Hai người đi vào nhà thì chị giúp việc nói ông nội muốn gặp hai người.

Cậu và anh nhìn nhau cười rồi nắm tay nhau đi về phòng ông nội.

Chị giúp việc nhìn theo hai người cười tủm tỉm cả một đoạn đường.
"Ông ngoại, ông khỏe chứ?" Cậu vừa vào phòng đã tươi tắn hỏi chuyện.
"Ông ổn, cháu dâu, ha ha." Ông nội anh xoa đầu cậu cười.

Cậu bĩu môi trách ông lại trêu chọc mình.

Anh tìm chỗ ngồi xuống nhìn hai ông cháu nói chuyện.
"Ông ơi, ông có biết sao bà nội con với bà nội anh Phúc lại cãi nhau lớn như vậy, mấy chục năm liền." Cậu chỉ biết hai bà từng là bạn, còn lại thì không biết.
"Thực ra, hai người đó từng có mối quan hệ đồng tính, cho đến khi.." Ông nội thở dài.
Hai người là bạn thân của nhau, bà cậu là chị cả trong nhà, chín chắn trưởng thành, còn bà anh thì là con út, tính tình thất thường.

Nhà bà cậu không quan trọng việc sinh con trai hay sinh con gái nên thoải mái hơn, bởi vì họ lo lắng, con trai sẽ đi tòng quân đánh giặc từ sớm sẽ không để lại con cháu.

Còn con gái thì có thể.

Nhưng nhà bà anh thì lại muốn có con trai để nối dõi.

Cứ hết đứa này đến đứa khác vẫn không sinh ra con trai.

Đến lúc bà anh sinh ra, cũng là đứa con cuối cùng.

Khi bà anh lên năm tuổi, thì cha của bà anh chết do bom đạn.

Suốt ngày bà anh bị người lớn mắng chửi là thứ dư thừa, khắc tinh của cả nhà.
Buồn bực chỉ có thể kể cho bà cậu nghe, giận dỗi chỉ có bà cậu dỗ.

Sau đó lớn lên thì cứ dính lấy nhau rồi phát sinh tình cảm.

Thực ra hai người cũng không có biết, chỉ là ở cạnh nhau thì muốn ôm nhau, trong lòng đều nhen nhón một thứ tình cảm cách xa tình bạn.
Khi lớn hơn nữa, cả hai cùng nhau ra chiến trường, làm giải phóng quân.

Tình cảnh chiến tranh thiếu thốn, nhưng cũng vui vẻ hơn việc ở nhà bị mỉa mai.

Sau đó thì ông anh thích bà cậu, gửi nhành hoa gửi câu hát của những người chiến sĩ đắm mình trog máu me súng đạn.
Bà cậu không đồng ý, nhưng bà anh lại ghen tị, tính cách trẻ con không thay đổi nên ở sau lén lút bám theo ông anh.

Ông anh ngày đó bị thương nên chuyển về đó mới thành ra chuyện như hôm nay.
Sau đó thì bà anh phản bội bà cậu, cùng với ông anh kết thành đôi khi đã có mẹ cậu được mấy tháng.

Bà cậu cảm thấy cả thế giới đều xoay chuyển, nhìn bà anh với ông anh sau chiến tranh về chung một nhà thì không thiết sống nữa.
Chiến tranh vẫn âm ỉ xảy ra, bà cậu đã mất cả thanh xuân cho bà anh, đến lúc gần ba mươi cũng không chịu lấy chồng, chạy đi tham chiến.

Sau đó duyên cơ xảo hợp mà mang thai với ông nội cậu.
Về nhà với cái danh chửa hoang, bà cậu chuyển đi nơi khác sống.

Thời đó dễ dãi, bà cậu có học nên được làm giáo viên ở một cái trường nho nhỏ nào đó nuôi ba cậu lớn lên.
Bà cậu đã cố gắng tránh xa nhà bà anh ra, để khỏi phải gặp nhau.


Ông nội cậu có để lại tín vật nhưng không thấy quay lại nữa.

Chắc là có đến nhưng mà là nhà cũ, cũng không ai biết bà cậu chuyển đi đâu.
Thực ra bà cậu và ông cậu cũng làm mất cơ hội gặp nhau mấy lần.

Ba cậu lên năm, bà nội có về thăm cha mẹ mình nhưng chưa đầy một ngày đã bị đuổi đi.

Vừa đi thì ông cậu lại đến tìm.

Sau đó tang lễ của cha mẹ bà nội được bà nội lo lắng chu toàn.

Cái người mà đã đuổi bà cậu đi năm đó nói cha mẹ để tôi lo, chị đừng có hóng hớt thì lại chọc tức cha mẹ rồi bỏ đi với trai.
Cha mẹ ốm đau, bà cậu chăm.

Cha mẹ chết đi, bà cậu lo.

Sau đó bà dì bị lừa cũng là bà cậu lo.

Nhưng thân mình thì không lo được.

Lần cuối ông nội cậu tìm đến cũng là lần cuối ngôi nhà ấy được tồn tại.

Bà cậu bán ngôi nhà, trở về nơi mà mình vẫn ở.

Sau đó cha cậu lớn dần rồi đi đại học, gặp mẹ cậu.

Hai bà bạn liền trở thành thông gia, cậu suýt bị bóp chết lúc mới sinh ra nhưng mà bà cậu dùng mẫu tử kế, liều chết với cha cậu để giữ cậu lại.
Ông anh lúc đấy đã bắt đầu yếu rồi, sinh ra cha anh rồi có dấu hiệu bị liệt toàn thân dưới.

Nhìn bà cậu khổ sở mà không can ngăn được.

Thực ra bà cậu vẫn luôn mong bà anh đừng đối nghịch với bà cậu nữa, nhưng mà do ảnh hưởng của gia đình mà bà anh vẫn luôn muốn có con trai, cháu trai, rồi nối tiếp con trai hàng đời sau để rồi sinh ra đố kỵ thêm nữa.
Một người thì vô tâm, cố chấp, một người thì vẫn mong người kia thay đổi, nói ra lời xin lỗi.

Để rồi chẳng có kết cục gì tốt cả.
"Bây giờ, hai người đó không thể đối nghịch nhau được nữa rồi." Ông nhìn ra cửa sổ, thấy hai bà ngồi cạnh nhau ngỡ như ngày đó, hai người nắm chặt tay nhau đứng trước mặt ông rồi từ chối ông.
Cậu cũng hiểu được vì sao mà bà cậu lại dễ dàng chấp nhận chuyện cháu trai mình yêu một thằng con trai.

Anh thở dài, cuối cùng thì sự đố kỵ cũng kết thúc..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương