Nếu Trong Lòng Anh Có Em
-
Chương 10
Sau cuộc xem mắt thất bại với Triệu Lý, Tăng Hảo tường thuật chi tiết với “bà mối” Triệu Thiển.
Triệu Thiển tỏ vẻ nuối tiếc: “Thực ra con người Triệu Lý không tồi, anh ấy là người vùng này, cha mẹ anh ấy đã chuẩn bị cho căn nhà, công việc ổn định, tương lai rộng mở, trừ tính cách có hơi gia trưởng một chút thì những mặt khác cũng không có tật xấu gì. Em thực sự không thích anh ấy à?”
“Vâng, cảm giác bất đồng ý kiến ở một số vấn đề.”
Triệu Thiển khẽ thở dài: “Tiếc thật, lúc ấy chị nói hoàn cảnh gia đình nhà em cho anh ấy biết, anh ấy không hề e ngại, ok luôn.”
Tăng Hảo hiểu Triệu Thiển muốn nói gì, trong xã hội hiện nay, một đứa con gái mồ côi cả cha lẫn mẹ, chẳng có một xu dính túi như cô muốn yêu đương cũng không phải dễ, Triệu Lý có điều kiện như vậy mà không từ chối cô, ngược lại cô còn từ chối người ta, trong mắt người khác hành động đó của cô thật là “không biết điều”.
Triệu Thiển lại cười: “Vậy cô hãy nói chị nghe xem đối tượng yêu đương lý tưởng của cô phải như thế nào?”
“Hiểu em, tôn trọng em, ít nhất là không bất đồng ý kiến ở một vấn đề quan trọng nào đó, tính cách phù hợp.” Tăng Hảo nói.
“Vậy thì cứ chờ duyên phận đến thôi, dù sao chúng ta cũng còn trẻ.” Triệu Thiển giơ tay ôm lấy vai cô: “Vui lên, đừng để bị ảnh hưởng.”
Hôm sau là giữa tháng, Tăng Hảo tranh thủ thời gian nghỉ trưa đến ngân hàng, gửi tiền cho ông bà nội.
Năm đó, công ty của cha sụp đổ chỉ trong một đêm, nợ nần chồng chất, ông bà nội thương con trai nên đã bán căn nhà ở Tân Giang để trả nợ cho con rồi về quê ở trong căn nhà của dòng họ. Mấy năm gần đây, hai ông bà không còn khỏe nữa, tim, gan, thận đều có bệnh, chỉ tính tiền thuốc và tiền chữa trị trong một tháng cũng ngót nghét ba, bốn nghìn, cuộc sống rơi vào cảnh túng quẫn. May mà từ năm thứ hai đại học, Tăng Hảo đã làm đủ mọi việc khắp nơi, lúc nhiều nhất một tháng cũng thu về hơn năm nghìn, cô chỉ giữ lại 1/3, số còn lại gửi hết về cho ông bà.
Làm xong thủ tục và giấy tờ, Tăng Hảo quay người đi ra ngoài thì bất ngờ trông thấy Chu Học Dịch đang đứng xếp hàng.
“Thầy Chu, thầy làm gì ở đây ạ?” Tăng Hảo mỉm cười lên tiếng chào hỏi.
“Tăng Hảo?” Chu Học Dịch mặc chiếc áo phông hiệu Polo trông rất lịch sự, cười nói: “Tôi đến làm thẻ ngân hàng hộ bạn gái, công ty của cô ấy ở ngay gần đây.” Lúc nói chuyện, anh liếc nhìn tấm chi phiếu trong tay Tăng Hảo: “Em thì sao?”
“Em gửi tiền cho ông bà.”
Chu Học Dịch dù ít dù nhiều cũng biết được hoàn cảnh gia đình của Tăng Hảo, nghe cô nói vậy, anh vẫn giữ nụ cười: “Em đúng là cô bé vừa hiểu chuyện vừa giỏi giang. Đúng rồi, làm việc bên lão Mộ có được không?”
“Được ạ, bây giờ em đã quen việc rồi.”
“Nếu cậu ta dám làm khó em, em hãy gọi điện báo ngay cho thầy biết để thầy đi mắng cậu ta một trận.”
Tăng Hảo liền xua tay: “Không đâu ạ. Anh ấy sẽ không bắt nạt em, anh ấy rất tốt.”
Chu Học Dịch chau mày, ánh mắt nhìn Tăng Hảo đầy hàm ý rồi gật đầu: “Cố lên nhé, có gì khó khăn cứ tới tìm thầy, thầy nghĩ cách giùm cho.”
Hai người nói thêm vài câu nữa rồi Tăng Hảo xin phép, cô rời khỏi ngân hàng, Chu Học Dịch liền rút điện thoại trong túi ra, gửi tin nhắn cho Mộ Nhất Tuân.
“Chăm sóc cho Tăng Hảo nhiều một chút.”
*
Lúc về đến văn phòng, Mộ Nhất Tuân đang rửa tay. Lúc Tăng Hảo đi qua, anh liền ngẩng lên nói với cô: Tăng Hảo, cô vào đây.
Tăng Hảo đi vào. Rửa tay xong, Mộ Nhất Tuân đi đến trước bàn làm việc, chỉ vào một tập tài liệu trên đó: “Nghe nói trình độ tiếng anh của cô khá tốt, muốn thử thách cô một chút đây. Chiều nay dịch xong tài liệu này cho tôi. Trên giá sách có hai cuốn từ điển Oxford, cô lấy mà tham khảo.”
“Vâng.” Tăng Hảo cầm tập tài liệu lên thì điện thoại trong túi rung, cô dùng một tay lấy di động ra, nhìn màn hình, không ngờ lại là điện thoại của Triệu Lý.
Thoáng do dự, cô vẫn nghe máy.
“Tăng Hảo?” Giọng nói của Triệu Lý thật hòa nhã: “Tôi là Triệu Lý. Là thế này, hôm đó sau khi trở về tôi đã suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy mình đúng là có hơi vội vàng, không nên đưa ra nhiều yêu cầu như vậy ngay từ buổi gặp mặt đầu tiên, chắc chắn sẽ khiến cô cảm thấy bị áp lực, tôi xin lỗi cô về chuyện đó. Nói thật lòng, cô rất phù hợp với hình tượng trong suy nghĩ của tôi, tôi có ấn tượng rất tốt về cô, ý của tôi là… chúng ta có thể tiếp tục liên lạc với nhau được không?”
Mộ Nhất Tuân ngồi xuống, nhấp một ngụm trà, ho nhẹ một tiếng.
Tiếng ho của anh truyền thẳng vào tai Tăng Hảo.
Triệu Lý đang chờ đợi ở đầu dây bên kia.
“Thôi.” Tăng Hảo khẽ hít vào một hơi, nói thật lòng: “Những điều nên nói hôm đó đã nói rõ ràng rồi, chúng ta không hợp nhau. Thực ra suy nghĩ của anh không có gì đáng trách cả, và cũng nên được tôn trọng, không cần phải thay đổi vì tôi.”
“Được, tôi hiểu ý cô rồi.” Giọng nói của Triệu Lý đượm buồn, “Sau này tôi sẽ không làm phiền cô nữa.”
Gác máy, Tăng Hảo đưa mắt nhìn về phía Mộ Nhất Tuân theo bản năng, đúng lúc Mộ Nhất Tuân cũng ngước lên nhìn cô. Trước mặt anh là một tách trà nóng, khói trắng quẩn quanh làm mờ gương mặt anh, trong làn khói đôi mắt anh càng trong sáng và sắc sảo.
“Là người bạn quen hôm đó à?” Anh khẽ hỏi.
“Hôm đó” – rõ ràng chính là hôm cô đến phòng trà “duyên đến là bạn” xem mắt Triệu Lý.
“Tôi và anh ta thất bại rồi.” Nụ cười của Tăng Hảo hơi ngượng ngùng, “Bất đồng ý kiến ở một số vấn đề mang tính nguyên tắc, nên không cần phải qua lại nữa, làm lãng phí thời gian của cả hai.”
Mộ Nhất Tuân ừm một tiếng, tầm mắt tiếp tục đặt lên tờ báo về học thuật trước mặt, nét mặt rất bình thường. (Giả vờ bình thường?)
“Đúng rồi!”
“Gì vậy?”
Tăng Hảo không hiểu mình đang bị sao nữa, một suy nghĩ nhen nhóm trong đầu cô, cô buột miệng hỏi theo bản năng: “Có phải anh cảm thấy ở tuổi này của tôi mà đã đi xem mắt thì hơi buồn cười đúng không?”
“Không.” Mộ Nhất Tuân ngẩng lên nhìn Tăng Hảo, thái độ bình thản: “Cô đã 22 rồi, hoàn toàn có tư cách yêu đương, thực ra xem mắt chính là một hình thức tìm đối tượng để yêu, chẳng có gì buồn cười cả.”
“Thế nhưng qua lần này tôi không còn muốn đi xem mắt nữa, lúc nào cũng thấy không được tự nhiên.” Tăng Hảo nói: “Giống như đang trao đổi vậy, anh cần gì, đối phương cần gì, anh có thể thỏa mãn điều kiện mà đối phương đưa ra không, đối phương có thể thỏa mãn điều kiện của anh không, sau khi quá trình cò kè ra giá ấy kết thúc, chẳng còn cảm giác tốt đẹp nào nữa.”
Mộ Nhất Tuân mỉm cười.
Tăng Hảo đánh bạo hỏi: “Anh đã từng đi xem mắt bao giờ chưa?”
Mộ Nhất Tuân không trả lời ngay mà dùng một tay lật giở tờ báo, ánh mắt tập trung trên trang báo nghị luận, dường như đang tự hỏi chính mình, hồi lâu sau anh mới nói:
“Chưa đi xem mắt ở bên ngoài bao giờ nhưng người nhà đã từng giới thiệu cho tôi một người.” Nói xong, Mộ Nhất Tuân chuyển sang đề tài khác: “Trước mắt cô đi nghỉ một lát đã, công việc buổi chiều khá nặng, lúc làm việc đừng ngủ gật nhé.”
Tăng Hảo ý thức được sự tò mò của mình nên không nói thêm gì nữa, đi đến giá sách lấy hai cuốn từ điển Oxford xuống rồi về phòng làm việc của mình.
Cô hoàn toàn không thấy buồn ngủ, gối đầu lên cuốn từ điển Oxford dày cộp, mải mê suy nghĩ: đối tượng mà người nhà Mộ Nhất Tuân từng giới thiệu cho anh, anh đã đón nhận người đó rồi ư? Không phải, Sở Doanh đã nói chưa có một người phụ nữ nào từng xuất hiện bên cạnh anh, có nghĩa là anh chưa từng có bạn gái? Nhưng cái đó cũng không hợp lý, cho dù anh có là nghệ thuật gia mà đến cả thần thánh cũng bất khả xâm phạm thì suy cho cùng anh vẫn chỉ là một người đàn ông bình thường, đến tuổi này không thể nào chưa bao giờ có bạn gái, chẳng lẽ cách xử lý chuyện tình cảm của anh quá kín đáo, kín đáo đến mức cả bạn bè cũng không biết chuyện tình cảm thực sự của anh?
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng lại trở về một vấn đề quan trọng: Hiện giờ anh còn độc thân không?
Tuy cô chưa từng hỏi nhưng trong lòng thầm nhận định anh là người độc thân, vì chẳng bao giờ thấy anh nấu cháo điện thoại, cũng không thấy anh sai mình đi gọi điện đặt chỗ ở nhà hàng hay đặt hoa bao giờ, khi làm việc anh rất tập trung, không bao giờ xao nhãng, lúc vẽ tranh thì tắt điện thoại cũng không lẫn lộn công – tư. Còn về chuyện anh có hoạt động giải trí riêng tư nào không thì cô không biết.
Tăng Hảo càng lúc càng nghĩ miên man, mãi đến khi có một âm thanh vang lên trong đầu: anh ta có phải người độc thân hay không thì liên quan gì đến mi?
Cô lắc đầu thật mạnh, sờ sống mũi, cảm giác mông lung thoắt ẩn thoắt hiện trào dâng.
Đó chính là: Tăng Hảo cô thực sự rất hy vọng Mộ Nhất Tuân chưa có bạn gái.
Nghĩ đến đây, cô thấy xa lạ với chính bản thân mình, hoảng hốt vì suy nghĩ quái quỷ trong đầu.
Chiều đến, Tăng Hảo tập trung dịch tài liệu Mộ Nhất Tuân đưa cho, vì trong tài liệu có rất nhiều từ ngữ chuyên môn nên tốc độ làm việc của cô khá chậm, vừa đánh chữ vừa tra từ điển.
Mãi đến giờ tan ca, Tăng Hảo mới dịch chưa được 2/3, cô cử động nhẹ cánh tay đã mỏi nhừ của mình, đúng lúc Mộ Nhất Tuân đẩy cửa đi vào.
“Chưa xong à?” Anh nhìn qua tập tài liệu đang mở trên bàn làm việc của cô rồi quay sang nhìn đồng hồ: “Để ngày mai làm nốt. Đúng rồi, bây giờ giúp tôi gọi điện đến cửa hàng hoa XX, đặt một bó hoa, khoảng 10h sáng mai đưa đến địa chỉ này.”
Anh đọc địa chỉ.
Trái tim Tăng Hảo đập thình thịch một tiếng, lúc trưa còn thấy “may” vì Mộ Nhất Tuân chưa từng giao những việc riêng tư ấy cho cô xử lý, thì vài tiếng sau, việc đã đến tay. Anh ấy muốn đặt hoa? 80% là tặng bạn gái, hóa ra anh ấy có bạn gái rồi, nhưng chỉ là tương đối kín đáo mà thôi.
“Ok, anh muốn đặt hoa gì?”
“Mười bông cẩm chướng, mười bông bách hợp, mười bông hoa lan.” Mộ Nhất Tuân nói, “Nhân tiện bảo họ viết giúp tôi một tấm thiệp, nội dung là chúc mẹ sinh nhật vui vẻ.”
Nói xong anh quay người đi ra.
Ngay lập tức, tâm trạng hụt hẫng của Tăng Hảo không khỏi phấn khởi hẳn lên, hóa ra là hoa tặng cho mẹ, không phải cho bạn gái.
Tăng Hảo gọi điện đặt hoa xong thì lại tiếp tục ở lại văn phòng hoàn thành xong công việc dịch thuật của mình, bất giác đồng hồ đã quay đến con số 8h40. Đến lúc Mộ Nhất Tuân khóa cửa, quay ra vẫn thấy căn phòng của Tăng Hảo còn sáng đèn, cô vẫn cắm cúi miệt mài làm việc.
Anh thoáng ngạc nhiên, ban nãy đã bảo cô công việc chưa hoàn thành để ngày mai làm nốt, thế mà cô vẫn chưa đi.
Đánh xong hàng chữ cuối cùng, nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ nhàng nhưng kiên nhẫn, ngẩng đầu lên thì thấy Mộ Nhất Tuân, anh đã mặc áo khoác, trên ngón tay xương xương là một chùm chìa khóa.
“Cô ăn cơm chưa?”
“Chưa.” Tăng Hảo dụi mắt, “Sắp chín giờ rồi ư? Đã lâu thế rồi cơ à, tôi cứ nghĩ mới khoảng 7 giờ.”
“Không phải đã bảo cô để ngày mai làm tiếp sao?”
“Tôi quen rồi, việc ngày nào thì phải làm xong trong ngày hôm đấy, không thích dây dưa sang ngày hôm sau.” Tăng Hảo đứng dậy, thu dọn gọn gàng đống tài liệu lộn xộn trên mặt bàn rồi đặt chúng sang một bên, “Như thế tối đi ngủ cũng yên tâm.”
“Đi nào.” Mộ Nhất Tuân quay người, nhẹ nhàng lắc lư chùm chìa khóa trên tay, giọng nói hơi trầm, “Tôi đưa cô đi ăn tạm chút gì đó.”
Mộ Nhất Tuân lấy xe rồi đưa Tăng Hảo đến ăn tại một quán bán đồ ăn nhanh kiểu Trung Quốc gần đó.
Anh cho cô gọi một suất sườn heo xào rắc hành, còn gọi một suất mì gạo đơn giản cho mình.
Món sườn heo rắc hành được đặt trên mặt bàn, những miếng sườn heo rất sạch sẽ, ngoài sườn heo còn có cả rau, cá ngần hấp trứng và một bát gà tần.
Anh lấy khăn tay lau đũa tre rồi đưa cho Tăng Hảo: “Mau ăn đi. Cô còn đang trong giai đoạn phát triển, ba bữa phải ăn uống đúng giờ, sau này có bận đến đâu cũng không được để bụng đói.”
“Tôi đã 22 tuổi rồi, làm sao còn đang trong giai đoạn phát triển được?” Tăng Hảo ngạc nhiên, xem ra thầy Mộ thực sự coi cô như một đứa trẻ.
“Lúc tôi 22 còn cao thêm được 5cm đấy.” Mộ Nhất Tuân nói, “Theo cách nói của khoa học, xương của con gái sẽ phát triển đến 24 tuổi. Trước tuổi 24, nếu vận động và dinh dưỡng hiệu quả, cung cấp đầy đủ hormon sinh trưởng thì vẫn có thể phát triển thêm, đạt được mục tiêu cao lên.”
Tăng Hảo: “…”
“Trông cô rất gầy, và cũng rất nhỏ.” Mộ Nhất Tuân nói thêm một câu, “Đừng hành hạ cơ thể của chính mình.”
Tăng Hảo ngoan ngoãn ăn cơm nhưng có lẽ vì cô đã quá đói nên ngược lại không muốn ăn uống gì, ăn được già nửa thì không muốn ăn thêm nữa, đang định buông đũa thì Mộ Nhất Tuân khẽ chau mày, “Sao ăn ít vậy? Ít nhất phải ăn hết sườn đi.”
Dưới sức ép, Tăng Hảo tiếp tục gắp một miếng sườn.
“Mộ Nhất Tuân.”
Nghe thấy thế, Tăng Hảo liền quay sang thì thấy một người đàn ông đẹp trai đang đứng cách họ không xa.
Mộ Nhất Tuân gật đầu với anh ta.
Gã đàn ông đẹp trai nhấc đôi chân dài của mình đi về phía họ, ánh mắt nhìn thoáng qua Tăng Hảo với vẻ nghiên cứu rồi quay sang nói chuyện với Mộ Nhất Tuân: “Đúng lúc quá, anh ăn cơm ở đây à? Còn đưa cả cháu ngoại đi nữa?”
Cơm trong miệng Tăng Hảo suýt nữa thì phun ra ngoài.
“Cô ấy không phải Linh Linh.” Mộ Nhất Tuân bỏ chìa khóa xe trong tay ra, nhẹ nhàng dựa lưng lên tựa ghế màu cam, bình thản giải thích, “Cô ấy là trợ lý ở văn phòng của anh.”
“À, nhận nhầm người rồi.” Người đàn ông nói: “Nhưng nhìn qua cũng tầm tuổi của cháu ngoại anh.”
“Tôi là Tăng Hảo, năm nay 22.” Tăng Hảo chủ động hóa giải sự nhầm lẫn này.
“Xin chào, tôi họ Mộ, tên chỉ có một chữ Diễn, là em họ của Mộ Nhất Tuân.” Người đàn ông tự giới thiệu.
Tăng Hảo mỉm cười gật đầu, “Rất vui được làm quen với anh.”
“Tính ra đã ba năm không gặp nhau rồi.” Mộ Diễn mỉm cười: “Dạo này công việc thuận lợi chứ?”
“Rất tốt.” Mộ Nhất Tuân trả lời.
“Có thời gian thì liên lạc với em, chúng ta có thể cùng ra ngoài uống rượu, tâm sự.” Tuy là mời nhưng trên mặt Mộ Diễn không tỏ ra nhiệt tình lắm.
“Ok.” Mộ Nhất Tuân dừng lại một chút, vẻ mặt cũng không mấy nhiệt tình, “Nếu có cơ hội.”
Có vẻ như quan hệ giữa Mộ Nhất Tuân và Mộ Diễn không thân thiết lắm, hai người trò chuyện một lúc rồi không nói gì nữa, Mộ Diễn tới quầy gọi món.
“Nếu nhìn kỹ thì thấy anh và em họ trông cũng có nét giống nhau, nhất là khi cười.” Tăng Hảo nói, “Nhưng thoạt nhìn trông anh ấy còn chín chắn hơn anh.”
“Nó chỉ kém tôi 3 tháng, cái chức ‘anh họ’ này của tôi chỉ là hình thức thôi, chưa bao giờ nghe thấy nó mở miệng gọi tôi một tiếng ‘anh’.” Mộ Nhất Tuân cười miễn cưỡng, “Nhưng đúng là bề ngoài của nó trông có vẻ khá già dặn, có lẽ công việc đã huấn luyện nó thành như thế. Nó là bác sĩ, một nghề có áp lực rất lớn.”
“Đúng rồi, anh có cháu ngoại à?”
“Ừm, cháu bên họ mẹ, nhỏ hơn cô 7 tuổi. Mộ Diễn cũng chỉ gặp nó một lần nên không thân thiết lắm, nhận nhầm cô thành nó.”
Nghe anh nói xong, Tăng Hảo không thể không buông đũa.
Mộ Nhất Tuân khẽ hếch cằm lên: “Ăn hết đi, còn rau và trứng hấp, rất tốt cho cơ thể.”
Tăng Hảo nhìn món rau và trứng hấp trong khay bằng ánh mắt ngần ngại.
“Ăn càng ít cô sẽ càng gầy hơn, lần sau đưa cô đi đâu lại có nhiều người nhầm cô thành cháu gái tôi nữa.”
Tăng Hảo: “…” Đang trêu cô sao?
Lúc ra khỏi cửa nhà hàng, Tăng Hảo thấy một bóng người lén lén lút lút đứng cạnh chiếc xe hơi của Mộ Nhất Tuân, trong lúc còn chưa kịp hiểu người đó đang làm gì thì người đó đã ngước lên với vẻ cảnh giác rồi vứt con dao nhỏ trong tay xuống, chạy thục mạng.
Là đám ăn trộm xe, đó là một cậu bé còn rất nhỏ tuổi.
Mộ Nhất Tuân thấy thế liền cúi xuống nhìn quanh rồi khom lưng thuận tay nhặt một cục đá lên, ném về phía người kia một cái.
Thằng nhóc bỏ chạy theo quỹ đạo hình chữ S bị đá đập trúng vào gáy, ối một tiếng rồi ngất lịm.
Mộ Nhất Tuân sải bước đi về phía đó, thuận tay lấy di động báo cảnh sát.
Tất cả như một cảnh diễn trong phim, chỉ lóe lên một cái, nhanh đến mức Tăng Hảo còn ngây người chưa kịp phản ứng xem đây là tình huống gì thì Mộ Nhất Tuân đã khống chế được thằng nhóc đó.
Chẳng bao lâu sau thì cảnh sát tới, Mộ Diễn ăn xong cơm trong nhà hàng cũng trông thấy, thấy thế liền đi về phía này, thấy phần gáy của cậu bé kia đang băng bó, luôn mồm kêu đau, anh bèn cúi xuống, nói nghiêm túc: “Về sau chạy trốn thì phải chú ý một chút, đừng quay lưng về phía đối phương, huyệt phong trì, phong phủ, đại chụy ở sau gáy rất yếu, chỉ chạm vào là ngất ngay.”
Tăng Hảo sững sờ, ngạc nhiên không biết tại sao Mộ Nhất Tuân lại có thể ném chuẩn như vậy?
“Đi thôi.” Mộ Nhất Tuân nói.
Đi đến cạnh chiếc xe, nhờ ánh đèn đường, Tăng Hảo nhìn thấy đường rạch rõ nét trên thân xe, hết đường này đến đường khác, hỗn loạn, sâu hoắm, cô không nỡ nhìn chiếc xe nữa.
“Làm sao bây giờ?” Tăng Hảo hỏi.
“Ngày mai đưa đến tiệm 4S.” Mộ Nhất Tuân thờ ơ nói: “Cũng không phiền phức lắm.”
Tăng Hảo hình như còn xót chiếc xe hơn cả Mộ Nhất Tuân.
“Lên xe, tôi đưa cô về.” Anh lấy chìa khóa xe ra.
Góc tác giả:
Thế cho nên, dưới sự giám sát của thầy Mộ, Hảo Hảo sẽ nhanh chóng “phát dục” thôi.
Thầy tỏ rõ việc dạy bảo Tiểu Hảo Hảo là nhiệm vụ của mình, nhất định phải khiến cô phát dục đạt tới tiêu chuẩn của cá nhân thầy, ít nhất phải ôm được bằng một tay, không thể gầy gò quá được…
PS: Hảo Hảo không muốn thầy Mộ có bạn gái, tỏ rõ dục vọng chiếm hữu trong xương tủy… ╮(╯▽╰)╭ thầy Mộ vẫn chưa biết, ╮(╯▽╰)╭ hoặc có một khả năng khác là thầy Mộ giả vờ không biết. Thầy cũng có tính toán, cũng có kế hoạch của mình.
Nhân đây hỏi mọi người một câu, trong các cặp đôi của Sư Tiểu Trát (Trì Hành VS Quan Quan nè, Chú Phí VS Tiểu Tâm Mộ nè, Diệp Tư Thừa VS Úy Tử nè, Từ Dự OPPA VS Xán Xán nè, Đại Phong VS Lan Lan nè, Tống Vực VS Táp Táp nè, còn cả 2 bạn trong truyện này nữa), mọi người có đặc biệt thích couple nào không?
(Lúc trả lời, thầy Mộ đang lạnh lùng nhìn bạn đó ~)
Triệu Thiển tỏ vẻ nuối tiếc: “Thực ra con người Triệu Lý không tồi, anh ấy là người vùng này, cha mẹ anh ấy đã chuẩn bị cho căn nhà, công việc ổn định, tương lai rộng mở, trừ tính cách có hơi gia trưởng một chút thì những mặt khác cũng không có tật xấu gì. Em thực sự không thích anh ấy à?”
“Vâng, cảm giác bất đồng ý kiến ở một số vấn đề.”
Triệu Thiển khẽ thở dài: “Tiếc thật, lúc ấy chị nói hoàn cảnh gia đình nhà em cho anh ấy biết, anh ấy không hề e ngại, ok luôn.”
Tăng Hảo hiểu Triệu Thiển muốn nói gì, trong xã hội hiện nay, một đứa con gái mồ côi cả cha lẫn mẹ, chẳng có một xu dính túi như cô muốn yêu đương cũng không phải dễ, Triệu Lý có điều kiện như vậy mà không từ chối cô, ngược lại cô còn từ chối người ta, trong mắt người khác hành động đó của cô thật là “không biết điều”.
Triệu Thiển lại cười: “Vậy cô hãy nói chị nghe xem đối tượng yêu đương lý tưởng của cô phải như thế nào?”
“Hiểu em, tôn trọng em, ít nhất là không bất đồng ý kiến ở một vấn đề quan trọng nào đó, tính cách phù hợp.” Tăng Hảo nói.
“Vậy thì cứ chờ duyên phận đến thôi, dù sao chúng ta cũng còn trẻ.” Triệu Thiển giơ tay ôm lấy vai cô: “Vui lên, đừng để bị ảnh hưởng.”
Hôm sau là giữa tháng, Tăng Hảo tranh thủ thời gian nghỉ trưa đến ngân hàng, gửi tiền cho ông bà nội.
Năm đó, công ty của cha sụp đổ chỉ trong một đêm, nợ nần chồng chất, ông bà nội thương con trai nên đã bán căn nhà ở Tân Giang để trả nợ cho con rồi về quê ở trong căn nhà của dòng họ. Mấy năm gần đây, hai ông bà không còn khỏe nữa, tim, gan, thận đều có bệnh, chỉ tính tiền thuốc và tiền chữa trị trong một tháng cũng ngót nghét ba, bốn nghìn, cuộc sống rơi vào cảnh túng quẫn. May mà từ năm thứ hai đại học, Tăng Hảo đã làm đủ mọi việc khắp nơi, lúc nhiều nhất một tháng cũng thu về hơn năm nghìn, cô chỉ giữ lại 1/3, số còn lại gửi hết về cho ông bà.
Làm xong thủ tục và giấy tờ, Tăng Hảo quay người đi ra ngoài thì bất ngờ trông thấy Chu Học Dịch đang đứng xếp hàng.
“Thầy Chu, thầy làm gì ở đây ạ?” Tăng Hảo mỉm cười lên tiếng chào hỏi.
“Tăng Hảo?” Chu Học Dịch mặc chiếc áo phông hiệu Polo trông rất lịch sự, cười nói: “Tôi đến làm thẻ ngân hàng hộ bạn gái, công ty của cô ấy ở ngay gần đây.” Lúc nói chuyện, anh liếc nhìn tấm chi phiếu trong tay Tăng Hảo: “Em thì sao?”
“Em gửi tiền cho ông bà.”
Chu Học Dịch dù ít dù nhiều cũng biết được hoàn cảnh gia đình của Tăng Hảo, nghe cô nói vậy, anh vẫn giữ nụ cười: “Em đúng là cô bé vừa hiểu chuyện vừa giỏi giang. Đúng rồi, làm việc bên lão Mộ có được không?”
“Được ạ, bây giờ em đã quen việc rồi.”
“Nếu cậu ta dám làm khó em, em hãy gọi điện báo ngay cho thầy biết để thầy đi mắng cậu ta một trận.”
Tăng Hảo liền xua tay: “Không đâu ạ. Anh ấy sẽ không bắt nạt em, anh ấy rất tốt.”
Chu Học Dịch chau mày, ánh mắt nhìn Tăng Hảo đầy hàm ý rồi gật đầu: “Cố lên nhé, có gì khó khăn cứ tới tìm thầy, thầy nghĩ cách giùm cho.”
Hai người nói thêm vài câu nữa rồi Tăng Hảo xin phép, cô rời khỏi ngân hàng, Chu Học Dịch liền rút điện thoại trong túi ra, gửi tin nhắn cho Mộ Nhất Tuân.
“Chăm sóc cho Tăng Hảo nhiều một chút.”
*
Lúc về đến văn phòng, Mộ Nhất Tuân đang rửa tay. Lúc Tăng Hảo đi qua, anh liền ngẩng lên nói với cô: Tăng Hảo, cô vào đây.
Tăng Hảo đi vào. Rửa tay xong, Mộ Nhất Tuân đi đến trước bàn làm việc, chỉ vào một tập tài liệu trên đó: “Nghe nói trình độ tiếng anh của cô khá tốt, muốn thử thách cô một chút đây. Chiều nay dịch xong tài liệu này cho tôi. Trên giá sách có hai cuốn từ điển Oxford, cô lấy mà tham khảo.”
“Vâng.” Tăng Hảo cầm tập tài liệu lên thì điện thoại trong túi rung, cô dùng một tay lấy di động ra, nhìn màn hình, không ngờ lại là điện thoại của Triệu Lý.
Thoáng do dự, cô vẫn nghe máy.
“Tăng Hảo?” Giọng nói của Triệu Lý thật hòa nhã: “Tôi là Triệu Lý. Là thế này, hôm đó sau khi trở về tôi đã suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy mình đúng là có hơi vội vàng, không nên đưa ra nhiều yêu cầu như vậy ngay từ buổi gặp mặt đầu tiên, chắc chắn sẽ khiến cô cảm thấy bị áp lực, tôi xin lỗi cô về chuyện đó. Nói thật lòng, cô rất phù hợp với hình tượng trong suy nghĩ của tôi, tôi có ấn tượng rất tốt về cô, ý của tôi là… chúng ta có thể tiếp tục liên lạc với nhau được không?”
Mộ Nhất Tuân ngồi xuống, nhấp một ngụm trà, ho nhẹ một tiếng.
Tiếng ho của anh truyền thẳng vào tai Tăng Hảo.
Triệu Lý đang chờ đợi ở đầu dây bên kia.
“Thôi.” Tăng Hảo khẽ hít vào một hơi, nói thật lòng: “Những điều nên nói hôm đó đã nói rõ ràng rồi, chúng ta không hợp nhau. Thực ra suy nghĩ của anh không có gì đáng trách cả, và cũng nên được tôn trọng, không cần phải thay đổi vì tôi.”
“Được, tôi hiểu ý cô rồi.” Giọng nói của Triệu Lý đượm buồn, “Sau này tôi sẽ không làm phiền cô nữa.”
Gác máy, Tăng Hảo đưa mắt nhìn về phía Mộ Nhất Tuân theo bản năng, đúng lúc Mộ Nhất Tuân cũng ngước lên nhìn cô. Trước mặt anh là một tách trà nóng, khói trắng quẩn quanh làm mờ gương mặt anh, trong làn khói đôi mắt anh càng trong sáng và sắc sảo.
“Là người bạn quen hôm đó à?” Anh khẽ hỏi.
“Hôm đó” – rõ ràng chính là hôm cô đến phòng trà “duyên đến là bạn” xem mắt Triệu Lý.
“Tôi và anh ta thất bại rồi.” Nụ cười của Tăng Hảo hơi ngượng ngùng, “Bất đồng ý kiến ở một số vấn đề mang tính nguyên tắc, nên không cần phải qua lại nữa, làm lãng phí thời gian của cả hai.”
Mộ Nhất Tuân ừm một tiếng, tầm mắt tiếp tục đặt lên tờ báo về học thuật trước mặt, nét mặt rất bình thường. (Giả vờ bình thường?)
“Đúng rồi!”
“Gì vậy?”
Tăng Hảo không hiểu mình đang bị sao nữa, một suy nghĩ nhen nhóm trong đầu cô, cô buột miệng hỏi theo bản năng: “Có phải anh cảm thấy ở tuổi này của tôi mà đã đi xem mắt thì hơi buồn cười đúng không?”
“Không.” Mộ Nhất Tuân ngẩng lên nhìn Tăng Hảo, thái độ bình thản: “Cô đã 22 rồi, hoàn toàn có tư cách yêu đương, thực ra xem mắt chính là một hình thức tìm đối tượng để yêu, chẳng có gì buồn cười cả.”
“Thế nhưng qua lần này tôi không còn muốn đi xem mắt nữa, lúc nào cũng thấy không được tự nhiên.” Tăng Hảo nói: “Giống như đang trao đổi vậy, anh cần gì, đối phương cần gì, anh có thể thỏa mãn điều kiện mà đối phương đưa ra không, đối phương có thể thỏa mãn điều kiện của anh không, sau khi quá trình cò kè ra giá ấy kết thúc, chẳng còn cảm giác tốt đẹp nào nữa.”
Mộ Nhất Tuân mỉm cười.
Tăng Hảo đánh bạo hỏi: “Anh đã từng đi xem mắt bao giờ chưa?”
Mộ Nhất Tuân không trả lời ngay mà dùng một tay lật giở tờ báo, ánh mắt tập trung trên trang báo nghị luận, dường như đang tự hỏi chính mình, hồi lâu sau anh mới nói:
“Chưa đi xem mắt ở bên ngoài bao giờ nhưng người nhà đã từng giới thiệu cho tôi một người.” Nói xong, Mộ Nhất Tuân chuyển sang đề tài khác: “Trước mắt cô đi nghỉ một lát đã, công việc buổi chiều khá nặng, lúc làm việc đừng ngủ gật nhé.”
Tăng Hảo ý thức được sự tò mò của mình nên không nói thêm gì nữa, đi đến giá sách lấy hai cuốn từ điển Oxford xuống rồi về phòng làm việc của mình.
Cô hoàn toàn không thấy buồn ngủ, gối đầu lên cuốn từ điển Oxford dày cộp, mải mê suy nghĩ: đối tượng mà người nhà Mộ Nhất Tuân từng giới thiệu cho anh, anh đã đón nhận người đó rồi ư? Không phải, Sở Doanh đã nói chưa có một người phụ nữ nào từng xuất hiện bên cạnh anh, có nghĩa là anh chưa từng có bạn gái? Nhưng cái đó cũng không hợp lý, cho dù anh có là nghệ thuật gia mà đến cả thần thánh cũng bất khả xâm phạm thì suy cho cùng anh vẫn chỉ là một người đàn ông bình thường, đến tuổi này không thể nào chưa bao giờ có bạn gái, chẳng lẽ cách xử lý chuyện tình cảm của anh quá kín đáo, kín đáo đến mức cả bạn bè cũng không biết chuyện tình cảm thực sự của anh?
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng lại trở về một vấn đề quan trọng: Hiện giờ anh còn độc thân không?
Tuy cô chưa từng hỏi nhưng trong lòng thầm nhận định anh là người độc thân, vì chẳng bao giờ thấy anh nấu cháo điện thoại, cũng không thấy anh sai mình đi gọi điện đặt chỗ ở nhà hàng hay đặt hoa bao giờ, khi làm việc anh rất tập trung, không bao giờ xao nhãng, lúc vẽ tranh thì tắt điện thoại cũng không lẫn lộn công – tư. Còn về chuyện anh có hoạt động giải trí riêng tư nào không thì cô không biết.
Tăng Hảo càng lúc càng nghĩ miên man, mãi đến khi có một âm thanh vang lên trong đầu: anh ta có phải người độc thân hay không thì liên quan gì đến mi?
Cô lắc đầu thật mạnh, sờ sống mũi, cảm giác mông lung thoắt ẩn thoắt hiện trào dâng.
Đó chính là: Tăng Hảo cô thực sự rất hy vọng Mộ Nhất Tuân chưa có bạn gái.
Nghĩ đến đây, cô thấy xa lạ với chính bản thân mình, hoảng hốt vì suy nghĩ quái quỷ trong đầu.
Chiều đến, Tăng Hảo tập trung dịch tài liệu Mộ Nhất Tuân đưa cho, vì trong tài liệu có rất nhiều từ ngữ chuyên môn nên tốc độ làm việc của cô khá chậm, vừa đánh chữ vừa tra từ điển.
Mãi đến giờ tan ca, Tăng Hảo mới dịch chưa được 2/3, cô cử động nhẹ cánh tay đã mỏi nhừ của mình, đúng lúc Mộ Nhất Tuân đẩy cửa đi vào.
“Chưa xong à?” Anh nhìn qua tập tài liệu đang mở trên bàn làm việc của cô rồi quay sang nhìn đồng hồ: “Để ngày mai làm nốt. Đúng rồi, bây giờ giúp tôi gọi điện đến cửa hàng hoa XX, đặt một bó hoa, khoảng 10h sáng mai đưa đến địa chỉ này.”
Anh đọc địa chỉ.
Trái tim Tăng Hảo đập thình thịch một tiếng, lúc trưa còn thấy “may” vì Mộ Nhất Tuân chưa từng giao những việc riêng tư ấy cho cô xử lý, thì vài tiếng sau, việc đã đến tay. Anh ấy muốn đặt hoa? 80% là tặng bạn gái, hóa ra anh ấy có bạn gái rồi, nhưng chỉ là tương đối kín đáo mà thôi.
“Ok, anh muốn đặt hoa gì?”
“Mười bông cẩm chướng, mười bông bách hợp, mười bông hoa lan.” Mộ Nhất Tuân nói, “Nhân tiện bảo họ viết giúp tôi một tấm thiệp, nội dung là chúc mẹ sinh nhật vui vẻ.”
Nói xong anh quay người đi ra.
Ngay lập tức, tâm trạng hụt hẫng của Tăng Hảo không khỏi phấn khởi hẳn lên, hóa ra là hoa tặng cho mẹ, không phải cho bạn gái.
Tăng Hảo gọi điện đặt hoa xong thì lại tiếp tục ở lại văn phòng hoàn thành xong công việc dịch thuật của mình, bất giác đồng hồ đã quay đến con số 8h40. Đến lúc Mộ Nhất Tuân khóa cửa, quay ra vẫn thấy căn phòng của Tăng Hảo còn sáng đèn, cô vẫn cắm cúi miệt mài làm việc.
Anh thoáng ngạc nhiên, ban nãy đã bảo cô công việc chưa hoàn thành để ngày mai làm nốt, thế mà cô vẫn chưa đi.
Đánh xong hàng chữ cuối cùng, nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ nhàng nhưng kiên nhẫn, ngẩng đầu lên thì thấy Mộ Nhất Tuân, anh đã mặc áo khoác, trên ngón tay xương xương là một chùm chìa khóa.
“Cô ăn cơm chưa?”
“Chưa.” Tăng Hảo dụi mắt, “Sắp chín giờ rồi ư? Đã lâu thế rồi cơ à, tôi cứ nghĩ mới khoảng 7 giờ.”
“Không phải đã bảo cô để ngày mai làm tiếp sao?”
“Tôi quen rồi, việc ngày nào thì phải làm xong trong ngày hôm đấy, không thích dây dưa sang ngày hôm sau.” Tăng Hảo đứng dậy, thu dọn gọn gàng đống tài liệu lộn xộn trên mặt bàn rồi đặt chúng sang một bên, “Như thế tối đi ngủ cũng yên tâm.”
“Đi nào.” Mộ Nhất Tuân quay người, nhẹ nhàng lắc lư chùm chìa khóa trên tay, giọng nói hơi trầm, “Tôi đưa cô đi ăn tạm chút gì đó.”
Mộ Nhất Tuân lấy xe rồi đưa Tăng Hảo đến ăn tại một quán bán đồ ăn nhanh kiểu Trung Quốc gần đó.
Anh cho cô gọi một suất sườn heo xào rắc hành, còn gọi một suất mì gạo đơn giản cho mình.
Món sườn heo rắc hành được đặt trên mặt bàn, những miếng sườn heo rất sạch sẽ, ngoài sườn heo còn có cả rau, cá ngần hấp trứng và một bát gà tần.
Anh lấy khăn tay lau đũa tre rồi đưa cho Tăng Hảo: “Mau ăn đi. Cô còn đang trong giai đoạn phát triển, ba bữa phải ăn uống đúng giờ, sau này có bận đến đâu cũng không được để bụng đói.”
“Tôi đã 22 tuổi rồi, làm sao còn đang trong giai đoạn phát triển được?” Tăng Hảo ngạc nhiên, xem ra thầy Mộ thực sự coi cô như một đứa trẻ.
“Lúc tôi 22 còn cao thêm được 5cm đấy.” Mộ Nhất Tuân nói, “Theo cách nói của khoa học, xương của con gái sẽ phát triển đến 24 tuổi. Trước tuổi 24, nếu vận động và dinh dưỡng hiệu quả, cung cấp đầy đủ hormon sinh trưởng thì vẫn có thể phát triển thêm, đạt được mục tiêu cao lên.”
Tăng Hảo: “…”
“Trông cô rất gầy, và cũng rất nhỏ.” Mộ Nhất Tuân nói thêm một câu, “Đừng hành hạ cơ thể của chính mình.”
Tăng Hảo ngoan ngoãn ăn cơm nhưng có lẽ vì cô đã quá đói nên ngược lại không muốn ăn uống gì, ăn được già nửa thì không muốn ăn thêm nữa, đang định buông đũa thì Mộ Nhất Tuân khẽ chau mày, “Sao ăn ít vậy? Ít nhất phải ăn hết sườn đi.”
Dưới sức ép, Tăng Hảo tiếp tục gắp một miếng sườn.
“Mộ Nhất Tuân.”
Nghe thấy thế, Tăng Hảo liền quay sang thì thấy một người đàn ông đẹp trai đang đứng cách họ không xa.
Mộ Nhất Tuân gật đầu với anh ta.
Gã đàn ông đẹp trai nhấc đôi chân dài của mình đi về phía họ, ánh mắt nhìn thoáng qua Tăng Hảo với vẻ nghiên cứu rồi quay sang nói chuyện với Mộ Nhất Tuân: “Đúng lúc quá, anh ăn cơm ở đây à? Còn đưa cả cháu ngoại đi nữa?”
Cơm trong miệng Tăng Hảo suýt nữa thì phun ra ngoài.
“Cô ấy không phải Linh Linh.” Mộ Nhất Tuân bỏ chìa khóa xe trong tay ra, nhẹ nhàng dựa lưng lên tựa ghế màu cam, bình thản giải thích, “Cô ấy là trợ lý ở văn phòng của anh.”
“À, nhận nhầm người rồi.” Người đàn ông nói: “Nhưng nhìn qua cũng tầm tuổi của cháu ngoại anh.”
“Tôi là Tăng Hảo, năm nay 22.” Tăng Hảo chủ động hóa giải sự nhầm lẫn này.
“Xin chào, tôi họ Mộ, tên chỉ có một chữ Diễn, là em họ của Mộ Nhất Tuân.” Người đàn ông tự giới thiệu.
Tăng Hảo mỉm cười gật đầu, “Rất vui được làm quen với anh.”
“Tính ra đã ba năm không gặp nhau rồi.” Mộ Diễn mỉm cười: “Dạo này công việc thuận lợi chứ?”
“Rất tốt.” Mộ Nhất Tuân trả lời.
“Có thời gian thì liên lạc với em, chúng ta có thể cùng ra ngoài uống rượu, tâm sự.” Tuy là mời nhưng trên mặt Mộ Diễn không tỏ ra nhiệt tình lắm.
“Ok.” Mộ Nhất Tuân dừng lại một chút, vẻ mặt cũng không mấy nhiệt tình, “Nếu có cơ hội.”
Có vẻ như quan hệ giữa Mộ Nhất Tuân và Mộ Diễn không thân thiết lắm, hai người trò chuyện một lúc rồi không nói gì nữa, Mộ Diễn tới quầy gọi món.
“Nếu nhìn kỹ thì thấy anh và em họ trông cũng có nét giống nhau, nhất là khi cười.” Tăng Hảo nói, “Nhưng thoạt nhìn trông anh ấy còn chín chắn hơn anh.”
“Nó chỉ kém tôi 3 tháng, cái chức ‘anh họ’ này của tôi chỉ là hình thức thôi, chưa bao giờ nghe thấy nó mở miệng gọi tôi một tiếng ‘anh’.” Mộ Nhất Tuân cười miễn cưỡng, “Nhưng đúng là bề ngoài của nó trông có vẻ khá già dặn, có lẽ công việc đã huấn luyện nó thành như thế. Nó là bác sĩ, một nghề có áp lực rất lớn.”
“Đúng rồi, anh có cháu ngoại à?”
“Ừm, cháu bên họ mẹ, nhỏ hơn cô 7 tuổi. Mộ Diễn cũng chỉ gặp nó một lần nên không thân thiết lắm, nhận nhầm cô thành nó.”
Nghe anh nói xong, Tăng Hảo không thể không buông đũa.
Mộ Nhất Tuân khẽ hếch cằm lên: “Ăn hết đi, còn rau và trứng hấp, rất tốt cho cơ thể.”
Tăng Hảo nhìn món rau và trứng hấp trong khay bằng ánh mắt ngần ngại.
“Ăn càng ít cô sẽ càng gầy hơn, lần sau đưa cô đi đâu lại có nhiều người nhầm cô thành cháu gái tôi nữa.”
Tăng Hảo: “…” Đang trêu cô sao?
Lúc ra khỏi cửa nhà hàng, Tăng Hảo thấy một bóng người lén lén lút lút đứng cạnh chiếc xe hơi của Mộ Nhất Tuân, trong lúc còn chưa kịp hiểu người đó đang làm gì thì người đó đã ngước lên với vẻ cảnh giác rồi vứt con dao nhỏ trong tay xuống, chạy thục mạng.
Là đám ăn trộm xe, đó là một cậu bé còn rất nhỏ tuổi.
Mộ Nhất Tuân thấy thế liền cúi xuống nhìn quanh rồi khom lưng thuận tay nhặt một cục đá lên, ném về phía người kia một cái.
Thằng nhóc bỏ chạy theo quỹ đạo hình chữ S bị đá đập trúng vào gáy, ối một tiếng rồi ngất lịm.
Mộ Nhất Tuân sải bước đi về phía đó, thuận tay lấy di động báo cảnh sát.
Tất cả như một cảnh diễn trong phim, chỉ lóe lên một cái, nhanh đến mức Tăng Hảo còn ngây người chưa kịp phản ứng xem đây là tình huống gì thì Mộ Nhất Tuân đã khống chế được thằng nhóc đó.
Chẳng bao lâu sau thì cảnh sát tới, Mộ Diễn ăn xong cơm trong nhà hàng cũng trông thấy, thấy thế liền đi về phía này, thấy phần gáy của cậu bé kia đang băng bó, luôn mồm kêu đau, anh bèn cúi xuống, nói nghiêm túc: “Về sau chạy trốn thì phải chú ý một chút, đừng quay lưng về phía đối phương, huyệt phong trì, phong phủ, đại chụy ở sau gáy rất yếu, chỉ chạm vào là ngất ngay.”
Tăng Hảo sững sờ, ngạc nhiên không biết tại sao Mộ Nhất Tuân lại có thể ném chuẩn như vậy?
“Đi thôi.” Mộ Nhất Tuân nói.
Đi đến cạnh chiếc xe, nhờ ánh đèn đường, Tăng Hảo nhìn thấy đường rạch rõ nét trên thân xe, hết đường này đến đường khác, hỗn loạn, sâu hoắm, cô không nỡ nhìn chiếc xe nữa.
“Làm sao bây giờ?” Tăng Hảo hỏi.
“Ngày mai đưa đến tiệm 4S.” Mộ Nhất Tuân thờ ơ nói: “Cũng không phiền phức lắm.”
Tăng Hảo hình như còn xót chiếc xe hơn cả Mộ Nhất Tuân.
“Lên xe, tôi đưa cô về.” Anh lấy chìa khóa xe ra.
Góc tác giả:
Thế cho nên, dưới sự giám sát của thầy Mộ, Hảo Hảo sẽ nhanh chóng “phát dục” thôi.
Thầy tỏ rõ việc dạy bảo Tiểu Hảo Hảo là nhiệm vụ của mình, nhất định phải khiến cô phát dục đạt tới tiêu chuẩn của cá nhân thầy, ít nhất phải ôm được bằng một tay, không thể gầy gò quá được…
PS: Hảo Hảo không muốn thầy Mộ có bạn gái, tỏ rõ dục vọng chiếm hữu trong xương tủy… ╮(╯▽╰)╭ thầy Mộ vẫn chưa biết, ╮(╯▽╰)╭ hoặc có một khả năng khác là thầy Mộ giả vờ không biết. Thầy cũng có tính toán, cũng có kế hoạch của mình.
Nhân đây hỏi mọi người một câu, trong các cặp đôi của Sư Tiểu Trát (Trì Hành VS Quan Quan nè, Chú Phí VS Tiểu Tâm Mộ nè, Diệp Tư Thừa VS Úy Tử nè, Từ Dự OPPA VS Xán Xán nè, Đại Phong VS Lan Lan nè, Tống Vực VS Táp Táp nè, còn cả 2 bạn trong truyện này nữa), mọi người có đặc biệt thích couple nào không?
(Lúc trả lời, thầy Mộ đang lạnh lùng nhìn bạn đó ~)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook