Nếu Như Chúng Ta Dừng Lại Ở Thời Niên Thiếu Thanh Xuân
Chương 51: Cùng một chỗ, không vội

Ngày thứ hai, Mục Xán 6 giờ đã thức dậy. Chờ cậu rửa mặt xong đi ra phát hiện Lục Hiên vẫn còn đang ngủ, liền đi gọi hắn.

“Ai, tỉnh tỉnh!”

Lục Hiên chuyển cái thân, vùi đầu vào gối, thanh âm vo ve nói:“Ngủ tiếp một lát…..Ngoan, đừng ầm ĩ ta…..”

Mục Xán mới không tính để hắn tiếp tục ngủ, lập tức đưa tay thô bạo mà đẩy hắn: “Này, tỉnh tỉnh!”

Lục Hiên mặc dù thích ngủ lười tỉnh, nhưng giấc ngủ lại không sâu, giật mình liền tỉnh, mơ mơ màng màng mà dụi mắt, nhìn Mục Xán một lúc, đột nhiên đưa tay đem Mục Xán đang đứng ở bên giường cuốn vào ổ chăn, dứt khoát đem trọng lượng toàn thân đều đặt ở trên người cậu, ép cậu tới không thể động đậy.

“Làm gì vậy!” Mục Xán giãy dụa không ngừng.

“Đừng nhúc nhích! Đừng nhúc nhích! Động nữa là ta sẽ không chịu nổi nữa đâu!” Lục Hiên cuống quýt ghé vào lỗ tai cậu nói.

Mục Xán lập tức cứng ngắc bất động.

“Phốc…..Tiểu Xán ngươi sao lại dễ lừa như thế?” Lục Hiên nhìn cậu ha ha mà cười, xoay người ngủ ở bên cạnh, từ trong chăn bắt lấy tay cậu kéo lên ngực mình, “Thực ra ngươi bất động, ta vẫn không chịu đựng được, ngươi sờ xem tim ta đập, rất nhanh nhanh đến sắp muốn nhảy ra rồi.”

Mục Xán buồn bực xấu hổ, rút tay về giận nói: “Ngươi lại dùng chiêu này!”

Lục Hiên ôm cậu ha ha cười, “Ai kêu ngươi sáng sớm làm ồn ta.”

“Đây tính là làm ồn sao?” Mục Xán hừ lạnh một tiếng, đột nhiên đem bàn tay lạnh buốt hướng cái bụng của hắn dán xuống, “Đây mới gọi là làm ầm này!”

“OH! MYGOD!” Lục Hiên kêu thảm một tiếng, sau đó trốn, nhưng mà Mục Xán không chỉ dùng tay lạnh giá cầm lấy tay hắn, còn đang chọc lét hắn làm hắn ngứa ngáy, nơi này vốn chính là tử huyệt của Lục Hiên, bất ngờ không kịp đề phòng chỗ đó của hắn chống đỡ không được, chỉ có thể liều mạng mà trốn, nhưng càng trốn Mục Xán càng hăng say, ngay cả khuôn mặt luôn luôn không biểu tình cũng lộ ra vài phần ý cười vui vẻ.

Cuối cùng Lục Hiên thật vất vả bắt được cái tay không an phận của cậu, kiệt sức mà đem cậu đặt dưới thân, vừa thở dốc, vừa cười mắng: “Tiểu Xán…..Ngươi khi nào học xấu như thế….tệ quá….”

Mục Xán đùa đến mặt đỏ bừng, nét mặt lại trịnh trọng: “Không phải là do ngươi “gia sư tại nhà” đây dạy sao.”

Lục Hiên cười đến hơi cũng chả kịp lấy, vừa cười vừa kéo áo ngủ ra.

Mục Xán khó hiểu mà nhìn hắn: “Ngươi làm gì?”

“Ngươi không phải nói để ta dạy cho ngươi sao? Ta hiện tại dạy ngươi…..” Lục Hiên đem áo ngủ cởi ra một phen ném xuống dưới giường, vẻ mặt cười đến cảnh xuân tươi đẹp, “Có một số việc ấy, làm mới biết được a…”

Mục Xán vô thanh vô tức mà hướng bên kia giường.

Lục Hiên một phen đem cậu kéo lại vòng vào dưới người, đồng thời dùng chân ngăn chặn, tiện thể đem quần ngủ cũng cởi ném xuống dưới giường, tiếp đó lại cởi khóa phéc mơ tuya áo thể thao của Mục Xán, cười liên tục: “Tiểu ngốc qua, hôm nay để ngươi hiểu rõ nha….”

Mục Xán mới biết yêu hô hấp ngừng lại chốc lát, lại khẩn trương lên, nắm lấy tay hắn cố đánh lạc hướng: “Này, Lục Hiên ngươi không đói bụng a, ta rất đói, chúng ta đi ăn cái gì….”

Lục Hiên cười cúi người tiến đến bên tai cậu, vừa khẽ cắn tai cậu, vừa nói: “Ta đang ăn a….”

“….Ta nói chính là bữa sáng a!” Mục Xán kêu, giãy dụa nghiêm mặt muốn tránh đi.

“….Đây là bữa sáng của ta nha…” Lục Hiên vừa nói chuyện, động tác cũng không ngừng lại, cũng không để ý tới mấy cái giãy dụa của cậu, hai chân vững vàng đem cậu kẹp lấy, tiếp tục gặm tai và cổ cậu, bàn tay to thon dài ở khắp nơi trên da cậu chơi đùa.

Áo thể thao trên người Mục Xán đã bị cởi ném xuống giường, T- shirt bên trong cũng đã bị vén lên, Lục Hiên lại làm bộ muốn đi cởi nốt cái quần, cậu lúng túng đến mặt đỏ tía tai, “Lục Hiên, chờ một chút…..Đừng đùa….”

“Ta không đùa nha….”

“….Lục Hiên…..” Mục Xán run rẩy nhắm hai mắt lại.

“Tiểu Xán,” Môi nóng bỏng rơi xuống mặt cậu, tiếng thở dốc nặng nề mà kiềm nén lọt vào tai cậu, “Ngươi còn không đẩy ta ra nữa, ta thực sự sẽ nhịn không được muốn ngươi ngay tại chỗ đấy….”

Mục Xán khuôn mặt nhỏ nhắn sung huyết đến đỏ bừng, vội vàng đẩy hắn ra, thế nhưng cái ôm của hắn lại chặt đến không có kẽ hở, “Ôm chặt như vậy…..Ta sao đẩy được….”

“Một lát, lập tức tốt….” Đầu Lục Hiên chôn ở cổ cậu, không chút nào che đậy mà dán chặt vào cậu.

Trong mắt hắn rõ ràng đã tràn đầy đều là Mục Xán, từ đầu đến chân đều khát vọng Mục Xán, nhưng vẫn chịu đựng, bởi vì, hắn muốn không phải chỉ là một chút như thế thôi.

Hắn phải yên lặng không tiếng động, từng chút từng chút một mà tới gần nội tâm con mồi, không để cho con mồi có nửa phần giãy dụa mà tìm đường sống…..

Mục Xán không động nữa, nhưng hô hấp lại vẫn bị vậy trong tình trạng hỗn loạn, cậu mắc cỡ đỏ mặt nhắm hai mắt lại, một lát sau, Lục Hiên buông cậu ra. Không biết vì sao, trong đáy lòng Mục Xán không hiểu từ đâu lại mọc lên một cỗ mất mát. (L: lại H hụt a bà con, thôi nghỉ, cuốn chiếu về nhà ngủ, chán với hai chú, cứ tưởng cho tỷ đây ăn tí xôi thịt, rõ là….. =..=)

Cậu khẽ mở mắt ra, tựa ở đầu vai Lục Hiên, đưa tay vòng qua lưng hắn, một lúc không nói gì.

Lục Hiên đem cậu ôm vào trong ngực, ý tứ chiếm giữ trong nháy mắt vô cùng mạnh mẽ mà xâm nhập vào hô hấp của Mục Xán,“Tiểu Xán, ngươi chán ghét ta sao?”

Mục Xán ngẩng đầu, nhìn đôi mắt hắn, khó hiểu nói: “Vì sao hỏi như vậy?” (L: chậc, quá sát phong cảnh, chẳng phải bình thường luôn là “tất nhiên là không rồi, ta cực thích ngươi…ta muốn ngươi…..ta yêu ngươi….xxxoo” gì đó sao)

“Thật sợ bị ngươi chán ghét….” Lục Hiên hôn lên đôi mắt cậu, ôn nhu mà giống như gió nhẹ.

“Không có….Ngươi không có gì không tốt…” Mục Xán cúi đầu mà nói, “Ta không sao….”

“Tiểu Xán, ngươi còn quá nhỏ, quá mềm mại….” Lục Hiên thở dài, hôn lên thái dương cậu, “Nhưng mà ta sẽ đợi đến ngày ngươi lớn lên.”

Mục Xán mở mắt ra, vẻ mặt rơi xuống mấy cái vạch đen, “Lục Hiên, ngươi hình như sinh nhật còn chậm hơn ta mấy tháng….”

“Ha ha a…..Thực sự là một cái tiểu ngốc qua a, cái này ngược lại còn nhớ kỹ như thế….” Lục Hiên bật cười xoa đầu cậu, đứng lên kéo cậu, “Đi, Tiểu Xán đói bụng lắm sao? Ngươi cầm thẻ phòng đi trước tự đến phòng ăn ăn chút gì đi, ta một lúc nữa rửa mặt xong sẽ tới.”

Mục Xán đứng ở bên giường kiểm tra quần áo của mình còn sót lại, tức giận mà nói: “Dây lưng quần thể thao bị ngươi kéo thành nút thắt rồi!”

Tên gây chuyện thành thật nhanh nhẹn mà nói: “Không có việc gì, buổi tối ra sẽ giúp ngươi cởi ra!”

Mục Xán nhặt áo ngủ ném tới mặt hắn, Lục Hiên ha ha cười, một phen tiếp được, xoay người vào toilet.

Mục Xán nhìn bóng lưng hắn biến mất, trong mánh mắt chậm rãi lộ ra ý cười, thấm tận đáy lòng. Nếu như Lục Hiên quay đầu lại thấy vẻ mặt của cậu lúc này, có lẽ sẽ hưng phấn đến cả ngày đều thần thái phi dương đi. (L: ý nói vẻ mặt hào hứng phấn khởi)

Ăn xong bữa sáng, hai người cưỡi xe đạp đôi nhà nghỉ cho thuê, bắt đầu một ngày đi chơi Đại lý của họ. Đạp xe đạp là một chuyện vô cùng tiêu hao thể lực, nhưng hai người đều là thiếu niên 17,18 tuổi hiển nhiên đang đứng ở giai đoạn tinh lực dồi dào, đem xe đạp đạp gần bằng ô tô, giống như gió mà băng qua từng con phố lớn ngõ nhỏ.

Tới buổi chiều, hai người quay xe đạp thẳng đến cổ thành, Lục Hiên lôi kéo Mục Xán vào một cửa hàng bán trang phục dân tộc, thay hai bộ trang phục Bạch tộc* đi ra, vốn hai người đã có khí chất cùng dung mạo tuấn mỹ xuất chúng hơn người, dọc đường đi, cũng không biết đã hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt.

(* Người Bạch (chữ Hán: 白族), xưa còn được gọi là Dân Gia (民家), là một trong 56 dân tộc được Cộng hòa nhân dân Trung Hoa chính thức công nhận. Người Bạch sống chủ yếu ở các tỉnh Vân Nam (Đại Lý), Quý Châu và Hồ Nam.)

Lục Hiên cầm máy ảnh trong tay dọc đường đi liên tục chụp, nếu như Mục Xán đi nhìn trong máy ảnh của hắn, thì sẽ phát hiện ra bên trong có rất nhiều hình ảnh của cậu.

Khí trời Vân Nam quả thực hay thay đổi y như trong tư liệu đã tra trước đó, một khắc trước vẫn còn là tinh không vạn lí ( bầu trời quang đãng), một khắc sau đã lại đột nhiên mưa lớn, hai người chật vật mà trốn ở dưới một mái hiên cũ ngoài phố tránh mưa, nhìn bộ dáng của đối phương, không khỏi vui vẻ.

Buổi tối lại ở bên hồ dùng cơm, lúc này đây tất cả các món đều là mỹ thực của Vân Nam,nào là bún trộn dưa chua, cá hầm, nhĩ ti, lẩu thập cẩm, thịt lừa…vv. Nhũ phiến là một trong tám thứ đặc biệt của Vân Nam, tự nhiên lại càng không thể thiếu. Mùi vị nhũ phiến rất ngon, hơn nữa cách chế biến rất đa dạng, nướng hay rán đều có thể,mùi vị mỗi kiểu một vẻ, lại có một cỗ hương vị sữa trâu (L: đúng ko nhở, chém gió nhá bà con), xốp mà giòn, ăn cùng một chút rượu mơ, đặc biệt có cảm giác.

Làn gió mát thổi qua, ăn mỹ thực địa phương, không thể nói có bao nhiêu yêu thích, nhưng vô cùng mới mẻ.

Mục Xán ngoại trừ sinh nhật hồi sơ tam ngày hôm đó ra thì rất ít uống rượu, sau khi uống một chút rượu mơ, đầu liền choáng váng, những thứ hậm hực, khó giải quyết như có như không kia tất cả đều bị cậu vứt tới chỗ nào rồi, cậu rất khí khái mà cùng Lục Hiên cụng ly, đối với mặt hồ cười ngây ngô, về sau lại dứt khoát đem canh cá uống vào cổ….

“Này này, tiểu ngốc qua, ngươi uống canh đi nơi nào đó….”

Lục Hiên nhìn khuôn mặt đỏ rượu của Mục Xán, trong ngực tràn đầy hạnh phúc nồng đậm. Hắn chưa từng có giây phút thỏa mãn như vậy, dáng tươi cười trên mặt Mục Xán, muốn nhìn càng nhiều hơn nữa. Hắn dìu Mục Xán vào phòng,cảm thụ được thân thể nóng bỏng của cậu, nghe được tiếng cười thoải mái hiếm có của cậu, tất cả mọi thứ, đều làm hắn hạnh phúc đến khó có thể nói nên lời.

Khi hắn đem quần áo của Mục Xán bị canh cá đổ ướt cởi ra, lúc ôm cậu thân trên để trần tiến vào phòng tắm, hắn thật sự cảm giác được lý trí đang rời xa mình, khát vọng dưới đáy lòng đối với cơ thể Mục Xán nảy mầm lớn lên, gần như làm hắn không thể hô hấp.

Hắn run rẩy cởi quần Mục Xán, cái dây lưng kia sáng sớm bị hắn kéo thành nút chết làm hắn phải mất một phen công phu mới cởi ra được, bụng dưới trướng đến âm ỷ đau, suýt nữa lền trầm luân trên cơ thể của Mục Xán.

Nước từ vòi hoa sen chảy xuống, làm ướt quần áo Lục Hiên và da Mục Xán…..

“Lục Hiên….” Mục Xán dụi dụi con mắt, ngốc hồ hồ mà nhìn hắn, mơ mơ màng màng giống như một tiểu hài tử không chút phòng bị, “Thế này thật tốt…”

Lục Hiên mạnh mẽ run lên, tỉnh lại rõ ràng, qua loa giúp cậu tẩy rửa một chút, dùng khăn tắm bao lấy cậu đưa lên giường, sau đó vội vã vọt vào nhà tắm dội nước lạnh.

Còn chưa được….còn chưa tới lúc…..

Đứng ở trong bồn tắm lớn, hắn chậm rãi nhắm lại hai mắt, khóe miệng mỉm cười.

Chờ hắn tắm xong đi ra, Mục Xán đã sớm ngủ sâu vù vù rồi. Hắn thay cậu mặc đồ ngủ, ôm vào trong ngực nằm một hồi, tiếng chuông di động vang lên, hắn đưa tay cầm máy qua, lẳng lặng nghe xong một lúc, biếng nhác mà cười: “Đây có tính là ‘Hoàng đế chưa vội thái giám đã gấp’ hay không?”

Trong điện thoại truyền đến tiếng mắng dở khóc nửa cười của Sở Vũ: “Đi chết đi! Quan tâm ngươi cũng không biết…..Không biết cái gì gọi là rèn sắt khi còn nóng sao? Phải đem cơ hội này nắm lấy a, tiểu tử, ngươi muốn đợi Mục Xán tiểu đầu gỗ này thông suốt, không phải là ngang với chờ cây vạn tuế ra hoa sao?”

“Vừa phải thôi, ” Lục Hiên cười mắng, “Chu hiền triết có câu: tiến hành tuần tự….” (L: Chu hiền triết ở đây ý chỉ Chu Hy, bạn ko rảnh tìm hiểu ông này, cơ mà hình như ông này thuộc về Nho giáo…gì đấy)

“….Chẳng lẽ ngươi còn dự định học ‘Tồn thiên lý, diệt nhân dục’ của hắn?”

Hai người lại tán gẫu chốc lát, Lục Hiên cúp điện thoại, tựa ở đầu giường chậm rãi cười.

“Không vội, thực sự không vội……”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương