Nếu Như Chúng Ta Dừng Lại Ở Thời Niên Thiếu Thanh Xuân
-
Chương 63: Tháng sáu cuối cùng
Sự tình trong đoạn thời gian kia Mục Xán cũng không dám nhớ lại nữa, mỗi lần nhớ đến đều chỉ có đau đớn.
May mà cậu đã sớm cô độc thành quen, chỉ cần đem nội tâm vững vàng mà cố thủ, là có thể không cần phải quan tâm tới những huyên náo bên ngoài.
Có đôi khi cậu cảm thấy bản thân đã trở thành một cái xác không hồn, cả người chính là một cái máy học tập hình người, ngoài đọc sách ra không có bất cứ chuyện gì khác có thể làm, cũng không có bất cứ chuyện gì muốn làm. Luôn luôn là một loại thanh thanh thản thản mà qua loa cho xong chuyện, tất cả phiền muộn rối ren đều bị gạt ra ngoài đầu óc. Nếu như nhớ lại, nhất định không chịu đựng được, chỉ có thể buộc lòng phải ngẩng cao đầu về phía trước.
Đợt thi vào đại học tới gần, học tập càng ngày càng căng thẳng, thi thử cũng càng ngày càng nhiều.
Trong năm lần thi thử, Mục Xán bốn lần vượt qua Lục Hiên đạt được hạng nhất toàn thành phố. Điều này khiến lão Cao đối với việc thi đại học của Mục Xán ôm hi vọng càng lớn hơn, không chỉ hắn, ngay cả tổ trưởng khối cao tam cũng trở nên vô cùng quan tâm tới Mục Xán, suy cho cùng thì Trạng nguyên đại học là một đại sự liên quan đến danh dự và danh tiếng của trường học.
Mà bản thân Mục Xán lại hoàn toàn không biết vì sao phải được hạng nhất. Trên thực tế, nào là thứ hạng, nào là trường danh giá, nào là tương lai gì đó, cậu đều thấy chúng không có gì quan trọng. Cậu chỉ biết toàn bộ khí lực của bản thân đều đã dùng vào việc giả bộ bình tĩnh, bình tĩnh yên ổn đi học, bình tĩnh mà làm bài, bình tĩnh mà sống….Mỗi khi đêm khuya yên lặng, cậu đều phải dùng rất nhiều khí lực mới có thể từ trong thống khổ thoát ra.
Cậu không vào đội bóng đá, không nghe nhạc, cũng không ra khỏi cổng trường, cậu không dám nhớ đến bất cứ chuyện gì lúc còn ở cùng Lục Hiên, thậm chí không dám nhớ tới hai chữ Lục Hiên này. Mỗi lần chỉ cần vô tình nghe được từ miệng Hồng Vân, cậu đều phải rất cố gắng hô hấp, mới có thể đè nén nỗi đau đớn đang muốn dũng mãnh mà tuôn ra kia.
Tất cả mọi người thán phục sự cường đại của cậu, đều ngưỡng mộ thành tích học tập cao chót vót của cậu, bao gồm cả thân thích cũng đều lấy cậu làm vinh quang, không có bất cứ ai có thể thấy dưới bề ngoài vẻ vang của cậu là vết thương tiên huyết đầm đìa, không có bất cứ ai có thể nghe thấy tiếng gào thét của cậu phía sau vẻ ngoài trầm mặc.
Khi ngươi đứng ở độ cao này, sẽ phát hiện bản thân không biết từ lúc nào đã bị mọi người dán lên cái nhãn “cường giả”, mà cường giả, lại chưa từng có những vết thương và đau khổ.
Cậu đã định trước phải cô độc.
Sự trầm mặc của cậu, sự cô ngạo của cậu, tự tôn của cậu, hợp thành ba thành lũy dày, ngăn cách tất cả mọi dò xét và hỗn loạn của thế gian.
Ngày đó Lục Hiên đi, cậu không tiến hắn, vốn cũng không cần tiễn…..
Trong sự chờ đợi cùng dày vò, thời gian rốt cục vẫn trôi hướng về tháng sáu.
Mục Xán bọn họ lần này vừa vặn gặp phải thời điểm cải cách đợt thi đại học, từ tháng bảy theo lệ cũ chuyển thành thi sớm hơn vào tháng sáu xem ra lại càng thích hợp.
Kỳ thực dù là tháng sáu hay tháng bảy, đối với Mục Xán đều không sao cả, cuộc sống của cậu đã sớm hình thành thói quen, câu cũng yên ổn với thói quen như vậy.
Ngày thứ ba, khi Mục Xán từ địa điểm thi cuối cùng đi ra, cả Nhất Trung khắp nơi đều là “hoa tuyết” bay toán loạn. Các học sinh thi vào đại học đem những bài thi đã làm tung xuống đất, càn rỡ mà hân hoan. Thời điểm một tiếng chuông kết thúc kia vang lên, trên mặt mọi người đều có một biểu tình vui mừng cuối cùng đã được giải thoát.
Vào ban đêm, bộ cao tam Nhất Trung tổ chức lễ trưởng thành cho mọi người, ngay sau đó chính là tiệc liên hoan tốt nghiệp. Đêm hôm đó nghe đồn là đêm bày tỏ theo thông lệ của Nhất Trung, tất cả nỗi niềm yêu thích bởi vì thi vào đại học mà kiềm nén đều ở trong buổi tối này càn rỡ mà nói ra, người dũng cảm không để lại tiếc nuối.
Mục Xán không tham gia dạ hội này, dù là thông báo hay tạm biệt, đều không thích hợp với cậu.
Cậu một mình lưng đeo túi xách lẳng lặng mà đi ra dãy lớp học,phía sau truyền đến tiếng dàn hợp xướng, là ca khúc kinh điển[Giao lộ phượng hoàng hoa khai ] (L: đây chắc là ca khúc chia tay kinh điển của TQ, link nghe thử đây nhá các nàng)
Có lẽ chuyện đáng kỷ niệm cũng không nhiều lắm
Ít nhất còn có đoạn hồi ức này đủ khắc sâu
Ngươi ở phương xa liệu có cảm nhận giống vậy hay không
Con đường trưởng thành gập gềnh, chia sẻ cùng nhau giây phút
...
Thời gian rồi sẽ nhập vào dòng chảy lớn, cuối cùng chúng ta cũng sẽ rẽ sang những con đường khác nhau
Không có bên bờ nào, là dừng lại vĩnh viễn
Trong suy nghĩ có một giao lộ phượng hoàng hoa khai…..
Tiếng ca vừa vang dội lại thương cảm, khiến cho một đêm này cũng phảng phất như trở nên đa sầu đa cảm hơn. Khi Mục Xán đi tới cổng trường gặp phải lão đầu trông cửa. Đối với người đứng đầu Nhất Trung, hắn hiển nhiên cũng biết, hắn từ xa đã cùng Mục Xán chào hỏi, trong nụ cười khắc đầy những nếp nhăn của năm tháng hiện hữu sự chúc phúc không chút nào che giấu.
Mục Xán quay đầu lại, hơi nheo mắt lại, vẫy vẫy tay chào.
Tạm biệt, trung học của ta!
Tạm biệt, thanh xuân niên thiếu của ta!
...
...
Đêm hôm đó Mục Xán cũng không quay về ngôi nhà kia, cậu ở bến xe ngồi ngốc một đêm, sáng sớm hôm sau, mua vé xe đi Bắc Kinh, bước trên con đường đi xa.
Một khắc cuối cùng lên xe, cậu rốt cuộc gọi về nhà một cú điện thoại, tiếp điện thoại là Mục Dung, việc này khiến cho Mục Xán thoáng có chút thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù muội muội này đã từng khiến cậu chán ghét như vậy, nhưng ít nhất tại giờ khắc này, đây là thanh âm duy nhất trong nhà mà cậu còn nguyện ý bình tĩnh lắng nghe.
Mục Dung biết được cậu lại có thể không nói một tiếng liền đi Bắc Kinh, ngạc nhiên nói cái gì cũng không nên lời. Ngay trong giây phút trầm mặc ngắn ngủi do kinh ngạc này, Mục Xán đã cúp điện thoại.
Hành trình lên Bắc vô cùng khổ cực, bởi vì Mục Xán là nhất thời quyết định mua vé, hiển nhiên chỉ mua được vé đứng.
Đứng trong toa hành khách ầm ĩ, tưởng tượng thấy điểm cuối càng ngày càng gần, cậu không cảm thấy mệt. Bởi vì toàn bộ yếu đuối của cậu đều đã sớm bị hồi ức chiếm giữ.
Nơi cậu cùng Lục Hiên có chuyến du lịch ngọt ngào hạnh phúc là Vân Nam, nhưng tâm tình rất phức tạp, thành phố cảm nhận khắc sâu nhất lại không phải ngoài nào khác ngoài Bắc Kinh.
Bắc Kinh, thành phố đầu nơi cậu lần đầu tiên trải qua cảm giác “phát điên” của bản thân, cũng là thành phố khiến cậu lần đầu tiên hiểu được chính mình, gây cho cậu rất nhiều hồi ức.
Xuống xe, cậu theo trí nhớ chậm rãi đi dọc theo những tuyến đường, từng giọt từng giọt liên quan tới Lục Hiên lại nảy lên trong lòng, ngọt ngào pha lẫn đau đớn, như là một hồi tự ngược.
Buổi tối, cậu ở dưới đường ngầm dưới đất gặp một nam hài kéo đàn violin, vậy mà lại bị kích động mà đem tất cả tiền trên người mình đều bỏ vào trong hộp đàn.
Nam hài kia kinh ngạc nhìn Mục Xán, vẻ mặt có điểm không thể tin được.
“Ngươi muốn nghe cái gì? Ta kéo cho ngươi nghe.”
Mục Xán lắc đầu nói: “Cái gì cũng được.”
Nam hài hơi nhíu mày, lại nâng đàn lên kéo. Âm nhạc du dương phiêu đãng dưới đường ngầm trống trải, giống như một bài thơ đầy ý nghĩa.
Mục Xán cứ như thế tựa lưng không nhúc nhích đứng ở trong góc, cúi đầu nhìn mặt đất, lẳng lặng mà nghe hắn kéo tới nửa đêm. Đám người rộn ràng nhốn nháo, ai cũng không thể quấy nhiễu bọn họ, bọn họ phảng phất như đã rời khỏi trần thế.
Rạng sáng, trong đường ngầm hầu như không có người.
Nam hài bắt đầu thu thập đàn lại. Hắn dường như đối với tiền trong hộp đàn không để ý tới, nhưng vô cùng coi trọng đàn violin trong tay. Bộ dáng cận thận từng li từng tí kia, khiến Mục xán trong nháy mắt có ảo giác giống như được nhìn thấy Lục Hiên.
Lục Hiên mỗi lần kéo đàn xong cũng là cẩn thận từng li từng tí như thế mà đem đàn bỏ vào hộp.
Đợi nam hài thu thập xong xuôi, thấy Mục Xán vẫn không hề có dấu hiệu muốn rời đi, không khỏi quay đầu lại hỏi: “Ngươi còn không quay về sao? Đã khuya rồi.”
Mục Xán lắc đầu, ngẩng đầu nhìn vào nơi sâu thẳm nào đó không biết tên, không nói gì.
Nam hài suy nghĩ một chút, khoác hộp đàn lên lưng đi qua chỗ cậu, vươn tay ra, nói: “Ta là Lâm Hiên, làm bằng hữu đi.”
Mục Xán hoàn hồn nhìn hắn, ngơ ngác mà lặp lại: “Hiên?”
Lâm Hiên nở nụ cười, nói: “Ngươi cũng có thể gọi ta như vậy.”Hắn chủ động bắt lấy tay Mục Xán kéo qua nắm chặt.
“Ngươi……Có phải bỏ nhà đi hay không?”
Mục Xán lắc đầu.
Lâm Hiên lại nói: “Ân, mặc kệ thế nào, ta sống ở gần đây, nếu ngươi không có chỗ để đi, hoan nghênh đến ở cùng ta.”
Mục Xán vẫn lắc đầu, “Không cần.”
“Được rồi, nếu như ngươi cứ kiên trì như vậy.” Lâm Hiên nhún vai, từ trong túi bên người lấy ra giấy bút viết cách thức liên lạc bản thân kín đáo đưa cho Mục Xán, “Nếu có việc gì cần, CALL ME.”
“Không cần thiết.” Mục Xán cũng không nhận lấy tờ giấy kia, trực tiếp xoay người bỏ đi.
Lâm Hiên nhìn bóng lưng cậu rời đi, nhún vai, đem tờ giấy nhét vào túi quần, xốc lại hộp đàn đi hướng ngược lại.
...
...
Sau khi ở Bắc Kinh lang thang hai ngày, Mục Xán thân không xu dính túi lại đói đến hốt hoảng, cuối cùng làm ra một chuyện tình kinh hãi thế tục ——Trốn vé!
Một đường trốn trốn tránh tránh mà về tới nơi, quay lại nhìn quang đường phía sau, thoáng như một giấc mộng.
Về nhà vừa ngả đầu đã ngủ, mãi cho đến lúc ăn cơm chiều mới bị tiếng đập cửa làm giật mình thức giấc.
Mục Dung đẩy cửa ra,dò xét tiến vào nửa cái đầu gọi cậu: “Ca, ngươi dậy chưa, có thể ăn cơm rồi.”
“Đã biết.”
“Nga.” Mục Dung cẩn thận mà đóng cửa lại, lui ra ngoài.
Mục Xán xoa con mắt ngồi dậy, trong đầu một trận choáng váng, lại ngã ngược về giường.
Gần ba ngày không ăn uống gì, cậu có chút tụt huyết áp. Sau khi ở trên giường nằm hồi lâu, cậu mới lại chậm rãi đứng lên, đi vào buồng vệ sinh nhỏ hẹp, sau đó mới ngồi vào bàn cơm.
“Con trai, sao lại đột nhiên muốn đi Bắc Kinh thế?” Mục lão ba vừa uống chén rượu, vừa hỏi cậu, “Đi với ai a?”
Mục Xán chỉ một mực ăn cơm, cũng không trả lời.
Mục lão ba kiên nhẫn mà hỏi tới cùng: “Nếu đã đi sao không chơi vài ngày? Đã đi nhiều nơi a, cùng lão ba nói chút.”
“Không có gì để nói.” Mục Xán rầu rĩ mà trả lời một câu, tiếp tục vùi đầu ăn cơm.
Nữ nhân kia nhìn Mục Xán một cái lại nhìn Mục Dung, cuối cùng quay sang Mục lão ba nháy mắt.
Mục lão ba hắng giọng, nói: “Con trai a, ngươi xem em gái ngươi sắp thi cuối kỳ rồi…..Ta nghĩ a, dù sao ngươi hiện tại vừa vặn rảnh rỗi, không bằng kèm em gái ngươi học đi?”
Khó trách hôm nay nữ nhân kia lại một câu bực tức cũng không phát ra, thì ra là có chuyện cầu ta.
Mục Xán thầm cười nhạt, nhìn dáng vẻ chờ mong cùng đôi mắt tha thiết mong đợi nhìn cậu của Mục Dung, cuối cùng không cự tuyệt: “Có thể.”
“Nga da! Thật tốt quá!” Mục Dung nghe thấy Mục Xán trả lời lập tức hưng phấn nhảy dựng lên, cái loại cao hứng này không hề giả tạo.
Trên mặt nữ nhân kia cùng Mục lão ba đều lộ ra nụ cười.
Bây giờ gia sư tại nhà đều rất quý a, trong nhà có gia sư miễn phí để không, chẳng phải là lãng phí sao.
Nữ nhân đắc ý giương mi, gắp một miếng thịt bỏ vào trong bát Mục lão ba.
“Có điều ta chỉ kèm một tuần, sau một tuần ta muốn đi nhà bà ngoại.”
“Được!” Mục lão ba sảng khoái mà đáp ứng, nhưng sắc mặt nữ nhân kia lại bỗng có chút xanh lại, hiển nhiên là trong lòng không thoải mái. Thế nhưng quan hệ của nàng cùng Mục Xán từ trước đến nay vẫn luôn rất căng thẳng, hiển nhiên không hạ thấp mặt mũi đi thuyết phục cậu được, cũng chỉ đành chấp nhận, mà Mục Dung thấp cổ bé họng, lại càng không có ý kiến.
“Ta ăn xong rồi. Ngươi ăn xong gọi ta.” Mục Xán buông bát, sau khi vứt lại một câu, hiển nhiên là nói với Mục Dung.
“Được.” Mục Dung mạnh mẽ gật đầu.
May mà cậu đã sớm cô độc thành quen, chỉ cần đem nội tâm vững vàng mà cố thủ, là có thể không cần phải quan tâm tới những huyên náo bên ngoài.
Có đôi khi cậu cảm thấy bản thân đã trở thành một cái xác không hồn, cả người chính là một cái máy học tập hình người, ngoài đọc sách ra không có bất cứ chuyện gì khác có thể làm, cũng không có bất cứ chuyện gì muốn làm. Luôn luôn là một loại thanh thanh thản thản mà qua loa cho xong chuyện, tất cả phiền muộn rối ren đều bị gạt ra ngoài đầu óc. Nếu như nhớ lại, nhất định không chịu đựng được, chỉ có thể buộc lòng phải ngẩng cao đầu về phía trước.
Đợt thi vào đại học tới gần, học tập càng ngày càng căng thẳng, thi thử cũng càng ngày càng nhiều.
Trong năm lần thi thử, Mục Xán bốn lần vượt qua Lục Hiên đạt được hạng nhất toàn thành phố. Điều này khiến lão Cao đối với việc thi đại học của Mục Xán ôm hi vọng càng lớn hơn, không chỉ hắn, ngay cả tổ trưởng khối cao tam cũng trở nên vô cùng quan tâm tới Mục Xán, suy cho cùng thì Trạng nguyên đại học là một đại sự liên quan đến danh dự và danh tiếng của trường học.
Mà bản thân Mục Xán lại hoàn toàn không biết vì sao phải được hạng nhất. Trên thực tế, nào là thứ hạng, nào là trường danh giá, nào là tương lai gì đó, cậu đều thấy chúng không có gì quan trọng. Cậu chỉ biết toàn bộ khí lực của bản thân đều đã dùng vào việc giả bộ bình tĩnh, bình tĩnh yên ổn đi học, bình tĩnh mà làm bài, bình tĩnh mà sống….Mỗi khi đêm khuya yên lặng, cậu đều phải dùng rất nhiều khí lực mới có thể từ trong thống khổ thoát ra.
Cậu không vào đội bóng đá, không nghe nhạc, cũng không ra khỏi cổng trường, cậu không dám nhớ đến bất cứ chuyện gì lúc còn ở cùng Lục Hiên, thậm chí không dám nhớ tới hai chữ Lục Hiên này. Mỗi lần chỉ cần vô tình nghe được từ miệng Hồng Vân, cậu đều phải rất cố gắng hô hấp, mới có thể đè nén nỗi đau đớn đang muốn dũng mãnh mà tuôn ra kia.
Tất cả mọi người thán phục sự cường đại của cậu, đều ngưỡng mộ thành tích học tập cao chót vót của cậu, bao gồm cả thân thích cũng đều lấy cậu làm vinh quang, không có bất cứ ai có thể thấy dưới bề ngoài vẻ vang của cậu là vết thương tiên huyết đầm đìa, không có bất cứ ai có thể nghe thấy tiếng gào thét của cậu phía sau vẻ ngoài trầm mặc.
Khi ngươi đứng ở độ cao này, sẽ phát hiện bản thân không biết từ lúc nào đã bị mọi người dán lên cái nhãn “cường giả”, mà cường giả, lại chưa từng có những vết thương và đau khổ.
Cậu đã định trước phải cô độc.
Sự trầm mặc của cậu, sự cô ngạo của cậu, tự tôn của cậu, hợp thành ba thành lũy dày, ngăn cách tất cả mọi dò xét và hỗn loạn của thế gian.
Ngày đó Lục Hiên đi, cậu không tiến hắn, vốn cũng không cần tiễn…..
Trong sự chờ đợi cùng dày vò, thời gian rốt cục vẫn trôi hướng về tháng sáu.
Mục Xán bọn họ lần này vừa vặn gặp phải thời điểm cải cách đợt thi đại học, từ tháng bảy theo lệ cũ chuyển thành thi sớm hơn vào tháng sáu xem ra lại càng thích hợp.
Kỳ thực dù là tháng sáu hay tháng bảy, đối với Mục Xán đều không sao cả, cuộc sống của cậu đã sớm hình thành thói quen, câu cũng yên ổn với thói quen như vậy.
Ngày thứ ba, khi Mục Xán từ địa điểm thi cuối cùng đi ra, cả Nhất Trung khắp nơi đều là “hoa tuyết” bay toán loạn. Các học sinh thi vào đại học đem những bài thi đã làm tung xuống đất, càn rỡ mà hân hoan. Thời điểm một tiếng chuông kết thúc kia vang lên, trên mặt mọi người đều có một biểu tình vui mừng cuối cùng đã được giải thoát.
Vào ban đêm, bộ cao tam Nhất Trung tổ chức lễ trưởng thành cho mọi người, ngay sau đó chính là tiệc liên hoan tốt nghiệp. Đêm hôm đó nghe đồn là đêm bày tỏ theo thông lệ của Nhất Trung, tất cả nỗi niềm yêu thích bởi vì thi vào đại học mà kiềm nén đều ở trong buổi tối này càn rỡ mà nói ra, người dũng cảm không để lại tiếc nuối.
Mục Xán không tham gia dạ hội này, dù là thông báo hay tạm biệt, đều không thích hợp với cậu.
Cậu một mình lưng đeo túi xách lẳng lặng mà đi ra dãy lớp học,phía sau truyền đến tiếng dàn hợp xướng, là ca khúc kinh điển[Giao lộ phượng hoàng hoa khai ] (L: đây chắc là ca khúc chia tay kinh điển của TQ, link nghe thử đây nhá các nàng)
Có lẽ chuyện đáng kỷ niệm cũng không nhiều lắm
Ít nhất còn có đoạn hồi ức này đủ khắc sâu
Ngươi ở phương xa liệu có cảm nhận giống vậy hay không
Con đường trưởng thành gập gềnh, chia sẻ cùng nhau giây phút
...
Thời gian rồi sẽ nhập vào dòng chảy lớn, cuối cùng chúng ta cũng sẽ rẽ sang những con đường khác nhau
Không có bên bờ nào, là dừng lại vĩnh viễn
Trong suy nghĩ có một giao lộ phượng hoàng hoa khai…..
Tiếng ca vừa vang dội lại thương cảm, khiến cho một đêm này cũng phảng phất như trở nên đa sầu đa cảm hơn. Khi Mục Xán đi tới cổng trường gặp phải lão đầu trông cửa. Đối với người đứng đầu Nhất Trung, hắn hiển nhiên cũng biết, hắn từ xa đã cùng Mục Xán chào hỏi, trong nụ cười khắc đầy những nếp nhăn của năm tháng hiện hữu sự chúc phúc không chút nào che giấu.
Mục Xán quay đầu lại, hơi nheo mắt lại, vẫy vẫy tay chào.
Tạm biệt, trung học của ta!
Tạm biệt, thanh xuân niên thiếu của ta!
...
...
Đêm hôm đó Mục Xán cũng không quay về ngôi nhà kia, cậu ở bến xe ngồi ngốc một đêm, sáng sớm hôm sau, mua vé xe đi Bắc Kinh, bước trên con đường đi xa.
Một khắc cuối cùng lên xe, cậu rốt cuộc gọi về nhà một cú điện thoại, tiếp điện thoại là Mục Dung, việc này khiến cho Mục Xán thoáng có chút thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù muội muội này đã từng khiến cậu chán ghét như vậy, nhưng ít nhất tại giờ khắc này, đây là thanh âm duy nhất trong nhà mà cậu còn nguyện ý bình tĩnh lắng nghe.
Mục Dung biết được cậu lại có thể không nói một tiếng liền đi Bắc Kinh, ngạc nhiên nói cái gì cũng không nên lời. Ngay trong giây phút trầm mặc ngắn ngủi do kinh ngạc này, Mục Xán đã cúp điện thoại.
Hành trình lên Bắc vô cùng khổ cực, bởi vì Mục Xán là nhất thời quyết định mua vé, hiển nhiên chỉ mua được vé đứng.
Đứng trong toa hành khách ầm ĩ, tưởng tượng thấy điểm cuối càng ngày càng gần, cậu không cảm thấy mệt. Bởi vì toàn bộ yếu đuối của cậu đều đã sớm bị hồi ức chiếm giữ.
Nơi cậu cùng Lục Hiên có chuyến du lịch ngọt ngào hạnh phúc là Vân Nam, nhưng tâm tình rất phức tạp, thành phố cảm nhận khắc sâu nhất lại không phải ngoài nào khác ngoài Bắc Kinh.
Bắc Kinh, thành phố đầu nơi cậu lần đầu tiên trải qua cảm giác “phát điên” của bản thân, cũng là thành phố khiến cậu lần đầu tiên hiểu được chính mình, gây cho cậu rất nhiều hồi ức.
Xuống xe, cậu theo trí nhớ chậm rãi đi dọc theo những tuyến đường, từng giọt từng giọt liên quan tới Lục Hiên lại nảy lên trong lòng, ngọt ngào pha lẫn đau đớn, như là một hồi tự ngược.
Buổi tối, cậu ở dưới đường ngầm dưới đất gặp một nam hài kéo đàn violin, vậy mà lại bị kích động mà đem tất cả tiền trên người mình đều bỏ vào trong hộp đàn.
Nam hài kia kinh ngạc nhìn Mục Xán, vẻ mặt có điểm không thể tin được.
“Ngươi muốn nghe cái gì? Ta kéo cho ngươi nghe.”
Mục Xán lắc đầu nói: “Cái gì cũng được.”
Nam hài hơi nhíu mày, lại nâng đàn lên kéo. Âm nhạc du dương phiêu đãng dưới đường ngầm trống trải, giống như một bài thơ đầy ý nghĩa.
Mục Xán cứ như thế tựa lưng không nhúc nhích đứng ở trong góc, cúi đầu nhìn mặt đất, lẳng lặng mà nghe hắn kéo tới nửa đêm. Đám người rộn ràng nhốn nháo, ai cũng không thể quấy nhiễu bọn họ, bọn họ phảng phất như đã rời khỏi trần thế.
Rạng sáng, trong đường ngầm hầu như không có người.
Nam hài bắt đầu thu thập đàn lại. Hắn dường như đối với tiền trong hộp đàn không để ý tới, nhưng vô cùng coi trọng đàn violin trong tay. Bộ dáng cận thận từng li từng tí kia, khiến Mục xán trong nháy mắt có ảo giác giống như được nhìn thấy Lục Hiên.
Lục Hiên mỗi lần kéo đàn xong cũng là cẩn thận từng li từng tí như thế mà đem đàn bỏ vào hộp.
Đợi nam hài thu thập xong xuôi, thấy Mục Xán vẫn không hề có dấu hiệu muốn rời đi, không khỏi quay đầu lại hỏi: “Ngươi còn không quay về sao? Đã khuya rồi.”
Mục Xán lắc đầu, ngẩng đầu nhìn vào nơi sâu thẳm nào đó không biết tên, không nói gì.
Nam hài suy nghĩ một chút, khoác hộp đàn lên lưng đi qua chỗ cậu, vươn tay ra, nói: “Ta là Lâm Hiên, làm bằng hữu đi.”
Mục Xán hoàn hồn nhìn hắn, ngơ ngác mà lặp lại: “Hiên?”
Lâm Hiên nở nụ cười, nói: “Ngươi cũng có thể gọi ta như vậy.”Hắn chủ động bắt lấy tay Mục Xán kéo qua nắm chặt.
“Ngươi……Có phải bỏ nhà đi hay không?”
Mục Xán lắc đầu.
Lâm Hiên lại nói: “Ân, mặc kệ thế nào, ta sống ở gần đây, nếu ngươi không có chỗ để đi, hoan nghênh đến ở cùng ta.”
Mục Xán vẫn lắc đầu, “Không cần.”
“Được rồi, nếu như ngươi cứ kiên trì như vậy.” Lâm Hiên nhún vai, từ trong túi bên người lấy ra giấy bút viết cách thức liên lạc bản thân kín đáo đưa cho Mục Xán, “Nếu có việc gì cần, CALL ME.”
“Không cần thiết.” Mục Xán cũng không nhận lấy tờ giấy kia, trực tiếp xoay người bỏ đi.
Lâm Hiên nhìn bóng lưng cậu rời đi, nhún vai, đem tờ giấy nhét vào túi quần, xốc lại hộp đàn đi hướng ngược lại.
...
...
Sau khi ở Bắc Kinh lang thang hai ngày, Mục Xán thân không xu dính túi lại đói đến hốt hoảng, cuối cùng làm ra một chuyện tình kinh hãi thế tục ——Trốn vé!
Một đường trốn trốn tránh tránh mà về tới nơi, quay lại nhìn quang đường phía sau, thoáng như một giấc mộng.
Về nhà vừa ngả đầu đã ngủ, mãi cho đến lúc ăn cơm chiều mới bị tiếng đập cửa làm giật mình thức giấc.
Mục Dung đẩy cửa ra,dò xét tiến vào nửa cái đầu gọi cậu: “Ca, ngươi dậy chưa, có thể ăn cơm rồi.”
“Đã biết.”
“Nga.” Mục Dung cẩn thận mà đóng cửa lại, lui ra ngoài.
Mục Xán xoa con mắt ngồi dậy, trong đầu một trận choáng váng, lại ngã ngược về giường.
Gần ba ngày không ăn uống gì, cậu có chút tụt huyết áp. Sau khi ở trên giường nằm hồi lâu, cậu mới lại chậm rãi đứng lên, đi vào buồng vệ sinh nhỏ hẹp, sau đó mới ngồi vào bàn cơm.
“Con trai, sao lại đột nhiên muốn đi Bắc Kinh thế?” Mục lão ba vừa uống chén rượu, vừa hỏi cậu, “Đi với ai a?”
Mục Xán chỉ một mực ăn cơm, cũng không trả lời.
Mục lão ba kiên nhẫn mà hỏi tới cùng: “Nếu đã đi sao không chơi vài ngày? Đã đi nhiều nơi a, cùng lão ba nói chút.”
“Không có gì để nói.” Mục Xán rầu rĩ mà trả lời một câu, tiếp tục vùi đầu ăn cơm.
Nữ nhân kia nhìn Mục Xán một cái lại nhìn Mục Dung, cuối cùng quay sang Mục lão ba nháy mắt.
Mục lão ba hắng giọng, nói: “Con trai a, ngươi xem em gái ngươi sắp thi cuối kỳ rồi…..Ta nghĩ a, dù sao ngươi hiện tại vừa vặn rảnh rỗi, không bằng kèm em gái ngươi học đi?”
Khó trách hôm nay nữ nhân kia lại một câu bực tức cũng không phát ra, thì ra là có chuyện cầu ta.
Mục Xán thầm cười nhạt, nhìn dáng vẻ chờ mong cùng đôi mắt tha thiết mong đợi nhìn cậu của Mục Dung, cuối cùng không cự tuyệt: “Có thể.”
“Nga da! Thật tốt quá!” Mục Dung nghe thấy Mục Xán trả lời lập tức hưng phấn nhảy dựng lên, cái loại cao hứng này không hề giả tạo.
Trên mặt nữ nhân kia cùng Mục lão ba đều lộ ra nụ cười.
Bây giờ gia sư tại nhà đều rất quý a, trong nhà có gia sư miễn phí để không, chẳng phải là lãng phí sao.
Nữ nhân đắc ý giương mi, gắp một miếng thịt bỏ vào trong bát Mục lão ba.
“Có điều ta chỉ kèm một tuần, sau một tuần ta muốn đi nhà bà ngoại.”
“Được!” Mục lão ba sảng khoái mà đáp ứng, nhưng sắc mặt nữ nhân kia lại bỗng có chút xanh lại, hiển nhiên là trong lòng không thoải mái. Thế nhưng quan hệ của nàng cùng Mục Xán từ trước đến nay vẫn luôn rất căng thẳng, hiển nhiên không hạ thấp mặt mũi đi thuyết phục cậu được, cũng chỉ đành chấp nhận, mà Mục Dung thấp cổ bé họng, lại càng không có ý kiến.
“Ta ăn xong rồi. Ngươi ăn xong gọi ta.” Mục Xán buông bát, sau khi vứt lại một câu, hiển nhiên là nói với Mục Dung.
“Được.” Mục Dung mạnh mẽ gật đầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook