mê chết mệt.

Hôm nay thật sự là trải nghiệm mới trong cuộc sống, trước kia cô phải chiến đấu một mình, nghĩ biện pháp giải quyết chuyện của mình, hiện tại có người sẽ đứng ở phía trước cô, thì ra đây chính là cảm giác được bảo vệ. . . . . . Phát hiện Cao Học Văn không quẹo cua, Hạ Lam kéo anh, "Trạm xe điện ngầm ở bên kia, anh muốn đi đâu?" Anh chỉ vào bãi đậu xe cách đó không xa, "Anh mua xe."

"Mua xe?" Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại diễn đàn  @Lê;Quý;Đôn

"Nên nói, nhận xe phù hợp với công ty, anh không ngại đi tàu điện ngầm, nhưng nếu là phó tổng giám đốc, về sau phải ra ngoài gặp khách hàng, vẫn cần phải ra vẻ một chút mới được."

Hạ Lam hiểu, mặc quần áo thể thao vào quầy chuyên doanh châu báu, cùng mặc thời trang mùa xuân của Chanel, tuyệt đối nhận được sự đối xử không giống nhau, "Xe trước kia của anh đâu?" "Đang ở trong nhà để xe ở nhà." Ngược lại Cao Học Văn có chút ngượng ngùng, "Hiện tại không muốn lái loại xe đó, quá huênh hoang rồi."

Hạ Lam cười khúc khích, rốt cuộc biết Ferrari màu đỏ rất huênh hoang rồi.

Hơn nữa không chỉ Ferrari, anh còn có chiếc xe thể thao màu bạc tương tự, nhưng mà cô không biết tên chiếc xe đó.

Người đàn ông ôm cô đi vào bãi đậu xe, là một chiếc Benz vô cùng thích hợp với chức vụ mới của anh.

Đây là lần đầu tiên Hạ Lam ngồi xe Benz, trong nháy mắt ngồi xuống cô liền biết vì sao người có tiền đều yêu nó, rộng rãi lại thoải mái, sau đó. . . . . . Cô nhìn thấy anh treo Polaroid (*) ngay trước chỗ tài xế ngồi, là từ khu nhà trên núi Bạch Vân chụp ra khung cảnh bên ngoài, sắc tím xen giữa bầu trời và mặt trăng, mơ hồ còn nhìn thấy mấy vì sao, rất đẹp, nhưng mà có chút vắng lặng. Hạ Lam lấy hình xuống, "Chụp hồi nào?"

(* Polaroid là loại ảnh được in ra từ máy chụp ảnh lấy ngay)

"Mới vừa trở về Đài Loan thì bị chênh lệch múi giờ, ngày đầu tiên thật sự không thể nào ngủ được, thức dậy đọc sách, mệt mỏi liền chuyển sang nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi thuận tay chụp lại."

Cô nhướng mi, thầm nghĩ, sau lại để ở chỗ này?

Mặc dù cô chưa từng mua xe, nhưng cô biết đây là vị trí bình thường được dùng để đặt giấy chứng nhận hoặc hình quan trọng.

Hẳn là buổi chiều anh mới từ công ty lái xe đi, sáng sớm cô đã nói với anh không thể đi ăn kem mật ong rồi, anh trả lời: Biết, ở công ty làm thêm giờ, nhìn tài liệu lâu một chút, chờ đến giờ tan làm sang đón em về nhà.

Tấm hình này lại ở đây, tuyệt đối không phải do rất đẹp, trước khi anh tới đón cô còn đặc biệt về nhà một chuyến lấy nó, có thể thấy được ý nghĩa rất quan trọng, nếu như nguyên nhân không thể nói với cô, cũng không cần đặt ở vị trí cô có thể thấy. . . . . . A a a. . . . . . A a.

Haiz, hỏng bét, tâm trạng xuống thấp rồi.

Thiên sứ nhỏ lý tính nói với cô: Mỗi người chắc chắn sẽ có một hai chuyện không muốn nhắc đến, tình yêu là dựa vào nhau chứ không phải cưỡng ép nhau, cô nên tôn trọng anh ấy.

Thiên sứ nhỏ cảm tính nói với cô: Giữa hai người không nên có bí mật, cô nên buộc anh ta nói ra, nếu không giữa hai người sẽ càng ngày càng có nhiều bí mật, sau đó có một ngày cô chắc chắn không nhìn thấu anh ta.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương