Quý Bạch do quá mệt mỏi nên đã thiếp đi và rơi vào một giấc mộng. Trong mơ, ánh nắng nhức mắt, anh lười nhác ngồi dưới bóng cây dương liễu rủ bên bờ ao, bên chân anh cắm một cần câu cá. Một cô gái mảnh mai ngồi xổm trên mặt đất, quay lưng về phía anh. Cô gái cúi thấp đầu, không biết đang làm gì, chỉ có tiếng động leng keng ồn ào.

Một lúc sau, cô gái đột nhiên ngẩng đầu, ném một con cá to vảy bạc lấp lánh về phía anh: “Thầy, thầy phá án vất vả nhiều. Thầy hãy ăn cá để bồi bổ.”

Vảy cá trơn láng chạm vào tay anh, ươn ướt mềm mềm, hơi ngưa ngứa.

Anh cúi đầu nhìn con cá sống dở chết dở trên mu bàn tay, lại ngẩng đầu nhìn cô: “Tôi không ăn.”

Hứa Hủ ngạc nhiên: “Tại sao?”

Anh nhìn vào đôi mắt đen trong veo của cô: “Đàn ông chỉ muốn ‘ăn’ đàn bà, ăn cá gì chứ?”

“Hả...”

Hứa Hủ, thầy muốn ‘ăn’ em. Ăn sớm ăn muộn, dù sao cũng sẽ ăn.

“Quý đội vẫn chưa đi à? Ồ, sao cửa lại khóa thế này?”

Giọng nói mơ hồ truyền vào tai Quý Bạch, anh lập tức tỉnh giấc. Ao cá tràn ngập ánh nắng, Hứa Hủ và con cá trước mắt anh đều biến mất.

Tô Mục để quên chìa khóa ở văn phòng nên đi đến nửa đường phải quay lại lấy. Thấy văn phòng vẫn sáng đèn, anh ta mới lên tiếng chào hỏi, ai ngờ cửa bị khóa trái.

Trong lúc Tô Mục còn đang nghi hoặc, cánh cửa từ bên trong mở ra, một cô gái lạ mặt hai má đỏ bừng nhìn anh ta: “Chào anh... mời vào.” Vừa thò đầu vào trong, Tô Mục bắt gặp Quý Bạch từ ghế ngồi đứng dậy, mắt nhìn cô gái chăm chú, gương mặt ẩn hiện ý cười.

Hôm nay, Tô Mục nghe cấp dưới tiết lộ, Quý Bạch có bạn gái ở thành phố Lâm, hình như cũng là người của Cục Cảnh sát. Bây giờ chứng kiến cảnh trai đơn gái chiếc khóa trái cửa trong văn phòng lúc nửa đêm, anh ta còn gì không hiểu... Được rồi, anh ta thật sự đến không đúng lúc.

Bắt gặp vẻ mặt Tô Mục, Quý Bạch biết ngay anh ta đã hiểu nhầm. Lại đảo mắt qua chiếc ghế ở phía đối diện và đồng hồ treo tường, Hứa Hủ rõ ràng đã ở đây một lúc.

Cô cứ yên lặng ngồi bên cạnh anh? Chả trách Tô Mục hiểu nhầm.

Nụ cười trên khóe miệng Quý Bạch càng sâu hơn. Anh có thể nhẫn nại và âm thầm theo đuổi cô, nhưng cô tự gây ra sự hiểu lầm cho người khác, anh sẽ không chịu trách nhiệm.

Quý Bạch đi đến bên Hứa Hủ, cất giọng vô cùng dịu dàng: “Hứa Hủ, đây là Tô đội, em hãy chào hỏi đi.”

Câu này lọt vào tai Tô Mục, rõ ràng là ngữ khí của người đàn ông nói với người phụ nữ của mình. Anh ta khỏi cần xác minh, tốt xấu gì anh ta cũng là cảnh sát điều tra có năng lực xuất sắc ở huyện Hưởng Xuyên. Thế là Tô Mục cười hì hì: “Không cần khách sáo. Vị này là em dâu (*) đúng không? Chào cô! Tôi lấy chìa khóa rồi đi ngay.”

(*) Tiếng Trung đều gọi là chị dâu, không phân tuổi tác.

Vào giây phút Tô Mục đột ngột xuất hiện, Hứa Hủ toát mồ hôi lạnh, lập tức buông tay Quý Bạch. Cô chạy vội đi mở cửa, liếc thấy thần sắc Quý Bạch bình thản như thường lệ, cô mới yên tâm. Lúc này, nghe Tô Mục nói vậy, cô lễ phép trả lời: “Chào Tô đội. Tôi là Hứa Hủ ở Cục Cảnh sát thành phố. Anh nhầm...” Hứa Hủ chưa kịp nói hết câu, Quý Bạch cất giọng trầm thấp cắt ngang lời cô: “Em đến lúc nào vậy?”

“Mười mấy phút trước.” Hứa Hủ từ tốn trả lời: “Anh ngủ say nên em không đánh thức anh, em ngồi ở đây xem tài liệu.”

Trong lúc hai người nói chuyện, Tô Mục đã lấy chìa khóa trên mặt bàn: “Tạm biệt.”

***

Nửa đêm, xung quanh vô cùng yên tĩnh. Hai người đi từng bước dọc theo hành lang về phòng.

Hứa Hủ đặc biệt trầm mặc.

Quý Bạch bỏ hai tay vào túi quần, đi theo tiết tấu chậm rì của cô.

Thật ra trong lúc bận rộn phá án, Quý Bạch vốn không phân tâm nhớ đến cô. Nhưng vào thời khắc nhìn thấy cô ban nãy, tâm tình chỉ thuộc về ‘Hứa Hủ’ từng chút một lan tỏa trong lòng anh. Cảm giác đó rất mềm mại, hơi nóng, thậm chí nóng hơn trước, khiến toàn thân anh vô cùng dễ chịu.

Cô gái nhỏ nửa đêm không ngủ, vừa đến nơi là chạy đi văn phòng tìm anh. Tình thầy trò đâu bao gồm ‘một ngày không gặp như cách ba thu’. Cho dù cô vẫn mù mờ, nhưng anh tin trong lòng cô cũng có anh.

Tất nhiên, vụ án chưa kết thúc, bây giờ không phải lúc nghĩ đến tình cảm riêng tư. Nhưng là một người đàn ông, tâm ý của anh đối với Hứa Hủ càng chắc chắn và mãnh liệt hơn trước. Dù anh không lập tức vạch trần sự thật, nhưng cũng là lúc khiến cô ý thức ra sự thật.

Liếc qua đôi vai mảnh mai của Hứa Hủ, Quý Bạch nói: “Em mặc ít như vậy không lạnh sao?” Không đợi cô trả lời, anh đưa cánh tay từ sau lưng lên vai Hứa Hủ...

“Sếp!” Một giọng nói vui vẻ vang lên từ đầu hành lang, Đại Hồ sải bước dài đi ra khỏi bóng tối: “Em đợi mãi không thấy sếp về phòng, Hứa Hủ cũng ở đây à?”

Quý Bạch buông thõng cánh tay đang ở trong không trung, thần sắc anh thản nhiên như thường lệ.

***

Quý Bạch tắm xong đã hơn hai giờ sáng. Vừa lên giường, anh liền nghe thấy tiếng Đại Hồ ở giường đối diện: “Sếp, anh và Hứa Hủ yêu nhau đấy à?”

Quý Bạch gối hai tay ra sau gáy, khóe mắt và khóe miệng anh đều cong lên: “Bây giờ tôi đang chuyên tâm phá án, làm gì có những chuyện như chú nghĩ?”

Đại Hồ: “Ờ. Vừa rồi em nhìn nhầm, em còn tưởng sếp định ôm Hứa Hủ, bị em phá rối.”

Quý Bạch cười cười, không lên tiếng.

Một lúc sau, Đại Hồ lại mở miệng: “Không phải thì tốt. Hai hôm trước, Tiểu Tạ ở phòng hồ sơ của Cục hỏi thăm em về Hứa Hủ. Cậu ta nói nếu Hứa Hủ chưa có bạn trai, cậu ta sẽ theo đuổi cô ấy. Vậy thì em có thể cho cậu ta câu trả lời chắc chắn rồi.”

Quý Bạch im lặng vài giây, từ tốn đáp: “Chú hãy nói với cậu ta, Quý Bạch cũng muốn theo đuổi, bảo cậu ta hãy suy nghĩ cho kỹ.”

Đại Hồ ngớ ra một giây rồi bật cười ha hả. Quý Bạch cũng mỉm cười, một lúc sau anh nói: “Hứa Hủ da mặt mỏng, chú đừng nói linh tinh trước mặt cô ấy.”

“Em biết rồi.”

Ở phòng bên cạnh, lúc Hứa Hủ đi vào, ngoài hành lang vẫn để lại ngọn đèn dịu dàng cho cô. Diêu Mông nằm cuộn người trên giường, mặt vùi vào gối. Xem ra cô đã ngủ say.

Hứa Hủ lặng lẽ lên giường đi ngủ.

***

Sáng sớm ngày hôm sau, cảnh sát hình sự huyện Hưởng Xuyên nhận được tin: ‘Anh Lỗ’ sẽ xuất hiện ở một thôn làng thuộc huyện Từ Nguyên cách vài trăm cây số. Quý Bạch làm tổng chỉ huy tổ hành động, dẫn toàn bộ cảnh sát, đi thẳng đến huyện Từ Nguyên.

Trong quan niệm của Quý Bạch và Hứa Hủ, vụ án chưa kết thúc, tình cảm nam nữ tạm gác sang một bên. Vì vậy khi gặp nhau, bọn họ rất tự nhiên quay về khuôn mẫu cộng sự ăn ý hiệu suất cao. Họ hoàn toàn tập trung vào công việc.

Công an tỉnh rất coi trọng vụ án này, đặc biệt cử phó giám đốc Công an tỉnh Lưu Dĩnh đích thân giám sát chỉ đạo hành động truy bắt. Lưu Dĩnh là người phụ nữ ngoài bốn mươi tuổi, tuy bây giờ không còn ở tuyến đầu, nhưng chị từng là nữ cảnh sát hình sự danh tiếng lẫy lừng toàn tỉnh, rất có kinh nghiệm đối với những vụ buôn bán người.

Khi mọi người đến huyện Từ Nguyên, bọn họ lập tức triệu tập cuộc họp ngay trong buổi tối để bố trí hành động vây bắt của ngày hôm sau.

Về tên tội phạm gọi là ‘anh Lỗ’, trên giang hồ xuất hiện nhiều tin đồn về hắn. Nghe nói, hắn nắm giữ mấy chục đường dây ngầm, tung hoành ở nhiều tỉnh thành trên cả nước. Hắn không chỉ buôn bán người mà còn dính dáng đến ma túy, bước đầu hình thành tập đoàn tội phạm. Con người này vô cùng tàn nhẫn độc ác, nhiều đàn em và nạn nhân ‘không chịu nghe lời’ đã bị hắn đích thân dùng súng bắn chết, ném xác ngoài cánh đồng hoang. Vì vậy, trên người ‘anh Lỗ’ nhiều khả năng có súng. Phó giám đốc Lưu đặc biệt dặn dò mọi người hành động thận trọng, tuyệt đối không để ‘anh Lỗ’ lọt lưới.

***

Ngày hôm sau, thời tiết âm u, bốn bề vắng lặng.

Điểm dừng chân của ‘anh Lỗ’ là một trang trại ở phía đông thôn làng. Các trinh sát mai phục trong rừng cây, dùng ống nhòm quan sát một ngôi nhà nhỏ ba tầng màu trắng không bắt mắt, nằm yên tĩnh giữa đồng ruộng.

“Hành động!” Sau mệnh lệnh của Quý Bạch, những người cảnh sát dưới sự chỉ huy của anh từ mọi phương hướng nhanh chóng áp sát và bao vây ngôi nhà trong giây lát. Đại Hồ là người đầu tiên đạp cửa, xông vào nhà. Lúc này, tầng hai và tầng ba của tòa nhà không còn yên tĩnh, đầu người nhấp nhô di chuyển. Một lúc sau, một người đàn ông mở cửa sổ từ tầng hai nhảy xuống. Vừa chạm mặt đất, hắn đã bị cảnh sát tóm gọn.

Lúc tổ của Quý Bạch như mãnh hổ đột nhập vào hang ổ tội phạm, xe cảnh sát chở phó giám đốc Lưu, Hứa Hủ và Diêu Mông cũng vừa vặn đến nơi. Tiếng còi hụ cảnh sát vang dội, khí thế hùng dũng. Không bao lâu sau, cảnh sát áp giải kẻ tình nghi đi ra cửa, cũng có mười mấy cô gái trẻ và trẻ em được hộ tống ra ngoài. Trong số bọn họ, người lớn nhất tầm hai lăm, hai sáu tuổi, nhỏ nhất mới chỉ hai ba tuổi.

Quý Bạch dẫn vài người cảnh sát lục soát trên tầng ba.

“An toàn!”, “An toàn!” Mọi người báo cáo qua máy bộ đàm.

“Sếp, chúng ta bắt được tám kẻ tình nghi, đều giải lên xe cả rồi.” Đại Hồ nói: “Chúng ta cứu thoát mười ba người bị hại, tám phụ nữ và năm trẻ em. Tuy nhiên...” Anh ta ngừng vài giây mới nói tiếp: “Bước đầu đối chiếu thân phận kẻ tình nghi, nhưng không phát hiện ra ‘anh Lỗ’. Bọn chúng nói, ‘anh Lỗ’ bất ngờ thay đổi kế hoạch, không đến nơi này.”

“Khốn khiếp thật! Để hắn trốn thoát rồi!” Tô Mục than thở.

Đại Hồ cất giọng bất lực: “Kiểu này phó giám đốc Lưu sẽ nổi nóng cho mà xem.”

Quý Bạch không lên tiếng, anh trầm tư quan sát căn phòng. Bắt gặp vẻ lạ thường trên gương mặt anh, Đại Hồ và Tô Mục cũng trở nên cảnh giác.

Tầng ba gồm hai căn phòng, tất cả người bị hại đều được giải cứu từ nơi này. Lúc đó, mấy tên tội phạm đều ở dưới tầng hai uống rượu ăn cơm. Nhưng căn phòng bọn họ đang đứng rõ ràng sạch sẽ gọn gàng hơn phòng bên cạnh, ga trải giường trông rất mới. Trong phòng có một cái bàn vuông nhỏ, trên bàn đặt mấy đĩa thức ăn, một ly rượu bị đổ, mặt bàn còn đầy mùi rượu.

Quý Bạch cúi xuống mặt bàn ngửi ngửi: “Là Mao Đài (*). Tầng dưới là rượu gạo.”

(*) Rượu Mao Đài, quốc tửu của Trung Quốc, rất đắt tiền.

Đại Hồ và Tô Mục ngẩn người.

“Bọn chúng tiếp đón lãnh đạo cơ đấy.” Đại Hồ tỏ ra hưng phấn.

Quý Bạch đi đến cạnh bàn, cúi đầu quan sát kỹ lưỡng. Sau đó, anh giơ tay đã đeo găng nhặt một sợi tóc dài, rồi lại ngồi xổm xuống xem xét nền nhà. Nơi đó có dấu chân, và cả vết bùn đất.

Một lúc sau, Quý Bạch đứng dậy, nhìn Đại Hồ và Tô Mục bằng ánh mắt nghiêm nghị: “Tóc dài, đi giày cao gót, chiều cao 1m65 đến 1m75, dáng người hơi gầy, ‘anh Lỗ’ là phụ nữ. Lập tức thông báo cho phó giám đốc Lưu và Hứa Hủ, cô ta trà trộn vào đám người bị hại.”

***

Thôn làng vốn không lớn, xe cảnh sát đã kinh động đến người dân ở xung quanh. Mọi người đổ ra ngoài mỗi lúc một đông.

Hành động vây bắt đã kết thúc. Để có thể bảo vệ người bị hại ở mức độ cao nhất, theo kế hoạch, Hứa Hủ, Diêu Mông và mấy người cảnh sát hình sự hộ tống người bị hại về Cục Cảnh sát trước.

Có hai chiếc xe cóc chở người bị hại. Diêu Mông và hai cảnh sát hình sự lên một xe, Hứa Hủ ngồi ở chiếc xe còn lại. Khi Hứa Hủ đỡ mấy cô gái và trẻ em lên xe, cô tình cờ nhìn thấy hai người phụ nữ trưởng thành theo Diêu Mông lên xe ô tô ở phía trước.

Liếc qua bọn họ, Hứa Hủ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Nhưng cụ thể là gì, cô lại không thể nói rõ.

Lúc này, phó giám đốc Lưu và một người cảnh sát hình sự đi đến, chị dặn dò: “Những việc còn lại giao cho Tiểu Quý, tôi đã bảo cậu ấy lo hậu phương và vỗ về người bị hại.” Nói xong, Lưu Dĩnh nhìn Hứa Hủ: “Cô là Hứa Hủ phải không? Đi thôi, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.”

***

Xe cóc đi qua một đoạn đường quốc lộ, tiến vào thị trấn. Lúc này, các loại xe con, xe công nông, người đi đường, thậm chí cả súc vật xuất hiện trên đường ngày càng nhiều, vừa ồn ào vừa hỗn loạn. Hai chiếc xe buộc phải giảm tốc độ, khoảng cách mỗi lúc một xa.

Lưu Dĩnh gọi điện cho lãnh đạo Công an tỉnh: “Đáng tiếc không bắt được ‘anh Lỗ’... Đúng! Chúng ta phải tiếp tục truy nã trên phạm vi toàn tỉnh và toàn quốc, tuyệt đối không để hắn ung dung ngoài vòng pháp luật.”

Sau khi cúp điện thoại, Lưu Dĩnh quay sang Hứa Hủ: “Cô là sư muội của Dương Thanh Lâm?”

Hứa Hủ hơi ngẩn người, gật đầu.

Dương Thanh Lâm chính là vị sư huynh học cùng khoa tâm lý tội phạm với cô, cũng là người hình như có ý với cô năm đó.

Khóe mắt Lưu Dĩnh ẩn hiện ý cười: “Thanh Lâm hiện là nhân tài cốt cán của Công an tỉnh. Trong mấy vụ án lớn, phân tích tâm lý tội phạm của cậu ấy đóng vai trò vô cùng quan trọng. Tuy nhiên, Thanh Lâm cho biết, trình độ của cô còn cao hơn cậu ấy. Cậu ấy là người không mồm mép cũng chẳng biết nói dối, vậy mà hết lời khen ngợi cô. Cá nhân tôi cũng rất có hứng thú với ứng dụng của tâm lý tội phạm ở Trung Quốc. Có cơ hội, chúng ta gọi cả Thanh Lâm cùng nói chuyện.”

Câu nói của Lưu Dĩnh thể hiện sự coi trọng của lãnh đạo. Một điều bất ngờ là Hứa Hủ không đáp lời. Cô cúi đầu, trầm tư suy nghĩ điều gì đó. Một lúc sau, cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lưu Dĩnh: “Phó giám đốc, tôi nghi ngờ ‘anh Lỗ’ là phụ nữ. Chị ta đóng giả làm người bị hại, trà trộn trên chiếc xe đi trước.”

Lưu Dĩnh hơi kinh ngạc, sắc mặt trở nên nghiêm nghị: “Tại sao?”

Hứa Hủ nhắc đến một trong hai cô gái trẻ vừa rồi: “... Cô ta đi giày cao gót hai phân, tóc vẫn còn chưa khô, móng tay vừa cắt tỉa và sơn móng rất đẹp. Còn nữa, áo khoác ngoài cũng không thích hợp.”

Hứa Hủ vừa nói vậy, Lưu Dĩnh lập tức quay đầu về khoang xe phía sau nhìn những người phụ nữ khác: Ai nấy mặt mũi phờ phạc, quần áo mấy ngày không thay, dưới chân đều là giày thể thao hoặc giày đế bằng, có người còn đi chân đất. Những người bị hại này di chuyển một đoạn đường dài, chịu mọi sự giày vò nên rất thảm hại.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Lưu Dĩnh đổ chuông, là Quý Bạch gọi tới: “Phó giám đốc Lưu, chúng tôi nghi ngờ ‘anh Lỗ’ nằm trong số người bị hại, có khả năng cô ta mang theo súng. Mọi người cẩn thận, đừng đánh rắn động cỏ. Chúng tôi sẽ lập tức tới ngay.”

Lưu Dĩnh và Hứa Hủ đồng thời quay đầu ra đằng trước. Con đường ở làng quê rất đông đúc chật chội, chiếc xe chạy phía trước đi vào một ngã rẽ.

“Lập tức gọi điện thoại! Đừng làm kinh động đến kẻ tình nghi!” Lưu Dĩnh ra lệnh.

Một người cảnh sát ngồi trên chiếc xe chạy trước nhận điện thoại, vô cùng kinh ngạc: “Hỏng rồi, chúng tôi đã dừng xe. Vừa rồi có một đứa trẻ khóc đòi đi nhà vệ sinh, bây giờ Diêu Mông đang cùng đứa trẻ đó và một người phụ nữ đi nhà vệ sinh. Đúng rồi, là người phụ nữ tóc dài, hình như đi giày cao gót.”

Hứa Hủ lập tức rút điện thoại. Đập vào mắt cô là tin nhắn của Quý Bạch: “Cẩn thận.” Cô không nhắn lại mà gọi cho Diêu Mông. Lúc nghe điện thoại, Diêu Mông rất trầm tĩnh: “Hứa Hủ, có chuyện gì vậy?”

Ba phút sau, mọi người đến nhà vệ sinh công cộng, Diêu Mông sắc mặt trắng bệch cầm tay một đứa trẻ đứng yên tại chỗ. Trong khi đó, cửa sổ ở phía bên cạnh của nhà vệ sinh sau lưng cô đã bị đập vỡ, ‘anh Lỗ’ đã biến mất từ lâu.

Lưu Dĩnh sa sầm mặt nhìn Diêu Mông: “Cô làm ăn kiểu gì vậy?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương