Nếu Trong Lòng Anh Có Em
-
Chương 18
Lúc Tăng Hảo đến quán bar trên thuyền Lam Sắc, Hạ Nại đang nghiêng nghiêng ngả ngả trên quầy bar, thưởng thức hết ly rượu này đến ly rượu khác. Thấy Tăng Hảo đến, cô nàng lảo đảo đứng dậy ôm chầm lấy bạn: “Hảo Hảo, tớ bị Mộ Nhất Tuân từ chối rồi!”
Ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người Hạ Nại, Tăng Hảo vội vàng đỡ bạn ngồi xuống.
“Đây là lần đầu tiên tớ chủ động tỏ tình với một người đàn ông, thế mà lại bị từ chối thẳng thừng như vậy… Tớ cứ tưởng dù ít dù nhiều anh ấy cũng có cảm tình với mình…” Gương mặt nhỏ nhắn của Hạ Nại đỏ bừng, dưới ánh sáng màu xanh nước biển quyến rũ của Thổ Nhĩ Kỳ, dường như nó trở nên vô cùng phong tình: “Tớ phải làm sao đây?”
Tăng Hảo không biết an ủi bạn thế nào. Nếu đối tượng không phải Mộ Nhất Tuân, cô có thể cùng Hạ Nại chê bai người đàn ông không biết tốt xấu đó, dám từ chối hoa khôi giảng đường của chúng ta, chắc chắn về sau sẽ hối hận.
Nhưng đối tượng lại là Mộ Nhất Tuân, Tăng Hảo không thể giả vờ như vậy được, cô không cách nào thốt lên một câu an ủi, chỉ biết mượn nhân viên một chiếc khăn mặt ấm, nhẹ nhàng lau sạch hai má Hạ Nại.
“Nếu anh ấy không thích tớ thì sao lại đồng ý dạy tớ vẽ? Anh ấy luôn rất kiên nhẫn với tớ, tớ thật sự không ngờ anh ấy lại từ chối một cách tuyệt tình như vậy!” Hốc mắt Hạ Nại mau chóng đỏ hoe: “Cậu không biết đâu, nét mặt anh ấy lúc đó mới xa lạ làm sao, cứ như không hề quen biết tớ vậy!”
“Hảo Hảo, tớ không muốn chấp nhận.” Hạ Nại cất giọng nghẹn ngào, “Cả đời này tớ sẽ chẳng thể nào gặp được một người đàn ông khiến tớ rung động như Mộ Nhất Tuân nữa, không có ai tốt hơn anh ấy… Tớ không muốn cứ quên đi như thế…”
“Nhưng anh ấy đã từ chối cậu rồi!” Tăng Hảo khẽ nói: “Bây giờ cậu có thể làm gì được?”
“Nhưng tớ vẫn không muốn buông xuôi.” Hạ Nại khăng khăng nói: “Có lẽ anh ấy vẫn chưa hiểu hết về tớ, hôm nay tớ xúc động quá, nếu thời gian có thể quay ngược lại thì tốt biết mất, nhất định tớ sẽ không vội thổ lộ. Tớ sẽ chờ, chờ đến khi anh ấy thực sự hiểu tớ rồi mới nói.”
Hạ Nại nói rất nhiều, cuối cùng biến thành thì thầm độc thoại. Thấy không còn sớm, Tăng Hảo định đưa bạn về, ai ngờ Hạ Nại lại không muốn về, khăng khăng đòi ở lại uống thêm vài ly nữa.
Tăng Hảo khuyên mãi cũng chẳng có tác dụng, đang lúc bối rối không biết phải làm gì thì điện thoại trong túi Hạ Nại đổ chuông. Cô giúp bạn lấy ra xem thì thấy màn hình nhấp nháy ba chữ: Tập Hoán Văn.
“Điện thoại của Tập Hoán Văn.” Tăng Hảo đưa cho Hạ Nại.
Hạ Nại quay đi: “Tớ… không quen người này… không nghe.”
Thấy bạn đã say túy lúy, Tăng Hảo bèn nhận điện giúp cô, nói rõ tình hình với Tập Hoán Văn qua điện thoại, Tập Hoán Văn nói sẽ đến đón hai người ngay.
Mười lăm phút sau, Tập Hoán Văn lập tức lái xe đến quán bar, sau khi vào liền bế bổng Hạ Nại đang say khướt ra ngoài, Tăng Hảo vội theo sau.
Hạ Nại vặn vẹo trong ngực Tập Hoán Văn, say đó bắt đầu lảm nhảm: “Mộ Nhất Tuân, anh dựa vào đâu mà từ chối em? Anh dựa vào đâu mà không cần em? Em có điểm gì không xứng với anh, anh dựa vào đâu mà không cho em lấy một cơ hội? Anh dựa vào đâu?”
Tăng Hảo liếc nhìn Tập Hoán Văn bằng ánh mắt ái ngại, nhưng Tập Hoán Văn như không nghe thấy mấy câu lảm nhảm của Hạ Nại, trái lại anh còn hạ thấp giọng dỗ dành cô: “Nại Nại, bây giờ anh sẽ đưa em về, về ngủ một giấc thật ngon!”
“Dựa vào đâu mà không cần em… Tại sao lại từ chối em… Em chưa bị ai từ chối bao giờ… Anh dựa vào đâu…”
Mãi đến khi Tập Hoán Văn bế Hạ Nại đặt vào xe, Tăng Hảo cũng theo lên ngồi vào hàng ghế phía sau, Hạ Nại vẫn luôn miệng nhắc đến ba chữ Mộ Nhất Tuân.
Tập Hoán Văn từ tốn lái xe, qua hai trạm đèn đỏ mới khẽ nói: “Nại Nại gặp phải chuyện không vui à?”
“Dạ.” Tăng Hảo gật đầu, thực ra cô biết rất rõ Tập Hoán Văn đã đoán được Hạ Nại bị người đàn ông cô theo đuổi từ chối, nhưng anh không nói thẳng ra, để tránh làm tổn thương lòng tự trọng của Hạ Nại.
“Nại Nại rất ít khi gặp phải chuyện không vui như vậy, bình thường cô ấy là một cô gái rất tự tin.” Mắt Tập Hoán Văn nhìn thẳng về phía trước, chầm chậm xoay vô lăng.
“Vâng, đúng là cô ấy hiếm khi buồn như vậy.” Liếc nhìn dung nhan xinh đẹp lúc ngủ của Hạ Nại, Tăng Hảo quay đầu hỏi Tập Hoán Văn: “À phải, dạo này anh có gặp cô ấy không?”
“Ít lắm.” Tập Hoán Văn khẽ ho: “Cô ấy đã từ chối anh rồi, anh cũng không thể cứ lẽo đẽo bám theo mãi được.”
Tăng Hảo thoáng đăm chiêu, không hỏi nữa.
Tập Hoán Văn đưa Tăng Hảo về nhà trước. Lúc Tăng Hảo xuống xe, anh ta cũng xuống, rồi nhẹ tay đóng cửa xe lại.
Tăng Hảo biết anh nhất định có việc muốn hỏi mình.
“Hảo Hảo, người đàn ông đó, người đàn ông Nại Nại thích là Mộ Nhất Tuân à?”
“Vâng.”
“Đúng là anh ta.” Tập Hoán Văn cười xót xa: “Trước đây Nại Nại đã rất thích anh ta rồi, cũng hay kể với anh về những tác phẩm của người đó, anh cứ tưởng tình cảm của cô ấy chỉ là niềm yêu thích đơn thuần của fan dành cho thần tượng, nên còn ủng hộ hết mình. Năm ngoái còn nhờ vả cậu để lấy một tập tranh phiên bản kỷ niệm của Mộ Nhất Tuân tặng cho Nại Nại. Bây giờ nghĩ lại, anh đúng là tự lấy đá đập vào chân mình.”
“Nại Nại từng gặp anh ấy, nói yêu anh ấy từ cái nhìn đầu tiên.” Tăng Hảo cảm thấy lúc này mình không nên giấu Tập Hoán Văn thêm nữa.
“Vậy à?” Dưới ánh trăng, sắc mặt Tập Hoán Văn có vẻ nhợt nhạt, giọng nói càng ảm đạm: “Với hiểu biết của em về Nại Nại, có phải chắc chắn anh đã hoàn toàn không còn hy vọng gì nữa không?”
Thực ra Tăng Hảo có ấn tượng rất tốt về Tập Hoán Văn, cảm thấy anh này là người đơn giản, chân thành cố chấp với tình cảm, gia cảnh tốt nhưng hoàn toàn không kiêu ngạo. Cô chứng kiến anh chàng theo đuổi Hạ Nại suốt một năm rưỡi, biết anh đã hy sinh cho Hạ Nại nhiều thế nào. Giờ phút này, cô thực sự thấy thương anh.
“Tập Hoán Văn, thực ra tình cảm là thứ không nên cưỡng ép, cưỡng ép cũng chẳng có ý nghĩa gì, anh đã cố gắng nhưng kết quả chỉ được như vậy… Nên theo em, anh nên buông xuôi…” Tăng Hảo chân thành nói: “Bỏ qua Nại Nại, không có nghĩa là cả đời này anh sẽ không gặp được người con gái mà anh yêu quý, có lẽ người thích hợp nhất với anh vẫn chưa xuất hiện, chi bằng anh hãy cho bản thân một cơ hội xem sao.”
Tập Hoán Văn im lặng hồi lâu, không lắc cũng không gật, chỉ nói cảm ơn với Tăng Hảo rồi quay người mở cửa xe bước vào trong.
Sau khi lên nhà, Tăng Hảo chỉ rửa ráy qua loa rồi lên giường nằm, cô thừa nhận trong lòng mình có chút phức tạp. Thấy Hạ Nại bị Mộ Nhất Tuân từ chối, cô không hề cảm thấy vui vẻ mà chỉ thấy Hạ Nại có chút đáng thương, đáng thương ở chỗ người đàn ông mà Hạ Nại nặng tình đã từ chối cô ấy, còn cô ấy thì lại từ chối người đàn ông nặng tình với mình.
Hôm sau, trong giờ làm việc, Tăng Hảo không hỏi Mộ Nhất Tuân về chuyện của Hạ Nại, tất nhiên Mộ Nhất Tuân cũng không nhắc đến.
Nói đúng ra Mộ Nhất Tuân còn ít nói hơn bình thường. Không giao việc cho Tăng Hảo, cũng không nói chuyện với cô. Tăng Hảo có cảm giác như anh đang giận, nhưng lại không biết rốt cuộc anh đang giận vì chuyện gì.
Sau khi du lịch Thái Lan về, Sở Doanh lại ghé qua văn phòng pha trò với Tăng Hảo, hai người vừa ăn bánh ngọt anh ta mang đến vừa nói chuyện. Khi Sở Doanh nhắc đến câu chuyện huy hoàng trước kia của Mộ Nhất Tuân, Tăng Hảo không kiềm chế được bèn hỏi: “Nghĩa là anh ta chưa bao giờ để mắt tới người con gái nào à?”
Sở Doanh gật đầu: “Rất nhiều cô gái chủ động tiếp cận gã, tìm đủ mọi loại lý do để mượn gió bẻ măng nhưng cuối cùng vẫn không thể đến gần gã này. Đừng nhìn bề ngoài gã này có vẻ có chỉ số EQ rất thấp, thực ra gã ta biết rõ ý đồ của những cô gái này đối với mình, chỉ cần họ để lộ ra một chút thôi, gã sẽ lập tức từ chối.”
Tăng Hảo: “…”
“Từ chối một cách vô cùng tàn nhẫn, vô cùng phũ phàng, chẳng cho người ta chút thể diện nào, bất kể đối phương là tiểu nữ sinh hay bà thím già, đều bị từ chối y chang nhau.”
“Lẽ nào trong lòng anh ấy đã có một người con gái mà anh ấy rất yêu?” Tăng Hảo cẩn thận hỏi: “Tiểu thuyết không phải đều viết như vậy sao? Vì yêu, nên những người khác chỉ là phù phiếm.”
“Anh thấy hình như không phải vậy đâu.” Sở Doanh cười nói: “Tuy gã đó rất nhàm chán nhưng trong cốt tủy lại có một phương diện rất mạnh mẽ. Nếu thật sự đã có người trong lòng, gã nhất định sẽ bàn mưu tính kế, kiên cường không nao núng, thận trọng, thậm chí không tiếc dùng những thủ đoạn đê hèn, cũng phải chiếm cho bằng được.”
Tăng Hảo: “…” Vụng trộm đưa mắt nhìn lén Mộ Nhất Tuân đang làm việc ở phòng bên cạnh.
“Biết người biết mặt, không biết lòng.” Sở Doanh cười xảo trá: “Tiểu Hảo Hảo, tuyệt đối đừng để cái vẻ dửng dưng xa cách của thầy Mộ lừa gạt mà lầm tưởng anh ta là người tốt nhé ~”
Tăng Hảo khẽ ho: “Nói xấu sau lưng người khác là hành vi của tiểu nhân.”
“Anh thừa nhận mình là tiểu nhân thật.” Sở Doanh xòe tay: “Nhưng tiểu nhân thật còn tốt hơn quân tử giả, đắc tội với Sở Doanh anh có khi còn đường sống, đắc tội với gã Mộ Nhất Tuân đó nhất định là không còn đường sống.”
“Vậy anh cảm thấy anh ấy thích mẫu con gái thế nào?” Tăng Hảo bình thản hỏi.
“Cái đó à?” Sở Doanh ra sức mở một cái nút, cặp mắt phượng trong veo thoáng vẻ dí dỏm nhìn chằm chằm Tăng Hảo: “Anh dùng phương pháp loại trừ nhé, anh ta không thích con gái đẹp vì ông trời rất công bằng, con gái đẹp nhất định là người nông cạn; anh ta không thích con gái quá cứng đầu vì bản tính anh ta đã cứng đầu rồi, nếu đối phương cũng vậy thì hai người không thể ở với nhau được; anh ta cũng không thích phụ nữ có tài, vì bản thân anh ta đã đủ tài rồi, đối với anh ta, tài hoa là thứ không có ý nghĩa gì nhiều; anh ta cũng không thích phụ nữ đối xử quá tốt với mình, vì kiểu phụ nữ này có ý muốn kiểm soát rất mạnh, bản chất anh ta là người tự do không muốn bị kiểm soát mà thích kiểm soát người khác, chứ không phải để mình bị người ta kiểm soát.”
“Vì thế?”
“Anh ta thích mẫu phụ nữ tầm thường, dễ kiểm soát, bề ngoài không hấp dẫn, không có phong cách.” Sở Doanh đưa ra kết quả, mắt sáng trưng: “Đúng, là như vậy đấy!”
“Không thể nào, anh ấy là bậc thầy cơ mà, yêu cầu thấp vậy sao?”
“Đó là sự hiểu lầm của con gái bọn em về con trai bọn anh, cứ cho rằng những người con trai như bọn anh phải có yêu cầu rất cao, thực ra những người như bọn anh là dễ thu phục nhất, vì bọn anh không thiếu gì cả.” Sở Doanh nói: “Tại sao hoàng tử William lại chọn công nương là một cô gái thường dân? Vì Kate rất dịu dàng, nền nã, khác hẳn với những cô gái khác bên cạnh William. William có đủ huyết thống, thân phận, tiền tài, danh tiếng, tài hoa, anh ta hoàn toàn không cần một người phụ nữ giống mình, anh ta cảm thấy như thế thật vô vị!”
Lúc họ đang nói chuyện thì Tăng Hảo nhận được cuộc gọi nội bộ của Mộ Nhất Tuân, anh gọi cô đến phòng làm việc bên cạnh, đưa cho cô một xấp tài liệu rất dày, bảo cô chỉnh sửa lại tất cả các nội dung về “chủ nghĩa biểu hiện” trong đó, rồi dịch ra thành hai thứ tiếng là Anh và Nhật.
Tăng Hảo nhận việc rồi vội vàng bắt tay vào làm ngay, Sở Doanh không có đối tượng tám chuyện đành hậm hực bỏ về.
Tăng Hảo bận rộn đến hơn sáu giờ mới làm xong việc, lúc bàn giao cho Mộ Nhất Tuân, anh chỉ hơi gật đầu chứ không nói năng gì.
Tăng Hảo đang định về thì Mộ Nhất Tuân lên tiếng, giọng công việc: “Đúng rồi, nội dung công việc sắp tới khá nhiều, ngoài hợp tác với Nhuận Thác, tôi còn có mấy việc khác nữa, thời gian đã sắp kín cả rồi, không còn thời gian cho cô bạn kia của cô nữa, nói giúp tôi nhé.”
Tăng Hảo ý thức được anh đang nhắc đến Hạ Nại, xem ra anh đã thực sự từ chối Hạ Nại một cách thẳng thừng rồi.
“Anh từ chối cô ấy rồi phải không?” Tăng Hảo hỏi lại, vì cô biết Mộ Nhất Tuân chắc chắn chưa biết Hạ Nại đã nói chuyện này với cô. Nếu cô biết rồi thì không thể giả bộ như chưa biết gì, Mộ Nhất Tuân hơi khắt khe với chuyện này, không thích cô giấu giếm mình.
Ngón tay xương xương của Mộ Nhất Tuân khép tập tài liệu lại, đan hai bàn tay vào nhau rồi nhìn thẳng vào Tăng Hảo: “Đúng vậy.”
Tăng Hảo gật đầu, không định hỏi thêm, nhìn đồng hồ thấy đã muộn, cô chào anh rồi quay đi.
“Vì cô ấy không phải mẫu người tôi thích.”
Tăng Hảo bất ngờ với câu giải thích thêm của anh, nhất thời không biết nên nói gì đành trả lời một câu: “Anh làm vậy là đúng, không thích thì nên từ chối sớm.”
Cô trở lại phòng mình, dọn dẹp mặt bàn, tắt máy tính rồi cầm túi xách ra ngoài, đúng lúc Mộ Nhất Tuân đang khóa cửa.
Hai người cùng đi xuống, lúc trong thang máy Tăng Hảo lấy điện thoại ra đọc tin nhắn theo thói quen, vô tình thấy ba tin do Triệu Thiển gửi.
“Hảo Hảo, chị có chút cảm tình với bác sĩ Mộ đó, chị muốn theo đuổi anh ta nhưng không biết anh ta còn độc thân không, chị hỏi đám y tá ở đây nhưng không ai chịu nói cho chị biết cả.”
“Hảo Hảo, em nói xem tại sao y tá lại không cho chị biết bác sĩ Mộ còn độc thân không, chẳng lẽ các cô ấy sợ chị sẽ dùng sắc đẹp để chiếm trước mỏ vàng đó?”
“Hảo Hảo, nếu không phiền em hỏi thầy Mộ giúp chị, cậu em họ đẹp trai, gợi cảm của anh ta có còn độc thân không. Điều này rất quan trọng, quyết định hạnh phúc cả đời chị đấy! Nếu còn, chị sẽ dùng chiến thuật trì hoãn, ở lại bệnh viện thêm mấy ngày!”
Tăng Hảo đổ mồ hôi, liếc trộm người đứng cạnh một cái rồi cẩn thận trả lời.
Vừa gõ được vài chữ…
“Mộ Diễn đã là bố trẻ con rồi, con nó năm nay 4 tuổi.” Giọng nói lãnh đạm.
Tăng Hảo ngước mắt, vẻ mặt khó tin: Thầy Mộ, thầy đọc trộm tin nhắn của tôi lúc nào vậy?
Đúng rồi, hình như đáng lẽ nên ngạc nhiên hơn về chuyện Mộ Diễn đã có con.
“Bác sĩ Mộ kết hôn rồi?”
“Chưa kết hôn, nhưng cũng không khác mấy so với đã kết hôn, nó có con, còn có cả người phụ nữ không muốn lấy nó.” Mộ Nhất Tuân nói: “Vì thế tôi có thể thay nó từ chối ý tốt của bạn cô.”
Thầy Mộ, thầy không chỉ từ chối người có tình cảm với mình, mà cả người có tình cảm với em họ của thầy, thầy cũng từ chối thay?
“Có vẻ phức tạp nhỉ, anh ấy có con, có người phụ nữ của mình, nhưng vẫn còn độc thân?” Tăng Hảo xác nhận lại.
“Nói một cách nghiêm túc thì nó không còn là người độc thân nữa, vì nó có rất nhiều ràng buộc, nó phải có trách nhiệm với đứa trẻ và mẹ của đứa trẻ, đó là trách nhiệm cả đời!” Mộ Nhất Tuân quay sang nhìn cô: “Nó đã không còn tư cách yêu người khác giới nào khác nữa.”
Tăng Hảo: “Vâng, tôi hiểu rồi!”
“Như thế cũng là tốt cho bạn cô, đàn ông đầy ra đấy, cần gì phải tìm một người hoàn cảnh phức tạp như Mộ Diễn? Lợi bất cập hại.” Mộ Nhất Tuân ung dung lắc lắc chìa khóa trong tay, giọng hơi khàn: “Hơn nữa cái thằng Mộ Diễn đó, vừa nhàm chán vừa ngang ngạnh, nó không biết dỗ dành con gái đâu, cũng không biết lãng mạn là gì, ở với nó chẳng có gì vui đâu.”
“Hai người là anh em họ, chắc tính cách cũng giống nhau?” Tăng Hảo hỏi.
Mộ Nhất Tuân ngước nhìn con số nhảy nhót trên màn hình trong thang máy, nói rất tự nhiên: “Nó có thể so sánh với tôi sao? Ở với tôi rất vui mà.”
Tăng Hảo: “…”
“Ở cùng với tôi, cô thấy chán lắm à?” Anh lại hỏi.
“Không, tôi không thấy chán.”
“Vậy là cô sợ tôi? Cảm thấy tôi khó gần?” Đuôi mắt Mộ Nhất Tuân cụp xuống, nhấn mạnh: “Đúng không?”
Tăng Hảo biết anh đang ám chỉ cô hôm qua vì nguyên nhân gì mà lại không thành thật trả lời anh lý do tại sao có ý kiến cá nhân với Nhuận Thác.
“Thực ra tôi không có ý kiến cá nhân gì với chuyện hợp tác với Nhuận Thác cả.” Cô khẽ nói: “Lần trước có phải tôi đã nói với anh hồi học cấp ba tôi từng thích một người đúng không? Người đó chính là một trong những người phụ trách hạng mục này của bên Nhuận Thác, tôi cảm thấy không tự nhiên, nhưng sẽ mau chóng điều chỉnh lại cho tốt.”
Cô chỉ nói đến đó rồi im lặng, tim đập hơi nhanh. Trong thang máy lặng ngắt như tờ, chỉ còn tiếng hít thở thật trầm của Mộ Nhất Tuân, hồi lâu sau:
“Bây giờ cô còn thích anh ta không?”
Tăng Hảo nhìn thấy hình ảnh của mình được thu nhỏ xuất hiện trong con ngươi mắt anh, cô liền lắc đầu: “Đó đã là chuyện trong quá khứ rồi, bây giờ tôi không thích anh ta!”
“Cô hãy nhớ kỹ những lời mình nói!” Mộ Nhất Tuân thản nhiên nói thêm một câu, giọng ra lệnh: “Không được đổi ý!”
Nói xong, anh quay đi, lấy di động chăm chú xem dự báo thời tiết.( Tại sao lại là dự báo thời tiết?)
Góc tác giả:
Thầy Mộ vừa từ chối người có tình cảm với mình, vừa giúp em họ từ chối người có tình cảm với em họ, haha~
Sau khi dặn dò Hảo Hảo, thầy Mộ cắm cúi xem di động, ý đồ thầy muốn che giấu đã lộ quá rõ.
Nhưng thầy là nam chính phũ phàng nhất mà tôi từng viết, trên cơ bản chính là kiểu người khiến con gái phải tránh xa. Thậm chí Đại Phong, lúc Đại Phong từ chối con gái còn có đôi chút khéo léo, nhưng thầy Mộ thì không nể mặt người ta tẹo nào!
Vì thế câu slogan của truyện này là: Nếu trong lòng anh có em, thì dù có 3000 tình địch cũng chẳng sao!
PS: Tôi là một tác giả hơi tự kỷ >””
Ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người Hạ Nại, Tăng Hảo vội vàng đỡ bạn ngồi xuống.
“Đây là lần đầu tiên tớ chủ động tỏ tình với một người đàn ông, thế mà lại bị từ chối thẳng thừng như vậy… Tớ cứ tưởng dù ít dù nhiều anh ấy cũng có cảm tình với mình…” Gương mặt nhỏ nhắn của Hạ Nại đỏ bừng, dưới ánh sáng màu xanh nước biển quyến rũ của Thổ Nhĩ Kỳ, dường như nó trở nên vô cùng phong tình: “Tớ phải làm sao đây?”
Tăng Hảo không biết an ủi bạn thế nào. Nếu đối tượng không phải Mộ Nhất Tuân, cô có thể cùng Hạ Nại chê bai người đàn ông không biết tốt xấu đó, dám từ chối hoa khôi giảng đường của chúng ta, chắc chắn về sau sẽ hối hận.
Nhưng đối tượng lại là Mộ Nhất Tuân, Tăng Hảo không thể giả vờ như vậy được, cô không cách nào thốt lên một câu an ủi, chỉ biết mượn nhân viên một chiếc khăn mặt ấm, nhẹ nhàng lau sạch hai má Hạ Nại.
“Nếu anh ấy không thích tớ thì sao lại đồng ý dạy tớ vẽ? Anh ấy luôn rất kiên nhẫn với tớ, tớ thật sự không ngờ anh ấy lại từ chối một cách tuyệt tình như vậy!” Hốc mắt Hạ Nại mau chóng đỏ hoe: “Cậu không biết đâu, nét mặt anh ấy lúc đó mới xa lạ làm sao, cứ như không hề quen biết tớ vậy!”
“Hảo Hảo, tớ không muốn chấp nhận.” Hạ Nại cất giọng nghẹn ngào, “Cả đời này tớ sẽ chẳng thể nào gặp được một người đàn ông khiến tớ rung động như Mộ Nhất Tuân nữa, không có ai tốt hơn anh ấy… Tớ không muốn cứ quên đi như thế…”
“Nhưng anh ấy đã từ chối cậu rồi!” Tăng Hảo khẽ nói: “Bây giờ cậu có thể làm gì được?”
“Nhưng tớ vẫn không muốn buông xuôi.” Hạ Nại khăng khăng nói: “Có lẽ anh ấy vẫn chưa hiểu hết về tớ, hôm nay tớ xúc động quá, nếu thời gian có thể quay ngược lại thì tốt biết mất, nhất định tớ sẽ không vội thổ lộ. Tớ sẽ chờ, chờ đến khi anh ấy thực sự hiểu tớ rồi mới nói.”
Hạ Nại nói rất nhiều, cuối cùng biến thành thì thầm độc thoại. Thấy không còn sớm, Tăng Hảo định đưa bạn về, ai ngờ Hạ Nại lại không muốn về, khăng khăng đòi ở lại uống thêm vài ly nữa.
Tăng Hảo khuyên mãi cũng chẳng có tác dụng, đang lúc bối rối không biết phải làm gì thì điện thoại trong túi Hạ Nại đổ chuông. Cô giúp bạn lấy ra xem thì thấy màn hình nhấp nháy ba chữ: Tập Hoán Văn.
“Điện thoại của Tập Hoán Văn.” Tăng Hảo đưa cho Hạ Nại.
Hạ Nại quay đi: “Tớ… không quen người này… không nghe.”
Thấy bạn đã say túy lúy, Tăng Hảo bèn nhận điện giúp cô, nói rõ tình hình với Tập Hoán Văn qua điện thoại, Tập Hoán Văn nói sẽ đến đón hai người ngay.
Mười lăm phút sau, Tập Hoán Văn lập tức lái xe đến quán bar, sau khi vào liền bế bổng Hạ Nại đang say khướt ra ngoài, Tăng Hảo vội theo sau.
Hạ Nại vặn vẹo trong ngực Tập Hoán Văn, say đó bắt đầu lảm nhảm: “Mộ Nhất Tuân, anh dựa vào đâu mà từ chối em? Anh dựa vào đâu mà không cần em? Em có điểm gì không xứng với anh, anh dựa vào đâu mà không cho em lấy một cơ hội? Anh dựa vào đâu?”
Tăng Hảo liếc nhìn Tập Hoán Văn bằng ánh mắt ái ngại, nhưng Tập Hoán Văn như không nghe thấy mấy câu lảm nhảm của Hạ Nại, trái lại anh còn hạ thấp giọng dỗ dành cô: “Nại Nại, bây giờ anh sẽ đưa em về, về ngủ một giấc thật ngon!”
“Dựa vào đâu mà không cần em… Tại sao lại từ chối em… Em chưa bị ai từ chối bao giờ… Anh dựa vào đâu…”
Mãi đến khi Tập Hoán Văn bế Hạ Nại đặt vào xe, Tăng Hảo cũng theo lên ngồi vào hàng ghế phía sau, Hạ Nại vẫn luôn miệng nhắc đến ba chữ Mộ Nhất Tuân.
Tập Hoán Văn từ tốn lái xe, qua hai trạm đèn đỏ mới khẽ nói: “Nại Nại gặp phải chuyện không vui à?”
“Dạ.” Tăng Hảo gật đầu, thực ra cô biết rất rõ Tập Hoán Văn đã đoán được Hạ Nại bị người đàn ông cô theo đuổi từ chối, nhưng anh không nói thẳng ra, để tránh làm tổn thương lòng tự trọng của Hạ Nại.
“Nại Nại rất ít khi gặp phải chuyện không vui như vậy, bình thường cô ấy là một cô gái rất tự tin.” Mắt Tập Hoán Văn nhìn thẳng về phía trước, chầm chậm xoay vô lăng.
“Vâng, đúng là cô ấy hiếm khi buồn như vậy.” Liếc nhìn dung nhan xinh đẹp lúc ngủ của Hạ Nại, Tăng Hảo quay đầu hỏi Tập Hoán Văn: “À phải, dạo này anh có gặp cô ấy không?”
“Ít lắm.” Tập Hoán Văn khẽ ho: “Cô ấy đã từ chối anh rồi, anh cũng không thể cứ lẽo đẽo bám theo mãi được.”
Tăng Hảo thoáng đăm chiêu, không hỏi nữa.
Tập Hoán Văn đưa Tăng Hảo về nhà trước. Lúc Tăng Hảo xuống xe, anh ta cũng xuống, rồi nhẹ tay đóng cửa xe lại.
Tăng Hảo biết anh nhất định có việc muốn hỏi mình.
“Hảo Hảo, người đàn ông đó, người đàn ông Nại Nại thích là Mộ Nhất Tuân à?”
“Vâng.”
“Đúng là anh ta.” Tập Hoán Văn cười xót xa: “Trước đây Nại Nại đã rất thích anh ta rồi, cũng hay kể với anh về những tác phẩm của người đó, anh cứ tưởng tình cảm của cô ấy chỉ là niềm yêu thích đơn thuần của fan dành cho thần tượng, nên còn ủng hộ hết mình. Năm ngoái còn nhờ vả cậu để lấy một tập tranh phiên bản kỷ niệm của Mộ Nhất Tuân tặng cho Nại Nại. Bây giờ nghĩ lại, anh đúng là tự lấy đá đập vào chân mình.”
“Nại Nại từng gặp anh ấy, nói yêu anh ấy từ cái nhìn đầu tiên.” Tăng Hảo cảm thấy lúc này mình không nên giấu Tập Hoán Văn thêm nữa.
“Vậy à?” Dưới ánh trăng, sắc mặt Tập Hoán Văn có vẻ nhợt nhạt, giọng nói càng ảm đạm: “Với hiểu biết của em về Nại Nại, có phải chắc chắn anh đã hoàn toàn không còn hy vọng gì nữa không?”
Thực ra Tăng Hảo có ấn tượng rất tốt về Tập Hoán Văn, cảm thấy anh này là người đơn giản, chân thành cố chấp với tình cảm, gia cảnh tốt nhưng hoàn toàn không kiêu ngạo. Cô chứng kiến anh chàng theo đuổi Hạ Nại suốt một năm rưỡi, biết anh đã hy sinh cho Hạ Nại nhiều thế nào. Giờ phút này, cô thực sự thấy thương anh.
“Tập Hoán Văn, thực ra tình cảm là thứ không nên cưỡng ép, cưỡng ép cũng chẳng có ý nghĩa gì, anh đã cố gắng nhưng kết quả chỉ được như vậy… Nên theo em, anh nên buông xuôi…” Tăng Hảo chân thành nói: “Bỏ qua Nại Nại, không có nghĩa là cả đời này anh sẽ không gặp được người con gái mà anh yêu quý, có lẽ người thích hợp nhất với anh vẫn chưa xuất hiện, chi bằng anh hãy cho bản thân một cơ hội xem sao.”
Tập Hoán Văn im lặng hồi lâu, không lắc cũng không gật, chỉ nói cảm ơn với Tăng Hảo rồi quay người mở cửa xe bước vào trong.
Sau khi lên nhà, Tăng Hảo chỉ rửa ráy qua loa rồi lên giường nằm, cô thừa nhận trong lòng mình có chút phức tạp. Thấy Hạ Nại bị Mộ Nhất Tuân từ chối, cô không hề cảm thấy vui vẻ mà chỉ thấy Hạ Nại có chút đáng thương, đáng thương ở chỗ người đàn ông mà Hạ Nại nặng tình đã từ chối cô ấy, còn cô ấy thì lại từ chối người đàn ông nặng tình với mình.
Hôm sau, trong giờ làm việc, Tăng Hảo không hỏi Mộ Nhất Tuân về chuyện của Hạ Nại, tất nhiên Mộ Nhất Tuân cũng không nhắc đến.
Nói đúng ra Mộ Nhất Tuân còn ít nói hơn bình thường. Không giao việc cho Tăng Hảo, cũng không nói chuyện với cô. Tăng Hảo có cảm giác như anh đang giận, nhưng lại không biết rốt cuộc anh đang giận vì chuyện gì.
Sau khi du lịch Thái Lan về, Sở Doanh lại ghé qua văn phòng pha trò với Tăng Hảo, hai người vừa ăn bánh ngọt anh ta mang đến vừa nói chuyện. Khi Sở Doanh nhắc đến câu chuyện huy hoàng trước kia của Mộ Nhất Tuân, Tăng Hảo không kiềm chế được bèn hỏi: “Nghĩa là anh ta chưa bao giờ để mắt tới người con gái nào à?”
Sở Doanh gật đầu: “Rất nhiều cô gái chủ động tiếp cận gã, tìm đủ mọi loại lý do để mượn gió bẻ măng nhưng cuối cùng vẫn không thể đến gần gã này. Đừng nhìn bề ngoài gã này có vẻ có chỉ số EQ rất thấp, thực ra gã ta biết rõ ý đồ của những cô gái này đối với mình, chỉ cần họ để lộ ra một chút thôi, gã sẽ lập tức từ chối.”
Tăng Hảo: “…”
“Từ chối một cách vô cùng tàn nhẫn, vô cùng phũ phàng, chẳng cho người ta chút thể diện nào, bất kể đối phương là tiểu nữ sinh hay bà thím già, đều bị từ chối y chang nhau.”
“Lẽ nào trong lòng anh ấy đã có một người con gái mà anh ấy rất yêu?” Tăng Hảo cẩn thận hỏi: “Tiểu thuyết không phải đều viết như vậy sao? Vì yêu, nên những người khác chỉ là phù phiếm.”
“Anh thấy hình như không phải vậy đâu.” Sở Doanh cười nói: “Tuy gã đó rất nhàm chán nhưng trong cốt tủy lại có một phương diện rất mạnh mẽ. Nếu thật sự đã có người trong lòng, gã nhất định sẽ bàn mưu tính kế, kiên cường không nao núng, thận trọng, thậm chí không tiếc dùng những thủ đoạn đê hèn, cũng phải chiếm cho bằng được.”
Tăng Hảo: “…” Vụng trộm đưa mắt nhìn lén Mộ Nhất Tuân đang làm việc ở phòng bên cạnh.
“Biết người biết mặt, không biết lòng.” Sở Doanh cười xảo trá: “Tiểu Hảo Hảo, tuyệt đối đừng để cái vẻ dửng dưng xa cách của thầy Mộ lừa gạt mà lầm tưởng anh ta là người tốt nhé ~”
Tăng Hảo khẽ ho: “Nói xấu sau lưng người khác là hành vi của tiểu nhân.”
“Anh thừa nhận mình là tiểu nhân thật.” Sở Doanh xòe tay: “Nhưng tiểu nhân thật còn tốt hơn quân tử giả, đắc tội với Sở Doanh anh có khi còn đường sống, đắc tội với gã Mộ Nhất Tuân đó nhất định là không còn đường sống.”
“Vậy anh cảm thấy anh ấy thích mẫu con gái thế nào?” Tăng Hảo bình thản hỏi.
“Cái đó à?” Sở Doanh ra sức mở một cái nút, cặp mắt phượng trong veo thoáng vẻ dí dỏm nhìn chằm chằm Tăng Hảo: “Anh dùng phương pháp loại trừ nhé, anh ta không thích con gái đẹp vì ông trời rất công bằng, con gái đẹp nhất định là người nông cạn; anh ta không thích con gái quá cứng đầu vì bản tính anh ta đã cứng đầu rồi, nếu đối phương cũng vậy thì hai người không thể ở với nhau được; anh ta cũng không thích phụ nữ có tài, vì bản thân anh ta đã đủ tài rồi, đối với anh ta, tài hoa là thứ không có ý nghĩa gì nhiều; anh ta cũng không thích phụ nữ đối xử quá tốt với mình, vì kiểu phụ nữ này có ý muốn kiểm soát rất mạnh, bản chất anh ta là người tự do không muốn bị kiểm soát mà thích kiểm soát người khác, chứ không phải để mình bị người ta kiểm soát.”
“Vì thế?”
“Anh ta thích mẫu phụ nữ tầm thường, dễ kiểm soát, bề ngoài không hấp dẫn, không có phong cách.” Sở Doanh đưa ra kết quả, mắt sáng trưng: “Đúng, là như vậy đấy!”
“Không thể nào, anh ấy là bậc thầy cơ mà, yêu cầu thấp vậy sao?”
“Đó là sự hiểu lầm của con gái bọn em về con trai bọn anh, cứ cho rằng những người con trai như bọn anh phải có yêu cầu rất cao, thực ra những người như bọn anh là dễ thu phục nhất, vì bọn anh không thiếu gì cả.” Sở Doanh nói: “Tại sao hoàng tử William lại chọn công nương là một cô gái thường dân? Vì Kate rất dịu dàng, nền nã, khác hẳn với những cô gái khác bên cạnh William. William có đủ huyết thống, thân phận, tiền tài, danh tiếng, tài hoa, anh ta hoàn toàn không cần một người phụ nữ giống mình, anh ta cảm thấy như thế thật vô vị!”
Lúc họ đang nói chuyện thì Tăng Hảo nhận được cuộc gọi nội bộ của Mộ Nhất Tuân, anh gọi cô đến phòng làm việc bên cạnh, đưa cho cô một xấp tài liệu rất dày, bảo cô chỉnh sửa lại tất cả các nội dung về “chủ nghĩa biểu hiện” trong đó, rồi dịch ra thành hai thứ tiếng là Anh và Nhật.
Tăng Hảo nhận việc rồi vội vàng bắt tay vào làm ngay, Sở Doanh không có đối tượng tám chuyện đành hậm hực bỏ về.
Tăng Hảo bận rộn đến hơn sáu giờ mới làm xong việc, lúc bàn giao cho Mộ Nhất Tuân, anh chỉ hơi gật đầu chứ không nói năng gì.
Tăng Hảo đang định về thì Mộ Nhất Tuân lên tiếng, giọng công việc: “Đúng rồi, nội dung công việc sắp tới khá nhiều, ngoài hợp tác với Nhuận Thác, tôi còn có mấy việc khác nữa, thời gian đã sắp kín cả rồi, không còn thời gian cho cô bạn kia của cô nữa, nói giúp tôi nhé.”
Tăng Hảo ý thức được anh đang nhắc đến Hạ Nại, xem ra anh đã thực sự từ chối Hạ Nại một cách thẳng thừng rồi.
“Anh từ chối cô ấy rồi phải không?” Tăng Hảo hỏi lại, vì cô biết Mộ Nhất Tuân chắc chắn chưa biết Hạ Nại đã nói chuyện này với cô. Nếu cô biết rồi thì không thể giả bộ như chưa biết gì, Mộ Nhất Tuân hơi khắt khe với chuyện này, không thích cô giấu giếm mình.
Ngón tay xương xương của Mộ Nhất Tuân khép tập tài liệu lại, đan hai bàn tay vào nhau rồi nhìn thẳng vào Tăng Hảo: “Đúng vậy.”
Tăng Hảo gật đầu, không định hỏi thêm, nhìn đồng hồ thấy đã muộn, cô chào anh rồi quay đi.
“Vì cô ấy không phải mẫu người tôi thích.”
Tăng Hảo bất ngờ với câu giải thích thêm của anh, nhất thời không biết nên nói gì đành trả lời một câu: “Anh làm vậy là đúng, không thích thì nên từ chối sớm.”
Cô trở lại phòng mình, dọn dẹp mặt bàn, tắt máy tính rồi cầm túi xách ra ngoài, đúng lúc Mộ Nhất Tuân đang khóa cửa.
Hai người cùng đi xuống, lúc trong thang máy Tăng Hảo lấy điện thoại ra đọc tin nhắn theo thói quen, vô tình thấy ba tin do Triệu Thiển gửi.
“Hảo Hảo, chị có chút cảm tình với bác sĩ Mộ đó, chị muốn theo đuổi anh ta nhưng không biết anh ta còn độc thân không, chị hỏi đám y tá ở đây nhưng không ai chịu nói cho chị biết cả.”
“Hảo Hảo, em nói xem tại sao y tá lại không cho chị biết bác sĩ Mộ còn độc thân không, chẳng lẽ các cô ấy sợ chị sẽ dùng sắc đẹp để chiếm trước mỏ vàng đó?”
“Hảo Hảo, nếu không phiền em hỏi thầy Mộ giúp chị, cậu em họ đẹp trai, gợi cảm của anh ta có còn độc thân không. Điều này rất quan trọng, quyết định hạnh phúc cả đời chị đấy! Nếu còn, chị sẽ dùng chiến thuật trì hoãn, ở lại bệnh viện thêm mấy ngày!”
Tăng Hảo đổ mồ hôi, liếc trộm người đứng cạnh một cái rồi cẩn thận trả lời.
Vừa gõ được vài chữ…
“Mộ Diễn đã là bố trẻ con rồi, con nó năm nay 4 tuổi.” Giọng nói lãnh đạm.
Tăng Hảo ngước mắt, vẻ mặt khó tin: Thầy Mộ, thầy đọc trộm tin nhắn của tôi lúc nào vậy?
Đúng rồi, hình như đáng lẽ nên ngạc nhiên hơn về chuyện Mộ Diễn đã có con.
“Bác sĩ Mộ kết hôn rồi?”
“Chưa kết hôn, nhưng cũng không khác mấy so với đã kết hôn, nó có con, còn có cả người phụ nữ không muốn lấy nó.” Mộ Nhất Tuân nói: “Vì thế tôi có thể thay nó từ chối ý tốt của bạn cô.”
Thầy Mộ, thầy không chỉ từ chối người có tình cảm với mình, mà cả người có tình cảm với em họ của thầy, thầy cũng từ chối thay?
“Có vẻ phức tạp nhỉ, anh ấy có con, có người phụ nữ của mình, nhưng vẫn còn độc thân?” Tăng Hảo xác nhận lại.
“Nói một cách nghiêm túc thì nó không còn là người độc thân nữa, vì nó có rất nhiều ràng buộc, nó phải có trách nhiệm với đứa trẻ và mẹ của đứa trẻ, đó là trách nhiệm cả đời!” Mộ Nhất Tuân quay sang nhìn cô: “Nó đã không còn tư cách yêu người khác giới nào khác nữa.”
Tăng Hảo: “Vâng, tôi hiểu rồi!”
“Như thế cũng là tốt cho bạn cô, đàn ông đầy ra đấy, cần gì phải tìm một người hoàn cảnh phức tạp như Mộ Diễn? Lợi bất cập hại.” Mộ Nhất Tuân ung dung lắc lắc chìa khóa trong tay, giọng hơi khàn: “Hơn nữa cái thằng Mộ Diễn đó, vừa nhàm chán vừa ngang ngạnh, nó không biết dỗ dành con gái đâu, cũng không biết lãng mạn là gì, ở với nó chẳng có gì vui đâu.”
“Hai người là anh em họ, chắc tính cách cũng giống nhau?” Tăng Hảo hỏi.
Mộ Nhất Tuân ngước nhìn con số nhảy nhót trên màn hình trong thang máy, nói rất tự nhiên: “Nó có thể so sánh với tôi sao? Ở với tôi rất vui mà.”
Tăng Hảo: “…”
“Ở cùng với tôi, cô thấy chán lắm à?” Anh lại hỏi.
“Không, tôi không thấy chán.”
“Vậy là cô sợ tôi? Cảm thấy tôi khó gần?” Đuôi mắt Mộ Nhất Tuân cụp xuống, nhấn mạnh: “Đúng không?”
Tăng Hảo biết anh đang ám chỉ cô hôm qua vì nguyên nhân gì mà lại không thành thật trả lời anh lý do tại sao có ý kiến cá nhân với Nhuận Thác.
“Thực ra tôi không có ý kiến cá nhân gì với chuyện hợp tác với Nhuận Thác cả.” Cô khẽ nói: “Lần trước có phải tôi đã nói với anh hồi học cấp ba tôi từng thích một người đúng không? Người đó chính là một trong những người phụ trách hạng mục này của bên Nhuận Thác, tôi cảm thấy không tự nhiên, nhưng sẽ mau chóng điều chỉnh lại cho tốt.”
Cô chỉ nói đến đó rồi im lặng, tim đập hơi nhanh. Trong thang máy lặng ngắt như tờ, chỉ còn tiếng hít thở thật trầm của Mộ Nhất Tuân, hồi lâu sau:
“Bây giờ cô còn thích anh ta không?”
Tăng Hảo nhìn thấy hình ảnh của mình được thu nhỏ xuất hiện trong con ngươi mắt anh, cô liền lắc đầu: “Đó đã là chuyện trong quá khứ rồi, bây giờ tôi không thích anh ta!”
“Cô hãy nhớ kỹ những lời mình nói!” Mộ Nhất Tuân thản nhiên nói thêm một câu, giọng ra lệnh: “Không được đổi ý!”
Nói xong, anh quay đi, lấy di động chăm chú xem dự báo thời tiết.( Tại sao lại là dự báo thời tiết?)
Góc tác giả:
Thầy Mộ vừa từ chối người có tình cảm với mình, vừa giúp em họ từ chối người có tình cảm với em họ, haha~
Sau khi dặn dò Hảo Hảo, thầy Mộ cắm cúi xem di động, ý đồ thầy muốn che giấu đã lộ quá rõ.
Nhưng thầy là nam chính phũ phàng nhất mà tôi từng viết, trên cơ bản chính là kiểu người khiến con gái phải tránh xa. Thậm chí Đại Phong, lúc Đại Phong từ chối con gái còn có đôi chút khéo léo, nhưng thầy Mộ thì không nể mặt người ta tẹo nào!
Vì thế câu slogan của truyện này là: Nếu trong lòng anh có em, thì dù có 3000 tình địch cũng chẳng sao!
PS: Tôi là một tác giả hơi tự kỷ >””
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook