Nếu Như Chúng Ta Còn Yêu?
-
Chương 63: Cô bị bắt cóc rồi
Sau khi cuộc họp tiến hành xong, Thẩm Tư Thanh liền vội vàng trở về phòng làm việc của mình, nhìn thấy bên trong trống không, trong lòng nghĩ thầm chắc có lẽ cô ấy vẫn đang đi quan sát công ty, vì thế hắn cũng không sốt ruột ngồi xuống ghế sô pha ngồi chờ.
Đợi được hơn một tiếng, lúc này Thẩm Tư Thanh mới cảm thấy có cái gì đó không đúng, lúc này mới rút điện thoại ra gọi cho cô, bên kia vẫn kết nối được nhưng lại không có ai bắt máy, hắn lại tiếp tục gọi rất nhiều lần, nhưng đều không có ngườu bắt máy.
Một cỗ bất an đột nhiên trào lên trong lòng, Thẩm Tư Thanh không suy nghĩ nhiều liền gọi điện vào số máy bàn của biệt thự, rất nhanh dì Trần đã bắt máy.
Còn chưa kịp để dì Trần nói hết câu, Thẩm Tư Thanh đã gấp gáp hỏi, "Dì Trần, Mộc Cầm có về biệt thự hay chưa?"
Dì Trần bên kia liền nghi hoặc nói, "Cô chủ vẫn chưa về thưa cậu chủ, tôi chỉ biết sáng nay cô ấy có đi đến công ty cậu, nhưng đến nay vẫn chưa thấy cô ấy về."
Thẩm Tư Thanh nhíu mày, Tô Mộc Cầm không trở về, vậy tại sao lại không trả lời điện thoại của hắn? Trước nay cô chưa từng có thói quen không nghe điện thoại của người khác, điện thoại của cô lúc nào cũng để chế độ âm thanh, không lý nào lại không bắt máy được.
Trong lòng nôn nóng, nhưng Thẩm Tư Thanh vẫn bình tĩnh nói, "Được rồi, tôi biết rồi, dì ở nhà nếu như thấy cô ấy về thì gọi điện báo cho tôi một tiếng."
"Cô chủ xảy ra chuyện gì hay sao cậu chủ?" Dì Trần lo lắng hỏi.
"Không có gì, dì đừng lo lắng quá." Thẩm Tư Thanh trả lời.
"Vâng thưa cậu." Dì Trần trả lời.
Thẩm Tư Thanh cúp máy, trong đầu lập tức suy nghĩ đến những chuyện không may sẽ xảy ra với cô, càng khiến hắn hoảng loạn.
Hắn vội vàng đứng dậy xông ra ngoài, muốn tự mình đi tìm kiếm cô, vội vàng nhấn thanh máy đi xuống những tầng lầu khác, nhưng chạy hết mọi ngóc nhách của các tầng trong công ty, vẫn không tìm được cô, nóng nảy giống như con kiến bò trên chảo nóng. Vội gọi điện thoại cho cô một lần nữa, vẫn tình trạng kết nối được nhưng không có ai bắt máy. Rốt cuộc cô bị làm sao rồi?
Lúc này không còn giữ được vẻ bình tĩnh, Thẩm Tư Thanh liền gọi điện cho Tịnh Hàm, khi nghe thấy tín hiệu bắt máy, hắn không để Tịnh Hàm có cơ hội nói chuyện liền vội vàng nói:
"Cậu lập tức xuống phòng camera an ninh nhìn xem hiện giờ Tô Mộc Cầm đang ở đâu?"
Tịnh Hàm ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, "Tổng giám đốc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Thẩm Tư Thanh cau chặt mày kiếm, tâm trạng lập tức trở nên phức tạp, "Mộc Cầm biến mất rồi, tôi không thể tìm thấy cô ấy, bây giờ tôi cúp máy, cậu mau chóng điều tra xem cô ấy đang ở đâu ngay đi."
Nói xong, hắn không để Tịnh Hàm có cơ hội trả lời liền cúp máy, lập tức chạy lên các tấng trên cao để tìm, nhưng cho dù tìm như thế nào đi nữa, hắn cũng không thể thấy cô đang ở đâu.
Đi xuống hầm để xe, Thẩm Tư Thanh vội vã mở cửa lên xe, chạy dọc theo con đường có thể đi bộ cũng không thấy cô.
Tìm một vòng, không hiểu sao Thẩm Tư Thanh cứ cảm thấy bồn chồn, lo lắng đang bùng nổ trong lòng. Giống như có chuyện gì không hay sắp xảy ra vậy.
Lúc đến chốt đèn đỏ, hắn bực bội đánh vào tay lái. Cúi đầu nhìn thời gian, hiện đã hơn một tiếng kể từ khi hắn bắt đầu tìm kiếm cô, nhưng cô vẫn không thể liên lạc được, giống như đã hoàn toàn mất tích.
Điện thoại của Thẩm Tư Thanh bỗng dưng vang lên mấy tiếng ‘tít tít’, thông báo có điện thoại gọi tới.
Lướt nhìn dãy số lạ trên màn hình, lòng Thẩm Tư Thanh thoáng chùng xuống. Tay vô thức cũng siết chặt tay lái hằn rõ từng cọng gân xanh. Kể cả đèn đỏ chuyển sang đèn xanh lúc nào anh cũng không hề hay biết. Nhưng khi suy nghĩ lại, liệu rằng cô có mượn điện thoại của ai đó để liên lạc với hắn hay không?
Hít sâu một hơi, Thẩm Tư Thanh mới nhận cuộc điện thoại này. Hy vọng có thể nghe thấy giọng nói mềm mại của Tô Mộc Cầm…
Nhưng đầu dây bên kia lại vang lên tiếng nói của Tịnh Hàm, khiến đáy lòng hắn chìm vào đáy cốc, Thẩm Tư Thanh nhíu mày nói, "Đã điều tra ra được chưa?"
.....
Trong đêm, ta mơ một giấc mơ vô cùng đẹp đẽ. Trong giấc mơ cho ta gặp được tình yêu đích thực nhưng cũng khiến trái tim ta cảm nhận được nỗi đau đớn. Đau đến nỗi không thể hít thở, khi tỉnh lại chỉ biết vô lực khóc ròng...
Tô Mộc Cầm vô thức tỉnh lại, phía trước là ánh đèn lờ mờ khiến cô phải nhíu chặt chân mày, sau đó hơi cử động, nhưng động tác hình như bị kiềm hãm, lập tức cô hoảng hốt mở mắt, lúc đó cô mới nhìn thấy chân tay cô đều bị trói chặt.
Lúc này suy nghĩ duy nhất trong đầu của Tô Mộc Cầm là: Cô bị bắt cóc rồi!
Tô Mộc Cầm vội vàng ngẩng đầu lên, ngay tức khắc, khuôn mặt lạnh lẽo của Tùy Vũ Thần xuất hiện trước mặt cô, cô nhìn rất rõ ràng, trên tay ông ta còn cầm theo một khẩu súng.
Tim Tô Mộc Cầm như muốn nhảy lên tận cổ, nhưng cô không có hoảng sợ la hét như những người phụ nữ khác, chỉ là mở to hai mắt nhìn chằm chằm người đàn ông phía trước, đáy mắt nổi lên một trận lạnh lẽo.
"Rốt cuộc ông muốn làm gì tôi?" Tô Mộc Cầm không thể tin nổi, nghiến răng nghiến lợi nói.
Tùy Vũ Thần nhìn dáng vẻ quật cường của cô, khóe môi hơi mỉm cười nhưng đôi mắt dần chuyển lạnh như băng, trở nên u ám bất định, cười nhạt nói, "Cô đã nghe hết câu chuyện của tôi rồi phải không? Cho nên hôm nay tôi buộc lòng phải xử lý cô."
Khẩu súng lạnh toát từ trên tay ông ta dần dần hướng xuống bụng cô, nhếch môi nói, "Là con của thằng nhóc Thẩm Tư Thanh phải không? Thật đáng tiếc, đây cũng có lẽ là ngày cuối cùng nó được tồn tại trên đời này."
Tâm tình Tô Mộc Cầm như thể bị xé rách làm đôi, sự bình tĩnh thường ngày đã biến mất chỉ còn lại nỗi kinh hãi cực độ.
"Giết người là phạm pháp, ông không được làm vậy?"
"Luật pháp? Loại lý luận ngu ngốc đó trước giờ tôi chưa bao giờ bận tâm." Ông ta giống như nghe được chuyện hết sức buồn cười, khóe môi cong lên nụ cười lạnh toát, "Dù cho tôi thả cô ra thì tôi cũng sẽ bị bắt, chi bằng để cô câm miệng luôn có phải tốt không?"
Tô Mộc Cầm kinh hãi nhìn ông ta, "Ông thật sự điên rồi."
Những chuyện đã trải qua cô không nhớ rõ ràng nhưng cô không ngốc, cẩn thận suy nghĩ một chút liền đoán ra chuyện cô bị bắt cóc không thoát khỏi sự liên quan đến chuyện cô nghe lén được một bí mật của ông ta. Tuy mới chỉ gần ông ta vài ngày nhưng Tô Mộc Cầm cũng biết rõ Tùy Vũ Thần là người giả nhân giả nghĩa, có lòng dạ như thế nào, vậy mà cô còn bị bộ dáng chính trực của ông ta trước kia làm cho hồ đồ.
Cô đang trở thành một con cừu non sắp chết?
Sinh mệnh của cô và bảo bảo đang nằm trong tay ông ta, càng khiến cô không thể bình tĩnh nổi.
Sau khi vào tiết đầu thu, sự thay đổi nhiệt độ của Bắc Kinh càng ngày càng rõ nét. Sau khi vào tiết Bạch lộ*, nếu nhìn kỹ những phiến lá lúc sáng sớm còn được phủ một lớp sương mỏng.
*Bạch lộ (tiếng Hán: 白露) là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 7 hay 8 tháng 9 dương lịch, khi Mặt Trời ở xích kinh 165° (kinh độ Mặt Trời bằng 165°). Đây là một khái niệm trong công tác lập lịch của các nước Đông Á chịu ảnh hưởng của nền văn hóa Trung Quốc cổ đại. Ý nghĩa của tiết khí này, đối với vùng Trung Hoa cổ đại, là Nắng nhạt.
Bởi vì thời tiết như vậy, cho nên khi cô ngồi ở trên đất lại tránh được việc gây tổn hại cho thai nhi, nền đá cũng có vẻ ấm áp.
Tô Mộc Cầm ngước mắt nhìn dáng vẻ điềm tĩnh của Tùy Vũ Thần, nếu bây giờ dùng một loại cảm xúc để hình dung cô, vậy thì chuẩn xác nhất chính là căm phẫn!
Người đàn ông trung niên sắp giết cô đây lại chính là bác rể của Thẩm Tư Thanh!
Nghe có vẻ hơi nực cười, thế nhưng cô biết được, chuyện mà Tùy Vũ Thần nói và kể cả chuyện này, ít nhiều cũng sẽ liên quan đến cả Thẩm Tư Thanh.
Tùy Vũ Thần ngồi trên ghế, từ trên cao nhìn xuống cô, ánh mắt dưới nét ánh nắng nhàn nhạt có phần mê muội, ông ta nhìn cô một lúc rất lâu, sau đó mới lên tiếng nói, giọng điệu vô cùng khẽ khàng, "Nhìn cô như vậy thật sự là không nỡ giết! Không ngờ, cô lại giống với người con gái tôi yêu như vậy!"
Tô Mộc Cầm nhếch môi cười, nghĩ đến người phụ nữ Thẩm Mã Hi kia, đáy lòng có nét mỉa mai, "Tôi cũng không ngờ ông không chỉ điên mà còn bị mù, tôi và Thẩm Mã Hi giống nhau? Ông có biết ông đang nói cái gì không?"
Không hiểu sao lúc cô nói như vậy, Tùy Vũ Thần bỗng nhiên cười lạnh, khuôn mặt có vài nếp nhắn bây giờ hoàn toàn co rúm lại, chế giễu nói, "Bà ta? Bà ta một góc cũng không bằng cô ấy!"
Trái tim cô rét lạnh.
Ông ta nhìn cô, mỉm cười nói, "Cô cũng sắp chết rồi, cho nên tôi cũng không ngại cho cô biết, Thẩm Mã Hi từ đầu đến cuối cũng chỉ là con cờ của tôi, tôi muốn giệt trừ tất cả người của Thẩm gia, đến tột cũng cũng chỉ muốn trả thù cho cô ấy."
Tô Mộc Cầm sợ hãi nhìn vào ánh mắt điên cuồng của ông ta, trong tâm chỉ coi ông ta như một kẻ điên, không hiểu Thẩm gia rốt cuộc đã làm gì người đàn bà kia để đến cuối cùng Tùy Vũ Thần lại quay qua cắn ngược gia đình bọn họ như vậy.
Nhưng có một điều cô tin tưởng, Thẩm Tư Thanh nhất định sẽ không làm ra loại chuyện đó.
Tô Mộc Cầm nhếch môi nói, "Ông làm như vậy, chỉ khiến cho người ông yêu cảm thấy thất vọng mà thôi."
"Cô câm miệng." Tùy Vũ Thần kích động đến run người, lập tức chĩa đầu súng vào người cô, đáy mắt toát lên ngọn lửa căm hận, nghiến răng nghiến lợi nói, "Cô thì biết cái gì? Cô ấy nhất định sẽ không ghét tôi? Chắc chắn cô ấy cũng sẽ ủng hộ tôi làm vậy! Bọn họ không đáng được sống hạnh phúc như vậy, bọn họ nhất định phải trả giá cho cái chết của cô ấy, còn con của chúng tôi nữa, con bé đến bây giờ vẫn còn đang mất tích, tôi đến cùng cũng không biết con bé đang ở đâu? Đến cả họ tên của nó, tôi cũng không biết."
Nói đến đây, đáy mắt ông ta lại toát lên vẻ bi thương, thống khổ không hề che giấu, nhưng nó chỉ được một lúc, thì ông ta rất nhanh liền thu hồi lại, ánh mắt dần trở nên bình tĩnh, ông ta nhìn cô, khóe miệng lại nâng lên một nụ cười, "Cũng thật trùng hợp, nếu bây giờ con bé có ở đây, có lẽ cũng bằng tuổi cô."
Đợi được hơn một tiếng, lúc này Thẩm Tư Thanh mới cảm thấy có cái gì đó không đúng, lúc này mới rút điện thoại ra gọi cho cô, bên kia vẫn kết nối được nhưng lại không có ai bắt máy, hắn lại tiếp tục gọi rất nhiều lần, nhưng đều không có ngườu bắt máy.
Một cỗ bất an đột nhiên trào lên trong lòng, Thẩm Tư Thanh không suy nghĩ nhiều liền gọi điện vào số máy bàn của biệt thự, rất nhanh dì Trần đã bắt máy.
Còn chưa kịp để dì Trần nói hết câu, Thẩm Tư Thanh đã gấp gáp hỏi, "Dì Trần, Mộc Cầm có về biệt thự hay chưa?"
Dì Trần bên kia liền nghi hoặc nói, "Cô chủ vẫn chưa về thưa cậu chủ, tôi chỉ biết sáng nay cô ấy có đi đến công ty cậu, nhưng đến nay vẫn chưa thấy cô ấy về."
Thẩm Tư Thanh nhíu mày, Tô Mộc Cầm không trở về, vậy tại sao lại không trả lời điện thoại của hắn? Trước nay cô chưa từng có thói quen không nghe điện thoại của người khác, điện thoại của cô lúc nào cũng để chế độ âm thanh, không lý nào lại không bắt máy được.
Trong lòng nôn nóng, nhưng Thẩm Tư Thanh vẫn bình tĩnh nói, "Được rồi, tôi biết rồi, dì ở nhà nếu như thấy cô ấy về thì gọi điện báo cho tôi một tiếng."
"Cô chủ xảy ra chuyện gì hay sao cậu chủ?" Dì Trần lo lắng hỏi.
"Không có gì, dì đừng lo lắng quá." Thẩm Tư Thanh trả lời.
"Vâng thưa cậu." Dì Trần trả lời.
Thẩm Tư Thanh cúp máy, trong đầu lập tức suy nghĩ đến những chuyện không may sẽ xảy ra với cô, càng khiến hắn hoảng loạn.
Hắn vội vàng đứng dậy xông ra ngoài, muốn tự mình đi tìm kiếm cô, vội vàng nhấn thanh máy đi xuống những tầng lầu khác, nhưng chạy hết mọi ngóc nhách của các tầng trong công ty, vẫn không tìm được cô, nóng nảy giống như con kiến bò trên chảo nóng. Vội gọi điện thoại cho cô một lần nữa, vẫn tình trạng kết nối được nhưng không có ai bắt máy. Rốt cuộc cô bị làm sao rồi?
Lúc này không còn giữ được vẻ bình tĩnh, Thẩm Tư Thanh liền gọi điện cho Tịnh Hàm, khi nghe thấy tín hiệu bắt máy, hắn không để Tịnh Hàm có cơ hội nói chuyện liền vội vàng nói:
"Cậu lập tức xuống phòng camera an ninh nhìn xem hiện giờ Tô Mộc Cầm đang ở đâu?"
Tịnh Hàm ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, "Tổng giám đốc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Thẩm Tư Thanh cau chặt mày kiếm, tâm trạng lập tức trở nên phức tạp, "Mộc Cầm biến mất rồi, tôi không thể tìm thấy cô ấy, bây giờ tôi cúp máy, cậu mau chóng điều tra xem cô ấy đang ở đâu ngay đi."
Nói xong, hắn không để Tịnh Hàm có cơ hội trả lời liền cúp máy, lập tức chạy lên các tấng trên cao để tìm, nhưng cho dù tìm như thế nào đi nữa, hắn cũng không thể thấy cô đang ở đâu.
Đi xuống hầm để xe, Thẩm Tư Thanh vội vã mở cửa lên xe, chạy dọc theo con đường có thể đi bộ cũng không thấy cô.
Tìm một vòng, không hiểu sao Thẩm Tư Thanh cứ cảm thấy bồn chồn, lo lắng đang bùng nổ trong lòng. Giống như có chuyện gì không hay sắp xảy ra vậy.
Lúc đến chốt đèn đỏ, hắn bực bội đánh vào tay lái. Cúi đầu nhìn thời gian, hiện đã hơn một tiếng kể từ khi hắn bắt đầu tìm kiếm cô, nhưng cô vẫn không thể liên lạc được, giống như đã hoàn toàn mất tích.
Điện thoại của Thẩm Tư Thanh bỗng dưng vang lên mấy tiếng ‘tít tít’, thông báo có điện thoại gọi tới.
Lướt nhìn dãy số lạ trên màn hình, lòng Thẩm Tư Thanh thoáng chùng xuống. Tay vô thức cũng siết chặt tay lái hằn rõ từng cọng gân xanh. Kể cả đèn đỏ chuyển sang đèn xanh lúc nào anh cũng không hề hay biết. Nhưng khi suy nghĩ lại, liệu rằng cô có mượn điện thoại của ai đó để liên lạc với hắn hay không?
Hít sâu một hơi, Thẩm Tư Thanh mới nhận cuộc điện thoại này. Hy vọng có thể nghe thấy giọng nói mềm mại của Tô Mộc Cầm…
Nhưng đầu dây bên kia lại vang lên tiếng nói của Tịnh Hàm, khiến đáy lòng hắn chìm vào đáy cốc, Thẩm Tư Thanh nhíu mày nói, "Đã điều tra ra được chưa?"
.....
Trong đêm, ta mơ một giấc mơ vô cùng đẹp đẽ. Trong giấc mơ cho ta gặp được tình yêu đích thực nhưng cũng khiến trái tim ta cảm nhận được nỗi đau đớn. Đau đến nỗi không thể hít thở, khi tỉnh lại chỉ biết vô lực khóc ròng...
Tô Mộc Cầm vô thức tỉnh lại, phía trước là ánh đèn lờ mờ khiến cô phải nhíu chặt chân mày, sau đó hơi cử động, nhưng động tác hình như bị kiềm hãm, lập tức cô hoảng hốt mở mắt, lúc đó cô mới nhìn thấy chân tay cô đều bị trói chặt.
Lúc này suy nghĩ duy nhất trong đầu của Tô Mộc Cầm là: Cô bị bắt cóc rồi!
Tô Mộc Cầm vội vàng ngẩng đầu lên, ngay tức khắc, khuôn mặt lạnh lẽo của Tùy Vũ Thần xuất hiện trước mặt cô, cô nhìn rất rõ ràng, trên tay ông ta còn cầm theo một khẩu súng.
Tim Tô Mộc Cầm như muốn nhảy lên tận cổ, nhưng cô không có hoảng sợ la hét như những người phụ nữ khác, chỉ là mở to hai mắt nhìn chằm chằm người đàn ông phía trước, đáy mắt nổi lên một trận lạnh lẽo.
"Rốt cuộc ông muốn làm gì tôi?" Tô Mộc Cầm không thể tin nổi, nghiến răng nghiến lợi nói.
Tùy Vũ Thần nhìn dáng vẻ quật cường của cô, khóe môi hơi mỉm cười nhưng đôi mắt dần chuyển lạnh như băng, trở nên u ám bất định, cười nhạt nói, "Cô đã nghe hết câu chuyện của tôi rồi phải không? Cho nên hôm nay tôi buộc lòng phải xử lý cô."
Khẩu súng lạnh toát từ trên tay ông ta dần dần hướng xuống bụng cô, nhếch môi nói, "Là con của thằng nhóc Thẩm Tư Thanh phải không? Thật đáng tiếc, đây cũng có lẽ là ngày cuối cùng nó được tồn tại trên đời này."
Tâm tình Tô Mộc Cầm như thể bị xé rách làm đôi, sự bình tĩnh thường ngày đã biến mất chỉ còn lại nỗi kinh hãi cực độ.
"Giết người là phạm pháp, ông không được làm vậy?"
"Luật pháp? Loại lý luận ngu ngốc đó trước giờ tôi chưa bao giờ bận tâm." Ông ta giống như nghe được chuyện hết sức buồn cười, khóe môi cong lên nụ cười lạnh toát, "Dù cho tôi thả cô ra thì tôi cũng sẽ bị bắt, chi bằng để cô câm miệng luôn có phải tốt không?"
Tô Mộc Cầm kinh hãi nhìn ông ta, "Ông thật sự điên rồi."
Những chuyện đã trải qua cô không nhớ rõ ràng nhưng cô không ngốc, cẩn thận suy nghĩ một chút liền đoán ra chuyện cô bị bắt cóc không thoát khỏi sự liên quan đến chuyện cô nghe lén được một bí mật của ông ta. Tuy mới chỉ gần ông ta vài ngày nhưng Tô Mộc Cầm cũng biết rõ Tùy Vũ Thần là người giả nhân giả nghĩa, có lòng dạ như thế nào, vậy mà cô còn bị bộ dáng chính trực của ông ta trước kia làm cho hồ đồ.
Cô đang trở thành một con cừu non sắp chết?
Sinh mệnh của cô và bảo bảo đang nằm trong tay ông ta, càng khiến cô không thể bình tĩnh nổi.
Sau khi vào tiết đầu thu, sự thay đổi nhiệt độ của Bắc Kinh càng ngày càng rõ nét. Sau khi vào tiết Bạch lộ*, nếu nhìn kỹ những phiến lá lúc sáng sớm còn được phủ một lớp sương mỏng.
*Bạch lộ (tiếng Hán: 白露) là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 7 hay 8 tháng 9 dương lịch, khi Mặt Trời ở xích kinh 165° (kinh độ Mặt Trời bằng 165°). Đây là một khái niệm trong công tác lập lịch của các nước Đông Á chịu ảnh hưởng của nền văn hóa Trung Quốc cổ đại. Ý nghĩa của tiết khí này, đối với vùng Trung Hoa cổ đại, là Nắng nhạt.
Bởi vì thời tiết như vậy, cho nên khi cô ngồi ở trên đất lại tránh được việc gây tổn hại cho thai nhi, nền đá cũng có vẻ ấm áp.
Tô Mộc Cầm ngước mắt nhìn dáng vẻ điềm tĩnh của Tùy Vũ Thần, nếu bây giờ dùng một loại cảm xúc để hình dung cô, vậy thì chuẩn xác nhất chính là căm phẫn!
Người đàn ông trung niên sắp giết cô đây lại chính là bác rể của Thẩm Tư Thanh!
Nghe có vẻ hơi nực cười, thế nhưng cô biết được, chuyện mà Tùy Vũ Thần nói và kể cả chuyện này, ít nhiều cũng sẽ liên quan đến cả Thẩm Tư Thanh.
Tùy Vũ Thần ngồi trên ghế, từ trên cao nhìn xuống cô, ánh mắt dưới nét ánh nắng nhàn nhạt có phần mê muội, ông ta nhìn cô một lúc rất lâu, sau đó mới lên tiếng nói, giọng điệu vô cùng khẽ khàng, "Nhìn cô như vậy thật sự là không nỡ giết! Không ngờ, cô lại giống với người con gái tôi yêu như vậy!"
Tô Mộc Cầm nhếch môi cười, nghĩ đến người phụ nữ Thẩm Mã Hi kia, đáy lòng có nét mỉa mai, "Tôi cũng không ngờ ông không chỉ điên mà còn bị mù, tôi và Thẩm Mã Hi giống nhau? Ông có biết ông đang nói cái gì không?"
Không hiểu sao lúc cô nói như vậy, Tùy Vũ Thần bỗng nhiên cười lạnh, khuôn mặt có vài nếp nhắn bây giờ hoàn toàn co rúm lại, chế giễu nói, "Bà ta? Bà ta một góc cũng không bằng cô ấy!"
Trái tim cô rét lạnh.
Ông ta nhìn cô, mỉm cười nói, "Cô cũng sắp chết rồi, cho nên tôi cũng không ngại cho cô biết, Thẩm Mã Hi từ đầu đến cuối cũng chỉ là con cờ của tôi, tôi muốn giệt trừ tất cả người của Thẩm gia, đến tột cũng cũng chỉ muốn trả thù cho cô ấy."
Tô Mộc Cầm sợ hãi nhìn vào ánh mắt điên cuồng của ông ta, trong tâm chỉ coi ông ta như một kẻ điên, không hiểu Thẩm gia rốt cuộc đã làm gì người đàn bà kia để đến cuối cùng Tùy Vũ Thần lại quay qua cắn ngược gia đình bọn họ như vậy.
Nhưng có một điều cô tin tưởng, Thẩm Tư Thanh nhất định sẽ không làm ra loại chuyện đó.
Tô Mộc Cầm nhếch môi nói, "Ông làm như vậy, chỉ khiến cho người ông yêu cảm thấy thất vọng mà thôi."
"Cô câm miệng." Tùy Vũ Thần kích động đến run người, lập tức chĩa đầu súng vào người cô, đáy mắt toát lên ngọn lửa căm hận, nghiến răng nghiến lợi nói, "Cô thì biết cái gì? Cô ấy nhất định sẽ không ghét tôi? Chắc chắn cô ấy cũng sẽ ủng hộ tôi làm vậy! Bọn họ không đáng được sống hạnh phúc như vậy, bọn họ nhất định phải trả giá cho cái chết của cô ấy, còn con của chúng tôi nữa, con bé đến bây giờ vẫn còn đang mất tích, tôi đến cùng cũng không biết con bé đang ở đâu? Đến cả họ tên của nó, tôi cũng không biết."
Nói đến đây, đáy mắt ông ta lại toát lên vẻ bi thương, thống khổ không hề che giấu, nhưng nó chỉ được một lúc, thì ông ta rất nhanh liền thu hồi lại, ánh mắt dần trở nên bình tĩnh, ông ta nhìn cô, khóe miệng lại nâng lên một nụ cười, "Cũng thật trùng hợp, nếu bây giờ con bé có ở đây, có lẽ cũng bằng tuổi cô."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook