Nếu Như Chúng Ta Còn Yêu?
-
Chương 31: Đi theo tôi hoặc là cùng nhau chết
“Từ bỏ một người đã từng thích rất lâu là cảm giác gì?
Giống như mỗi ngày chuẩn bị thức dậy, nhưng lại cảm thấy vẫn là ban đêm.
Giống như rất thích ăn đồ ngọt ngọt chua chua, nhưng lại có thể cảm thấy nước mắt đang rơi.
Giống như có rất nhiều người tốt trong cuộc sống này khóc vì bạn, nhưng bạn lại chỉ cảm thấy nhớ mỗi người ấy.”
Họng súng giống như một hung thần máu lạnh chỉa thẳng vào người cô, toát lên vẻ lạnh lẽo đáng sợ. Cả thân hình nhỏ bé của cô đờ ra, run rẩy, một lúc sau cô mới ngước mặt lên, đột nhiên khuôn mặt băng lãnh của hắn đập vào mắt cô.
“Anh... Anh muốn làm gì?” Thanh âm của cô run rẩy, đáy mắt dường như không thể tin vào những gì mình đang nhìn thấy.
Thẩm Tư Thanh trầm mặc, ánh mắt giống như dao găm đâm xuyên vào cơ thể cô, mổ xẻ từng bộ phận của cô ra, mấy ngày trước do bận việc ở nước ngoài cho nên hắn phải đi công tác một tuần liền, cứ ngỡ sau khi trở về là có thể nói rõ hiểu lầm năm xưa với cô, thế nhưng hắn không thể ngờ được, vừa mới đặt chân đến sân bay, hắn lại nghe được thông tin Tô Mộc Cầm và tổng giám đốc Mạnh Hàn đi đăng ký kết hôn.
Một tin tức này giống như sét đánh giữa trời quang!
Dường như lúc đó hắn gần như đã phát điên. Hắn không nói gì liền tức tốc chạy đến Cục dân chính, không quan tâm đã đụng phải bao nhiêu xe, vượt qua bao nhiêu đèn đỏ, khi vừa tới nơi, hắn liền trông thấy gương mặt vui vẻ, rạng rỡ của cô, trong lòng nổi lên một trận chua xót, cô vậy mà lại đi đăng ký kết hôn?
Đáy mắt hắn nhìn vào đôi mắt sợ sệt của cô. Ở trong hành lang vắng người, đặc biệt lạnh lẽo.
Tô Mộc Cầm cắn răng, không biết tại sao hắn lại làm thế với cô, đáy lòng rối như tơ vò. Không hiểu sao, cảm giác bất an càng ngày càng lớn, đến cuối cùng nhấn chìm cô trong sự sợ hãi.
Tô Mộc Cầm thấy hắn rất lâu chưa trả lời, run giọng hỏi, cánh môi cũng đặc biệt run rẩy, “Thẩm Tư Thanh, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Thẩm Tư Thanh nhếch môi, nụ cười đắng chát đọng lại trên khóe miệng, giọng hắn khản đặc đi, đay nghiến nói, “Đi theo tôi hoặc là cùng nhau chết!”
Sắc mặt cô tái xanh, lắc đầu liên tục, kinh hoàng nói, “Không.... Không
... Mạnh Hàn đang chờ tôi ở ngoài, anh không được làm thế với tôi.”
“Mạnh Hàn?” Hắn phát ra nụ cười lạnh lẽo, “Em nghĩ tôi sẽ để cho em đi kết hôn với một thằng đàn ông khác hay sao? Đừng có mơ tưởng!”
Câu cuối cùng dường như hắn muốn gào lên.
Tô Mộc Cầm không thể tin được mà nhìn hắn, sắc mặt trắng bệch, tim cũng ngừng đập, “Thẩm Tư Thanh, anh thật sự điên rồi!”
Thẩm Tư Thanh đỏ mắt, nói như rên rỉ, “Đúng là tôi điên rồi, tôi điên cũng bởi vì bị em ép điên.”
Sau đó hắn hít sâu một hơi, khóe mắt phát ra một tia tàn nhẫn, “Mau quyết định đi, đi theo tôi hay là cùng nhau chết hả?””Không.... tôi sẽ không đi theo một kẻ điên như anh.” Tô Mộc Cầm hoảng hốt nói, nhưng trong giọng nói có một tia kiên định.
Thẩm Tư Thanh trừng mắt nhìn cô, dường như không thể tin được, giọng đột nhiên gào lên như con thú bị thương, “Vậy là em muốn chết hay sao? Cho dù chết cũng không muốn đi cùng tôi hay sao?”
Tô Mộc Cầm cắn chặt môi, cổ họng nghẹn cứng, khóe mắt đỏ ửng, cảm giác đau lòng lan tràn khắp cơ thể, “Đúng vậy, tôi thà chết chứ không bao giờ đi theo một kẻ như anh!”
“Ha ha...” Thật nực cười, thế nhưng nụ cười của hắn lại đặc biệt chua xót, ngay cả khóe mắt của hắn cũng đỏ ửng một mảnh, dường như chỉ cần một câu nói tàn nhẫn nữa thôi, nước mắt sẽ thật sự rơi xuống.
Rõ ràng là hắn khuấy đảo cuộc sống của cô. Rõ ràng chính tay cô đã kết thúc mối quan hệ này. Tại sao trái tim vẫn đau đến vậy?
“Em yêu tên đó đến vậy sao?” Giọng nói của hắn rất nhạt nhòa, như một lớp băng mỏng, thấm vào trái tim làm người ta rét mướt.
Cô không thể nhìn rõ đôi mắt của Thẩm Tư Thanh, chỉ cảm thấy hắn lạnh nhạt như một người xa lạ, một câu hỏi của hắn, cô không chắc chắn nhưng cô biết được, Mạnh Hàn là người mà cô muốn dựa dẫm cả đời này, cô khẽ nói, “Đúng vậy, cho dù bây giờ anh có hỏi thêm bao nhiêu lần đi nữa, đáp án của tôi vẫn là tôi yêu anh ấy.”
Cô thừa nhận mình là một kẻ thất bại trong tình yêu, nhưng cô không thể cũng vứt nốt cả lòng tự trọng của mình chỉ vì lo cho sự sống của mình.
Ngón tay của hắn siết chặt khẩu súng, dường như muốn vò nát nó vào trong lòng bàn tay.
Kỷ niệm, khi bóc hết lớp giấy đường ngọt ngào, nếm tới phần đắng chát thì tất cả đều đã không còn ý nghĩa.
Sắc mặt Thẩm Tư Thanh càng u tối tới mức đáng sợ. Hắn cuộn chặt tay lại: “Tô Mộc Cầm, cô thật sự đủ tàn nhẫn!”
Tô Mộc Cầm đứng xoay lưng với hắn, nhưng vẫn có thể cảm nhận được áp lực mà dáng hình cao lớn ấy mang lại cho cô. Cảm giác này khiến cô nghẹt thở, vì mỗi lần lại gần, cô lại có thể ngửi thấy mùi bạc hà nhàn nhạt trên người hắn. Nó nhạt nhòa nhưng khi thấm vào phổi lại biến thành một sợi dây thừng, vòng kín, thít chặt khiến hô hấp của cô trở nên khó khăn.
Sau lưng, giọng nói của Thẩm Tư Thanh khẽ vang lên: “Tôi có thể để em đi!”
Tô Mộc Cầm chợt khựng lại giây lát. Cô nghiêng đầu nhìn hắn, không hiểu tại sao bỗng nhiên hắn lại nói vậy.
Qua ánh đèn mỏng manh, ánh mắt Thẩm Tư Thanh càng trở nên tối tăm vô bờ bến, như đêm tối đen như mực, khi có những tia sáng mơ hồ vụt qua lại khiến người ta có một sự sợ hãi sâu sắc. Hắn nhìn chằm chằm vào mặt cô, nói rõ từng câu từng chữ: “Chỉ cần… em quay lại bên cạnh tôi!”
Hô hấp của Tô Mộc Cầm ngưng lại. Ánh mắt đang nhìn Thẩm Tư Thanh của cô cũng run lên trong khoảnh khắc. Khi nói câu này, sắc mặt hắn bình thản, câu chữ rõ ràng. Đôi mắt ánh lên một tia kiên quyết. Hình như hắn không nói đùa.
Cô đè nén tâm trạng hoảng loạn trong lòng, nhìn hắn đầy chua xót, khóe mắt đỏ ửng, tim nhói: “Thẩm Tư Thanh, làm sao phải tự làm khổ chính mình như thế? Tôi và anh đã chia tay rất lâu rồi, tại sao anh vẫn không thể chấp nhận buông tay chứ?”
“Buông tay? Cho dù chết tôi cũng sẽ không bao giờ buông em ra.” Giọng nói giống như phát ra từ địa ngục.
Có bao nhiêu đau xót cũng không đủ để đè nén cảm giác sợ hãi mơ hồ đang dâng trào. Không hiểu sao, một dự cảm không lành đang nhanh chóng xuất hiện trong lòng cô, như một cây dây leo thường xanh, lan ra khắp con tim.
Cô có chút sợ hãi một Thẩm Tư Thanh như thế này, chưa bao giờ sợ hãi đến thế.
Nòng súng vẫn áp sát vào hông cô, bàn tay hắn nới lỏng cô ra, để cô đứng trong khoảng không vô định.
Cô xoay người lại, nhìn vào hắn, ánh mắt Thẩm Tư Thanh chỉ càng thêm lạnh giá. Cảm giác ấy như thấm vào trong không khí. Đến cả từng lỗ chân lông của cô cũng cảm nhận được giá lạnh đang thong thả dạo chơi quanh đây.
Tô Mộc Cầm không dám nhìn thẳng vào mắt hắn nữa, dự cảm chẳng lành khiến cô từ bỏ tất cả suy nghĩ trong đầu. Cô không kiềm chế được lùi vào bước, áp chế sự hoảng loạn của mình, nói một câu: “Tôi phải đi.”
Cô xoay người bước nhanh khỏi hành lang yên tĩnh, còn chưa đi được mấy bước, cô chợt cảm thấy gáy mình chợt lạnh. Cô hốt hoảng quay đầu, chưa kịp phản ứng gì đã thấy Thẩm Tư Thanh giơ tay lên một cách bất ngờ.
Tô Mộc Cầm chỉ kịp cảm nhận một cơn đau truyền từ gáy tới, vẫn chưa kịp kêu lên trước mắt cô đã tối đen rồi không còn biết gì nữa.
Thẩm Tư Thanh bước tới, từ tốn đón lấy cơ thể mềm oặt của Tô Mộc Cầm, rồi vòng tay qua eo, bế ngang người cô lên.
Tô Mộc Cầm..... Chính cô ép tôi phải làm vậy!
“Không muốn từ bỏ vì vậy một mực kiên trì
Không muốn rơi lệ vì vậy phải giả vờ cười
Không muốn bị bỏ rơi vì vậy nguyện một mình cô độc.”
Giống như mỗi ngày chuẩn bị thức dậy, nhưng lại cảm thấy vẫn là ban đêm.
Giống như rất thích ăn đồ ngọt ngọt chua chua, nhưng lại có thể cảm thấy nước mắt đang rơi.
Giống như có rất nhiều người tốt trong cuộc sống này khóc vì bạn, nhưng bạn lại chỉ cảm thấy nhớ mỗi người ấy.”
Họng súng giống như một hung thần máu lạnh chỉa thẳng vào người cô, toát lên vẻ lạnh lẽo đáng sợ. Cả thân hình nhỏ bé của cô đờ ra, run rẩy, một lúc sau cô mới ngước mặt lên, đột nhiên khuôn mặt băng lãnh của hắn đập vào mắt cô.
“Anh... Anh muốn làm gì?” Thanh âm của cô run rẩy, đáy mắt dường như không thể tin vào những gì mình đang nhìn thấy.
Thẩm Tư Thanh trầm mặc, ánh mắt giống như dao găm đâm xuyên vào cơ thể cô, mổ xẻ từng bộ phận của cô ra, mấy ngày trước do bận việc ở nước ngoài cho nên hắn phải đi công tác một tuần liền, cứ ngỡ sau khi trở về là có thể nói rõ hiểu lầm năm xưa với cô, thế nhưng hắn không thể ngờ được, vừa mới đặt chân đến sân bay, hắn lại nghe được thông tin Tô Mộc Cầm và tổng giám đốc Mạnh Hàn đi đăng ký kết hôn.
Một tin tức này giống như sét đánh giữa trời quang!
Dường như lúc đó hắn gần như đã phát điên. Hắn không nói gì liền tức tốc chạy đến Cục dân chính, không quan tâm đã đụng phải bao nhiêu xe, vượt qua bao nhiêu đèn đỏ, khi vừa tới nơi, hắn liền trông thấy gương mặt vui vẻ, rạng rỡ của cô, trong lòng nổi lên một trận chua xót, cô vậy mà lại đi đăng ký kết hôn?
Đáy mắt hắn nhìn vào đôi mắt sợ sệt của cô. Ở trong hành lang vắng người, đặc biệt lạnh lẽo.
Tô Mộc Cầm cắn răng, không biết tại sao hắn lại làm thế với cô, đáy lòng rối như tơ vò. Không hiểu sao, cảm giác bất an càng ngày càng lớn, đến cuối cùng nhấn chìm cô trong sự sợ hãi.
Tô Mộc Cầm thấy hắn rất lâu chưa trả lời, run giọng hỏi, cánh môi cũng đặc biệt run rẩy, “Thẩm Tư Thanh, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Thẩm Tư Thanh nhếch môi, nụ cười đắng chát đọng lại trên khóe miệng, giọng hắn khản đặc đi, đay nghiến nói, “Đi theo tôi hoặc là cùng nhau chết!”
Sắc mặt cô tái xanh, lắc đầu liên tục, kinh hoàng nói, “Không.... Không
... Mạnh Hàn đang chờ tôi ở ngoài, anh không được làm thế với tôi.”
“Mạnh Hàn?” Hắn phát ra nụ cười lạnh lẽo, “Em nghĩ tôi sẽ để cho em đi kết hôn với một thằng đàn ông khác hay sao? Đừng có mơ tưởng!”
Câu cuối cùng dường như hắn muốn gào lên.
Tô Mộc Cầm không thể tin được mà nhìn hắn, sắc mặt trắng bệch, tim cũng ngừng đập, “Thẩm Tư Thanh, anh thật sự điên rồi!”
Thẩm Tư Thanh đỏ mắt, nói như rên rỉ, “Đúng là tôi điên rồi, tôi điên cũng bởi vì bị em ép điên.”
Sau đó hắn hít sâu một hơi, khóe mắt phát ra một tia tàn nhẫn, “Mau quyết định đi, đi theo tôi hay là cùng nhau chết hả?””Không.... tôi sẽ không đi theo một kẻ điên như anh.” Tô Mộc Cầm hoảng hốt nói, nhưng trong giọng nói có một tia kiên định.
Thẩm Tư Thanh trừng mắt nhìn cô, dường như không thể tin được, giọng đột nhiên gào lên như con thú bị thương, “Vậy là em muốn chết hay sao? Cho dù chết cũng không muốn đi cùng tôi hay sao?”
Tô Mộc Cầm cắn chặt môi, cổ họng nghẹn cứng, khóe mắt đỏ ửng, cảm giác đau lòng lan tràn khắp cơ thể, “Đúng vậy, tôi thà chết chứ không bao giờ đi theo một kẻ như anh!”
“Ha ha...” Thật nực cười, thế nhưng nụ cười của hắn lại đặc biệt chua xót, ngay cả khóe mắt của hắn cũng đỏ ửng một mảnh, dường như chỉ cần một câu nói tàn nhẫn nữa thôi, nước mắt sẽ thật sự rơi xuống.
Rõ ràng là hắn khuấy đảo cuộc sống của cô. Rõ ràng chính tay cô đã kết thúc mối quan hệ này. Tại sao trái tim vẫn đau đến vậy?
“Em yêu tên đó đến vậy sao?” Giọng nói của hắn rất nhạt nhòa, như một lớp băng mỏng, thấm vào trái tim làm người ta rét mướt.
Cô không thể nhìn rõ đôi mắt của Thẩm Tư Thanh, chỉ cảm thấy hắn lạnh nhạt như một người xa lạ, một câu hỏi của hắn, cô không chắc chắn nhưng cô biết được, Mạnh Hàn là người mà cô muốn dựa dẫm cả đời này, cô khẽ nói, “Đúng vậy, cho dù bây giờ anh có hỏi thêm bao nhiêu lần đi nữa, đáp án của tôi vẫn là tôi yêu anh ấy.”
Cô thừa nhận mình là một kẻ thất bại trong tình yêu, nhưng cô không thể cũng vứt nốt cả lòng tự trọng của mình chỉ vì lo cho sự sống của mình.
Ngón tay của hắn siết chặt khẩu súng, dường như muốn vò nát nó vào trong lòng bàn tay.
Kỷ niệm, khi bóc hết lớp giấy đường ngọt ngào, nếm tới phần đắng chát thì tất cả đều đã không còn ý nghĩa.
Sắc mặt Thẩm Tư Thanh càng u tối tới mức đáng sợ. Hắn cuộn chặt tay lại: “Tô Mộc Cầm, cô thật sự đủ tàn nhẫn!”
Tô Mộc Cầm đứng xoay lưng với hắn, nhưng vẫn có thể cảm nhận được áp lực mà dáng hình cao lớn ấy mang lại cho cô. Cảm giác này khiến cô nghẹt thở, vì mỗi lần lại gần, cô lại có thể ngửi thấy mùi bạc hà nhàn nhạt trên người hắn. Nó nhạt nhòa nhưng khi thấm vào phổi lại biến thành một sợi dây thừng, vòng kín, thít chặt khiến hô hấp của cô trở nên khó khăn.
Sau lưng, giọng nói của Thẩm Tư Thanh khẽ vang lên: “Tôi có thể để em đi!”
Tô Mộc Cầm chợt khựng lại giây lát. Cô nghiêng đầu nhìn hắn, không hiểu tại sao bỗng nhiên hắn lại nói vậy.
Qua ánh đèn mỏng manh, ánh mắt Thẩm Tư Thanh càng trở nên tối tăm vô bờ bến, như đêm tối đen như mực, khi có những tia sáng mơ hồ vụt qua lại khiến người ta có một sự sợ hãi sâu sắc. Hắn nhìn chằm chằm vào mặt cô, nói rõ từng câu từng chữ: “Chỉ cần… em quay lại bên cạnh tôi!”
Hô hấp của Tô Mộc Cầm ngưng lại. Ánh mắt đang nhìn Thẩm Tư Thanh của cô cũng run lên trong khoảnh khắc. Khi nói câu này, sắc mặt hắn bình thản, câu chữ rõ ràng. Đôi mắt ánh lên một tia kiên quyết. Hình như hắn không nói đùa.
Cô đè nén tâm trạng hoảng loạn trong lòng, nhìn hắn đầy chua xót, khóe mắt đỏ ửng, tim nhói: “Thẩm Tư Thanh, làm sao phải tự làm khổ chính mình như thế? Tôi và anh đã chia tay rất lâu rồi, tại sao anh vẫn không thể chấp nhận buông tay chứ?”
“Buông tay? Cho dù chết tôi cũng sẽ không bao giờ buông em ra.” Giọng nói giống như phát ra từ địa ngục.
Có bao nhiêu đau xót cũng không đủ để đè nén cảm giác sợ hãi mơ hồ đang dâng trào. Không hiểu sao, một dự cảm không lành đang nhanh chóng xuất hiện trong lòng cô, như một cây dây leo thường xanh, lan ra khắp con tim.
Cô có chút sợ hãi một Thẩm Tư Thanh như thế này, chưa bao giờ sợ hãi đến thế.
Nòng súng vẫn áp sát vào hông cô, bàn tay hắn nới lỏng cô ra, để cô đứng trong khoảng không vô định.
Cô xoay người lại, nhìn vào hắn, ánh mắt Thẩm Tư Thanh chỉ càng thêm lạnh giá. Cảm giác ấy như thấm vào trong không khí. Đến cả từng lỗ chân lông của cô cũng cảm nhận được giá lạnh đang thong thả dạo chơi quanh đây.
Tô Mộc Cầm không dám nhìn thẳng vào mắt hắn nữa, dự cảm chẳng lành khiến cô từ bỏ tất cả suy nghĩ trong đầu. Cô không kiềm chế được lùi vào bước, áp chế sự hoảng loạn của mình, nói một câu: “Tôi phải đi.”
Cô xoay người bước nhanh khỏi hành lang yên tĩnh, còn chưa đi được mấy bước, cô chợt cảm thấy gáy mình chợt lạnh. Cô hốt hoảng quay đầu, chưa kịp phản ứng gì đã thấy Thẩm Tư Thanh giơ tay lên một cách bất ngờ.
Tô Mộc Cầm chỉ kịp cảm nhận một cơn đau truyền từ gáy tới, vẫn chưa kịp kêu lên trước mắt cô đã tối đen rồi không còn biết gì nữa.
Thẩm Tư Thanh bước tới, từ tốn đón lấy cơ thể mềm oặt của Tô Mộc Cầm, rồi vòng tay qua eo, bế ngang người cô lên.
Tô Mộc Cầm..... Chính cô ép tôi phải làm vậy!
“Không muốn từ bỏ vì vậy một mực kiên trì
Không muốn rơi lệ vì vậy phải giả vờ cười
Không muốn bị bỏ rơi vì vậy nguyện một mình cô độc.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook