Đáng tiếc là, sau khi trở lại Hogwarts, người đầu tiên Harry phải gặp lại không phải là vị giáo sư không biết thương thế ra sao của mình, mà ngay lập tức bị đưa đến phòng hiệu trưởng để gặp Dumbledore.

“Harry, chàng trai của ta, ngồi đi, trò có muốn nếm thử chút bánh kem không, đây chính là sản phẩm mới nhất, hương vị rất không sai.” Dumbledore nhiệt tình nói chuyện cùng Harry, ánh mắt sau thấu kính sắc bén mà kín đáo xem xét trán cậu, “Sau khi trò biến mất khỏi mê cung, mọi người rất lo lắng, có thể nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì không?”

“Dĩ nhiên có thể.” Đối mặt sự quan tâm của Dumbledore, Harry ngại ngùng không ngừng ngọ nguậy trên chiếc ghế sô pha của mình, cậu gấp rút trở về như vậy cuối cùng lại phải nhìn gương mặt nhăn nheo của một lão nhân trước tiên.

“Chiếc Cốc Lửa, hiệu trưởng Dumbledore, chiếc Cốc Lửa là một Khóa Cảng.” Harry âm thầm điều chỉnh lại tâm tình sau mới nói, “Lúc đó con còn nghĩ đấy là do chương trình cuộc thi sắp xếp, tuy nơi chiếc Cốc Lửa đưa con đến có chút kỳ quái, đó là một nghĩa trang. Sau đó, Peter Pettigrew xuất hiện, hắn đánh lén con, rồi trói con vào một tấm bia mộ, còn có một con rắn rất lớn luôn bò vòng quanh giám thị con. Tiếp đó tên Pettigrew đó dùng một cái vạc rất lớn nấu gì đó, còn dùng dao găm rạch tay của con lấy máu, mọi chuyện rất kỳ quái, Voldemort dĩ nhiên lại được nấu ra từ một vạc độc dược… Xin lỗi, con thực sự không biết dùng từ gì để hình dung tình cảnh quỷ dị lúc đó…”

“Bình tĩnh một chút, Harry, mọi chuyện đã qua rồi.” Dumbledore hòa ái an ủi thiếu niên đang vô cùng hoảng hốt trước mặt, âm thầm run rẩy khóe miệng với cách dùng từ của Harry.

“Đúng vậy, hiệu trưởng, mọi chuyện đã qua rồi.” Harry nhìn Dumbledore cười, nói tiếp: “Sau khi sống lại Voldemort triệu tập rất nhiều người mặc áo trùng đen đến, nói muốn trước mặt thuộc hạ của hắn cùng con quyết đấu. Nói thật, lúc đó con cũng chẳng còn hy vọng gì mình có thể sống sót trở về, trời biết mấy vị giáo sư Phòng chống nghệ thuật Hắc Ám trong trường chẳng ai dạy con bảo mệnh trong trường hợp đó như thế nào. Cho nên ngay khi Voldemort cởi trói cho con, thì con không cầm lấy đũa phép ngay lập tức, mà rút ra dao găm vẫn cột trên đùi để ngừa vạn nhất trong khi thi đấu, chí ít trước khi chết con cũng phải giết được con rắn ngay bên cạnh mình chứ, so với quyết đấu với Voldemort mà còn sống dễ thành công hơn, ngay lúc đầu óc con còn choáng váng vì bị nọc rắn ảnh hưởng thì nghĩa trang hình như đột nhiên có một vụ nổ lớn, con thấy có một bóng người mặc áo trùng đen nhảy về hướng mình, đúng lúc đó thì miệng bị mớm thứ nước gì đó hương vị rất kỳ quái, con nghĩ đó là độc dược, sau đó, con ngất xỉu luôn… Khi con tỉnh lại thì toàn bộ nghĩa địa đã thành đống hoang phế, con cũng bị đám thôn dân đưa đến đồn cảnh sát. Đũa phép của con sau vụ nổ không biết đã bay đi đâu rồi, mà con trên người hoàn toàn không có thứ gì có thể liên hệ với giới Pháp thuật, bất đắc dĩ, con chỉ có thể nhờ mấy chú cảnh sát báo về cho dượng con biết, đem con mang về gia đình dì dượng, sáng ngày hôm nay thì chú Sirius đến đón con…”

“Đứa nhỏ, xem ra tối hôm qua con đã trải qua không ít chuyện đáng sợ.” Dumbledore nghe xong Harry nói liền trầm tư, không hiểu vụ nổ… “Harry, có thể để ta nhìn vết sẹo trên trán con được không?”

Harry âm thầm bĩu môi, ngoài mặt vẫn tỏ ra lương thiện vén mớ tóc che trán lên, để Dumbledore có thể nhìn rõ ràng hơn.

“Harry, con có cảm thấy chỗ nào không khỏe không? Sau khi con tỉnh lại từ vụ nổ ấy.” Dumbledore nhìn cái trán hoàn toàn trơn bóng của Harry, có cảm giác như mọi chuyện đang dần thoát khỏi lòng bàn tay của mình.

Harry lắc đầu, trong lòng hiểu rõ tại sao Dumbledore lại hỏi cậu như vậy, không thể không nói, nhìn vị lão nhân vẫn luôn tính toán chính mình này vẻ mặt khổ não thật sự vô cùng thú vị.

“Harry, lẽ nào con không phát hiện ra vết sẹo trên trán mình đã biến mất sao?” Dumbledore có chút đau đầu, lẽ nào Voldemort đã thực sự biến mất, và vết sẹo của Harry cũng biến mất vì Voldemort biến mất?! Nhưng mà dựa vào những tin tức mà ông thu thập được đến suy đoán, đáng ra Voldemort xé nhỏ linh hồn để làm Trường Sinh Linh Giá không chỉ một lần mới đúng, Harry vào năm thứ hai đã từng tiêu diệt một cái, trước đây không lâu ông cũng đã tiêu diệt được một cái… Ba không phải là một chữ số ổn định, vả lại dựa vào tính cách của Voldemort thì tỷ lệ hắn lựa chọn làm ba cái cũng không cao, hơn nữa theo tin tức tình báo gần đây của ông đến đoán, thì đã xác định được thêm một Trường Sinh Linh Giá nữa, chỉ là ông chưa có thời gian đi mà thôi. Theo lý mà nói, chỉ cần Trường Sinh Linh Giá không bị hủy diệt, thì Voldemort đáng nhẽ không thể thực sự chết mới đúng, lẽ nào có thế lực thứ ba nhúng tay vào mà ông không biết?! Vụ nổ đột ngột đó cũng là thành quả của bên đó?! Mục đích của bọn họ là gì?!

“Ôi chao?! Thật sự không còn sao! Sao có thể như vậy?!” Harry giả ngu sờ sờ trán mình, giả vờ kinh ngạc thốt lên, sau đó dùng cặp mắt to hồn nhiên nhìn Dumbledore, chờ mong ông đưa ra một lời giải thích hợp lý.

“Ha hả, trò nên vì điều này mà cảm thấy vui vẻ, đứa nhỏ.” Dumbledore đè lại nghi vấn trong lòng, vẻ mặt tươi cười trấn an Harry, “Vết sẹo này là do lời nguyền giết chóc không hoàn thiện lưu lại, ở một mức độ nào đó nó khiến trò cùng Voldemort có một mối liên hệ, nhưng hiện tại nó biến mất, điều này nói lên Voldemort đã hoàn toàn chết, phải không?”

“Vết sẹo này biến mất quả thật là chuyện tốt, vậy sẽ không còn ai gọi con là đầu sẹo nữa rồi.” Harry gật đầu, vui vẻ phụ họa Dumbledore.

Mà những lời Harry vừa nói ra khiến cho Dumbledore đang mỉm cười ăn kẹo chanh không khỏi nghẹn. ( Mắt lạnh: Vậy ra vết sẹo này chỉ khiến ngươi khổ não vì cái tên hiệu đầu sẹo thôi sao?!)

“Se… Snape giáo sư, thầy ấy có khỏe không?” Rốt cục, Harry vẫn nhịn không được hỏi thăm tình hình Snape.

“Sao con lại quan tâm tình huống của Severus, Harry?” Dumbledore có chút hiếu kỳ hỏi ngược lại.

“Con nghĩ người đã che chắn cho con thoát khỏi vụ nổ hẳn là giáo sư Snape.”, Harry cúi đầu, cậu cũng không nghĩ để Dumbledore từ ánh mắt của mình nhìn ra được tình cảm mình dành cho giáo sư, “Bởi vì lúc được người đó che chắn, con đã ngửi thấy từ cơ thể người đó có mùi độc dược rất nồng, loại mùi chỉ có trên người Snape giáo sư mới có, thầy ấy không bị thương chứ ạ?”

“Severus rất khỏe mạnh, theo như ta thấy thì vậy.” Dumbledore nói khiến tâm Harry thoáng buông lỏng, phải biết rằng, lúc Severus bị Lucius đem đi thì thương thế trên người rất nghiêm trọng, nếu Dumbledore nói như vậy, thì thương thế của giáo sư hẳn đã được chữa trị khỏi.

“Dĩ nhiên, nếu như con lo lắng như vậy, có thể đi hầm nhìn xem, theo như ta được biết, Severus chưa hề rời khỏi nơi đó.” Dumbledore nhìn chằm chằm Harry, gợi ý, hiện tại đã xuất hiện một thế lực thứ ba mà ông không biết rõ, trong khi sự ràng buộc giữa ông với vị Bậc thầy Độc dược này đã không còn, nếu như muốn Severus tiếp tục giúp đỡ mình, như vậy chỉ có thể tạo ra một sự ràng buộc mới, Harry không biết từ lúc nào đã bắt đầu tôn kính Severus, thậm chí còn bắt đầu miễn dịch với những lời nói ác ngôn ác ngữ của Severus, hay là cứ để Harry tiếp tục tiếp cận y có khi lại là ý hay.

Nhìn Harry vội vã rời đi, Dumbledore bắt đầu trầm tư: Thế lực thứ ba vẫn chưa biết là loại người gì, Voldemore chết cũng rất kỳ bí… Thế cục mà ông bày ra giờ đã hoàn toàn bị phá vỡ, lại phải một lần nữa điều chỉnh, mà thời gian của ông cũng không còn nhiều… (Min: mình không thích cụ Dum nhưng cũng không muốn cụ chết! Mún cụ với cụ Gil về với nhau cơ!! Nhưng mà đành tùy chị tác giả thôi!)

~~ Hết chương 75 ~~

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương