Nếu Trường An Không Tồn Tại
-
Quyển 2 - Chương 15: Văn Quân Tương Như
Cuối cùng, Lý Cảm và Hoắc Khứ Bệnh cũng không có đến Ỷ Tình lâu, nhưng lại gặp được phu nhân của Tư Mã Tương Như ở tửu lâu Nhất Thế Trường An, Trác Văn Quân. Bọn họ thật không ngờ một lão phụ nhân như bà lại một mình bao trọn toàn bộ tửu lâu.
Tửu lâu Nhất Thế Trường An là tửu lâu xa hoa nhất Trường An, tất cả mọi người đều cho rằng sở dĩ nó thành công như vậy bởi vì nó có một cái tên đẹp.
Hoắc Khứ Bệnh và Lý Cảm vốn định đến đây mở mang tầm mắt một chút, không nghĩ tới nó đã được người ta bao trọn.
Hoắc Khứ Bệnh cũng không bộc phát cái tính khí công tử như thường ngày, chỉ định âm thầm mất hứng quay về. Nhưng Lý Cảm lại cho rằng, nếu Lý Cảm y bị ngăn ngoài cửa thì không nói làm gì. Nhưng trong thành Trường An này, lại có kẻ dám ngăn Hoắc đại tướng quân ở ngoài cửa, việc này nói thế nào cũng không thể được.
Vì vậy Lý Cảm đã tranh luận với bọn tiểu nhị của Nhất Thế Trường An. Tiểu nhi vừa nghe danh người đến là Hoắc Hầu gia, không khỏi có chút khó xử.
“Thỉnh hai vị công tử lên trên này", giữa lúc tên tiểu nhị không biết làm thế nào cho phải, thì trên lâu Trác Văn Quân đã mở miệng nói.
Trong tửu lâu nguy nga lộng lẫy, Trác Văn Quân lại cô đơn ngồi ở chiếc bàn thứ hai đặt cạnh cửa sổ, mặc cho một bàn sơn hào hải vị đang dần nguội lạnh.
"Dọn xuống, thay một bàn thức ăn mới. Hai vị công tử thích ăn gì cứ tự nhiên gọi", Trác Văn Quân cười, mời Hoắc Khứ Bệnh cùng Lý Cảm ngồi xuống.
Hoắc Khứ Bệnh và Lý Cảm đều nghe qua câu chuyện tình mỹ lệ giữa Trác Văn Quân và Tư Mã Tương Như năm đó, cái gì là cầm thiêu Văn Quân, Lục Khinh đưa tình, dạ bôn Tương Như, Lâm Cùng bán rượu, đoán chừng chỉ cẩn là người Đại Hán, đều có thể say sưa kể vài câu.
Vật đổi sao dời, khi những truyền thuyết kia buông xuống sự lãng mạn, trở về với củi gạo dầu muối bình thường, ai có thể đảm bảo bọn họ vĩnh viễn hạnh phúc ở chung một chỗ đâu?
Nhìn vị phu nhân có tuổi trước mặt, mặc dù vẫn còn ưu nhã thùy mị, thế nhưng nét cô đơn tịch mịch toát ra từ trong ánh mắt đã nói cho mọi người, vị phu nhân này cũng không hạnh phúc.
"Phu nhân, ngài một mình ở Nhất Thế Trường An là đang đợi ai hay sao?", Lý Cảm hỏi.
"Đúng vậy", Trác Văn Quân chậm rãi gật đầu, trong mắt lại tràn ngập chua xót.
"Người ấy sẽ đến sao?", nhìn thấy vẻ mặt của Trác Văn Quân, bỗng nhiên Hoắc Khứ Bệnh biết bà đang đợi người nào.
Trác Văn Quân không nói gì, chỉ hơi giật mình nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lúc Tư Mã Tương Như mang theo tất cả bổng lộc đầu tiên, dẫn Trác Văn Quân đến Nhất Thế Trường An.
Hắn từng nói từ nay về sau, tuyệt đối sẽ không để cho bà chịu bất kỳ khổ sở gì nữa.
Hắn từng nói, kiếp này nhất định không phụ khanh.
Hắn từng ôm Lục Khinh, vì bà mà gảy khúc "Phượng cầu hoàng".
Phượng hề phượng hề quy cố hương, ngao du tứ hải cầu kỳ hoàng.
Thời vị ngộ hề vô sở tướng, hà ngộ kim hề thăng tư đường!
Hữu diễm thục nữ tại khuê phòng, thất nhĩ nhân hà độc ngã tràng.
Hà duyên giao cảnh vi uyên ương, hồ hiệt hàng hề cộng cao tường!
Hoàng hề hoàng hề tòng ngã tê, đắc thác tư vĩ vĩnh vi phi.
Giao tình thông ý tâm hòa hài, trung dạ tương tòng tri giả thùy?
Song dực câu khởi phiên cao phi, vô cảm ngã tư sử dư bi.
(Phượng cầu hoàng)
Trác Văn Quân chưa từng hối hận vì đã cố chấp thích Tư Mã Tương Như, vì hắn bỏ qua phú quý, vì hắn bán rượu kiếm sống, mặc dù bà biết, trước đây Tư Mã Tương Như theo đuổi mình, chẳng qua là do hắn nhìn trúng gia tài và danh vọng của Trác gia mà thôi.
Cuối cùng, Tư Mã Tương Như cũng ôm được mỹ nhân, lại được chia tài sản, dựa vào tài năng không có gì sánh kịp của hắn, nhận được sự coi trọng của hoàng đế Lưu Triệt, thăng quan tiến chức, vang danh tứ hải.
Mấy chục năm ngày đêm làm bạn, rốt cuộc ba tháng trước cũng đi đến cuối con đường.
Lúc Tư Mã Tương Như mang hưu thư đến trước mặt bà, Trác Văn Quân hiểu rằng, đời này bà đã yêu nhầm người.
"Nhất nhị tam tứ ngũ lục thất bát cửu thập bách vạn niên"
Trác Văn Quân cầm hưu thư chỉ có mười ba chữ này, trong nháy mắt trở nên già nua.
Quân đã vô tình,
Thiếp hà tất phải cưỡng cầu chàng ở lại.
Những hoạn nạn đã cùng nhau trải qua, làm sao có thể sánh với cô nương Ỷ Tình lâu trẻ tuổi xinh đẹp.
Trác Văn Quân nghĩ rằng mình sẽ khóc, nhưng đôi mắt bà lại khô khốc, không hề chảy xuống được dù chỉ một giọt lệ.
Trác Văn Quân nhìn dung nhan xa lạ của chính mình trong gương đồng, lại bật cười.
Trác Văn Quân, Trác Văn Quân, người nam nhân này là do ngươi buông bỏ tất cả, khư khư cố chấp thích, mặc kệ hiện tại hắn biến thành bộ dạng gì, cũng là do ngươi tự chọn lấy.
Khi lại một lần nữa tới Nhất Thế Trường An, tửu lâu sớm đã thay đổi cách bài trí.
Lúc này Trác Văn Quân mới nhận ra, thì ra bà đã mấy chục năm chưa đặt chân tới nơi này.
Niên hoa tự thủy.
Trích trích thứ tâm.
(Tuổi tác tựa nước,
Từng giọt từng giọt giết chết trái tim ta)
Bà tự mình trang điểm, vân đạm phong khinh bao trọn toàn bộ tửu lâu, dường như Trác Văn Quân đang quay về thời thiếu nữ, trời sinh phú quý, không biết đến củi gạo dầu muối, không biết tiền tài đến tột cùng là vật gì.
Phụ thân từng nói với bà: "Quân nhi của ta, chỉ cần con biết mình muốn cái gì là tốt rồi. Bởi vì vài thứ kia, cho đến bây giờ đều muốn là tự nhiên có thể có".
Bà ngồi ở vị trí từng là chỗ ngồi yêu thích của bà và hắn, điểm một bàn thức ăn thường dùng, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hiện tại Trác Văn Quân, thứ bà muốn rốt cuộc là thứ gì?
"Tại sao lại muốn chờ hắn?" Hoắc Khứ Bệnh hỏi.
Trác Văn Quân quay đầu lại, cười yếu ớt: "Có thể ở cùng người mình yêu, sinh đồng khâm tử đồng huyệt, bạch thủ không rời, đối với tất cả nữ tử trong thiên hạ mà nói, có thể gặp mà không thể cầu, Văn Quân chỉ muốn nỗ lực quý trọng thứ hạnh phúc mà nữ tử khác không cách nào lấy được mà thôi".
Nói xong, Trác Văn Quân đứng dậy, bước ra khỏi tửu lâu.
"Hắn tới rồi".
Hoắc Khứ Bệnh vẫn nhớ nụ cười của Trác Văn Quân lúc quay đầu lại.
Thản nhiên, tốt đẹp.
Khuynh quốc khuynh thành.
Dường như chưa từng trải qua nỗi buồn chốn khuê phòng.
Hoắc Khứ Bệnh nhìn dưới lầu, Tư Mã Tương Như và Trác Văn Quân nắm chặt tay đối phương, nhìn nhau mỉm cười.
Ánh tà dương đang chiếu ngay trước mặt bọn họ. Hai người đón ánh tà dương rồi cùng nhau rời đi.
Lúc này đây, bọn họ sẽ không bao giờ tách ra nữa.
Tư Mã Tương Như không chỉ nắm trong tay tay của Trác Văn Quân, mà còn có bài thơ "Bạch đầu ngâm" đêm qua Trác Văn Quân viết cho mình.
Văn quân hữu lưỡng ý, cố lai tương quyết tuyệt.
Kim nhật đấu tửu hội, minh đán câu thủy đầu;
Tiệp điệp ngự câu thượng, câu thủy đông tây lưu.
Thê thê phục thê thê, giá thú bất tu đề;
Nguyện đắc nhất tâm nhân, bạch đầu bất tương ly.
Trúc can hà niểu niểu, ngư vĩ hà tỉ tỉ.
Nam nhi trọng ý khí, hà dụng tiền đao vi!.
(Bạch đầu ngâm)
Hoắc Khứ Bệnh nhìn bóng lưng của hai người, không khỏi cảm khái.
Trác Văn Quân, quả nhiên không hổ là tài nữ đệ nhất Đại Hán, một bài "Bạch đầu ngâm", có thể vãn hồi hôn nhân gần như đổ vỡ của bản thân. Tư Mã Tương Như là nam nhân ban đầu bà yêu say đắm cùng cuối cùng giữ được. Ở thời đại này, nam tử đắc bách nữ dịch, nữ tử đắc nhất nam nan. Huống chi lại là một nam nhân đã từng cùng mình lưỡng tình tương duyệt.
Cho nên Trác Văn Quân vẫn hạnh phúc.
Mà thứ hạnh phúc này là do bà ruồng bỏ tất cả, khư khư cố chấp có được.
Tửu lâu Nhất Thế Trường An là tửu lâu xa hoa nhất Trường An, tất cả mọi người đều cho rằng sở dĩ nó thành công như vậy bởi vì nó có một cái tên đẹp.
Hoắc Khứ Bệnh và Lý Cảm vốn định đến đây mở mang tầm mắt một chút, không nghĩ tới nó đã được người ta bao trọn.
Hoắc Khứ Bệnh cũng không bộc phát cái tính khí công tử như thường ngày, chỉ định âm thầm mất hứng quay về. Nhưng Lý Cảm lại cho rằng, nếu Lý Cảm y bị ngăn ngoài cửa thì không nói làm gì. Nhưng trong thành Trường An này, lại có kẻ dám ngăn Hoắc đại tướng quân ở ngoài cửa, việc này nói thế nào cũng không thể được.
Vì vậy Lý Cảm đã tranh luận với bọn tiểu nhị của Nhất Thế Trường An. Tiểu nhi vừa nghe danh người đến là Hoắc Hầu gia, không khỏi có chút khó xử.
“Thỉnh hai vị công tử lên trên này", giữa lúc tên tiểu nhị không biết làm thế nào cho phải, thì trên lâu Trác Văn Quân đã mở miệng nói.
Trong tửu lâu nguy nga lộng lẫy, Trác Văn Quân lại cô đơn ngồi ở chiếc bàn thứ hai đặt cạnh cửa sổ, mặc cho một bàn sơn hào hải vị đang dần nguội lạnh.
"Dọn xuống, thay một bàn thức ăn mới. Hai vị công tử thích ăn gì cứ tự nhiên gọi", Trác Văn Quân cười, mời Hoắc Khứ Bệnh cùng Lý Cảm ngồi xuống.
Hoắc Khứ Bệnh và Lý Cảm đều nghe qua câu chuyện tình mỹ lệ giữa Trác Văn Quân và Tư Mã Tương Như năm đó, cái gì là cầm thiêu Văn Quân, Lục Khinh đưa tình, dạ bôn Tương Như, Lâm Cùng bán rượu, đoán chừng chỉ cẩn là người Đại Hán, đều có thể say sưa kể vài câu.
Vật đổi sao dời, khi những truyền thuyết kia buông xuống sự lãng mạn, trở về với củi gạo dầu muối bình thường, ai có thể đảm bảo bọn họ vĩnh viễn hạnh phúc ở chung một chỗ đâu?
Nhìn vị phu nhân có tuổi trước mặt, mặc dù vẫn còn ưu nhã thùy mị, thế nhưng nét cô đơn tịch mịch toát ra từ trong ánh mắt đã nói cho mọi người, vị phu nhân này cũng không hạnh phúc.
"Phu nhân, ngài một mình ở Nhất Thế Trường An là đang đợi ai hay sao?", Lý Cảm hỏi.
"Đúng vậy", Trác Văn Quân chậm rãi gật đầu, trong mắt lại tràn ngập chua xót.
"Người ấy sẽ đến sao?", nhìn thấy vẻ mặt của Trác Văn Quân, bỗng nhiên Hoắc Khứ Bệnh biết bà đang đợi người nào.
Trác Văn Quân không nói gì, chỉ hơi giật mình nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lúc Tư Mã Tương Như mang theo tất cả bổng lộc đầu tiên, dẫn Trác Văn Quân đến Nhất Thế Trường An.
Hắn từng nói từ nay về sau, tuyệt đối sẽ không để cho bà chịu bất kỳ khổ sở gì nữa.
Hắn từng nói, kiếp này nhất định không phụ khanh.
Hắn từng ôm Lục Khinh, vì bà mà gảy khúc "Phượng cầu hoàng".
Phượng hề phượng hề quy cố hương, ngao du tứ hải cầu kỳ hoàng.
Thời vị ngộ hề vô sở tướng, hà ngộ kim hề thăng tư đường!
Hữu diễm thục nữ tại khuê phòng, thất nhĩ nhân hà độc ngã tràng.
Hà duyên giao cảnh vi uyên ương, hồ hiệt hàng hề cộng cao tường!
Hoàng hề hoàng hề tòng ngã tê, đắc thác tư vĩ vĩnh vi phi.
Giao tình thông ý tâm hòa hài, trung dạ tương tòng tri giả thùy?
Song dực câu khởi phiên cao phi, vô cảm ngã tư sử dư bi.
(Phượng cầu hoàng)
Trác Văn Quân chưa từng hối hận vì đã cố chấp thích Tư Mã Tương Như, vì hắn bỏ qua phú quý, vì hắn bán rượu kiếm sống, mặc dù bà biết, trước đây Tư Mã Tương Như theo đuổi mình, chẳng qua là do hắn nhìn trúng gia tài và danh vọng của Trác gia mà thôi.
Cuối cùng, Tư Mã Tương Như cũng ôm được mỹ nhân, lại được chia tài sản, dựa vào tài năng không có gì sánh kịp của hắn, nhận được sự coi trọng của hoàng đế Lưu Triệt, thăng quan tiến chức, vang danh tứ hải.
Mấy chục năm ngày đêm làm bạn, rốt cuộc ba tháng trước cũng đi đến cuối con đường.
Lúc Tư Mã Tương Như mang hưu thư đến trước mặt bà, Trác Văn Quân hiểu rằng, đời này bà đã yêu nhầm người.
"Nhất nhị tam tứ ngũ lục thất bát cửu thập bách vạn niên"
Trác Văn Quân cầm hưu thư chỉ có mười ba chữ này, trong nháy mắt trở nên già nua.
Quân đã vô tình,
Thiếp hà tất phải cưỡng cầu chàng ở lại.
Những hoạn nạn đã cùng nhau trải qua, làm sao có thể sánh với cô nương Ỷ Tình lâu trẻ tuổi xinh đẹp.
Trác Văn Quân nghĩ rằng mình sẽ khóc, nhưng đôi mắt bà lại khô khốc, không hề chảy xuống được dù chỉ một giọt lệ.
Trác Văn Quân nhìn dung nhan xa lạ của chính mình trong gương đồng, lại bật cười.
Trác Văn Quân, Trác Văn Quân, người nam nhân này là do ngươi buông bỏ tất cả, khư khư cố chấp thích, mặc kệ hiện tại hắn biến thành bộ dạng gì, cũng là do ngươi tự chọn lấy.
Khi lại một lần nữa tới Nhất Thế Trường An, tửu lâu sớm đã thay đổi cách bài trí.
Lúc này Trác Văn Quân mới nhận ra, thì ra bà đã mấy chục năm chưa đặt chân tới nơi này.
Niên hoa tự thủy.
Trích trích thứ tâm.
(Tuổi tác tựa nước,
Từng giọt từng giọt giết chết trái tim ta)
Bà tự mình trang điểm, vân đạm phong khinh bao trọn toàn bộ tửu lâu, dường như Trác Văn Quân đang quay về thời thiếu nữ, trời sinh phú quý, không biết đến củi gạo dầu muối, không biết tiền tài đến tột cùng là vật gì.
Phụ thân từng nói với bà: "Quân nhi của ta, chỉ cần con biết mình muốn cái gì là tốt rồi. Bởi vì vài thứ kia, cho đến bây giờ đều muốn là tự nhiên có thể có".
Bà ngồi ở vị trí từng là chỗ ngồi yêu thích của bà và hắn, điểm một bàn thức ăn thường dùng, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hiện tại Trác Văn Quân, thứ bà muốn rốt cuộc là thứ gì?
"Tại sao lại muốn chờ hắn?" Hoắc Khứ Bệnh hỏi.
Trác Văn Quân quay đầu lại, cười yếu ớt: "Có thể ở cùng người mình yêu, sinh đồng khâm tử đồng huyệt, bạch thủ không rời, đối với tất cả nữ tử trong thiên hạ mà nói, có thể gặp mà không thể cầu, Văn Quân chỉ muốn nỗ lực quý trọng thứ hạnh phúc mà nữ tử khác không cách nào lấy được mà thôi".
Nói xong, Trác Văn Quân đứng dậy, bước ra khỏi tửu lâu.
"Hắn tới rồi".
Hoắc Khứ Bệnh vẫn nhớ nụ cười của Trác Văn Quân lúc quay đầu lại.
Thản nhiên, tốt đẹp.
Khuynh quốc khuynh thành.
Dường như chưa từng trải qua nỗi buồn chốn khuê phòng.
Hoắc Khứ Bệnh nhìn dưới lầu, Tư Mã Tương Như và Trác Văn Quân nắm chặt tay đối phương, nhìn nhau mỉm cười.
Ánh tà dương đang chiếu ngay trước mặt bọn họ. Hai người đón ánh tà dương rồi cùng nhau rời đi.
Lúc này đây, bọn họ sẽ không bao giờ tách ra nữa.
Tư Mã Tương Như không chỉ nắm trong tay tay của Trác Văn Quân, mà còn có bài thơ "Bạch đầu ngâm" đêm qua Trác Văn Quân viết cho mình.
Văn quân hữu lưỡng ý, cố lai tương quyết tuyệt.
Kim nhật đấu tửu hội, minh đán câu thủy đầu;
Tiệp điệp ngự câu thượng, câu thủy đông tây lưu.
Thê thê phục thê thê, giá thú bất tu đề;
Nguyện đắc nhất tâm nhân, bạch đầu bất tương ly.
Trúc can hà niểu niểu, ngư vĩ hà tỉ tỉ.
Nam nhi trọng ý khí, hà dụng tiền đao vi!.
(Bạch đầu ngâm)
Hoắc Khứ Bệnh nhìn bóng lưng của hai người, không khỏi cảm khái.
Trác Văn Quân, quả nhiên không hổ là tài nữ đệ nhất Đại Hán, một bài "Bạch đầu ngâm", có thể vãn hồi hôn nhân gần như đổ vỡ của bản thân. Tư Mã Tương Như là nam nhân ban đầu bà yêu say đắm cùng cuối cùng giữ được. Ở thời đại này, nam tử đắc bách nữ dịch, nữ tử đắc nhất nam nan. Huống chi lại là một nam nhân đã từng cùng mình lưỡng tình tương duyệt.
Cho nên Trác Văn Quân vẫn hạnh phúc.
Mà thứ hạnh phúc này là do bà ruồng bỏ tất cả, khư khư cố chấp có được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook