Nếu Trong Lòng Anh Có Em
-
Chương 21
Đánh mấy ván khúc côn cầu, toàn thân Mộ Nhất Tuân được bao phủ bởi một lớp mồ hôi mỏng, cảm thấy thoải mái hơn một chút bèn vào nhà tắm rửa ráy qua loa rồi trở lại sofa nghỉ ngơi.
Một mình Tăng Hảo ngồi trên ghế trong phòng khách, thuận tay mở tạp chí ra đọc, cố gắng giữ im lặng không làm phiền Mộ Nhất Tuân đang nghỉ ngơi.
Cô chợt cảm thấy không còn chút ngại ngùng nào nữa, hai người cùng ở dưới một mái nhà, mỗi người một góc, không trao đổi qua lại, việc người nào người nấy làm, hoàn toàn không có vẻ ngại ngùng như vẫn tưởng.
Hơn hai giờ chiều cuối cùng Sở Doanh cũng gọi lại: “Thăm Mộ Nhất Tuân? Tại sao phải đi thăm? À… Anh ta bị ốm, ừ, chúng ta đã hẹn sẽ đi thăm anh ta, nhưng anh mệt quá nên phải ngủ thêm một lúc nữa… Dù sao em cũng ở đó, có em chăm sóc là được rồi, anh không đến cũng không sao…”
Nói chuyện xong, Tăng Hảo có cảm giác như bị Sở Doanh đưa vào tròng.
Nếu Sở Doanh không đến, mình cứ ở lì đây mãi cũng không ổn nhỉ? Có vẻ như Mộ Nhất Tuân cũng không ốm nặng lắm, hoàn toàn có thể tự đi lấy nước, uống thuốc, xuống bếp nấu cơm, mình ở lại chỉ làm phiền anh nghỉ ngơi mà thôi.
Suy nghĩ một lúc, Tăng Hảo quyết định để lại tờ giấy nhắn, viết: Mộ Nhất Tuân, anh nghỉ ngơi đi, nếu đói có thể ăn bánh mì tôi đã mua, tôi về đây!
Viết xong, cô để tờ giấy ở nơi dễ thấy nhất trên bàn rồi rón rén nhẹ nhàng đi về phía huyền quan[1], quay người xách đôi giày thể thao của mình.
[1] Khu vực tính từ cửa chính vào phòng khách.
“Tăng Hảo.” Giọng hơi khàn.
“Dạ?” Tăng Hảo quay lại: “Sao ạ?”
“Rót cho tôi cốc nước.”
Tăng Hảo bỏ giày xuống, đi vào bếp rót nước cho Mộ Nhất Tuân rồi mang tận đến chỗ anh đang nằm, đưa nước ấm tận tay anh.
Đón lấy cốc nước, Mộ Nhất Tuân liếc nhìn chiếc cặp chéo cô đang đeo, biết cô định về trước.
“Có việc bận à?” Anh hỏi.
“Không bận gì cả.” Tăng Hảo trả lời: “Tôi vốn định chờ Sở Doanh đến nhưng anh ấy đã gọi điện báo không đến được, tôi sợ làm phiền anh nghỉ ngơi nên định về trước.”
Uống nước xong, Mộ Nhất Tuân cụp mắt nhìn vân tay của mình được phóng đại trên thành cốc thủy tinh, nét mặt bình thản: “Nó có đến tôi cũng không mở cửa cho nó vào nhà.”
“Tại sao?”
“Nó nói quá nhiều, làm ảnh hưởng đến ngày cuối tuần tươi đẹp của tôi.”
Nghe thấy vậy, Tăng Hảo liền cảm thấy mình đáng lẽ nên đi từ lâu rồi mới phải, rõ ràng Mộ Nhất Tuân muốn ở một mình, vì thế cô định chính thức nói tạm biệt anh.
“Muốn xem đĩa không?” Mộ Nhất Tuân đột nhiên ngẩng lên nhìn Tăng Hảo.
“Trên tủ CD có rất nhiều đĩa phim, loại nào cũng có, tự cô chọn một bộ đi.”
Nếu anh đã mở lời thì Tăng Hảo sẽ ngoan ngoãn làm theo. Cô đi tới đó, cúi xuống tìm đĩa phim, hầu hết các đĩa phim đều là đĩa gốc được nhập từ nước ngoài về, là các bộ phim về đề tài Chiến tranh thế giới thứ II, trong đó phim Đức chiếm đa số, xem ra Mộ Nhất Tuân khá thích điện ảnh Đức.
Chọn hồi lâu mới trông thấy một bộ phim tiếng Trung, tên là “Trung Hoa tươi đẹp”, nghe rất trang trọng. Tăng Hảo lật đằng sau lên xem giới thiệu thì thấy đó là một bộ phim tài liệu.
“Chọn xong chưa?” Mộ Nhất Tuân đứng dậy xoa trán.
“Tôi muốn xem cái này.” Tăng Hảo giơ đĩa phim lên: “Trung Hoa tươi đẹp.”
“Hình ảnh của bộ phim đó rất đẹp.” Mộ Nhất Tuân đánh giá: “Tôi xem hai lần rồi.”
Đến khi ngồi xuống tập trung xem, Tăng Hảo mới cảm thấy bộ phim này có chất lượng rất cao, về cả hình ảnh lẫn âm thanh.
Kỳ nhông ở suối nước nóng Trương Gia Giới, khỉ Presbytis ở vùng núi sâu Quý Châu, cừu sừng xoắn ốc chạy nhanh như tên bắn trên miền cao nguyên, dơi bắt cá trong sơn động, muôn loài đều tràn đầy sức sống, các phân cảnh rất ngắn nhưng tác động của hình ảnh thì lại rất mãnh liệt khiến người ta thấy vừa lạ vừa quen. Thấy quen là vì từ nhỏ đến lớn đã được nghe rất nhiều lần những cái tên về các miền đất tươi đẹp ấy, đã từng gặp trong sách giáo khoa, trên báo chí, trên TV; thấy lạ là vì khi chiếu các cảnh quay chậm, nhằm vào một điểm chính xác nào đó, cảm giác bất ngờ mà vẻ đẹp này mang tới đánh thẳng vào lòng người, khiến người ta bàng hoàng nhận ra bản thân hoàn toàn không biết rốt cuộc đất nước quê hương mình rộng lớn nhường nào.
“Có thích xem phim tài liệu không?” Mộ Nhất Tuân hỏi.
Tăng Hảo tập trung nhìn vào màn hình TV, thong thả lắc đầu: “Rất ít, vô cùng ít.”
“Dễ hiểu thôi, bây giờ càng ngày càng ít người thích xem phim tài liệu, phóng sự, vì ai cũng bận tối tăm mặt mũi, hiếm khi có thời gian tĩnh tâm xem một bộ phim không có tình tiết kịch tính nào.”
“Nhưng thực sự rất hay.” Tăng Hảo quay sang nhìn anh: “Tôi nghĩ mình sẽ xem hết, à, anh có thể cho tôi mượn không?”
“OK.” Mộ Nhất Tuân nói: “Hoặc cô cũng có thể để đến dịp cuối tuần đến chỗ tôi xem.”
“Không làm phiền anh chứ?”
Mộ Nhất Tuân ngả người về phía sau, tay đặt sau gáy, thong thả nói: “Không đâu.”
…
Lúc ra về, Mộ Nhất Tuân đích thân tiễn Tăng Hảo xuống dưới, đúng lúc gặp một người đàn ông độc thân sống ở tầng 9, người này đang ôm rất nhiều túi thức ăn cho mèo, lúc thấy Mộ Nhất Tuân đưa một cô gái ra ngoài, anh ta tỏ ra hết sức ngạc nhiên: “Anh Mộ, đây là bạn anh à?”
Mộ Nhất Tuân khẽ gật đầu.
“Một cô gái rất đáng yêu, không phải bạn gái anh đấy chứ?”
“Không đâu, tôi…” Tăng Hảo mỉm cười giải thích.
“Tăng Hảo, về nhà nghỉ ngơi nhiều vào nhé, tuần sau đi Dịch Huyền với tôi.” Mộ Nhất Tuân nói với cô.
“Ồ, vâng.” Tăng Hảo như đã hiểu ra, tuần sau Mộ Nhất Tuân phải tới Dịch Huyền làm giám khảo cho một cuộc thi hội họa, là nhân viên duy nhất trong văn phòng của anh, tất nhiên Tăng Hảo phải theo sếp rồi.
Người đàn ông độc thân đó nhìn Tăng Hảo một lát rồi quay sang nhìn Mộ Nhất Tuân, nụ cười trên môi đầy ý vị, như thể đã hiểu thấu mối quan hệ của họ vậy.
Sau khi chia tay Tăng Hảo, người đàn ông độc thân nhiều chuyện đó lại đi lên cùng một buồng thang máy với Mộ Nhất Tuân, anh ta nói: “Cô bé đáng yêu quá!”
“Thế à?” Mộ Nhất Tuân trả lời bằng giọng dửng dưng.
“Rất xứng đôi với anh Mộ.” Vội vàng bổ sung thêm.
Mộ Nhất Tuân không thanh minh cũng không nói tiếp, hai tay bỏ trong túi, anh ngước mắt nhìn con số chuyển động trên bảng điện tử trong thang máy.
Tối hôm đó, Triệu Thiển phát hiện tâm hồn Tăng Hảo đang treo ngược cành cây lúc cô đọc sách, chị bèn giơ tay huơ huơ trước mặt cô: “Nghĩ gì thế?”
“Vẩn vơ thôi.” Tăng Hảo hỏi: “Nếu chị thích một người đàn ông có điều kiện rất tốt, xuất sắc hơn chị gấp bội, lúc nào cũng kiêu ngạo, xa cách, chị có chủ động theo đuổi người đó không?”
Triệu Thiển suy nghĩ một lát: “Ừm… có chứ, vì chị là loại người thích thử thách, thử rồi mà thấy không được thì thôi nhưng nếu không dám thử thì sẽ rất nuối tiếc, sau này sẽ thấy không cam tâm.”
“Nhưng chẳng may thử xong đến tình bạn cũng chẳng còn thì sao?” Tăng Hảo nói: “Ý của em là, nếu không thổ lộ tình cảm của mình dành cho người đó, có lẽ còn có thể làm bạn, nhưng nếu bày tỏ suy nghĩ thật trong lòng mình, biết đâu người đó sẽ thẳng tay cắt đứt những suy nghĩ lố bịch trong đầu chị, không cho phép chị lại gần nữa thì sao?”
Triệu Thiển cười: “Sao có thể như vậy được? Người đàn ông nào cũng thích chơi trò mờ ám, dù không thích em anh ta cũng sẽ không cắt đứt những ảo tưởng của em về anh ta. Điều này không đúng với bản chất của đàn ông, người đàn ông nào cũng hy vọng tất cả phụ nữ đều hâm mộ mình, thậm chí là hy vọng phụ nữ có thể hiến thân cho mình bất cứ lúc nào.”
“Anh ấy không như vậy đâu.” Tăng Hảo nói.
“Hảo Hảo, nói cho chị biết, em thích ai rồi?” Triệu Thiển giật phăng quyển sách trong tay cô, chị chàng nhìn thẳng vào mắt cô.
“Có ai đâu. Không phải em, em hỏi giúp người ta thôi.”
“Thôi đi, chị biết người đó chính là em!” Triệu Thiển dí tay vào má cô: “Nét mặt bối rối lúc vui lúc buồn này rõ ràng là người rơi vào lưới tình mà.”
Tăng Hảo tỏ ra bình thản: “Thực sự không phải em!”
Triệu Thiển phì cười: “Thôi được, em không nói chị cũng không bắt em phải nói đâu, nhưng chị vẫn khích lệ em, nếu thích thì cứ theo đuổi đi, mặc kệ anh ta có muốn không, ít nhất lúc nói ra, em đã có thể thở phào nhẹ nhõm. Dù có bị từ chối vẫn thoải mái hơn là cứ nghĩ ra nghĩ vào mãi.”
Tăng Hảo thoáng đăm chiêu.
Nếu đổi lại là khi xưa, cô nhất định sẽ nói, cũng giống như khi thích Việt Tích Đình vậy, cô luôn tìm mọi cơ hội để xuất hiện trước mặt anh, gọi tên anh một cách thân thiết, mời anh đi ăn, đi xem phim, đi hẹn hò, mặt dày như tường thành.
Nhưng bây giờ đối phương là Mộ Nhất Tuân, Sở Doanh nói anh sẽ không cho phép những cô gái có ý đồ tiếp cận mình. Nếu cô quá lộ liễu thì có lẽ sẽ không thể trụ lại ở văn phòng của anh nữa, sẽ bị anh sa thải một cách tuyệt tình.
Vả lại cô cũng không còn là cô gái tự tin đến mù quáng khi xưa nữa, bây giờ, trước khi thích một ai đó, cô sẽ lặng lẽ suy nghĩ về bản thân. Về điểm này, cô thực sự đã trở nên thực tế hơn nhiều.
Thầm so sánh Mộ Nhất Tuân với mình về mọi phương diện, cô đã nhận ra một thực tế, bây giờ cô cơ bản không xứng với Mộ Nhất Tuân.
Không liên quan đến tự ti hay tự tin, đó là sự thật, cô hiểu rất rõ điều này, tình yêu cũng cần có điều kiện.
Và dường như Mộ Nhất Tuân cũng không có lý do đặc biệt nào để thích Tăng Hảo cô.
Đúng vậy, dựa vào đâu mà lại thích cô?
Tăng Hảo thu lại những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, cô tập trung vào sách vở, suy nghĩ vẩn vơ chỉ tổ tốn thời gian, chi bằng cố gắng làm tốt công việc trước mắt.
*
Lần này Dịch Huyền tổ chức giải thi đấu mỹ thuật dành cho thanh thiếu niên có tên là “Mỹ lệ điền lâm”, mời ba vị giám khảo chuyên nghiệp, hai người trong số đó là Mộ Nhất Tuân và Thư Phi Nhiên.
Mộ Nhất Tuân lái xe đưa Tăng Hảo đến Dịch Huyền, người chịu trách nhiệm đón tiếp của ban tổ chức đã chờ sẵn ở cửa phía Bắc của trạm xe Dịch Huyền, đích thân dẫn họ đến khách sạn đã đặt trước.
Đúng lúc ở cửa khách sạn, họ trông thấy chiếc xe phô trương của Thư Phi Nhiên, anh ta bước xuống từ ghế sau một cách ngạo nghễ, bên cạnh là một người đại diện, hai trợ lý, hai vệ sĩ, anh ta – mặt trăng giữa bầu trời đầy sao giơ tay vẫy chào các phóng viên đang tập trung trước cửa khách sạn.
So với thái độ kín đáo, hoàn toàn không chú ý đến người ngoài của Mộ Nhất Tuân, Thư Phi Nhiên rõ ràng đã đứng trong tư thế sẵn sàng đón nhận vô số thử thách của các phóng viên.
“Thầy Mộ kìa!” Hai phóng viên nhanh mắt phát hiện ra Mộ Nhất Tuân trong bộ đồ màu đen liền phóng tới chặn đường anh: “Thầy Mộ, đây là lần đầu tiên anh gặp ngài Thư đây một cách công khai, hay là hai người đứng cạnh nhau chụp một tấm ảnh được không?”
Dưới ánh chớp của đèn flash, gương mặt Mộ Nhất Tuân đẹp như ngọc trắng, ánh mắt trong trẻo nhưng hơi lạnh lùng, giọng điệu lạnh nhạt như nước lã: “Bây giờ tôi phải vào bên trong kiểm tra lại công việc phải làm trong cuộc thi này, xin nhường đường.” Nói xong, anh nhấn mạnh hơn: “Cảm ơn!”
Tăng Hảo đi bên cạnh Mộ Nhất Tuân.
“Đúng rồi, thầy Mộ, người này là gì của anh vậy?” Một nữ phóng viên trong số đó nhìn thấy Tăng Hảo, lập tức đặt câu hỏi.
Khi nói chuyện, “giáo dài súng ngắn” đã tiến gần về phía Tăng Hảo, Tăng Hảo còn chưa kịp phản ứng thì hai cái micro đã chĩa ngay vào miệng cô, màn hình máy quay sát sàn sạt lông mi cô.
Lần đầu tiên cô gặp một phóng viên táo bạo như vậy.
Giây tiếp đó, Mộ Nhất Tuân giơ tay chặn ngang máy quay, tỏ rõ thái độ: “Xin lỗi, cô ấy không nhận bất cứ lời phỏng vấn nào, làm ơn đừng để những thứ đồ đạc này chĩa vào cô ấy như vậy!”
Các phóng viên không tấn công Tăng Hảo nữa, Mộ Nhất Tuân đặt tay lên vai cô, khẽ nói vài câu rồi dẫn Tăng Hảo vào trong.
Mấy phóng viên đứng đó trao đổi với nhau bằng ánh mắt, mỉm cười: “Mộ Nhất Tuân vẫn giữ thái độ đó, hoàn toàn không nể mặt phóng viên!”
“Anh ta đâu có coi chúng ta ra gì, danh chính ngôn thuận là người thừa kế duy nhất của nhà họ Mộ, là con trai độc nhất của Mộ Tòng Giới và vợ cả, có ¼ huyết thống Anh, là quý tộc thực sự, chỉ một bức tranh vớ vẩn của anh ta cũng có thể mua được cả một hòn đảo nhỏ ở Columbia.”
“Nhắc đến mới nhớ, mới tháng trước bọn tiểu Trịnh chụp được Mộ Tòng Giới đưa một cô gái trẻ khoảng hơn hai mươi đến ăn cơm trên tàu ở cảng, cô gái đó mặc một chiếc áo sơ-mi rất rộng, đi giày bệt, không trang điểm, bụng hơi nhô ra một chút, chắc là có tin vui.”
“Cô gái đó xấu hoắc à, sao Mộ Tòng Giới lại thích được nhỉ?”
“Từ trước đến giờ con mắt của Mộ Tòng Giới vẫn như vậy mà. Ông ta không thích người đẹp, chỉ thích kiểu con gái xuất thân bình thường, vẻ ngoài không nổi trội nhưng ngoan ngoãn nhu mì như thế. Theo lời của ông ta thì là ‘thuần khiết đến độ trên người không có dù chỉ một chút mùi vị của đồng tiền’. Khẩu vị đó của ông ta là thế, hai người trước cũng thế mà người này cũng không có gì thay đổi.” Nam phóng viên nói: “Nhà giàu đều thế, cô xem Cam Tỷ của Lưu Loan Hùng và Tăng Hinh Oánh của Quách Đài Minh, có ai là đại mỹ nữ không?”
“Đúng rồi, cô gái vừa đi cùng Mộ Nhất Tuân là ai nhỉ? Chưa thấy một người phụ nữ nào bên cạnh anh ta bao giờ.”
“Còn bảo vệ kỹ càng như vậy, tôi thấy có mờ ám ở đây.”
…
Tăng Hảo theo Mộ Nhất Tuân vào đến thang máy anh mới bỏ tay xuống, dặn dò: “Mấy ngày này bên ngoài khách sạn sẽ có rất nhiều phóng viên, lúc ra ngoài cô nhớ chuẩn bị khẩu trang và kính râm, kẻo họ lại quấy rầy.”
Tăng Hảo nói mình đã lường trước được việc này, khẩu trang và kính râm đều có sẵn trong túi.
Đến tầng 8, hai người trở về phòng mình.
Dọn dẹp đồ đạc xong xuôi, Tăng Hảo ra khỏi phòng, đang định sang tìm Mộ Nhất Tuân ở phòng bên cạnh thì thấy cánh cửa phòng đối diện mở toang, có người hút thuốc đi ra.
Tăng Hảo nhận ra đó chính là Thư Phi Nhiên.
Cô đã từng nhìn thấy ảnh của Thư Phi Nhiên trên mạng, tuy anh ta không có vẻ ngoài yêu nghiệt như Mộ Nhất Tuân nhưng cũng có thể gọi là điển trai, dĩ nhiên các fan hâm mộ đã ca tụng vẻ đẹp của anh ta đến hết lời, nói anh ta khi cười sẽ có lúm đồng tiền trên má, có thể làm điên đảo chúng sinh, họ tình nguyện chết trong cái lúm đồng tiền đó.
Thẩm mỹ là ý kiến đầy chủ quan, Tăng Hảo rất đồng ý với quan điểm này, cũng giống như khi cô vừa gặp Mộ Nhất Tuân đã lặng lẽ khẳng định, trên thế giới này, thậm chí trong cả vũ trụ này, không có người đàn ông nào đẹp trai hơn Mộ Nhất Tuân.
Lúc này Thư Phi Nhiên mặc một chiếc áo phông sợi cotton màu xám, bên dưới là quần lửng, có vẻ rất an nhàn, vừa đi ra vừa cười đùa với các nhân viên bên trong.
Trông thấy Tăng Hảo, anh ta hơi ngẩn ra rồi lập tức nở nụ cười thân thiện.
Tăng Hảo đáp lại bằng một nụ cười, chủ động chào một tiếng “thầy Thư”.
“Cô là?” Thư Phi Nhiên dập thuốc, tiến lên trước, đến gần cô gái đáng yêu này: “Sao lại ở cạnh phòng Mộ Nhất Tuân?”
“Tôi là trợ lý của Mộ Nhất Tuân.” Tăng Hảo nói.
“Ồ, cô là trợ lý của anh ta à, trẻ quá nhỉ!” Thư Phi Nhiên nhìn lướt qua Tăng Hảo: “Cô đến 20 chưa?”
“Tôi 23 rồi.” Tăng Hảo nói tuổi thật.
Thư Phi Nhiên cười tươi nhìn Tăng Hảo, nói một câu đầy ẩn ý: “Cô rất đẹp. Tôi thấy hơi ghen với Mộ Nhất Tuân đấy, có khi mai tôi cũng đi tìm một cô trợ lý nhỏ bé như cô, thế thì công việc sẽ thú vị hơn nhiều nhỉ?”
Tăng Hảo không rõ anh ta đang đùa giỡn hay châm chọc, nếu là đùa giỡn, cô không bận tâm, có lẽ số phụ nữ từng bị anh ta đùa giỡn không phải hàng vạn thì cũng hàng nghìn, hoàn toàn chẳng thèm bận tâm, cô vẫn giữ nụ cười, nói cảm ơn.
“Trưa nay tầng hai khách sạn có món hải sản tự phục vụ, cô chưa ăn cơm đúng không? Có muốn cùng đi với tôi không? Ở đây rất gần cảng biển, hải sản rất ngon.” Thư Phi Nhiên chỉ xuống dưới.
Đang nói chuyện thì cửa phòng Mộ Nhất Tuân được mở ra từ bên trong, anh thay quần áo xong rồi đi ra ngoài, vòng qua Tăng Hảo lập tức đi về phía thang máy, một cơn gió lạnh thổi tới lúc anh lướt qua.
“Hả?” Thư Phi Nhiên không ngờ Mộ Nhất Tuân lại cứ đi thẳng như vậy, đến cả một câu chào hỏi bình thường cũng không nói, thái độ bất lịch sự đó thật khiến người ta phải ngạc nhiên, sau khi phản ứng lại, anh ta mỉm cười với Tăng Hảo: “Sao thế? Tâm trạng Mộ Nhất Tuân hôm nay không tốt à?”
Tăng Hảo còn chưa kịp nói gì thì Mộ Nhất Tuân đi đằng trước đã lên tiếng, chỉ nói bốn chữ duy nhất, giọng điệu lạnh lẽo vô cùng: “Mau đi cùng tôi!”
Tăng Hảo lập tức đi về bên đó.
Vào thang máy, Tăng Hảo nói: “Tầng hai có món hải sản tự phục vụ, chúng ta cùng đi ăn được không?”
Mộ Nhất Tuân quay sang nhìn cô, bình thản phủ quyết lời đề nghị này: “Tôi không thích ăn hải sản!”
“Vậy buổi trưa chúng ta sẽ ăn gì?”
“Lúc đến tôi thấy đối diện khách sạn có quán bán bánh vừng.”
Tăng Hảo: “…” Thầy Mộ, thầy coi tôi là kẻ thù đấy à? Chẳng mấy khi được ăn hải sản tự phục vụ miễn phí, bánh vừng cái gì chứ!!!
“Không thích à?” Mộ Nhất Tuân nâng cổ tay xem đồng hồ, ánh mắt hơi lạnh, giọng điệu cũng lạnh như thế: “Thế thì cô có thể một mình đi ăn hải sản của cô!”
Tăng Hảo: “…” Cô tuyệt đối không có suy nghĩ này, >”< nhưng tại sao thầy Mộ liên tục tỏa khí lạnh vậy?
Góc tác giả: Chương tiếp theo phải khai chiến rồi!
Chương này, không khí lạnh của thầy Mộ đã đánh trúng Tăng Hảo, có lẽ sắp có giông bão kéo tới rồi, lạnh lùng lãnh đạm chính là biểu tượng của thầy – đàn ông không thể chịu đựng được lâu đâu!
Để trừng phạt Tăng Hảo vì cô đã đồng ý cho Thư Phi Nhiên đến gần, thầy Mộ phạt cô phải ăn bánh vừng.
Khổ thân Hảo Hảo, lần sau đừng nói chuyện với người lạ, nếu không sẽ bị thầy Mộ ngược đãi đấy!
Gặp phải sự khiêu khích của Thư Phi Nhiên, thầy Mộ thấy vô cùng khó chịu, chỉ muốn bó Hảo Hảo lại rồi giấu vào két sắt nhà họ Mộ thôi!
Một mình Tăng Hảo ngồi trên ghế trong phòng khách, thuận tay mở tạp chí ra đọc, cố gắng giữ im lặng không làm phiền Mộ Nhất Tuân đang nghỉ ngơi.
Cô chợt cảm thấy không còn chút ngại ngùng nào nữa, hai người cùng ở dưới một mái nhà, mỗi người một góc, không trao đổi qua lại, việc người nào người nấy làm, hoàn toàn không có vẻ ngại ngùng như vẫn tưởng.
Hơn hai giờ chiều cuối cùng Sở Doanh cũng gọi lại: “Thăm Mộ Nhất Tuân? Tại sao phải đi thăm? À… Anh ta bị ốm, ừ, chúng ta đã hẹn sẽ đi thăm anh ta, nhưng anh mệt quá nên phải ngủ thêm một lúc nữa… Dù sao em cũng ở đó, có em chăm sóc là được rồi, anh không đến cũng không sao…”
Nói chuyện xong, Tăng Hảo có cảm giác như bị Sở Doanh đưa vào tròng.
Nếu Sở Doanh không đến, mình cứ ở lì đây mãi cũng không ổn nhỉ? Có vẻ như Mộ Nhất Tuân cũng không ốm nặng lắm, hoàn toàn có thể tự đi lấy nước, uống thuốc, xuống bếp nấu cơm, mình ở lại chỉ làm phiền anh nghỉ ngơi mà thôi.
Suy nghĩ một lúc, Tăng Hảo quyết định để lại tờ giấy nhắn, viết: Mộ Nhất Tuân, anh nghỉ ngơi đi, nếu đói có thể ăn bánh mì tôi đã mua, tôi về đây!
Viết xong, cô để tờ giấy ở nơi dễ thấy nhất trên bàn rồi rón rén nhẹ nhàng đi về phía huyền quan[1], quay người xách đôi giày thể thao của mình.
[1] Khu vực tính từ cửa chính vào phòng khách.
“Tăng Hảo.” Giọng hơi khàn.
“Dạ?” Tăng Hảo quay lại: “Sao ạ?”
“Rót cho tôi cốc nước.”
Tăng Hảo bỏ giày xuống, đi vào bếp rót nước cho Mộ Nhất Tuân rồi mang tận đến chỗ anh đang nằm, đưa nước ấm tận tay anh.
Đón lấy cốc nước, Mộ Nhất Tuân liếc nhìn chiếc cặp chéo cô đang đeo, biết cô định về trước.
“Có việc bận à?” Anh hỏi.
“Không bận gì cả.” Tăng Hảo trả lời: “Tôi vốn định chờ Sở Doanh đến nhưng anh ấy đã gọi điện báo không đến được, tôi sợ làm phiền anh nghỉ ngơi nên định về trước.”
Uống nước xong, Mộ Nhất Tuân cụp mắt nhìn vân tay của mình được phóng đại trên thành cốc thủy tinh, nét mặt bình thản: “Nó có đến tôi cũng không mở cửa cho nó vào nhà.”
“Tại sao?”
“Nó nói quá nhiều, làm ảnh hưởng đến ngày cuối tuần tươi đẹp của tôi.”
Nghe thấy vậy, Tăng Hảo liền cảm thấy mình đáng lẽ nên đi từ lâu rồi mới phải, rõ ràng Mộ Nhất Tuân muốn ở một mình, vì thế cô định chính thức nói tạm biệt anh.
“Muốn xem đĩa không?” Mộ Nhất Tuân đột nhiên ngẩng lên nhìn Tăng Hảo.
“Trên tủ CD có rất nhiều đĩa phim, loại nào cũng có, tự cô chọn một bộ đi.”
Nếu anh đã mở lời thì Tăng Hảo sẽ ngoan ngoãn làm theo. Cô đi tới đó, cúi xuống tìm đĩa phim, hầu hết các đĩa phim đều là đĩa gốc được nhập từ nước ngoài về, là các bộ phim về đề tài Chiến tranh thế giới thứ II, trong đó phim Đức chiếm đa số, xem ra Mộ Nhất Tuân khá thích điện ảnh Đức.
Chọn hồi lâu mới trông thấy một bộ phim tiếng Trung, tên là “Trung Hoa tươi đẹp”, nghe rất trang trọng. Tăng Hảo lật đằng sau lên xem giới thiệu thì thấy đó là một bộ phim tài liệu.
“Chọn xong chưa?” Mộ Nhất Tuân đứng dậy xoa trán.
“Tôi muốn xem cái này.” Tăng Hảo giơ đĩa phim lên: “Trung Hoa tươi đẹp.”
“Hình ảnh của bộ phim đó rất đẹp.” Mộ Nhất Tuân đánh giá: “Tôi xem hai lần rồi.”
Đến khi ngồi xuống tập trung xem, Tăng Hảo mới cảm thấy bộ phim này có chất lượng rất cao, về cả hình ảnh lẫn âm thanh.
Kỳ nhông ở suối nước nóng Trương Gia Giới, khỉ Presbytis ở vùng núi sâu Quý Châu, cừu sừng xoắn ốc chạy nhanh như tên bắn trên miền cao nguyên, dơi bắt cá trong sơn động, muôn loài đều tràn đầy sức sống, các phân cảnh rất ngắn nhưng tác động của hình ảnh thì lại rất mãnh liệt khiến người ta thấy vừa lạ vừa quen. Thấy quen là vì từ nhỏ đến lớn đã được nghe rất nhiều lần những cái tên về các miền đất tươi đẹp ấy, đã từng gặp trong sách giáo khoa, trên báo chí, trên TV; thấy lạ là vì khi chiếu các cảnh quay chậm, nhằm vào một điểm chính xác nào đó, cảm giác bất ngờ mà vẻ đẹp này mang tới đánh thẳng vào lòng người, khiến người ta bàng hoàng nhận ra bản thân hoàn toàn không biết rốt cuộc đất nước quê hương mình rộng lớn nhường nào.
“Có thích xem phim tài liệu không?” Mộ Nhất Tuân hỏi.
Tăng Hảo tập trung nhìn vào màn hình TV, thong thả lắc đầu: “Rất ít, vô cùng ít.”
“Dễ hiểu thôi, bây giờ càng ngày càng ít người thích xem phim tài liệu, phóng sự, vì ai cũng bận tối tăm mặt mũi, hiếm khi có thời gian tĩnh tâm xem một bộ phim không có tình tiết kịch tính nào.”
“Nhưng thực sự rất hay.” Tăng Hảo quay sang nhìn anh: “Tôi nghĩ mình sẽ xem hết, à, anh có thể cho tôi mượn không?”
“OK.” Mộ Nhất Tuân nói: “Hoặc cô cũng có thể để đến dịp cuối tuần đến chỗ tôi xem.”
“Không làm phiền anh chứ?”
Mộ Nhất Tuân ngả người về phía sau, tay đặt sau gáy, thong thả nói: “Không đâu.”
…
Lúc ra về, Mộ Nhất Tuân đích thân tiễn Tăng Hảo xuống dưới, đúng lúc gặp một người đàn ông độc thân sống ở tầng 9, người này đang ôm rất nhiều túi thức ăn cho mèo, lúc thấy Mộ Nhất Tuân đưa một cô gái ra ngoài, anh ta tỏ ra hết sức ngạc nhiên: “Anh Mộ, đây là bạn anh à?”
Mộ Nhất Tuân khẽ gật đầu.
“Một cô gái rất đáng yêu, không phải bạn gái anh đấy chứ?”
“Không đâu, tôi…” Tăng Hảo mỉm cười giải thích.
“Tăng Hảo, về nhà nghỉ ngơi nhiều vào nhé, tuần sau đi Dịch Huyền với tôi.” Mộ Nhất Tuân nói với cô.
“Ồ, vâng.” Tăng Hảo như đã hiểu ra, tuần sau Mộ Nhất Tuân phải tới Dịch Huyền làm giám khảo cho một cuộc thi hội họa, là nhân viên duy nhất trong văn phòng của anh, tất nhiên Tăng Hảo phải theo sếp rồi.
Người đàn ông độc thân đó nhìn Tăng Hảo một lát rồi quay sang nhìn Mộ Nhất Tuân, nụ cười trên môi đầy ý vị, như thể đã hiểu thấu mối quan hệ của họ vậy.
Sau khi chia tay Tăng Hảo, người đàn ông độc thân nhiều chuyện đó lại đi lên cùng một buồng thang máy với Mộ Nhất Tuân, anh ta nói: “Cô bé đáng yêu quá!”
“Thế à?” Mộ Nhất Tuân trả lời bằng giọng dửng dưng.
“Rất xứng đôi với anh Mộ.” Vội vàng bổ sung thêm.
Mộ Nhất Tuân không thanh minh cũng không nói tiếp, hai tay bỏ trong túi, anh ngước mắt nhìn con số chuyển động trên bảng điện tử trong thang máy.
Tối hôm đó, Triệu Thiển phát hiện tâm hồn Tăng Hảo đang treo ngược cành cây lúc cô đọc sách, chị bèn giơ tay huơ huơ trước mặt cô: “Nghĩ gì thế?”
“Vẩn vơ thôi.” Tăng Hảo hỏi: “Nếu chị thích một người đàn ông có điều kiện rất tốt, xuất sắc hơn chị gấp bội, lúc nào cũng kiêu ngạo, xa cách, chị có chủ động theo đuổi người đó không?”
Triệu Thiển suy nghĩ một lát: “Ừm… có chứ, vì chị là loại người thích thử thách, thử rồi mà thấy không được thì thôi nhưng nếu không dám thử thì sẽ rất nuối tiếc, sau này sẽ thấy không cam tâm.”
“Nhưng chẳng may thử xong đến tình bạn cũng chẳng còn thì sao?” Tăng Hảo nói: “Ý của em là, nếu không thổ lộ tình cảm của mình dành cho người đó, có lẽ còn có thể làm bạn, nhưng nếu bày tỏ suy nghĩ thật trong lòng mình, biết đâu người đó sẽ thẳng tay cắt đứt những suy nghĩ lố bịch trong đầu chị, không cho phép chị lại gần nữa thì sao?”
Triệu Thiển cười: “Sao có thể như vậy được? Người đàn ông nào cũng thích chơi trò mờ ám, dù không thích em anh ta cũng sẽ không cắt đứt những ảo tưởng của em về anh ta. Điều này không đúng với bản chất của đàn ông, người đàn ông nào cũng hy vọng tất cả phụ nữ đều hâm mộ mình, thậm chí là hy vọng phụ nữ có thể hiến thân cho mình bất cứ lúc nào.”
“Anh ấy không như vậy đâu.” Tăng Hảo nói.
“Hảo Hảo, nói cho chị biết, em thích ai rồi?” Triệu Thiển giật phăng quyển sách trong tay cô, chị chàng nhìn thẳng vào mắt cô.
“Có ai đâu. Không phải em, em hỏi giúp người ta thôi.”
“Thôi đi, chị biết người đó chính là em!” Triệu Thiển dí tay vào má cô: “Nét mặt bối rối lúc vui lúc buồn này rõ ràng là người rơi vào lưới tình mà.”
Tăng Hảo tỏ ra bình thản: “Thực sự không phải em!”
Triệu Thiển phì cười: “Thôi được, em không nói chị cũng không bắt em phải nói đâu, nhưng chị vẫn khích lệ em, nếu thích thì cứ theo đuổi đi, mặc kệ anh ta có muốn không, ít nhất lúc nói ra, em đã có thể thở phào nhẹ nhõm. Dù có bị từ chối vẫn thoải mái hơn là cứ nghĩ ra nghĩ vào mãi.”
Tăng Hảo thoáng đăm chiêu.
Nếu đổi lại là khi xưa, cô nhất định sẽ nói, cũng giống như khi thích Việt Tích Đình vậy, cô luôn tìm mọi cơ hội để xuất hiện trước mặt anh, gọi tên anh một cách thân thiết, mời anh đi ăn, đi xem phim, đi hẹn hò, mặt dày như tường thành.
Nhưng bây giờ đối phương là Mộ Nhất Tuân, Sở Doanh nói anh sẽ không cho phép những cô gái có ý đồ tiếp cận mình. Nếu cô quá lộ liễu thì có lẽ sẽ không thể trụ lại ở văn phòng của anh nữa, sẽ bị anh sa thải một cách tuyệt tình.
Vả lại cô cũng không còn là cô gái tự tin đến mù quáng khi xưa nữa, bây giờ, trước khi thích một ai đó, cô sẽ lặng lẽ suy nghĩ về bản thân. Về điểm này, cô thực sự đã trở nên thực tế hơn nhiều.
Thầm so sánh Mộ Nhất Tuân với mình về mọi phương diện, cô đã nhận ra một thực tế, bây giờ cô cơ bản không xứng với Mộ Nhất Tuân.
Không liên quan đến tự ti hay tự tin, đó là sự thật, cô hiểu rất rõ điều này, tình yêu cũng cần có điều kiện.
Và dường như Mộ Nhất Tuân cũng không có lý do đặc biệt nào để thích Tăng Hảo cô.
Đúng vậy, dựa vào đâu mà lại thích cô?
Tăng Hảo thu lại những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, cô tập trung vào sách vở, suy nghĩ vẩn vơ chỉ tổ tốn thời gian, chi bằng cố gắng làm tốt công việc trước mắt.
*
Lần này Dịch Huyền tổ chức giải thi đấu mỹ thuật dành cho thanh thiếu niên có tên là “Mỹ lệ điền lâm”, mời ba vị giám khảo chuyên nghiệp, hai người trong số đó là Mộ Nhất Tuân và Thư Phi Nhiên.
Mộ Nhất Tuân lái xe đưa Tăng Hảo đến Dịch Huyền, người chịu trách nhiệm đón tiếp của ban tổ chức đã chờ sẵn ở cửa phía Bắc của trạm xe Dịch Huyền, đích thân dẫn họ đến khách sạn đã đặt trước.
Đúng lúc ở cửa khách sạn, họ trông thấy chiếc xe phô trương của Thư Phi Nhiên, anh ta bước xuống từ ghế sau một cách ngạo nghễ, bên cạnh là một người đại diện, hai trợ lý, hai vệ sĩ, anh ta – mặt trăng giữa bầu trời đầy sao giơ tay vẫy chào các phóng viên đang tập trung trước cửa khách sạn.
So với thái độ kín đáo, hoàn toàn không chú ý đến người ngoài của Mộ Nhất Tuân, Thư Phi Nhiên rõ ràng đã đứng trong tư thế sẵn sàng đón nhận vô số thử thách của các phóng viên.
“Thầy Mộ kìa!” Hai phóng viên nhanh mắt phát hiện ra Mộ Nhất Tuân trong bộ đồ màu đen liền phóng tới chặn đường anh: “Thầy Mộ, đây là lần đầu tiên anh gặp ngài Thư đây một cách công khai, hay là hai người đứng cạnh nhau chụp một tấm ảnh được không?”
Dưới ánh chớp của đèn flash, gương mặt Mộ Nhất Tuân đẹp như ngọc trắng, ánh mắt trong trẻo nhưng hơi lạnh lùng, giọng điệu lạnh nhạt như nước lã: “Bây giờ tôi phải vào bên trong kiểm tra lại công việc phải làm trong cuộc thi này, xin nhường đường.” Nói xong, anh nhấn mạnh hơn: “Cảm ơn!”
Tăng Hảo đi bên cạnh Mộ Nhất Tuân.
“Đúng rồi, thầy Mộ, người này là gì của anh vậy?” Một nữ phóng viên trong số đó nhìn thấy Tăng Hảo, lập tức đặt câu hỏi.
Khi nói chuyện, “giáo dài súng ngắn” đã tiến gần về phía Tăng Hảo, Tăng Hảo còn chưa kịp phản ứng thì hai cái micro đã chĩa ngay vào miệng cô, màn hình máy quay sát sàn sạt lông mi cô.
Lần đầu tiên cô gặp một phóng viên táo bạo như vậy.
Giây tiếp đó, Mộ Nhất Tuân giơ tay chặn ngang máy quay, tỏ rõ thái độ: “Xin lỗi, cô ấy không nhận bất cứ lời phỏng vấn nào, làm ơn đừng để những thứ đồ đạc này chĩa vào cô ấy như vậy!”
Các phóng viên không tấn công Tăng Hảo nữa, Mộ Nhất Tuân đặt tay lên vai cô, khẽ nói vài câu rồi dẫn Tăng Hảo vào trong.
Mấy phóng viên đứng đó trao đổi với nhau bằng ánh mắt, mỉm cười: “Mộ Nhất Tuân vẫn giữ thái độ đó, hoàn toàn không nể mặt phóng viên!”
“Anh ta đâu có coi chúng ta ra gì, danh chính ngôn thuận là người thừa kế duy nhất của nhà họ Mộ, là con trai độc nhất của Mộ Tòng Giới và vợ cả, có ¼ huyết thống Anh, là quý tộc thực sự, chỉ một bức tranh vớ vẩn của anh ta cũng có thể mua được cả một hòn đảo nhỏ ở Columbia.”
“Nhắc đến mới nhớ, mới tháng trước bọn tiểu Trịnh chụp được Mộ Tòng Giới đưa một cô gái trẻ khoảng hơn hai mươi đến ăn cơm trên tàu ở cảng, cô gái đó mặc một chiếc áo sơ-mi rất rộng, đi giày bệt, không trang điểm, bụng hơi nhô ra một chút, chắc là có tin vui.”
“Cô gái đó xấu hoắc à, sao Mộ Tòng Giới lại thích được nhỉ?”
“Từ trước đến giờ con mắt của Mộ Tòng Giới vẫn như vậy mà. Ông ta không thích người đẹp, chỉ thích kiểu con gái xuất thân bình thường, vẻ ngoài không nổi trội nhưng ngoan ngoãn nhu mì như thế. Theo lời của ông ta thì là ‘thuần khiết đến độ trên người không có dù chỉ một chút mùi vị của đồng tiền’. Khẩu vị đó của ông ta là thế, hai người trước cũng thế mà người này cũng không có gì thay đổi.” Nam phóng viên nói: “Nhà giàu đều thế, cô xem Cam Tỷ của Lưu Loan Hùng và Tăng Hinh Oánh của Quách Đài Minh, có ai là đại mỹ nữ không?”
“Đúng rồi, cô gái vừa đi cùng Mộ Nhất Tuân là ai nhỉ? Chưa thấy một người phụ nữ nào bên cạnh anh ta bao giờ.”
“Còn bảo vệ kỹ càng như vậy, tôi thấy có mờ ám ở đây.”
…
Tăng Hảo theo Mộ Nhất Tuân vào đến thang máy anh mới bỏ tay xuống, dặn dò: “Mấy ngày này bên ngoài khách sạn sẽ có rất nhiều phóng viên, lúc ra ngoài cô nhớ chuẩn bị khẩu trang và kính râm, kẻo họ lại quấy rầy.”
Tăng Hảo nói mình đã lường trước được việc này, khẩu trang và kính râm đều có sẵn trong túi.
Đến tầng 8, hai người trở về phòng mình.
Dọn dẹp đồ đạc xong xuôi, Tăng Hảo ra khỏi phòng, đang định sang tìm Mộ Nhất Tuân ở phòng bên cạnh thì thấy cánh cửa phòng đối diện mở toang, có người hút thuốc đi ra.
Tăng Hảo nhận ra đó chính là Thư Phi Nhiên.
Cô đã từng nhìn thấy ảnh của Thư Phi Nhiên trên mạng, tuy anh ta không có vẻ ngoài yêu nghiệt như Mộ Nhất Tuân nhưng cũng có thể gọi là điển trai, dĩ nhiên các fan hâm mộ đã ca tụng vẻ đẹp của anh ta đến hết lời, nói anh ta khi cười sẽ có lúm đồng tiền trên má, có thể làm điên đảo chúng sinh, họ tình nguyện chết trong cái lúm đồng tiền đó.
Thẩm mỹ là ý kiến đầy chủ quan, Tăng Hảo rất đồng ý với quan điểm này, cũng giống như khi cô vừa gặp Mộ Nhất Tuân đã lặng lẽ khẳng định, trên thế giới này, thậm chí trong cả vũ trụ này, không có người đàn ông nào đẹp trai hơn Mộ Nhất Tuân.
Lúc này Thư Phi Nhiên mặc một chiếc áo phông sợi cotton màu xám, bên dưới là quần lửng, có vẻ rất an nhàn, vừa đi ra vừa cười đùa với các nhân viên bên trong.
Trông thấy Tăng Hảo, anh ta hơi ngẩn ra rồi lập tức nở nụ cười thân thiện.
Tăng Hảo đáp lại bằng một nụ cười, chủ động chào một tiếng “thầy Thư”.
“Cô là?” Thư Phi Nhiên dập thuốc, tiến lên trước, đến gần cô gái đáng yêu này: “Sao lại ở cạnh phòng Mộ Nhất Tuân?”
“Tôi là trợ lý của Mộ Nhất Tuân.” Tăng Hảo nói.
“Ồ, cô là trợ lý của anh ta à, trẻ quá nhỉ!” Thư Phi Nhiên nhìn lướt qua Tăng Hảo: “Cô đến 20 chưa?”
“Tôi 23 rồi.” Tăng Hảo nói tuổi thật.
Thư Phi Nhiên cười tươi nhìn Tăng Hảo, nói một câu đầy ẩn ý: “Cô rất đẹp. Tôi thấy hơi ghen với Mộ Nhất Tuân đấy, có khi mai tôi cũng đi tìm một cô trợ lý nhỏ bé như cô, thế thì công việc sẽ thú vị hơn nhiều nhỉ?”
Tăng Hảo không rõ anh ta đang đùa giỡn hay châm chọc, nếu là đùa giỡn, cô không bận tâm, có lẽ số phụ nữ từng bị anh ta đùa giỡn không phải hàng vạn thì cũng hàng nghìn, hoàn toàn chẳng thèm bận tâm, cô vẫn giữ nụ cười, nói cảm ơn.
“Trưa nay tầng hai khách sạn có món hải sản tự phục vụ, cô chưa ăn cơm đúng không? Có muốn cùng đi với tôi không? Ở đây rất gần cảng biển, hải sản rất ngon.” Thư Phi Nhiên chỉ xuống dưới.
Đang nói chuyện thì cửa phòng Mộ Nhất Tuân được mở ra từ bên trong, anh thay quần áo xong rồi đi ra ngoài, vòng qua Tăng Hảo lập tức đi về phía thang máy, một cơn gió lạnh thổi tới lúc anh lướt qua.
“Hả?” Thư Phi Nhiên không ngờ Mộ Nhất Tuân lại cứ đi thẳng như vậy, đến cả một câu chào hỏi bình thường cũng không nói, thái độ bất lịch sự đó thật khiến người ta phải ngạc nhiên, sau khi phản ứng lại, anh ta mỉm cười với Tăng Hảo: “Sao thế? Tâm trạng Mộ Nhất Tuân hôm nay không tốt à?”
Tăng Hảo còn chưa kịp nói gì thì Mộ Nhất Tuân đi đằng trước đã lên tiếng, chỉ nói bốn chữ duy nhất, giọng điệu lạnh lẽo vô cùng: “Mau đi cùng tôi!”
Tăng Hảo lập tức đi về bên đó.
Vào thang máy, Tăng Hảo nói: “Tầng hai có món hải sản tự phục vụ, chúng ta cùng đi ăn được không?”
Mộ Nhất Tuân quay sang nhìn cô, bình thản phủ quyết lời đề nghị này: “Tôi không thích ăn hải sản!”
“Vậy buổi trưa chúng ta sẽ ăn gì?”
“Lúc đến tôi thấy đối diện khách sạn có quán bán bánh vừng.”
Tăng Hảo: “…” Thầy Mộ, thầy coi tôi là kẻ thù đấy à? Chẳng mấy khi được ăn hải sản tự phục vụ miễn phí, bánh vừng cái gì chứ!!!
“Không thích à?” Mộ Nhất Tuân nâng cổ tay xem đồng hồ, ánh mắt hơi lạnh, giọng điệu cũng lạnh như thế: “Thế thì cô có thể một mình đi ăn hải sản của cô!”
Tăng Hảo: “…” Cô tuyệt đối không có suy nghĩ này, >”< nhưng tại sao thầy Mộ liên tục tỏa khí lạnh vậy?
Góc tác giả: Chương tiếp theo phải khai chiến rồi!
Chương này, không khí lạnh của thầy Mộ đã đánh trúng Tăng Hảo, có lẽ sắp có giông bão kéo tới rồi, lạnh lùng lãnh đạm chính là biểu tượng của thầy – đàn ông không thể chịu đựng được lâu đâu!
Để trừng phạt Tăng Hảo vì cô đã đồng ý cho Thư Phi Nhiên đến gần, thầy Mộ phạt cô phải ăn bánh vừng.
Khổ thân Hảo Hảo, lần sau đừng nói chuyện với người lạ, nếu không sẽ bị thầy Mộ ngược đãi đấy!
Gặp phải sự khiêu khích của Thư Phi Nhiên, thầy Mộ thấy vô cùng khó chịu, chỉ muốn bó Hảo Hảo lại rồi giấu vào két sắt nhà họ Mộ thôi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook