Nếu Như Anh Yêu Em
-
Chương 48
Từ đáy lòng tôi sợ hãi ông ta sớm muộn đã điều tra ra rõ: Một
cô gái nông thôn, đã ly dị, đang sống một mình nơi thành phố A không nơi nương
tựa, cho nên ông ta chắc chắn rằng tôi chỉ có thể mặc cho ông ta ức hiếp.
Ông ta đúng là nhầm rồi.
“Sếp Vệ, tên của ông rất có ý nghĩa!” Ông ấy không ngờ tôi lại
đột nhiên nói như vậy, cười rất thú vị nhìn tôi.
“Tư Bình, Tư Bình, bố mẹ ông lúc đặt tên cho ông, nhất định
là muốn ông cả đời sống bình yên, để tài sản cả đời họ tích lũy sẽ phát triển
trong tay ông, cứ hết đời này sang đời nọ như vậy, được sự công nhận và tôn trọng
của xã hội. Nhưng không ngờ, ông lại phụ sự kỳ vọng của họ! Ông nên để số tiền
định cung cấp cho tình nhân đó cho người khác đi, nói với tôi những điều này là
ông đã nhằm sai đối tượng rồi.”
Vệ Tư Bình nghe tôi nói như vậy không những không buồn phiền
gì, ngược lại dường như càng hứng thú.
Tôi không quan tâm ông ta nói gì tiếp: “Hạng mục mà Công ty
Vĩnh Chính và Công ty Thanh Hoa hợp tác, xin sếp Vệ đừng có lạm dụng chức quyền,
cố ý gây khó dễ. Dù sao một ông chủ lớn có địa vị xã hội, vì một tình nhân mà lại
làm chuyện không đáng mặt này, thì thật là không được vinh quang cho lắm.” Nói
xong tôi quay đầu đi ra khỏi văn phòng Vệ Tư Bình không buồn quay đầu lại.
Đằng sau vang đến giọng cười nhè nhẹ của ông ta: “Cô Tiêu,
tôi đảm bảo, chúng ta rất nhanh sẽ lại gặp nhau!”
Thực ra tôi không có dũng cảm như bản thân mình nghĩ, đi đến
cột điện thoại công cộng bên đường, liền ấn số trên danh thiếp, tôi cảm thấy
hai chân của tôi đều đang run lên.
Lúc nghe thấy đầu bên kia kết nối, trước mắt tôi là một khoảng
trống rỗng, môi lạnh toát, tai cũng ù ù lên.
“Xin hỏi ai vậy?” Đầu bên kia truyền đến giọng nói của Vệ Tư
Bình.
Tôi hít sâu một hơi, ép mình trấn tĩnh lại, nói với ông ta:
“Sếp Vệ, vừa rồi cuộc nói chuyện giữa chúng ta, tôi đã dùng di động ghi lại, nếu
tôi gửi nó cho vợ hoặc con ông, thì không biết sẽ có ảnh hưởng gì đến cuộc sống
của ông không nữa. Hoặc ông có thể dùng quyền lực và tài sản của ông để khiến
cuộc sống của tôi trở nên càng thảm hại, hoặc phái người giết tôi bịt miệng
cũng được, trong nhiều bộ phim chẳng phải đều diễn như vậy sao? Ông cảm thấy vì
một trò chơi thợ săn săn thú mà làm vậy, có đáng không? Tôi chỉ là một người phụ
nữ nhỏ bé một mình một thân kiếm sống, vì sao không thể buông tha cho tôi?” Nói
đến đây, nước mắt của tôi không cầm nổi cứ thế trào ra.
Phản ứng của Vệ Tư Bình không tức giận như tôi tưởng tượng,
chỉ là hồi lâu không nói gì, im lặng lúc lâu, ông ta thở dài một tiếng nhè nhẹ,
không nói gì, tiếp đó là tiếng máy bận do điện thoại bị cúp máy.
Lúc trở về công ty, đã gần lúc tan ca rồi, Lý Phong đích
thân đến trước mặt tôi nói: “Tiểu Tiêu, vẫn là cô có cách, vừa rồi bộ phận kỹ
thuật nói với tôi bên Thanh Hoa đã xác nhận thiết kế rồi, lập tức sẽ đi vào lưu
trình kế tiếp.”
Tôi có chút không dám tin, trong lòng lại càng thấp thỏm
hơn.
Vệ Tư Bình lẽ nào thật sự sợ rồi, hay lại nghĩ ra cách gì
càng xấu hơn để đối phó với tôi? Ông ta là người dễ dàng chấp nhận thất bại vậy
sao?
Về tới nhà, đã rất muộn rồi, hôm nay có buổi học, tôi không
đi, một chút muốn ăn cũng không có, bữa tối cũng không muốn ăn.
Tôi nghĩ cuộc đời của mình rốt cục đã xảy ra chuyện gì ở
đâu, tại sao lại trở nên lộn xộn như vậy?
Trước đây tôi từng cổ vũ bản thân: Tiêu Đồng Đồng, hãy kiên
trì tiếp đi. Nhưng bây giờ…
Đột nhiên nghe thấy có tiếng người gõ cửa, tim tôi đập thình
thịch cả lên.
Tôi đi đến trước cửa, nhẹ giọng hỏi: “Ai đó?”
Bên ngoài yên tĩnh vài giây, rồi có giọng nói khàn khàn trầm
thấp vọng tới: “Đồng Đồng, là anh.”
Tay tôi giật lại, cả người không kiềm nổi như run lên, còn sự
sợ hãi phải chịu ngày hôm nay, tôi không cầm nổi hét to lên với anh ấy: “Sở Mộng
Hàn, anh đi đi! Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa! Anh rốt cục coi tôi là gì? Là
con vật cưng gọi là đến, mà xua là đi sao? Tôi sẽ không quan tâm anh nữa, anh
mau đi đi, mau đi đi…”
Ngoài cửa vang đến giọng nói lo lắng của anh ấy: “Em mở cửa
đi, nghe anh giải thích có được không?”
“Tôi không muốn nghe, anh mau đi đi!” Tôi lại dùng tay bịt
tai, không muốn nghe giọng nói của anh ấy.
“Đồng Đồng, nghe lời anh, mở cửa trước đã…” Trong khẩu khí của
anh ta đều là giọng cầu xin tha thiết.
Tôi nghĩ một lát, cuối cùng vẫn mở cửa, nhưng còn chưa kịp
đóng cửa vào, thì đã bị anh ấy ôm chặt vào lòng. Anh ta cúi đầu hôn tôi, tôi cố
gắng giãy dụa, muốn đẩy anh ấy ra, nhưng lại bị anh ấy ôm chặt hơn. Khó khăn lắm
mới tránh được môi anh ấy, giây phút ngẩng đầu nhìn anh ấy, tôi bất chợt sững sờ…
Sắc mặt Mộng Hàn tái mét, tròng mắt thâm sâu. Cằm vốn nhẵn
thín, bây giờ đã lâm râm râu mọc, cả người rất tiều tụy, trong mắt vẫn hiện lên
ánh sáng của sự tự tin.
Anh ấy xưa nay đều rất chú ý bề ngoài. Trước đây anh ấy mặc
trên người không phải là hàng hiệu quý giá, thì nhất định cũng sạch sẽ, chỉnh tề.
Dáng vẻ này của anh ấy, rõ ràng là mấy ngày không nghỉ ngơi.
“Anh…” Tôi rất tức giận, nhìn thấy dáng vẻ đó của anh ta, vẫn
cố nuốt những lời lẽ tuyệt tình vào trong.
Trong ánh mắt đỏ au hiện lên một nụ cười, anh ấy giơ tay ra
véo lên má tôi: “Giận rồi à?” Đúng là coi tôi như con cún vậy? Lúc vui thì trên
đùa, lúc không vui thì mất tích.
Tiêu Đồng Đồng, mày trước mặt người khác đều che giấu giỏi vậy,
sao trước mặt người đàn ông này lại hết lần này đến lần khác mất kiểm soát vậy?
Khí chất của cô gái dân văn phòng tu luyện bao năm, đối đãi với người khác luôn
bao dung và nhún nhường vậy mà sao cứ dính đến người đàn ông này là lại trở nên
dễ tâm thần vậy?
“Anh muốn nói gì thì nói nhanh lên, nếu không muốn nói thì
đi nhanh đi.” Tôi nhìn vào ánh đèn cửa sổ đối diện một cách lạnh lùng, khẩu khí
bỗng dưng lại dịu hơn lúc vừa rồi.
Dáng vẻ này của anh ấy, khiến trong lòng tôi co thắt lại, lẽ
nào mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì, cho nên anh ấy mới không liên lạc với
tôi?
Anh ấy im lặng rất lâu mới từ từ nói ra vẻ không tự nguyện lắm:
“Đột nhiên nhận được điện thoại của Chủ tịch Hội đồng Quản trị, có việc gấp tìm
anh, bảo anh ngay lập tức về Tổng Công ty, mấy ngày nay anh không ở thành phố
A.”
Tôi ngẩn ra một lát, đây có thể coi là một lý do sao? Tôi muốn
khóc song không có nước mắt: “Anh Sở, lẽ nào anh quên trên thế giới này còn có
một phát minh vĩ đại gọi là điện thoại sao?” Dù cho là anh ta có bận nữa, lẽ
nào ngay cả một cuộc điện thoại vài phút cũng không thể có? Hay anh ấy cảm thấy
công việc trước mắt anh ấy là quan trọng, tôi không đáng lãng phí vài phút đó?
Hay anh ấy đang có gì lừa tôi?
Tôi nhìn thấy sắc mặt tái mét của mình trong mắt anh ấy.
Khẩu khí của anh ấy nghiêm túc lại dịu dàng: “Đồng Đồng, việc
có chút đột ngột, cho nên không kịp gọi điện cho em, đừng giận nữa. Anh bây giờ
rất mệt, chúng ta có thể để hôm khác nói được không?”
Nói nhẹ bẫng cứ như là tôi vô cớ gây chuyện vậy. Lẽ nào anh ấy
không nghĩ, trước đó tôi đã lo lắng cho anh ấy thế nào sao?
Thậm chí tôi từng nghĩ anh ấy bị xảy ra tai nạn hoặc bị ai
đó bắt cóc, còn nghĩ liệu có phải báo cảnh sát.
Một câu nói thản nhiên như vậy của anh ấy: Hôm khác nói chuyện
tiếp?
Tôi thở dài một hơi, ngước mắt nói với anh ấy: “Được, em cũng
mệt rồi, anh đi đi!”
“Đồng Đồng, anh mệt rồi.”
Cứ cảm thấy sống mũi cay cay, sự việc từ miệng anh ấy trong
chốc lát thành khác đi, lại trở thành tôi vô cớ gây chuyện muốn cãi nhau.
Anh ấy cau mày nhìn tôi, một dáng vẻ muốn nói lại thôi. Lúc
này, điện thoại anh ấy lại reo lên.
Sau khi nhận máy, anh ấy cầm di động, đi ra xa tôi, đi đến
trước cửa sổ góc tận cùng của phòng khách, dường như có ý không để tôi nghe thấy
nội dung cuộc điện thoại.
Nhưng thi thoảng vẫn có một vài chữ lọt vào tai tôi, tôi lại
không thể liên kết rõ ràng được câu chuyện nói qua điện thoại đó.
Mộng Hàn cất điện thoại đi, quay người đi về chỗ tôi: “Anh
đi trước đây, sắc mặt em không tốt, nghỉ ngơi sớm đi.”
Đợi lúc tôi định thần lại, thì anh ấy đã đi mất rồi.
Ngẩn ra vài giây, bước chân không kiểm soát đuổi theo ra,
trong hành lang ngay cả bóng dáng của anh ấy cũng không còn nữa.
Sau khi Mộng Hàn đi, lại còn lại sự lo lắng và oán hận cứ
bám riết tôi cả đêm.
Cô gái Tôn Lan mới đến ở quầy lễ tân cầm một quyển tạp chí
đưa cho tôi, giọng bất bình nói: “Chị Đồng Đồng, chị nói xem sao tờ tạp chí này
lại không có sếp Chu của chúng ta chứ?” Cô gái không chút giấu diếm sự sùng bái
của mình đối với sếp Chu.
“Chị Đồng Đồng, tạp chí này em lật rồi, chỗ hấp dẫn em nhất
là Chủ tịch Điều hành Sở Mộng Hàn của TPC tại khu vực châu Á này, chưa đến 30
tuổi, trông thật đẹp trai, còn có dáng hơn diễn viên điện ảnh. Chỉ tiếc là…”
Tôi đang nhìn vào trang giới thiệu nghiệp vụ của TPC tại
châu Á, bỗng dưng nghe thấy cô ấy nói vài từ này, ngẩng đầu sững sờ nhìn cô ấy:
“Sao cơ?”
Cô ấy chớp chớp đôi mắt to, đôi mày cao có vẽ phấn nhấp
nháy, trong ánh mắt đều vẻ luyến tiếc.
Cô ấy tiện tay đưa cho tôi một tờ “Báo mới hằng ngày”, chỉ
vào một bài thông tin kinh tế bên dưới nói: “Vị Chủ tịch Sở này không tuân thủ
quy tắc thương nghiệp, e là sẽ bị TPC xa thải. Cho nên em vẫn kiên trì ủng hộ sếp
Chu.”
Câu nói phía sau của cô ấy tôi hầu như nghe không rõ nữa,
hai tai chỉ thấy ong ong, lòng bàn tay toát mồ hôi.
Tôi nhìn kỹ mấy hàng chữ nhỏ trêm tiêu đề tờ báo, nhìn hẳn
10 phút, cuối cùng hiểu ra bên trên viết gì. Trong phút chốc tôi chỉ cảm giác
máu toàn thân trào lên.
“Chị Đồng Đồng, chị sao vậy?”
“Chị Đồng Đồng…”
Rất lâu sau đó, tất cả trước mắt tôi mới dần dần rõ lên, mắt
Tôn Lan mở to vô cùng bất ngờ trước mặt tôi.
Tôi lắc lắc đầu, ép mình không được rơi nước mắt, giọng nói
phát ra dường như không phải là của mình vậy: “Không sao!”
Một mình tôi chạy ra giữa cầu thang, móc di động ra run rẩy
gọi cho Mộng Hàn.
Vẫn tắt máy.
Điện thoại công ty lại vang đến giọng nói dịu dàng của một
cô gái: “Xin lỗi, chỗ sếp Sở không có ai nhấc máy.”
Tôi mơ màng cúp máy.
Nếu hôm qua, tôi có thể giữ anh ấy lại một lát.
Nếu hôm qua lúc anh ấy ôm tôi, tôi có thể ôm anh ấy thật chặt.
Nếu hôm qua lúc anh ấy hôn tôi, tôi không đẩy anh ấy ra.
Dù cho là một chút tôi có thể làm, anh ấy có phải cũng có thể
cảm thấy tốt hơn không? Nhưng đằng này tôi lại đẩy anh ấy ra một cách giận dữ,
dùng những lời nói lạnh lùng nhất đuổi anh ấy đi.
Nghĩ đến đây, tôi quỳ xuống, dùng tay che mặt, cảm thấy chưa
từng bao giờ mệt mỏi vậy.
“Tiêu Đồng Đồng.” Một giọng nói quen thuộc lại nghiêm khắc vọng
đến từ sau tôi. Tôi hoang mang lau nước mắt, đứng dậy.
“Cô làm gì ở đây vậy?” Chu Chính vài bước đã đến trước mặt
tôi, “Bây giờ là thời gian làm việc, đừng có mà để chuyện tình cảm trong cuộc sống
ảnh hưởng đến công việc.”
“Tôi không tìm thấy Mộng Hàn…” Tôi hít một hơi thật sâu, cố
không khóc.
Chu Chính nhịn tức áp sát tôi: “Cô sợ anh ta mất rồi sao?
Anh ấy không đến tìm cô, tự nhiên có lý của nó. Theo tôi được biết, anh ta
không phải là ba năm đã không liên lạc với cô rồi sao?”
Chu Chính xưa nay không phải là người lạnh lùng, nhưng lúc
này lại không che giấu nổi sự tức giận.
Tôi hết sức lắc đầu: “Không giống nhau, lần này không giống…”
“Cái gì không giống chứ?”
Tôi khóc càng dữ hơn: “Hôm nay tôi nhìn thấy bài báo, có tin
nói Sở Mộng Hàn – Chủ tịch Điều hành của TPC khu vực châu Á vì liên quan đến việc
tiết lộ bí mật doanh nghiệp TPC cho Công ty Thương mại Thanh Hoa, nên chức vụ của
anh ấy tạm thời do thành viên trong Hội đồng Quản trị thay thế…” tôi nghĩ tất cả
chuyện này đều là do tôi.
Chu Chính cũng ngạc nhiên.
cô gái nông thôn, đã ly dị, đang sống một mình nơi thành phố A không nơi nương
tựa, cho nên ông ta chắc chắn rằng tôi chỉ có thể mặc cho ông ta ức hiếp.
Ông ta đúng là nhầm rồi.
“Sếp Vệ, tên của ông rất có ý nghĩa!” Ông ấy không ngờ tôi lại
đột nhiên nói như vậy, cười rất thú vị nhìn tôi.
“Tư Bình, Tư Bình, bố mẹ ông lúc đặt tên cho ông, nhất định
là muốn ông cả đời sống bình yên, để tài sản cả đời họ tích lũy sẽ phát triển
trong tay ông, cứ hết đời này sang đời nọ như vậy, được sự công nhận và tôn trọng
của xã hội. Nhưng không ngờ, ông lại phụ sự kỳ vọng của họ! Ông nên để số tiền
định cung cấp cho tình nhân đó cho người khác đi, nói với tôi những điều này là
ông đã nhằm sai đối tượng rồi.”
Vệ Tư Bình nghe tôi nói như vậy không những không buồn phiền
gì, ngược lại dường như càng hứng thú.
Tôi không quan tâm ông ta nói gì tiếp: “Hạng mục mà Công ty
Vĩnh Chính và Công ty Thanh Hoa hợp tác, xin sếp Vệ đừng có lạm dụng chức quyền,
cố ý gây khó dễ. Dù sao một ông chủ lớn có địa vị xã hội, vì một tình nhân mà lại
làm chuyện không đáng mặt này, thì thật là không được vinh quang cho lắm.” Nói
xong tôi quay đầu đi ra khỏi văn phòng Vệ Tư Bình không buồn quay đầu lại.
Đằng sau vang đến giọng cười nhè nhẹ của ông ta: “Cô Tiêu,
tôi đảm bảo, chúng ta rất nhanh sẽ lại gặp nhau!”
Thực ra tôi không có dũng cảm như bản thân mình nghĩ, đi đến
cột điện thoại công cộng bên đường, liền ấn số trên danh thiếp, tôi cảm thấy
hai chân của tôi đều đang run lên.
Lúc nghe thấy đầu bên kia kết nối, trước mắt tôi là một khoảng
trống rỗng, môi lạnh toát, tai cũng ù ù lên.
“Xin hỏi ai vậy?” Đầu bên kia truyền đến giọng nói của Vệ Tư
Bình.
Tôi hít sâu một hơi, ép mình trấn tĩnh lại, nói với ông ta:
“Sếp Vệ, vừa rồi cuộc nói chuyện giữa chúng ta, tôi đã dùng di động ghi lại, nếu
tôi gửi nó cho vợ hoặc con ông, thì không biết sẽ có ảnh hưởng gì đến cuộc sống
của ông không nữa. Hoặc ông có thể dùng quyền lực và tài sản của ông để khiến
cuộc sống của tôi trở nên càng thảm hại, hoặc phái người giết tôi bịt miệng
cũng được, trong nhiều bộ phim chẳng phải đều diễn như vậy sao? Ông cảm thấy vì
một trò chơi thợ săn săn thú mà làm vậy, có đáng không? Tôi chỉ là một người phụ
nữ nhỏ bé một mình một thân kiếm sống, vì sao không thể buông tha cho tôi?” Nói
đến đây, nước mắt của tôi không cầm nổi cứ thế trào ra.
Phản ứng của Vệ Tư Bình không tức giận như tôi tưởng tượng,
chỉ là hồi lâu không nói gì, im lặng lúc lâu, ông ta thở dài một tiếng nhè nhẹ,
không nói gì, tiếp đó là tiếng máy bận do điện thoại bị cúp máy.
Lúc trở về công ty, đã gần lúc tan ca rồi, Lý Phong đích
thân đến trước mặt tôi nói: “Tiểu Tiêu, vẫn là cô có cách, vừa rồi bộ phận kỹ
thuật nói với tôi bên Thanh Hoa đã xác nhận thiết kế rồi, lập tức sẽ đi vào lưu
trình kế tiếp.”
Tôi có chút không dám tin, trong lòng lại càng thấp thỏm
hơn.
Vệ Tư Bình lẽ nào thật sự sợ rồi, hay lại nghĩ ra cách gì
càng xấu hơn để đối phó với tôi? Ông ta là người dễ dàng chấp nhận thất bại vậy
sao?
Về tới nhà, đã rất muộn rồi, hôm nay có buổi học, tôi không
đi, một chút muốn ăn cũng không có, bữa tối cũng không muốn ăn.
Tôi nghĩ cuộc đời của mình rốt cục đã xảy ra chuyện gì ở
đâu, tại sao lại trở nên lộn xộn như vậy?
Trước đây tôi từng cổ vũ bản thân: Tiêu Đồng Đồng, hãy kiên
trì tiếp đi. Nhưng bây giờ…
Đột nhiên nghe thấy có tiếng người gõ cửa, tim tôi đập thình
thịch cả lên.
Tôi đi đến trước cửa, nhẹ giọng hỏi: “Ai đó?”
Bên ngoài yên tĩnh vài giây, rồi có giọng nói khàn khàn trầm
thấp vọng tới: “Đồng Đồng, là anh.”
Tay tôi giật lại, cả người không kiềm nổi như run lên, còn sự
sợ hãi phải chịu ngày hôm nay, tôi không cầm nổi hét to lên với anh ấy: “Sở Mộng
Hàn, anh đi đi! Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa! Anh rốt cục coi tôi là gì? Là
con vật cưng gọi là đến, mà xua là đi sao? Tôi sẽ không quan tâm anh nữa, anh
mau đi đi, mau đi đi…”
Ngoài cửa vang đến giọng nói lo lắng của anh ấy: “Em mở cửa
đi, nghe anh giải thích có được không?”
“Tôi không muốn nghe, anh mau đi đi!” Tôi lại dùng tay bịt
tai, không muốn nghe giọng nói của anh ấy.
“Đồng Đồng, nghe lời anh, mở cửa trước đã…” Trong khẩu khí của
anh ta đều là giọng cầu xin tha thiết.
Tôi nghĩ một lát, cuối cùng vẫn mở cửa, nhưng còn chưa kịp
đóng cửa vào, thì đã bị anh ấy ôm chặt vào lòng. Anh ta cúi đầu hôn tôi, tôi cố
gắng giãy dụa, muốn đẩy anh ấy ra, nhưng lại bị anh ấy ôm chặt hơn. Khó khăn lắm
mới tránh được môi anh ấy, giây phút ngẩng đầu nhìn anh ấy, tôi bất chợt sững sờ…
Sắc mặt Mộng Hàn tái mét, tròng mắt thâm sâu. Cằm vốn nhẵn
thín, bây giờ đã lâm râm râu mọc, cả người rất tiều tụy, trong mắt vẫn hiện lên
ánh sáng của sự tự tin.
Anh ấy xưa nay đều rất chú ý bề ngoài. Trước đây anh ấy mặc
trên người không phải là hàng hiệu quý giá, thì nhất định cũng sạch sẽ, chỉnh tề.
Dáng vẻ này của anh ấy, rõ ràng là mấy ngày không nghỉ ngơi.
“Anh…” Tôi rất tức giận, nhìn thấy dáng vẻ đó của anh ta, vẫn
cố nuốt những lời lẽ tuyệt tình vào trong.
Trong ánh mắt đỏ au hiện lên một nụ cười, anh ấy giơ tay ra
véo lên má tôi: “Giận rồi à?” Đúng là coi tôi như con cún vậy? Lúc vui thì trên
đùa, lúc không vui thì mất tích.
Tiêu Đồng Đồng, mày trước mặt người khác đều che giấu giỏi vậy,
sao trước mặt người đàn ông này lại hết lần này đến lần khác mất kiểm soát vậy?
Khí chất của cô gái dân văn phòng tu luyện bao năm, đối đãi với người khác luôn
bao dung và nhún nhường vậy mà sao cứ dính đến người đàn ông này là lại trở nên
dễ tâm thần vậy?
“Anh muốn nói gì thì nói nhanh lên, nếu không muốn nói thì
đi nhanh đi.” Tôi nhìn vào ánh đèn cửa sổ đối diện một cách lạnh lùng, khẩu khí
bỗng dưng lại dịu hơn lúc vừa rồi.
Dáng vẻ này của anh ấy, khiến trong lòng tôi co thắt lại, lẽ
nào mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì, cho nên anh ấy mới không liên lạc với
tôi?
Anh ấy im lặng rất lâu mới từ từ nói ra vẻ không tự nguyện lắm:
“Đột nhiên nhận được điện thoại của Chủ tịch Hội đồng Quản trị, có việc gấp tìm
anh, bảo anh ngay lập tức về Tổng Công ty, mấy ngày nay anh không ở thành phố
A.”
Tôi ngẩn ra một lát, đây có thể coi là một lý do sao? Tôi muốn
khóc song không có nước mắt: “Anh Sở, lẽ nào anh quên trên thế giới này còn có
một phát minh vĩ đại gọi là điện thoại sao?” Dù cho là anh ta có bận nữa, lẽ
nào ngay cả một cuộc điện thoại vài phút cũng không thể có? Hay anh ấy cảm thấy
công việc trước mắt anh ấy là quan trọng, tôi không đáng lãng phí vài phút đó?
Hay anh ấy đang có gì lừa tôi?
Tôi nhìn thấy sắc mặt tái mét của mình trong mắt anh ấy.
Khẩu khí của anh ấy nghiêm túc lại dịu dàng: “Đồng Đồng, việc
có chút đột ngột, cho nên không kịp gọi điện cho em, đừng giận nữa. Anh bây giờ
rất mệt, chúng ta có thể để hôm khác nói được không?”
Nói nhẹ bẫng cứ như là tôi vô cớ gây chuyện vậy. Lẽ nào anh ấy
không nghĩ, trước đó tôi đã lo lắng cho anh ấy thế nào sao?
Thậm chí tôi từng nghĩ anh ấy bị xảy ra tai nạn hoặc bị ai
đó bắt cóc, còn nghĩ liệu có phải báo cảnh sát.
Một câu nói thản nhiên như vậy của anh ấy: Hôm khác nói chuyện
tiếp?
Tôi thở dài một hơi, ngước mắt nói với anh ấy: “Được, em cũng
mệt rồi, anh đi đi!”
“Đồng Đồng, anh mệt rồi.”
Cứ cảm thấy sống mũi cay cay, sự việc từ miệng anh ấy trong
chốc lát thành khác đi, lại trở thành tôi vô cớ gây chuyện muốn cãi nhau.
Anh ấy cau mày nhìn tôi, một dáng vẻ muốn nói lại thôi. Lúc
này, điện thoại anh ấy lại reo lên.
Sau khi nhận máy, anh ấy cầm di động, đi ra xa tôi, đi đến
trước cửa sổ góc tận cùng của phòng khách, dường như có ý không để tôi nghe thấy
nội dung cuộc điện thoại.
Nhưng thi thoảng vẫn có một vài chữ lọt vào tai tôi, tôi lại
không thể liên kết rõ ràng được câu chuyện nói qua điện thoại đó.
Mộng Hàn cất điện thoại đi, quay người đi về chỗ tôi: “Anh
đi trước đây, sắc mặt em không tốt, nghỉ ngơi sớm đi.”
Đợi lúc tôi định thần lại, thì anh ấy đã đi mất rồi.
Ngẩn ra vài giây, bước chân không kiểm soát đuổi theo ra,
trong hành lang ngay cả bóng dáng của anh ấy cũng không còn nữa.
Sau khi Mộng Hàn đi, lại còn lại sự lo lắng và oán hận cứ
bám riết tôi cả đêm.
Cô gái Tôn Lan mới đến ở quầy lễ tân cầm một quyển tạp chí
đưa cho tôi, giọng bất bình nói: “Chị Đồng Đồng, chị nói xem sao tờ tạp chí này
lại không có sếp Chu của chúng ta chứ?” Cô gái không chút giấu diếm sự sùng bái
của mình đối với sếp Chu.
“Chị Đồng Đồng, tạp chí này em lật rồi, chỗ hấp dẫn em nhất
là Chủ tịch Điều hành Sở Mộng Hàn của TPC tại khu vực châu Á này, chưa đến 30
tuổi, trông thật đẹp trai, còn có dáng hơn diễn viên điện ảnh. Chỉ tiếc là…”
Tôi đang nhìn vào trang giới thiệu nghiệp vụ của TPC tại
châu Á, bỗng dưng nghe thấy cô ấy nói vài từ này, ngẩng đầu sững sờ nhìn cô ấy:
“Sao cơ?”
Cô ấy chớp chớp đôi mắt to, đôi mày cao có vẽ phấn nhấp
nháy, trong ánh mắt đều vẻ luyến tiếc.
Cô ấy tiện tay đưa cho tôi một tờ “Báo mới hằng ngày”, chỉ
vào một bài thông tin kinh tế bên dưới nói: “Vị Chủ tịch Sở này không tuân thủ
quy tắc thương nghiệp, e là sẽ bị TPC xa thải. Cho nên em vẫn kiên trì ủng hộ sếp
Chu.”
Câu nói phía sau của cô ấy tôi hầu như nghe không rõ nữa,
hai tai chỉ thấy ong ong, lòng bàn tay toát mồ hôi.
Tôi nhìn kỹ mấy hàng chữ nhỏ trêm tiêu đề tờ báo, nhìn hẳn
10 phút, cuối cùng hiểu ra bên trên viết gì. Trong phút chốc tôi chỉ cảm giác
máu toàn thân trào lên.
“Chị Đồng Đồng, chị sao vậy?”
“Chị Đồng Đồng…”
Rất lâu sau đó, tất cả trước mắt tôi mới dần dần rõ lên, mắt
Tôn Lan mở to vô cùng bất ngờ trước mặt tôi.
Tôi lắc lắc đầu, ép mình không được rơi nước mắt, giọng nói
phát ra dường như không phải là của mình vậy: “Không sao!”
Một mình tôi chạy ra giữa cầu thang, móc di động ra run rẩy
gọi cho Mộng Hàn.
Vẫn tắt máy.
Điện thoại công ty lại vang đến giọng nói dịu dàng của một
cô gái: “Xin lỗi, chỗ sếp Sở không có ai nhấc máy.”
Tôi mơ màng cúp máy.
Nếu hôm qua, tôi có thể giữ anh ấy lại một lát.
Nếu hôm qua lúc anh ấy ôm tôi, tôi có thể ôm anh ấy thật chặt.
Nếu hôm qua lúc anh ấy hôn tôi, tôi không đẩy anh ấy ra.
Dù cho là một chút tôi có thể làm, anh ấy có phải cũng có thể
cảm thấy tốt hơn không? Nhưng đằng này tôi lại đẩy anh ấy ra một cách giận dữ,
dùng những lời nói lạnh lùng nhất đuổi anh ấy đi.
Nghĩ đến đây, tôi quỳ xuống, dùng tay che mặt, cảm thấy chưa
từng bao giờ mệt mỏi vậy.
“Tiêu Đồng Đồng.” Một giọng nói quen thuộc lại nghiêm khắc vọng
đến từ sau tôi. Tôi hoang mang lau nước mắt, đứng dậy.
“Cô làm gì ở đây vậy?” Chu Chính vài bước đã đến trước mặt
tôi, “Bây giờ là thời gian làm việc, đừng có mà để chuyện tình cảm trong cuộc sống
ảnh hưởng đến công việc.”
“Tôi không tìm thấy Mộng Hàn…” Tôi hít một hơi thật sâu, cố
không khóc.
Chu Chính nhịn tức áp sát tôi: “Cô sợ anh ta mất rồi sao?
Anh ấy không đến tìm cô, tự nhiên có lý của nó. Theo tôi được biết, anh ta
không phải là ba năm đã không liên lạc với cô rồi sao?”
Chu Chính xưa nay không phải là người lạnh lùng, nhưng lúc
này lại không che giấu nổi sự tức giận.
Tôi hết sức lắc đầu: “Không giống nhau, lần này không giống…”
“Cái gì không giống chứ?”
Tôi khóc càng dữ hơn: “Hôm nay tôi nhìn thấy bài báo, có tin
nói Sở Mộng Hàn – Chủ tịch Điều hành của TPC khu vực châu Á vì liên quan đến việc
tiết lộ bí mật doanh nghiệp TPC cho Công ty Thương mại Thanh Hoa, nên chức vụ của
anh ấy tạm thời do thành viên trong Hội đồng Quản trị thay thế…” tôi nghĩ tất cả
chuyện này đều là do tôi.
Chu Chính cũng ngạc nhiên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook