Nếu Như Chúng Ta Còn Yêu?
Chương 47: Đến bệnh viện

Từng giây từng giây trôi qua, thời gian rất nhanh đã đến giờ ăn trưa, bàn ăn được soạn ra đầy đủ, mùi thơm thoang thoảng của thức ăn bay khắp nơi. Người giúp việc tất bật với công việc của mình ở trong phòng bếp dưới sự hướng dẫn của Thẩm Mã Hi.

Tùy Lỗi nhàm chán ngồi nói chuyện cùng Thẩm Tư Thanh, đa số đều là về vấn đề công việc ở công ty. Đôi lúc còn có nói xen vào hai ba câu liên quan đến Tô Mộc Cầm. Nhưng chỉ được một lúc, sau đó lại tiếp tục với vấn đề công việc.

Thẩm Mã Hi sau khi bày biện xong thức ăn, liền đi ra ngoài nói với hai người bọn họ, “Cơm nước chuẩn bị xong rồi, hai đứa vào ăn thôi!”

Tùy Lỗ đứng dậy, cúi xuống nói với Thẩm Tư Thanh, “Cậu lên gọi Mộc Cầm đi, chắc cô ấy cũng đói rồi.”

Thẩm Tư Thanh nhướn mày gật đầu, cho dù anh ta không nói, hắn cũng biết điều sẽ lên gọi cô xuống ăn cơm.

Cửa phòng như trước vẫn im lìm, Thẩm Tư Thanh nâng tay gõ cửa, nhưng bên trong vẫn không có động tĩnh, có lẽ cô ngủ quên hoặc có lẽ cô nghe thấy nhưng lại cố tình không muốn mở cửa.

“Mộc Cầm, xuống ăn cơm thôi em!” Thẩm Tư Thanh lên tiếng

Tô Mộc Cầm bắt đầu nghe thấy tiếng dạ dày mình kêu ca. Lúc này cô mới nhớ ra, sáng nay lúc ăn cơm bởi vì không hợp khẩu vị cho nên chỉ ăn được một chút.

Ngoài cửa lan đến mùi thơm của đồ ăn. Cô chậm rãi tiến đến gần cạnh cửa, hít vào thật sâu rồi không ngừng nuốt nước bọt. Giọng nói của Thẩm Tư Thanh ở ngoài cửa lại tiếp tục vang lên: “Mộc Cầm, ngoan ngoãn đi ra đi, có cả một bữa đại tiệc đang đợi em đây này.”

Tô Mộc Cầm vội vàng lui về phía sau ba bước, dám dùng đồ ăn để cám dỗ cô?! Quá đê tiện! Tuyệt đối không được để bị lừa, ra ngoài rồi, không phải cô được hưởng thụ đại tiệc mà là cô biến thành nguyên liệu chế biến đại tiệc thì có!

Tô Mộc Cầm quyết tâm không đáp đến nửa lời, nhanh chóng mở cửa sổ để mùi hương làm người ta thèm muốn chết này mau tan đi. Nhưng hương thơm của đồ ăn lại không thể nào tan đi hết, mùi thơm lan vào qua khe cửa. Mùi thơm vẫn cứ quanh quẩn trong phòng làm bụng cô sôi sùng sục.

Quá đau đớn! Tô Mộc Cầm không thể chịu đựng được nữa, cô áp tai qua khe cửa nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, trước tiên là đề cao cảnh giác, chần chừ ở trước cửa không biết có nên mở hay không?

Cuối cùng cô vẫn quyết định lên tiếng, “Anh... anh xuống trước đi! Tôi sẽ xuống sau!”

Người con gái này vẫn thú vị như trước đây, vừa thấy hắn cứ như là nhìn thấy rắn rết. Không ngoài dự đoán, cô lại chạy trốn. Nhưng lần này, hắn tuyệt đối sẽ không để cô chạy mất nữa.

Khóe miệng Thẩm Tư Thanh khẽ nâng lên tạo thành một vòng cung dịu dàng, giọng điệu mạnh mẽ mà dứt khoát, “Được, anh ở dưới chờ em!”

Nói xong, hắn liền quay người xuống dưới.

Tô Mộc Cầm ở bên trong cánh cửa ghé sát tai nghe động tĩnh bên ngoài, sau khi không còn nghe thấy tiếng bước chân nữa, cô mới từ từ mở cửa ra, chậm rãi xuống lầu.Bàn ăn đã rất đông đủ, chỉ còn thiếu mỗi mình Tùy Vũ Phong và cô, có lẽ giờ này Tùy Vũ Phong vẫn đang ở công ty.

Cô chậm rãi bước vào, sau đó ngồi xuống, phòng ăn ngay lập tức trở nên quỷ dị.

Thẩm Mã Hi nhìn chằm chằm cô, hơi nhíu mày, sau đó một lúc mới lên tiếng, “Nghe nói ngày mai cô đi Mỹ, có phải không?”

Tô Mộc Cầm nghe vậy hơi ngẩn người, không nghĩ được Thẩm Mã Hi lại biết được chuyện này, có lẽ là do Tùy Lỗi nói, khóe mắt hơi liếc nhìn Thẩm Tư Thanh một chút, nhưng không ngờ lại đụng phải ánh mắt của hắn cũng đang nhìn cô, ngay sau đó cô liền quay đi chỗ khác, dây thần kinh đột nhiên căng thẳng, hơi gật đầu trả lời câu hỏi của bà ta, “Đúng vậy!”

Có vẻ như Thẩm Tư Thanh không hài lòng với câu trả lời của cô, mi tâm hơi nhíu lại thành một đường thẳng, ánh mắt đột nhiên trở nên âm trầm.

Tùy Lỗi ngồi một bên không nói tiếng nào, thế nhưng mắt vẫn liếc nhìn biểu cảm của hai người bọn họ, trong lúc nhất thời lại trở nên phiền não, hai người này đúng thật là không ai chịu nhường ai, cứ kiêu ngạo không chịu biểu hiện rõ ràng ra thì cuối cùng cũng sẽ có ngày mất nhau thôi.

Có lẽ hôm nay tâm trạng Thẩm Mã Hi khá tốt, cộng với việc biết được Tô Mộc Cầm không còn ý định ở đây làm kỳ đà cản mũi giữa con trai bà và Phong Phàm nữa, nhất thời tính tình mềm mỏng hơn, khóe môi hơi nhếch lên, nhưng vẫn kiêu ngạo nói:

“Vậy thì được, coi như cô cũng biết điều. Hôm nay có nhiều món ngon, coi như nhà chúng tôi làm tiệc tiễn cô rời đi.”

Bàn ăn trong nhất thời yên ắng đến lạ thường, Thẩm Mã Hi hình như cũng phát giác được chuyện này, nhưng lại không biết nguyên nhân là gì, liền mở miệng nói, “Được rồi, mấy đứa ăn đi! Tại sao cứ ngồi yên lặng hết vậy?”

Thẩm Tư Thanh thu hồi ánh mắt, hơi nghiêng đầu, khóe môi hơi nâng lên tạo thành một nụ cười nhàn nhạt, nhưng nụ cười đó lại cứng ở khóe miệng, không hề lan tràn đến đáy mắt, sau đó nói, “Bác cứ dùng bữa đi, đừng để ý đến bọn con.”

Tô Mộc Cầm cúi người không phát ra tiếng, Tùy Lỗi thấy cô hơi cứng ngắc, trước tiên là gắp cho cô món thịt kho, sau đó nói, “Cô ăn đi! Đừng để ý!”

Cô ngẩng lên, nhìn khuôn mặt tươi cười dịu dàng của anh, hơi an tâm một chút, cô nâng môi, nở nụ cười nhàn nhạt đáp lại Tùy Lỗi, sau đó lại cúi xuống, chầm chậm ăn cơm.

Cả quá trình đó, đều lọt vào mắt Thẩm Tư Thanh, hắn hơi nhướn mày, khóe môi nhếch lên, hạ giọng nói với Tùy Lỗi, “Không nhìn ra anh cũng thật biết cách chăm sóc bạn gái của người khác!”

Giọng nói của Thẩm Tư Thanh đặc biệt lãnh đạm, nhưng có thể nghe ra được đã bị bức đến giới hạn nhất định, nếu vượt qua, sẽ có nguy hiểm khó có thể tưởng tượng...

Tùy Lỗi cười cười quay sang hạ giọng với Thẩm Tư Thanh, “Sao nào? Ghen à?”

Hắn bình tĩnh, không trả lời câu hỏi của Tùy Lỗi, nhưng ánh mắt sắc bén đã trả lời thay tất cả.

Tùy Lỗi bật ra tiếng cười châm chọc từ cổ họng, “Cậu cũng thật ấu trĩ.”

Thẩm Tư Thanh nheo mắt, bắn ánh mắt cảnh cáo về phía Tùy Lỗi, không nói gì nhiều, chỉ yên lặng ăn cơm.Thẩm Mã Hi thấy không khí có vẻ yên ắng khác ngày thường, đành mở miệng nói chuyện, “Hai ngày nữa mẹ định sẽ để Phong Phàm đến đây sống chung với chúng ta một thời gian, con thấy mẹ có nên để hai đứa ở chung một phòng để bồi dưỡng tình cảm trước khi kết hôn hay không?”

Tùy Lỗi dừng ăn, hơi khó chịu nhíu mày, “Bây giờ là giờ ăn cơm, mẹ đừng nhắc đến cô ta nữa có được không?!”

Thẩm Mã Hi thở dài, trước giờ bà ta ép buộc anh không được cho nên giờ hơi thỏa hiệp, nhẹ giọng nói, “Mẹ thấy con bé cũng rất được, hơn nữa nó cũng thích con như vậy, hay là cho nó một cơ hội.”

“Cho dù bây giờ có cho cô ta bao nhiêu cơ hội đi nữa thì con cũng không thể thích cô ta được!” Tùy Lỗi nghiêm túc nói.

“Tiểu Lỗi...”

Thẩm Mã Hi nhíu mày định nói, nhưng lại bị Tùy Lỗi cắt ngang, “Chuyện này để sau nói được không? Bây giờ đang dùng bữa, con không muốn nhắc đến chuyện này.”

“Thôi được.” Thẩm Mã Hi bị con trai chỉ trích, xụ mặt buồn bã ăn cơm.

Tùy Lỗi thờ dài, không muốn lại phải tiếp tục để ý đến, tiện tay gắp cho cô một chút cá, “Cô ăn thử món cá này đi, đây là món tủ của mẹ tôi đấy.”

Thẩm Tư Thanh liếc mắt nhíu mày. Khó chịu với hành vi chăm sóc của Tùy Lỗi đối với cô. Tuy vậy nhưng hắn cũng không biểu hiện quá nhiều.

Tô Mộc Cầm gật đầu cảm ơn, gặp miếng cá bỏ vào miệng, nhưng chưa kịp nhai xong, cô liền cảm thấy dạ dày khó chịu, có thứ gì đó cuồn cuộn sắp trào ra khỏi cổ họng, cô bụm miệng, sắc mặt trắng bệch vội vàng lao vào phòng vệ sinh.

Thẩm Tư Thanh thấy thế cũng vội vàng đẩy ghế chạy theo.

Trong phòng ăn nhất thời chỉ còn lại Thẩm Mã Hi và Tùy Lỗi, bà ta hơi nhíu mày nhìn một màn này, dường như phát hiện điều gì đó, “Cô ta không phải là...”

Tùy Lỗi cũng ngẩn người nhìn theo, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Không phải món cá này có vấn đề chứ?

Tô Mộc Cầm không để ý có người ở phía sau, trực tiếp xông vào phòng rửa tay, chất dịch từ trong cuống họng ào ạt phun ra ngoài, khiến cho nước mắt cô ứa cả ra, mặt mày đỏ gay.

Thẩm Tư Thanh đứng ở phía sau, chỉ là chau mày lại, vỗ nhẹ sau lưng của Tô Mộc Cầm, lo lắng hỏi, “Như thế nào? Có thoải mái hơn một chút hay không?”

“Ừ, không có chuyện gì, anh đi ra ngoài trước đi, để tôi một mình là được rồi.” Tô Mộc Cầm đỡ chậu nước rửa mặt nói. Bởi vì trước mặt hắn lại xảy ra loại chuyện này, không tránh khỏi có chút lúng túng. Cô không hiểu chính mình đang bị làm sao, trước đây khi ăn đồ tanh, cô chưa bao giờ xuất hiện loại chuyện này.

Thẩm Tư Thanh nhìn chằm chằm sắc mặt trắng bệch cô, lo lắng lên tiếng, “Nhìn em thế này làm sao anh có thể an tâm để em một mình!”

Tô Mộc Cầm định nói rằng mình không sao, nhưng chưa kịp mở miệng, dạ dày lại bắt đầu cuồn cuộn, cô đỡ thau rửa mặt lại nôn khan mấy tiếng, cho đến trong dạ dày không hề sôi trào nữa, mới vốc nước súc miệng.

Cả quá trình Thẩm Tư Thanh đều ở sau vuốt lưng cho cô, không hề xuất hiện một chút chán ghét nào.

“Sắc mặt em không tốt lắm, anh đưa em đi bệnh viện.”

Hắn vươn tay muốn đỡ cô, lại bị cô né tránh, “Không cần, tôi không sao.”

“Gần đây có bệnh viện, đi xem một chút không tốn bao nhiêu thời gian.” Hắn thu tay lại, chưa từ bỏ ý định nói.

“Tôi đã nói là không sao rồi mà.” Tô Mộc Cầm đột nhiên khó chịu, nổi nóng lớn tiếng cáu gắt, nhưng khi nói xong, cô cũng bị chính mình làm cho sửng sốt.

Thẩm Tư Thanh nhìn chằm chằm cô, hơi ngẩn người, đáy mắt hiện lên một tia âm trầm, buồn bã, không ngờ cô vẫn bài xích hắn như vậy, trong lúc nhất thời hai người chỉ biết nhìn nhau, một lúc sau hắn mới nói, “Đừng bướng bỉnh nữa! Sắc mặt em rất tệ, anh đưa em đến bệnh viện.”

Nói xong, hắn liền nắm lấy tay cô kéo đi.

Tô Mộc Cầm cố gắng giãy giụa, vội vàng nói, “Tôi không sao đâu, anh để tôi trở lại phòng ăn đi, đừng để mọi người lo lắng.”

“Anh sẽ giải thích với bọn họ sau.”

“Khoan đã...” Tô Mộc Cầm bị kéo đi, bất đắc dĩ càng giãy càng chặt, cuối cùng chỉ đành phải cúi đầu, lặng lẽ đi theo hắn đi tới bãi đậu xe, ngoan ngoãn lên xe.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương