Nhuệ Dương chạy mấy vòng thành phố, rồi chạy suốt đêm về thẳng chỗ cậu đang ở.

Về đến nhà thì trời cũng đã sáng, cậu chạy xe cả một đêm, mệt mỏi không chịu được, tùy tiện tắm rửa một tí, còn chưa kịp nghĩ về cuộc gặp gỡ vô tình với Châu Sưởng thì điện thoại đã reo lên một hồi chuông dài.

Người gọi đến là công an khu vực ở nhà cũ, có lẽ đã xảy ra chuyện gì.

Nhà ở quê cậu cũng đã cũ lắm rồi, ở đó đa phần là người gia sinh sống, thanh niên lớn lên ở đó học xong đều đi khắp các nơi làm việc sinh sống. Buổi tối mùa đông thật lạnh, một số gia đình vì tiết kiệm tiền, không dùng đến máy điều hòa nên nhóm lò than cũ để sưởi ấm. Hàng xóm ngay sát vát nhà cậy vì quên tắt lửa cả một buổi tối, bình thường thì cũng không có chuyện gì, nhưng hôm nay gió lại thổi rất to. Lửa cứ như thế mà hắt qua nhà cậu rất nhanh thiêu rụi sạch.

Ba năm nay lần đầu tiên Châu Sưởng mới có một giấc ngủ thật an ổn. Trong mơ anh thấy cậu đã không còn lạnh mặt mà đối với anh đã nở một nụ cười dù chỉ là một chút, tựa như thời gian trước khi họ sống cùng nhau.

Châu Sưởng ôm chăn, cùng cười cười theo, khóe mắt có chút ướt. Kiếp này, nếu chia tay như vậy, thật là đáng tiếc.

Anh tăng ca liên tục hai ngày, xử lý hết công việc đang dở dang, xin nghỉ phép hai ngày. Liền lái xe đi đến thành phố cậu đang ở. Chỉ cần có một chút hy vong, anh cũng sẽ vững chắc năm lấy. Năm đó nếu không phải người đó quyết liệt muốn đoạn tuyệt tất cả với anh, thì làm sao anh có thể dễ dàng buông tay mà rời đi như vậy.

Chỉ là khi đến nơi Châu Sưởng không tìm thấy cậu, đợi chờ rất lâu liền hỏi nhân viên ở đó thì mới biết cậu đã về quê nhà rồi.

Anh một giây cũng không muốn chậm trễ, anh thực sự rất muốn gặp cậu, dù chỉ là đứng xa nhìn cậu. Anh cũng biết chuyện này không thể gấp gáp được nhưng ít nhất anh muốn cậu biết anh vẫn còn yêu cậu rất nhiều, anh không có ai khác không hề thay đổi.

Nhưng đợi chờ anh ở quê lại là một căn nhà đã bị thiêu rụi, đại hỏa đêm qua đã khiến cho bầu không khí bây giờ cực kì bụi bậm, người nhân viên dọn dẹp vệ sinh phải mang mấy lớp khẩu trang.

Châu Sưởng không chạy xe đến trước nhà mà dừng ở ngoài bãi đầu xe, rút chìa khóa vội vàng chạy đến. Tuy rằng anh đến đây không thường xuyên nhưng chỉ cần nhìn là anh cũng nhận ra là nhà cũ của Nhuệ Dương, toàn bộ tường ngoài bị hun khói đen như mực, cửa sổ sớm bị đốt rụi không cần đi vào anh cũng tưởng tượng ra được cảnh tượng bên trong vô cùng thê thảm. Trong tâm anh đột nhiên trầm lại một chốc, cầm điện thoại lên mới nhớ ra đến số điện thoại của cậu anh cũng không có. Anh đành phải ngồi bên ven đường chờ  một lúc, cũng chẳng thấy ai liền chạy đến xung quanh hỏi thăm, mới biết được cậu đang ở đồn công an, sau khi hỏi địa chỉ chính xác liền chạy tới.

Vừa đến cửa đồn công an thì thấy Nhuệ Dương từ bên trong đi ra.

Trông cậu sắc mặt tái nhợt, hai con mắt tràn đầy tơ máu, còn lún phún râu vì mấy ngày không cạo, thoạt nhìn cũng biết mất ngày nay chắc chắn không được nghỉ ngơi tốt, vừa mệt vừa buồn ngủ.

Nhuệ Dương ra khỏi cửa một lúc mới nhìn thấy anh đang đứng ở đó, cậu mệt mỏi vuốt mặt ” Sao anh lại tới đây?” nói xong cũng đứng dựa vào cửa, cúi đầu hút điếu thuốc trên tay.

Thanh âm có chút khàn khàn, khiến cho  Châu Sưởng tự nhiên lại cảm thấy cực kì đau lòng.

Châu Sưởng hít một hơi thật sâu, anh thầm nghĩ muốn ôm chặt cậu, trong lòng nghĩ vậy anh liền hành động như vậy. Anh giữ chặt vai Nhuệ Dương, kéo cậu dựa trên vai mình không nói một câu mà ôm chặt cậu.

Nhuệ Dương cũng không muốn đẩy anh ra, từ từ nhắm mắt yên lặng mà dựa vào anh. Cúi mặt khiến anh không nhìn rõ, khóe mắt cậu đỏ ửng lên, căn nhà mẹ cậu để lại cũng đã không còn nữa. Tuy rằng Nhuệ Dương không nói ra, nhưng việc Châu Sưởng đến cũng khiến tâm cậu ổn định lên rất nhiều, như là đột nhiên có một nơi để dựa vào.

Trên đường về nhà, Châu Sưởng chỉ lẳng lặng đi theo sau lưng cậu, một bụng lời an ủi khi nhìn thấy cậu anh không thể thốt ra được dù chỉ một câu, anh chỉ muốn ở bên cạnh cậu lúc này.

Trong nhà tối đen, cậu bước vào,  đồ đạc trong phòng ngủ của mẹ cậu đã không còn hình dạng như trước. Nhuệ Dương đứng trước tủ quần áo, tìm thấy album ảnh hồi xưa ở nhà, tấm hình chụp mẹ cậu lúc trẻ bị cháy chỉ còn một nữa. Cậu thận trọng lấy ra, quỳ xuống lấy áo lau thật sạch liền cất vào ví của mình.

Châu Sưởng quỳ bên cạnh nhìn cậu, trong hình người phụ nữ có cặp chân mày tinh xảo rất giống Nhuệ Dương, khác hẳn với tấm hình trắng đen trên tấm bia mà anh đã từng thấy.

Anh đặt tay lên vai cậu bóp nhẹ, Nhuệ Dương cúi đầu, lúc nói chuyện thanh âm có chút nghẹn ngào ” Lúc còn nhỏ em đã không có ba, mẹ em cũng không lấy ai, một mình mẹ nuôi em lớn, tưởng như thêm vài năm nữa có thể hưởng phước tuổi già, kết quả lại bị bệnh rồi mất”. Cậu nhắm mắt ” Cũng bị bệnh giống em, nhưng lúc đó điều kiện không tốt như bây giờ, trong nhà lại không có tiền, không thể làm phẫu thuật. Lúc còn sống thì em là gánh nặng của bà, người đi rồi đến căn nhà bà để lại em cũng không giữ được.”

Nghe Nhuệ Dương nói, Châu Sưởng thương tâm đến khó chịu, anh nhớ lại thời gian lúc cậu chờ đợi kết quả sức khỏe, thì cả ngày lúc nào anh cũng chạy đi tìm Tống Dương. Khi đó con người này tuyệt vọng đến mức nào, thậm chí anh còn đâm thêm một dao vào tâm cậu khiến cho cậu không còn lối thoát.

Châu Sưởng nhẹ nhàng xoa tóc cậu, đem cậu vùi vào lồng ngực mình ” Đây là ngoài ý muốn, không thể trách em được”

Nhuệ Dương cũng khôgn nói thêm gì, anh cảm nhận được đôi vai nhỏ của cậu khẽ run lên, ôm chặt lấy cậu vào lòng, phần áo trước ngực anh ướt một mảnh.

Châu Sưởng nghiêng mặt nhìn cậu, khẽ vuốt tóc cậu, anh lúc nay cũng không có cách nào nói những tâm sự từ đáy lòng mình, anh không muốn tạo thêm áp lực cho Nhuệ Dương. cũng không có tâm trạng suy nghĩ về những gút mắc trong chuyện tình cảm của hai người, anh chỉ muốn ở bên cậu, không để cậu giống như mấy năm trước, chỉ vì không có lý do sinh tồn nên đi đến bước đường tuyệt vọng đó.

Đợi đến lúc ra khỏi nhà trời cũng đã tối, Nhuệ Dương cũng không muốn nhắc anh về nhà, đương nhiên anh cũng sẽ không nói đến chuyện đó, im lặng đi theo cậu đến khách sạn, mỗi người thuê một phòng.

Nhuệ Dương mất ngày nay mệt mỏi không chịu được, về đến phòng tắm rửa sơ liền leo lên giường ngủ. Châu Sưởng ở ngay phòng sát bên. Anh yên lặng nghe tiếng nước tí tách vang lên ở phòng bên kia, nghe âm thanh đi tới đi lui cũng phòng bên kia, tiếc nuối nhắm mắt lại, đối với anh mà nói, biết được người kia ở sát bên, nghe thấy âm thanh của người đó, trong lòng anh đã cảm thấy rất thỏa mãn, hưng phấn tràn trề.

Sang đến ngày hôm sau, mọi thủ tục cũng đã giải quyết ổn thỏa, Nhuệ Dương cũng phải về xem tiệm của mình. Cả hai cùng lái xe về, đi đến đoạn ngã ba về hai thành phố thì Châu Sưởng theo quán tính muốn đi theo Nhuệ Dương về nhà cậu. Châu Sưởng vừa đánh lái theo thì xe của cậu ở phía trước từ từ dừng lại. Cậu mở cửa sổ, anh vội dừng xe chạy qua xem có chuyện gì.

Nhuệ Dương vừa định xuống xe nhìn thấy anh đang chạy tới thì cũng ngồi chờ anh.

” Cảm ơn anh”

Châu Sưởng chống tay ở thành xe, cúi người nhìn cậu có chút không yên lòng ” Để anh đưa em về”

Cậu cười nhẹ ” Không cần đâu, em không sao, không muốn cản trở thời gian của anh”

Châu Sưởng còn muốn kiên trì nói tiếp đột nhiên nhớ ra cậu còn có người ở phía đó chờ, cũng không phải chỉ có mình anh, cười khổ ” Vậy em đi cẩn thận”

Nhuệ Dương gật gật đầu

Châu Sưởng vuốt tóc hỏi, ý tứ muốn thăm dò: Trong nhà có chuyện lớn như vậy mà người kia không đi cùng em sao?”

Cậu mở mắt lớn nhìn anh, nghĩ một lúc mới ý thức được người mà Châu Sưởng đang đề cập tới, cậu nhún vai ” em chỉ có một mình”

Châu Sưởng chậm rãi nở nụ cười, rất vui mừng nhưng phải cố gắng giấu đi, nhìn trông rất hài hước.

Nhuệ Dương vẫy tay chào anh ” Em đi trước”

Châu Sưởng đứng thẳng người nhìn cậu đi một đoạn mới lên xe trở về. Anh hít một hơi thật sâu, lâu rồi không có tâm trạng vui như vậy, từng bước từng bước cẩn thẩn, tuy là nghĩ đến con đường phía trước rất nhiều trông gai nhưng cơ bản vẫn không ngăn được khóe miệng đang tươi cười của anh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương