Nếu Như Harry Xem Qua Sh Đồng Nghiệp Văn
-
Chương 23
Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng chốc Halloween- ngày mà tất cả học trò luôn mong mỏi đã tới, hưng phấn nhất chính là đám học sinh năm ba, bởi vì… ngày này sẽ là lần đầu tiên bọn họ được đi thăm làng Hogsmeade.
“Hogsmeade, nghe nói tiệm kẹo Công Tước Mật là nơi tuyệt vời nhất!” Ron hoàn toàn mê mẩn trong đám ảo mộng của bản thân, y ngồi ở phòng sinh hoạt chung cùng mọi người đợi thời gian xuất hành, “Kem hình cầu, được cho là loại kem có hương vị đáng nhớ nhất trong tiết trời mùa đông như thế này, có thể hưởng thụ cảm giác mát lạnh mà không khiến ngươi cảm thấy lạnh, hay bút lông ngỗng bọc đường ngươi có thể ở trong lớp ngậm nó hoặc ngồi bên Hắc hồ ngoạn ngoạn chút ——”
“Đúng vậy, ta từng đọc được nó qua cuốn 《 Cổ tích giới Phù Thủy 》, nó nói Hogsmeade là ngôi làng duy nhất tại nước Anh không có một người muggle nào sinh sống, nó hoàn toàn là một ngôi làng phù thủy. Có người nói Hogsmeade được lập lên cùng lúc với Hogwarts, tương truyền có một vị pháp sư vô cùng vĩ đại lúc đó đã tạo ra ngôi làng để bảo vệ các pháp sư phù thủy trốn tránh khỏi sự săn lùng của muggle, cùng thời điểm đó bốn vị sáng lập ra Hogwarts ngày nay cũng đã đạt thành hiệp nghị, cái này trong 《 Hogwarts một lịch sử 》cũng từng nhắc qua…” Hermione ngay lập tức nói ra những gì mình biết.
“Haizz, Hermione, đừng nói lung tung! Muggle làm sao có thể làm gì pháp sư, pháp sư lại càng không có khả năng trốn tránh muggle, ta không biết ngươi đọc ở đâu ra nhưng ngươi sẽ không ngốc đến mức tin tưởng nó đi?!” Ron phất phất tay, cắt lời Hermione, “Harry, ngoại trừ tiêm Công Tước Mật, còn có tiệm giỡn Zonko rất đáng ghé xem!”
“Xin lỗi, Ron. Buổi sáng ta nghĩ một mình đi dạo, chúng ta buổi trưa gặp lại ở quán Ba Cây Chổi thuận tiện ăn bữa trưa tại đó nhé, sau đó buổi chiều tham quan tiệm Công Tước Mật cùng tiệm giỡn Zonko, thế nào?” Harry biểu tình có chút áy náy, cậu buổi sáng còn có một cuộc hẹn quan trọng, cũng không thể để cho hai người bọn họ biết.
“Vì sao? Mọi người cùng nhau đi không phải thú vị hơn sao?” Ron nhíu mày, có chút không hiểu mà gặng hỏi, “Harry, gần nhất ngươi làm sao vậy?! Đầu tiên là không biết uống nhầm thuốc gì mà trở nên chăm chỉ học bài, buổi tối thì trước giờ tiêu cấm luôn không thể thấy mặt ngươi, hơn nữa thường xuyên đến thư viện không phải để làm bài thì cũng là tra tư liệu. Trời ơi, Harry, ngươi sắp thành mọt sách rồi! Sau đó còn rời khỏi đội Quidditch, Merlin, là Quidditch a! Lý do của ngươi cư nhiên là cần dành nhiều thời gian hơn cho học tập?! Tuy rằng ta thật vui khi ngươi đem Nimbus 2000 cho ta mượn, nhưng mà ngươi đến tột cùng là bị sao vậy?! Ngươi biết Wood thất vọng cỡ nào không? Ngươi là tầm thủ giỏi nhất đội nhà có! Hiện tại ngươi còn muốn một người dạo chơi Hogsmeade, vì sao không đi cùng chúng ta, Harry, đến tột cùng là vì sao?!”
Harry có chút giật mình, không nghĩ tới Ron nhẫn nhịn nhiều chuyện đến như vậy, nhưng mà cho dù là tốt nhất bằng hữu thì cậu vẫn cần có thời gian riêng cho mình chứ?! Hay là nói, Ron chính là bất mãn việc cậu rời khỏi đội bóng Quidditch sao?!
“Ron, ta thực sự là nghĩ muốn chú tâm vào học tập nên mới rời khỏi đội bóng, bởi vì ta không có ý định sau khi tốt nghiệp đi làm cầu thủ Quidditch.” Harry cố gắng để Ron tin tưởng lời cậu nói, đáng tiếc hiệu quả không mấy khả quan, Ron cho rằng Harry thiếu thành khẩn liền ly khai phòng sinh hoạt chung, xem ra đối với việc Harry dễ dàng rời khỏi đội bóng như vậy trong khi bản thân Ron luôn mơ tưởng được vào đội bóng khiến y rất không vui, chỉ là tình bạn khiến y phải… mang những bất mãn này đè nén trong lòng, mà hôm nay Harry đề nghị muốn một mình tham quan Hogsmeade đã trở thành giọt nước làm tràn ly.
“Tuy rằng Ron nói có chút quá đáng, thích học tập là chuyện tốt, nhưng mà Harry, học kỳ này ngươi thật không thích hợp!” Hermione thở dài nhìn Harry nói.
“Rất xin lỗi, khiến ngươi lo lắng. Ta rời khỏi đội bóng chỉ là nghĩ đến vừa chú tâm học tập lại vừa huấn luyện cùng đội bóng thật sự là bị mệt chết, vì sao ta đột nhiên có hứng thú học tập, đó là ta không muốn giống cha ta cùng bằng hữu của ông ngày xưa nơi nơi gây rắc rối.” Harry nói ra một phần lý do, chuyện phát sinh giữa phụ thân cậu cùng bằng hữu của ông khiến cậu bắt đầu nghi ngờ tình hữu nghị của Gryffindor, mà trải qua hết tâm tình nóng lạnh của mọi người sau cậu sẽ không bao giờ… u mê trong ánh nhìn sùng bái nữa, tuy rằng cậu vẫn muốn thỉnh thoảng bay lượn trên bầu trời nhưng đối với Quidditch đã không còn mấy nhiệt tình, học Độc Dược cùng Phòng chống Nghệ Thuật Hắc Ám đã tốn không ít thời gian bởi cậu rất muốn từ trong những lời châm chọc của Snape nghe ra một chút tán thưởng, cậu khẳng định bản thân có thể làm được.
“Harry, không nên như vậy, điều này cũng không phải lỗi của ngươi!” Hermione cũng từng nghe Harry giải thích một lần như vậy, chỉ là cô không nghĩ tới… những chuyện này ảnh hưởng đến Harry lớn như vậy.
“Hermione, đừng lo lắng, ta chỉ là trưởng thành mà thôi”, Harry nở nụ cười an ủi cô, chỉ có cô mới vì cậu mà lo lắng như vậy, “Ta nghĩ một mình dạo quanh Hogsmeade là vì nghe nói ở đó có một tiệm bán trang phục, ta cần tới đó mua một chút y phục cùng đồ mặc hàng ngày, ngươi cũng biết tại nhà dì dượng ta chỉ mặc toàn đồ cũ của Dudley, nói thật thì đám quần áo đó rất không vừa người. Ta nghĩ đi Hogsmeade có cơ hội nên mua thêm một ít, mà Ron về chyện… này rất mẫn cảm, ta không muốn khiến cậu ấy cảm thấy khổ sở, hơn nữa ta còn muốn đến nhà Bưu Cú nhìn xem nơi đó đặt hàng bằng cú như thế nào. Ta làm Ron mất đi sủng vật, Giáng Sinh năm nay ta nghĩ mua một sủng vật tặng cậu ấy làm quà, cài này tạm thời ta không muốn Ron biết.”
“Harry” Hermione nghe xong Harry nói rất cảm động, nhưng cô căn bản không nghĩ tới những… điều này chỉ là Harry mượn cớ, tuy rằng trong kế hoạch của Harry thực sự có những điều này, “Ngươi yên tâm, trưa nay ta nhất định sẽ dẫn Ron đến quán Ba Cây Chổi chờ ngươi.”
“Cám ơn, Hermione.” Harry nghĩ hiện tại Hermione làm bạn tựa hồ càng phù hợp cậu hơn, “Được rồi, nếu ngươi đối với một gia tộc lâu đời trong giới Pháp Thuật cảm thấy hứng thú, ngươi có muốn vượt qua lễ Giáng Sinh ở nhà cũ dòng họ Black không? Nghe nói nơi đó có rất nhiều vật phẩm ma pháp kỳ diệu.”
“Thật sự sao?!” Tiểu pháp sư ánh mắt tỏa sáng nhìn cậu, khẩn thiết hồi đáp, “Đương nhiên, ta rất vinh hạnh! Harry, thực sự rất cảm tạ ngươi, hay là ta nhân lúc đó viết một cái luận văn, không được, ta đi trước, ta phải tra một ít tư liệu…”
Nhìn Hermione vừa lẩm bẩm vừa ly khai, Harry rất muốn nhắc cô sắp tới giờ đi thăm quan làng Hogsmeade, nhưng suy nghĩ một chút thấy vẫn là quên đi, ký túc xá của nữ nam sinh không thể vào được. Hai người bạn tốt không ở bên người, Harry đứng dậy đi lên phòng ngủ, lấy áo tàng hình từ trong rương ra cất trong người, nhìn một chút thời gian, lúc này mới đứng dậy đi hướng Hogwarts đại môn, bọn họ cần cưỡi xe ngựa đến Hogsmeade.
Tùy tiện tìm một chiếc đã ngồi vài người Hufflepuff đi vào, bởi chuyện cậu rời khỏi đội Quidditch nên gần đây mọi người trong Gryffindor đối xử với cậu rất lãnh đạm, hay là do trước đây Harry nghĩ ngời nhiều quá, luôn nỗ lực tìm cách lấy lòng những người đó, còn bây giờ Harry nghĩ ngợi thoải mái hơn, mọi càng không quan tâm chú ý thì cậu càng dễ dàng đến hầm mà không sợ bị phát hiện, thỉnh thoảng cùng Malfoy nói chuyện đôi câu cũng sẽ không đột nhiên có người lao tới nói cái gì Slytherin tà ác các loại.
Đến được Hogsmeade, Harry đi vào một ngõ nhỏ không người chú ý, lấy ra áo tàng hình mặc vào, cố gắng tránh cho đụng chạm người khác mà vẫn phải đi đến cửa hiệu Công Tước Mật đang người ra người vào tấp nập. Rất dễ dàng nhìn thấy một đầu tóc bạc kim, nhưng cũng vất vả lắm mới đến gần được Draco, Harry nhẹ nhàng lôi kéo góc áo Draco.
Chính đang buồn chán mà dẫn theo Crabbe cùng Goyle cuống tiệm Công Tước Mật, Draco ghét bỏ nhìn đám Gryffindor cùng Hufflepuff, biết biết môi, nếu như đều không phải phụ thân đưa ra cái phân phó cổ quái này y cũng sẽ không đứng lại chỗ ồn ào này, chết tiệt, y phục của mình sớm hay muộn cũng bị đám này chen lấn cho nhăn nheo mất thôi! Đột nhiên y cảm thấy có người kéo góc áo mình, ai to gan như vậy!? Draco giương cao cằm nhìn quanh bốn phía, nhưng lại thấy phía sau ngoại trừ hai dáng người to lớn Crabbe cùng Goyle sẽ không còn ai lại gần. Y híp mắt suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói: “Potter?!” Sau đó y phục lại bị lôi kéo một chút.
Chứng thực xong suy đoán của mình Draco đối hai người đồng hành phất tay, “Các ngươi cứ ở lại chọn thứ mình thích, ta ra ngoài dạo chút, ở đây thật quá ngột ngạt! Các ngươi mua đồ xong đứng ở cửa chờ ta.”
Mang theo Harry rời khỏi tiệm Công Tước Mật sau, Draco nhíu mày: “Áo tàng hình?!”
“Malfoy, không nghĩ tới ngươi đoán ra được.” Harry nhẹ giọng hồi đáp, người trên đường vẫn rất đông đúc ồn ào nhưng là cậu vẫn cố hạ thấp giọng khi nói, bây giờ vẫn phải cẩn thận không để bị người phát hiện.
“Hư, đây là chuyện đương nhiên, không phải sao?” Draco kiêu ngạo ngẩng cao đầu, “Được rồi, theo sát ta!”
Draco mang Harry tới một văn phòng phẩm bán… bút lông chim độc quyền tại làng Hogsmeade, lại đi lên lầu hai, cửa hiệu này thực ra là sản nghiệp của nhà Malfoy, mà gia chủ Malfoy đang một mình ngồi trong phòng nhỏ chậm rãi dùng trà.
~~Hết chương 23~~
“Hogsmeade, nghe nói tiệm kẹo Công Tước Mật là nơi tuyệt vời nhất!” Ron hoàn toàn mê mẩn trong đám ảo mộng của bản thân, y ngồi ở phòng sinh hoạt chung cùng mọi người đợi thời gian xuất hành, “Kem hình cầu, được cho là loại kem có hương vị đáng nhớ nhất trong tiết trời mùa đông như thế này, có thể hưởng thụ cảm giác mát lạnh mà không khiến ngươi cảm thấy lạnh, hay bút lông ngỗng bọc đường ngươi có thể ở trong lớp ngậm nó hoặc ngồi bên Hắc hồ ngoạn ngoạn chút ——”
“Đúng vậy, ta từng đọc được nó qua cuốn 《 Cổ tích giới Phù Thủy 》, nó nói Hogsmeade là ngôi làng duy nhất tại nước Anh không có một người muggle nào sinh sống, nó hoàn toàn là một ngôi làng phù thủy. Có người nói Hogsmeade được lập lên cùng lúc với Hogwarts, tương truyền có một vị pháp sư vô cùng vĩ đại lúc đó đã tạo ra ngôi làng để bảo vệ các pháp sư phù thủy trốn tránh khỏi sự săn lùng của muggle, cùng thời điểm đó bốn vị sáng lập ra Hogwarts ngày nay cũng đã đạt thành hiệp nghị, cái này trong 《 Hogwarts một lịch sử 》cũng từng nhắc qua…” Hermione ngay lập tức nói ra những gì mình biết.
“Haizz, Hermione, đừng nói lung tung! Muggle làm sao có thể làm gì pháp sư, pháp sư lại càng không có khả năng trốn tránh muggle, ta không biết ngươi đọc ở đâu ra nhưng ngươi sẽ không ngốc đến mức tin tưởng nó đi?!” Ron phất phất tay, cắt lời Hermione, “Harry, ngoại trừ tiêm Công Tước Mật, còn có tiệm giỡn Zonko rất đáng ghé xem!”
“Xin lỗi, Ron. Buổi sáng ta nghĩ một mình đi dạo, chúng ta buổi trưa gặp lại ở quán Ba Cây Chổi thuận tiện ăn bữa trưa tại đó nhé, sau đó buổi chiều tham quan tiệm Công Tước Mật cùng tiệm giỡn Zonko, thế nào?” Harry biểu tình có chút áy náy, cậu buổi sáng còn có một cuộc hẹn quan trọng, cũng không thể để cho hai người bọn họ biết.
“Vì sao? Mọi người cùng nhau đi không phải thú vị hơn sao?” Ron nhíu mày, có chút không hiểu mà gặng hỏi, “Harry, gần nhất ngươi làm sao vậy?! Đầu tiên là không biết uống nhầm thuốc gì mà trở nên chăm chỉ học bài, buổi tối thì trước giờ tiêu cấm luôn không thể thấy mặt ngươi, hơn nữa thường xuyên đến thư viện không phải để làm bài thì cũng là tra tư liệu. Trời ơi, Harry, ngươi sắp thành mọt sách rồi! Sau đó còn rời khỏi đội Quidditch, Merlin, là Quidditch a! Lý do của ngươi cư nhiên là cần dành nhiều thời gian hơn cho học tập?! Tuy rằng ta thật vui khi ngươi đem Nimbus 2000 cho ta mượn, nhưng mà ngươi đến tột cùng là bị sao vậy?! Ngươi biết Wood thất vọng cỡ nào không? Ngươi là tầm thủ giỏi nhất đội nhà có! Hiện tại ngươi còn muốn một người dạo chơi Hogsmeade, vì sao không đi cùng chúng ta, Harry, đến tột cùng là vì sao?!”
Harry có chút giật mình, không nghĩ tới Ron nhẫn nhịn nhiều chuyện đến như vậy, nhưng mà cho dù là tốt nhất bằng hữu thì cậu vẫn cần có thời gian riêng cho mình chứ?! Hay là nói, Ron chính là bất mãn việc cậu rời khỏi đội bóng Quidditch sao?!
“Ron, ta thực sự là nghĩ muốn chú tâm vào học tập nên mới rời khỏi đội bóng, bởi vì ta không có ý định sau khi tốt nghiệp đi làm cầu thủ Quidditch.” Harry cố gắng để Ron tin tưởng lời cậu nói, đáng tiếc hiệu quả không mấy khả quan, Ron cho rằng Harry thiếu thành khẩn liền ly khai phòng sinh hoạt chung, xem ra đối với việc Harry dễ dàng rời khỏi đội bóng như vậy trong khi bản thân Ron luôn mơ tưởng được vào đội bóng khiến y rất không vui, chỉ là tình bạn khiến y phải… mang những bất mãn này đè nén trong lòng, mà hôm nay Harry đề nghị muốn một mình tham quan Hogsmeade đã trở thành giọt nước làm tràn ly.
“Tuy rằng Ron nói có chút quá đáng, thích học tập là chuyện tốt, nhưng mà Harry, học kỳ này ngươi thật không thích hợp!” Hermione thở dài nhìn Harry nói.
“Rất xin lỗi, khiến ngươi lo lắng. Ta rời khỏi đội bóng chỉ là nghĩ đến vừa chú tâm học tập lại vừa huấn luyện cùng đội bóng thật sự là bị mệt chết, vì sao ta đột nhiên có hứng thú học tập, đó là ta không muốn giống cha ta cùng bằng hữu của ông ngày xưa nơi nơi gây rắc rối.” Harry nói ra một phần lý do, chuyện phát sinh giữa phụ thân cậu cùng bằng hữu của ông khiến cậu bắt đầu nghi ngờ tình hữu nghị của Gryffindor, mà trải qua hết tâm tình nóng lạnh của mọi người sau cậu sẽ không bao giờ… u mê trong ánh nhìn sùng bái nữa, tuy rằng cậu vẫn muốn thỉnh thoảng bay lượn trên bầu trời nhưng đối với Quidditch đã không còn mấy nhiệt tình, học Độc Dược cùng Phòng chống Nghệ Thuật Hắc Ám đã tốn không ít thời gian bởi cậu rất muốn từ trong những lời châm chọc của Snape nghe ra một chút tán thưởng, cậu khẳng định bản thân có thể làm được.
“Harry, không nên như vậy, điều này cũng không phải lỗi của ngươi!” Hermione cũng từng nghe Harry giải thích một lần như vậy, chỉ là cô không nghĩ tới… những chuyện này ảnh hưởng đến Harry lớn như vậy.
“Hermione, đừng lo lắng, ta chỉ là trưởng thành mà thôi”, Harry nở nụ cười an ủi cô, chỉ có cô mới vì cậu mà lo lắng như vậy, “Ta nghĩ một mình dạo quanh Hogsmeade là vì nghe nói ở đó có một tiệm bán trang phục, ta cần tới đó mua một chút y phục cùng đồ mặc hàng ngày, ngươi cũng biết tại nhà dì dượng ta chỉ mặc toàn đồ cũ của Dudley, nói thật thì đám quần áo đó rất không vừa người. Ta nghĩ đi Hogsmeade có cơ hội nên mua thêm một ít, mà Ron về chyện… này rất mẫn cảm, ta không muốn khiến cậu ấy cảm thấy khổ sở, hơn nữa ta còn muốn đến nhà Bưu Cú nhìn xem nơi đó đặt hàng bằng cú như thế nào. Ta làm Ron mất đi sủng vật, Giáng Sinh năm nay ta nghĩ mua một sủng vật tặng cậu ấy làm quà, cài này tạm thời ta không muốn Ron biết.”
“Harry” Hermione nghe xong Harry nói rất cảm động, nhưng cô căn bản không nghĩ tới những… điều này chỉ là Harry mượn cớ, tuy rằng trong kế hoạch của Harry thực sự có những điều này, “Ngươi yên tâm, trưa nay ta nhất định sẽ dẫn Ron đến quán Ba Cây Chổi chờ ngươi.”
“Cám ơn, Hermione.” Harry nghĩ hiện tại Hermione làm bạn tựa hồ càng phù hợp cậu hơn, “Được rồi, nếu ngươi đối với một gia tộc lâu đời trong giới Pháp Thuật cảm thấy hứng thú, ngươi có muốn vượt qua lễ Giáng Sinh ở nhà cũ dòng họ Black không? Nghe nói nơi đó có rất nhiều vật phẩm ma pháp kỳ diệu.”
“Thật sự sao?!” Tiểu pháp sư ánh mắt tỏa sáng nhìn cậu, khẩn thiết hồi đáp, “Đương nhiên, ta rất vinh hạnh! Harry, thực sự rất cảm tạ ngươi, hay là ta nhân lúc đó viết một cái luận văn, không được, ta đi trước, ta phải tra một ít tư liệu…”
Nhìn Hermione vừa lẩm bẩm vừa ly khai, Harry rất muốn nhắc cô sắp tới giờ đi thăm quan làng Hogsmeade, nhưng suy nghĩ một chút thấy vẫn là quên đi, ký túc xá của nữ nam sinh không thể vào được. Hai người bạn tốt không ở bên người, Harry đứng dậy đi lên phòng ngủ, lấy áo tàng hình từ trong rương ra cất trong người, nhìn một chút thời gian, lúc này mới đứng dậy đi hướng Hogwarts đại môn, bọn họ cần cưỡi xe ngựa đến Hogsmeade.
Tùy tiện tìm một chiếc đã ngồi vài người Hufflepuff đi vào, bởi chuyện cậu rời khỏi đội Quidditch nên gần đây mọi người trong Gryffindor đối xử với cậu rất lãnh đạm, hay là do trước đây Harry nghĩ ngời nhiều quá, luôn nỗ lực tìm cách lấy lòng những người đó, còn bây giờ Harry nghĩ ngợi thoải mái hơn, mọi càng không quan tâm chú ý thì cậu càng dễ dàng đến hầm mà không sợ bị phát hiện, thỉnh thoảng cùng Malfoy nói chuyện đôi câu cũng sẽ không đột nhiên có người lao tới nói cái gì Slytherin tà ác các loại.
Đến được Hogsmeade, Harry đi vào một ngõ nhỏ không người chú ý, lấy ra áo tàng hình mặc vào, cố gắng tránh cho đụng chạm người khác mà vẫn phải đi đến cửa hiệu Công Tước Mật đang người ra người vào tấp nập. Rất dễ dàng nhìn thấy một đầu tóc bạc kim, nhưng cũng vất vả lắm mới đến gần được Draco, Harry nhẹ nhàng lôi kéo góc áo Draco.
Chính đang buồn chán mà dẫn theo Crabbe cùng Goyle cuống tiệm Công Tước Mật, Draco ghét bỏ nhìn đám Gryffindor cùng Hufflepuff, biết biết môi, nếu như đều không phải phụ thân đưa ra cái phân phó cổ quái này y cũng sẽ không đứng lại chỗ ồn ào này, chết tiệt, y phục của mình sớm hay muộn cũng bị đám này chen lấn cho nhăn nheo mất thôi! Đột nhiên y cảm thấy có người kéo góc áo mình, ai to gan như vậy!? Draco giương cao cằm nhìn quanh bốn phía, nhưng lại thấy phía sau ngoại trừ hai dáng người to lớn Crabbe cùng Goyle sẽ không còn ai lại gần. Y híp mắt suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói: “Potter?!” Sau đó y phục lại bị lôi kéo một chút.
Chứng thực xong suy đoán của mình Draco đối hai người đồng hành phất tay, “Các ngươi cứ ở lại chọn thứ mình thích, ta ra ngoài dạo chút, ở đây thật quá ngột ngạt! Các ngươi mua đồ xong đứng ở cửa chờ ta.”
Mang theo Harry rời khỏi tiệm Công Tước Mật sau, Draco nhíu mày: “Áo tàng hình?!”
“Malfoy, không nghĩ tới ngươi đoán ra được.” Harry nhẹ giọng hồi đáp, người trên đường vẫn rất đông đúc ồn ào nhưng là cậu vẫn cố hạ thấp giọng khi nói, bây giờ vẫn phải cẩn thận không để bị người phát hiện.
“Hư, đây là chuyện đương nhiên, không phải sao?” Draco kiêu ngạo ngẩng cao đầu, “Được rồi, theo sát ta!”
Draco mang Harry tới một văn phòng phẩm bán… bút lông chim độc quyền tại làng Hogsmeade, lại đi lên lầu hai, cửa hiệu này thực ra là sản nghiệp của nhà Malfoy, mà gia chủ Malfoy đang một mình ngồi trong phòng nhỏ chậm rãi dùng trà.
~~Hết chương 23~~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook