Cùng lúc đó, nam tử trung niên kia dường như tùy ý nhìn thoáng qua Mạnh Hạo trên đỉnh núi Cái nhìn này, dù gã không để lộ tu vi, nhưng với tu vi của gã, cho dù là một ánh mắt thôi cũng đủ để gây nên tiếng nổ vang Toàn bộ Đông phong rung chuyển Ánh mắt gã như một thanh kiếm sắc bén, trong khoảnh khắc bắn thẳng tới Mạnh Hạo

Mạnh Hạo biến sắc mặt, hộc ra một ngụm máu tươi, cả người ngay tức khắc như rơi vào băng hàn vạn cổ Cảm giác nguy cơ sinh tử chưa bao giờ mãnh liệt như thế xuất hiện trong lòng hắn, làm cho đầu óc Mạnh Hạo chấn động, dường như mất đi năng lực tư duy, yếu ớt không thể chịu nổi một kích

Thậm chí hắn cảm nhận được cái chết mà trước nay chưa từng cảm nhận được, thân thể hắn sắp héo rũ, linh hồn hỏa sắp tắt, mi tâm hắn còn xuất hiện một vết máu

Cô độc, bất lực và tử vong hóa thành một bàn tay lớn đã đè lên người Mạnh Hạo, muốn làm cho hắn tan xương nát thịt, đánh hắn vào nơi vạn kiếp bất phục

Đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh bỗng nhiên vang khắp Kháo Sơn tông

- Tu vi Kết Đan, ngưng kết không phải tạp đan mà là Xích đan gần với Tử đan, ấy thế mà lại đi bắt nạt một đứa nhóc Ngưng Khí, đây là đệ tam mạch hộ đạo giả Vương Tích Phạm hành tẩu bên ngoài của Vương gia Nam Vực đó ư?

Một bóng người màu lam lập tức xuất hiện trong hư không phía trước Mạnh Hạo, đúng là chưởng môn Hà Lạc Hoa, ông vung tay phải lên, lập tức tiếng nổ vang kinh thiên động địa đinh tai nhức óc vang lên

Hư vô bốn phía dường như muốn vỡ nát, hóa thành từng gợn sóng to tản ra bốn phía Một khí tức mạnh đến mức khó có thể hình dung trực tiếp bột phát ra từ trên người Hà Lạc Hoa Ông đứng đó, như kẻ duy nhất trong trời đất, lạnh lùng nhìn nam tử trung niên Vương Tích Phạm trên chiến thuyền

- Khiến Hà huynh chê cười rồi, Vương mỗ tới đây dẫn Đằng Phi đi, cảm ơn mấy năm nay đã chiếu cố

Vương Tích Phạm cười ôn hòa, nhưng trong thần sắc lại có vẻ ngạo nghễ không nói nên lời Gã vung tay áo lên, chiến thuyền dưới người lập tức ầm ù, hóa thành một cây cầu vồng lập tức nhập vào tinh không, biến mất không thấy gì nữa, chỉ có tinh quang lóe lên, đã cách rất xa

Mạnh Hao lại hộc ra một ngụm máu nữa, nhưng hắn vẫn ngẩng đầu nhìn chằm chằm chiếc chiến thuyền đã đi xa kia, trong mắt lóe lên hàn mang

Hà Lạc Hoa quay đầu liếc Mạnh Hạo một cái, im lặng một lúc rồi thở dài, sau đó bỏ đi Chỉ có Mạnh Hạo là ánh mắt như vô biên vô hạn, theo chiếc chiến thuyền kia đi xa

- Đây là tu sĩ Kết Đan, chỉ liếc mắt một cái là có thể khiến ta tan xương nát thịt Đây mới chỉ là Kết Đan, trên nó còn có Nguyên Anh, còn có Trảm Linh, còn có các cảnh giới khác

Nam Vực, Vương gia!

Mạnh Hạo cắn chặt răng, trong mắt như có ngọn lửa đang hừng hực bốc cháy

- Ngươi nếu không mạnh thì không có tư cách để sinh tồn Ngươi nếu không mạnh thì không có tư cách tu hành Ngươi nếu không mạnh thì cũng không có tư cách sống sót, chỉ có thể để mặc cho người chém giết Cuộc sống như thế ngươi có nguyện ý không?

Những lời Trần Phàm sư huynh nói lúc trước quanh quẩn trong đầu óc Mạnh Hạo, dần dần càng mãnh liệt, khắc sâu trong đầu hắn, khắc lên xương cốt hắn, khắc trong linh hồn hắn, không thể xóa đi

- Ta không muốn!

Mạnh Hạo nắm chặt tay lại, gằn lấy từng chữ một Âm thanh ấy trong trời đất tuy rất mỏng manh, những trong lòng Mạnh Hạo thì như sấm sét rầm rầm vang lên

- Ta không muốn mặc người chém giết!

- Ta không muốn trở thành kẻ yếu!

- Ta không muốn ngay cả tư cách đánh trả cũng không có!

- Ta muốn mạnh, ta muốn trở nên hùng mạnh!!

Lý tưởng của Mạnh Hạo chính là trở thành kẻ có tiền rồi tới Đông Thổ Đại Đường, nhưng hôm nay lý tưởng này vẫn còn, mà lại thêm một tín niệm còn kiên định hơn, phải trở thành cường giả Bởi vì con đường tu hành nghịch thiên này, nếu không mạnh thì ắt phải chết!

Thời gian lại vun vụt trôi đi, nhoáng cái đã nửa tháng Trong nửa tháng này, Mạnh Hạo phần lớn là ngồi trong Pháp các của tông môn đọc những điển tịch của tông môn, lại càng có thêm hiểu biết về Triệu quốc, về Nam Vực

Thậm chí hắn còn tìm được một tấm bản đồ vẽ tay, có miêu tả Nam Thiệm chi địa cực kỳ rộng lớn này, ghi rõ Đông Thổ Đại Đường, chỉ ra Bắc Mạc Khương Địch, còn có man di phương tây và Nam Vực nơi hắn đang ở

Toàn bộ thế giới được vẽ lại rất rõ ràng trên tấm bản đồ này, khắc vào trong đầu Mạnh Hạo Nam Vực rộng lớn vô cùng này lại chỉ là một bộ phận của Nam Thiệm chi địa, mà Triệu quốc lại chỉ nằm ở một góc của Nam Vực

- Toàn bộ Nam Vực đều lớn bằng ngàn cái Triệu quốc

Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh trên Pháp các, ánh mắt lộ vẻ say mê

- Thì ra muốn tới Đông Thổ Đại Đường một chuyến, cũng không phải là đơn giản, cần phải vượt qua Thiên Hà hải

Sau một hồi lâu, Mạnh Hạo cúi đầu nhìn xuống bản đồ trước mặt, thấy bốn khu vực đông tây nam bắc trên Nam Thiệm chi địa này, trong đó Đông Thổ và Bắc Mạc nối liền như một khối đại lục, mà cách biển rộng mênh mông là vùng đất Tây Man và Nam Vực tiếp nối nhau

Mãi tới khi mặt trời lặn về đằng tây, tới tận lúc hoàng hôn buông xuống, Mạnh Hạo mới dụi con mắt, đặt tấm bản đồ kia lại rồi mới đi ra khỏi Pháp các Hắn nhìn tới phương đông hồi lâu, rồi xoay người trở lại động phủ của hắn

Dạ Minh châu trên đỉnh động phủ này tỏa ra ánh sáng êm dịu, bốn phía là nham bích màu xanh, cũng có năm gian thạch thất, linh tuyền cuồn cuộn khiến cho linh khí trong động phủ cực kỳ nồng đậm

Đây là đãi ngộ mà chỉ đệ tử nội môn mới được hưởng Lúc này bước vào động phủ, Mạnh Hạo liền khoanh chân ngồi xuống trên một tảng đá bạch ngọc Đá này tuy không phải linh thạch, nhưng ngồi lên sẽ khiến đầu óc tỉnh táo, là bảo vật hiếm có

Vật này chỉ có đệ tử nội môn mới có được

- Chỉ đệ tử nội môn mới được xem như chân chính vào tông môn

Mạnh Hạo bình tĩnh nhìn tảng đá bốn phía, trên có điêu khắc mấy con chim thú, mỗi một bức đều ẩn chứa thâm ý, làm cho người ta xem mà cảm thấy không tầm thường

- Đãi ngộ hoàn toàn khác biệt với ngoại tông, là để làm nổi bật sự ưu việt và khác biệt của đệ tử nội môn Cũng giống phàm trần, thân phận bị chia làm các cấp độ, tranh giành là có thể vượt lên đệ tử ngoại tông Mà con đường sau này nếu muốn trở thành người trên người khác thì nhất định phải mạnh!

Nghĩ tới Vương gia Nam Vực, sâu trong mắt hắn lại có thêm một tầng khác biệt được che giấu rất sâu

Không lâu sau, hoàng hôn còn chưa qua thì bên ngoài động phủ của Mạnh Hạo truyền tới giọng nói đầy cung kính

- Mạnh sư huynh, dưới núi Lý Phú Quý muốn cầu kiến

Đồng tử kia vốn là tạp dịch, nhưng vì Mạnh Hạo trở thành đệ tử nội môn mà được tông môn tuyển ra làm đồng tử cho Mạnh Hạo, phụ trách sinh hoạt hằng ngày cho Mạnh Hạo

Đây cũng là đãi ngộ của đệ tử nội môn Lúc đầu Mạnh Hạo còn không thích ứng, đời này hắn chưa từng được ai hầu hạ như vậy Lại thấy bên phía Trần sư huynh cũng có đồng tử như vậy nên cũng tiếp nhận chuyện này, chỉ là lòng lại càng kiên định với tín niệm của mình

Chỉ có cường giả mới có thể chi phối cuộc đời kẻ khác, mới có thể khiến cuộc đời mình không bị kẻ khác chi phối Môn quy của Tu Chân giới và Kháo Sơn tông giống nhau, không hợp lý, không công bằng, nhưng nó tồn tại

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương