Nếu Thời Gian Có Tên
-
Chương 23
Vừa tỉnh dậy, Từ Trạm đã cảm giác có gì đó là lạ.
Đánh răng rửa mặt xong, anh đi thay quần áo. Từ đầu đến cuối quá trình, anh vẫn tự hỏi mình không biết là lạ ở chỗ nào.
Lúc anh bước vào phòng khách, Diệp Thái Vi rõ ràng là lặng đi một lát.
Còn không biết rõ chuyện gì, Từ Trạm vẫn cười nói với cô như mọi khi: “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Diệp Thái Vi cười đến miễn cưỡng, giọng nói cũng thật mơ hồ, “Ăn sáng trước rồi hẵng đi.”
Nói xong, không chờ Từ Trạm đáp lại, cô đã hướng mắt vào phòng ăn rồi tìm chỗ ngồi.
Mặc dù đang rất khoái trá, nhưng ngủ không đủ giấc nên cũng chẳng toe toét nổi.
Bị thái độ lạ thường của cô hù dọa, Từ Trạm có vẻ cẩn thận hơn.
Cô nàng này có gì đó khác nhỉ?
Đã lâu rồi Từ Trạm không nhìn thấy dáng vẻ thư thái của Diệp Thái Vi, mấy năm gần đây, khi đối mặt với anh, cô luôn tạo một khoảng cách, bây giờ lại đột nhiên thoải mái như vậy, thật sự khiến anh không thể không thấy lạ.
“Là đi mua đấy, không phải em nấu đâu.” Diệp Thái Vi nghĩ vẻ mặt kia của anh là do đang lo lắng với tay nghề nấu ăn của mình, cũng hơi bực mình, “Yên tâm mà ăn đi.”
“Không phải, anh chỉ định nói là, chẳng phải bữa sáng vẫn hay giải quyết trên xe sao?” Từ Trạm ngồi xuống, nâng tay nhìn đồng hồ, “Giờ này mà em đã mua đồ ăn sáng về…Mất ngủ à?”
“Ừm.” Diệp Thái Vi kéo lui ghế lại, vui vẻ xé bánh mỳ bỏ vào miệng, dáng vẻ rất thoải mái, cũng rất…chân thực.”
Không bình thường, vô cùng không bình thường!
“Xảy ra chuyện gì khiến em mất ngủ thế hả?” Từ Trạm cầm cốc sữa lên, rủ mắt xuống, che đi tâm trạng phức tạp. Anh lại đưa tay lấy bánh mỳ, cố làm ra vẻ chỉ đang thuận miệng nhắc đến.
Diệp Thái Vi đắc ý cười, miệng đầy thức ăn, giọng nói không rõ ràng: “Tối hôm qua có người tỏ tình với em.”
Bàn tay đang cầm bánh mỳ của Từ Trạm khựng lại, một lúc sau, hai từ mới chui qua kẽ răng anh được: “Ai cơ?”
Ai? Rốt cuộc là ai? Là tên Trình Giảo Kim nào cướp thành quả sắp đến tay anh? Rõ ràng là muốn chết đây mà!
Diệp Thái Vi uống một ngụm sữa, ngáp một cái, trong đôi mắt mệt mỏi là sự ngọt ngào: “Anh đấy.”
“Bớt nói linh tinh với anh đi.” Từ Trạm thản nhiên liếc xéo cô một cái, trong lòng đang cảm thấy đáp án này là lời nói đùa của cô, “Anh chủ động tỏ tình với em sao? Trừ phi là em tỏ tình trước, thế còn có khả năng.”
Nhiều năm qua, không phải là Từ Trạm không có cơ hội biểu lộ, nhưng anh vẫn nhẫn nại, chỉ yên lặng đứng sau Diệp Thái Vi làm bao nhiêu việc, cũng chẳng phải là bồi dưỡng tinh thần cao thượng, nỗ lực học hỏi đồng chí Lôi Phong*.
Mà là anh nói không lên lời.
*Một chiến sĩ Cách mạng.
Thứ nhất là bởi cái tính kiêu ngạo, anh luôn chắc chắn rằng Diệp Thái Vi động lòng với mình trước, nên theo lý là cô phải thổ lộ trước.
Thứ hai, Diệp Thái Vi này thật là biết cách đóng băng tâm tình người khác. Bình thường, cô chỉ dùng đúng một thái độ tưởng như thân thuộc mà lại hóa xa lạ khiến bao lời tâm huyết của anh nghẹn ở miệng chứ chẳng được nhìn thấy ánh mặt trời.
Có rất nhiều lần anh cố mào đầu để cô hỏi tới, sau đó có thể dùng thái độ thản nhiên nhất mà nói ra, nhưng Diệp Thái Vi thật đúng là làm người ta bực bội. Cô chẳng hiếu kỳ, chẳng tò mò, lần nào cũng vin vào cái cớ “bạn tốt” để nói chuyện, khiến anh muốn mượn đề tài để phát huy cũng không được.
Tóm lại, yếu tố then chốt này giữa hai người khiến anh dần quen với việc luôn “ở thế phòng thủ”, tuyệt đối không chủ động bày tỏ. Suy cho cùng, lời biểu lộ mà ra khỏi miệng, thì có hai khả năng, “thành công” và “không thành công” mà thôi.
Anh không muốn mạo hiểm, không muốn vì sự nóng vội mà đánh mất quan hệ thân thiết khó có được của họ, chỉ có thể từ từ, chỉ có thể bảo vệ những gì đang có, chờ cơ hội đến mới tiến thêm bước nữa. Đây chính là sách lược anh đề ra cho mình.
Cho nên, anh vô cùng tự tin rằng dù trong tình huống nào đi nữa, cũng không thể nào có chuyện một trong hai người họ chủ động biểu lộ.
Càng để ý, lại càng thận trọng. Càng đoán được trước, lại càng thấy khó chịu.
Cô không hề biết suy nghĩ đó của anh, nên bịa chuyện để đùa anh ư?
Từ Trạm đưa mắt nhìn cô, có chút tức giận.
Diệp Thái Vi cầm khăn giấy lau miệng, “Thật thế đấy, không sai đâu.”
Cô thoải mái thừa nhận lại khiến Từ Trạm choáng váng, càng không thể tin được.
Cô nàng này to gan quá rồi đúng không? Thật như lưu manh, ai sợ ai!
Từ Trạm thầm cắn chặt răng, bực tức phản bác: “Tối qua anh nằm mơ, có một cô gái nằm trong lòng anh, nếu thế thì…chẳng lẽ là em?”
Anh cố ý nói như vậy. Thật ra, anh nhớ rất rõ rằng cô gái trong giấc mơ đó chính là Diệp Thái Vi.
“Đúng thế, không sai.” Diệp Thái Vi lại gật đầu, cười với anh một cái, ánh mắt thoáng chút vẻ xấu hổ, rồi lại nghiêm túc thanh minh, “Nhưng không có chuyện gì đâu nhé.”
Từ Trạm sửng sốt một hồi lâu mới tiêu hóa hết được tin tức vừa nghe thấy, ý cười lan rộng từ khóe môi đến mi mắt. Ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt Diệp Thái Vi, một chút cũng không muốn dời.
“Lại đây.”
Dưới cái nhìn chăm chú của anh, khuôn mặt Diệp Thái Vi đỏ bừng lên, cuối cùng, cô vẫn ngoan ngoãn xỏ giép, đi vòng qua bàn ăn và đến bên cạnh anh.
Từ Trạm duỗi cánh ra, kéo gọn cô vào lòng, để cô ngồi trên đùi mình: “Thế nên, tình hình bây giờ có phải chứng tỏ, em là của anh rồi?”
Điệu cười trầm thấp, giọng nói nhẹ nhàng.
Rõ ràng là rất tê dại, nhưng hai người đều hoàn toàn bất ngờ, cũng rất vui sướng.
Diệp Thái Vi đưa tay quàng lên cổ anh, cọ mặt vào vai anh: “Đúng thế, không sai.”
Cô đột ngột mở rộng cánh cửa trái tim khiến Từ Trạm vui mừng khôn xiết, lúc này, anh chẳng buồn quan tâm chuyện gì đã khiến cô đột nhiên thay đổi thái độ như vậy.
Bất kể là nguyên nhân gì, rốt cuộc cô đã chịu nhận vòng tay anh, cuối cùng cô cũng vào vị trí vốn luôn là của cô.
Về “nguyên nhân” khó hiểu kia, sau này còn cơ hội truy cứu.
Sự gần gũi của em có phải là có ý đồ gì không cũng không quan trọng, giữa hai chúng ta có gặp phải chuyện gì không cũng không quan trọng, thậm chí chúng ta có hạnh phúc không cũng không quan trọng.
Em đang ở trong lòng anh, đó mới là điều quan trọng nhất.
***
Nam nữ từ quan hệ “bạn tốt lâu năm” đột nhiên chuyển sang quan hệ người yêu, liệu có một giai đoạn xấu hổ không?
Diệp Thái Vi không biết người khác thế nào, nhưng cô thì quả thật là đang rơi vào tình huống bối rối ấy.
Thật ra cô và Từ Trạm dường như đều cảm thấy nhẹ nhõm. Đối mặt với Từ Trạm, cô có chút xấu hổ, nhưng vì nhiều năm giấu kín tình cảm với anh, nên giờ khi đã xác định rõ vị trí, qua hồi xấu hổ thì liền có cảm giác như trút được gánh nặng.
Nhưng nếu như phải thông báo với bạn bè xung quanh, chắc chắn là phải xấu hổ tiếp một trận nữa rồi.
Từ trên xe xuống, Diệp Thái Vi cẩn thận nhìn về phía “Trà lư”, dè dặt đề nghị: “Hay là…anh vào trước đi?”
Tất cả mọi người đều biết Diệp Thái Vi đang ở nhờ nhà Từ Trạm, dạo gần đây hai người thường xuyên đi đi về về cùng nhau, bây giờ tự dưng lại tách ra, thế chẳng phải càng dễ sinh nghi sao?
Từ Trạm nhịn không đưa tay cốc đầu cô, ánh mắt thâm sâu nhìn cô: “Ngày xưa, có một người có ba trăm hai lượng bạc, sợ để ở nhà bị người ta biết, thế nên đem bạc chôn ở ngoài nhà. Để đảm bảo an toàn, anh ta còn dựng một tấm biển, bên trên viết, ‘Ở đây không có ba trăm hai lượng bạc.’.”
Diệp Thái Vi đưa tay xóa xóa mấy vạch đen không tồn tại trên trán, lúng túng nói: “Sau đó, nhà bên có một anh tên là A Tam trộm mất số tiền đó, lại dựng một tấm biển khác rồi viết, ‘A Tam nhà bên không trộm tiền’.”
Im lặng.
Mặt đối mặt.
Cuối cùng Diệp Thái Vi bại trận, cô đưa tay che trán, cúi đầu chịu thua: “Thôi, vào cùng nhau đi.”
Từ Trạm đắc ý cười, dùng tốc độ nhanh như chớp để nắm tay cô, bước xuống con đường ngập nắng.
Bao nhiêu năm qua, Từ Trạm đã vô số lần tưởng tượng cảnh mình và người con gái này được ở bên nhau.
Anh nghĩ mình sẽ phải hỏi cô rất nhiều chuyện.
Hỏi cô tại sao lúc trước lại đột nhiên có hứng thú với anh, rồi tại sao lại đột nhiên xa cách, hỏi cô vì sao giữa đường lại lòi ra một Tô Gia Dương, hỏi cô mấy năm nay có tâm sự gì mà cứ duy trì khoảng cách đáng ghét đó với anh.
Lại hoặc là hai người chỉ yên lặng nhìn nhau cười, sau đó từ từ ôn lại chuyện của những năm tháng xưa cũ, cùng nhau hoài niệm, cùng nhau nhặt lại những mảnh hồi ức nhỏ vụn rơi rớt trong thời gian, rồi cất giấu thật kỹ.
Nhưng bây giờ, khi cô hiểu trái tim anh, bình yên nhào vào vòng tay anh, anh phát hiện ra mình chẳng muốn hỏi gì, chẳng muốn nói gì, chỉ muốn nắm tay cô đi bất cứ đâu.
Nơi đâu cũng được.
Thật sự là một ngày tốt đẹp, ánh nắng xuân tuyệt đẹp, người bên cạnh cũng đẹp.
Bóng hai người nắm tay nhau kéo dài trên con đường mòn rợp bóng cây.
Kéo dài. Dài mãi.
Lúc đến cửa “Trà lư”, Diệp Thái Vi lại lúng túng, kéo kéo cánh tay Từ Trạm ý cầu xin: “Có thể chưa cho họ biết được không?”
Tam trạng tuyệt hảo của Từ Trạm bị phá hỏng, anh khó chịu từ chối: “Không thể.”
“Em còn chưa chuẩn bị tâm lý mà, không biết nên đối mặt với mọi người thế nào.” Diệp Thái Vi nói lý, “Nhân nhượng bạn gái anh một tý thì chết à!”
Đáng tiếc là cô không hiểu tâm trạng của anh chàng Từ Trạm khi mới được lên chức “bạn trai của Diệp Thái Vi” rồi.
“Ơ kìa, lằng nhằng bao lâu rồi, em vẫn chưa định cho anh phù chính* à?” Giọng điệu thật là xót xa.
* Ý chỉ người phụ nữ từ thiếp được lên làm vợ cả.
“Em chỉ yêu một mình anh, sau này cũng sẽ không có người khác, cho nên anh không phải bất an, việc này cũng không cần người khác phải chứng minh.” Diệp Thái Vi ôm cánh tay anh, nũng nịu lấy lòng, “Thế nên bây giờ không phải là vấn đề danh phận, chỉ là em vẫn đang rối rắm…chưa biết giải thích ra sao.”
“Danh phận không phải là vấn đề, vấn đề là không có danh phận.” Quả nhiên Từ Trạm không có thói quen biểu đạt tình cảm một cách thẳng thắn, cả người cứng ngắc trong chốc lát, cuối cùng cũng chỉ thầm phụng phịu, vẫn phải thỏa hiệp, “Em nhanh nhanh kiến thiết tâm lý cho anh đi, thời kỳ quá độ cũng có hạn đấy.”
Phù, thành công rồi.
“Được thôi.” Diệp Thái Vi vui vẻ buông tay anh ra, đưa tay chỉ vào cửa “Trà lư”: “Ba trăm hai tiên sinh, mời ngài vào trong.”
Đúng là kiếp trước mắc nợ cô mà.
Từ Trạm mang đầy một bụng ấm ức liếc cô một cái, bực bội đi vào: “Cũng mời cô vào, A – Tam – nữ – sĩ!”
Đánh răng rửa mặt xong, anh đi thay quần áo. Từ đầu đến cuối quá trình, anh vẫn tự hỏi mình không biết là lạ ở chỗ nào.
Lúc anh bước vào phòng khách, Diệp Thái Vi rõ ràng là lặng đi một lát.
Còn không biết rõ chuyện gì, Từ Trạm vẫn cười nói với cô như mọi khi: “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Diệp Thái Vi cười đến miễn cưỡng, giọng nói cũng thật mơ hồ, “Ăn sáng trước rồi hẵng đi.”
Nói xong, không chờ Từ Trạm đáp lại, cô đã hướng mắt vào phòng ăn rồi tìm chỗ ngồi.
Mặc dù đang rất khoái trá, nhưng ngủ không đủ giấc nên cũng chẳng toe toét nổi.
Bị thái độ lạ thường của cô hù dọa, Từ Trạm có vẻ cẩn thận hơn.
Cô nàng này có gì đó khác nhỉ?
Đã lâu rồi Từ Trạm không nhìn thấy dáng vẻ thư thái của Diệp Thái Vi, mấy năm gần đây, khi đối mặt với anh, cô luôn tạo một khoảng cách, bây giờ lại đột nhiên thoải mái như vậy, thật sự khiến anh không thể không thấy lạ.
“Là đi mua đấy, không phải em nấu đâu.” Diệp Thái Vi nghĩ vẻ mặt kia của anh là do đang lo lắng với tay nghề nấu ăn của mình, cũng hơi bực mình, “Yên tâm mà ăn đi.”
“Không phải, anh chỉ định nói là, chẳng phải bữa sáng vẫn hay giải quyết trên xe sao?” Từ Trạm ngồi xuống, nâng tay nhìn đồng hồ, “Giờ này mà em đã mua đồ ăn sáng về…Mất ngủ à?”
“Ừm.” Diệp Thái Vi kéo lui ghế lại, vui vẻ xé bánh mỳ bỏ vào miệng, dáng vẻ rất thoải mái, cũng rất…chân thực.”
Không bình thường, vô cùng không bình thường!
“Xảy ra chuyện gì khiến em mất ngủ thế hả?” Từ Trạm cầm cốc sữa lên, rủ mắt xuống, che đi tâm trạng phức tạp. Anh lại đưa tay lấy bánh mỳ, cố làm ra vẻ chỉ đang thuận miệng nhắc đến.
Diệp Thái Vi đắc ý cười, miệng đầy thức ăn, giọng nói không rõ ràng: “Tối hôm qua có người tỏ tình với em.”
Bàn tay đang cầm bánh mỳ của Từ Trạm khựng lại, một lúc sau, hai từ mới chui qua kẽ răng anh được: “Ai cơ?”
Ai? Rốt cuộc là ai? Là tên Trình Giảo Kim nào cướp thành quả sắp đến tay anh? Rõ ràng là muốn chết đây mà!
Diệp Thái Vi uống một ngụm sữa, ngáp một cái, trong đôi mắt mệt mỏi là sự ngọt ngào: “Anh đấy.”
“Bớt nói linh tinh với anh đi.” Từ Trạm thản nhiên liếc xéo cô một cái, trong lòng đang cảm thấy đáp án này là lời nói đùa của cô, “Anh chủ động tỏ tình với em sao? Trừ phi là em tỏ tình trước, thế còn có khả năng.”
Nhiều năm qua, không phải là Từ Trạm không có cơ hội biểu lộ, nhưng anh vẫn nhẫn nại, chỉ yên lặng đứng sau Diệp Thái Vi làm bao nhiêu việc, cũng chẳng phải là bồi dưỡng tinh thần cao thượng, nỗ lực học hỏi đồng chí Lôi Phong*.
Mà là anh nói không lên lời.
*Một chiến sĩ Cách mạng.
Thứ nhất là bởi cái tính kiêu ngạo, anh luôn chắc chắn rằng Diệp Thái Vi động lòng với mình trước, nên theo lý là cô phải thổ lộ trước.
Thứ hai, Diệp Thái Vi này thật là biết cách đóng băng tâm tình người khác. Bình thường, cô chỉ dùng đúng một thái độ tưởng như thân thuộc mà lại hóa xa lạ khiến bao lời tâm huyết của anh nghẹn ở miệng chứ chẳng được nhìn thấy ánh mặt trời.
Có rất nhiều lần anh cố mào đầu để cô hỏi tới, sau đó có thể dùng thái độ thản nhiên nhất mà nói ra, nhưng Diệp Thái Vi thật đúng là làm người ta bực bội. Cô chẳng hiếu kỳ, chẳng tò mò, lần nào cũng vin vào cái cớ “bạn tốt” để nói chuyện, khiến anh muốn mượn đề tài để phát huy cũng không được.
Tóm lại, yếu tố then chốt này giữa hai người khiến anh dần quen với việc luôn “ở thế phòng thủ”, tuyệt đối không chủ động bày tỏ. Suy cho cùng, lời biểu lộ mà ra khỏi miệng, thì có hai khả năng, “thành công” và “không thành công” mà thôi.
Anh không muốn mạo hiểm, không muốn vì sự nóng vội mà đánh mất quan hệ thân thiết khó có được của họ, chỉ có thể từ từ, chỉ có thể bảo vệ những gì đang có, chờ cơ hội đến mới tiến thêm bước nữa. Đây chính là sách lược anh đề ra cho mình.
Cho nên, anh vô cùng tự tin rằng dù trong tình huống nào đi nữa, cũng không thể nào có chuyện một trong hai người họ chủ động biểu lộ.
Càng để ý, lại càng thận trọng. Càng đoán được trước, lại càng thấy khó chịu.
Cô không hề biết suy nghĩ đó của anh, nên bịa chuyện để đùa anh ư?
Từ Trạm đưa mắt nhìn cô, có chút tức giận.
Diệp Thái Vi cầm khăn giấy lau miệng, “Thật thế đấy, không sai đâu.”
Cô thoải mái thừa nhận lại khiến Từ Trạm choáng váng, càng không thể tin được.
Cô nàng này to gan quá rồi đúng không? Thật như lưu manh, ai sợ ai!
Từ Trạm thầm cắn chặt răng, bực tức phản bác: “Tối qua anh nằm mơ, có một cô gái nằm trong lòng anh, nếu thế thì…chẳng lẽ là em?”
Anh cố ý nói như vậy. Thật ra, anh nhớ rất rõ rằng cô gái trong giấc mơ đó chính là Diệp Thái Vi.
“Đúng thế, không sai.” Diệp Thái Vi lại gật đầu, cười với anh một cái, ánh mắt thoáng chút vẻ xấu hổ, rồi lại nghiêm túc thanh minh, “Nhưng không có chuyện gì đâu nhé.”
Từ Trạm sửng sốt một hồi lâu mới tiêu hóa hết được tin tức vừa nghe thấy, ý cười lan rộng từ khóe môi đến mi mắt. Ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt Diệp Thái Vi, một chút cũng không muốn dời.
“Lại đây.”
Dưới cái nhìn chăm chú của anh, khuôn mặt Diệp Thái Vi đỏ bừng lên, cuối cùng, cô vẫn ngoan ngoãn xỏ giép, đi vòng qua bàn ăn và đến bên cạnh anh.
Từ Trạm duỗi cánh ra, kéo gọn cô vào lòng, để cô ngồi trên đùi mình: “Thế nên, tình hình bây giờ có phải chứng tỏ, em là của anh rồi?”
Điệu cười trầm thấp, giọng nói nhẹ nhàng.
Rõ ràng là rất tê dại, nhưng hai người đều hoàn toàn bất ngờ, cũng rất vui sướng.
Diệp Thái Vi đưa tay quàng lên cổ anh, cọ mặt vào vai anh: “Đúng thế, không sai.”
Cô đột ngột mở rộng cánh cửa trái tim khiến Từ Trạm vui mừng khôn xiết, lúc này, anh chẳng buồn quan tâm chuyện gì đã khiến cô đột nhiên thay đổi thái độ như vậy.
Bất kể là nguyên nhân gì, rốt cuộc cô đã chịu nhận vòng tay anh, cuối cùng cô cũng vào vị trí vốn luôn là của cô.
Về “nguyên nhân” khó hiểu kia, sau này còn cơ hội truy cứu.
Sự gần gũi của em có phải là có ý đồ gì không cũng không quan trọng, giữa hai chúng ta có gặp phải chuyện gì không cũng không quan trọng, thậm chí chúng ta có hạnh phúc không cũng không quan trọng.
Em đang ở trong lòng anh, đó mới là điều quan trọng nhất.
***
Nam nữ từ quan hệ “bạn tốt lâu năm” đột nhiên chuyển sang quan hệ người yêu, liệu có một giai đoạn xấu hổ không?
Diệp Thái Vi không biết người khác thế nào, nhưng cô thì quả thật là đang rơi vào tình huống bối rối ấy.
Thật ra cô và Từ Trạm dường như đều cảm thấy nhẹ nhõm. Đối mặt với Từ Trạm, cô có chút xấu hổ, nhưng vì nhiều năm giấu kín tình cảm với anh, nên giờ khi đã xác định rõ vị trí, qua hồi xấu hổ thì liền có cảm giác như trút được gánh nặng.
Nhưng nếu như phải thông báo với bạn bè xung quanh, chắc chắn là phải xấu hổ tiếp một trận nữa rồi.
Từ trên xe xuống, Diệp Thái Vi cẩn thận nhìn về phía “Trà lư”, dè dặt đề nghị: “Hay là…anh vào trước đi?”
Tất cả mọi người đều biết Diệp Thái Vi đang ở nhờ nhà Từ Trạm, dạo gần đây hai người thường xuyên đi đi về về cùng nhau, bây giờ tự dưng lại tách ra, thế chẳng phải càng dễ sinh nghi sao?
Từ Trạm nhịn không đưa tay cốc đầu cô, ánh mắt thâm sâu nhìn cô: “Ngày xưa, có một người có ba trăm hai lượng bạc, sợ để ở nhà bị người ta biết, thế nên đem bạc chôn ở ngoài nhà. Để đảm bảo an toàn, anh ta còn dựng một tấm biển, bên trên viết, ‘Ở đây không có ba trăm hai lượng bạc.’.”
Diệp Thái Vi đưa tay xóa xóa mấy vạch đen không tồn tại trên trán, lúng túng nói: “Sau đó, nhà bên có một anh tên là A Tam trộm mất số tiền đó, lại dựng một tấm biển khác rồi viết, ‘A Tam nhà bên không trộm tiền’.”
Im lặng.
Mặt đối mặt.
Cuối cùng Diệp Thái Vi bại trận, cô đưa tay che trán, cúi đầu chịu thua: “Thôi, vào cùng nhau đi.”
Từ Trạm đắc ý cười, dùng tốc độ nhanh như chớp để nắm tay cô, bước xuống con đường ngập nắng.
Bao nhiêu năm qua, Từ Trạm đã vô số lần tưởng tượng cảnh mình và người con gái này được ở bên nhau.
Anh nghĩ mình sẽ phải hỏi cô rất nhiều chuyện.
Hỏi cô tại sao lúc trước lại đột nhiên có hứng thú với anh, rồi tại sao lại đột nhiên xa cách, hỏi cô vì sao giữa đường lại lòi ra một Tô Gia Dương, hỏi cô mấy năm nay có tâm sự gì mà cứ duy trì khoảng cách đáng ghét đó với anh.
Lại hoặc là hai người chỉ yên lặng nhìn nhau cười, sau đó từ từ ôn lại chuyện của những năm tháng xưa cũ, cùng nhau hoài niệm, cùng nhau nhặt lại những mảnh hồi ức nhỏ vụn rơi rớt trong thời gian, rồi cất giấu thật kỹ.
Nhưng bây giờ, khi cô hiểu trái tim anh, bình yên nhào vào vòng tay anh, anh phát hiện ra mình chẳng muốn hỏi gì, chẳng muốn nói gì, chỉ muốn nắm tay cô đi bất cứ đâu.
Nơi đâu cũng được.
Thật sự là một ngày tốt đẹp, ánh nắng xuân tuyệt đẹp, người bên cạnh cũng đẹp.
Bóng hai người nắm tay nhau kéo dài trên con đường mòn rợp bóng cây.
Kéo dài. Dài mãi.
Lúc đến cửa “Trà lư”, Diệp Thái Vi lại lúng túng, kéo kéo cánh tay Từ Trạm ý cầu xin: “Có thể chưa cho họ biết được không?”
Tam trạng tuyệt hảo của Từ Trạm bị phá hỏng, anh khó chịu từ chối: “Không thể.”
“Em còn chưa chuẩn bị tâm lý mà, không biết nên đối mặt với mọi người thế nào.” Diệp Thái Vi nói lý, “Nhân nhượng bạn gái anh một tý thì chết à!”
Đáng tiếc là cô không hiểu tâm trạng của anh chàng Từ Trạm khi mới được lên chức “bạn trai của Diệp Thái Vi” rồi.
“Ơ kìa, lằng nhằng bao lâu rồi, em vẫn chưa định cho anh phù chính* à?” Giọng điệu thật là xót xa.
* Ý chỉ người phụ nữ từ thiếp được lên làm vợ cả.
“Em chỉ yêu một mình anh, sau này cũng sẽ không có người khác, cho nên anh không phải bất an, việc này cũng không cần người khác phải chứng minh.” Diệp Thái Vi ôm cánh tay anh, nũng nịu lấy lòng, “Thế nên bây giờ không phải là vấn đề danh phận, chỉ là em vẫn đang rối rắm…chưa biết giải thích ra sao.”
“Danh phận không phải là vấn đề, vấn đề là không có danh phận.” Quả nhiên Từ Trạm không có thói quen biểu đạt tình cảm một cách thẳng thắn, cả người cứng ngắc trong chốc lát, cuối cùng cũng chỉ thầm phụng phịu, vẫn phải thỏa hiệp, “Em nhanh nhanh kiến thiết tâm lý cho anh đi, thời kỳ quá độ cũng có hạn đấy.”
Phù, thành công rồi.
“Được thôi.” Diệp Thái Vi vui vẻ buông tay anh ra, đưa tay chỉ vào cửa “Trà lư”: “Ba trăm hai tiên sinh, mời ngài vào trong.”
Đúng là kiếp trước mắc nợ cô mà.
Từ Trạm mang đầy một bụng ấm ức liếc cô một cái, bực bội đi vào: “Cũng mời cô vào, A – Tam – nữ – sĩ!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook