Ngã Dục Phong Thiên
-
Chương 36
Một đường này, bọn họ rất mệt nhọc, tại trên Hắc Sơn này đã trải qua không ít chiến đấu, một nhóm hơn mười người liền buông bỏ gần hết, chỉ còn lại bốn người bọn họ, vẫn mãi cắn răng tìm theo đan quang mà tìm tới đây, nhưng lại gặp phải đám gấu yêu này, kịch liệt chiến đấu.
Giờ này gặp được Mạnh Hạo, bọn họ liền lập tức đỏ mắt, theo bản năng mà nâng kiếm lao về đối phương.
- Chư vị sư huynh, ta đã theo lệnh của các ngươi mà mang đám vượn yêu kia tới, mau ra tay đi!
Mạnh Hạo vừa tới gần, cũng không nhìn những thanh phi kiếm kia, mà lộ vẻ mặt khẩn trương hô lớn, giống như là sợ đám vượn yêu đã thông linh phía sau không nghe được vậy.
Gần như cùng lúc với tiếng của Mạnh Hạo, sau lưng hắn liền bộc phát tiếng gầm quanh quẩn trong trời đất, bảy tám con vượn yêu mạnh mẽ lướt qua núi rừng, đỏ mắt vọt tới.
- Mạnh Hạo, ngươi vô sỉ!
- Chết tiệt, ngươi thật đê tiện!
Một màn này làm cho bốn người kia kịch liệt biến sắc, mắng chửi Mạnh Hạo không ngừng. Bốn người muốn lui về sau, nhưng đám gấu yêu nào cho phép, dưới sự dây dưa của bọn chúng, Mạnh Hạo đã lướt qua bốn người này, xuất hiện phía sau bọn họ, làm cho đám vượn yêu đỏ mắt, điên cuồng vọt tới.
Mạnh Hạo quay đầu nhìn bốn người một cái, trong mắt lộ ra sát khí, vỗ túi trữ vật, lập tức phi kiếm bay ra, Mạnh Hạo đau lòng quát khẽ.
- Nổ!
Tiếng nổ chấn động không gian, theo phi kiếm nổ tung, Mạnh Hạo lại liên tục ném ra hai cái Hỏa Xà, lập tức tiếng nổ khuếch tán, cây cối xung quanh bị dập nát. Theo lực lượng trùng kích, Mạnh Hạo cố nhịn phun ra một ngụm máu tươi, thân hình đảo ngược, thay đổi một phương mà bỏ chạy về phía xa. Phía sau, đám tu sĩ này bị trùng kích khó mà chạy được, lại bị vượn yêu phẫn nộ kìm giữ, bọn chúng không thấy được Mạnh Hạo, nhưng nhìn thấy bốn tu sĩ liền lập tức chém giết.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, Mạnh Hạo không quay đầu mà lao nhanh đi.
- Phương pháp này không tệ, chỉ là quá mức nguy hiểm!
Trên đường đi, cho đến khi phía sau không có yêu thú truy kích, hắn mới thở hổn hển, nhìn bốn phía, thì thào nói nhỏ.
- Muốn nuốt một viên linh đan thật sự là gian nan!
Mạnh Hạo cúi đầu nhìn túi trữ vật, thở dài, trong lòng càng đau lòng
- Đã hư ba mươi mốt thanh phi kiếm rồi! Đó đều là linh thạch a… Còn đống đan dược đã nuốt kia nữa, cũng là linh thạch a, vậy mà còn không qua năm canh giờ… Mạnh Hạo cười khổ, trong lòng cực kỳ xoắn xuýt, đau lòng tới cực điểm.
- Nhưng nếu cuối cùng thành công nuốt Hạn Linh Đan, đột phá tu vi mà nói… Tất cả đều là đáng giá!
Hai mắt Mạnh Hạo lộ ra tơ máu, rất giống như một tên máu cờ bạc. Giờ phút này, hắn đã bỏ ra cái giá rất lớn rồi, đương nhiên liền không tiếc thêm gì nữa, vì thành công mà điên cuồng.
- Bốn sư huynh Ngưng Khí tầng bốn kia, dù không chết cũng bị phế rồi, còn lại đám đuổi giết đã không còn bao nhiêu, giờ phút này, chỉ có hai tên tu sĩ Ngưng Khí tầng năm kia mà thôi!
Mạnh Hạo âm trầm nghĩ, tu vi đối phương cao hơn hắn, lại còn là hai người, rất khó chống lại. Huống hồ, đối với Mạnh Hạo mà nói, giết người cực kỳ không có lợi, chỉ hao phí quá nhiều linh thạch mà thôi.
Mạnh Hạo nghỉ ngơi một lát rồi nhìn lên đỉnh núi, hắn cắn răng chạy lên, thời gian đã nhanh chóng đến canh giờ thứ năm rồi. Đan quang từ trong túi trữ vật của Mạnh Hạo liền phát ra ánh sáng chói mắt, lập tức, hai phía đông tây đều có tiếng quát vang lên.
- Mạnh Hạo, ngươi không thoát đâu!
- Ngoan ngoãn đưa Hạn Linh Đan ra, ta có thể lưu cho ngươi toàn thây! Nếu không nghe lời, ngươi phải táng thây trong bụng thú, thi cốt không còn!
Tiếng quát đến từ hai tên Ngưng Khí tầng năm quanh quẩn xa xôi, lại có hai tia chớp, vọt về phía Mạnh Hạo. Mạnh Hạo lộ vẻ kiên quyết, nhanh chóng lao về nơi có khí tức của yêu thú.
Không lâu sau, toàn bộ Hắc Sơn như sôi trào, từng tiếng yêu thú gào thét chấn động thiên địa, từng đợt này tới đợt khác, càng có tiếng kêu thảm thiết thê lương truyền ra, làm cho mười mấy tên tu sĩ không dám đuổi lên ở dưới chân núi lộ ra thần sắc hoảng sợ, càng không dám lên.
- Chuyện gì xảy ra, sao lại cảm giác như toàn bộ yêu thú trên núi đều điên cuồng rồi?!
- Sao lại thế này, cho dù sư huynh Doãn Thiên Long cùng sư huynh Chu Khải đều là Ngưng Khí tầng năm, nhưng khó mà làm cho toàn bộ yêu thú đều phẫn nô gào thét như vậy, hay là bọn họ làm ra chuyện gì đặc biệt?!
Dưới chân núi, mọi người đều có phán đoán của riêng mình, tiếng rống giận quanh quẩn bên tai này, đinh tai nhức óc…
So với bọn họ bàn tán, giờ phút này, Doãn Thiên Long cùng Chu Khải giống như bị Mạnh Hạo dùng thủ đoạn tra tấn mà điên cuồng, bọn họ trơ mắt nhìn Mạnh Hạo cùng một đám yêu thú rời đi, nếu ánh mắt lộ ra hận ý có thể giết người, vậy thì Mạnh Hạo đã chết vô số lần rồi.
Nhưng mà trong hận ý cũng có ẩn chứa mệt mỏi cùng bất đắc dĩ, chỉ có hai người Doãn, Chu mới rõ ràng. Từ khi bọn họ đuổi giết, Mạnh Hạo không ngừng trêu chọc đủ loại yêu thú, không biết hắn dùng yêu pháp gì, chỉ cần vung tay, một con yêu thú bị nổ tung, máu tươi tràn ngập mà trào ra.
Nhiều yêu thú như vậy làm cho hai người bọn họ run lên, với lại, đám yêu thú điên cuồng này không chỉ đuổi theo Mạnh Hạo, khi nhìn thấy hai người cũng đồng thời ra tay, làm cho hai người chật vật chạy trốn. Chỉ có thể đứng nhìn Mạnh Hạo đi xa, thằng này giống như cá chạch, không làm sao bắt được.
- Chết tiệt, ta nguyền rủa hắn chết trong bụng dã thú!
Chu Khải gầm lên, mà Doãn Thiên Long thì thở dài ngao ngán, thần sắc mỏi mệt.
Thời gian trôi qua, lại qua một canh giờ, trong màn đêm lại lộ ra đan quang chói mắt chỉ tới chỗ của Mạnh Hạo. Hai người Doãn Chu lại cắn răng đuổi tới, nhưng kết quả cũng giống như lần trước, trong quá trình đuổi giết, Mạnh Hạo lại dùng loại yêu pháp không biết nào đó, trêu chọc một đám yêu thú, cuối cùng, hai người Doãn Chu điên cuồng rống giận, chỉ có thể nhìn hắn cùng đám yêu thú theo nhau trốn chạy.
- Cái thằng này sao còn chưa chết trong bụng yêu thú đi!
Hai người Chu Doãn mệt mỏi tới cực điểm, ngược lại, Mạnh Hạo thì rất vui vẻ, thấy hai người hận hắn thấu xương, hàm răng ngứa ngáy mà không làm gì được hắn.
Trên thực tế, Mạnh Hạo cũng rất mỏi mệt, mỗi lần đan quang lóe lên, hắn đều phải trêu chọc đám yêu thú, nếu không có gương đồng đánh cho đám yêu thú có tốc độ nhanh thê thảm, dùng cách này mà dần chạy trốn thì hắn đã sớm mệt mỏi mà gục ở nơi này rồi.
Giờ phút này, bất tri bất giác đã tới đỉnh Hắc Sơn, nơi đây mặt đất nứt nẻ, có rất nhiều khe hẹp, không ít nơi có thể đủ một người chui vào. Mạnh Hạo khoanh chân ngồi trên một núi đá, cúi đầu nhìn gương đồng trong tay. Cái gương này đã nóng hầm hập, hình như mấy chuyện hôm này làm cho cái gương này trở nên hết sức hưng phấn rồi. Mạnh Hạo cười khổ nhìn bốn phía, lờ mờ có thể thấy được đỉnh Hắc Sơn, cũng có những cái khe lớn, trong đó tràn ngập khói đen.
Đúng lúc này, bỗng nhiên từng tiếng hung thú rít gào chấn động toàn bộ Hắc Sơn, một cái khe trên đỉnh Hắc Sơn cũng truyền ra tiếng gầm, kinh thiên động địa, như tiếng sấm nổ vang. Trong khoảnh khắc, tiếng yêu thú bốn phía liền biến mất, toàn bộ Hắc Sơn chỉ còn tồn tại một tiếng gầm này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook