Giang Dực đi công tác, một mình Tô Tử Duyệt đợi ở trong nhà, anh đi rồi rõ ràng cô có chút không thích ứng, không có cảm giác có người gọi rời giường, nhớ tới lại cảm thấy hạnh phúc, đúng lúc trong hoàn cảnh này khiến cô có vài phần rầu rĩ không nói nổi nên lời. Trong phòng trống vắng, trầm trọng hơn, cô không muốn thay đổi thói quen lười di chuyển, nằm trên giường nhìn trần nhà, trong đầu hiện lên rất nhiều suy nghĩ không nói rõ được, mỗi lần đều nghĩ cả đời cứ trôi qua như thế sao? Cô xuất hiện cảm giác bối rối không giải thích nổi. Lúc trước cô lựa chọn làm một người vẽ tranh, vốn không muốn đi tìm việc, nói đúng hơn là không muốn cả ngày phải nhìn sắc mặt của lãnh đạo, lúc đầu khi vẽ tranh thì mịt mờ tự hỏi mình, cả đời này cứ trôi qua như thế ư? Suy nghĩ như thế, luôn luôn khiến cô rơi vào phiền não.

Nhưng cô biết cách làm thế nào để tự an ủi mình, từ những người làm văn phòng (ngày làm từ chín giờ sáng tới năm giờ chiều), có lẽ cũng phải tự hỏi, cuộc đời trôi qua như thế à? Con người luôn muốn tồn tại, có thể coi một nghề phụ thành công việc có lẽ cũng là một loại may mắn.

Sau khi cô thông suốt những suy nghĩ vớ vẩn, rời giường, tùy ý chỉnh sửa lại mình một chút, nhanh chóng gọi điện cho Diệp Tiêu Tiêu. Diệp Tiêu Tiêu đang đi làm, hơn nữa còn đang có chút việc, hoàn toàn không có lòng tốt nói chuyện phiếm cùng Tô Tử Duyệt, Tô Tử Duyệt cũng không làm phiền Diệp Tiêu Tiêu làm việc, rất nhanh lập tức ngắt điện thoại.

Tô Tử Duyệt hít một hơi dài, vẫn quyết định trang điểm đẹp cho mình một chút. Cô ngồi ở trước bàn trang điểm, công nhận trang điểm còn phải nghiêm túc hơn cả khi vẽ tranh, cô luôn thích trang sức thanh nhã, để làm cho người nhìn dễ chịu, cũng khiến mình cảm thấy thoải mái. Trang điểm xong, cô lựa chọn trang phục mình thích, sau đó mới ra ngoài.

Vốn cô định đi taxi về nhà, dường như đã lâu rồi cô chưa về nhà, nhưng sau khi ngồi vào xe, nơi cô nói ra lại là bệnh viện. Cô ngồi trên xe taxi, chạm tay vào bụng, mọi người đều nói giữa mẹ và em bé nhất định sẽ có sự cảm nhận lẫn nhau, nhưng cảm nhận của cô với đứa bé trong ít rất ít, nếu không phải bình thường cô cố ý nhắc nhở mình trong bụng đang có em bé, nhiều khi cô dễ dàng quên, đây là không phải là một dấu hiệu tốt, thậm chí không tốt tới mức làm cô có chút sợ hãi.

Cô đi vào bệnh viện, trước khi tới cô đã gọi điện thoại trước cho bác sĩ Hoàng, vì thế bác sĩ nhanh chóng khám cho cô.

Bác sĩ Hoàng này đã từng gặp cô, sau đó chuyển ánh mắt sang bụng của cô, " Sao bụng cô còn chưa to lên? Hoàn toàn không nhìn ra là phụ nữ có thai."

"Có phải như vậy là không bình thường không?" Cô có chút lo lắng .

Tuy rằng cô không quá mong đợi đứa bé, thậm chí một thời gian rất dài cô nghĩ, đứa bé phiền phức như vậy, sao lại muốn sinh, vừa đau lại phiền hà. Nhưng đứa bé kiên trì nằm trong bụng cô, cô có thể mong và hi vọng nó khỏe mạnh, mà cô cũng có thể đủ yên ổn sinh nó ra.

"Có người dễ lộ bụng một chút, nhưng cũng có người khó nhận ra, vấn đề này không đáng lo ngại, hơn nữa cô mới mang thai hơn hai tháng mà thôi." Bác sĩ Hoàng buồn cười nhìn cô, lúc trước cô đến khám thì luôn dùng thái độ không xem trọng đứa bé, cuối cùng hiện tại có thể nhìn thấy trên mặt cô chút quan tâm.

Tô Tử Duyệt nhìn bụng mình, sau một lúc lâu, mới để bác sĩ Hoàng làm kiểm tra giúp mình.

Quá trình kiểm tra lần này cũng không khác lần trước, chỉ là lần này Tô Tử Duyệt rõ ràng khẩn trương hơn. Khi đó cô tính không giữ lại đứa bé này, bởi vậy không quá quan tâm vấn đề kia, nhưng không giống với hiện tại, cô mong chờ vào đứa bé này. Thậm chí không ngừng nhắc nhở trong lòng, đứa bé trong bụng cô rất khỏe mạnh, cô coi nó như đứa bé khỏe mạnh, đừng quá lo lắng nếu không sẽ làm nó tổn thương.

"Nhất định phải bốn tháng bụng mới to lên ư?" Làm kiểm tra xong, cô ngồi ở một bên, vô cùng không biết làm sao.

Bác sĩ Hoàng gật đầu một cái, " Điều này phải phụ thuộc vào tình hình phát triển của thai nhi, nếu thai nhi phát triển chậm, có thể đến tháng thứ năm."

Cô nghĩ tới hai tháng sau cho Giang Dực một trả lời thuyết phục, không khỏi thở dài.

Bác sĩ Hoàng lại buồn cười nhìn cô, "Đừng bi quan như vậy, có lẽ sẽ không có chuyện gì."

Cô cười cười, "Ừ, tôi cũng hi vọng như thế."

"Đúng rồi, cô đã quyết định giữ lại đứa bé này, có nên nói chuyện này cho cha đứa bé biết không?"

"Không." Tô Tử Duyệt trầm mặc hai giây, "Tôi không định nói cho anh ấy biết."

"Cô như vậy. . . . . ."

"Tôi có tính toán riêng của mình, ông không cần lo lắng tôi."

Bác sĩ Hoàng đành phải thở dài, chuyển chủ đề khác, bà dặn dò cô một chút việc phụ nữ có thai phải chú ý, Tô Tử Duyệt liên tục gật đầu. Cô ngồi trong phòng khám một lát, mới lấy được tờ kết quả khám bệnh, xem kết quả trên đó, tình trạng cơ thể cô và đứa bé trong bụng đều tốt. Cô nói cảm ơn với bác sĩ Hoàng, sau đó mới rời đi.

Đi trên con đường nhỏ của bệnh viện, Tô Tử Duyệt tự tay vuốt bụng mình, cô cảm thấy sinh mệnh này thật sự rất kì diệu, cũng vì trứng được thụ tinh, là một đứa bé chậm rãi lớn lên trong bụng của mình. Cô nói điều kì diệu này với Diệp Tiêu Tiêu, nhận được sự khinh bỉ đặc biệt của Diệp Tiêu Tiêu, hỏi cô chưa từng học môn Sinh học ở sơ trung à? Đương nhiên cô đã học qua môn Sinh học, cũng biết sự ra đời của đứa bé theo lời của thầy cô giáo, nhưng vẫn cảm thấy kì diệu, cũng bởi vì hầu như nó không giống với lại chất lỏng nào đó, là có thể phát triển một đứa bé, trong mắt của cô, điều này vẫn hết sức kì diệu, loại kì diệu này không phải chỉ dựa vào lời giải thích là có thể mất đi.

Mà trong bụng cô bây giờ, cũng là sản phẩm của loại kì diệu này.

Mấy tháng trước, quan hệ của cô và Giang Dực không nóng cũng không lạnh, cảm giác này chỉ là ở cùng một chỗ thấy tốt, không sống cùng nhau cũng không sao. Nhưng khi loại vận mệnh này khi tan vỡ, cô cảm thấy đây chính là yếu tố quan trọng. Trong lúc đó, đàn ông với phụ nữ nhắc tới hai chữ "tình dục", quan hệ sẽ thay đổi, cho dù vốn là người yêu, ngày trước có thể dùng gặp gỡ để tưởng tượng, bây giờ có thể thẳng thẳn vô tư nói ra "Anh là người đàn ông của tôi" hay là "Em là người phụ nữ của tôi".

Cho dù vô cùng không muốn thừa nhận, quan hệ của cô và Giang Dực đang xích gần lại từng bước, nguyên nhân bởi vì loại thô tục này, nhưng cũng không thể không thừa nhận. Hôm đó chỉ là ý nghĩ nông nổi dâng trào trong cô mà thôi, chạy tới khách sạn nơi Giang Dực công tác, cô hết sức tò mò không biết sau khi nhìn thấy mình Giang Dực sẽ có biểu cảm như thế nào, bởi vì trước mặt cô, anh luôn vô cùng lịch lãm, cô muốn nhìn thấy một Giang Dực khác hoàn toàn.

Cô đã đạt được cái cô muốn - một mặt kia của Giang Dực.

Anh thấy cô đi vào, hoàn toàn ngạc nhiên. Chỉ là lúc sau cô phát hiện, loại kinh ngạc này, có lẽ không giống với vui mừng, gần gần giống với thái độ mọi khi anh đối với cô, mãi mãi ôn hoà, vĩnh viễn yên lặng nhàn nhạt, dường như đoạn quan hệ này có thể cắt đứt bất cứ khi nào, vì thế anh kinh ngạc khác xa với vui mừng.

Cô tới không bao lâu, nhanh chóng cảm thấy xấu hổ, khách sạn không thừa phòng, đúng lúc thành phố này tổ chức hội nghị thượng đỉnh, các khách sạn lớn đều chật kín chỗ. Cô vẫn không có ý định đi tìm khách sạn, như vậy có vẻ quá mức khác người, bọn họ vốn là người yêu, hơn nữa mới quen nhau nửa năm mới trở thành người yêu, nếu hành động như vậy, vẫn cảm thấy không được tự nhiên.

Vì thế cô vô tư ở lại, hơn nữa hoàn toàn không nghĩ đêm đó bọn họ sẽ phát sinh chuyện khác. Bọn họ quen nhau lâu như vậy, mà ngay cả hôn môi cũng không, phần lớn thời gian anh chỉ hôn trán cô một chút, hơn nữa khi thực hiện động tác này hoặc khi anh nói tạm biệt thì, anh cũng chưa bao giờ có ngôn ngữ hay hành động ám chỉ muốn phát sinh chuyện thân mật cùng cô. Cuối cùng bạn học của cô nói người đàn ông như vậy khẳng định không bình thường, hành động như vậy, có lẽ ở bên ngoài anh có người khác. Cô rất tin tưởng Giang Dực, không phải cảm thấy cô có sức hút, đối với sự quyến rũ của cô anh đều không có nhu cầu giải tỏa phương diện kia, làm sao có thể đi tìm người phụ nữ khác. Cô tin tưởng con người của anh, tin tưởng anh thật sự không phải gay, cũng không phải loại đã có bạn gái còn trêu ghẹo nữ sinh khác. Bởi vậy, cô nghĩ buổi đêm hôm đó, tất cả sẽ trôi qua nhanh chóng.

Rất nhiều chuyện, hoàn toàn xảy ra tại thời điểm thật không ngờ, hơn nữa xảy ra hết sức tự nhiên đến vậy.

Cô đi ra khỏi phòng tắm thì nhanh chóng phát hiện ánh mắt anh nhìn mình có chút khác thường, lúc đó cô đã cảm thấy không ổn, nàng cô mặc áo sơ mi của anh, cô mặc giống như đang mặc váy, tóc cô ướt sũng, khiến hai bên vai của chiếc áo ẩm ướt, mà chân cô cũng được phủ một tầng nước mỏng.

Chỉ nhìn ánh mắt anh, cô sẽ biết trang phục của mình lúc nay quyến rũ đến nhường nào. Diệp Tiêu Tiêu từng đánh giá, cơ thể của cô vô cùng chân thật và gợi cảm, sau khi tắm xong sẽ nhanh chóng chỉ tồn tại loại hấp dẫn không nói nên lời, mê người đặc biệt. Diệp Tiêu Tiêu nói xong câu kia thì che miệng cười: Tô Tử Duyệt, về sau chồng cậu sẽ rất hưởng thụ. . . . . .

Nàng nghĩ tới lời nói của Diệp Tiêu Tiêu, mặt không khỏi hơi đỏ lên, cho dù như thế, cô cũng không tỏ ra thẹn thùng, ngược lại vô cùng dũng cảm, đi đến bên người Giang Dực, cô chủ động vươn tay ôm lấy cổ của anh, "Vì sao dùng loại ánh mắt này nhìn em? Có phải cảm thấy dáng người em cũng không tệ lắm?"

Lúc đó anh đã là trả lời thế nào?

Cô nghĩ rằng anh sẽ đẩy mình ra, hoặc nói tiếp tục giả vờ đứng đắn vẫn duy trì phong cách lịch lãm, nhưng cô sai lầm rồi, không thể coi thường đàn ông, nhưng cũng không thể đánh giá cao đàn ông.

Câu trả lời của anh là —— phải kiểm tra thì mới biết được.

Hôn môi, vuốt ve, từng bước gần nhau tự nhiên như vậy.

Một phút kia, điều cô cảm nhận được không phải là mình bị xúc phạm, mà cuối cùng cô cũng thấy được mặc khác của anh. Cô nghĩ anh sẽ mãi mãi không biết, trước mặt cô anh thể hiện phong thái hoàn mỹ, chuyện cô muốn làm nhất chính là xé toạc cái mặt nạ ấy của anh, không phải phong thái lịch lãm, có giáo dục và trên mặt anh luôn cười nhàn nhạt. Cô không thể khiến anh có cảm xúc khác, điều đó làm cô cảm thấy thất bại. Sau khi cô thành công khiến anh có cảm xúc khác, cô lại cảm thấy rất mất mặt khi dùng phương thức như vậy.

Sau hôm ấy, quan hệ không sao hiểu nổi giữa cô và Giang Dực được kéo lại gần không ít, anh gọi điện cho cô vô số lần. Thậm chí không lâu sau, anh lập tức nói rõ muốn đi xem nhà cùng cô, cô hiểu điều anh muốn nói, là muốn ở chung, cô không tỏ ra bất mãn, cực kì hứng thú đi xem nhà cùng anh.

Cô nghĩ rất đơn giản, dường như anh rất vừa lòng với thân thể của cô, mà cô cũng vô cùng yêu thích cơ thể anh, khi đã như thế, vì sao phải từ chối?

Sau này nghĩ lại, cô thường xuyên tưởng tượng, nếu ngày đó cô không nông nổi ấy đi tìm anh, có phải quan hệ của bọn họ sẽ nhanh chóng cắt đứt, dù sao anh chưa bao giờ thể hiện sự quan tâm cô, cũng giống như cô, quan hệ với anh có cũng được không có cũng chẳng sao .

Cho tới bây giờ, chuyện lúc trước đã không còn quan trọng nữa rồi .

Cô luôn muốn nhìn thấy một mặt khác của Giang Dực, hiện tại đã thực hiện được dễ dàng, anh đã làm không ít chuyện nhàm chán cùng cô, là người phải chịu đựng những thói quen nhỏ của cô, thậm chí có thể vì cô mà nấu cơm. Những việc này, ở trong quá khứ, là những việc không thể tưởng tượng được. Giang Dực lúc đó, trong mắt cô chính là một người chồng rất tốt, tính cách tốt, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, trong lòng phần lớn phụ nữ thì anh là người đàn ông hoàn mỹ, không hài lòng với loại đánh giá này, vì cô là bạn gái của anh, khi nghĩ về anh, cô có cùng suy nghĩ về anh giống người khác, vì thế cô muốn nhìn thấy một mặt khác của anh.

Thật ra cô muốn chứng minh mình đặc biệt hơn một chút, suy cho cùng là người đặc biệt, mới có tư cách nhìn thấy mặt đặc biệt của anh.

Luôn nghĩ về những chuyện xảy ra sau này, lúc này nghĩ lại thì mới thấy mình đã từng rất ngây thơ và tùy hứng, hiện tại cô thấy được một mặt của Giang Dực khi anh ở nhà, dù sao anh cũng chỉ là người bình thường, phải ăn cơm phải uống nước phải đi ngủ, vậy vì sao lúc ấy lại cho rằng anh ở trên cao không đáng tin và không thể chạm được vào chứ ?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương