Nếu Ốc Sên Có Tình Yêu
-
Chương 59
Bây giờ đã là nửa đêm, ngoài cửa sổ tối đen và yên tĩnh, văn phòng làm việc của đội cảnh sát hình sự sáng như ban ngày.
Quý Bạch, Hứa Hủ và các đồng nghiệp quan sát Lâm Thanh Nham đang ngồi im trong phòng thẩm vấn qua lớp kính thẫm màu. Hôm nay, anh ta mặc comple, không thắt cà vạt, cởi một cúc áo sơ mi, trông anh ta càng lịch lãm và ôn hòa hơn ngày thường. Sắc mặt Lâm Thanh Nham tương đối khó coi, đôi lông mày nhíu chặt, ánh mắt lạnh lùng.
Đúng lúc này, Triệu Hàn cầm tập tài liệu đi vào: “Sếp, bên Hồng Kông cuối cùng cũng xác nhận, công ty của Lâm Thanh Nham năm đó có nghiệp vụ làm ăn với công ty của Phùng Diệp. Ở đây kèm mấy bản hợp đồng có chữ ký của cả hai người. Chắc chắn bọn họ quen biết nhau.”
Mọi người đều hồ hởi, một khi Lâm Thanh Nham và Phùng Diệp là chỗ quen biết, Lâm Thanh Nham càng có khả năng mô phỏng Phùng Diệp.
Quý Bạch nhận tài liệu, xem tỉ mỉ từ đầu đến cuối. Anh trao đổi ánh mắt với Lão Ngô, sau đó hai người đẩy cửa đi vào phòng thẩm vấn.
Nghe thấy động tĩnh, Lâm Thanh Nham lập tức ngẩng đầu. Anh ta và Quý Bạch là người quen, vào thời khắc này gặp nhau bằng phương thức như vậy, anh ta chỉ nhìn chằm chằm Quý Bạch mà không lên tiếng.
Quý Bạch mở miệng: “Lâm tiên sinh, chào anh. Rất xin lỗi hôm nay đột ngột làm phiền anh. Chúng tôi mời anh về Cục Cảnh sát là để hợp tác điều tra.”
Lâm Thanh Nham: “Các anh là đồng nghiệp cũ của Diêu Mông, tôi sẽ không truy cứu chuyện này. Nhưng tôi không hiểu, việc phá án của các anh sao lại dính dáng đến tôi và Diêu Mông? Hy vọng các anh cho tôi một lời giải thích hợp lý.”
Bên ngoài lớp kính, Triệu Hàn không nhịn được lẩm bẩm: “Trông anh ta giống người vô tội.”
Hứa Hủ gật đầu. Cho đến thời điểm này, mọi phản ứng của Lâm Thanh Nham đều rất bình thường.
Đối diện với sự chất vấn của Lâm Thanh Nham, sắc mặt Quý Bạch vẫn bình tĩnh như nước: “Đúng là có nguyên nhân. Chúng tôi nghi ngờ ‘sát thủ thiên sứ’ Phùng Diệp đã quay về thành phố Lâm trong thời gian gần đây. Hắn và Diêu Mông là bạn học thời cấp ba, vì vậy đồng nghiệp của tôi đi theo bảo vệ Diêu Mông. Hôm nay, khi ở bên ngoài ngôi biệt thự, bọn họ bỗng nghe thấy tiếng kêu của Diêu Mông, tưởng Phùng Diệp xuất hiện, gây tổn thương đến hai người nên mới phá cửa vào nhà. Sự việc xảy ra đột xuất, mong anh thông cảm.”
Lâm Thanh Nham ngẩn người, im lặng không lên tiếng.
Hứa Hủ mỉm cười. Quý Bạch nói chuyện đúng là có sách lược, chỉ hai ba câu đơn giản đã giải thích hợp tình hợp lý mọi vấn đề, lời nói giống thật mà là giả. Nếu Lâm Thanh Nham đúng là hung thủ thật sự, chỉ e anh ta cũng không thể nắm rõ, rốt cuộc Quý Bạch biết bao nhiêu sự thật.
Tuy nhiên, phản ứng của Lâm Thanh Nham đáng để suy nghĩ.
Lúc này, Quý Bạch chuyển đề tài khác: “Có điều, hôm nay đã mất công mời anh đến đây, chúng tôi cũng có một vấn đề muốn hỏi cho rõ ràng.”
Thần sắc Lâm Thanh Nham không thay đổi: “Anh cứ hỏi đi.”
Lão Ngô mở miệng: “Lâm tiên sinh, trong ba tháng qua, xe riêng của anh liên tục ra vào khu vực rừng núi, vì nguyên nhân gì vậy?”
Lâm Thanh Nham từ tốn trả lời: “Trang trí ngôi biệt thự, chính là nơi hôm nay các anh đột nhập.”
Lão Ngô hỏi tiếp: “Anh là lãnh đạo cao cấp của công ty, bình thường công việc rất bận rộn mới phải. Việc trang trí nội thất cần anh đích thân nhúng tay hay sao?”
Lâm Thanh Nham đáp: “Sở thích cá nhân. Những việc thích làm, tôi sẽ không bận tâm đến chuyện tốn thời gian.”
Bên ngoài tấm kính, Triệu Hàn nói nhỏ: “Lúc chúng tôi xông vào nhà, ngôi biệt thự đúng là có mùi nước sơn mới, đồ gia dụng đều mới toanh.”
Hứa Hủ gật đầu. Không có chứng cứ trực tiếp, câu trả lời của Lâm Thanh Nham hoàn toàn kín kẽ, xem ra Quý Bạch chỉ có thể ra tay từ góc độ khác.
Lúc này, Quý Bạch đẩy tập bệnh án đến trước mặt anh ta: “Diêu Mông biết anh chỉ có thể sống một năm hay không?”
Vẻ mặt Lâm Thanh Nham phảng phất cứng đờ trong giây lát. Anh ta liếc qua bệnh án, lặng lẽ rời ánh mắt đi chỗ khác.
Quý Bạch và Lão Ngô đều im lặng. Một lúc sau, Lão Ngô hỏi: “Diêu Mông không biết? Anh đã mắc bệnh hiểm nghèo, tại sao còn cầu hôn cô bé? Mục đích của anh là gì?”
Lâm Thanh Nham nở nụ cười rất nhạt: “Tôi không muốn trả lời câu hỏi liên quan đến chuyện riêng tư này.”
Quý Bạch lên tiếng: “Anh có thể không trả lời. Nhưng chuyện liên quan đến Phùng Diệp, chúng tôi hy vọng anh hợp tác.” Vừa nói, Quý Bạch vừa đẩy bản photo hợp đồng có chữ ký của Lâm Thanh Nham và Phùng Diệp đến trước mặt anh ta: “Anh quen biết Phùng Diệp. Sau khi phát hiện mắc bệnh nan y, anh nhanh chóng phát triển mối quan hệ với Diêu Mông. Mà cô ấy là mối tình đầu của Phùng Diệp.”
Lão Ngô nhìn anh ta: “Đừng nói với chúng tôi đây là sự trùng hợp. Chúng tôi muốn biết nguyên nhân tại sao?”
Lúc này, có người đẩy cửa ở bên ngoài: “Hứa Hủ, Diêu Mông nói... muốn trò chuyện với cô.”
Hứa Hủ đưa mắt nhìn Lâm Thanh Nham đang trầm mặc ở phòng trong. Cô gật đầu, quay người đi ra ngoài.
***
Hứa Hủ không biết hình dung Diêu Mông, cô gái đang ngồi trước mặt cô lúc này như thế nào. Diêu Mông ở một phòng thẩm vấn khác, cô mặc bộ váy dài lộng lẫy sang trọng, gương mặt trang điểm tinh tế như đóa hoa. Nhưng viền mắt cô đỏ hoe, ẩn hiện ánh lệ.
Thấy Hứa Hủ đi vào, Diêu Mông không do dự nhìn thẳng vào cô: “Sao mọi người lại nghi ngờ anh Thanh Nham?”
Bởi vì mối quan hệ giữa Diêu Mông và Lâm Thanh Nham, Diêu Mông cũng bị coi dính dáng đến vụ án này, Hứa Hủ không thể nói sự thật với bạn. Nhưng cô cũng không thể không nhắc nhở Diêu Mông: “Không phải bọn mình nghi ngờ anh ta, chỉ là khi bọn mình kê ra một số điều kiện để sàng lọc loại trừ kẻ bị tình nghi trong phạm vi rộng, Lâm Thanh Nham cũng nằm trong điều kiện đó nên bọn mình mới mời anh ta về hỏi chuyện.” Ngừng một hai giây, Hứa Hủ nói tiếp: “Tốt nhất bây giờ bạn nên giữ khoảng cách với anh ta, làm vậy sẽ tốt cho cả hai người.”
Diêu Mông không trả lời mà nhìn chằm chằm Hứa Hủ, đồng thời hỏi: “Anh ấy phù hợp với những điều kiện sàng lọc gì?”
Hứa Hủ lặng thinh, tất nhiên cô không thể nói thật.
Bởi vì vấn đề Phùng Diệp trước đó, Diêu Mông cũng đã suy nghĩ về vụ án. Cô nói nhỏ: “Anh ấy có ngôi nhà độc lập? Anh ấy từng làm việc ở Hồng Kông? Đây không thể coi là chứng cứ.” Gương mặt cô bộc lộ tia dịu dàng: “Còn nữa, mấy tháng gần đây anh ấy ra vào khu vực rừng núi là để trang trí ngôi biệt thự anh ấy tặng mình. Có hai lần mình cùng anh ấy đi. Hứa Hủ, đây đúng là sự trùng hợp ngẫu nhiên.”
Hứa Hủ gật đầu.
Diêu Mông lại hỏi: “Mọi người còn có căn cứ gì không?”
Nhìn gương mặt kiên quyết và ánh mắt sáng ngời của bạn, Hứa Hủ trầm mặc. Diêu Mông chấp nhận lời cầu hôn của Lâm Thanh Nham, chứng tỏ cô có ý định sống cùng anh ta cả đời.
Dù anh ta không phải là hung thủ, nhưng chuyện anh ta bị ung thư cũng không nên do cô báo cho Diêu Mông biết. Hứa Hủ chuyển sang đề tài khác: “Bạn có ngại trả lời mấy câu hỏi riêng tư của mình?”
“Bạn hỏi đi!”
“Bạn và Lâm Thanh Nham sống chung, chắc bạn cũng nhận ra biểu hiện của anh ta về phương diện tình dục có bình thường hay không?”
Diêu Mông thẳng thắn trả lời: “Rất bình thường.”
Hứa Hủ truy vấn tiếp: “Anh ta có sở thích dùng thuốc kích thích? Hay là say mê mùi vị, hoặc có thói quen chụp ảnh ghi hình, dùng dầu tắm một nhãn hiệu nào, hoặc bắt bạn mặc quần áo đặc biệt hay không?”
Diêu Mông lộ vẻ kinh ngạc, sắc mặt cô đỏ ửng: “Làm gì có chuyện đó. Những điều bạn nói đều không tồn tại ở anh ấy. Anh ấy còn chẳng biết mình dùng nhãn hiệu dầu tắm gì. Hứa Hủ, anh Thanh Nham là người đàn ông dịu dàng nhất, lương thiện nhất, chững chạc nhất mà mình từng gặp. Kể từ ngày đầu tiên bọn mình yêu nhau, anh ấy luôn yêu thương và nâng niu mình như báu vật. Bạn cũng là người đang yêu, chắc bạn hiểu cảm giác của mình. Hãy tin mình, anh ấy tuyệt đối không phải là hung thủ.”
***
Ở phòng thẩm vấn đầu kia hành lang, trước ánh mắt nghiêm nghị của Quý Bạch, Lâm Thanh Nham nở nụ cười tự giễu nhàn nhạt. Cuối cùng anh ta mở miệng: “Không sai, lúc đầu tôi tiếp cận Diêu Mông đúng là có mục đích. Trước kia, tôi quen biết Phùng Diệp, thậm chí chúng tôi còn trở thành bạn bè. Nhưng tôi chỉ mong cả đời không quen biết con người đó.
Trong số nạn nhân của vụ án ‘sát thủ thiên sứ’ ba năm trước có một cô gái tên là Trương Hiểu Cáp, là vợ chưa cưới của tôi. Cho đến nay vẫn chưa tìm thấy thi thể của cô ấy.”
Triệu Hàn nhanh chóng giở tập tài liệu, quả nhiên tìm thấy tài liệu về cô gái này. Anh nhanh chóng đi vào trong, đưa cho Quý Bạch và Lão Ngô.
Lão Ngô xem xong, hỏi: “Vì vậy... ý của anh là, anh làm quen với Diêu Mông vì mục đích trả thù Phùng Diệp?”
Lâm Thanh Nham nhìn bọn họ, nhưng ánh mắt của anh ta tựa hồ hướng về một nơi rất xa: “Năm đó Phùng Diệp luôn mang ảnh của Diêu Mông bên mình. Phùng Diệp chết mấy năm rồi, tôi cũng sắp chết, vì vậy tôi muốn xem, rốt cuộc là người phụ nữ thế nào mới đi yêu tên súc sinh như Phùng Diệp. Nhưng cô ấy hoàn toàn khác Phùng Diệp. Cô ấy rất chính trực và lương thiện. Đồng thời, cô ấy cũng vô cùng căm ghét những chuyện Phùng Diệp đã làm.”
Quý Bạch và Lão Ngô đều im lặng. Lâm Thanh Nham ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Tôi đã lập di chúc, để lại toàn bộ tài sản cho Diêu Mông, các anh có thể đến chỗ luật sư kiểm tra. Dù tôi qua đời nhưng một khi chúng tôi đã kết hôn, cô ấy thừa kế tất cả cũng không khiến người khác bàn ra tán vào. Trong thời gian qua, tôi đi đến ngôi biệt thự mấy lần, công ty trang trí nội thất đều có người ở đó, các anh cũng có thể gọi điện hỏi bọn họ. Hy vọng các anh nhanh chóng xác nhận, để tôi và Diêu Mông sớm về nhà.”
***
Đêm mỗi lúc một khuya, bầu trời phảng phất được tô mực đen đậm đặc, hỗn độn khó phân biệt. Dãy núi phía xa xa nhấp nhô, như con thú đang chạy ở đường chân trời. Trong thành phố xuất hiện những ngọn đèn lác đác, không khí lạnh lẽo và tĩnh mịch.
Quý Bạch đứng ngoài hành lang, chống tay lên lan can dõi mắt về phía xa xa. Vài phút sau, anh cảm thấy một thân hình ấm áp mềm mại quen thuộc dựa vào người anh. Lúc này, mọi người đều tranh thủ chợp mắt hoặc bận rộn công việc. Quý Bạch nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: “Lạnh không em?”
Hứa Hủ lắc đầu: “Anh có tin lời Lâm Thanh Nham không?”
“Anh chỉ tin vào chứng cứ. Trước mắt, lời giải thích của anh ta đều đâu vào đấy.” Quý Bạch đáp khẽ: “Hơn nữa, trong thời gian xảy ra hai vụ án, xe ô tô của anh ta không đi vào khu vực rừng núi. Vì vậy chúng ta không có chứng cứ trực tiếp kết luận anh ta có tội.” Anh cúi xuống ngắm gương mặt nhỏ nhắn của cô dưới ánh đèn: “Em thấy thế nào?”
Hứa Hủ nhíu mày: “Em cũng không biết. Qua xác chết thứ hai, có thể thấy trạng thái tâm lý của hung thủ không ổn định, nhưng vừa rồi bất kể chúng ta tra hỏi thế nào, phản ứng của Lâm Thanh Nham đều bình thường.”
Quý Bạch gật đầu: “Sau hai mươi tư tiếng đồng hồ tạm giam, nếu những điều anh ta nói được chứng thực, chúng ta chỉ có thể thả người.”
Hứa Hủ không lên tiếng. Một lúc sau, cô lặng lẽ ngoảnh đầu về Quý Bạch. Trong đêm tối yên tĩnh, đèn điện từ văn phòng hắt ánh sáng nhàn nhạt ra ngoài hành lang, gương mặt anh lộ vẻ mệt mỏi, nhưng thần sắc vẫn trầm tĩnh và kiên định. Hứa Hủ giơ tay ôm thắt lưng anh, đồng thời ngẩng đầu nhướng người, hôn lên gương mặt giá lạnh của anh.
Quý Bạch nhếch miệng, cúi đầu nhìn cô: “Sao thế?”
Không có gì. Em chỉ cảm thấy, chúng ta đúng là rất may mắn.
Hứa Hủ nói khẽ: “Hy vọng sau này Diêu Mông có thể gặp được người thật sự thích hợp với bạn ấy.”
Quý Bạch vuốt tóc cô: “Em đừng nghĩ ngợi nhiều, mau tới phòng làm việc của anh ngủ một lát. Anh xử lý xong công việc rồi vào với em.”
***
Trong văn phòng, không ít người nằm bò lên bàn, tranh thủ chợp mắt trước khi trời sáng. Hứa Hủ đi vào phòng làm việc của Quý Bạch nằm một lúc, nhưng đầu óc cô vẫn nghĩ đến vụ án. Cô ngồi dậy, đến bên bàn làm việc của Quý Bạch, lấy tờ giấy trắng, nhưng không tìm thấy bút ở trên mặt bàn.
Trước đó, Quý Bạch còn về văn phòng, ngăn kéo vẫn chưa khóa. Hứa Hủ tiện tay mở ngăn kéo, quả nhiên tìm thấy hai chiếc bút bi, cô lại đẩy ngăn kéo vào.
Vài giây sau, Hứa Hủ đột nhiên có phản ứng. Cô mở ngăn kéo ra lại, nhìn thấy một chiếc hộp nhung đen nằm dưới tập tài liệu.
Hứa Hủ mở hộp, bên trong là một chiếc nhẫn lấp lánh, Hứa Hủ ngây người. Cô đột nhiên nhớ đến cuộc nói chuyện với Diêu Mông vừa rồi. Tay trái của Diêu Mông mấy lần vuốt nhẹ chiếc nhẫn trên ngón tay phải. Có lẽ Diêu Mông vẫn chưa thích ứng, nhưng động tác và biểu cảm của cô rất dịu dàng.
Hứa Hủ ngẩng đầu, văn phòng bên ngoài vắng lặng, không ai để ý đến cô. Cô lấy chiếc nhẫn ra ngoài, đeo vào ngón áp út trên tay phải của mình.
Quý Bạch đương nhiên chọn cỡ vừa vặn ngón tay Hứa Hủ. Kiểu dáng vừa tinh tế vừa phóng khoáng, rất hợp ý cô. Hóa ra anh định cầu hôn cô.
Hứa Hủ giơ bàn tay có chiếc nhẫn lên cao, vào nơi có ánh đèn sáng. Cô ngắm nghía một lúc, khóe miệng không nhịn được cong lên. Cô thả tay xuống, tháo chiếc nhẫn... Sau đó, cô ngẩn người.
Chiếc nhẫn bị kẹt ở khớp ngón tay, không thể tháo ra ngoài.
Hứa Hủ cô gắng kéo vài lần nhưng vẫn không được. Cô nghĩ thầm: Gần đây mình ăn nhiều, ngón tay to ra? Hay là việc mang thai khiến ngón tay sưng phù?
Hứa Hủ thử năm sáu phút liền, vẫn không thể tháo chiếc nhẫn. Vừa định lấy điện thoại lên baidu tra cứu cách giải quyết, cô liền nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc ở bên ngoài.
Quý Bạch vào phòng, nhìn thấy Hứa Hủ đang đứng giữa phòng, hai tay bỏ vào túi quần, ngây ngốc nhìn anh.
“Em chưa ngủ à?” Quý Bạch đóng cửa, ngồi xuống ghế sofa, kéo cô vào lòng.
“Em ngủ đây.” Hứa Hủ thản nhiên ngáp dài, ngoan ngoãn ngả đầu vào vai anh. Quý Bạch đã quá mệt mỏi, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nhưng anh vẫn có cảm giác Hứa Hủ không yên giấc, vặn vẹo người trong lòng anh. Anh vẫn nhắm nghiền hai mắt, ôm chặt eo cô, miệng lẩm bẩm: “Em đừng động đậy nữa.”
Ngày hôm sau, lúc Hứa Hủ tỉnh giấc, trời đã sáng hẳn. Trên ghế sofa chỉ có một mình cô, trên người cô đắp áo khoác của Quý Bạch.
Hứa Hủ bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Giọng Quý Bạch rất tỉnh táo, chứng tỏ anh đã thức dậy từ lâu: “Mười phút sau đến phòng hội nghị, họp bàn công việc.”
Hứa Hủ lập tức bật dậy đi vào nhà vệ sinh.
Quý Bạch thương cô nên đến sát giờ họp mới gọi cô dậy, làm cô luống cuống chân tay. Hứa Hủ nhanh chóng đi đánh răng rửa mặt. Khi cô đến phòng họp, mọi người đã có mặt đông đủ, may mà cô không bị muộn giờ.
Phần lớn trinh sát trong đội tiến hành điều tra ở bên ngoài. Cuộc họp sáng nay chỉ có mấy đồng nghiệp quen thuộc như Lão Ngô, Triệu Hàn... Quý Bạch nói vắn tắt công việc tiếp theo. Lúc này, Triệu Hàn hỏi: “Chúng ta còn tiếp tục sàng lọc đối tượng theo điều kiện mà Hứa Hủ đưa ra hay không?”
Quý Bạch trầm ngâm trong giây lát, quay sang Hứa Hủ: “Em hãy viết mấy điều kiện đó lên bảng đen, chúng ta cùng xem xét lại.”
Hứa Hủ gật đầu, đứng dậy đi đến bên bảng đen ở phía trước phòng hội nghị. Cô lau bảng rồi bắt đầu viết chữ. Vừa viết mấy dòng, Hứa Hủ đột nhiên cảm thấy ánh mắt sáng quắc của Quý Bạch nhìn cô chăm chú. Ban đầu cô thấy hơi kỳ lạ, nhưng lập tức hiểu ra vấn đề. Hứa Hủ đưa mắt về chiếc nhẫn trên ngón áp út, gương mặt cô nóng như trong lò lửa.
Lúc này là buổi sáng sớm, Cục Cảnh sát vẫn chưa đến giờ làm việc, cả tòa nhà vô cùng yên tĩnh. Mấy người cảnh sát trong phòng hội nghị tuy không ngủ đủ giấc, nhưng ai nấy đều có đôi mắt như xẹt điện. Lúc này, ánh mắt bọn họ đều tập trung vào ngón tay tự dưng ‘mọc’ thêm chiếc nhẫn của Hứa Hủ đang dừng động tác trên bảng đen. Tất cả mọi người đều hiểu ra ngọn nguồn, quay sang cười cười với Quý Bạch.
Bắt gặp gương mặt đỏ ửng của Hứa Hủ, khóe mắt Quý Bạch ẩn hiện ý cười nồng đậm. Nhưng cuối cùng anh cũng rời ánh mắt khỏi người cô, nghiêm túc cùng mọi người tiếp tục thảo luận vụ án.
Cuộc họp nhanh chóng kết thúc, mọi người đều đứng dậy. Hứa Hủ cúi thấp đầu không nhìn bất kỳ ai. Ánh mắt Quý Bạch như có như không dừng lại ở người cô.
Lúc này, Lão Ngô tiến lại gần: “Tuy vụ án căng thẳng, nhưng cuộc sống là cuộc sống, việc đáng chúc mừng vẫn phải chúc mừng. Chúc mừng hai người.” Quý Bạch mỉm cười: “Cám ơn chú.”
Triệu Hàn và mấy cảnh sát hình sự cũng vây quanh, lần lượt lên tiếng chúc mừng. Quý Bạch thản nhiên cám ơn tất cả mọi người. Triệu Hàn nói: “Sếp lợi hại thật đấy, tối qua bận rộn như vậy mà sếp vẫn có thời gian tặng nhẫn.”
Quý Bạch cười cười: “Đúng là hơi vội vàng, may mà Hứa Hủ chịu đeo.”
Mặt Hứa Hủ sắp bốc lửa đến nơi. Đợi mọi người đi hết, Quý Bạch liền ngoảnh đầu lặng lẽ nhìn cô.
Hứa Hủ vẫn cúi đầu, giơ tay đến trước mặt anh: “Tối qua em tò mò nên đeo thử, nhưng không thể tháo ra. Anh tháo giúp em đi.”
“Ờ, vậy à?” Quý Bạch cầm tay cô, quan sát tỉ mỉ một lúc. Sau đó, anh mỉm cười: “Đầu óc anh có vấn đề mới giúp em tháo ra.”
Hứa Hủ: “...”
Cô vừa tức vừa buồn cười, không biết phải nói điều gì. Quý Bạch cũng không lên tiếng, đôi mắt đen nhìn cô chăm chú. Ánh mắt của anh khiến tim Hứa Hủ rung lên một nhịp.
“Anh không thúc giục em, nhưng thái độ của anh từ đầu đến cuối rất rõ ràng. Đối với anh, khoảng thời gian nửa năm đã đủ khiến anh xác định, em là người phụ nữ anh muốn cưới làm vợ.” Anh cất giọng dịu dàng: “Đợi khi nào vụ án kết thúc, anh nhất định sẽ bù lại chuyện cầu hôn và tặng nhẫn. Em cứ từ từ suy nghĩ.”
“Ừm...”
Ngắm gương mặt đỏ bừng của Hứa Hủ, Quý Bạch còn định trêu chọc cô vài câu. Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập, Triệu Hàn lao đến cửa văn phòng.
“Sếp, vừa nhận được tin phát hiện ra thi thể thứ ba ở khu rừng núi. Phán đoán sơ bộ về thời gian tử vong là tối ngày hôm qua.”
Quý Bạch và Hứa Hủ giật mình, đồng thời đưa mắt về phòng thẩm vấn ở phía đối diện trên hành lang.
Cả buổi tối hôm qua Lâm Thanh Nham đều ở phòng thẩm vấn, trong khi xác chết thứ ba lại xuất hiện vào đúng khoảng thời gian này.
Quý Bạch, Hứa Hủ và các đồng nghiệp quan sát Lâm Thanh Nham đang ngồi im trong phòng thẩm vấn qua lớp kính thẫm màu. Hôm nay, anh ta mặc comple, không thắt cà vạt, cởi một cúc áo sơ mi, trông anh ta càng lịch lãm và ôn hòa hơn ngày thường. Sắc mặt Lâm Thanh Nham tương đối khó coi, đôi lông mày nhíu chặt, ánh mắt lạnh lùng.
Đúng lúc này, Triệu Hàn cầm tập tài liệu đi vào: “Sếp, bên Hồng Kông cuối cùng cũng xác nhận, công ty của Lâm Thanh Nham năm đó có nghiệp vụ làm ăn với công ty của Phùng Diệp. Ở đây kèm mấy bản hợp đồng có chữ ký của cả hai người. Chắc chắn bọn họ quen biết nhau.”
Mọi người đều hồ hởi, một khi Lâm Thanh Nham và Phùng Diệp là chỗ quen biết, Lâm Thanh Nham càng có khả năng mô phỏng Phùng Diệp.
Quý Bạch nhận tài liệu, xem tỉ mỉ từ đầu đến cuối. Anh trao đổi ánh mắt với Lão Ngô, sau đó hai người đẩy cửa đi vào phòng thẩm vấn.
Nghe thấy động tĩnh, Lâm Thanh Nham lập tức ngẩng đầu. Anh ta và Quý Bạch là người quen, vào thời khắc này gặp nhau bằng phương thức như vậy, anh ta chỉ nhìn chằm chằm Quý Bạch mà không lên tiếng.
Quý Bạch mở miệng: “Lâm tiên sinh, chào anh. Rất xin lỗi hôm nay đột ngột làm phiền anh. Chúng tôi mời anh về Cục Cảnh sát là để hợp tác điều tra.”
Lâm Thanh Nham: “Các anh là đồng nghiệp cũ của Diêu Mông, tôi sẽ không truy cứu chuyện này. Nhưng tôi không hiểu, việc phá án của các anh sao lại dính dáng đến tôi và Diêu Mông? Hy vọng các anh cho tôi một lời giải thích hợp lý.”
Bên ngoài lớp kính, Triệu Hàn không nhịn được lẩm bẩm: “Trông anh ta giống người vô tội.”
Hứa Hủ gật đầu. Cho đến thời điểm này, mọi phản ứng của Lâm Thanh Nham đều rất bình thường.
Đối diện với sự chất vấn của Lâm Thanh Nham, sắc mặt Quý Bạch vẫn bình tĩnh như nước: “Đúng là có nguyên nhân. Chúng tôi nghi ngờ ‘sát thủ thiên sứ’ Phùng Diệp đã quay về thành phố Lâm trong thời gian gần đây. Hắn và Diêu Mông là bạn học thời cấp ba, vì vậy đồng nghiệp của tôi đi theo bảo vệ Diêu Mông. Hôm nay, khi ở bên ngoài ngôi biệt thự, bọn họ bỗng nghe thấy tiếng kêu của Diêu Mông, tưởng Phùng Diệp xuất hiện, gây tổn thương đến hai người nên mới phá cửa vào nhà. Sự việc xảy ra đột xuất, mong anh thông cảm.”
Lâm Thanh Nham ngẩn người, im lặng không lên tiếng.
Hứa Hủ mỉm cười. Quý Bạch nói chuyện đúng là có sách lược, chỉ hai ba câu đơn giản đã giải thích hợp tình hợp lý mọi vấn đề, lời nói giống thật mà là giả. Nếu Lâm Thanh Nham đúng là hung thủ thật sự, chỉ e anh ta cũng không thể nắm rõ, rốt cuộc Quý Bạch biết bao nhiêu sự thật.
Tuy nhiên, phản ứng của Lâm Thanh Nham đáng để suy nghĩ.
Lúc này, Quý Bạch chuyển đề tài khác: “Có điều, hôm nay đã mất công mời anh đến đây, chúng tôi cũng có một vấn đề muốn hỏi cho rõ ràng.”
Thần sắc Lâm Thanh Nham không thay đổi: “Anh cứ hỏi đi.”
Lão Ngô mở miệng: “Lâm tiên sinh, trong ba tháng qua, xe riêng của anh liên tục ra vào khu vực rừng núi, vì nguyên nhân gì vậy?”
Lâm Thanh Nham từ tốn trả lời: “Trang trí ngôi biệt thự, chính là nơi hôm nay các anh đột nhập.”
Lão Ngô hỏi tiếp: “Anh là lãnh đạo cao cấp của công ty, bình thường công việc rất bận rộn mới phải. Việc trang trí nội thất cần anh đích thân nhúng tay hay sao?”
Lâm Thanh Nham đáp: “Sở thích cá nhân. Những việc thích làm, tôi sẽ không bận tâm đến chuyện tốn thời gian.”
Bên ngoài tấm kính, Triệu Hàn nói nhỏ: “Lúc chúng tôi xông vào nhà, ngôi biệt thự đúng là có mùi nước sơn mới, đồ gia dụng đều mới toanh.”
Hứa Hủ gật đầu. Không có chứng cứ trực tiếp, câu trả lời của Lâm Thanh Nham hoàn toàn kín kẽ, xem ra Quý Bạch chỉ có thể ra tay từ góc độ khác.
Lúc này, Quý Bạch đẩy tập bệnh án đến trước mặt anh ta: “Diêu Mông biết anh chỉ có thể sống một năm hay không?”
Vẻ mặt Lâm Thanh Nham phảng phất cứng đờ trong giây lát. Anh ta liếc qua bệnh án, lặng lẽ rời ánh mắt đi chỗ khác.
Quý Bạch và Lão Ngô đều im lặng. Một lúc sau, Lão Ngô hỏi: “Diêu Mông không biết? Anh đã mắc bệnh hiểm nghèo, tại sao còn cầu hôn cô bé? Mục đích của anh là gì?”
Lâm Thanh Nham nở nụ cười rất nhạt: “Tôi không muốn trả lời câu hỏi liên quan đến chuyện riêng tư này.”
Quý Bạch lên tiếng: “Anh có thể không trả lời. Nhưng chuyện liên quan đến Phùng Diệp, chúng tôi hy vọng anh hợp tác.” Vừa nói, Quý Bạch vừa đẩy bản photo hợp đồng có chữ ký của Lâm Thanh Nham và Phùng Diệp đến trước mặt anh ta: “Anh quen biết Phùng Diệp. Sau khi phát hiện mắc bệnh nan y, anh nhanh chóng phát triển mối quan hệ với Diêu Mông. Mà cô ấy là mối tình đầu của Phùng Diệp.”
Lão Ngô nhìn anh ta: “Đừng nói với chúng tôi đây là sự trùng hợp. Chúng tôi muốn biết nguyên nhân tại sao?”
Lúc này, có người đẩy cửa ở bên ngoài: “Hứa Hủ, Diêu Mông nói... muốn trò chuyện với cô.”
Hứa Hủ đưa mắt nhìn Lâm Thanh Nham đang trầm mặc ở phòng trong. Cô gật đầu, quay người đi ra ngoài.
***
Hứa Hủ không biết hình dung Diêu Mông, cô gái đang ngồi trước mặt cô lúc này như thế nào. Diêu Mông ở một phòng thẩm vấn khác, cô mặc bộ váy dài lộng lẫy sang trọng, gương mặt trang điểm tinh tế như đóa hoa. Nhưng viền mắt cô đỏ hoe, ẩn hiện ánh lệ.
Thấy Hứa Hủ đi vào, Diêu Mông không do dự nhìn thẳng vào cô: “Sao mọi người lại nghi ngờ anh Thanh Nham?”
Bởi vì mối quan hệ giữa Diêu Mông và Lâm Thanh Nham, Diêu Mông cũng bị coi dính dáng đến vụ án này, Hứa Hủ không thể nói sự thật với bạn. Nhưng cô cũng không thể không nhắc nhở Diêu Mông: “Không phải bọn mình nghi ngờ anh ta, chỉ là khi bọn mình kê ra một số điều kiện để sàng lọc loại trừ kẻ bị tình nghi trong phạm vi rộng, Lâm Thanh Nham cũng nằm trong điều kiện đó nên bọn mình mới mời anh ta về hỏi chuyện.” Ngừng một hai giây, Hứa Hủ nói tiếp: “Tốt nhất bây giờ bạn nên giữ khoảng cách với anh ta, làm vậy sẽ tốt cho cả hai người.”
Diêu Mông không trả lời mà nhìn chằm chằm Hứa Hủ, đồng thời hỏi: “Anh ấy phù hợp với những điều kiện sàng lọc gì?”
Hứa Hủ lặng thinh, tất nhiên cô không thể nói thật.
Bởi vì vấn đề Phùng Diệp trước đó, Diêu Mông cũng đã suy nghĩ về vụ án. Cô nói nhỏ: “Anh ấy có ngôi nhà độc lập? Anh ấy từng làm việc ở Hồng Kông? Đây không thể coi là chứng cứ.” Gương mặt cô bộc lộ tia dịu dàng: “Còn nữa, mấy tháng gần đây anh ấy ra vào khu vực rừng núi là để trang trí ngôi biệt thự anh ấy tặng mình. Có hai lần mình cùng anh ấy đi. Hứa Hủ, đây đúng là sự trùng hợp ngẫu nhiên.”
Hứa Hủ gật đầu.
Diêu Mông lại hỏi: “Mọi người còn có căn cứ gì không?”
Nhìn gương mặt kiên quyết và ánh mắt sáng ngời của bạn, Hứa Hủ trầm mặc. Diêu Mông chấp nhận lời cầu hôn của Lâm Thanh Nham, chứng tỏ cô có ý định sống cùng anh ta cả đời.
Dù anh ta không phải là hung thủ, nhưng chuyện anh ta bị ung thư cũng không nên do cô báo cho Diêu Mông biết. Hứa Hủ chuyển sang đề tài khác: “Bạn có ngại trả lời mấy câu hỏi riêng tư của mình?”
“Bạn hỏi đi!”
“Bạn và Lâm Thanh Nham sống chung, chắc bạn cũng nhận ra biểu hiện của anh ta về phương diện tình dục có bình thường hay không?”
Diêu Mông thẳng thắn trả lời: “Rất bình thường.”
Hứa Hủ truy vấn tiếp: “Anh ta có sở thích dùng thuốc kích thích? Hay là say mê mùi vị, hoặc có thói quen chụp ảnh ghi hình, dùng dầu tắm một nhãn hiệu nào, hoặc bắt bạn mặc quần áo đặc biệt hay không?”
Diêu Mông lộ vẻ kinh ngạc, sắc mặt cô đỏ ửng: “Làm gì có chuyện đó. Những điều bạn nói đều không tồn tại ở anh ấy. Anh ấy còn chẳng biết mình dùng nhãn hiệu dầu tắm gì. Hứa Hủ, anh Thanh Nham là người đàn ông dịu dàng nhất, lương thiện nhất, chững chạc nhất mà mình từng gặp. Kể từ ngày đầu tiên bọn mình yêu nhau, anh ấy luôn yêu thương và nâng niu mình như báu vật. Bạn cũng là người đang yêu, chắc bạn hiểu cảm giác của mình. Hãy tin mình, anh ấy tuyệt đối không phải là hung thủ.”
***
Ở phòng thẩm vấn đầu kia hành lang, trước ánh mắt nghiêm nghị của Quý Bạch, Lâm Thanh Nham nở nụ cười tự giễu nhàn nhạt. Cuối cùng anh ta mở miệng: “Không sai, lúc đầu tôi tiếp cận Diêu Mông đúng là có mục đích. Trước kia, tôi quen biết Phùng Diệp, thậm chí chúng tôi còn trở thành bạn bè. Nhưng tôi chỉ mong cả đời không quen biết con người đó.
Trong số nạn nhân của vụ án ‘sát thủ thiên sứ’ ba năm trước có một cô gái tên là Trương Hiểu Cáp, là vợ chưa cưới của tôi. Cho đến nay vẫn chưa tìm thấy thi thể của cô ấy.”
Triệu Hàn nhanh chóng giở tập tài liệu, quả nhiên tìm thấy tài liệu về cô gái này. Anh nhanh chóng đi vào trong, đưa cho Quý Bạch và Lão Ngô.
Lão Ngô xem xong, hỏi: “Vì vậy... ý của anh là, anh làm quen với Diêu Mông vì mục đích trả thù Phùng Diệp?”
Lâm Thanh Nham nhìn bọn họ, nhưng ánh mắt của anh ta tựa hồ hướng về một nơi rất xa: “Năm đó Phùng Diệp luôn mang ảnh của Diêu Mông bên mình. Phùng Diệp chết mấy năm rồi, tôi cũng sắp chết, vì vậy tôi muốn xem, rốt cuộc là người phụ nữ thế nào mới đi yêu tên súc sinh như Phùng Diệp. Nhưng cô ấy hoàn toàn khác Phùng Diệp. Cô ấy rất chính trực và lương thiện. Đồng thời, cô ấy cũng vô cùng căm ghét những chuyện Phùng Diệp đã làm.”
Quý Bạch và Lão Ngô đều im lặng. Lâm Thanh Nham ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Tôi đã lập di chúc, để lại toàn bộ tài sản cho Diêu Mông, các anh có thể đến chỗ luật sư kiểm tra. Dù tôi qua đời nhưng một khi chúng tôi đã kết hôn, cô ấy thừa kế tất cả cũng không khiến người khác bàn ra tán vào. Trong thời gian qua, tôi đi đến ngôi biệt thự mấy lần, công ty trang trí nội thất đều có người ở đó, các anh cũng có thể gọi điện hỏi bọn họ. Hy vọng các anh nhanh chóng xác nhận, để tôi và Diêu Mông sớm về nhà.”
***
Đêm mỗi lúc một khuya, bầu trời phảng phất được tô mực đen đậm đặc, hỗn độn khó phân biệt. Dãy núi phía xa xa nhấp nhô, như con thú đang chạy ở đường chân trời. Trong thành phố xuất hiện những ngọn đèn lác đác, không khí lạnh lẽo và tĩnh mịch.
Quý Bạch đứng ngoài hành lang, chống tay lên lan can dõi mắt về phía xa xa. Vài phút sau, anh cảm thấy một thân hình ấm áp mềm mại quen thuộc dựa vào người anh. Lúc này, mọi người đều tranh thủ chợp mắt hoặc bận rộn công việc. Quý Bạch nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: “Lạnh không em?”
Hứa Hủ lắc đầu: “Anh có tin lời Lâm Thanh Nham không?”
“Anh chỉ tin vào chứng cứ. Trước mắt, lời giải thích của anh ta đều đâu vào đấy.” Quý Bạch đáp khẽ: “Hơn nữa, trong thời gian xảy ra hai vụ án, xe ô tô của anh ta không đi vào khu vực rừng núi. Vì vậy chúng ta không có chứng cứ trực tiếp kết luận anh ta có tội.” Anh cúi xuống ngắm gương mặt nhỏ nhắn của cô dưới ánh đèn: “Em thấy thế nào?”
Hứa Hủ nhíu mày: “Em cũng không biết. Qua xác chết thứ hai, có thể thấy trạng thái tâm lý của hung thủ không ổn định, nhưng vừa rồi bất kể chúng ta tra hỏi thế nào, phản ứng của Lâm Thanh Nham đều bình thường.”
Quý Bạch gật đầu: “Sau hai mươi tư tiếng đồng hồ tạm giam, nếu những điều anh ta nói được chứng thực, chúng ta chỉ có thể thả người.”
Hứa Hủ không lên tiếng. Một lúc sau, cô lặng lẽ ngoảnh đầu về Quý Bạch. Trong đêm tối yên tĩnh, đèn điện từ văn phòng hắt ánh sáng nhàn nhạt ra ngoài hành lang, gương mặt anh lộ vẻ mệt mỏi, nhưng thần sắc vẫn trầm tĩnh và kiên định. Hứa Hủ giơ tay ôm thắt lưng anh, đồng thời ngẩng đầu nhướng người, hôn lên gương mặt giá lạnh của anh.
Quý Bạch nhếch miệng, cúi đầu nhìn cô: “Sao thế?”
Không có gì. Em chỉ cảm thấy, chúng ta đúng là rất may mắn.
Hứa Hủ nói khẽ: “Hy vọng sau này Diêu Mông có thể gặp được người thật sự thích hợp với bạn ấy.”
Quý Bạch vuốt tóc cô: “Em đừng nghĩ ngợi nhiều, mau tới phòng làm việc của anh ngủ một lát. Anh xử lý xong công việc rồi vào với em.”
***
Trong văn phòng, không ít người nằm bò lên bàn, tranh thủ chợp mắt trước khi trời sáng. Hứa Hủ đi vào phòng làm việc của Quý Bạch nằm một lúc, nhưng đầu óc cô vẫn nghĩ đến vụ án. Cô ngồi dậy, đến bên bàn làm việc của Quý Bạch, lấy tờ giấy trắng, nhưng không tìm thấy bút ở trên mặt bàn.
Trước đó, Quý Bạch còn về văn phòng, ngăn kéo vẫn chưa khóa. Hứa Hủ tiện tay mở ngăn kéo, quả nhiên tìm thấy hai chiếc bút bi, cô lại đẩy ngăn kéo vào.
Vài giây sau, Hứa Hủ đột nhiên có phản ứng. Cô mở ngăn kéo ra lại, nhìn thấy một chiếc hộp nhung đen nằm dưới tập tài liệu.
Hứa Hủ mở hộp, bên trong là một chiếc nhẫn lấp lánh, Hứa Hủ ngây người. Cô đột nhiên nhớ đến cuộc nói chuyện với Diêu Mông vừa rồi. Tay trái của Diêu Mông mấy lần vuốt nhẹ chiếc nhẫn trên ngón tay phải. Có lẽ Diêu Mông vẫn chưa thích ứng, nhưng động tác và biểu cảm của cô rất dịu dàng.
Hứa Hủ ngẩng đầu, văn phòng bên ngoài vắng lặng, không ai để ý đến cô. Cô lấy chiếc nhẫn ra ngoài, đeo vào ngón áp út trên tay phải của mình.
Quý Bạch đương nhiên chọn cỡ vừa vặn ngón tay Hứa Hủ. Kiểu dáng vừa tinh tế vừa phóng khoáng, rất hợp ý cô. Hóa ra anh định cầu hôn cô.
Hứa Hủ giơ bàn tay có chiếc nhẫn lên cao, vào nơi có ánh đèn sáng. Cô ngắm nghía một lúc, khóe miệng không nhịn được cong lên. Cô thả tay xuống, tháo chiếc nhẫn... Sau đó, cô ngẩn người.
Chiếc nhẫn bị kẹt ở khớp ngón tay, không thể tháo ra ngoài.
Hứa Hủ cô gắng kéo vài lần nhưng vẫn không được. Cô nghĩ thầm: Gần đây mình ăn nhiều, ngón tay to ra? Hay là việc mang thai khiến ngón tay sưng phù?
Hứa Hủ thử năm sáu phút liền, vẫn không thể tháo chiếc nhẫn. Vừa định lấy điện thoại lên baidu tra cứu cách giải quyết, cô liền nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc ở bên ngoài.
Quý Bạch vào phòng, nhìn thấy Hứa Hủ đang đứng giữa phòng, hai tay bỏ vào túi quần, ngây ngốc nhìn anh.
“Em chưa ngủ à?” Quý Bạch đóng cửa, ngồi xuống ghế sofa, kéo cô vào lòng.
“Em ngủ đây.” Hứa Hủ thản nhiên ngáp dài, ngoan ngoãn ngả đầu vào vai anh. Quý Bạch đã quá mệt mỏi, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nhưng anh vẫn có cảm giác Hứa Hủ không yên giấc, vặn vẹo người trong lòng anh. Anh vẫn nhắm nghiền hai mắt, ôm chặt eo cô, miệng lẩm bẩm: “Em đừng động đậy nữa.”
Ngày hôm sau, lúc Hứa Hủ tỉnh giấc, trời đã sáng hẳn. Trên ghế sofa chỉ có một mình cô, trên người cô đắp áo khoác của Quý Bạch.
Hứa Hủ bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Giọng Quý Bạch rất tỉnh táo, chứng tỏ anh đã thức dậy từ lâu: “Mười phút sau đến phòng hội nghị, họp bàn công việc.”
Hứa Hủ lập tức bật dậy đi vào nhà vệ sinh.
Quý Bạch thương cô nên đến sát giờ họp mới gọi cô dậy, làm cô luống cuống chân tay. Hứa Hủ nhanh chóng đi đánh răng rửa mặt. Khi cô đến phòng họp, mọi người đã có mặt đông đủ, may mà cô không bị muộn giờ.
Phần lớn trinh sát trong đội tiến hành điều tra ở bên ngoài. Cuộc họp sáng nay chỉ có mấy đồng nghiệp quen thuộc như Lão Ngô, Triệu Hàn... Quý Bạch nói vắn tắt công việc tiếp theo. Lúc này, Triệu Hàn hỏi: “Chúng ta còn tiếp tục sàng lọc đối tượng theo điều kiện mà Hứa Hủ đưa ra hay không?”
Quý Bạch trầm ngâm trong giây lát, quay sang Hứa Hủ: “Em hãy viết mấy điều kiện đó lên bảng đen, chúng ta cùng xem xét lại.”
Hứa Hủ gật đầu, đứng dậy đi đến bên bảng đen ở phía trước phòng hội nghị. Cô lau bảng rồi bắt đầu viết chữ. Vừa viết mấy dòng, Hứa Hủ đột nhiên cảm thấy ánh mắt sáng quắc của Quý Bạch nhìn cô chăm chú. Ban đầu cô thấy hơi kỳ lạ, nhưng lập tức hiểu ra vấn đề. Hứa Hủ đưa mắt về chiếc nhẫn trên ngón áp út, gương mặt cô nóng như trong lò lửa.
Lúc này là buổi sáng sớm, Cục Cảnh sát vẫn chưa đến giờ làm việc, cả tòa nhà vô cùng yên tĩnh. Mấy người cảnh sát trong phòng hội nghị tuy không ngủ đủ giấc, nhưng ai nấy đều có đôi mắt như xẹt điện. Lúc này, ánh mắt bọn họ đều tập trung vào ngón tay tự dưng ‘mọc’ thêm chiếc nhẫn của Hứa Hủ đang dừng động tác trên bảng đen. Tất cả mọi người đều hiểu ra ngọn nguồn, quay sang cười cười với Quý Bạch.
Bắt gặp gương mặt đỏ ửng của Hứa Hủ, khóe mắt Quý Bạch ẩn hiện ý cười nồng đậm. Nhưng cuối cùng anh cũng rời ánh mắt khỏi người cô, nghiêm túc cùng mọi người tiếp tục thảo luận vụ án.
Cuộc họp nhanh chóng kết thúc, mọi người đều đứng dậy. Hứa Hủ cúi thấp đầu không nhìn bất kỳ ai. Ánh mắt Quý Bạch như có như không dừng lại ở người cô.
Lúc này, Lão Ngô tiến lại gần: “Tuy vụ án căng thẳng, nhưng cuộc sống là cuộc sống, việc đáng chúc mừng vẫn phải chúc mừng. Chúc mừng hai người.” Quý Bạch mỉm cười: “Cám ơn chú.”
Triệu Hàn và mấy cảnh sát hình sự cũng vây quanh, lần lượt lên tiếng chúc mừng. Quý Bạch thản nhiên cám ơn tất cả mọi người. Triệu Hàn nói: “Sếp lợi hại thật đấy, tối qua bận rộn như vậy mà sếp vẫn có thời gian tặng nhẫn.”
Quý Bạch cười cười: “Đúng là hơi vội vàng, may mà Hứa Hủ chịu đeo.”
Mặt Hứa Hủ sắp bốc lửa đến nơi. Đợi mọi người đi hết, Quý Bạch liền ngoảnh đầu lặng lẽ nhìn cô.
Hứa Hủ vẫn cúi đầu, giơ tay đến trước mặt anh: “Tối qua em tò mò nên đeo thử, nhưng không thể tháo ra. Anh tháo giúp em đi.”
“Ờ, vậy à?” Quý Bạch cầm tay cô, quan sát tỉ mỉ một lúc. Sau đó, anh mỉm cười: “Đầu óc anh có vấn đề mới giúp em tháo ra.”
Hứa Hủ: “...”
Cô vừa tức vừa buồn cười, không biết phải nói điều gì. Quý Bạch cũng không lên tiếng, đôi mắt đen nhìn cô chăm chú. Ánh mắt của anh khiến tim Hứa Hủ rung lên một nhịp.
“Anh không thúc giục em, nhưng thái độ của anh từ đầu đến cuối rất rõ ràng. Đối với anh, khoảng thời gian nửa năm đã đủ khiến anh xác định, em là người phụ nữ anh muốn cưới làm vợ.” Anh cất giọng dịu dàng: “Đợi khi nào vụ án kết thúc, anh nhất định sẽ bù lại chuyện cầu hôn và tặng nhẫn. Em cứ từ từ suy nghĩ.”
“Ừm...”
Ngắm gương mặt đỏ bừng của Hứa Hủ, Quý Bạch còn định trêu chọc cô vài câu. Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập, Triệu Hàn lao đến cửa văn phòng.
“Sếp, vừa nhận được tin phát hiện ra thi thể thứ ba ở khu rừng núi. Phán đoán sơ bộ về thời gian tử vong là tối ngày hôm qua.”
Quý Bạch và Hứa Hủ giật mình, đồng thời đưa mắt về phòng thẩm vấn ở phía đối diện trên hành lang.
Cả buổi tối hôm qua Lâm Thanh Nham đều ở phòng thẩm vấn, trong khi xác chết thứ ba lại xuất hiện vào đúng khoảng thời gian này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook