Nếu Như Chúng Ta Dừng Lại Ở Thời Niên Thiếu Thanh Xuân
Chương 25: Làm người đừng quá kiêu ngạo (1)

Khi Lục Hiên về đến nhà Mục Xán đã tỉnh rồi, đang dựa vào bên giường lật sách, trên đầu cạo xuống một ít tóc, khâu mấy mũi, dùng băng gạc dán vào, bộ dáng thoạt nhìn có phần hơi thảm thương.

Trong phòng mở điều hòa, ánh nắng xuyên qua rèm lụa trắng chiếu vào, như lòng đỏ trứng được đánh tan. Lục Hiên đứng ở cửa nhìn hắn một hồi lâu, thiếu niên trên giường chăm chú mà nhìn sách trên gối, đối với người đột nhiên xuất hiện ở cửa không hề có cảm giác.

Tĩnh lặng an tường như vậy, phảng phất như là người trong tranh.

Dường như đã qua thật lâu, Mục Xán rốt cục đã nhận ra ánh mắt ở cửa, quay đầu, con ngươi trong suốt nhìn qua, nói: “Sao không tiến vào?”

Lục Hiên cười đi tới trước giường, vươn tay ở tại chỗ bị khâu mấy mũi yếu ớt vẽ một chút, trong mắt có yêu thương dày đến tan không hết, “Này có thể để lại sẹo hay không a?”

Mục Xán đem đầu chống ở trên mu bàn tay, con mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm trang sách, không cho là đúng nói: “Không có vấn đề gì.”

Lục Hiên rút quyển tiểu thuyết trong tay hắn ra, để xuống tủ đầu giường bên cạnh, ngồi ở trên sàn nhà trước giường, nghiêng mặt tựa ở bên tai hắn, nói:” Tiểu ngốc qua, ngươi đọc sách như vậy, dễ làm hỏng mắt lắm.”

Khí tức ấm áp phả ở trên lỗ tai, làm vành tai hắn trong nháy mắt liền hồng lên, hắn nghiêng đầu nằm ở trên gối, tránh đi khí tức của Lục Hiên, vo ve mà nói: “Ngươi vừa mới đi ra ngoài?”

Lục Hiên đưa tay đẩy vài sợi tóc rơi vào mắt hắn ra, nói: “Ta đi đem xe đạp của ngươi sửa chữa xong đạp trở về.”

“Nga.” Mục Xán lên tiếng, nhìn cặp mắt sâu thẳm kia của Lục Hiên gần trong gang tấc, không biết vì cái gì trống ngực lại đập đến lợi hại, dứt khoát nhắm mắt lại, không nhìn tới hắn.

Tim Lục Hiên trong nháy mắt đập rớt một nhịp, đột nhiên đứng lên, đi tới ban công nhìn ra cảnh sông ở bên ngoài,gọi: “Tiểu Xán đừng vội ngủ, lại đây xem mặt trời lặn.” Trong giọng nói có phần run run khác với bình thường, giống như là cực lực mà kiềm chế,che giấu cái gì đó.

Mục Xán mở mắt ra, ngồi một lúc mới đứng dậy đi qua, cùng hắn sóng vai mà đứng, nhìn mặt trời đang lặn xuống sau những tòa nhà cao tầng.

...

...

Bởi vì trên mặt, trên người, trên đầu Mục Xán đều là thương ngoài da,thoáng qua có chút nhìn thấy mà giật mình, cho nên khi xuất viện bác sĩ đã dặn dò phải đúng hẹn đi thay thuốc, không được vận động mạnh, cũng không cần nóng lòng đến trường, cấp một tờ đơn chứng nhận nghỉ bệnh, ngày thứ Hai, Lục Hiên mang theo giấy báo bệnh thay Mục Xán hướng chủ nhiệm lớp 1 xin nghỉ một thời gian ngắn, chỉ nói là ngã lúc chơi bóng rổ, cũng không có cho hay tình hình thực tế.

Mới khai giảng được hơn hai tuần, nếu như để cho lão sư biết hắn là cùng người đánh lộn mà bị thương, chung quy vẫn không được tốt —– mặc dù hắn là người bị hại cũng như nhau.

Lại ở nhà ngây người một tuần, vết thương trên đầu đã lành lại gần như bình thường, đi bệnh viện tháo băng, tóc phía trên buông xuống che lại, ngược lại cũng không nhìn ra manh mối gì, thứ Hai liền quay trở lại trường học.

Thái tử gia lúc đầu thấy Mục Xán không đi học, trong bụng ngược lại còn có một hồi lo lắng, cho rằng mấy người mình mời mấy hôm trước hồ đồ đem hắn đánh quá hung ác, nói không chừng hắn sẽ làm ầm lên nói cho lão sư, một mực chờ động tĩnh. Ai dè một tuần trôi qua, Mục Xán đều cũng đã khôi phục đi học lại, tất cả vẫn đều gió yên biển lặng. Hắn liền càng ngày càng đắc ý, cho rằng bản thân mình làm không chê vào đâu được, lại khinh thường mà nhìn chòng chọc Mục Xán vài lần,người đắc tội hắn, thì phải chịu chút giáo huấn, điều này là nên làm. Hắn lạnh lùng mà nghĩ. Không bao lâu lại đem việc này triệt để vứt qua một bên.

...

...

Nhập học đã gần một tháng, nhắc tới người “hỏa” nhất trong đám tân sinh cao nhất trong tháng này, vậy nhất định là thái tử gia lớp 1 cao nhất Mạc Chúc rồi. Đương nhiên, “hỏa” này không phải là “hỏa” kia, là để hình dung tính khí thái tử gia như thuốc súng. Trong thời gian ngắn ngủi một tháng, ít nhất có 15 người đã bị thái tử gia mời người “chỉnh đốn” qua, đây là một cái tỷ lệ cao cỡ nào, bình quân hai ngày một người!

Cho nên hiện tại tất cả học sinh cao nhất đều đối với thái tử gia e sợ tránh không kịp.

“Cùng nhau chơi bóng?”

“Ngài chơi đi, chúng tôi không chơi.”

“Cùng nhau ăn cơm?”

“Chúng tôi đã ăn no rồi, ngài chậm rãi dùng ha.”

“Cùng nhau đi hát karaoke đi?”

“Không được rồi, tiểu đệ ngày mai trong lớp có bài kiểm tra a, ngài chậm rãi chơi nga….”

Đối thoại như vậy mỗi ngày đều phát sinh. Chợt nghĩ lại, thái tử gia cuối cùng phát hiện bản thân hình như đã bị cô lập, nhìn thì giống như ai cũng đều tôn kính hắn, kì thực ai cũng không muốn cùng hắn làm gì, hắn đã triệt để bị gạt ra ngoài lề! Ngay cả mấy tiểu đệ lúc đầu vẫn theo hắn, cũng mạc danh kỳ diệu mà đối với hắn kính nhi viễn chi! (kính trọng nhưng không gần gũi)

Đây là chuyện rất dễ dàng có thể lý giải, là cái mà họ gọi là “Gần vua như gần cọp”, lão nhân gia ngài không vừa ý một người liền mời người đem ai đó, ai đó, ai đó chỉnh đốn một trận, mọi người ai cũng không nợ ngươi a, vì cái gì lại đi tự mình chuốc lấy cực khổ? Không thể trêu vào ta trốn cũng không được sao!

Nhưng thái tử gia cũng rất ủy khuất, hắn mặc dù cũng tìm người chặn qua vài người, nhưng sơ sơ cũng không có nhiều như vậy. Nghĩ muốn cùng mọi người giải thích, nhưng người khác tận lực không muốn tiếp cận với ngươi, cũng không tìm ngươi phiền phức, chỉ là dùng một đôi mắt oán hận len lén nhìn ngươi, ngươi vừa quay đầu lại, đối phương lập tức liền giả bộ giống như người không có việc gì quay đầu đi, làm ngươi không có cách nào giải thích.

Giống như tâm tính thái tử gia, đương nhiên cũng không thèm giải thích, chẳng qua có mấy lần trong lúc vô tình nghe được người khác đang bàn luận về hắn, hắn phát hỏa thiếu chút nữa đánh người. Người khác đương nhiên sẽ không thật sự cùng hắn đánh lộn,chỉ là sau khi sự việc xảy ra, thái tử gia lại nhiều thêm một việc xấu —- ti bỉ! Đánh người xong còn không thừa nhận, còn một bộ dáng vẻ mình là người bị hại, đem chúng ta đều là ngu ngốc sao! Nếu không phải e ngại bối cảnh nhà ngươi, sớm đã đem ngươi đánh bò ra đất rồi!

Có một ngày thái tử gia đang ngồi chồm hỗm trong nhà vệ sinh đánh số, đột nhiên nghe được có hai người tiến vào, sau một trận sột sột soạt soạt, thanh âm truyền đến, lại chính là đang thì thầm mà nghị luận hắn, hắn lập tức vểnh lỗ tai lên nghe.

“Này, hôm qua Thiết Đản bị người ở ngoài trường chặn đánh một trận, các ngươi biết không?”

“Thiết, còn ai không biết a, sớm đã truyền ra rồi. Tiểu tử này ta đã sớm nói với hắn đừng cùng thái tử gia lớp nào đó qua lại, hắn không nghe, đáng đời đi.”

“Đúng vậy, đem chính mình chỉnh đến hèn mọn thấp kém giống như một nô tài, người ta vẫn còn không vừa ý mà gọi người tới chặn ngươi!”

Thái tử gia tức đến thiếu chút nữa nhảy ra, qua loa lau hai cái liền đá văng cửa, rống to: “Con mẹ nó, lão tử không gọi người đánh Thiết Đản! Người đánh hắn không phải là ta!”

Hai người kia còn chưa nghe hắn nói, đã sớm sợ đến run lên, ngay cả khóa quần cũng không kịp kéo đã bỏ chạy ra ngoài.

“Kháo!” Thái tử gia xoay người nặng nề mà đạp cánh cửa nhà vệ sinh một cước, ai biết cánh cửa quá cứng, ngược lại đem chân mình đá đau, ôm chân nhảy nhót “ngao ngao” kêu gào.

Đợi sau khi thái tử gia hùng hùng hổ hổ mà đi ra không lâu, một nam hài nhã nhặn mang kính đen, mặc áo sơ mi trắng, vóc người trung bình từ một gian phòng bên cạnh đẩy cửa đi ra, còn không phải là lớp trưởng tài hoa của lớp 1 đầu đội danh trạng nguyên vào trường – Sở Vũ thì là ai? Chỉ thấy hắn đứng trước vòi nước tinh tế mà rửa sạch tay, mười ngón tay trắng như hành non (L: = =||| hành non màu trắng a bà con?), vừa nhìn chính là trời sinh để cầm bút.

Rửa một hồi, hắn đột nhiên nhếch khóe miệng một cái, đối với mặt gương cười nói: “Trên đời này lại có kẻ ngu dốt như vậy.”

Cũng không biết là hắn đang bình luận ai nữa.

“Muội ngươi! Nếu để ta biết chuyện thất đức này là do ai làm, lão tử không tha cho ngươi!” Thái tử gia đang ở trên hành lang lớn tiếng phát tiết, vẻ mặt buồn bực, lúc trở lại trong lớp, trên mặt cũng vẫn là cái loại biểu tình táo bón này.

Người bên cạnh vốn đang cao hứng nói chuyện,sau khi nhìn thấy hắn tiến vào, lập tức ngồi nghiêm chỉnh, làm ra vẻ đang đọc sách, còn có mấy người con trai thì dứt khoát kề vai sát cánh mà đi ra khỏi lớp, đi ra bên ngoài chơi.

Các học sinh phỉ báng hắn,chỉ trích hắn, nói xấu hắn, căm ghét hắn, cái này cũng chưa tính là gì, một hai ngày, ngay cả chủ nhiệm lớp lão Cao cũng tới nói bóng nói gió, lời nói ý tứ sâu xa mà khuyên hắn thu liễm lại, thẳng đem hắn tức đến đầu cũng muốn bốc khói! Hắn muốn giải thích, ngược lại trong mắt người khác lại chính là giấu đầu lòi đuôi.

“Ta thật không có tìm người! Kia cũng không phải là ta làm!”Khuôn mặt lão Cao nhất thời trầm xuống, nghĩ thầm người này cũng quá không biết điều rồi, nếu không phải nhìn vào lợi ích của cha mẹ ngươi, ngươi tưởng lão tử ta nguyện ý quản ngươi sao! Chính bởi vì ngươi, đem lớp thực nghiệm rất tốt của ta đều làm cho tối tăm rối loạn!

Nhưng mà càng khiến cho lão Cao nghĩ không ra chính là, buổi tối hôm đó, nguyệt hắc phong cao, lúc hắn đi ra ngoài mua thuốc lá, lại bất thình lình từ trong một ngõ nhỏ bên cạnh đi ra ba tên côn đồ lông vàng (aka: chắc là chỉ mấy em đó nhuộm tóc vàng đấy bà con), không kịp phân bua gì đã đem hắn đấm đá một trận!

” Thầy giáo thối tha! Ngươi biết ngươi đắc tội là ai chưa?!” Hung hăng chửi hắn mấy câu, mấy tên côn đồ này liền lập tức giải tán.

Việc này thật đúng là đem lão Cao tức đến sặc máu, vừa đau vừa hận lại không cam tâm, gặp qua học sinh ngang ngược, thế nhưng thật sự chưa thấy qua học sinh nào ngang ngược như thế này! Học sinh có thể được xưng là “thái tử gia” ở các khóa trước của Nhất Trung có rất nhiều, chính là chưa từng gặp phải một “thái tử gia” như thế này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương