NewYork Thập Tam Nhai
Chương 17: Khách không mời mà đến

Edit: Krizak

Beta: Suzaku

“Đi xong rồi?”

Thời điểm Brent trở về nhà xưởng thì bọn họ đang xem quá trình đóng gói các loại đồ uống.

Orwell thấy Brent trở lại thì hì hì cười trêu cậu một trận.

Brent gật gật đầu,

“Các ngươi đang nhìn gì vậy?”

Orwell phất phất tay,

“Kỳ thật không có gì, các người cũng biết, có khoảng thời gian một lô hàng hóa của chúng ta bị người đoạt đi, bây giờ lại còn bị truy lùng. Cho nên, nếu lần này các người muốn làm việc cho gia tộc thì nhất định phải tiến hành bí mật, vì đang có người nhắm vào chúng ta, đến lúc đó bọn họ chắc chắn sẽ gây phiền toái cho các ngươi.”

Brent nghĩ nghĩ:

“Nói cách khác, chúng ta rất có khả năng bị người xử lý đúng không?”

Orwell nhún nhún vai:

“Rất có thể… Thế nhưng, ta muốn biết, các người có lá gan để làm việc này hay không? Gia tộc bọn ta thích nhất là những người như vậy, nếu các ngươi hoàn thành tốt, chúng ta cam đoan sẽ trả thù lao tốt nhất cho các người, hơn nữa còn chân thành hoan nghênh các ngươi trở thành thành viên của gia tộc.”

Orwell liếc mắt nhìn Brent một cái, ý bảo tốt nhất cậu nên ra quyết định.

Brent cũng biết ý tứ Orwell, bây giờ chuyện làm ăn của gia tộc bọn họ đang hừng hực mà phát triển, không có thời gian mà chờ ngươi, cũng không có thời gian mà cho ngươi suy xét.

Brent nhìn Sawada, Sawada gật gật đầu rồi cùng Brent nhìn Orwell, sảng khoái nói:

“Được, không thành vấn đề!”

Orwell rất vừa lòng, phất tay nói:

“Ta thực thích những người trẻ tuổi như ngươi, nếu lần này các ngươi làm tốt, như vậy, về sau một khối Brooklyn đều có phần của các ngươi phụ trách, thế nào?”

Trong tâm Brent thật vui vẻ, nhưng trên mặt lại như trước bất động thanh sắc nói:

“Ta nghĩ chúng ta làm được.”

Orwell thực thưởng thức nhìn Brent, sau đó rót rượu, mang bọn họ đi làm quen một chút quy củ.

“Ta hy vọng hiện tại gia tộc Brando có thể giữ kín thân phận của chúng ta.”

Trước khi đi, Brent đưa ra một yêu cầu.

Orwell lần nữa gật đầu, tỏ vẻ tuyệt đối không thành vấn đề, hơn nữa còn phái tài xế lái xe đưa bọn họ trở về.

“Hôm nay cảm giác thế nào?”

Brent hỏi.

Trở lại trong nhà mập mạp, mọi người mua một chai sâm banh, bật nắp rót rượu, một bên uống một bên nói chuyện phiếm.

Bốn người nhìn nhau rồi đồng loạt nhếch miệng nở nụ cười, nâng tay chạm cốc, ngửa đầu uống một ngụm.

“Ta cảm thấy tốt lắm. Brent, bộ dạng ngươi thật chất,”

Sawada vẻ mặt tiếu ý nhìn Brent, trên mặt hắn luôn mang theo ý cười.

Brent đã khôi phục lại bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào Sawada:

“Lần này không nhờ ngươi cung cấp manh mối chúng ta cũng không dễ dàng mà có được cơ hội này.”

Mập mạp đi theo sau gật đầu.

Sawada cười cười:

“Brent, kỳ thực từ trên đường đi ta đã nghĩ, nếu không nhờ vụ cướp kia, vã lại trong chuyện đó chúng ta còn giết người thì chúng ta cũng không có cơ hội này đâu.”

Brent nhướn nhướn mi, sau đó buông ly rượu,

“Được rồi, bây giờ chúng ta sẽ chờ điện thoại, đến lúc đó còn một loạt vấn đề cần giải quyết. Hôm nay tạm dừng ở đây đi, ta cũng có chút mệt mỏi, ta về trước, đúng rồi, tốt nhất chúng ta đều ở nhà mà chờ tin, có chuyện gì thì lập tức liên lạc.”

Nói xong, Brent đứng dậy rời khỏi.

Mập mạp nhìn vào bóng lưng Brent, lo lắng nói:

“Hình như hôm nay hắn không được vui vẻ.”

Sawada nhún nhún vai, vẻ mặt cười cười đen tối nói:

“Chẳng lẽ là… Nỗi phiền của tuổi trẻ ~”

Kỳ thực mập mạp cũng không hiểu ý tứ gì, nhưng cũng là toe miệng ngây ngô cười.

Brent vừa ra khỏi cửa, một trận gió lạnh từ ngã tư đường thổi lại, còn mang theo nhiệt khí thoát ra từ cống hơi nước.

Tới lui bận rộn một hồi, đầu cậu hỗn hỗn độn độn, cái gì cũng không nghĩ được.

Vì thế Brent hàm một điếu thuốc vào miệng, hai tay cắm ở túi quần, dọc theo còn đường phố mười ba bước nhanh đi, trong đầu lại thầm nghĩ nhanh trở về mà xem Christian.

Rất nhanh cậu đã đi tới dưới lầu.

Brent đi rất nhanh, điếu thuốc ngoài miệng vẫn còn hơn phân nửa.

“Chào, Brent, ngươi đã về rồi?”

Người đàn ông Olof ngồi dưới lầu chào hỏi với Brent. Toàn bộ cái mũi đều hấp hấp hồng hồng, trên mặt còn mang theo ý cười.

“Ừ.”

Mặt không chút thay đổi, Brent hướng ông ta gật đầu, trong lòng cảm thấy kỳ quái.

Đừng thấy Olof ở tại địa phương này mà nghĩ vậy, gần đây việc buôn bán của ông ta phát tài, ánh mắt luôn đặt trên đầu, từ trước đến nay đều chỉ xem thường người khác.

Lúc trước thấy Brent liếc cũng không thèm liếc, luôn đem cậu chẳng khác nào không khí, như thế nào hôm nay lại nhìn cậu bằng vẻ mặt tươi cười?

Brent nhìn lại gương mặt tiếu ý đó rồi xoay người, bước nhanh lên lầu.

“Christian.”

Brent lấy chìa khóa, một bên mở cửa, một bên hô gọi Christian.

“Ha ha… Ha ha…”

Brent đẩy cửa, thấy Christian đang ngồi trên đùi Edward, khanh khách cười, trên tay còn cầm một con búp bê váy đỏ xinh đẹp.

Trên bàn phòng khách bày ra rất nhiều món ăn ngon, sopha thì để quần áo váy hoa xinh đẹp của các bé gái, thoạt nhìn rất xa xỉ.

Edward mặc một thân tay trang đen tuyền ngay ngắn, còn thắt caravat tơ lụa, thời điểm nghe thấy âm thanh, ngẩng đầu nhìn về phía Brent.

“Brent, sao bây giờ anh mới trở về? Chú Edward đã chờ anh thật lâu ~”

Christian nheo mắt, tủm tỉm cười nhìn Brent.

Chú?

Brent kinh ngạc nhìn Chrstian, nhưng cái gì cũng chưa nói.

“Christian, em về phòng ngủ trước, ta có chuyện muốn nói cùng anh trai em.”

Edward nhẹ giọng nói với Christian.

Christian gật gật đầu, từ trên đùi Edward nhảy xuống, trên tay ôm búp bê, bước nhanh chạy vào phòng mình.

Một bảo tiêu đi theo, đóng cửa phòng cô bé lại, hai tay giao nhau, đứng trước phòng ngủ.

“Ngươi ở nơi này thật quá nhỏ… khụ khụ…”

Edward một bên ho khan, một bên chống đỡ trên bàn mà đứng dậy.

Ngoài miệng Brent vẫn còn ngậm điếu thuốc, tức giận nói:

“Nghe này, tên khốn! Ngươi tự ý xông vào nhà dân! Đây là phạm pháp!”

“Còn có, ngươi đến đây để nhục mạ ta sao?”

Edward mặt không chút thay đổi nhìn Brent, vẻ mặt rõ ràng là không vui,

“Ta đã nói rồi, về sau không được hút thuốc.”

Nói xong, Edward phất tay, một người bảo tiêu vô cùng cao lớn đi tới, đem cánh tay Brent chế trụ sau lưng, rất nhẹ nhàng đem Brent ấn trên bàn.

Khuôn mặt cậu không tránh được mà dán trên mặt kính, theo đó là mùi thơm của điểm tâm trên bàn truyền vào mũi Brent.

“Ngươi phải nghe lời.”

Edward tựa hồ thực không thích mùi vị của thuốc lá, thời điểm nói chuyện đều đè nặng cổ họng, mày hơi hơi nhăn, sau đó láy điếu thuốc từ miệng Brent ra.

“Ta dựa vào cái gì phải nghe lời ngươi nói?!”

Brent tận lực đè thấp thanh âm hung tợn mà nói chuyện với Edward, cậu không muốn để Christian ở trong phòng nghe thấy rồi lo lắng.

Edward cứ như vậy mà lạnh lùng nhìn Brent, sau đó mặt không đổi sắc mà cầm điếu thuốc trên tay ấn vào cổ Brent.

“Ti –“

Brent cắn môi, nhất thời đau đến mồ hôi lạnh cũng ứa ra.

Đau quá…

“Về sau còn hút thuốc lá không?”

Edward lấy điếu thuốc trên cổ Brent xuống, tàn thuốc nóng bỏng tại trên cổ trắng nõn mà để lại một dấu tròn đỏ tươi như ấn ký.

Brent đau đến mắt cũng cay cay, nhưng là vẫn cứng rắn nói:

“Edward, ngươi tên khốn này! Ngươi có biết tự ý xâm nhập nhà dân là phạm pháp?!”

Edward cười lạnh một tiếng, tao nhã ngồi trước mặt Brent, hai chân giao nhau, nhìn chằm chằm vào mắt cậu:

“Ta như thế nào lại không biết? Nhưng là… Cướp bóc giết người lại càng phạm pháp, đúng không? Brent.”

Brent sửng sốt, đột nhiên nhớ đến, cha của Edward chính là viên chức cao cấp New York, nếu hắn đem chuyện này nói cho phụ thân hắn Hàn Dục Tú, chính mình liền tiêu đời.

“Ngươi muốn thế nào?”

Brent từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, vẻ mặt phẫn hận hỏi.

Edward nhìn chung quanh bốn phía, thấp giọng lạnh lùng nói:

“Ngươi cho là ngươi có thể cho ta cái gì? Tiền? Hay là quyền lợi?”

Trái tim Brent mảnh liệt nhảy lên, mím môi, không nói lời nào.

Bởi vì Edward nói rất có lý.

Edward là con trai của viên chức cao cấp, còn mình chẳng qua chỉ là một tên côn đồ đầu đường xó chợ giết người cướp của, hơn nữa, bây giờ vừa không có tiền vừa không có quyền, có thể trao đổi với hắn cái gì?

Điều này thực sự làm cậu rất nhục nhã.

Brent rõ ràng nhắm hai mắt lại, lông mi thật dài rung động, Edward nhìn chằm chằm khuôn mặt quật cường mà tinh xảo ấy.

Edward vươn ngón tay thon dài, nhẹ nhàng vuốt hai má Brent:

“Người có thể dùng để giao dịch, cũng chỉ có chính ngươi.”

Đầu tiên là Brent sửng sốt, sau đó cười nhạo một tiếng:

“Ngươi nghĩ ta giống bọn gái điếm sao? Edward, ngươi đem ta thành nữ nhân, có phải hay không?!”

Edward chớp mắt,

“Gái điếm? A, đương nhiên không phải, ta muốn thân xác ngươi, còn có linh hồn ngươi, tất cả mọi thứ của ngươi.”

Brent rống giận một tiếng:

“Fuck! Ta muốn giết ngươi! Con mẹ nó! Buông tay!”

Edward kéo kéo khóe môi:

“Xem ra ngươi cũng không phải thật sự thương em gái.”

Bảo tiêu đứng trước cửa phòng Christian trước lấy ra khẩu súng, đặt ở trước người, giống như là tùy thời mà chờ mệnh lệnh của Edward. Cũng ám chỉ, Brent tốt nhất ngoan ngoãn nghe lời, em gái mà cậu yêu nhất còn đang ở bên trong.

Một khi lấy Christian ra áp chế, sự tức giận cả người Brent như biến mất, cậu chỉ có thể mím môi không nói.

Edward huy tay, người bảo tiêu đang đè Brent lập tức buông cậu.

Sau khi Brent đứng dậy, lãnh mặt mà sửa sang lại áo quần, đứng thẳng tắp trước mặt Edward.

Edward nâng hai mắt, tựa hồ rất thưởng thức những biểu tình sinh động trên mặt Brent.

Cậu căm tức nghiêng mặt, né tránh tầm mắt ai kia.

“Ngồi xuống.”

Edward ra lệnh, dựa vào giáo huấn vừa rồi, Brent ngoan ngoãn mà làm theo.

“Chúng ta làm một giao dịch công bằng? Thế nào?”

Thời điểm Edward nói chuyện, ngữ khí rất thản nhiên.

Brent phòng bị nhìn hắn,

“Giao dịch cái gì?”

Edward phất tay, bảo tiêu phía sau đem đến ảnh chụp trắng đen, Edward tiếp lấy.

Brent cầm lên, xem xem một lần, phát hiện toàn bộ đều là ảnh chụp ngày hôm nay – tại ngã tư đường, ăn cơm cùng bọn Sawada… còn có, hình lúc ở nhà xưởng Brooklyn.

“Ngươi theo dõi ta?!”

Brent kinh ngạc nhìn Edward.

Edward nhướn nhướn mi:

“Ta như thế nào theo dõi ngươi? Ta không có thời gian… Là ta phái người theo ngươi.”

Brent tức giận muốn chết, phát hiện tính nhẫn nại đã luyện từ nhỏ của mình khi đứng trước mặt Edward bất động thanh sắc này đều bay biến hết.

“Ngươi muốn thế nào?”

Brent nghiến răng nghiến lợi nói.

Edward lấy chiếc khăn tay từ túi ra, cúi đầu ho khan vài tiếng, sau đó nói:

“Ta biết ngươi buôn lậu trên biển cho gia tộc Brando, nhưng là, trước khi bọn họ bị quét sạch thì các ngươi cũng không thể sống sót.”

Thời điểm Edward nói ra những lời này, ngữ khí không phập phồng, trên mặt cũng không có biểu tình, điều này làm Brent không đoán ra được trong đầu người này đang nghĩ gì… Nam nhân này, lòng dạ cũng quá sâu đi.

“Ta biết.”

Đoán không được dụng ý của Edward, Brent đành phải khô cằn nói.

“Nếu ngươi đáp ứng ta một việc, ta cam đoan ngươi an toàn vượt qua kiểm tra của hải quan, hơn nữa còn có chân đứng vững trong gia tộc Brando.”

Tuy rằng bình thường Edward luôn ung dung thản nhiên, suốt ngày trong nhà, dị thường nhạt nhẽo, nhưng cũng không nói được là cái gì hắn cũng không biết.

Gia tộc Brando tại hắc bạch lưỡng đạo tinh phong huyết vũ cường thế mà đứng lên, phát triển được như bây giờ thì không phải một hai viên chức chính phủ là có thể động được. Trong đó còn liên lụy quá nhiều nhân vật chính trị New York, gia tộc này tại đất Mĩ còn có căn cơ thâm hậu.

Nếu như Brent có thể tại nơi này có bước chân vững vàng, kia thật sự là một chỗ dựa vững chắc.

Một khi đề cập đến lợi ích phát triển tương lai, Brent  có vẻ lý trí hơn một ít, vì thế cậu cẩn thận hỏi Edward:

“Điều kiện gì?”

Edward bắt lấy cằm Brent,

“Mỗi tối đến biệt thự của ta, ta cam đoan ngươi có thể có giấy thông hành qua hải quan.”

Brent giận tím mặt, mạnh mẽ đứng lên:

“Có phải ngươi xem ta như gái điếm đúng không?!”

Brent cảm thấy Edward tìm cậu, kỳ thật chính là muốn cậu bồi hắn ngủ, giống như nữ nhân mà mặc hắn chà đạp, tựa như… tựa như nam hài tên Hàn Nguyệt ngày đó.

Một bên bảo tiêu lấy súng đặt trên đầu cậu, mặt không chút thay đổi nói:

“Tiểu tử, ngươi thành thật một chút.”

Brent giơ hai tay, ngoan ngoãn ngồi xuống.

“Ta tạm thời không ép ngươi ngủ cùng.”

Edward lạnh lùng nói,

“Chỉ muốn buổi tối ngươi đến.”

Edward nói rõ ràng như vậy, làm mặt Brent đỏ lên, dù sao cậu cũng chưa trải qua những chuyện này.

“Chỉ có tiếp xúc thân thể sẽ không vui sướng. Khụ khụ…”

Edward đột nhiên lấy tay che miệng, cúi đầu ho một trận.

“Thiếu gia, chúng ta vẫn là nên trở về.”

Một bảo tiêu nhắc nhở Edward.

Edward gật gật đầu, đứng lên.

Brent còn ngồi ngây ngốc, một tên bảo tiêu nắm áo cậu, hung tợn nói:

“Còn không mau đứng lên, đưa thiếu gia chúng ta xuống lầu!”

Edward phất phất tay, biểu tình mệt mỏi, nhu nhu huyệt thái dương, sau đó chuyển hướng đi tới cửa.

Brent bị người cầm súng chỉa vào đầu, vẫn là đành đi theo.

“Chú Edward, ngươi phải về sao?”

Đột nhiên Christian từ phòng ngủ vươn đầu ra, lưu luyến không rời nhìn Edward.

Edward giống như thay đổi thành người khác, cười nhợt nhạt với Christian, gật đầu, nhẹ lời nhẹ giọng nói:

“Gặp lại sau, Christian.”

Christian vọt ra, Edward khom lưng ôm cô bé.

Christian tại trên mặt hắn hôn một cái.

“Gặp lại, chú Edward.”

Nói xong, Christian trượt xuống, đứng ở bên cạnh, nhìn chằm chằm Edward rời khỏi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương