“Cậu muốn chết ra sao?” Trình Nguyệt Minh lạnh lùng hừ một tiếng.

Vương Húc Chi nuốt ực một ngụm nước bọt, “Cậu, cậu đừng có lại đây! Tôi đánh rất đau đó, cậu còn thế nữa, tôi sẽ bỏ lại cậu ở đây mà chạy đó!”

“Cậu dám?!”

“Tôi dám đó!” Nói xong, Vương Húc Chi co giò định chạy, kết quả vừa bước một bước, đối phương duỗi cái chân dài ra, cậu liền ngã chổng vó.

Trình Nguyệt Minh ngồi thẳng lên lưng Vương Húc Chi, vòng tay quanh cổ khóa chặt cậu lại, “Còn dám chạy à?”

“Không dám nữa, không dám nữa.” Vương Húc Chi chỉ cảm thấy cái mạng già của mình sắp rớt mất một nửa, vội vàng gật đầu đồng ý, “Bố mày sắp chết rồi, buông tay ra!”

“Chạy là chặt chân đó!” Trình Nguyệt Minh buông Vương Húc Chi ra, đứng dậy, sau đó kéo cậu lên, cuối cùng… không buông tay ra.

Vương Húc Chi nhìn chăm chăm vào bàn tay bị Trình Nguyệt Minh nắm chặt của mình, cậu ngẩng đầu nhìn hắn ta, “Làm gì đó? Không nhìn rõ đường còn muốn bố mày dắt đi?”

“…” Trình Nguyệt Minh không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn lại Vương Húc Chi.

Không hiểu sao cậu lại rùng mình ớn lạnh, “Dắt thì dắt…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương