Nếu Như Harry Xem Qua Sh Đồng Nghiệp Văn
-
Chương 33
Lần nghỉ lễ Giáng sinh này, có rất nhiều người đều cảm thấy thỏa mãn, ví như một đại hắc cẩu được ở chung với con đỡ đầu vô cùng khoái trá, hay một lang nhân tự nghĩ bản thân đã phần nào lý giải đắn đo trong lòng con trai của bạn tốt, cũng có thể tìm cách bang trợ cậu bé, hay như nữ pháp sư nhỏ tuổi được đi dong chơi quên cả trời đất, còn có một tiểu sư tử bắt đầu biến chất thành xà vui mừng khi có được thứ gì đó vào tay… Đương nhiên cũng sẽ có vài người trải qua Giáng sinh không vui vẻ, tỷ như tiểu bạch xà nào đó trên mặt không ngừng nổi mẩn đỏ không thể gặp người, hay lão Gia Tinh nào đó mất đi đồ quan trọng lại tìm hoài không thấy… Nói chung, vô luận là khoái trá hay bi thương, ngày nghỉ lễ Giáng sinh cũng đã kết thúc, Harry cùng người mà cậu mong chờ đều trở lại Hogwarts. Khi vừa xuống xe lửa, Harry nóng vội đem hành lý đều giao phó Hermione, lập tức cầm theo gói quà đã được chính tay cậu đóng gói cẩn thận – mong ngóng hướng hầm chạy tới.
“Potter?!” Snape nhìn thấy Harry chạy vào có chút kinh ngạc, đúng ra bây giờ, đám… học trò hẳn là vừa mới xuống xe lửa mới đúng, tên nhãi Potter này làm sao đã chạy tới đây, “Trò đem nơi đây trở thành chỗ nào?! Phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor?!”
“Ách…” Harry ngơ ngác nhìn Snape, hình tượng hiện giờ của Snape làm cho cậu khựng một chút, trong lúc nhất thời không nói được gì, một lát, cậu mới nghẹn ra được một câu, “Giáo sư, tóc của ngài bóng nhờn hơn trước…”
“Potter, trò đến đây là để nói mấy lời bất kính này sao?! Gryffindor trừ 10 điểm!” Lời Harry nói hiển nhiên khiến Snape cảm thấy bản thân bị tên tiểu hỗn đản này mạo phạm, chết tiệt, tên này cũng không biết hắn mấy ngày nghỉ đều tại liều mạng nghiên cứu tàng thư của trang viên Malfoy, hết quyển sách này đến quyển sách khác, thời gian đâu chú ý đến chính mình?! “Được rồi, Potter, mời trò không cần tự hạ mình tới phòng làm việc của vị giáo sư tóc bóng nhờn này, thế thực quá ủy khuất bản thân đại danh nhân, không phải sao?”
“Đều không phải… Con không phải ý này… Ách… Giáo sư, ngài đừng đuổi con đi… Con… Giáo sư, đây là lễ vật con tặng ngài.” Harry biết lỗi nói, lập tức đem lễ vật được gói ghém tinh xảo ra lấy lòng nhìn Snape.
“Ta nhớ kỹ mình đã nhận được quà Giáng Sinh của trò rồi, hanh, tương đương ý nghĩa, bất quá, Potter, trò có thấy bản thân nên giải thích một chút lai lịch của mấy cuốn sách đó không, vì sao ta lại thấy trên cuốn sách có chữ ký vô cùng chướng mắt của Black?” Snape nhàn nhạt liếc nhìn gói lễ vật tinh xảo, có thể thấy được nó cũng lại là một cuốn sách nào đó.
“Ách… Cái đó…” Harry trợn tròn mắt, chột dạ nhìn xung quanh, cậu biết rõ Snape đối với Black có bao nhiêu mẫn cảm, vì sao cậu lúc trước không kiểm tra một chút chứ?
Nhìn biểu tình Harry chột dạ không nói được gì, Snape vẫn không lộ ra là hỉ là nộ, hắn bình thản nói tiếp: “Hay quý ngài Potter là đang hối hận lúc trước không kiểm tra một chút, sau đó xóa đi cái chữ ký chết tiệt kia?! Thế nhưng quý ngài Potter chẳng lẽ không biết loại sách trong tàng thư của các gia đình quý tộc thì thường có in gia huy ở gáy sách bằng ma pháp đặc biệt, chỉ cần một câu thần chú nhỏ là có thể kiểm tra ai sở hữu nó, đương nhiên người thừa kế hợp pháp của gia tộc cũng có thể sử dụng chú ngữ đặc biệt của gia tộc mình tìm ra những… cuốn sách này đang ở đâu, đương nhiên những… kiến thức này ta cũng không thể trông mong gì một tên nhóc Gryffindor luôn suy nghĩ bằng tay chân có thể hiểu.
Harry bĩu bĩu môi, cậu không nghĩ tới một nơi chẳng ai thèm ngó ngàng tới như tàng thư cũng có nhiều vấn đề như vậy, vậy thì quyển sách được cậu đóng gói kỹ càng này chẳng phải cũng sẽ bị Snape truy ra xuất sứ sao?! Chán nản nhìn thoáng qua lễ vật trong tay mình, Harry quyệt quyệt môi, thầm nghĩ chính mình cứ thành thành thật thật nói ra lấy mấy quyển sách từ đâu có lẽ tốt hơn.
“Giáo sư, con chỉ là thấy tàng thư trong căn nhà dòng họ Black không ai ngó ngàng tới hoang vu lợi hại, liền cùng Hermione đem căn phòng dọn dẹp lại, ngài cũng biết hiện tại mọi người trong căn nhà đó chẳng ai nguyện ý đọc sách, mấy quyển sách này cứ để đó cho mối mọt gặm nhấm, con nghĩ rất đáng tiếc, nói đi nói lại Sirius cũng sẽ chẳng bao giờ động đến mấy cuốn sách này, vì sao không đem mấy cuốn sách này đến cho người cần chúng chứ? Con tin chắc đám sách này cũng sẽ phi thường vui vẻ, đúng không ạ?
“Sách, sách, sách, cỡ nào —— hùng hồn giải thích a ~~” Snape nhíu mày, không nghĩ thừa nhận đáy lòng có chút tán thưởng lý do Harry nói, chính xác, Sirius Black là loại người chỉ biết suy nghĩ bằng tứ chi, một dạng chuẩn của Gryffindor, xác thực sẽ không có hứng thú với tàng thư của dòng họ Black, phải biết rằng, gia tộc Black luôn danh tiếng bởi trầm mê nghiên cứu Hắc Ma Pháp, “Potter, ta không biết trò từ bao giờ lại có hứng thú với mấy công việc của Gia Tinh như thế, nhưng cũng nên nhớ kỹ, nếu như không muốn trên người bỗng nhiên thiếu hay thừa bộ phận nào không cần thiết, thì, trò hay nhất không nên tự ý một mình lang thang tàng thư của một gia tộc trứ danh về hắc pháp sư, nguy hiểm ở mọi nơi, trò nên dùng một ít não bộ hiếm hoi còn sót lại của bản thân mà ghi nhớ điều này!”
Snape giáo sư là đang lo lắng cậu sao? Đôi mắt xanh thẳm của Harry không tự giác được chớp chớp, vẻ mặt lấy lòng đưa ra lễ vật trong tay một lần nữa: “Vâng ạ, con sẽ chú ý. Giáo sư, sinh nhật vui vẻ!”
Snape nhăn chặt mi tâm, sinh nhật?! A, được rồi, ngày hôm nay là sinh nhật hắn… Đã bao lâu rồi không mừng sinh nhật, hình như là từ khi hắn cùng cô bé tóc đỏ kia mỗi người chọn riêng một con đường thì không còn ai tặng quà sinh nhật cho hắn nữa… Có chút hốt hoảng, nhìn cặp mắt xanh có chút ngập nước trước mắt, Snape ma xui quỷ khiến thế nào lại đưa tay nhận món quà sinh nhật đầu tiên từ hơn chục năm trước tới nay.
“Giáo sư, ngài nhất định sẽ thích, đây là một quyển sách về Độc Dược, con có giở xem một chút, thấy bên trong có từ lột da rắn, bất quá đại bộ phận ghi trong đó con xem không hiểu mấy, tên cũng rất kỳ quái, cái gì mà 《 Linh hồn kêu gào 》 …” Harry nhìn Snape đang mở lễ vật, không khỏi đắc ý dào dạt đứng bên cạnh giới thiệu vật quý.
“Potter, mời không cần đứng đây biểu hiện bản thân nông cạn cùng vô tri!” Snape lạnh lùng nhìn quét qua Harry, sau tự đem chú ý quay về cuốn sách cũng không dày lắm, bìa sách bọc màu vàng kim trên tay.
Công bằng mà nói, quyển sách này đích thực không sai, những trang đầu thư bởi vì nguyên nhân nào đó đều dùng một ít từ ngữ mịt mờ ám chỉ tên ma dược, những… cuốn sách Độc Dược tự sáng tác này tới nay truyền lưu rất hiếm, còn trân quý hơn cả những cuốn về Hắc Ma Pháp hay về luyện kim. Lần này Potter vận khí thật sự tốt, so ra thì món quà Giáng Sinh mà cậu ta tặng, không biết là cuốn sách giáo khoa Độc Dược năm bảy của người nào họ black thật không đáng nhắc tới, cuốn sách này tương đương trân quý, có thể coi là tiền vốn của dòng họ Black, không ngờ lại bị một tên nhóc như Potter nhìn ra.
Nhìn chăm chú Snape mải nghiên cứu cuốn sách mà đã quên sự tồn tại của cậu, Harry bất mãn bĩu môi mếu máo, sau khi chạy quanh Snape vài vòng vẫn không hề gây được sự chú ý, Harry cũng không biết tại sao bản thân lại phiền muộn khi Snape không nhìn mình, cậu hung hăng trừng mắt nhìn cuốn sách Snape đang cầm trên tay, len lén nhìn khuôn mặt Snape đang hết sức chăm chú đọc cuốn sách, so với bình thường khuôn mặt càng thêm nghiêm túc cùng lãnh đạm, Harry nghiến răng, một tay lén lút đưa ra nắm lấy tay áo Snape, dùng sức túm túm, dám đánh nhiễu Snape chuyên tâm đọc sách.
“Potter, ta giả thiết trò hiện tại nên quay về ổ sư tử chẳng khác gì ổ cẩu kia, mà không phải giống như bây giờ, ở trong phòng một vị giáo sư quấy rối! Gryffindor trừ 10 điểm! Hiện tại, Potter, cút về ổ sư tử cho ta!” Vẫn chưa biết Harry đã dọn ra tháp Gryffindor, Snape không lưu tình chút nào đuổi tên nhóc hiếu động Potter không khác gì tên cẩu giáo phụ của cậu ta ra ngoài, không hề để ý cuốn sách trong tay hắn cũng là đồ do Potter tặng.
Harry bỉu bỉu môi, ai oán nhìn vị giáo sư nào đó đuổi người vẫn luôn vô tình như cũ, từ trong lòng móc ra một túi tiền làm bằng da rồng đưa cho Snape.
“Đây là cái gì?” Snape dùng ánh mắt định lượng túi tiền trên tay cậu một chút, tiếp nhận kiểm tra chút thể trọng, có chút thất vọng, xem ra không phải là sách ( Mắt lạnh: Giáo sư, ngài thật sự là… cuốn sách của gia tộc Black kia ngài thấy còn chưa đủ sao?!)
“Một cái trong số mấy cái Hồn Khí.” Harry hời hợt nói ra những lời khiến người khác cảm thấy kinh sợ.
Snape đang chuẩn bị mở ra túi da rồng tay bỗng run run, suýt chút nữa thì làm rơi túi tiền khỏi tay. Hắn phản ứng nhanh chóng rút ra đũa phép, thành thạo quăng ra một đống thần chú cấm đoán cùng phòng hộ về chiếc túi, sau đó để túi tiền xuống bàn công tác, ánh nhìn phức tạp nhìn nó.
Sau một lát, Snape cũng không còn tâm trí nào nghiên cứu sách quý, vẻ mặt âm trầm nhìn Harry: “Potter, trò từ nơi nào có nó?! Sao trò biết được nó là Hồn Khí?!”
Khuôn mặt nhỏ của Harry như tỏa sáng, bởi vì Snape cuối cùng cũng đem sự chú ý đặt lên người cậu, mặc dù vẻ mặt Snape âm trầm, ánh mắt cũng không tốt lắm, nhưng Harry vẫn vui sướng đến quên hết những… thứ này ( Mắt lạnh: Cậu bé, nguyên lai nãi thực sự rất M!): “Con tại phòng khách của nhà cũ Black nhìn thấy cái này trưng bày trong tủ kiếng, nó là dây truyền của Slytherin, nên mới mượn về.”
“Ha, không hổ là nhà Black, ngay cả Hồn Khí của Chúa Tể Hắc Ám cũng cất giữ.” Snape thanh âm bất thiện châm chọc, “Potter, trò sao lại biết nó là Hồn Khí, ta tin tưởng với đám kiến thức nống cạn của trò căn bản không thể nhận dạng dây chuyền Slytherin, càng không thể biết bên trong nó có giấu mảnh linh hồn hay không!”
“Được rồi”, Harry bĩu môi, buông tay thành thật nói, “Con biết được tin tức là từ phương thức cũ, lần này cầu xin Black đến nhà cũ của chú ấy cũng là để trộm cái này, kế tiếp thì con mong có thể nhờ giáo sư xử lý nó, nghe nói bảo kiếm Gryffindor, răng nọc của Xà Quái còn có cái thần chú Diễm Hỏa gì đó đều có thể hủy nó… răng nọc của Xà Quái con từng thử qua, cũng đã dùng để phá hủy một cái Hồn Khí…”
“Trò cố ý đến nhà cũ Black chính là vì một thứ còn chưa thể xác định có phải Hồn Khí hay không?! Ta thật sự nên chúc mừng bên trong đầu óc trò cuối cùng đã nhét đầy nước mũi của cự quái sao?!” Sắc mặt Snape dần trở lên tương đương đáng sợ, “Trò lẽ nào cho rằng Dumbledore sau khi biết Hồn Khí là vật gì, sẽ không tìm kiếm sao? Trò cho là hắn sẽ không chú ý tới cái này sao? Trò cuối cùng còn muốn làm bao nhiêu việc khiến dumbledore đề phòng nữa?!”
“…” Trầm mặc một hồi, Harry mới chậm rãi mở miệng, “Con không hy vọng Dumbledore lại đề phòng mình, con đã tận lực dùng cách hay nhất, nếu như vậy vẫn khiến ông ấy hoài nghi thì con cũng không còn gì để nói, nhưng mà con có thể khẳng định, vô luận ông ta có dùng cách gì cũng sẽ không tìm ra được mặt dây chuyền này, vì mặt dây chuyền cũng không có ở vị trí ban đầu ông ta dự tính, nó bị người khác trộm đi nhưng chưa kịp hủy diệt. Lúc con thấy nó, biểu hiện của con Gia Tinh trong nhà Black đã chứng minh rõ ràng những điều con thấy trong mộng đều là thực, mà ở Hogwarts cũng cất giấu một cái Hồn Khí, bởi vì sợ bị chú ý, con vẫn chưa đi lấy.”
“Bị người lấy trộm mà chưa kịp hủy?!” Con mắt Snape hơi nheo lại, “Nói kỹ một chút.”
“Regulus Black, nghe nói sau khi y biết được bí mật của Voldemort thì rất sợ hãi, len lén chạy đến chỗ Voldemort giấu Hồn Khí trộm ra, gửi lại chỗ Gia Tinh thân cận mang về nhà sau liền vì bẫy rập do Voldemort bố trí bảo vệ Hồn Khí giết chết, cụ thể ra sao, con cũng không rõ lắm, nói cho cùng thì cái Hồn Khí này cuối cùng rơi vào tay một con Gia Tinh điên điên khùng khùng, chỉ một mình nó biết nhưng nó cũng sẽ không nói ra, bởi vì khi nó phát hiện cái hộp này mất tích thì cũng chỉ biết lén lút tìm kiếm.”
“Regulus Black sao?” Snape lẩm nhẩm nói, hắn nhớ mang máng đó là một vị đồng sự hướng nội luôn âm trầm không có nhiều bản lĩnh, cho dù nằm trong số Tử Thần Thực Tử, mọi người cũng bất quá là nể mặt gia tộc y mà khách khí thôi, thật sự là một người rất dễ bị người khác quên lãng, không nghĩ tới y dĩ nhiên cũng làm ra loại sự tình này.
“Trò biết những Hồn Khí khác đặt ở đâu sao? Giấu ở Hogwarts là cái gì?” Snape lấy lại bình tĩnh hỏi, thôi không hồi tưởng lại tên Tử Thần Thực Tử không mấy nổi bật kia nữa.
“Không được đầy đủ, thiên văn trong mộng cũng không nói rõ ràng những Hồn Khí ấy đặt ở đâu. Giấu tại Hogwarts là vương miện của Ravenclaw.” Harry tương đối nhu thuận hồi đáp, cậu chỉ nói ra một phần, kỳ thực cậu biết đại khái vị trí của tất cả Hồn Khí, nhưng là vì quyết định của bản thân, cậu cũng không dự định nói ra toàn bộ.
“Nói ra những gì trò biết, Potter!” Snape ngón tay vàng như sáp nến nhẹ nhàng xao mặt bàn.
“Ân… Ngoại trừ cuốn nhật ký đã bị hủy diệt, vương miện giấu tại Hogwarts, mặt dây chuyền Slytherin này, con rắn sủng vật kia con không biết ở đâu… Nhẫn con cũng không thực rõ ràng, còn một cái cúp vàng của Hufflepuff để ở Ngân Hàng Gringotts trong hầm của ai đó họ Lestrange, hình như Voldemort đem nó giao cho một người nữ nhân tên Bellatrix đến bảo quản.” Harry dùng đầu ngón tay tính toán.
“Lestrange?! Bellatrix Lestrange?!” Snape vừa nghe tới cái tên quen thuộc đôi con ngươi liền co rút một chút, “Ta biết rồi, Potter, nếu như trò còn lại chút xíu lý trí nào có thể nhận biết những lời vừa nói quan trọng bao nhiêu, dù chỉ chút ít, cũng nên biết không được làm gì bất cẩn dưới mũi Dumbledore, hiểu chưa? Còn có, chuyện mấy cái Hồn Khí còn lại trò hay nhất cũng không nên dùng tinh thần Gryffindor của mình làm cái gì, nếu như trò thực sự không muốn để người khác nắm được tiểu bí mật của mình.”
Dưới khí thế của Snape Harry không ngừng gật đầu, biểu thị cậu kỳ thực rất nghe lời cùng nhu thuận.
Snape hồ nghì nhìn thoáng qua khuôn mặt Harry gần đây bỗng nhu thuận rất nhiều, nhíu nhíu mày, phất tay đem Harry đuổi ra khỏi lãnh địa của mình.
~~Hết chương 33~~
“Potter?!” Snape nhìn thấy Harry chạy vào có chút kinh ngạc, đúng ra bây giờ, đám… học trò hẳn là vừa mới xuống xe lửa mới đúng, tên nhãi Potter này làm sao đã chạy tới đây, “Trò đem nơi đây trở thành chỗ nào?! Phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor?!”
“Ách…” Harry ngơ ngác nhìn Snape, hình tượng hiện giờ của Snape làm cho cậu khựng một chút, trong lúc nhất thời không nói được gì, một lát, cậu mới nghẹn ra được một câu, “Giáo sư, tóc của ngài bóng nhờn hơn trước…”
“Potter, trò đến đây là để nói mấy lời bất kính này sao?! Gryffindor trừ 10 điểm!” Lời Harry nói hiển nhiên khiến Snape cảm thấy bản thân bị tên tiểu hỗn đản này mạo phạm, chết tiệt, tên này cũng không biết hắn mấy ngày nghỉ đều tại liều mạng nghiên cứu tàng thư của trang viên Malfoy, hết quyển sách này đến quyển sách khác, thời gian đâu chú ý đến chính mình?! “Được rồi, Potter, mời trò không cần tự hạ mình tới phòng làm việc của vị giáo sư tóc bóng nhờn này, thế thực quá ủy khuất bản thân đại danh nhân, không phải sao?”
“Đều không phải… Con không phải ý này… Ách… Giáo sư, ngài đừng đuổi con đi… Con… Giáo sư, đây là lễ vật con tặng ngài.” Harry biết lỗi nói, lập tức đem lễ vật được gói ghém tinh xảo ra lấy lòng nhìn Snape.
“Ta nhớ kỹ mình đã nhận được quà Giáng Sinh của trò rồi, hanh, tương đương ý nghĩa, bất quá, Potter, trò có thấy bản thân nên giải thích một chút lai lịch của mấy cuốn sách đó không, vì sao ta lại thấy trên cuốn sách có chữ ký vô cùng chướng mắt của Black?” Snape nhàn nhạt liếc nhìn gói lễ vật tinh xảo, có thể thấy được nó cũng lại là một cuốn sách nào đó.
“Ách… Cái đó…” Harry trợn tròn mắt, chột dạ nhìn xung quanh, cậu biết rõ Snape đối với Black có bao nhiêu mẫn cảm, vì sao cậu lúc trước không kiểm tra một chút chứ?
Nhìn biểu tình Harry chột dạ không nói được gì, Snape vẫn không lộ ra là hỉ là nộ, hắn bình thản nói tiếp: “Hay quý ngài Potter là đang hối hận lúc trước không kiểm tra một chút, sau đó xóa đi cái chữ ký chết tiệt kia?! Thế nhưng quý ngài Potter chẳng lẽ không biết loại sách trong tàng thư của các gia đình quý tộc thì thường có in gia huy ở gáy sách bằng ma pháp đặc biệt, chỉ cần một câu thần chú nhỏ là có thể kiểm tra ai sở hữu nó, đương nhiên người thừa kế hợp pháp của gia tộc cũng có thể sử dụng chú ngữ đặc biệt của gia tộc mình tìm ra những… cuốn sách này đang ở đâu, đương nhiên những… kiến thức này ta cũng không thể trông mong gì một tên nhóc Gryffindor luôn suy nghĩ bằng tay chân có thể hiểu.
Harry bĩu bĩu môi, cậu không nghĩ tới một nơi chẳng ai thèm ngó ngàng tới như tàng thư cũng có nhiều vấn đề như vậy, vậy thì quyển sách được cậu đóng gói kỹ càng này chẳng phải cũng sẽ bị Snape truy ra xuất sứ sao?! Chán nản nhìn thoáng qua lễ vật trong tay mình, Harry quyệt quyệt môi, thầm nghĩ chính mình cứ thành thành thật thật nói ra lấy mấy quyển sách từ đâu có lẽ tốt hơn.
“Giáo sư, con chỉ là thấy tàng thư trong căn nhà dòng họ Black không ai ngó ngàng tới hoang vu lợi hại, liền cùng Hermione đem căn phòng dọn dẹp lại, ngài cũng biết hiện tại mọi người trong căn nhà đó chẳng ai nguyện ý đọc sách, mấy quyển sách này cứ để đó cho mối mọt gặm nhấm, con nghĩ rất đáng tiếc, nói đi nói lại Sirius cũng sẽ chẳng bao giờ động đến mấy cuốn sách này, vì sao không đem mấy cuốn sách này đến cho người cần chúng chứ? Con tin chắc đám sách này cũng sẽ phi thường vui vẻ, đúng không ạ?
“Sách, sách, sách, cỡ nào —— hùng hồn giải thích a ~~” Snape nhíu mày, không nghĩ thừa nhận đáy lòng có chút tán thưởng lý do Harry nói, chính xác, Sirius Black là loại người chỉ biết suy nghĩ bằng tứ chi, một dạng chuẩn của Gryffindor, xác thực sẽ không có hứng thú với tàng thư của dòng họ Black, phải biết rằng, gia tộc Black luôn danh tiếng bởi trầm mê nghiên cứu Hắc Ma Pháp, “Potter, ta không biết trò từ bao giờ lại có hứng thú với mấy công việc của Gia Tinh như thế, nhưng cũng nên nhớ kỹ, nếu như không muốn trên người bỗng nhiên thiếu hay thừa bộ phận nào không cần thiết, thì, trò hay nhất không nên tự ý một mình lang thang tàng thư của một gia tộc trứ danh về hắc pháp sư, nguy hiểm ở mọi nơi, trò nên dùng một ít não bộ hiếm hoi còn sót lại của bản thân mà ghi nhớ điều này!”
Snape giáo sư là đang lo lắng cậu sao? Đôi mắt xanh thẳm của Harry không tự giác được chớp chớp, vẻ mặt lấy lòng đưa ra lễ vật trong tay một lần nữa: “Vâng ạ, con sẽ chú ý. Giáo sư, sinh nhật vui vẻ!”
Snape nhăn chặt mi tâm, sinh nhật?! A, được rồi, ngày hôm nay là sinh nhật hắn… Đã bao lâu rồi không mừng sinh nhật, hình như là từ khi hắn cùng cô bé tóc đỏ kia mỗi người chọn riêng một con đường thì không còn ai tặng quà sinh nhật cho hắn nữa… Có chút hốt hoảng, nhìn cặp mắt xanh có chút ngập nước trước mắt, Snape ma xui quỷ khiến thế nào lại đưa tay nhận món quà sinh nhật đầu tiên từ hơn chục năm trước tới nay.
“Giáo sư, ngài nhất định sẽ thích, đây là một quyển sách về Độc Dược, con có giở xem một chút, thấy bên trong có từ lột da rắn, bất quá đại bộ phận ghi trong đó con xem không hiểu mấy, tên cũng rất kỳ quái, cái gì mà 《 Linh hồn kêu gào 》 …” Harry nhìn Snape đang mở lễ vật, không khỏi đắc ý dào dạt đứng bên cạnh giới thiệu vật quý.
“Potter, mời không cần đứng đây biểu hiện bản thân nông cạn cùng vô tri!” Snape lạnh lùng nhìn quét qua Harry, sau tự đem chú ý quay về cuốn sách cũng không dày lắm, bìa sách bọc màu vàng kim trên tay.
Công bằng mà nói, quyển sách này đích thực không sai, những trang đầu thư bởi vì nguyên nhân nào đó đều dùng một ít từ ngữ mịt mờ ám chỉ tên ma dược, những… cuốn sách Độc Dược tự sáng tác này tới nay truyền lưu rất hiếm, còn trân quý hơn cả những cuốn về Hắc Ma Pháp hay về luyện kim. Lần này Potter vận khí thật sự tốt, so ra thì món quà Giáng Sinh mà cậu ta tặng, không biết là cuốn sách giáo khoa Độc Dược năm bảy của người nào họ black thật không đáng nhắc tới, cuốn sách này tương đương trân quý, có thể coi là tiền vốn của dòng họ Black, không ngờ lại bị một tên nhóc như Potter nhìn ra.
Nhìn chăm chú Snape mải nghiên cứu cuốn sách mà đã quên sự tồn tại của cậu, Harry bất mãn bĩu môi mếu máo, sau khi chạy quanh Snape vài vòng vẫn không hề gây được sự chú ý, Harry cũng không biết tại sao bản thân lại phiền muộn khi Snape không nhìn mình, cậu hung hăng trừng mắt nhìn cuốn sách Snape đang cầm trên tay, len lén nhìn khuôn mặt Snape đang hết sức chăm chú đọc cuốn sách, so với bình thường khuôn mặt càng thêm nghiêm túc cùng lãnh đạm, Harry nghiến răng, một tay lén lút đưa ra nắm lấy tay áo Snape, dùng sức túm túm, dám đánh nhiễu Snape chuyên tâm đọc sách.
“Potter, ta giả thiết trò hiện tại nên quay về ổ sư tử chẳng khác gì ổ cẩu kia, mà không phải giống như bây giờ, ở trong phòng một vị giáo sư quấy rối! Gryffindor trừ 10 điểm! Hiện tại, Potter, cút về ổ sư tử cho ta!” Vẫn chưa biết Harry đã dọn ra tháp Gryffindor, Snape không lưu tình chút nào đuổi tên nhóc hiếu động Potter không khác gì tên cẩu giáo phụ của cậu ta ra ngoài, không hề để ý cuốn sách trong tay hắn cũng là đồ do Potter tặng.
Harry bỉu bỉu môi, ai oán nhìn vị giáo sư nào đó đuổi người vẫn luôn vô tình như cũ, từ trong lòng móc ra một túi tiền làm bằng da rồng đưa cho Snape.
“Đây là cái gì?” Snape dùng ánh mắt định lượng túi tiền trên tay cậu một chút, tiếp nhận kiểm tra chút thể trọng, có chút thất vọng, xem ra không phải là sách ( Mắt lạnh: Giáo sư, ngài thật sự là… cuốn sách của gia tộc Black kia ngài thấy còn chưa đủ sao?!)
“Một cái trong số mấy cái Hồn Khí.” Harry hời hợt nói ra những lời khiến người khác cảm thấy kinh sợ.
Snape đang chuẩn bị mở ra túi da rồng tay bỗng run run, suýt chút nữa thì làm rơi túi tiền khỏi tay. Hắn phản ứng nhanh chóng rút ra đũa phép, thành thạo quăng ra một đống thần chú cấm đoán cùng phòng hộ về chiếc túi, sau đó để túi tiền xuống bàn công tác, ánh nhìn phức tạp nhìn nó.
Sau một lát, Snape cũng không còn tâm trí nào nghiên cứu sách quý, vẻ mặt âm trầm nhìn Harry: “Potter, trò từ nơi nào có nó?! Sao trò biết được nó là Hồn Khí?!”
Khuôn mặt nhỏ của Harry như tỏa sáng, bởi vì Snape cuối cùng cũng đem sự chú ý đặt lên người cậu, mặc dù vẻ mặt Snape âm trầm, ánh mắt cũng không tốt lắm, nhưng Harry vẫn vui sướng đến quên hết những… thứ này ( Mắt lạnh: Cậu bé, nguyên lai nãi thực sự rất M!): “Con tại phòng khách của nhà cũ Black nhìn thấy cái này trưng bày trong tủ kiếng, nó là dây truyền của Slytherin, nên mới mượn về.”
“Ha, không hổ là nhà Black, ngay cả Hồn Khí của Chúa Tể Hắc Ám cũng cất giữ.” Snape thanh âm bất thiện châm chọc, “Potter, trò sao lại biết nó là Hồn Khí, ta tin tưởng với đám kiến thức nống cạn của trò căn bản không thể nhận dạng dây chuyền Slytherin, càng không thể biết bên trong nó có giấu mảnh linh hồn hay không!”
“Được rồi”, Harry bĩu môi, buông tay thành thật nói, “Con biết được tin tức là từ phương thức cũ, lần này cầu xin Black đến nhà cũ của chú ấy cũng là để trộm cái này, kế tiếp thì con mong có thể nhờ giáo sư xử lý nó, nghe nói bảo kiếm Gryffindor, răng nọc của Xà Quái còn có cái thần chú Diễm Hỏa gì đó đều có thể hủy nó… răng nọc của Xà Quái con từng thử qua, cũng đã dùng để phá hủy một cái Hồn Khí…”
“Trò cố ý đến nhà cũ Black chính là vì một thứ còn chưa thể xác định có phải Hồn Khí hay không?! Ta thật sự nên chúc mừng bên trong đầu óc trò cuối cùng đã nhét đầy nước mũi của cự quái sao?!” Sắc mặt Snape dần trở lên tương đương đáng sợ, “Trò lẽ nào cho rằng Dumbledore sau khi biết Hồn Khí là vật gì, sẽ không tìm kiếm sao? Trò cho là hắn sẽ không chú ý tới cái này sao? Trò cuối cùng còn muốn làm bao nhiêu việc khiến dumbledore đề phòng nữa?!”
“…” Trầm mặc một hồi, Harry mới chậm rãi mở miệng, “Con không hy vọng Dumbledore lại đề phòng mình, con đã tận lực dùng cách hay nhất, nếu như vậy vẫn khiến ông ấy hoài nghi thì con cũng không còn gì để nói, nhưng mà con có thể khẳng định, vô luận ông ta có dùng cách gì cũng sẽ không tìm ra được mặt dây chuyền này, vì mặt dây chuyền cũng không có ở vị trí ban đầu ông ta dự tính, nó bị người khác trộm đi nhưng chưa kịp hủy diệt. Lúc con thấy nó, biểu hiện của con Gia Tinh trong nhà Black đã chứng minh rõ ràng những điều con thấy trong mộng đều là thực, mà ở Hogwarts cũng cất giấu một cái Hồn Khí, bởi vì sợ bị chú ý, con vẫn chưa đi lấy.”
“Bị người lấy trộm mà chưa kịp hủy?!” Con mắt Snape hơi nheo lại, “Nói kỹ một chút.”
“Regulus Black, nghe nói sau khi y biết được bí mật của Voldemort thì rất sợ hãi, len lén chạy đến chỗ Voldemort giấu Hồn Khí trộm ra, gửi lại chỗ Gia Tinh thân cận mang về nhà sau liền vì bẫy rập do Voldemort bố trí bảo vệ Hồn Khí giết chết, cụ thể ra sao, con cũng không rõ lắm, nói cho cùng thì cái Hồn Khí này cuối cùng rơi vào tay một con Gia Tinh điên điên khùng khùng, chỉ một mình nó biết nhưng nó cũng sẽ không nói ra, bởi vì khi nó phát hiện cái hộp này mất tích thì cũng chỉ biết lén lút tìm kiếm.”
“Regulus Black sao?” Snape lẩm nhẩm nói, hắn nhớ mang máng đó là một vị đồng sự hướng nội luôn âm trầm không có nhiều bản lĩnh, cho dù nằm trong số Tử Thần Thực Tử, mọi người cũng bất quá là nể mặt gia tộc y mà khách khí thôi, thật sự là một người rất dễ bị người khác quên lãng, không nghĩ tới y dĩ nhiên cũng làm ra loại sự tình này.
“Trò biết những Hồn Khí khác đặt ở đâu sao? Giấu ở Hogwarts là cái gì?” Snape lấy lại bình tĩnh hỏi, thôi không hồi tưởng lại tên Tử Thần Thực Tử không mấy nổi bật kia nữa.
“Không được đầy đủ, thiên văn trong mộng cũng không nói rõ ràng những Hồn Khí ấy đặt ở đâu. Giấu tại Hogwarts là vương miện của Ravenclaw.” Harry tương đối nhu thuận hồi đáp, cậu chỉ nói ra một phần, kỳ thực cậu biết đại khái vị trí của tất cả Hồn Khí, nhưng là vì quyết định của bản thân, cậu cũng không dự định nói ra toàn bộ.
“Nói ra những gì trò biết, Potter!” Snape ngón tay vàng như sáp nến nhẹ nhàng xao mặt bàn.
“Ân… Ngoại trừ cuốn nhật ký đã bị hủy diệt, vương miện giấu tại Hogwarts, mặt dây chuyền Slytherin này, con rắn sủng vật kia con không biết ở đâu… Nhẫn con cũng không thực rõ ràng, còn một cái cúp vàng của Hufflepuff để ở Ngân Hàng Gringotts trong hầm của ai đó họ Lestrange, hình như Voldemort đem nó giao cho một người nữ nhân tên Bellatrix đến bảo quản.” Harry dùng đầu ngón tay tính toán.
“Lestrange?! Bellatrix Lestrange?!” Snape vừa nghe tới cái tên quen thuộc đôi con ngươi liền co rút một chút, “Ta biết rồi, Potter, nếu như trò còn lại chút xíu lý trí nào có thể nhận biết những lời vừa nói quan trọng bao nhiêu, dù chỉ chút ít, cũng nên biết không được làm gì bất cẩn dưới mũi Dumbledore, hiểu chưa? Còn có, chuyện mấy cái Hồn Khí còn lại trò hay nhất cũng không nên dùng tinh thần Gryffindor của mình làm cái gì, nếu như trò thực sự không muốn để người khác nắm được tiểu bí mật của mình.”
Dưới khí thế của Snape Harry không ngừng gật đầu, biểu thị cậu kỳ thực rất nghe lời cùng nhu thuận.
Snape hồ nghì nhìn thoáng qua khuôn mặt Harry gần đây bỗng nhu thuận rất nhiều, nhíu nhíu mày, phất tay đem Harry đuổi ra khỏi lãnh địa của mình.
~~Hết chương 33~~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook