Nếu Thời Gian Có Tên
-
Chương 10
Ra khỏi cổng lớn của hội quán nhà họ Giang, bên ngoài là hàng cây rậm chìm trong bóng đêm tĩnh mịch, vầng sáng của ngọn đèn đường bị màn đêm phủ một lớp mỏng. Dù sao những ngọn đèn đường được xếp đều đặn vẫn tốt hơn nhưng ngọn đèn thông minh trong hội quán.
“Công tử, xin dừng bước.” Diệp Thái Vi vội vàng đuổi theo Từ Trạm, hơi thở hơi gấp gáp.
Đi như ma đuổi ấy, không thèm để ý đằng sau còn có người đang đi giày cao gót, đúng là.
Từ Trạm không quay đầu lại, chỉ hơi dừng chân, rồi bước đi thong thả hơn. Khoảng cách giữa hai chiếc bóng của hai người dần ngắn lại, cuối cùng cũng song song, hắt nghiêng về phía hàng cây.
Diệp Thái Vi đuổi kịp anh rồi đi ngay bên cạnh, hít sâu một hơi rồi lên tiếng: “Đại ân không lời nào cảm ơn cho hết.”
Từ Trạm không cười, liếc nhìn cô rồi hừ lạnh: “Bớt khẩu phật tâm xà đi! Vừa nãy thấy em cười nói vui vẻ thế, bây giờ chắc đang thầm chửi rủa anh phải không?”
Rõ ràng biết người khác đào hố chôn mình, thế nào mà lại đủ dũng khí, nhìn dáng vẻ đúng là chuẩn bị nhảy xuống hố. Tô Gia Dương có thể khiến cô ấy mất khống chế đến vậy?
Diệp Thái Vi không biết anh tức giận vì điều gì, chỉ có thể đáp lời anh: “Thật sự không có mà! Em chỉ không muốn tốn nước bọt với Phùng Viện thôi. Nếu mà em tỏ thái độ với cô ta, kiểu gì mọi người cũng bảo em bắt nạt cô ta cho xem.”
Những cô gái tốt dường như luôn chịu thiệt, cô đã biết đạo lý này từ lâu, cho nên không muốn tranh cãi vô vị, đỡ chịu cảnh bị người ta chỉ trỏ này nọ.
“Với lại, dù sao đấy cũng là tiệc của nhà họ Giang, em đi theo anh vào, chẳng nhẽ lại làm ầm lên? Tóm lại em là người đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.” Hy vọng có thể lấy vẻ mặt tươi cười và giọng điệu ngọt ngào để xoa dịu cơn giận của anh.
Hừ, không muốn tranh cãi với Phùng Viện, rốt cuộc là vì muốn lấy đại cục làm trọng, hay là vì muốn nghĩ cho Tô Gia Dương?
Từ Trạm dừng bước, ánh mắt tập trung vào khuôn mặt cô, bởi tức giận nên buột miệng: “Em cũng nói là em theo anh vào, thế nên em có cần cúi đầu hay không là do anh quyết định! Anh mới là mái hiên trên đầu em, độ cao của anh quyết định đến tư thái của em.”
Không sai, Từ Trạm vốn nên là mái hiên trên đỉnh đầu Diệp Thái Vi, che mưa che nắng cho cô, bảo vệ cô khỏi bão táp.
Anh tình nguyện.
Lời nói như lời tuyên thệ khiến Diệp Thái Vi có cảm giác không dám nhìn thẳng, “Đúng đúng đúng, anh nói đúng, độ cao của anh trực tiếp quyết định đến tư thái của em, thế nên bây giờ em chỉ có thể ngửa cổ nói chuyện với anh.”
Chuyện nọ xọ chuyện kia, hy vọng có thể hóa giải được không khí mờ ám khiến tim người ta loạn nhịp.
Từ Trạm nở một nụ cười trong cơn tức giận, xoay người đi, nhưng bước chân tự giác chậm lại.
Hai người sóng vai bước đi trong đêm, không ai lên tiếng, hai cái bóng đổ dài trên con đường quanh co nhưng vẫn mãi song song bên nhau.
Diệp Thái Vi không muốn bầu không khí lại trở nên mập mờ, vội vàng liến thoắng: “Chẳng phải hội quán nhà họ Giang có bãi đỗ xe ngầm sao? Sao anh còn bắt Tiểu Ngô đỗ xe ở ngoài?”
“Cậu ta có việc riêng cần làm, anh bảo cậu ta lái xe đi, ngộ nhỡ không về kịp đón chúng ta.” Tầm mắt của Từ Trạm phóng sang một hướng khác, như thể trong hàng cây rậm có gì đó rất tuyệt vời.
Khỉ thật! Chẳng lẽ anh lại nói, thật ra là anh muốn đi dạo với cô một lát?
Diệp Thái Vi ngượng ngùng cười, lại nói tiếp: “Mà, em với anh quen nhau cũng mười mấy năm rồi, nhưng hình như chưa bao giờ cùng nhau đi bộ thế này.”
Lời vừa ra khỏi miệng, cô ân hận ngay lập tức. Nói nhảm! Quan hệ giữa họ là gì mà có thể thường xuyên tản bộ cùng nhau?
Bạn bè! Bạn bè!
Nhiều nhất thì cũng chỉ là bảy năm qua cô nhận không ít ơn của anh, miễn cưỡng cũng có thể coi là “bạn tốt”!
Cô đang muốn chữa cháy cho câu nhỡ mồm của mình thì Từ Trạm đã thong thả nói: “Ừ, em cũng phát hiện ra?”
Tạm thời không nhắc đến chuyện trong quá khứ, ít ra thì trong bảy năm thân thiết với Diệp Thái Vi, Từ Trạm tin chắc rằng mình là người thân thiết với cô. Dù là thế, hai người gần như chưa bao giờ hẹn gặp nhau ngoài bàn cơm, lại càng không thể vừa đi vừa tán gẫu như lúc này.
Anh có thể khẳng định, cô cố ý. Cố ý giữ khoảng cách với anh, cố ý làm cho quan hệ giữa hai người trong như nước. Đây thật sự là một kết luận liều lĩnh của anh.
Bầu không khí tĩnh lặng dần đổi thành ngại ngùng, dáng vẻ của hai người cũng dần có chút mất tự nhiên.
“Ha ha, phát hiện ra chứ.” Diệp Thái Vi quay đầu sang một bên, giả vờ như hứng thú với phong cảnh xung quanh, cuối cùng không chống đỡ được nữa mới rũ vai xuống, “Từ Trạm, dạo này anh thật sự rất kỳ lạ.”
Rõ ràng giữa hai người vẫn là hình thức “anh em trong sáng”. Thỉnh thoảng cùng Từ Ánh Kiều ăn một bữa cơm, tán gẫu vui vẻ, nói cười hi ha. Khi cần giúp chỉ phải nói một tiếng, đối phương sẽ không từ chối, phía xin giúp cũng chẳng sợ bị từ chối. Bảy năm qua vẫn như vậy.
Suy cho cùng thì vẫn có chút khác biêt. Nam nữ mà làm bạn thì chỉ có dáng vẻ của bạn bè, không thể thân mật quá. Chỉ giữa những người bạn thật sự, mới có cảm giác ấm áp giản đơn, không khiến người nào đó tính kế nham hiểm sinh ý nghĩ không nên có.
Nhưng từ trước tết, Từ Trạm đã bắt đầu có những điểm quái lạ. Cố gắng cổ vũ cô tiếp cận mình, đôi khi như ép buộc cô lại gần. Trăm phương ngàn kế khiến cô gỡ bỏ lớp áo giáp trước mặt anh, để cô xuất hiện trước anh trong dáng vẻ chân thực nhất. Diệp Thái Vi có thể cảm thấy, Từ Trạm đang giăng cho cô một cái bẫy, khiến cô dần dần quen với việc thoải mái không phòng bị trước mặt anh, dần dần quen nhờ anh giúp mỗi khi cần, dần dần quen với sự quan tâm của anh mà bỏ được vẻ yếu ớt, nhu nhược…Khiến thói quen ấy ăn sâu vào máu tủy cô. Anh không biết rằng lái theo chiều hướng ấy là vô cùng đáng sợ sao?
Từ Trạm không đáp lời, hai người trầm mặc đi đến cuối con đường, rồi yên lặng vào xe.
Anh chàng tài xế tên Tiểu Ngô hỏi: “Từ tổng, hôm nay đưa cô Diệp về trước ạ?”
“Ừ.”
“Làm phiền anh rồi.” Diệp Thái Vi ngồi thẳng, hai tay đặt trên đầu gối, tư thế có chút cứng ngắc.
“Cô Diệp khách sáo rồi, đây là việc của tôi mà.” Tiểu Ngô lễ phép trả lời xong mới khởi động xe.
Xe chậm rãi đi về hướng nội thành, người đi đường cũng ngày một nhiều. Ánh sáng dìu dịu của những ngọn đèn đường hắt vào, bất giác khiến bầu không khí trong xe trở nên dễ chịu hơn.
Từ Trạm biết tâm trạng vừa rồi của mình khiến cô bất an, vì vậy cố điều chỉnh lại, quay đầu nhìn Diệp Thái Vi, giọng điệu lại là cái kiểu bông đùa thường ngày: “Rốt cuộc là em có ý gì với tên Tô Gia Dương kia?”
Về bộ dạng trước đây rồi, thế này mới đúng.
“Còn có thể là ý gì chứ? Em có thể thế nào với cậu ta? Em dám đối xử với cậu ta thế nào? Đúng, lúc trước là cậu ta lợi dụng em, em cực kỳ tức giận, cũng rất điên tiết, nhưng không như người khác nghĩ.” Diệp Thái Vi nhìn anh cười: “Mọi người đều nói là em theo đuổi Tô Gia Dương, cuối cùng cậu ta chỉ lợi dụng em để làm bệ đỡ cho bạn gái cậu ta, rồi em trở thành trò hề, vì thế nên tan nát cõi lòng. Thật ra, chỉ đúng một câu thôi, đó là em trở thành trò hề.”
“Lúc đấy em hay đi cùng cậu ta nhưng không phải là để theo đuổi cậu ta, chỉ là cái tính của tuổi đấy thôi, nhiệt huyết sôi trào, muốn kết bạn với cậu ta. Kết quả cuối cùng, em coi cậu ta là bạn, còn cậu ta chỉ coi em là một quân cờ, quả thật rất khó chịu. Nhưng dù sao cũng đã bảy năm trôi qua rồi, không thể quay ngược mọi chuyện lại, gặp lại thì cười một cái xóa thù, em lại được tiếng là ‘hào phóng’ thì càng tốt chứ sao.”
“Nếu như có thể quay lại thì sao? Bây giờ đang thịnh hành cái gì gọi là xuyên qua ấy, sống lại được, nếu bây giờ em có thể trở lại quá khứ, có lựa chọn như trước không?” Từ Trạm không muốn lòng vòng với cô, trực tiếp hỏi vấn đề mà mình quan tâm nhất.
Diệp Thái Vi liếc xéo anh một cái, dựa vào ghế, “Bây giờ thì em đã biết rõ sự thật rồi, sau khi ôm theo sự thật đấy trở lại quá khứ, em còn bước vào cái vòng đấy với cậu ta chắc? Em không phải vàng.”
Từ Trạm nghi hoặc cau mày: “Vàng là cái gì?”
“Vàng ngày nào cũng ‘đi’ ra ý.”
“Diệp Thái Vi, em thắng.” Từ Trạm bật cười.
Diệp Thái Vi nghiêng đầu nhìn hình ảnh của mình và Từ Trạm trên ô cửa kính, cũng không nhịn được cười.
Kỳ thực, cô vẫn luôn muốn nói rõ thái độ của mình với Tô Gia Dương, nhưng gần như ai cũng kết luận rằng đó là một câu chuyện về một cô gái si tình bị bỏ rơi, chưa có ai hứng thú điều tra ra con đường thật trong trái tim cô.
Tất cả mọi người chỉ dửng dưng đứng nhìn, hy vọng cô và Tô Gia Dương, tốt hơn nữa là cả Phùng Viện, có thể cùng diễn tiếp vở kịch hay, thêm tình tiết ‘máu chó’ lại càng hay.
Từ đầu tới cuối cũng chỉ có Từ Trạm hỏi tâm tình của cô.
Bảy năm trước là anh, bảy năm sau vẫn là anh.
Chỉ có anh.
“Nói điêu hả? Em thật sự chỉ coi cậu ta là bạn? Thế hôm cậu ta đi, em khóc làm cái gì?” Từ Trạm không nhịn được bèn hỏi, “Em có dám thừa nhận là em chưa từng động lòng với cậu ta không? Dù chỉ trong nháy mắt? Em thành thật khai xem, anh không cười em đâu.”
Diệp Thái Vi thoải mái nở nụ cười dò xét anh, như thể muốn nói “Anh dám gây khó dễ cho em.”: “Dám chứ sao không! Từng có một chuyện xảy ra vào một buổi chiều, em có động lòng. Nhưng cũng chỉ là trong chiều đấy thôi.”
Từ Trạm thầm nghiến răng, nhưng lại cố tình cười: “Chỉ có một buổi chiều…Chậc chậc, em si tình thật đấy.”
Mẹ anh ơi, sao đột nhiên hàm răng lại nghiến ra vị chua thế này?
“Thế không được à, người si tình như em không nhiều đâu, quan tâm cho tốt vào.”
Xe đã chạy đến chỗ Diệp Thái Vi, cô mở cửa xe rồi ra ngoài, vẫy tay với Từ Trạm qua tấm kính.
Từ Trạm rướn người hạ cửa sổ xuống, nở nụ cười thâm sâu khó lường: “Một vấn đề cuối cùng.”
“Nói.”
“Như Tô Gia Dương mà còn có thể khiến em động lòng một buổi chiều, vậy còn anh?”
Dù cũng chỉ là một buổi chiều cũng được.
“Biến.”
Sau khi thốt lên một từ duy nhất, Diệp Thái Vi dứt khoát xoay người lên tầng.
Có lẽ cả đời đồ đần Từ Trạm này cũng không biết, cô động lòng với Tô Gia Dương trong một buổi chiều, còn đối với Từ Trạm là động lòng cả đời.
Đúng vậy, đến giờ cô vẫn chắc chắn, cô không có cách nào nói ra được lời thề vẫn giữ trong lòng. Mặc dù cô đã rất cố gắng, nhưng vẫn không lôi ra được sự cố chấp với Từ Trạm như khi còn trẻ dại.
Người si tình như cô, thật sự không nhiều.
“Công tử, xin dừng bước.” Diệp Thái Vi vội vàng đuổi theo Từ Trạm, hơi thở hơi gấp gáp.
Đi như ma đuổi ấy, không thèm để ý đằng sau còn có người đang đi giày cao gót, đúng là.
Từ Trạm không quay đầu lại, chỉ hơi dừng chân, rồi bước đi thong thả hơn. Khoảng cách giữa hai chiếc bóng của hai người dần ngắn lại, cuối cùng cũng song song, hắt nghiêng về phía hàng cây.
Diệp Thái Vi đuổi kịp anh rồi đi ngay bên cạnh, hít sâu một hơi rồi lên tiếng: “Đại ân không lời nào cảm ơn cho hết.”
Từ Trạm không cười, liếc nhìn cô rồi hừ lạnh: “Bớt khẩu phật tâm xà đi! Vừa nãy thấy em cười nói vui vẻ thế, bây giờ chắc đang thầm chửi rủa anh phải không?”
Rõ ràng biết người khác đào hố chôn mình, thế nào mà lại đủ dũng khí, nhìn dáng vẻ đúng là chuẩn bị nhảy xuống hố. Tô Gia Dương có thể khiến cô ấy mất khống chế đến vậy?
Diệp Thái Vi không biết anh tức giận vì điều gì, chỉ có thể đáp lời anh: “Thật sự không có mà! Em chỉ không muốn tốn nước bọt với Phùng Viện thôi. Nếu mà em tỏ thái độ với cô ta, kiểu gì mọi người cũng bảo em bắt nạt cô ta cho xem.”
Những cô gái tốt dường như luôn chịu thiệt, cô đã biết đạo lý này từ lâu, cho nên không muốn tranh cãi vô vị, đỡ chịu cảnh bị người ta chỉ trỏ này nọ.
“Với lại, dù sao đấy cũng là tiệc của nhà họ Giang, em đi theo anh vào, chẳng nhẽ lại làm ầm lên? Tóm lại em là người đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.” Hy vọng có thể lấy vẻ mặt tươi cười và giọng điệu ngọt ngào để xoa dịu cơn giận của anh.
Hừ, không muốn tranh cãi với Phùng Viện, rốt cuộc là vì muốn lấy đại cục làm trọng, hay là vì muốn nghĩ cho Tô Gia Dương?
Từ Trạm dừng bước, ánh mắt tập trung vào khuôn mặt cô, bởi tức giận nên buột miệng: “Em cũng nói là em theo anh vào, thế nên em có cần cúi đầu hay không là do anh quyết định! Anh mới là mái hiên trên đầu em, độ cao của anh quyết định đến tư thái của em.”
Không sai, Từ Trạm vốn nên là mái hiên trên đỉnh đầu Diệp Thái Vi, che mưa che nắng cho cô, bảo vệ cô khỏi bão táp.
Anh tình nguyện.
Lời nói như lời tuyên thệ khiến Diệp Thái Vi có cảm giác không dám nhìn thẳng, “Đúng đúng đúng, anh nói đúng, độ cao của anh trực tiếp quyết định đến tư thái của em, thế nên bây giờ em chỉ có thể ngửa cổ nói chuyện với anh.”
Chuyện nọ xọ chuyện kia, hy vọng có thể hóa giải được không khí mờ ám khiến tim người ta loạn nhịp.
Từ Trạm nở một nụ cười trong cơn tức giận, xoay người đi, nhưng bước chân tự giác chậm lại.
Hai người sóng vai bước đi trong đêm, không ai lên tiếng, hai cái bóng đổ dài trên con đường quanh co nhưng vẫn mãi song song bên nhau.
Diệp Thái Vi không muốn bầu không khí lại trở nên mập mờ, vội vàng liến thoắng: “Chẳng phải hội quán nhà họ Giang có bãi đỗ xe ngầm sao? Sao anh còn bắt Tiểu Ngô đỗ xe ở ngoài?”
“Cậu ta có việc riêng cần làm, anh bảo cậu ta lái xe đi, ngộ nhỡ không về kịp đón chúng ta.” Tầm mắt của Từ Trạm phóng sang một hướng khác, như thể trong hàng cây rậm có gì đó rất tuyệt vời.
Khỉ thật! Chẳng lẽ anh lại nói, thật ra là anh muốn đi dạo với cô một lát?
Diệp Thái Vi ngượng ngùng cười, lại nói tiếp: “Mà, em với anh quen nhau cũng mười mấy năm rồi, nhưng hình như chưa bao giờ cùng nhau đi bộ thế này.”
Lời vừa ra khỏi miệng, cô ân hận ngay lập tức. Nói nhảm! Quan hệ giữa họ là gì mà có thể thường xuyên tản bộ cùng nhau?
Bạn bè! Bạn bè!
Nhiều nhất thì cũng chỉ là bảy năm qua cô nhận không ít ơn của anh, miễn cưỡng cũng có thể coi là “bạn tốt”!
Cô đang muốn chữa cháy cho câu nhỡ mồm của mình thì Từ Trạm đã thong thả nói: “Ừ, em cũng phát hiện ra?”
Tạm thời không nhắc đến chuyện trong quá khứ, ít ra thì trong bảy năm thân thiết với Diệp Thái Vi, Từ Trạm tin chắc rằng mình là người thân thiết với cô. Dù là thế, hai người gần như chưa bao giờ hẹn gặp nhau ngoài bàn cơm, lại càng không thể vừa đi vừa tán gẫu như lúc này.
Anh có thể khẳng định, cô cố ý. Cố ý giữ khoảng cách với anh, cố ý làm cho quan hệ giữa hai người trong như nước. Đây thật sự là một kết luận liều lĩnh của anh.
Bầu không khí tĩnh lặng dần đổi thành ngại ngùng, dáng vẻ của hai người cũng dần có chút mất tự nhiên.
“Ha ha, phát hiện ra chứ.” Diệp Thái Vi quay đầu sang một bên, giả vờ như hứng thú với phong cảnh xung quanh, cuối cùng không chống đỡ được nữa mới rũ vai xuống, “Từ Trạm, dạo này anh thật sự rất kỳ lạ.”
Rõ ràng giữa hai người vẫn là hình thức “anh em trong sáng”. Thỉnh thoảng cùng Từ Ánh Kiều ăn một bữa cơm, tán gẫu vui vẻ, nói cười hi ha. Khi cần giúp chỉ phải nói một tiếng, đối phương sẽ không từ chối, phía xin giúp cũng chẳng sợ bị từ chối. Bảy năm qua vẫn như vậy.
Suy cho cùng thì vẫn có chút khác biêt. Nam nữ mà làm bạn thì chỉ có dáng vẻ của bạn bè, không thể thân mật quá. Chỉ giữa những người bạn thật sự, mới có cảm giác ấm áp giản đơn, không khiến người nào đó tính kế nham hiểm sinh ý nghĩ không nên có.
Nhưng từ trước tết, Từ Trạm đã bắt đầu có những điểm quái lạ. Cố gắng cổ vũ cô tiếp cận mình, đôi khi như ép buộc cô lại gần. Trăm phương ngàn kế khiến cô gỡ bỏ lớp áo giáp trước mặt anh, để cô xuất hiện trước anh trong dáng vẻ chân thực nhất. Diệp Thái Vi có thể cảm thấy, Từ Trạm đang giăng cho cô một cái bẫy, khiến cô dần dần quen với việc thoải mái không phòng bị trước mặt anh, dần dần quen nhờ anh giúp mỗi khi cần, dần dần quen với sự quan tâm của anh mà bỏ được vẻ yếu ớt, nhu nhược…Khiến thói quen ấy ăn sâu vào máu tủy cô. Anh không biết rằng lái theo chiều hướng ấy là vô cùng đáng sợ sao?
Từ Trạm không đáp lời, hai người trầm mặc đi đến cuối con đường, rồi yên lặng vào xe.
Anh chàng tài xế tên Tiểu Ngô hỏi: “Từ tổng, hôm nay đưa cô Diệp về trước ạ?”
“Ừ.”
“Làm phiền anh rồi.” Diệp Thái Vi ngồi thẳng, hai tay đặt trên đầu gối, tư thế có chút cứng ngắc.
“Cô Diệp khách sáo rồi, đây là việc của tôi mà.” Tiểu Ngô lễ phép trả lời xong mới khởi động xe.
Xe chậm rãi đi về hướng nội thành, người đi đường cũng ngày một nhiều. Ánh sáng dìu dịu của những ngọn đèn đường hắt vào, bất giác khiến bầu không khí trong xe trở nên dễ chịu hơn.
Từ Trạm biết tâm trạng vừa rồi của mình khiến cô bất an, vì vậy cố điều chỉnh lại, quay đầu nhìn Diệp Thái Vi, giọng điệu lại là cái kiểu bông đùa thường ngày: “Rốt cuộc là em có ý gì với tên Tô Gia Dương kia?”
Về bộ dạng trước đây rồi, thế này mới đúng.
“Còn có thể là ý gì chứ? Em có thể thế nào với cậu ta? Em dám đối xử với cậu ta thế nào? Đúng, lúc trước là cậu ta lợi dụng em, em cực kỳ tức giận, cũng rất điên tiết, nhưng không như người khác nghĩ.” Diệp Thái Vi nhìn anh cười: “Mọi người đều nói là em theo đuổi Tô Gia Dương, cuối cùng cậu ta chỉ lợi dụng em để làm bệ đỡ cho bạn gái cậu ta, rồi em trở thành trò hề, vì thế nên tan nát cõi lòng. Thật ra, chỉ đúng một câu thôi, đó là em trở thành trò hề.”
“Lúc đấy em hay đi cùng cậu ta nhưng không phải là để theo đuổi cậu ta, chỉ là cái tính của tuổi đấy thôi, nhiệt huyết sôi trào, muốn kết bạn với cậu ta. Kết quả cuối cùng, em coi cậu ta là bạn, còn cậu ta chỉ coi em là một quân cờ, quả thật rất khó chịu. Nhưng dù sao cũng đã bảy năm trôi qua rồi, không thể quay ngược mọi chuyện lại, gặp lại thì cười một cái xóa thù, em lại được tiếng là ‘hào phóng’ thì càng tốt chứ sao.”
“Nếu như có thể quay lại thì sao? Bây giờ đang thịnh hành cái gì gọi là xuyên qua ấy, sống lại được, nếu bây giờ em có thể trở lại quá khứ, có lựa chọn như trước không?” Từ Trạm không muốn lòng vòng với cô, trực tiếp hỏi vấn đề mà mình quan tâm nhất.
Diệp Thái Vi liếc xéo anh một cái, dựa vào ghế, “Bây giờ thì em đã biết rõ sự thật rồi, sau khi ôm theo sự thật đấy trở lại quá khứ, em còn bước vào cái vòng đấy với cậu ta chắc? Em không phải vàng.”
Từ Trạm nghi hoặc cau mày: “Vàng là cái gì?”
“Vàng ngày nào cũng ‘đi’ ra ý.”
“Diệp Thái Vi, em thắng.” Từ Trạm bật cười.
Diệp Thái Vi nghiêng đầu nhìn hình ảnh của mình và Từ Trạm trên ô cửa kính, cũng không nhịn được cười.
Kỳ thực, cô vẫn luôn muốn nói rõ thái độ của mình với Tô Gia Dương, nhưng gần như ai cũng kết luận rằng đó là một câu chuyện về một cô gái si tình bị bỏ rơi, chưa có ai hứng thú điều tra ra con đường thật trong trái tim cô.
Tất cả mọi người chỉ dửng dưng đứng nhìn, hy vọng cô và Tô Gia Dương, tốt hơn nữa là cả Phùng Viện, có thể cùng diễn tiếp vở kịch hay, thêm tình tiết ‘máu chó’ lại càng hay.
Từ đầu tới cuối cũng chỉ có Từ Trạm hỏi tâm tình của cô.
Bảy năm trước là anh, bảy năm sau vẫn là anh.
Chỉ có anh.
“Nói điêu hả? Em thật sự chỉ coi cậu ta là bạn? Thế hôm cậu ta đi, em khóc làm cái gì?” Từ Trạm không nhịn được bèn hỏi, “Em có dám thừa nhận là em chưa từng động lòng với cậu ta không? Dù chỉ trong nháy mắt? Em thành thật khai xem, anh không cười em đâu.”
Diệp Thái Vi thoải mái nở nụ cười dò xét anh, như thể muốn nói “Anh dám gây khó dễ cho em.”: “Dám chứ sao không! Từng có một chuyện xảy ra vào một buổi chiều, em có động lòng. Nhưng cũng chỉ là trong chiều đấy thôi.”
Từ Trạm thầm nghiến răng, nhưng lại cố tình cười: “Chỉ có một buổi chiều…Chậc chậc, em si tình thật đấy.”
Mẹ anh ơi, sao đột nhiên hàm răng lại nghiến ra vị chua thế này?
“Thế không được à, người si tình như em không nhiều đâu, quan tâm cho tốt vào.”
Xe đã chạy đến chỗ Diệp Thái Vi, cô mở cửa xe rồi ra ngoài, vẫy tay với Từ Trạm qua tấm kính.
Từ Trạm rướn người hạ cửa sổ xuống, nở nụ cười thâm sâu khó lường: “Một vấn đề cuối cùng.”
“Nói.”
“Như Tô Gia Dương mà còn có thể khiến em động lòng một buổi chiều, vậy còn anh?”
Dù cũng chỉ là một buổi chiều cũng được.
“Biến.”
Sau khi thốt lên một từ duy nhất, Diệp Thái Vi dứt khoát xoay người lên tầng.
Có lẽ cả đời đồ đần Từ Trạm này cũng không biết, cô động lòng với Tô Gia Dương trong một buổi chiều, còn đối với Từ Trạm là động lòng cả đời.
Đúng vậy, đến giờ cô vẫn chắc chắn, cô không có cách nào nói ra được lời thề vẫn giữ trong lòng. Mặc dù cô đã rất cố gắng, nhưng vẫn không lôi ra được sự cố chấp với Từ Trạm như khi còn trẻ dại.
Người si tình như cô, thật sự không nhiều.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook