NewYork Thập Tam Nhai
-
Chương 27: Tội dục (1)
Edit: Krizak
Beta: Suzaku
Brent ra ngoài, đầu tiên là đến hiệu thuốc phụ cận mà mua ít dược vật và băng vải, đem vết thương trên tay và trên cổ xử lí cho sạch sẽ, để tránh gây chú ý đến cảnh sát tuần tra. Nhưng là áo và quần đều một mảnh toàn máu.
Chuẩn bị xong mọi thứ, Brent nhanh chóng ra buồng điện thoại công cộng gọi cho Sawada.
“Uy, là ai?”
Đầu dây bên kia truyền đến thanh của Sawada, tựa hồ không nghĩ tới hiện tại sẽ có người gọi đến.
Brent quay đầu nhìn nhìn chung quanh, che ống nghe nói:
“Sawada, là ta, Brent.”
“A, nguyên lai là ngươi! Không phải chúng ta vừa gặp sao? Nhanh như vậy đã nhớ đến ta? Ha ha ~”
Brent nhíu nhíu mày, đánh gãy tiếng cười to bên kia. Tên này thật không biết đứng đắn là sao hả?
“Được rồi, ta đi tìm ngươi, bây giờ nói địa điểm cho ta biết đi.”
Sawada mang theo Kagawa và mập mạp đến một ngã tư ở khu âm ty, thuê một phòng hai tầng mà ở.
Nơi này tương đối có thể ẩn nấp, hơn nữa đây còn là địa bàn của Brando, bình thường cảnh sát cũng không dám đến điều tra, cũng cực ít có ngoại bang dám đến đây khiêu khích.
Nói tóm lại, vẫn là rất an toàn.
Thời điểm Brent gõ cửa đi vào, chỉ có mập mạp và Kagawa ngồi trong phòng uống rượu xem báo. Trên bàn không biết là ăn cái gì mà bừa bộn rất nhiều thức ăn.
Brent đi qua lấy củ lạc, vừa ăn vừa hỏi mập mạp:
“Này, mập mạp, Sawada đâu?”
Mập mạp cười cười, lấy tay chỉ chỉ trên lầu:
“Hắn đang ở trong phòng mà sung sướng ấy.”
Hiện tại mập mạp đã không còn như trước mà hay thẹn thùng đỏ mặt. Cái gì thấy cũng đều đã thấy, đúng là không thể trách.
Brent đi lên lầu hai, nghe từ trong phòng truyền ra tiếng nữ nhân sung sướng thét chói tai.
Brent đẩy cửa, trong phòng mờ mịt, không bật đèn, Brent mờ hồ nhìn thấy thân hình Sawada đang khảm giữa hai chân thon dài của một nữ nhân.
“Ngươi không có phụ nữ sẽ chết sao?”
Mặt Brent không chút thay đổi đi vào, sau đó đem đèn mở lên. Nằm dưới thân Sawada là một nữ nhân da đen.
Brent nhướn nhướn mi, nghiền ngẫm nhìn Sawada.
Hắn lập tức dừng động tác, phủ thêm quần áo rồi đi xuống giường, nhìn trên cổ và quần áo Brent:
“Ngươi vừa bị người giết? Như thế nào cả người đều là máu?”
Brent lắc đầu, tùy ý nói:
“Chỉ là ta không cẩn thận, cũng không có chuyện gì lớn.”
Sawada gật gật đầu.
Nữ nhân kia thấy Brent đến thì thức thời mà từ giường đi xuống, rất tự nhiên mà mặc quần áo rồi rời đi.
Brent nhìn đôi chân đen tuyền của người phụ nữ, quay đầu nói:
“Nữ nhân da đen ngươi cũng không cự tuyệt? Nga. Sawada, ta thật sự đã xem nhẹ ngươi. Ngươi không phải là háo sắc bình thường.”
Sawada cười cười,
“Nữ nhân sao? Đối với ta mà nói cũng đều như nhau, ta cũng không đánh giá khuôn mặt các nàng, bởi vì diện mạo đối với ta mà nói chẳng có chút giá trị.”
Brent nhún nhún vai:
“Ta đến xem các ngươi, còn nghĩ các ngươi sẽ bi thương ưu sầu, không ngờ tới lại tiêu diêu khoái hoạt như vậy.”
Sawada ha ha cười một trận, một bên xuống lầu một bên hỏi:
“Đêm nay lưu lại uống rượu cùng chúng ta đi, ta sẽ tìm giúp ngươi một người phụ nữ, bên chúng ta muốn màu da nào cũng có… Đúng rồi, lần trước ngươi đi đâu? Không phải là làm nửa đường rồi chạy trốn đi?”
Brent khụ một tiếng, quay sang nói:
“Lần trước có chút chuyện, lại không muốn quấy rầy các ngươi nên ta đi trước nhưng không ngờ các ngươi lại gặp chuyện…. Được rồi, bây giờ ta đi, ngày mai lại đến. Christian còn chờ ta ở nhà.”
Sawada cười tủm tỉm ngồi cạnh Kagawa, nâng tay khoát lên vai Kagawa:
“Brent đúng là người anh trai tốt ~ đúng không nha? Kaga.”
Brent không nói chỉ nhìn nhìn Sawada và Kagawa, hai người kia gương mặt cũng chả biểu hiện gì.
Củ lạc Brent ăn chưa xong cũng thả lại trên bàn, phủi sạch tay nói:
“Ta đi về trước, tối mai lại qua.”
Sawada gật đầu,
“Được, vừa lúc chúng ta cũng đi bệnh viện chào hỏi mẹ của mập mạp.”
Brent quay đầu nhìn cậu trai, mập mạp cũng hướng Brent mà cười gật đầu.
Brent ừ một tiếng, cầm lấy áo khoác xoay người ra cửa.
Về đến nhà Brent thấy mảnh vỡ bình hoa trong phòng khách đã được xử lý sạch sẽ, còn được thay một lo hoa mới. Nhưng hoa vẫn như trước là hoa hồng đỏ.
Brent chỉ đại khái nhìn thoáng qua, rồi đi vào phòng ngủ Christian. Cậu nằm xuống, lấy khẩu súngxuống từ sàn nhà ra.
“Brent, chú Edward còn chờ anh ~”
Christian cười tủm tỉm nhìn Brent, từ khi Edward ở đây, Brent phát hiện Christian so với trước kia đã hoạt bát hơn rất nhiều.
Brent nhìn vào khuông mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của cô bé, gật đầu.
“Anh biết, anh sẽ qua liền, đi ngủ sớm một chút đi. Christian.”
“Được ~ Brent ~ nhìn xem, chú Edward mua áo ngủ có đẹp không?”
Christian xốc chăn đứng dậy, khoe chiếc váy ngủ màu tím xinh đẹp mặc trên người, còn kèm cả những họa tiết rất dễ thương.
Christian lấy tay nắm gấu váy, sau đó xoay một vòng trên giường.
“Đẹp không? Brent?”
Christian ngừng lại, mở to đôi mắt nhìn Brent.
Cậu gật đầu, tán thưởng nói,
“Rất đẹp.”
Không hổ là hàng đắt tiền, mặc trên người cảm giác cũng khác hẳn. Christian giờ đây thật giống một tiểu công chúa bước ra từ đồng thoại.
“Được rồi, em muốn đi ngủ, ngủ ngon, Brent.”
Christian khoe xong quần áo mới liền nhấc chăn lên, thành thành thật thật mà chui vào chuẩn bị ngủ.
Brent cầm khẩu súng, sau đó đứng dậy, xoay người hôn lên trán Christian một cái.
“Ngủ ngon, công chúa nhỏ.”
“Ngủ ngon, Brent.”
Christian mỉm cười ngọt ngào, nhắm mắt lại, bắt đầu ngủ.
Brent ôn hòa nhìn cô bé một cái, xoay ngươi nhét khẩu súng vào túi mình, sau đó kéo cửa đi ra ngoài.
Rửa mặt xong, Brent đi vào phòng ngủ. Thấy Edward lẳng lặng nằm trên giường, ánh mắt nhẹ nhàng khép lại, trong phòng một chút âm thanh cũng không có, rất im lặng, chỉ ngẫu nhiên có gió thoảng thổi vào, đem bức màn lay động.
Brent chậm rãi đến bên giường, thấy hai tay Edward cậu chỉ lăng lăng đứng đó, không nhúc nhích.
“Đã trở về?”
Edward thấp người ho khan vài tiếng, sau đó chống hai tay lên giường ngồi dậy, chuyên chú nhìn Brent.
Brent ừ một tiếng, bắt đầu cởi quần áo.
Edward hơi hơi nheo mắt, đôi đồng tử không chuyển nhìn Brent thoát từng lớp đồ.
Brent cau mày, không vui nhìn lại:
“Ngươi đừng nhìn ta như vậy.”
Edward không nói gì, chỉ lấy tay kéo cậu ôm vào lòng mình, đầu chôn bên cổ Brent. Làm cậu một trận đỏ mặt:
“Quần áo ta còn chưa cởi xong!”
Như thế này Edward mới buông ra:
“Buổi tối nay làm gì?”
Brent hừ lạnh một tiếng, đứng dậy đem áo khoác và áo sơmi cởi xuống,
“Chưa làm được gì, buổi tối phải nhanh chóng trở về nên cái gì cũng không làm được.”
Edward cười cười, ôm lấy eo Brent,
“Ngươi đang trách ta?”
Brent không nói gì, ngồi bên giường, ngón tay để bên lưng quần, nghĩ muốn cởi ra, thế nhưng chưa gì đã rụt trở về.
“Cởi.”
Edward ra lệnh.
Brent khụ một tiếng, cuối cùng vẫn đem của mình cởi ra ném xuống đất.
Edward lôi kéo cánh tay cậu, nằm trong chăn, gắt gao ôm cậu vào lòng.
Hô hấp Brent dồn dập, trái tim đập thình thịch.
“Ta dựa theo kích thước thân thể ngươi mà mua chút quần áo cho ngươi, đầu treo trong ngăn tủ.”
Hơi thở Edward phun bên tai Brent.
Mặt cậu lạnh xuống, lãnh khí nói:
“Ngươi nghĩ ta là loại người nào? Ta không cần một nam nhân mua quần áo cho ta.”
Edward cười lạnh một tiếng:
“Thế nhưng chúng ta đã giao dịch, chính ngươi một thân trần trụi nằm trong lòng nam nhân, không phải sao?”
Brent hung hăng bỏ tay Edward ra, đứng dậy, hung tợn nói:
“Ngươi tên khốn nạn này! Đừng nghĩ rằng có chút tiền dơ bẩn là có thể tùy tiện lăng nhục ta!”
Nói xong, Brent xốc chăn xuống giường muốn rời đi.
“Ngươi dám bước ra cửa thử xem?”
Edward lạnh lùng nhìn Brent,
“Không cần ngỗ nghịch với ta.”
Brent nuốt nuốt nước bọt, cuối cùng vẫn là xoay người trở về.
Mới vừa đến bên giường, Edward đã kéo cậu ngã xuống, sau đó xoay người đè lên, thấp giọng nói bên tai cậu:
“Ngươi luôn luôn trái lời, không bằng bây giờ làm ngươi.”
Brent cả kinh, Edward đã muốn cúi đầu hôn cậu, bàn tay thì đi xuống cầm lấy nơi mẫn cảm nhất của Brent.
Edward ngẩng đầu, liếm liếm đôi môi đỏ sẫm.
Cả người Brent run rẩy, lắc đầu nói:
“Không, không cần!”
Edward lạnh lùng cười:
“Xin ta, ta sẽ tha cho ngươi.”
Brent chớp mắt, oán hận nhìn Edward, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Cầu ngươi, Edward.”
Edward vừa lòng buông lỏng tay, xoay người nằm trên giường.
Brent nghiêng thân, hai tay che thân thể, cả người run rẩy.
Edward từ phía sau ôm cậu vào lòng, lưng cậu dán vào ngực hắn.
“Ngươi sợ sao? Bé cưng, nghe lời, ta cam đoan chuyện gì cũng không làm.”
Brent hai mắt đỏ bừng nhìn về phía trước.
Cách một tầng nước mắt mỏng manh, cặp mắt xinh đẹp ấy nồng đậm sát khí mãnh liệt như thiêu đốt.
Edward, đây là một trò chơi bị ngươi chủ đạo.
Ngươi mạnh mẽ giao cảm tình tàn khốc cho ta, không tiếng động mà mà đoạt lấy, tùy ý chơi đùa, làm cho thế giới trong ta, vô số lần nổi lên sát khí.
–Brent Louis.
Beta: Suzaku
Brent ra ngoài, đầu tiên là đến hiệu thuốc phụ cận mà mua ít dược vật và băng vải, đem vết thương trên tay và trên cổ xử lí cho sạch sẽ, để tránh gây chú ý đến cảnh sát tuần tra. Nhưng là áo và quần đều một mảnh toàn máu.
Chuẩn bị xong mọi thứ, Brent nhanh chóng ra buồng điện thoại công cộng gọi cho Sawada.
“Uy, là ai?”
Đầu dây bên kia truyền đến thanh của Sawada, tựa hồ không nghĩ tới hiện tại sẽ có người gọi đến.
Brent quay đầu nhìn nhìn chung quanh, che ống nghe nói:
“Sawada, là ta, Brent.”
“A, nguyên lai là ngươi! Không phải chúng ta vừa gặp sao? Nhanh như vậy đã nhớ đến ta? Ha ha ~”
Brent nhíu nhíu mày, đánh gãy tiếng cười to bên kia. Tên này thật không biết đứng đắn là sao hả?
“Được rồi, ta đi tìm ngươi, bây giờ nói địa điểm cho ta biết đi.”
Sawada mang theo Kagawa và mập mạp đến một ngã tư ở khu âm ty, thuê một phòng hai tầng mà ở.
Nơi này tương đối có thể ẩn nấp, hơn nữa đây còn là địa bàn của Brando, bình thường cảnh sát cũng không dám đến điều tra, cũng cực ít có ngoại bang dám đến đây khiêu khích.
Nói tóm lại, vẫn là rất an toàn.
Thời điểm Brent gõ cửa đi vào, chỉ có mập mạp và Kagawa ngồi trong phòng uống rượu xem báo. Trên bàn không biết là ăn cái gì mà bừa bộn rất nhiều thức ăn.
Brent đi qua lấy củ lạc, vừa ăn vừa hỏi mập mạp:
“Này, mập mạp, Sawada đâu?”
Mập mạp cười cười, lấy tay chỉ chỉ trên lầu:
“Hắn đang ở trong phòng mà sung sướng ấy.”
Hiện tại mập mạp đã không còn như trước mà hay thẹn thùng đỏ mặt. Cái gì thấy cũng đều đã thấy, đúng là không thể trách.
Brent đi lên lầu hai, nghe từ trong phòng truyền ra tiếng nữ nhân sung sướng thét chói tai.
Brent đẩy cửa, trong phòng mờ mịt, không bật đèn, Brent mờ hồ nhìn thấy thân hình Sawada đang khảm giữa hai chân thon dài của một nữ nhân.
“Ngươi không có phụ nữ sẽ chết sao?”
Mặt Brent không chút thay đổi đi vào, sau đó đem đèn mở lên. Nằm dưới thân Sawada là một nữ nhân da đen.
Brent nhướn nhướn mi, nghiền ngẫm nhìn Sawada.
Hắn lập tức dừng động tác, phủ thêm quần áo rồi đi xuống giường, nhìn trên cổ và quần áo Brent:
“Ngươi vừa bị người giết? Như thế nào cả người đều là máu?”
Brent lắc đầu, tùy ý nói:
“Chỉ là ta không cẩn thận, cũng không có chuyện gì lớn.”
Sawada gật gật đầu.
Nữ nhân kia thấy Brent đến thì thức thời mà từ giường đi xuống, rất tự nhiên mà mặc quần áo rồi rời đi.
Brent nhìn đôi chân đen tuyền của người phụ nữ, quay đầu nói:
“Nữ nhân da đen ngươi cũng không cự tuyệt? Nga. Sawada, ta thật sự đã xem nhẹ ngươi. Ngươi không phải là háo sắc bình thường.”
Sawada cười cười,
“Nữ nhân sao? Đối với ta mà nói cũng đều như nhau, ta cũng không đánh giá khuôn mặt các nàng, bởi vì diện mạo đối với ta mà nói chẳng có chút giá trị.”
Brent nhún nhún vai:
“Ta đến xem các ngươi, còn nghĩ các ngươi sẽ bi thương ưu sầu, không ngờ tới lại tiêu diêu khoái hoạt như vậy.”
Sawada ha ha cười một trận, một bên xuống lầu một bên hỏi:
“Đêm nay lưu lại uống rượu cùng chúng ta đi, ta sẽ tìm giúp ngươi một người phụ nữ, bên chúng ta muốn màu da nào cũng có… Đúng rồi, lần trước ngươi đi đâu? Không phải là làm nửa đường rồi chạy trốn đi?”
Brent khụ một tiếng, quay sang nói:
“Lần trước có chút chuyện, lại không muốn quấy rầy các ngươi nên ta đi trước nhưng không ngờ các ngươi lại gặp chuyện…. Được rồi, bây giờ ta đi, ngày mai lại đến. Christian còn chờ ta ở nhà.”
Sawada cười tủm tỉm ngồi cạnh Kagawa, nâng tay khoát lên vai Kagawa:
“Brent đúng là người anh trai tốt ~ đúng không nha? Kaga.”
Brent không nói chỉ nhìn nhìn Sawada và Kagawa, hai người kia gương mặt cũng chả biểu hiện gì.
Củ lạc Brent ăn chưa xong cũng thả lại trên bàn, phủi sạch tay nói:
“Ta đi về trước, tối mai lại qua.”
Sawada gật đầu,
“Được, vừa lúc chúng ta cũng đi bệnh viện chào hỏi mẹ của mập mạp.”
Brent quay đầu nhìn cậu trai, mập mạp cũng hướng Brent mà cười gật đầu.
Brent ừ một tiếng, cầm lấy áo khoác xoay người ra cửa.
Về đến nhà Brent thấy mảnh vỡ bình hoa trong phòng khách đã được xử lý sạch sẽ, còn được thay một lo hoa mới. Nhưng hoa vẫn như trước là hoa hồng đỏ.
Brent chỉ đại khái nhìn thoáng qua, rồi đi vào phòng ngủ Christian. Cậu nằm xuống, lấy khẩu súngxuống từ sàn nhà ra.
“Brent, chú Edward còn chờ anh ~”
Christian cười tủm tỉm nhìn Brent, từ khi Edward ở đây, Brent phát hiện Christian so với trước kia đã hoạt bát hơn rất nhiều.
Brent nhìn vào khuông mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của cô bé, gật đầu.
“Anh biết, anh sẽ qua liền, đi ngủ sớm một chút đi. Christian.”
“Được ~ Brent ~ nhìn xem, chú Edward mua áo ngủ có đẹp không?”
Christian xốc chăn đứng dậy, khoe chiếc váy ngủ màu tím xinh đẹp mặc trên người, còn kèm cả những họa tiết rất dễ thương.
Christian lấy tay nắm gấu váy, sau đó xoay một vòng trên giường.
“Đẹp không? Brent?”
Christian ngừng lại, mở to đôi mắt nhìn Brent.
Cậu gật đầu, tán thưởng nói,
“Rất đẹp.”
Không hổ là hàng đắt tiền, mặc trên người cảm giác cũng khác hẳn. Christian giờ đây thật giống một tiểu công chúa bước ra từ đồng thoại.
“Được rồi, em muốn đi ngủ, ngủ ngon, Brent.”
Christian khoe xong quần áo mới liền nhấc chăn lên, thành thành thật thật mà chui vào chuẩn bị ngủ.
Brent cầm khẩu súng, sau đó đứng dậy, xoay người hôn lên trán Christian một cái.
“Ngủ ngon, công chúa nhỏ.”
“Ngủ ngon, Brent.”
Christian mỉm cười ngọt ngào, nhắm mắt lại, bắt đầu ngủ.
Brent ôn hòa nhìn cô bé một cái, xoay ngươi nhét khẩu súng vào túi mình, sau đó kéo cửa đi ra ngoài.
Rửa mặt xong, Brent đi vào phòng ngủ. Thấy Edward lẳng lặng nằm trên giường, ánh mắt nhẹ nhàng khép lại, trong phòng một chút âm thanh cũng không có, rất im lặng, chỉ ngẫu nhiên có gió thoảng thổi vào, đem bức màn lay động.
Brent chậm rãi đến bên giường, thấy hai tay Edward cậu chỉ lăng lăng đứng đó, không nhúc nhích.
“Đã trở về?”
Edward thấp người ho khan vài tiếng, sau đó chống hai tay lên giường ngồi dậy, chuyên chú nhìn Brent.
Brent ừ một tiếng, bắt đầu cởi quần áo.
Edward hơi hơi nheo mắt, đôi đồng tử không chuyển nhìn Brent thoát từng lớp đồ.
Brent cau mày, không vui nhìn lại:
“Ngươi đừng nhìn ta như vậy.”
Edward không nói gì, chỉ lấy tay kéo cậu ôm vào lòng mình, đầu chôn bên cổ Brent. Làm cậu một trận đỏ mặt:
“Quần áo ta còn chưa cởi xong!”
Như thế này Edward mới buông ra:
“Buổi tối nay làm gì?”
Brent hừ lạnh một tiếng, đứng dậy đem áo khoác và áo sơmi cởi xuống,
“Chưa làm được gì, buổi tối phải nhanh chóng trở về nên cái gì cũng không làm được.”
Edward cười cười, ôm lấy eo Brent,
“Ngươi đang trách ta?”
Brent không nói gì, ngồi bên giường, ngón tay để bên lưng quần, nghĩ muốn cởi ra, thế nhưng chưa gì đã rụt trở về.
“Cởi.”
Edward ra lệnh.
Brent khụ một tiếng, cuối cùng vẫn đem của mình cởi ra ném xuống đất.
Edward lôi kéo cánh tay cậu, nằm trong chăn, gắt gao ôm cậu vào lòng.
Hô hấp Brent dồn dập, trái tim đập thình thịch.
“Ta dựa theo kích thước thân thể ngươi mà mua chút quần áo cho ngươi, đầu treo trong ngăn tủ.”
Hơi thở Edward phun bên tai Brent.
Mặt cậu lạnh xuống, lãnh khí nói:
“Ngươi nghĩ ta là loại người nào? Ta không cần một nam nhân mua quần áo cho ta.”
Edward cười lạnh một tiếng:
“Thế nhưng chúng ta đã giao dịch, chính ngươi một thân trần trụi nằm trong lòng nam nhân, không phải sao?”
Brent hung hăng bỏ tay Edward ra, đứng dậy, hung tợn nói:
“Ngươi tên khốn nạn này! Đừng nghĩ rằng có chút tiền dơ bẩn là có thể tùy tiện lăng nhục ta!”
Nói xong, Brent xốc chăn xuống giường muốn rời đi.
“Ngươi dám bước ra cửa thử xem?”
Edward lạnh lùng nhìn Brent,
“Không cần ngỗ nghịch với ta.”
Brent nuốt nuốt nước bọt, cuối cùng vẫn là xoay người trở về.
Mới vừa đến bên giường, Edward đã kéo cậu ngã xuống, sau đó xoay người đè lên, thấp giọng nói bên tai cậu:
“Ngươi luôn luôn trái lời, không bằng bây giờ làm ngươi.”
Brent cả kinh, Edward đã muốn cúi đầu hôn cậu, bàn tay thì đi xuống cầm lấy nơi mẫn cảm nhất của Brent.
Edward ngẩng đầu, liếm liếm đôi môi đỏ sẫm.
Cả người Brent run rẩy, lắc đầu nói:
“Không, không cần!”
Edward lạnh lùng cười:
“Xin ta, ta sẽ tha cho ngươi.”
Brent chớp mắt, oán hận nhìn Edward, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Cầu ngươi, Edward.”
Edward vừa lòng buông lỏng tay, xoay người nằm trên giường.
Brent nghiêng thân, hai tay che thân thể, cả người run rẩy.
Edward từ phía sau ôm cậu vào lòng, lưng cậu dán vào ngực hắn.
“Ngươi sợ sao? Bé cưng, nghe lời, ta cam đoan chuyện gì cũng không làm.”
Brent hai mắt đỏ bừng nhìn về phía trước.
Cách một tầng nước mắt mỏng manh, cặp mắt xinh đẹp ấy nồng đậm sát khí mãnh liệt như thiêu đốt.
Edward, đây là một trò chơi bị ngươi chủ đạo.
Ngươi mạnh mẽ giao cảm tình tàn khốc cho ta, không tiếng động mà mà đoạt lấy, tùy ý chơi đùa, làm cho thế giới trong ta, vô số lần nổi lên sát khí.
–Brent Louis.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook