Ngã Dục Phong Thiên
-
Chương 40
Vương Đằng Phi lộ ra kích động mãnh liệt, một màn này, nếu người ngoài nhìn thấy liền chắc chắn sững sờ, bởi vì, bộ dáng này chưa từng xuất hiện trên mặt Vương Đằng Phi.
Trong mắt người khác, Vương Đằng Phi là con cưng của trời đất, ánh mắt ôn hòa, nụ cười thân thiện, khuôn mặt tuấn mỹ, tất cả đều hoàn mỹ.
Nhưng lúc này Vương Đằng Phi không thể không kích động, nghĩ tới mình chuẩn bị nhiều năm như vậy, hao phí bao nhiêu vật lực. Hôm nay rốt cuộc y sắp có được thứ mình khát vọng đã lâu, là chí bảo đã định sẵn theo mình cả đời, tim y không nhịn được mà đập rộn lên.
Thậm chí, một trong hai nguyên nhân lớn nhất để y lựa chọn Kháo Sơn Tông chính là phải có được vật này.
Giờ phút này, tốc độ của y đã nhanh tới cực hạn, ngay khi vừa vào động, nhìn thấy thi thể yêu thú khổng lồ kia, Vương Đằng Phi nhịn không được mà cười to, hai mắt lộ vẻ phấn khởi. Y lập tức vọt về phần đuôi thi thể, nơi mãng xà lột xác tìm kiếm. Nhưng rất nhanh, trên mặt y liền lộ vẻ khó hiểu, hai mắt trợn trừng, sau một lát, y gần như đã lật tung thi thể yêu thú, cuối cùng, y hoàn toàn sững sờ.
- Sao lại không thấy rồi!
- Điều này không có khả năng, chí bảo kia, chỉ sau khi mãng xà lột xác hoàn toàn mới có thể thuận lợi lấy xuống, nơi đây cũng chỉ có lúc này mới an toàn tiến vào, sao lại không có. Không thể không có!
Hai mắt Vương Đằng Phi bắn ra tinh mang ngập trời, trong đầu ong ong tìm tòi, cho đến khi y nhìn thấy dấu vết phi kiếm đâm trên da mãng xà, là dấu vết có người rút ra. Thân hình Vương Đằng Phi liền run rẩy, lộ ra phẫn nộ trước đây chưa từng có, cùng với vẻ mặt không dám tin. Y điên cuồng gào thét, chấn động cả Hắc Sơn.
Khi nhìn thấy đầu thi thể bị người ta mạnh mẽ bổ ra, bên trong đã không còn yêu đan, về phần hài cốt thì y đang trong lúc cảm xúc mãnh liệt, cũng không liếc mắt một cái.
Dưới sự phẫn nộ, y mang theo điên cuồng khó thể hình dung vọt lên, lao ra bên ngoài, lại càng dùng giọt máu trên cánh tay tìm kiếm cảm ứng, nhưng chẳng biết tại sao, giọt máu này cảm ứng không được chút nào, như bị người ta xóa đi!
Y tìm toàn bộ Hắc Sơn cũng không thu hoạch được gì!
Cuối cùng, y ngơ ngác trở về cái động, nhìn thi thể yêu thú kia, Vương Đằng Phi rống lên thê lương.
- Ta dùng ba năm tìm kiếm điển tịch, suốt ba năm, ta không để tâm tu hành, vì những điển tịch kia mà ta bỏ ra hơn mười vạn linh thạch, rốt cục tìm được manh mối Ứng Long thượng cổ nơi này!
Vương Đằng Phi run rẩy, khuôn mặt vặn vẹo, giờ phút này, hình tượng hoàn mỹ của y đã hoàn toàn tiêu tán, biến thành như kẻ phát cuồng.
- Ta còn dùng một năm để tìm kiếm trong toàn bộ Triệu quốc, núi sâu rừng thẳm, không nơi nào không đi qua, ta đã tìm toàn bộ khu vực, dựa vào giọt máu tới cảm ứng, rốt cuộc mới tìm được nơi này!
Hai mắt Vương Đằng Phi đỏ bừng, gắt gao nắm chặt tay, tóc tai bù xù, bộ dáng này, nếu người ngoài nhìn thấy, tất sẽ chấn động.
- Vì vật này, ta thà hạ mình lựa chọn Kháo Sơn Tông chết tiệt này làm nơi khai linh, chết tiệt, ta đã ở nơi này chịu đựng ba năm!
Trong lòng Vương Đằng Phi nhỏ máu, giống như có một thanh kiếm vô hình đang xé mở lồng ngực y, đâm vào trong tim y, phá hủy niềm kiêu ngạo của y, làm cho y đến giờ phút này cũng không tin mình lại thất bại.
- Cuối cùng, vì bố trí trận pháp, ta phải lấy ra toàn bộ linh thạch, trọng bảo còn thừa để bố trí trận pháp vây khốn con mãng xà kia!
- Thậm chí ta còn một lần sử dụng lực lượng gia tộc, xóa đi những dấu vết liên quan tới Ứng Long kia, làm cho không ai có thể biết được. Ta cự tuyệt tộc nhân giúp đỡ, thậm chí còn không nói địa điểm cho bọn họ, chỉ vì ta đã coi chí bảo cùng truyền thừa kia trở thành của ta, thuộc về một lần thí luyện cá nhân của Vương Đằng Phi ta!
- Là ai, kẻ nào đã lấy đi chí bảo của ta!
Thân hình Vương Đằng Phi kịch liệt run rẩy, khí huyết trong cơ thể quay cuồng, y hao tổn vô số tài lực, nhưng lại trở thành kẻ mai mối cho kẻ khác. Một ngụm máu tươi từ trong miệng y phun mạnh ra, nhiễm đỏ cả áo, nhìn rất kinh người.
Giống như ở phàm trần, đưa ra sính lễ cực lớn, lại bố trí nhà cửa xa hoa, lấy được một mỹ nữ tuyệt thế. Lại càng bày ra tiệc mừng cả thành, mời vô số thân bằng hảo hữu, tại trong sự hâm mộ của mọi người, cùng với đắc ý chờ mong trong lòng mình, rốt cuộc đã đến lúc động phòng, nhìn đến mảnh hồng sa che mặt kia, phía sau nó là dung nhan tuyệt mỹ ngượng ngùng… Đang muốn nhào tới thì đột nhiên phát hiện…
Mình lại trở thành một kẻ ngoài cuộc, tất cả mọi thứ đều bị một kẻ không biết tên lấy đi ngay trước mặt mình, lấy đi toàn bộ!
- Là ai cướp đi tu kiếm thượng cổ của ta!
Vương Đằng Phi thê lương gào thét, lại phun ra một ngụm máu tươi, y lảo đảo lui về sau mấy bước, sắc mặt tái nhợt, hai mắt điên cuồng không cam lòng. Y không cam lòng, phi thường phi thường không cam lòng! Bởi vì, cho tới bây giờ, y chưa từng thất bại, bởi vì kiêu ngạo của y. Nhưng giờ phút này, trong lòng y chỉ còn lại khuất nhục cùng với phẫn nộ ngập trời.
- Là kẻ nào đoạt chí bảo để ngày sau quát tháo Tu Chân giới của Vương Đằng Phi ta!
Y nghĩ tới mình bỏ ra cái giá quá lớn kia, lại lập tức phun ra ngụm máu tươi, quần áo đã nhuốm máu, y lại lui thêm vài bước.
- Chẳng những lấy đi chí bảo của ta, lại còn lấy đi yêu đan, không có viên đan này, vì chí bảo ta bỏ ra toàn bộ tài sản, trong thời gian ngắn không thể đột phá tầng bảy… ngươi là ai!?
- Là kẻ nào cướp đi tạo hóa vốn thuộc về ta, đó là chí bảo của ta, là yêu đan của ta, là truyền thừa của ta!
Khuôn mặt của Vương Đằng Phi vặn vẹo, điên cuồng, bộc phát không cam lòng, y lập tức tăng cường tìm kiếm, chỗ này chủ yếu là núi hoang, y sao có thể tìm được.
Tiếng thê lương gào thét truyền vào trong tai Mạnh Hạo đang chạy trốn phía xa, làm cho Mạnh Hạo càng thêm hưng phấn, càng chạy nhanh hơn.
- Phát tài rồi, lần này thật sự phát rồi!
Trái tim Mạnh Hạo đập bộp bộp, thậm chí còn cảm giác miệng đắng lưỡi khô, tốc độ như vượt qua cực hạn ngày thường, không qua bao lâu, hắn đã trở về động phủ ở Nam Phong.
Hắn có chút đoán được, bảo vật mà mình mới lấy đi rất là trọng yếu đối với Vương Đằng Phi, dù bị đoạt cũng không thể tuyên truyền ra ngoài. Nghĩ lại may mà mình chạy nhanh, chuyện này nếu càng lẩn trốn thì càng bị hoài nghi, đơn giản cứ quang minh chính đại, từ đó mà hư hư thật thật, trước chiếm lấy đạo lý, như vậy mới có chút an toàn.
Giờ phút này, Mạnh Hạo liếm môi, hai mắt tỏa sáng, dù ngọc giản động phủ vẫn còn ở chỗ tên mập, nhưng trong tay Mạnh Hạo còn có một cái ngọc giản của Hứa sư tỷ, có thể mở ra động phủ. Bằng không, lúc trước Hứa sư tỷ cũng không thể trong lúc Mạnh Hạo đang đếm linh thạch mà mở ra cửa động phủ.
Sau khi trở lại động phủ, hắn không thấy tên mập, nghĩ tới tên mập rất chất phác nhưng cũng rất thông minh, tất sẽ không chịu thiệt, hắn liền không để ý tới. Mạnh Hạo khoanh chân ngồi trong động phủ, hít sâu một hơi, hắn lấy ra túi trữ vật màu vàng kia, càng nhìn càng thích, hắn vội vàng mở ra, vừa nhìn vào, hắn liền thì thào.
- Trữ vật thật bự, vậy mà có thể chứa… Ồ!?
Mạnh Hạo còn chưa nói hết, thân hình trở nên cứng đờ, sau khi hít sâu một hơi, hắn đưa mắt nhìn vào túi trữ vật, đầu óc trống rỗng, chỉ có tiếng ù ù quanh quẩn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook