NewYork Thập Tam Nhai
-
Chương 14: Hàn Nguyệt
Edit: Krizak
Beta: Suzaku
Brent quay sang, thấy người đàn ông mặc âu phục đen dẫn theo một thiếu niên trên mặt mang khăn lụa trắng.
Mái tóc của thiếu đen mượt mềm mại,ngay ngắn chỉnh tề dài đến thắt lưng, được tách ra để hai bên vai. Thời điểm thấy Edward, thân mình thiếu niên hơi hơi trốn về sau lưng người đàn ông.
“Tổng quản, từ Trung Quốc ngàn dặm xa xôi mang đứa nhỏ này lại đây, nhất định định là mệt muốn chết rồi đúng không? Đem đứa nhỏ này để ở đây, ông trước đi xuống nghỉ ngơi đi.”
Edward khép hờ mắt, nhìn chằm chằm vào người đàn ông – là tổng quản bên người phụ thân
Hàn Dục Tú.
Nam nhân cười, liếc mắt nhìn Brent một cái, sau đó cung kính nói:
“Ta cũng muốn sớm đi nghỉ, nhưng là, thiếu gia, lão gia còn nói, muốn đem đứa nhỏ này đến bên người thiếu gia, xem ngài có vừa lòng hay không, ta còn phải trở về để báo cáo a.
Lão gia còn dặn, các cô gái chàng trai nơi này hành vi rất phóng đãng, trăm ngàn lần không thể để thiếu gia bị kẻ khác dụ hoặc mà làm bẩn thân mình.” (*phóng phi tiêu* =”=)
Nam nhân ý vị thâm tường, vừa nói vừa nhếch khóe miệng, vẻ mặt không mấy tốt lành nhìn Brent.
Tuy rằng Brent chưa đủ lớn, nhưng tâm tư mẫn cảm tinh tế, vẫn có thể hiểu được người tổng quản kia ám chỉ cậu điều gì.
Trên mặt cậu không có biểu hiện gì, nhưng hai tay đã gắt gao nắm chặt lại.
Edward ôn hòa cười cười, phất tay nói:
“Nhất định là phụ thân đa tâm, ta đương nhiên biết, nhưng đứa nhỏ này là?”
Tổng quản đem thiếu niên đẩy đến trước mặt Edward, thấp giọng nói:
“Thiếu gia, ngài yên tâm, đứa nhỏ này kêu Hàn Nguyệt, từ nhỏ đã được nuôi trong nhà ta, cầm kỳ thư đều thông thạo, năm nay vừa mười bốn tuổi, đã đến tuổi hầu hạ, lớn lên cũng không tệ, vẫn là một thân xử nam.
Lão gia bảo tôi mang nó đến New York, ở bên cạnh ngài, để ngài một mình trong biệt thự lớn như vậy cũng có chút cô đơn, tìm một người để tiêu khiển cũng tốt.”
Edward không nói gì, chỉ lấy tay sờ sờ cằm.
Hương khói Hàn gia là một gia tộc cường thịnh, tông pháp từ xưa cũng không phải một trưởng tử như hắn có thể cãi lời.
Ở trong nhà, khi các nam tử đến tuổi trưởng thành đều được cấp một nhóm nam hài tử dùng để tiêu khiển. Nam hài được nuôi nấng trong Hàn gia từ nhỏ, đợi đến khi con trai trong nhà vừa đủ mười tám thì được phân cho.
Loại tiêu khiển này đối với các gia tộc lớn đều có, cũng tồn tại đã lâu, vì tránh để các thiếu chủ tịch mịch khó nhịn mà ở bên ngoài hái hoa ngắt cỏ. Nếu như phát sinh quan hệ với những người lai lịch không rõ ràng, nữ nhân đê tiện, hoặc là đến nơi trăng hoa liễu hạng lưu luyến bồi hồi, vạn nhất còn có thể có con ở ngoài, như vậy sẽ ảnh hưởng đến huyết mạch tôn quý của gia tộc.
Thế nhưng các lão nhân trong nhà đều hy vọng thiếu chủ của bọn họ có thể hiểu được cuộc sống vợ chồng là như thế nào. Bởi vậy, trước khi thiếu chủ kết hôn, sẽ từ trong nhà mà chọn ra các thiếu niên mi thanh mục tú đến để hầu hạ thiếu chủ.
Đơn giản mà nói, loại tiêu khiển này cũng giống như “Luyến sủng” cung đình ngày xưa, từ khi bọn họ bốn năm tuổi đã bị nghiêm khắc giáo dục, ngoại trừ học thi thư cầm họa các kỹ năng cơ bản, còn phải học rất nhiều thứ, đến khi mười sáu, mười bảy, đã trở thành các thiếu niên thanh tú, hơn nữa chuyện giường cũng không tầm thường, biết phải làm như thế nào để cho thiếu chủ vui vẻ.
Bất quá, vì cũng tránh cho thiếu chủ sa vào mĩ sắc mà sao lãng chính nghiệp, tiêu khiển chỉ có thể chọn một người, nhưng phải do thiếu chủ quyết định, nếu thiếu chủ không muốn thì phải để cho phu nhân và lão gia tuyển giúp, vì nhi tử chọn ra một người mà bọn họ tâm ý.
Lúc Edward còn chưa trưởng thành thì đã ở New York để đọc sách, hơn nữa, cũng vì lý do thân thể, cho nên đến nay đều không lựa chọn bất kỳ ai.
Lúc đầu, phụ thân Hàn Dục Tú cùng phu nhân cũng không quá để ý, chỉ nghĩ con trai nhà mình chỉ muốn toàn tâm toàn ý cầu học. Nhưng hiện tại lại bắt đầu sốt ruột, nghĩ nhi tử mình có bệnh mà không tiện nói ra, cho nên đã chọn một thiếu niên xinh đẹp cho hắn, hy vọng Edward có thể vui vẻ.
“Lại đây.”.
Edward mở mắt, phất tay, ý bảo Hàn Nguyệt đến.
Hàn Nguyệt đi qua, nhìn vào người nam nhân cao quý tà mị trước mắt, bởi vì từ trước đến nay cậu chưa bao giờ được gặp qua thiếu chủ của Hàn gia.
Edward vươn ngón tay thon dài, đem khăn lụa trên mặt Hàn Nguyệt kéo xuống.
Brent đứng sau Edward ngơ ngác nhìn cậu bé xinh đẹp trước mắt, mái tóc đen tuyền, đôi mắt long lanh, hai phiến môi mềm mại. Nhất là từ nãy giờ cậu bé mặc một thân áo xa hoa, viền áo may tơ vàng và bạc đan xen với nhau, được làm thủ công rất đẹp, nền áo màu xanh nhạt tinh khiết đại biểu cho hơi thở duyên dáng của phương Đông.
“Thiếu gia, người thấy thế nào?”
Tổng quản tỉ mỉ quan sát vẻ mặt Edward.
Edward vươn tay, nhẹ nhàng vén những sợi tóc che khuất hai má của Hàn Nguyệt về phía sau. Brent thấy bên tai của cậu bé này có đeo hai khuyên tai hồng sắc bảo thạch càng làm tôn lên gương mặt Hàn Nguyệt càng thêm xinh đẹp.
Edward bắt lấy cằm của cậu bé nhìn nhìn, gật đầu:
“Tốt lắm.”
Mặt Hàn Nguyệt liền đỏ, cậu nghe nói, thiếu chủ Hàn Mạc An của Hàn gia thân thể không tốt lắm, vốn có chút lo lắng, không biết có phải mình sẽ hầu hạ một tên ma ốm trên giường hay không?
Không nghĩ tới nhìn mới biết, tướng mạo của thiếu chủ không thể đem người thường ra so sánh với hắn, còn đối với mình thì người nam nhân này quả là anh tuấn mị lực.
“Còn không mau quỳ xuống tạ ân thiếu chủ!”
Tổng quản thúc giục Hàn Nguyệt, cậu bé vội vàng làm theo, đỏ mặt cúi đầu nói:
“Cảm ơn thiếu chủ khích lệ, Tiểu Nguyệt về sau nhất định tận tâm hầu hạ ngài.”
Edward gật đầu, phất tay nói:
“Đứng lên, đi lại đây.”
Brent kinh ngạc nhìn Edward ôm eo Hàn Nguyệt, rồi dùng sức hôn môi cậu bé. Hai gò má Hàn Nguyệt nhất thời đỏ bừng. (*gào* ta chém)
Brent không nói nổi là có cảm giác gì, giống như ban nãy Edward hôn cậu. Bây giờ cậu chỉ cảm thấy chính mình không chịu nổi nữa.
“Ta đi.”
Brent nghiêm mặt nói lời này, liền xoay người bỏ đi.
Mạnh mẽ kéo cửa, những người trước mặt vẫn ngăn cản cậu.
“Để cậu ta đi.”
Edward thản nhiên không chút cảm tình nói.
Brent gạt bỏ cánh tay người bảo tiêu đang cản cậu, thùng thùng chạy ra ngoài.
“Thiếu gia, bây giờ tôi đi báo cáo với Lão gia và phu nhân, nói ngài đã đem Hàn Nguyệt thu vào, ngài cũng giữ sức khỏe cho tốt, lão gia phu nhân cũng thật nhớ ngài.”
Edward sờ sờ đầu Hàn Nguyệt, quay đầu nhìn tổng quản nói:
“Vậy làm phiền ông một chuyến.”
“Đây là chuyện tôi phải làm.”
Tổng quản vừa lòng cười, tựa hồ là nhẹ nhõm thở một hơi, lui ra khỏi phòng rồi phân phó người đóng cửa.
“Thiếu gia, người có muốn Tiểu Nguyệt hầu hạ người nghỉ ngơi hay không? Trời cũng đã trễ thế này…”
Hàn Nguyệt cảm thấy thiếu chủ nhân này tựa hồ đối với cậu rất có hứng thú, điều này làm cậu cũng thực yên tâm và thấy có chút kiêu ngạo.
Edward hướng Hàn Nguyệt ôn hòa cười,
“Tiểu Nguyệt, em đi ngủ trước đi, ta còn có chút việc cần làm, cần gì thì nói với hạ nhân, ta sẽ không bạc đãi em.”
Nói xong, Edward lấy tay sờ sờ đầu Hàn Nguyệt.
Hàn Nguyệt gật đầu nghĩ nghĩ. Bọn cậu là hạ nhân, sinh ra chỉ dùng thân thể hầu hạ, lấy lòng thiếu gia, mặc kệ thiếu gia nói gì, cậu đều phải ngoan ngoãn nghe lời, giống như một con mèo nhỏ. Chỉ có như vậy mới có đường sống, không phải sao?
Edward đứng lên, đến bên cửa sổ. Gương mặt vừa rồi còn mang theo tiếu ý nháy mắt đã băng lãnh, mặt không chút thay đổi nhìn Brent nổi giận đùng đùng đi ra khỏi biệt thự.
Một trận gió thổi đến, đột nhiên khiến Edward căng thẳng ho khan không ngừng, đại khái là do gió đêm thổi trúng.
Bọn hạ nhân trực đêm bên ngoài nghe thấy tiếng Edward ho khan, vội vàng đẩy cửa, chạy đến khép cửa sổ lại rồi đem chén thuốc đặt trong phòng, sau đó im lặng rời đi.
Hàn Nguyệt im lặng rửa mặt sạch sẽ, sau đó lên giường ngủ, bất kỳ âm thanh nào cũng không dám phát ra.
Edward uống chén thuốc, cầm lấy khăn tay lau lau khóe miệng, sau đó xoay người cầm lấy giấy bút trên bàn rồi đẩy cửa đi ra ngoài.
“Đêm nay ta ở phòng sách nghỉ ngơi, Hàn Nguyệt ngủ ở phòng ta, các ngươi chăm sóc tốt cho cậu bé.”
Edward dặn dò bọn hạ nhân ngoài cửa.
“Vâng, thiếu gia.”
“Mẹ nó! Tên khốn!”
Brent mang theo một bụng lửa giận ra khỏi biệt thự Hàn gia.
“Cậu Brent, cậu đi hảo.”
Quản gia của Edward đứng ở phía sau cung kính nói lời từ biệt.
Brent hừ lạnh một tiếng, không biết vì cái gì mà mình tức giận, cậu vừa xoay người bước ra ngoài, cánh cửa phía sau liền đóng lại.
Brent một cước đá vào đèn đường, trong lòng âm thầm thề, sau này sẽ không bao giờ nhìn đến tên nam nhân này nữa!
“Này, nhóc con! Không cần phá hư của công! Cẩn thận bị bắt đến cục cảnh sát đó!”
Ở trên đường, tuần cảnh đã đi tới nhắc nhở để Brent không cần đá đèn đường nữa.
“Không muốn chết thì con mẹ nó cút ngay cho ta!”
Brent hướng người tuần cảnh rống một tiếng.
Tuần cảnh thấy chỉ là một nhóc con tuổi không quá lớn, nhưng mà biểu tình thực hung ác, đôi mắt lộ ra hung quang, quả thực chẳng khác sói là mấy. Bị dọa đên xanh mặt, ném một câu: “Ngươi cẩn thận một chút cho ta, tên nhóc thối!”. Sau đó xoay người vội vã chạy.
Brent híp mắt nhìn tên tuần cảnh kia chạy vào đường tối, đáy lòng không nói lên là cảm giác gì. Lại nâng chân đá đèn đường thêm một cú rồi mới đi đến tiệm mì của Lý mập mạp. Lúc tới nơi, thấy mâp mạp không có trước cửa, vì thế cậu vào thẳng phòng ngủ của mập mạp.
Beta: Suzaku
Brent quay sang, thấy người đàn ông mặc âu phục đen dẫn theo một thiếu niên trên mặt mang khăn lụa trắng.
Mái tóc của thiếu đen mượt mềm mại,ngay ngắn chỉnh tề dài đến thắt lưng, được tách ra để hai bên vai. Thời điểm thấy Edward, thân mình thiếu niên hơi hơi trốn về sau lưng người đàn ông.
“Tổng quản, từ Trung Quốc ngàn dặm xa xôi mang đứa nhỏ này lại đây, nhất định định là mệt muốn chết rồi đúng không? Đem đứa nhỏ này để ở đây, ông trước đi xuống nghỉ ngơi đi.”
Edward khép hờ mắt, nhìn chằm chằm vào người đàn ông – là tổng quản bên người phụ thân
Hàn Dục Tú.
Nam nhân cười, liếc mắt nhìn Brent một cái, sau đó cung kính nói:
“Ta cũng muốn sớm đi nghỉ, nhưng là, thiếu gia, lão gia còn nói, muốn đem đứa nhỏ này đến bên người thiếu gia, xem ngài có vừa lòng hay không, ta còn phải trở về để báo cáo a.
Lão gia còn dặn, các cô gái chàng trai nơi này hành vi rất phóng đãng, trăm ngàn lần không thể để thiếu gia bị kẻ khác dụ hoặc mà làm bẩn thân mình.” (*phóng phi tiêu* =”=)
Nam nhân ý vị thâm tường, vừa nói vừa nhếch khóe miệng, vẻ mặt không mấy tốt lành nhìn Brent.
Tuy rằng Brent chưa đủ lớn, nhưng tâm tư mẫn cảm tinh tế, vẫn có thể hiểu được người tổng quản kia ám chỉ cậu điều gì.
Trên mặt cậu không có biểu hiện gì, nhưng hai tay đã gắt gao nắm chặt lại.
Edward ôn hòa cười cười, phất tay nói:
“Nhất định là phụ thân đa tâm, ta đương nhiên biết, nhưng đứa nhỏ này là?”
Tổng quản đem thiếu niên đẩy đến trước mặt Edward, thấp giọng nói:
“Thiếu gia, ngài yên tâm, đứa nhỏ này kêu Hàn Nguyệt, từ nhỏ đã được nuôi trong nhà ta, cầm kỳ thư đều thông thạo, năm nay vừa mười bốn tuổi, đã đến tuổi hầu hạ, lớn lên cũng không tệ, vẫn là một thân xử nam.
Lão gia bảo tôi mang nó đến New York, ở bên cạnh ngài, để ngài một mình trong biệt thự lớn như vậy cũng có chút cô đơn, tìm một người để tiêu khiển cũng tốt.”
Edward không nói gì, chỉ lấy tay sờ sờ cằm.
Hương khói Hàn gia là một gia tộc cường thịnh, tông pháp từ xưa cũng không phải một trưởng tử như hắn có thể cãi lời.
Ở trong nhà, khi các nam tử đến tuổi trưởng thành đều được cấp một nhóm nam hài tử dùng để tiêu khiển. Nam hài được nuôi nấng trong Hàn gia từ nhỏ, đợi đến khi con trai trong nhà vừa đủ mười tám thì được phân cho.
Loại tiêu khiển này đối với các gia tộc lớn đều có, cũng tồn tại đã lâu, vì tránh để các thiếu chủ tịch mịch khó nhịn mà ở bên ngoài hái hoa ngắt cỏ. Nếu như phát sinh quan hệ với những người lai lịch không rõ ràng, nữ nhân đê tiện, hoặc là đến nơi trăng hoa liễu hạng lưu luyến bồi hồi, vạn nhất còn có thể có con ở ngoài, như vậy sẽ ảnh hưởng đến huyết mạch tôn quý của gia tộc.
Thế nhưng các lão nhân trong nhà đều hy vọng thiếu chủ của bọn họ có thể hiểu được cuộc sống vợ chồng là như thế nào. Bởi vậy, trước khi thiếu chủ kết hôn, sẽ từ trong nhà mà chọn ra các thiếu niên mi thanh mục tú đến để hầu hạ thiếu chủ.
Đơn giản mà nói, loại tiêu khiển này cũng giống như “Luyến sủng” cung đình ngày xưa, từ khi bọn họ bốn năm tuổi đã bị nghiêm khắc giáo dục, ngoại trừ học thi thư cầm họa các kỹ năng cơ bản, còn phải học rất nhiều thứ, đến khi mười sáu, mười bảy, đã trở thành các thiếu niên thanh tú, hơn nữa chuyện giường cũng không tầm thường, biết phải làm như thế nào để cho thiếu chủ vui vẻ.
Bất quá, vì cũng tránh cho thiếu chủ sa vào mĩ sắc mà sao lãng chính nghiệp, tiêu khiển chỉ có thể chọn một người, nhưng phải do thiếu chủ quyết định, nếu thiếu chủ không muốn thì phải để cho phu nhân và lão gia tuyển giúp, vì nhi tử chọn ra một người mà bọn họ tâm ý.
Lúc Edward còn chưa trưởng thành thì đã ở New York để đọc sách, hơn nữa, cũng vì lý do thân thể, cho nên đến nay đều không lựa chọn bất kỳ ai.
Lúc đầu, phụ thân Hàn Dục Tú cùng phu nhân cũng không quá để ý, chỉ nghĩ con trai nhà mình chỉ muốn toàn tâm toàn ý cầu học. Nhưng hiện tại lại bắt đầu sốt ruột, nghĩ nhi tử mình có bệnh mà không tiện nói ra, cho nên đã chọn một thiếu niên xinh đẹp cho hắn, hy vọng Edward có thể vui vẻ.
“Lại đây.”.
Edward mở mắt, phất tay, ý bảo Hàn Nguyệt đến.
Hàn Nguyệt đi qua, nhìn vào người nam nhân cao quý tà mị trước mắt, bởi vì từ trước đến nay cậu chưa bao giờ được gặp qua thiếu chủ của Hàn gia.
Edward vươn ngón tay thon dài, đem khăn lụa trên mặt Hàn Nguyệt kéo xuống.
Brent đứng sau Edward ngơ ngác nhìn cậu bé xinh đẹp trước mắt, mái tóc đen tuyền, đôi mắt long lanh, hai phiến môi mềm mại. Nhất là từ nãy giờ cậu bé mặc một thân áo xa hoa, viền áo may tơ vàng và bạc đan xen với nhau, được làm thủ công rất đẹp, nền áo màu xanh nhạt tinh khiết đại biểu cho hơi thở duyên dáng của phương Đông.
“Thiếu gia, người thấy thế nào?”
Tổng quản tỉ mỉ quan sát vẻ mặt Edward.
Edward vươn tay, nhẹ nhàng vén những sợi tóc che khuất hai má của Hàn Nguyệt về phía sau. Brent thấy bên tai của cậu bé này có đeo hai khuyên tai hồng sắc bảo thạch càng làm tôn lên gương mặt Hàn Nguyệt càng thêm xinh đẹp.
Edward bắt lấy cằm của cậu bé nhìn nhìn, gật đầu:
“Tốt lắm.”
Mặt Hàn Nguyệt liền đỏ, cậu nghe nói, thiếu chủ Hàn Mạc An của Hàn gia thân thể không tốt lắm, vốn có chút lo lắng, không biết có phải mình sẽ hầu hạ một tên ma ốm trên giường hay không?
Không nghĩ tới nhìn mới biết, tướng mạo của thiếu chủ không thể đem người thường ra so sánh với hắn, còn đối với mình thì người nam nhân này quả là anh tuấn mị lực.
“Còn không mau quỳ xuống tạ ân thiếu chủ!”
Tổng quản thúc giục Hàn Nguyệt, cậu bé vội vàng làm theo, đỏ mặt cúi đầu nói:
“Cảm ơn thiếu chủ khích lệ, Tiểu Nguyệt về sau nhất định tận tâm hầu hạ ngài.”
Edward gật đầu, phất tay nói:
“Đứng lên, đi lại đây.”
Brent kinh ngạc nhìn Edward ôm eo Hàn Nguyệt, rồi dùng sức hôn môi cậu bé. Hai gò má Hàn Nguyệt nhất thời đỏ bừng. (*gào* ta chém)
Brent không nói nổi là có cảm giác gì, giống như ban nãy Edward hôn cậu. Bây giờ cậu chỉ cảm thấy chính mình không chịu nổi nữa.
“Ta đi.”
Brent nghiêm mặt nói lời này, liền xoay người bỏ đi.
Mạnh mẽ kéo cửa, những người trước mặt vẫn ngăn cản cậu.
“Để cậu ta đi.”
Edward thản nhiên không chút cảm tình nói.
Brent gạt bỏ cánh tay người bảo tiêu đang cản cậu, thùng thùng chạy ra ngoài.
“Thiếu gia, bây giờ tôi đi báo cáo với Lão gia và phu nhân, nói ngài đã đem Hàn Nguyệt thu vào, ngài cũng giữ sức khỏe cho tốt, lão gia phu nhân cũng thật nhớ ngài.”
Edward sờ sờ đầu Hàn Nguyệt, quay đầu nhìn tổng quản nói:
“Vậy làm phiền ông một chuyến.”
“Đây là chuyện tôi phải làm.”
Tổng quản vừa lòng cười, tựa hồ là nhẹ nhõm thở một hơi, lui ra khỏi phòng rồi phân phó người đóng cửa.
“Thiếu gia, người có muốn Tiểu Nguyệt hầu hạ người nghỉ ngơi hay không? Trời cũng đã trễ thế này…”
Hàn Nguyệt cảm thấy thiếu chủ nhân này tựa hồ đối với cậu rất có hứng thú, điều này làm cậu cũng thực yên tâm và thấy có chút kiêu ngạo.
Edward hướng Hàn Nguyệt ôn hòa cười,
“Tiểu Nguyệt, em đi ngủ trước đi, ta còn có chút việc cần làm, cần gì thì nói với hạ nhân, ta sẽ không bạc đãi em.”
Nói xong, Edward lấy tay sờ sờ đầu Hàn Nguyệt.
Hàn Nguyệt gật đầu nghĩ nghĩ. Bọn cậu là hạ nhân, sinh ra chỉ dùng thân thể hầu hạ, lấy lòng thiếu gia, mặc kệ thiếu gia nói gì, cậu đều phải ngoan ngoãn nghe lời, giống như một con mèo nhỏ. Chỉ có như vậy mới có đường sống, không phải sao?
Edward đứng lên, đến bên cửa sổ. Gương mặt vừa rồi còn mang theo tiếu ý nháy mắt đã băng lãnh, mặt không chút thay đổi nhìn Brent nổi giận đùng đùng đi ra khỏi biệt thự.
Một trận gió thổi đến, đột nhiên khiến Edward căng thẳng ho khan không ngừng, đại khái là do gió đêm thổi trúng.
Bọn hạ nhân trực đêm bên ngoài nghe thấy tiếng Edward ho khan, vội vàng đẩy cửa, chạy đến khép cửa sổ lại rồi đem chén thuốc đặt trong phòng, sau đó im lặng rời đi.
Hàn Nguyệt im lặng rửa mặt sạch sẽ, sau đó lên giường ngủ, bất kỳ âm thanh nào cũng không dám phát ra.
Edward uống chén thuốc, cầm lấy khăn tay lau lau khóe miệng, sau đó xoay người cầm lấy giấy bút trên bàn rồi đẩy cửa đi ra ngoài.
“Đêm nay ta ở phòng sách nghỉ ngơi, Hàn Nguyệt ngủ ở phòng ta, các ngươi chăm sóc tốt cho cậu bé.”
Edward dặn dò bọn hạ nhân ngoài cửa.
“Vâng, thiếu gia.”
“Mẹ nó! Tên khốn!”
Brent mang theo một bụng lửa giận ra khỏi biệt thự Hàn gia.
“Cậu Brent, cậu đi hảo.”
Quản gia của Edward đứng ở phía sau cung kính nói lời từ biệt.
Brent hừ lạnh một tiếng, không biết vì cái gì mà mình tức giận, cậu vừa xoay người bước ra ngoài, cánh cửa phía sau liền đóng lại.
Brent một cước đá vào đèn đường, trong lòng âm thầm thề, sau này sẽ không bao giờ nhìn đến tên nam nhân này nữa!
“Này, nhóc con! Không cần phá hư của công! Cẩn thận bị bắt đến cục cảnh sát đó!”
Ở trên đường, tuần cảnh đã đi tới nhắc nhở để Brent không cần đá đèn đường nữa.
“Không muốn chết thì con mẹ nó cút ngay cho ta!”
Brent hướng người tuần cảnh rống một tiếng.
Tuần cảnh thấy chỉ là một nhóc con tuổi không quá lớn, nhưng mà biểu tình thực hung ác, đôi mắt lộ ra hung quang, quả thực chẳng khác sói là mấy. Bị dọa đên xanh mặt, ném một câu: “Ngươi cẩn thận một chút cho ta, tên nhóc thối!”. Sau đó xoay người vội vã chạy.
Brent híp mắt nhìn tên tuần cảnh kia chạy vào đường tối, đáy lòng không nói lên là cảm giác gì. Lại nâng chân đá đèn đường thêm một cú rồi mới đi đến tiệm mì của Lý mập mạp. Lúc tới nơi, thấy mâp mạp không có trước cửa, vì thế cậu vào thẳng phòng ngủ của mập mạp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook