Kể từ hôm đó, anh không tham gia bất cứ hoạt động nào cùng gia đình nữa.

Bà anh nhốt anh trong phòng, đến giờ ăn thì đưa cơm.

Anh cũng chẳng quan tâm nhiều, chỉ cần có internet là anh bất cần đời luôn.

Cả ngày trong phòng, anh không viết luận văn tốt nghiệp thì là theo dõi cậu một chút.

Tiếc là không thể đuổi theo hình bóng của cậu nữa.
Không gặp thì thôi mà đã gặp rồi là cứ muốn gặp mãi.

Hai năm qua anh rất khổ sở, bực mình không được, khóc cũng không xong.

Anh cứ on facebook là cậu đã thoát ra ngoài.

Tin nhắn anh gửi qua mạng, qua số điện thoại một cách bất chấp, cậu cũng không xem.

Ngay cả đánh game, thấy anh vào là cậu nhanh chóng đi mất.

Giọng nói không được nghe, mặt cũng không được thấy.
Cậu lại trở về trường tham gia làm bài thuyết trình.


Cuối năm hai rồi, thời gian cậu trở về ngày càng nhiều.

Những thứ cần làm rất nhiều, cậu sắp không được theo tour đi khắp thế giới rồi.

Cậu về đến là lao đầu vào làm việc, mãi khuya mới lại trèo lên máy bay đi tiếp.

Lần này thì về nhà một chuyến rồi mới sang Nga.

Cũng đã hai năm không gặp gia đình.
Mãi đến khi máy bay cất cánh cậu mới cảm nhận được hôm nay thiếu thiếu.

Mọi hôm là nửa đêm hay gần sáng, anh đều sẽ xuất hiện trong tầm mắt của cậu.

Nhưng hôm nay, ngay cả cái bóng lẽo đẽo của anh cũng không thấy.

Cậu thấy hơi thiếu vậy thôi chứ không quan tâm đâu.
Con em cậu đã đi tẩy sẹo rất nhiều lần nhưng vết sẹo vẫn không biến mất được, mà còn kéo theo dị ứng da khiến da mặt nhỏ còn tệ hơn trước.

Và nó đã đi thay da cho nên khi cậu đặt chân vào cậu đã nghĩ mình đi nhầm chỗ.
"Mày làm cái quần què gì trên mặt vậy em gái?" Cậu để điện thoại xuống, ghé gần vào mặt con em đùa cợt.
"Cút ra chỗ khác." Con em cậu lườm cậu một cái, đạp cậu ra chỗ khác.

Cái mặt nó sau khi thay da thì bị biến chứng.

Cả hai gò má xuất hiện hồng ban, da mặt thì mất sắc tố, nhìn kinh dị như make up đi chơi Halloween vậy đó.
"Sao? Thấy cái sẹo gớm hơn hay cái da mặt này gớm hơn.

Không khéo da trên mặt mày là da của người chết đuối bị cá rỉa đó.

Ăn ở cho tốt vào may ra không bị ám.

Con nhỏ xấu xí chết dẫm." Cậu cười đểu, miết miết da mặt nó nói rồi hứ một cái sau đó đi gặp bà nội.
Con em cậu nhìn theo cậu, tức không làm gì được.

Trong mắt nó dần dần nổi lên sự ghen ghét, đố kị, hận thù.

Từ nhỏ nó đã xấu xí rồi, chẳng đứa nào dám chơi với nó.

Lớn lên thì bọn bạn chơi với nó đều vì tiền cả.


Còn anh nó, đẹp trai, cao lớn, trắng trẻo, lại còn như con lai, gọi một tiếng là cả một lũ bạn đều quan tâm.

Mà anh nó lại còn phá nó suốt, chọc nó điên người lên mà cha mẹ hỏi tội thì tội đều là nó sai.
Dù không bị đánh hay mắng thì nó vẫn ấm ức, ấm ức vì anh nó làm mà chẳng bị sao, nó không làm thì cha mẹ đều nghĩ nó quá đáng.

Ngay cả bây giờ nó càng ghen tị, anh nó giỏi hơn nó, đi nhiều nơi hơn nó, sướng hơn nó nhiều.
Nó ghen tị.

Dù cha mẹ, bà ngoại cưng nó, anh nó thì được mỗi bà nội thương, nó cũng không hết ghen tị với anh nó.

Không có anh nó thì vui rồi, anh nó xấu xí thì vui rồi.

Nó nắm chặt tay, trong lòng hạ một quyết tâm.

Nhưng rất tiếc cái quyết tâm đó ngay lập tức bị đập vỡ.
Cậu chào bà nội xong, cũng chẳng thèm uống miếng nước đã cầm điện thoại đi mất.

Con em cậu nhìn theo ngớ cả người, bao nhiêu suy nghĩ đều biến mất tiêu.
Cậu thì chả biết mình suýt bị hủy dung, tiếp tục bận rộn với lịch trình dày đặc của mình.

Cậu chuẩn bị đi một tour quốc tế cuối cùng để trở về Việt Nam học.

Hai năm nay cậu đi rất nhiều chỗ, châu Á, châu Âu là đi mấy điểm rồi.

Boris quá nhiệt tình mà, đi không ngừng nghỉ.
Cậu cũng thay đổi nhiều, quen nhiều bạn bè quốc tế hơn, học lung tung được thêm vài ngôn ngữ nữa.

Chỉ là cái giọng nói vẫn y như vậy.


Hơn nữa còn đã kiếm ra tiền, mỗi lần về là cậu tự trả tiền vé mà.

Cuối cùng cũng hiểu cảm giác được tiêu tiền như vung tay ném.

Được cha mẹ giàu nhưng kẹt xỉn, được nhà ngoại giàu nhưng ki bo chẳng kém nên nếu như bình thường thì chỉ đủ tiền đóng học.
May mà bà nội quan hệ rộng nên cậu mới có được việc làm thêm kiếm tiền tiêu năm năm chưa hết như này.

Không thì tiền tour mà nhà trường tổ chức cho khoa du lịch cậu chỉ còn nước ngửa tay xin cha mẹ.

Mà xin được đồng tiền đó là nói năm năm chưa nói xong đó.
Tự lực cánh sinh là tốt nhất.

Công việc sau này cậu không cần lo, nhưng phải qua được cái đại học này đã.

Vì tương lai nên tour lần này dù lâu và rất mệt thì cậu vẫn đi.

Boris thì biết lần này là lần cuối cậu đi cùng mình nên đã cố ý chọn một tour xa lắc để ở cùng cậu lâu lâu thêm chút nữa.

Hành hạ cậu mệt muốn chết mà.

Và chuyến đi này đã thay đổi cuộc sống bình lặng vốn có của cậu..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương