Hứa Ngôn Tâm vừa cự tuyệt, không đợi Hàn Trình Quang tiếp tục khuyên bảo, Hứa Minh Tâm liền không để ý nói:“Không có việc gì, nếu Tiểu Ngôn không muốn đi thì đừng đi, bất quá chuyện hợp tác em có thể cân nhắc một chút, đợi đến lúc nào suy xét rõ ràng thì nói cho anh biết, anh sẽ thuyết phục Nghiêm Lâm.”

Hàn Trình Quang nhìn Hứa Minh Tâm quăng qua một ánh mắt khó hiểu, Hứa Minh Tâm đầu tiên là trừng Hàn Trình Quang một cái, sau đó chỉ chỉ di động, ý bảo đến lúc nào đó gọi điện thoại trò chuyện .

Trong lòng thoáng vui vẻ, Hàn Trình Quang hiện tại mới phát hiện, Hứa Ngôn Tâm Hứa Minh Tâm hai anh em nhà này lúc trừng người thần sắc đặc biệt giống nhau, trước kia chưa thấy Hứa Ngôn Tâm trừng mắt nên không biết, hiện tại đã thấy, ánh mắt kia, thật đúng là giống mà……

Đến giữa trưa, bắt đầu chuẩn bị đại tiệc buổi tối, theo thường lệ thì Hàn Trình Quang là đầu bếp, bất quá lần này Hứa Ngôn Tâm cùng nhau vào phòng bếp, một mặt là không yên lòng một mình Hàn Trình Quang làm, sợ Hàn Trình Quang bất tiện, về mặt khác là đến bây giờ Hứa Ngôn Tâm vẫn không muốn đối mặt với Hứa Minh Tâm.

Mà Hứa Minh Tâm, lúc Hàn Trình Quang Hứa Ngôn Tâm nấu cơm, theo thói quen tựa vào trên sô pha xem TV, thỉnh thoảng nhắn vài tin với Martin.

Chuẩn bị xong nguyên liệu, Hàn Trình Quang trộn nhân rồi lại nhào bột làm da sủi cảo, mang hai loại này chuyển đến phòng khách.

“Sủi cảo chúng ta cùng nhau gói, ba người sức ăn cũng không ít, một mình em thì gói đến lúc nào.” Đặt đồ xuống, Hàn Trình Quang vắt chân ngồi xuống sô pha, Hứa Ngôn Tâm theo sau xách vài thứ còn lại.

“Gói sủi cảo, việc này tôi thật sự không biết.” Buông điều khiển, Hứa Minh Tâm nhìn nhìn ngó ngó mấy thứ trước mặt, nhún vai.

“Ồ! động tác này của anh hai nhìn quen mắt ghê.” Hàn Trình Quang híp híp mắt, nhìn Hứa Minh Tâm nhún vai.

“Khụ…… đừng nói mấy câu vô nghĩa nữa, tôi nói cho cậu biết, Tiểu Ngôn cũng sẽ không.”

Bĩu bĩu môi, Hàn Trình Quang kéo Hứa Ngôn Tâm ngồi xuống bên cạnh mình.“Sớm đoán được hai đại thiếu gia các người sẽ không biếng, bất quá em sẽ chỉ! Hai người thông minh như vậy, khẳng định vừa học đã biết……. Hiện tại, anh hai đi rửa tay đi ạ!”

Mắt thấy bộ dạng Hứa Ngôn Tâm nóng lòng muốn thử, Hứa Minh Tâm cũng có chút hứng thú với việc gói sủi cảo, xắn tay áo đi đến phòng tắm rửa tay, rồi quay ra xem Hàn Trình Quang tay cầm tay dạy Hứa Ngôn Tâm cách gói sủi cảo.

Hứa Ngôn Tâm gói xong một miếng sủi cảo, trên mặt lộ ra thần sắc cao hứng, ngay lập tức Hàn Trình Quang hôn nhẹ lên môi Hứa Ngôn Tâm một cái.

Bước chân dừng lại, Hứa Minh Tâm nhất thời sững sờ một hồi, tuy rằng trong lòng anh đã chấp nhận sự thật là Hàn Trình Quang ở bên Hứa Ngôn Tâm, hơn nữa trong lòng cũng biết hai người này đã đều làm qua những hành vi thân mật hơn, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Hứa Minh Tâm nhìn thấy hai người con trai hôn nhau, trong lúc nhất thời khiến Hứa Minh Tâm có chút phản ứng và cả cảm giác khó chấp nhận nữa.

“Anh hai, anh rửa sạch rồi thì mau tới đây, Tiểu Ngôn đã gói được một cái.”

“…… A, ừ.” Phục hồi tinh thần, Hứa Minh Tâm ngồi vào chỗ cũ.

Gói đầy cả ba khay sủi cảo, ba người vẫn gói đến lúc bắt đầu tiệc tối tất niên cuối cùng mới xong.

Một mình Hàn Trình Quang gói một nửa, nửa kia là Hứa Minh Tâm và Hứa Ngôn Tâm hai người gói.

Hứa Ngôn Tâm gói sủi cảo như tính cách lúc bình thường vậy, cẩn thận tỉ mỉ, còn chú ý đến vẻ ngoài và độ kết dính sau khi gói xong nữa, hơn nữa lúc đặt lên khay đặc biệt chỉnh tề, để bên cạnh sủi cảo Hàn Trình Quang gói.

Còn lúc Hứa Minh Tâm gói sủi cảo thì giống như không chuyên tâm lắm, được Hàn Trình Quang chỉ dẫn rồi sau đó một mình trầm mặc tự hói, hơn nữa sủi cảo gói ra lớn nhỏ không đồng nhất, cái thì quá to cái lại quá nhỏ, còn xếp tùy ý, cuối cùng Hàn Trình Quang phải sắp xếp chỉnh tề lại một lần nữa.

Tới giờ, Hàn Trình Quang bảo hai người ngồi trên sô pha xem TV, mình thì đi vào bếp chuẩn bị cơm tất niên, bất quá Hàn Trình Quang vào phòng bếp không đến một phút, Hứa Ngôn Tâm lại mò vào theo.

Từ phòng bếp nhìn nhìn vào phòng khách, Hàn Trình Quang nhìn thấy Hứa Minh Tâm ngồi ở trước TV trong tay lại cầm di động không biết đang xem cái gì, bất quá nhìn ra Hứa Minh Tâm không có nhàm chán nên không bảo Hứa Ngôn Tâm đi ra phòng khách, mà để y theo sau mình hỗ trợ nấu ăn.

Trước tiên Hàn Trình Quang nấu một ít món ăn vặt bảo Hứa Ngôn Tâm bưng đến phòng khách, sau đó mới bắt tay chuẩn bị một bàn cơm tất niên phong phú.

Hàn Trình Quang Hứa Ngôn Tâm nấu cơm độ chừng ba giờ, Hứa Minh Tâm ngồi ở trước TV xem được mười phút, còn lại hơn hai tiếng tất cả đều nhìn chằm chằm di động, hơn nữa sắc mặt càng ngày càng nghiêm túc.

Dọn xong một bàn đồ ăn, Hàn Trình Quang nhìn nhìn sắc mặt Hứa Minh Tâm, liền dùng tay đẩy đẩy Hứa Ngôn Tâm.

“Đi gọi anh hai em lại đây ăn cơm.”

Toàn bộ quá trình nấu ăn Hứa Ngôn Tâm vẫn là rất vui vẻ, cho nên nghe Hàn Trình Quang dặn dò cũng chỉ là quyệt miệng mà không có cự tuyệt.

Hứa Ngôn Tâm tự mình đi mời Hứa Minh Tâm, Hứa Minh Tâm rõ ràng rất cao hứng, mà toàn bộ quá trình dùng cơn cũng rất hài hòa, Hứa Minh Tâm còn mang theo một chai rượi ngon, ba người cũng chạm mấy ly.

Mười hai giờ sắp điểm, Hàn Trình Quang đi vào trong phòng bếp nấu sủi cảo, mỗi người một chén, ba người đều bưng bát ngồi ở phòng khách, vừa ăn sủi cảo vừa nghe bài hát mừng năm mới.

Ăn xong sủi cảo, tiệc tối mừng tân niên cũng xong, Hứa Minh Tâm cũng không ngồi nữa, chào một tiếng liền đi.

“Hàn Trình Quang, ngày mai là mùng một Tết, cậu dẫn Tiểu Ngôn tới đây, ngày mai sẽ sai người đến đón hai đứa.” Ngồi trước bục cửa mang giày vào, trước khi đi Hứa Minh Tâm trực tiếp căn dặn Hàn Trình Quang một câu, nói xong nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Hàn Trình Quang, không đợi Hàn Trình Quang mở miệng liền quét mắt qua khiến Hàn Trình Quang ngậm miệng lại ngay, cuối cùng dời tầm mắt nhìn về phía Hứa Ngôn Tâm đang ngả người xuống sô pha, mới mở cửa đi ra ngoài.

Được rồi! ai bảo Hứa Minh Tâm anh hai Hứa gia cơ chứ, tục ngữ có câu anh lớn như ba, ba Hứa Ngôn Tâm không ở đây, Hứa Minh Tâm chính là trưởng bối duy nhất của Hứa Ngôn Tâm, đối đãi với Hứa Minh Tâm nhất định phải như giống như đối đãi ba vợ, nhất định phải làm được: Cung kính hiếu thảo.

Lắc lắc Hứa Ngôn Tâm tỉnh, Hàn Trình Quang kéo Hứa Ngôn Tâm đi rửa mặt đánh răng.

Phỏng chừng là uống hơi nhiều, mặt Hứa Ngôn Tâm nóng ưng ửng, vừa đặt lưng xuống giường ôm Hàn Trình Quang liền thiếp đi ngay.

Hàn Trình Quang vốn đang muốn nói với Hứa Ngôn Tâm chuyện ngày mai đi tới chỗ Hứa Minh Tâm, cuối cùng cũng chỉ có thể ‘sống chết mặc bây’.

Hứa Ngôn Tâm ngủ, Hàn Trình Quang không ngủ, mà lấy máy tính ra ngồi ở trên giường gõ gõ bấm bấm.

Hàn Trình Quang đánh máy tính đánh nửa buổi tối, thẳng đến rạng sáng bốn giờ mới đóng máy tính lại, cài báo thức vào di động rồi vội vàng chui vào ổ chăn.

Sáng sớm tám giờ đồng hồ báo thức reo vang, Hàn Trình Quang tỉnh dậy, sau đó liền bắt đầu gọi Hứa Ngôn Tâm.

“Tiểu Ngôn, ngày hôm qua em với anh hai nói tới Nghiêm Lâm kia, bảo là dùng bữa với cậu ta sao em lại mất hứng.” Lấy tay nhéo nhéo lỗ tai Hứa Ngôn Tâm, Hàn Trình Quang muốn Hứa Ngôn Tâm mau tỉnh dậy.

Híp mắt hơi hơi hé mở, Hứa Ngôn Tâm nhìn Hàn Trình Quang một cái lại gục đầu xuống.

Lấy tay kéo kéo áo ngủ Hàn Trình Quang, Hứa Ngôn Tâm mở miệng ngữ khí có chút phức tạp.“Em với Nghiêm Lâm học cùng một khóa, năm đó lúc ở London, thành tích của cậu …… cậu ta kém hơn em, hiện tại cậu ta là đổng sự Nice, còn em thì –”

“Em cũng đâu kém, tham gia cuộc thi thiết kế trang sức, còn được giải, hơn nữa hai lần đều được giải.”

Hơi mím môi, khóe miệng Hứa Ngôn Tâm gượng ra một nụ cười khổ.“Sau khi tốt nghiệp, em cũng chỉ thiết kế một tác phẩm như thế, sau đó vài năm, căn bản em chẳng thiết kế gì cả …… Nếu đến lúc đó gặp mặt cậu ta hỏi đến, chẳng lẽ muốn em nói rằng em bị chính anh trai mình giam lại, cách biệt hai năm, mấy tháng trước mới trốn ra.”

Vốn Nghiêm Lâm chỉ là một lời dẫn, Hàn Trình Quang chuẩn bị trò chuyện chốc lát rồi chuyển đề tài tới chuyện đi tới nhà Hứa Minh Tâm, không nghĩ tới lại hỏi ra một đoạn như vậu, còn khiến Hứa Ngôn Tâm nhớ tới chuyện Hứa Minh Tâm nhốt y.

“Tiểu Ngôn…… anh hai em anh ấy.”

“Anh ta chính là muốn hại em, cho dù hiện tại không phải, khi đó quả thực là vậy.” Trực tiếp đánh gãy lời Hàn Trình Quang, Hứa Ngôn Tâm nói, ngữ khí khẳng định.

“Khẳng định không phải, em quên rồi sao, anh hai em nói lúc ấy là vì em tự sát mới giam em lại.”

“Em không có tự sát — tuyệt đối không có, ảnh nói bậy, ảnh muốn giam em lại.” Giọng điệu Hứa Ngôn Tâm dần trở nên kịch liệt.

“Không phải, em tự ngẫm lại đi, đang yên đang lành anh hai em vì sao lại muốn giam em lại, căn bản không có lý do.”

“Có — anh ta bắt giam em lại bởi vì em căn bản không phải em trai ruột của anh ta.” Gượng người ngồi dậy, Hứa Ngôn Tâm nhìn về phía Hàn Trình Quang la lớn.

“Tiểu Ngôn, em — em nhớ lại cả rồi.” Trong lòng chấn kinh, Hàn Trình Quang vội vàng ngồi dậy theo.

Thấp cúi đầu, Hứa Ngôn Tâm trầm mặc một hồi một lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Trình Quang.“Đúng, em nhớ lại hết rồi, em không phải em trai ruột của Hứa Minh Tâm, bọn em không phải cùng một mẹ sinh ra, em là sau khi mẹ ruột chết mới được ba đón trở về, em căn bản chính là đứa con riêng của Hứa gia.”

“Tiểu Ngôn……” Trầm mặc một hồi, Hàn Trình Quang liền vươn cánh tay ra ôm Hứa Ngôn Tâm vào trong lòng.

Bị Hàn Trình Quang ôm, Hứa Ngôn Tâm nhếch môi dưới, vươn tay nắm chặt Hàn Trình Quang.

“Vậy chuyện của mẹ em ….. em cũng nhớ rồi.”

“…… nhớ, mẹ em bà ấy lúc ấy cũng muốn em chết, chết cùng bà ta.”

Cảm thấy cổ âm ẩm, Hàn Trình Quang siết chặt vòng tay ôm Hứa Ngôn Tâm.“Tiểu Ngôn, đừng khổ sở …… cách làm của mẹ em có chút rất cực đoan, bà ấy không đúng, nhưng em còn sống, đây là sự an bài của ông trời. Anh cảm thấy vô cùng may mắn khi em không có việc gì, không thì anh cũng sẽ không gặp được em, nếu không gặp được em, anh phải thích ai đây!”

Nâng cánh tay lên ôm chặt cổ Hàn Trình Quang, giọng Hứa Ngôn Tâm có chút nghẹn ngào.“Anh chỉ có thể thích em, ngoại trừ em anh không thể thích ai hết, không một ai.”

“Đúng, anh chỉ có thể thích em, cho nên em nhất định phải sống cùng anh mãi mãi về sau, không thì anh sẽ không có người để thích!”

“…… Ừm.” Bởi vì những lời này của Hàn Trình Quang, nỗi thương tâm của Hứa Ngôn Tâm bị vơi đi rất nhiều.

Ôm Hứa Ngôn Tâm một hồi, Hàn Trình Quang liền kéo Hứa Ngôn Tâm, đưa tay sờ sờ khóe mắt Hứa Ngôn Tâm.

“Khi nào thì em nhớ ra mấy chuyện kia?”

“Từ sau khi trở về từ London mỗi ngày đều nằm mơ, ban đầu không nhớ được, sau đó chậm chậm nhớ kỹ, sau đó nữa thì đột nhiên nhớ ra.”

“Cho nên có đoạn thời gian buổi tối em không dám ngủ, là bởi vì điều này.”

“Ừm……”

Có chút đau lòng, Hàn Trình Quang lấy tay xoa xoa đầu Hứa Ngôn Tâm.

“Trình Quang, anh sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh em, cũng sẽ vĩnh viễn thích em, đúng không?” Bắt lấy tay Hàn Trình Quang, Hứa Ngôn Tâm nhìn Hàn Trình Quang.

“Đương nhiên, đời này anh cũng chỉ thích mỗi mình em, tin anh.”

“Em tin anh, em tin anh …… Trình Quang, Trình Quang, Trình Quang……” Ôm lấy Hàn Trình Quang, trong giọng nói Hứa Ngôn Tâm tràn đầy tin cậy và hạnh phúc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương