Nếu Như Anh Yêu Em
-
Chương 40
“Đồng Đồng, em mãi mãi không thể hiểu cảm giác một người đàn
ông nhìn người phụ nữ mình yêu khóc, bản thân sẽ cảm thấy bất lực thế nào đâu.
Vào mỗi đêm sau khi xa em, anh hầu như đều mơ thấy em khóc. Có lúc thật sự hận
em, nhưng nhiều hơn là càng hận bản thân mình.”
“Giai đoạn đó, anh lao mình vào làm việc, dùng công việc để
khích lệ mình, cũng dùng công việc để làm tê liệt cảm xúc của bản thân. Uyển Uyển
là nhân viên mới của công ty, được sắp xếp dưới quyền anh. Thực ra anh cũng chỉ
mới làm được vài tháng, cô ấy cũng không phải cấp dưới gì, sắp xếp như vậy, chỉ
là người cũ dẫn dắt người mới trong văn hóa công ty. Rất nhanh sau đó anh phát
hiện cô gái này thực ra không thích hợp với công việc sales, lúc cô ấy nói chuyện
với khách hàng luôn có trở ngại tâm lý, khả năng chịu đựng vô cùng kém. Hoàn cảnh
gia đình cô ấy cũng tương đối phức tạp, cần cô ấy mỗi tháng gửi tiền về nhà.
Anh cảm thấy cô ấy rất phiền phức, nhưng lại rất đáng thương. Lúc đó công ty
đang đối diện với việc cải cách, anh được chọn làm giám đốc nhân sự, tiện đã sắp
xếp cô ấy vào vị trí nhân viên văn phòng. Học lực cô ấy không cao, cho nên cô ấy
vô cùng trân trọng công việc này, cũng rất cảm kích anh.” Lúc Mộng Hàn nói tới
đây, đột nhiên dừng lại, quay mặt về phía tôi.
Tôi cứng nhắc trùm chăn lên người, trong lòng không kiềm nổi
có một chút đắng cay. Nghe thấy chồng mình nói về chuyện cũ với một người đàn
bà khác, trong lòng khó chịu như bị dầu rán vậy. Có lẽ đàn ông mãi mãi không thể
hiểu tâm trạng của người phụ nữ lúc này, giống như anh ấy nói tôi không thể hiểu
nổi cảm giác của anh ấy bất lực thế nào khi tôi khóc trước mắt anh ấy.
“Uyển Uyển không phải là một cô gái hướng ngoại, thậm chí có
chút hướng nội, tuy nhìn cô ấy làm việc chăm chỉ, song vẫn không đáp ứng yêu cầu.
Có lẽ phản ứng của anh quá mẫn cảm rồi, cô ấy đã cảm giác thấy thái độ của anh.
Cô ấy rất lo lắng, chạy đến tìm anh, nói anh đừng ghét bỏ cô ấy, cô ấy nhất định
sẽ hoàn thành tốt công việc. Thực ra lúc đó, anh không có quyền loại bỏ cô ấy,
song cô ấy lại đặt tất cả hy vọng gửi thác vào anh. Anh cười gượng, lúc đó ngay
cả người phụ nữ anh yêu nhất anh còn không thể làm gì cho cô ấy, sao có thể
thành người cứu trợ cho cô gái này chứ? Sau này có một lần anh vội bảo cô ấy sửa
một văn bản dùng gấp, cô ấy làm không tốt, anh tức giận đùng đùng chỉ trích cô ấy
lười biếng. Cũng chính lần đó, anh mới kinh ngạc phát hiện, cô ấy ngay cả các bảng
biểu đơn giản thao tác trên máy tính cũng không thành thạo. Vì tính cách hướng
nội, cô ấy không dám đi hỏi người khác, tự mình tải giáo trình trên mạng, tự
tìm mệnh lệnh liên quan.”
“Sau khi bị anh phát hiện, cô ấy ngại đỏ mặt, một lần nữa
xin anh, nói cô ấy nhất có thể làm tốt, cô ấy không thể mất công việc này. Nghĩ
tới chúng ta cũng từng đối diện với khó khăn, anh đột nhiên cũng bớt ghét cô
gái này, cầm văn bản đi tự sửa. Lúc tan ca, cô ấy thẹn thùng hỏi anh có thể dạy
cô ấy dùng một số phần mềm văn phòng không, cô ấy không muốn để người khác biết
cô ấy ngốc, anh đã nhận lời dạy cô ấy.”
“Có lẽ là tiếp xúc nhiều với cô ấy, anh không biết từ lúc
nào, có người nói cô ấy là bạn gái của anh. Không kịp tức giận, cô ấy đã đến
tìm anh, hỏi anh có vì tin đồn đấy mà ghét cô ấy không. Lúc đó, anh không có
tâm tư và thời gian nghĩ đến những chuyện vô vị đó, chỉ là nghĩ cần duy trì khoảng
cách với cô ấy sau này, đừng để thật sự khiến người ta hiểu lầm. Đồng Đồng, bất
luận em có tin không, anh thật sự chưa từng yêu đương gì cô ấy, nhưng anh lại
cũng không ngờ tiếp đó lại xảy ra chuyện như vậy.” Giọng nói của Mộng Hàn đã
run rẩy, “mẹ gọi điện gọi anh về làm việc cạnh bà ấy. Anh biết một khi về, có
nghĩa là gì. Anh muốn cô gắng phấn đấu, đợi đến lúc có thể dùng thực lực chứng
minh tất cả, lại về bên cạnh em. Vì vậy, anh và mẹ không biết đã cãi nhau bao
nhiêu lần.”
“Mẹ cầu xin khổ sở, ép anh, lúc đó thậm chí anh thực sự muốn
quên em, bắt đầu lại. Mỗi lần nghĩ tới em dù cho ngày hay đêm, tâm trạng anh phức
tạp hồi lâu mới bình thường lại. Anh tự nói với mình em yêu anh, nhưng em lại
khiến anh thất vọng, vì em chưa từng liên lạc một lần với anh. Anh không biết
tình yêu của em rốt cục có thể giữ vững bao lâu, bản thân lại có thể kiên trì
bao lâu. Vào lúc đó anh lại nhận được điện thoại của mẹ em.”
“Bà ấy nói em đã có đối tượng rất tốt, bảo anh nhanh chóng
ly hôn với em, nói em không muốn có bất cứ liên hệ gì với anh nữa, càng không
muốn để bạn trai hiện tại hiểu lầm, bảo anh đừng có trì hoãn kéo dài thì còn để
lại thể diện cho anh, nếu không thì đến nước thật sự ra tòa án rồi, thì bọn em
cái gì cũng không sợ.”
“Lúc đó, anh chỉ đành dồn hết tâm lực vào công việc để quên
đi. Đó là vào mùa đông, anh đổ bệnh trong phòng ký túc riêng ở công ty. Vì
trong thời gian Tết Nguyên đán, đồng nghiệp hầu như đều rời khỏi công ty. Trong
hôn mê, lúc tỉnh dậy, anh lại thấy em ngồi cạnh anh, anh không dám chắc chắn có
phải mơ không, song giọng nói cô ấy kéo anh lại hiện thực. Anh nhìn rõ người đó
không phải em, là Uyển Uyển.” Anh ấy dừng lại một lát, thở dài thật sâu. Trái
tim tôi bị đau nhói khi nghe những lời anh ấy kể.
“Cô ấy không về nhà, phát hiện cửa phòng ký túc của anh cứ
không mở, cho nên cầu xin trực ban dùng chìa khóa dự trữ để mở xem. Không ngờ
thấy anh đang đổ bệnh. Đồng Đồng, em hỏi anh có từng yêu Uyển Uyển không, anh
có thể chắc chắn nói với em, anh thật sự không có, nhưng lúc đó nhìn thấy cô ấy,
thực sự có cảm động.”
“Anh là người đàn ông nên cũng cảm giác thấy lờ mờ tâm ý của
cô gái này với mình, anh nói thẳng với cô ấy anh đã có vợ, không có tiền, vì vấn
đề kinh tế đã chia tay vợ, đợi tương lai sự nghiệp có khởi sắc thì sẽ trở về
bên cạnh cô ấy. Uyển Uyển chỉ ờ một tiếng nhẹ nhẹ, không bỏ đi. Một cô gái,
không cần báo đáp gì lại hỏi han ân cần với anh, chăm sóc, quan tâm anh lúc anh
ốm đau, anh nghĩ anh đã vì cảm kích. Nhưng thật sự không yêu.”
“Đi bệnh viện mới biết anh bị viêm phổi mãn tính, vì để quá,
cứ kéo dài đến Tết cũng không khỏi. Tết cô ấy không về nhà, gói bánh sủi cảo
bưng đến ký túc của anh, sau đó cùng đón giao thừa qua mạng, cô ấy bỏ đi… rất
đơn giản, và quan hệ giữa bọn anh lại cũng không còn xa lạ như trước.”
“Điều khiến anh có chút ngạc nhiên là sau Tết anh được thăng
chức là phó giám đốc bộ phận sales. Sau khi thăng chức, công việc ập tới càng
khiến anh phải tiếp khách liên miên, đặc biệt là tiếp khách mỗi ngày thành một
trong những công việc quan trọng nhất. Lúc đó không có nhiều kinh nghiệm, thiếu
ý thức bảo vệ mình, sức khỏe có ý kiến, công việc thì không thể làm, cứ vòng luẩn
quẩn vậy, rất nhanh anh lại bị đổ bệnh lần nữa, lại là Uyển Uyển chăm sóc anh.
“Cô ấy tiến bộ trong công việc rất nhanh, không thể không
khiến anh ngạc nhiên, cô gái mà ban đầu ngay cả những bảng biểu cũng không biết
làm, thì chỉ trong vài tháng ngắn ngủi đã có thể một mình hoàn thành công việc,
có thể thấy sự nỗ lực của cô ấy như thế nào. Cho nên anh đã xin tăng lương cho
cô ấy. Từ lúc đó, trong công ty lời đồn về hai bọn anh càng ngày càng nhiều
hơn.”
“Còn công việc của anh càng vô cùng tiến triển thuận lợi, vì
một hạng mục lớn, anh vinh hạnh tiếp xúc với Chủ tịch Hội đồng Quản trị Công ty
TPC. Ông ta công nhận năng lực làm việc của anh, muốn mời anh qua TPC làm. Lúc
đó anh rất vui, đây là cơ hội trọng đại đầu tiên của cuộc đời anh. Anh biết nếu
làm tốt ở TPC, nó có ý nghĩa gì đối với cuộc đời anh.”
“Anh đưa đơn từ chức lên công ty, trước lúc đi phải bàn giao
một vài công việc. Đêm đó anh bị khách hàng chuốc say, kết thúc hạng mục cuối
cùng, tâm trạng vô cùng thoải mái. Hôm đó, trong lòng anh đúng là rất vui, vì
anh cảm thấy sự nghiệp của mình cuối cùng cũng có bước nhảy, tất cả đã có hy vọng.”
“Anh nhớ đêm đó, rất lạnh, em xuất hiện bên cạnh anh, đó là
lần đầu tiên sau khi xa em anh cảm giác tháy sự ấm áp và hạnh phúc… Nhưng lúc
anh tỉnh lại, lại phát hiện bên cạnh mình là Uyển Uyển…”
Tôi nghe thấy giọng nói anh ấy có chút khàn đi, gần như nghẹn
ngào. Còn khuôn mặt tôi sớm đã lạnh băng.
“Anh không biết cô ấy sao lại xuất hiện trong ký túc của
anh… Anh không thể hiểu. Đồng Đồng, em từng nói với anh, nhất định đừng nói đêm
đó anh coi Uyển Uyển là em, như vậy em sẽ coi thường anh. Anh cũng biết nói như
vậy rất giống nói dối, nhưng anh không thể không nói. Sau hôm đó, thái độ cô ấy
hoàn toàn khác trước, nói xưa nay luôn yêu anh, muốn sống cùng anh. Anh đã rất
áy náy với cô ta, không chỉ vì chuyện sau khi say, mà càng vì, lúc đó anh muốn
bồi thường cho cô ta nhưng lại không có tiền. Và anh càng biết với tính cách của
em, nếu biết chuyện anh và cô ấy, nhất định khó lòng tha thứ… Anh rời bỏ công
ty cũ, đến TPC làm, ban đầu cô ấy thường đến TPC tìm anh. Anh nghĩ nếu cả đời
anh thật sự phải nợ một người con gái, thì chính là cô ấy, anh không thể chịu
trách nhiệm với cô ấy, không thể quên em. Cho nên đợi khi anh khó khăn tích lũy
được món tiền, đã gửi hết vào tài khoản cô ấy. Cô ấy khóc nói muốn trả anh, anh
nói với cô ấy, anh không cho cô ấy được gì cả, chỉ có thể là thứ đó. Lời anh
nói lúc đó có chút tuyệt tình, nên sau đó cô ấy đúng là không tới tìm anh nữa.
Chỉ là mỗi lần nghĩ tới lúc cô ấy sắp đi nói, sẽ luôn đợi anh, là trong lòng
thường thấy áy náy.”
“Cho tới trước đây không lâu, cô ấy lại tìm đến anh, anh
không ngờ cô ấy mất tích lâu vậy đột nhiên lại dùng cách đoạn tuyệt như vậy. Sự
phiền phức chưa từng có khiến anh cảm thấy cô ấy không phải là cô gái anh quen.
Đối với sự cự tuyệt của anh, anh có nằm mơ cũng không ngờ cô ấy lại chọn cách
tiếp xúc Uông Tường để trả thù em. Đồng Đồng, chuyện trước đây anh làm, không
hy vọng em rất nhanh có thể tha thứ, nhưng em không thể hoài nghi tình cảm của
anh. Trong ba năm nay, gần như mỗi ngày anh đều nhớ em, nghĩ xem em có thể gọi
điện thoại cho anh không, nghĩ xem em có nhớ anh không. Và không có bất cứ tin
tức gì của em, anh rất thất vọng, rất đau khổ, cho đến gần đây anh cảm thấy cuộc
sống của mình mới được thắp sáng lại. Hôm đó một lần nữa anh đến viện nói rõ
ràng với cô ấy, chuẩn bị tan ca về sẽ nói tất cả với em, không ngờ Chu Chính lại
đã nói hết với em rồi.”
Giọng nói của tôi rất bình tĩnh, có chút khàn khàn: “Dù cho
anh ngay lúc đầu có nói với tôi, tôi cũng không thể chấp nhận, tôi cũng sẽ tức
giận, cũng sẽ buồn, nhưng không giống nhau… Chuyện tình cảm giữa nam và nữ thật
kỳ lạ, tôi tin anh yêu tôi, nhưng không tin anh một chút tình cảm với Uyển Uyển
cũng không có. Vì sự không thẳng thắn của anh, vì sự lừa gạt trắng trợn của
anh, tôi chỉ có thể nghĩ theo cách tôi không hi vọng, giày vò bản thân. Lẽ nào
lúc nào tôi cũng phải mang theo mình cái máy kiểm tra nói dối, xem lời nào của
anh là thật, lời nào là giả?”
Giữa tôi và anh chẳng phải chỉ cách nhau cánh tay, tôi chỉ cần
giơ tay là có thể lao vào lòng anh, ôm chặt lấy anh. Nhưng, tôi lại cảm thấy
anh ấy xa xôi không thể chạm tới.
Thật sự mệt rồi, vốn dĩ không còn sức nghĩ chuyện gì nữa,
trong đầu óc lại cứ nghĩ đến câu anh vừa nói: Tôi nhìn rõ con người đó không phải
là anh, là Lâm Uyển Uyển… Nghĩ tới cảnh Uyển Uyển chăm sóc anh ấy, tôi lại đố kỵ
đến phát điên. Phòng ký túc anh ấy ở là phòng dưới hầm, ở đó nhất định vừa lạnh
vừa ẩm ướt, nghĩ tới dáng vẻ anh ấy nằm đấy ốm đau không ai quan tâm, lòng tôi
đột nhiên nhói đau.
Bên ngoài vọng đến tiếng chuông cửa, tiếp đó chính là giọng
nói của Hân hân. Mộng Hàn đi mở cửa, Hân hân xách túi to túi nhỏ đồ vào. Mộng
Hàn đứng sau cô ấy nhìn theo, rất rõ ràng có chút ngạc nhiên.
“Mấy ngày này tôi sẽ ở lại chăm sóc Đồng Đồng!” Nghe Hân Hân
nói, Mộng Hàn nhíu mày.
“Tôi nghĩ hai người đầu cần phải bình tĩnh lại, có một vài
việc, đợi Đồng Đồng ốm khỏi rồi hãy nói, và chúng tôi đều là người nghèo, anh Sở
mỗi tối có thể mua cơm đến cho chúng tôi.”
Buổi tối Hân Hân nằm bên cạnh tôi, lải nhải mấy lời nói mê:
“Tướng công ngốc, em mệt rồi, đừng ồn nữa.” Khóe miệng nở nụ cười ngọt ngào. Mắt
tôi đỏ lên, kéo chăn đắp cho cô ấy.
Chuyện gặp phải Uông Tường và Uyển Uyển dưới lầu đã qua mấy
ngày rồi. Mấy ngày nay tôi tận mắt thấy Hân Hân gọi điện về nhà xử lý việc hủy
hôn của mình, kiên quyết gọi điện thông báo cho từng người bạn đã gửi thiếp mời.
Nhưng lúc cô ấy nhìn thấy hai người họ, mắt vẫn đỏ lên.
“Đồng Đồng, hôm kia tôi không nói cho cậu, tôi đi gặp mặt rồi,
người giới thiệu rõ ràng nói anh ta 32 tuổi chưa kết hôn, lúc gặp mặt mới biết,
anh ta không chỉ đã từng kết hôn, mà còn có một đứa con 2 tuổi. Tôi thật sự
nghi ngờ anh ấy là đang kiếm vợ, hay là kiếm bảo mẫu đây. 28 tuổi, lẽ nào tìm bạn
trai nhất thiết là người đã từng kết hôn sao?” Nhìn thấy bóng dáng Uông Tường
đi xa rồi, Hân Hân kéo tay tôi khóc. Tôi biết cô ấy muốn sống tốt, để Uông Tường
thấy.
“Thà ít mà tốt, trên thế gian này đàn ông tốt thiếu gì, sớm
muộn gì cậu cũng sẽ gặp được. cậu đừng thấy Uông Tường và Uyển Uyển bây giờ ngọt
ngào vậy, đời người còn dài, tình cảm nóng bỏng chẳng qua chỉ là trong chốc lát
ngắn ngủi. Anh ta và cậu cùng nhau mười mấy năm, mà anh ta còn bỏ rơi cậu dễ
dàng vậy, cậu cho rằng anh ta và Uyển Uyển có thể duy trì bao lâu?”
“Nhưng họ bây giờ rất hạnh phúc, tôi, chỉ là một người…” Hân
Hân chớp chớp mắt, nước mắt lại lăn dài, cứ thế rơi xuống.
Đang đi về phía trước, đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe đỗ
trước mặt trông rất quen, thì ra Chu Chính ngồi trong thò đầu ra nói: “Lên xe
đi, cùng tới công ty!”
Tôi vội lắc đầu nói: “Không phiền anh.”
Chu Chính nhìn Hân Hân, biết tâm tư tôi, lại nói: “Còn sớm,
tôi đưa bạn cô đi trước, rồi đến công ty vẫn kịp!”
Hân Hân cúi đầu nói nhỏ: “Đồng Đồng, đồng nghiệp của cậu xem
ra đối tốt với cậu thật, xem ra tôi uổng công lo cho cậu rồi!”
Lườm cô ấy một cái, lúc này Chu Chính đã mở cửa xe. Hơi do dự,
nhưng tôi và Hân Hân cũng lên xe.
Trên xe không chỉ có Chu Chính, còn có một thanh niên ngồi ở
ghế phụ.
“Tiêu Đồng Đồng xin chào, tôi là Thôi Duy, nghe danh đã
lâu!” Anh ấy nhìn Chu Chính cười xấu một cái.
“Xin chào!”
“Đây là em họ tôi!”
Không ngạc nhiên, trước đây buổi tối nhìn từ xa một lần, hôm
nay nhìn kỹ, anh ta tuổi không lớn, chỉ là nụ cười đó, vừa nhìn đã biết không
phải là chàng trai thật thà.
“Đây là Thẩm Hân Hân!” Chu Chính đã quen rồi, tôi chỉ giới
thiệu cho Thôi Duy. Hai người chào hỏi đơn giản, Thôi Duy cười nhếch mép, “anh
họ tôi, gần đây ngày ngày đến chỗ tôi, quen anh ấy mấy chục năm rồi, chưa từng
thân với tôi như vậy.”
“Thôi Duy, anh bây giờ đang học hay là đi làm rồi?” Tiện hỏi
một câu, Thôi Duy cười ha ha: “Đi học! Còn có một năm là tốt nghiệp rồi.”
“Ửa, học ở đâu vậy?”
Chu Chính quay đầu nhìn tôi một cái, thở dài vẻ bó tay: “Cô
nói xem cô là ấu trĩ hay ngây thơ đây? Lời người ta nói cô đều tin sao, chẳng
trách cô bị lừa?”
“Đều trách tôi trông quá trẻ rồi, cô đoán vậy, cũng rất bình
thường.” Thôi Duy lấy một tấm danh thiếp trong túi ra đưa cho tôi: “Đây là danh
thiếp của tôi.” Tôi cầm lấy xem, mới biết Thôi Duy không chỉ đi làm rồi mà còn
là một kiến trúc sư ở một viện thiết kế kiến trúc.
Đưa cho Hân Hân, cô ấy lướt nhìn qua rồi đưa lại tôi.
“Kiến trúc sư à, thật là giỏi! Lúc thi vào trường đại học,
điểm chuyên ngành này đặc biệt cao, rất nhiều người muốn học đều không dám đăng
ký.”
“Vậy phải xem là học trường gì, cũng không phài điểm ở
chuyên ngành kiến trúc trường nào cũng đều cao, tôi học rất kém, chỉ là trông
giống học giỏi mà thôi!” Cuối cùng Hân Hân phì cười một tiếng, tôi cũng vui.
“Đúng rồi, thứ bảy này công viên về chủ đề màu xanh lớn nhất
ở thành phố A là công viên Rừng Xanh chính thức mở cửa cho du khách tham quan,
nhiều công trình bên trong đều là do viện chúng tôi nhận làm, tôi cũng là một
trong những nhà thiết kế, có thời gian, thứ bảy tôi là hướng dẫn viên, mọi người
cùng đi ủng hộ môi trường màu xanh có được không?”
Nhìn thấy Hân Hân bên cạnh tôi, cô ấy không phản ứng gì. Tôi
nghĩ cũng tốt, nếu không thì thứ bảy ở nhà cũng chỉ đối diện với cái đôi khó chịu
kia.
“Nghe nói công trình đó rất tuyệt!” Chu Chính lái xe cũng gợi
ý.
“Được thôi, bảo vệ môi trường màu xanh thì nên ủng hộ một
chút.” Tôi nói với Hân Hân, cô ấy cũng không phản đối.
Sáng sớm thứ bảy, xe Chu Chính đúng giờ đã đỗ ở dưới lầu.
Thôi Duy rất giỏi ăn nói, hứng thú nói về quan niệm thiết kế và ảnh hưởng trong
toàn quốc của công viên này. Rất nhanh, xe đã lái ra khỏi trung tâm thành phố.
Tôi đột nhiên cảm thấy con đường này có chút quen thuộc, hầu
như buột miệng nói ra: “Ở đây chẳng phải có một khu chung cư đang xây sao?”
“Đúng vậy, chính là ở ngoại ô phía Tây, một lát chúng ta sẽ
đi qua.” Hứng thú của Thôi Duy càng lên cao: “Khu chung cư đó là chỗ đắt nhất
trong thành phố A, sau khi công viên Rừng Xanh xây xong, khu chung cư này bán
càng lên giá, song cũng coi là đáng giá. Ngoại ô phía Tây là là phổi màu xanh của
thành phố A, công viên Rừng Xanh sau khi xây xong thì diện tích cây xanh chiếm
tới 70%, cô xem bên kia…”, nói rồi, Thôi Duy lại chỉ về một công trường trước mặt
nói với tôi, “ở đây là trung tâm thương mại thứ nhất của TPC đầu tư tại Trung
Quốc, xung quanh đều là tiểu khu cao cấp, ba năm nữa, ở đây chính là khu nhà
giàu xứng danh thực sự của thành phố…”
ông nhìn người phụ nữ mình yêu khóc, bản thân sẽ cảm thấy bất lực thế nào đâu.
Vào mỗi đêm sau khi xa em, anh hầu như đều mơ thấy em khóc. Có lúc thật sự hận
em, nhưng nhiều hơn là càng hận bản thân mình.”
“Giai đoạn đó, anh lao mình vào làm việc, dùng công việc để
khích lệ mình, cũng dùng công việc để làm tê liệt cảm xúc của bản thân. Uyển Uyển
là nhân viên mới của công ty, được sắp xếp dưới quyền anh. Thực ra anh cũng chỉ
mới làm được vài tháng, cô ấy cũng không phải cấp dưới gì, sắp xếp như vậy, chỉ
là người cũ dẫn dắt người mới trong văn hóa công ty. Rất nhanh sau đó anh phát
hiện cô gái này thực ra không thích hợp với công việc sales, lúc cô ấy nói chuyện
với khách hàng luôn có trở ngại tâm lý, khả năng chịu đựng vô cùng kém. Hoàn cảnh
gia đình cô ấy cũng tương đối phức tạp, cần cô ấy mỗi tháng gửi tiền về nhà.
Anh cảm thấy cô ấy rất phiền phức, nhưng lại rất đáng thương. Lúc đó công ty
đang đối diện với việc cải cách, anh được chọn làm giám đốc nhân sự, tiện đã sắp
xếp cô ấy vào vị trí nhân viên văn phòng. Học lực cô ấy không cao, cho nên cô ấy
vô cùng trân trọng công việc này, cũng rất cảm kích anh.” Lúc Mộng Hàn nói tới
đây, đột nhiên dừng lại, quay mặt về phía tôi.
Tôi cứng nhắc trùm chăn lên người, trong lòng không kiềm nổi
có một chút đắng cay. Nghe thấy chồng mình nói về chuyện cũ với một người đàn
bà khác, trong lòng khó chịu như bị dầu rán vậy. Có lẽ đàn ông mãi mãi không thể
hiểu tâm trạng của người phụ nữ lúc này, giống như anh ấy nói tôi không thể hiểu
nổi cảm giác của anh ấy bất lực thế nào khi tôi khóc trước mắt anh ấy.
“Uyển Uyển không phải là một cô gái hướng ngoại, thậm chí có
chút hướng nội, tuy nhìn cô ấy làm việc chăm chỉ, song vẫn không đáp ứng yêu cầu.
Có lẽ phản ứng của anh quá mẫn cảm rồi, cô ấy đã cảm giác thấy thái độ của anh.
Cô ấy rất lo lắng, chạy đến tìm anh, nói anh đừng ghét bỏ cô ấy, cô ấy nhất định
sẽ hoàn thành tốt công việc. Thực ra lúc đó, anh không có quyền loại bỏ cô ấy,
song cô ấy lại đặt tất cả hy vọng gửi thác vào anh. Anh cười gượng, lúc đó ngay
cả người phụ nữ anh yêu nhất anh còn không thể làm gì cho cô ấy, sao có thể
thành người cứu trợ cho cô gái này chứ? Sau này có một lần anh vội bảo cô ấy sửa
một văn bản dùng gấp, cô ấy làm không tốt, anh tức giận đùng đùng chỉ trích cô ấy
lười biếng. Cũng chính lần đó, anh mới kinh ngạc phát hiện, cô ấy ngay cả các bảng
biểu đơn giản thao tác trên máy tính cũng không thành thạo. Vì tính cách hướng
nội, cô ấy không dám đi hỏi người khác, tự mình tải giáo trình trên mạng, tự
tìm mệnh lệnh liên quan.”
“Sau khi bị anh phát hiện, cô ấy ngại đỏ mặt, một lần nữa
xin anh, nói cô ấy nhất có thể làm tốt, cô ấy không thể mất công việc này. Nghĩ
tới chúng ta cũng từng đối diện với khó khăn, anh đột nhiên cũng bớt ghét cô
gái này, cầm văn bản đi tự sửa. Lúc tan ca, cô ấy thẹn thùng hỏi anh có thể dạy
cô ấy dùng một số phần mềm văn phòng không, cô ấy không muốn để người khác biết
cô ấy ngốc, anh đã nhận lời dạy cô ấy.”
“Có lẽ là tiếp xúc nhiều với cô ấy, anh không biết từ lúc
nào, có người nói cô ấy là bạn gái của anh. Không kịp tức giận, cô ấy đã đến
tìm anh, hỏi anh có vì tin đồn đấy mà ghét cô ấy không. Lúc đó, anh không có
tâm tư và thời gian nghĩ đến những chuyện vô vị đó, chỉ là nghĩ cần duy trì khoảng
cách với cô ấy sau này, đừng để thật sự khiến người ta hiểu lầm. Đồng Đồng, bất
luận em có tin không, anh thật sự chưa từng yêu đương gì cô ấy, nhưng anh lại
cũng không ngờ tiếp đó lại xảy ra chuyện như vậy.” Giọng nói của Mộng Hàn đã
run rẩy, “mẹ gọi điện gọi anh về làm việc cạnh bà ấy. Anh biết một khi về, có
nghĩa là gì. Anh muốn cô gắng phấn đấu, đợi đến lúc có thể dùng thực lực chứng
minh tất cả, lại về bên cạnh em. Vì vậy, anh và mẹ không biết đã cãi nhau bao
nhiêu lần.”
“Mẹ cầu xin khổ sở, ép anh, lúc đó thậm chí anh thực sự muốn
quên em, bắt đầu lại. Mỗi lần nghĩ tới em dù cho ngày hay đêm, tâm trạng anh phức
tạp hồi lâu mới bình thường lại. Anh tự nói với mình em yêu anh, nhưng em lại
khiến anh thất vọng, vì em chưa từng liên lạc một lần với anh. Anh không biết
tình yêu của em rốt cục có thể giữ vững bao lâu, bản thân lại có thể kiên trì
bao lâu. Vào lúc đó anh lại nhận được điện thoại của mẹ em.”
“Bà ấy nói em đã có đối tượng rất tốt, bảo anh nhanh chóng
ly hôn với em, nói em không muốn có bất cứ liên hệ gì với anh nữa, càng không
muốn để bạn trai hiện tại hiểu lầm, bảo anh đừng có trì hoãn kéo dài thì còn để
lại thể diện cho anh, nếu không thì đến nước thật sự ra tòa án rồi, thì bọn em
cái gì cũng không sợ.”
“Lúc đó, anh chỉ đành dồn hết tâm lực vào công việc để quên
đi. Đó là vào mùa đông, anh đổ bệnh trong phòng ký túc riêng ở công ty. Vì
trong thời gian Tết Nguyên đán, đồng nghiệp hầu như đều rời khỏi công ty. Trong
hôn mê, lúc tỉnh dậy, anh lại thấy em ngồi cạnh anh, anh không dám chắc chắn có
phải mơ không, song giọng nói cô ấy kéo anh lại hiện thực. Anh nhìn rõ người đó
không phải em, là Uyển Uyển.” Anh ấy dừng lại một lát, thở dài thật sâu. Trái
tim tôi bị đau nhói khi nghe những lời anh ấy kể.
“Cô ấy không về nhà, phát hiện cửa phòng ký túc của anh cứ
không mở, cho nên cầu xin trực ban dùng chìa khóa dự trữ để mở xem. Không ngờ
thấy anh đang đổ bệnh. Đồng Đồng, em hỏi anh có từng yêu Uyển Uyển không, anh
có thể chắc chắn nói với em, anh thật sự không có, nhưng lúc đó nhìn thấy cô ấy,
thực sự có cảm động.”
“Anh là người đàn ông nên cũng cảm giác thấy lờ mờ tâm ý của
cô gái này với mình, anh nói thẳng với cô ấy anh đã có vợ, không có tiền, vì vấn
đề kinh tế đã chia tay vợ, đợi tương lai sự nghiệp có khởi sắc thì sẽ trở về
bên cạnh cô ấy. Uyển Uyển chỉ ờ một tiếng nhẹ nhẹ, không bỏ đi. Một cô gái,
không cần báo đáp gì lại hỏi han ân cần với anh, chăm sóc, quan tâm anh lúc anh
ốm đau, anh nghĩ anh đã vì cảm kích. Nhưng thật sự không yêu.”
“Đi bệnh viện mới biết anh bị viêm phổi mãn tính, vì để quá,
cứ kéo dài đến Tết cũng không khỏi. Tết cô ấy không về nhà, gói bánh sủi cảo
bưng đến ký túc của anh, sau đó cùng đón giao thừa qua mạng, cô ấy bỏ đi… rất
đơn giản, và quan hệ giữa bọn anh lại cũng không còn xa lạ như trước.”
“Điều khiến anh có chút ngạc nhiên là sau Tết anh được thăng
chức là phó giám đốc bộ phận sales. Sau khi thăng chức, công việc ập tới càng
khiến anh phải tiếp khách liên miên, đặc biệt là tiếp khách mỗi ngày thành một
trong những công việc quan trọng nhất. Lúc đó không có nhiều kinh nghiệm, thiếu
ý thức bảo vệ mình, sức khỏe có ý kiến, công việc thì không thể làm, cứ vòng luẩn
quẩn vậy, rất nhanh anh lại bị đổ bệnh lần nữa, lại là Uyển Uyển chăm sóc anh.
“Cô ấy tiến bộ trong công việc rất nhanh, không thể không
khiến anh ngạc nhiên, cô gái mà ban đầu ngay cả những bảng biểu cũng không biết
làm, thì chỉ trong vài tháng ngắn ngủi đã có thể một mình hoàn thành công việc,
có thể thấy sự nỗ lực của cô ấy như thế nào. Cho nên anh đã xin tăng lương cho
cô ấy. Từ lúc đó, trong công ty lời đồn về hai bọn anh càng ngày càng nhiều
hơn.”
“Còn công việc của anh càng vô cùng tiến triển thuận lợi, vì
một hạng mục lớn, anh vinh hạnh tiếp xúc với Chủ tịch Hội đồng Quản trị Công ty
TPC. Ông ta công nhận năng lực làm việc của anh, muốn mời anh qua TPC làm. Lúc
đó anh rất vui, đây là cơ hội trọng đại đầu tiên của cuộc đời anh. Anh biết nếu
làm tốt ở TPC, nó có ý nghĩa gì đối với cuộc đời anh.”
“Anh đưa đơn từ chức lên công ty, trước lúc đi phải bàn giao
một vài công việc. Đêm đó anh bị khách hàng chuốc say, kết thúc hạng mục cuối
cùng, tâm trạng vô cùng thoải mái. Hôm đó, trong lòng anh đúng là rất vui, vì
anh cảm thấy sự nghiệp của mình cuối cùng cũng có bước nhảy, tất cả đã có hy vọng.”
“Anh nhớ đêm đó, rất lạnh, em xuất hiện bên cạnh anh, đó là
lần đầu tiên sau khi xa em anh cảm giác tháy sự ấm áp và hạnh phúc… Nhưng lúc
anh tỉnh lại, lại phát hiện bên cạnh mình là Uyển Uyển…”
Tôi nghe thấy giọng nói anh ấy có chút khàn đi, gần như nghẹn
ngào. Còn khuôn mặt tôi sớm đã lạnh băng.
“Anh không biết cô ấy sao lại xuất hiện trong ký túc của
anh… Anh không thể hiểu. Đồng Đồng, em từng nói với anh, nhất định đừng nói đêm
đó anh coi Uyển Uyển là em, như vậy em sẽ coi thường anh. Anh cũng biết nói như
vậy rất giống nói dối, nhưng anh không thể không nói. Sau hôm đó, thái độ cô ấy
hoàn toàn khác trước, nói xưa nay luôn yêu anh, muốn sống cùng anh. Anh đã rất
áy náy với cô ta, không chỉ vì chuyện sau khi say, mà càng vì, lúc đó anh muốn
bồi thường cho cô ta nhưng lại không có tiền. Và anh càng biết với tính cách của
em, nếu biết chuyện anh và cô ấy, nhất định khó lòng tha thứ… Anh rời bỏ công
ty cũ, đến TPC làm, ban đầu cô ấy thường đến TPC tìm anh. Anh nghĩ nếu cả đời
anh thật sự phải nợ một người con gái, thì chính là cô ấy, anh không thể chịu
trách nhiệm với cô ấy, không thể quên em. Cho nên đợi khi anh khó khăn tích lũy
được món tiền, đã gửi hết vào tài khoản cô ấy. Cô ấy khóc nói muốn trả anh, anh
nói với cô ấy, anh không cho cô ấy được gì cả, chỉ có thể là thứ đó. Lời anh
nói lúc đó có chút tuyệt tình, nên sau đó cô ấy đúng là không tới tìm anh nữa.
Chỉ là mỗi lần nghĩ tới lúc cô ấy sắp đi nói, sẽ luôn đợi anh, là trong lòng
thường thấy áy náy.”
“Cho tới trước đây không lâu, cô ấy lại tìm đến anh, anh
không ngờ cô ấy mất tích lâu vậy đột nhiên lại dùng cách đoạn tuyệt như vậy. Sự
phiền phức chưa từng có khiến anh cảm thấy cô ấy không phải là cô gái anh quen.
Đối với sự cự tuyệt của anh, anh có nằm mơ cũng không ngờ cô ấy lại chọn cách
tiếp xúc Uông Tường để trả thù em. Đồng Đồng, chuyện trước đây anh làm, không
hy vọng em rất nhanh có thể tha thứ, nhưng em không thể hoài nghi tình cảm của
anh. Trong ba năm nay, gần như mỗi ngày anh đều nhớ em, nghĩ xem em có thể gọi
điện thoại cho anh không, nghĩ xem em có nhớ anh không. Và không có bất cứ tin
tức gì của em, anh rất thất vọng, rất đau khổ, cho đến gần đây anh cảm thấy cuộc
sống của mình mới được thắp sáng lại. Hôm đó một lần nữa anh đến viện nói rõ
ràng với cô ấy, chuẩn bị tan ca về sẽ nói tất cả với em, không ngờ Chu Chính lại
đã nói hết với em rồi.”
Giọng nói của tôi rất bình tĩnh, có chút khàn khàn: “Dù cho
anh ngay lúc đầu có nói với tôi, tôi cũng không thể chấp nhận, tôi cũng sẽ tức
giận, cũng sẽ buồn, nhưng không giống nhau… Chuyện tình cảm giữa nam và nữ thật
kỳ lạ, tôi tin anh yêu tôi, nhưng không tin anh một chút tình cảm với Uyển Uyển
cũng không có. Vì sự không thẳng thắn của anh, vì sự lừa gạt trắng trợn của
anh, tôi chỉ có thể nghĩ theo cách tôi không hi vọng, giày vò bản thân. Lẽ nào
lúc nào tôi cũng phải mang theo mình cái máy kiểm tra nói dối, xem lời nào của
anh là thật, lời nào là giả?”
Giữa tôi và anh chẳng phải chỉ cách nhau cánh tay, tôi chỉ cần
giơ tay là có thể lao vào lòng anh, ôm chặt lấy anh. Nhưng, tôi lại cảm thấy
anh ấy xa xôi không thể chạm tới.
Thật sự mệt rồi, vốn dĩ không còn sức nghĩ chuyện gì nữa,
trong đầu óc lại cứ nghĩ đến câu anh vừa nói: Tôi nhìn rõ con người đó không phải
là anh, là Lâm Uyển Uyển… Nghĩ tới cảnh Uyển Uyển chăm sóc anh ấy, tôi lại đố kỵ
đến phát điên. Phòng ký túc anh ấy ở là phòng dưới hầm, ở đó nhất định vừa lạnh
vừa ẩm ướt, nghĩ tới dáng vẻ anh ấy nằm đấy ốm đau không ai quan tâm, lòng tôi
đột nhiên nhói đau.
Bên ngoài vọng đến tiếng chuông cửa, tiếp đó chính là giọng
nói của Hân hân. Mộng Hàn đi mở cửa, Hân hân xách túi to túi nhỏ đồ vào. Mộng
Hàn đứng sau cô ấy nhìn theo, rất rõ ràng có chút ngạc nhiên.
“Mấy ngày này tôi sẽ ở lại chăm sóc Đồng Đồng!” Nghe Hân Hân
nói, Mộng Hàn nhíu mày.
“Tôi nghĩ hai người đầu cần phải bình tĩnh lại, có một vài
việc, đợi Đồng Đồng ốm khỏi rồi hãy nói, và chúng tôi đều là người nghèo, anh Sở
mỗi tối có thể mua cơm đến cho chúng tôi.”
Buổi tối Hân Hân nằm bên cạnh tôi, lải nhải mấy lời nói mê:
“Tướng công ngốc, em mệt rồi, đừng ồn nữa.” Khóe miệng nở nụ cười ngọt ngào. Mắt
tôi đỏ lên, kéo chăn đắp cho cô ấy.
Chuyện gặp phải Uông Tường và Uyển Uyển dưới lầu đã qua mấy
ngày rồi. Mấy ngày nay tôi tận mắt thấy Hân Hân gọi điện về nhà xử lý việc hủy
hôn của mình, kiên quyết gọi điện thông báo cho từng người bạn đã gửi thiếp mời.
Nhưng lúc cô ấy nhìn thấy hai người họ, mắt vẫn đỏ lên.
“Đồng Đồng, hôm kia tôi không nói cho cậu, tôi đi gặp mặt rồi,
người giới thiệu rõ ràng nói anh ta 32 tuổi chưa kết hôn, lúc gặp mặt mới biết,
anh ta không chỉ đã từng kết hôn, mà còn có một đứa con 2 tuổi. Tôi thật sự
nghi ngờ anh ấy là đang kiếm vợ, hay là kiếm bảo mẫu đây. 28 tuổi, lẽ nào tìm bạn
trai nhất thiết là người đã từng kết hôn sao?” Nhìn thấy bóng dáng Uông Tường
đi xa rồi, Hân Hân kéo tay tôi khóc. Tôi biết cô ấy muốn sống tốt, để Uông Tường
thấy.
“Thà ít mà tốt, trên thế gian này đàn ông tốt thiếu gì, sớm
muộn gì cậu cũng sẽ gặp được. cậu đừng thấy Uông Tường và Uyển Uyển bây giờ ngọt
ngào vậy, đời người còn dài, tình cảm nóng bỏng chẳng qua chỉ là trong chốc lát
ngắn ngủi. Anh ta và cậu cùng nhau mười mấy năm, mà anh ta còn bỏ rơi cậu dễ
dàng vậy, cậu cho rằng anh ta và Uyển Uyển có thể duy trì bao lâu?”
“Nhưng họ bây giờ rất hạnh phúc, tôi, chỉ là một người…” Hân
Hân chớp chớp mắt, nước mắt lại lăn dài, cứ thế rơi xuống.
Đang đi về phía trước, đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe đỗ
trước mặt trông rất quen, thì ra Chu Chính ngồi trong thò đầu ra nói: “Lên xe
đi, cùng tới công ty!”
Tôi vội lắc đầu nói: “Không phiền anh.”
Chu Chính nhìn Hân Hân, biết tâm tư tôi, lại nói: “Còn sớm,
tôi đưa bạn cô đi trước, rồi đến công ty vẫn kịp!”
Hân Hân cúi đầu nói nhỏ: “Đồng Đồng, đồng nghiệp của cậu xem
ra đối tốt với cậu thật, xem ra tôi uổng công lo cho cậu rồi!”
Lườm cô ấy một cái, lúc này Chu Chính đã mở cửa xe. Hơi do dự,
nhưng tôi và Hân Hân cũng lên xe.
Trên xe không chỉ có Chu Chính, còn có một thanh niên ngồi ở
ghế phụ.
“Tiêu Đồng Đồng xin chào, tôi là Thôi Duy, nghe danh đã
lâu!” Anh ấy nhìn Chu Chính cười xấu một cái.
“Xin chào!”
“Đây là em họ tôi!”
Không ngạc nhiên, trước đây buổi tối nhìn từ xa một lần, hôm
nay nhìn kỹ, anh ta tuổi không lớn, chỉ là nụ cười đó, vừa nhìn đã biết không
phải là chàng trai thật thà.
“Đây là Thẩm Hân Hân!” Chu Chính đã quen rồi, tôi chỉ giới
thiệu cho Thôi Duy. Hai người chào hỏi đơn giản, Thôi Duy cười nhếch mép, “anh
họ tôi, gần đây ngày ngày đến chỗ tôi, quen anh ấy mấy chục năm rồi, chưa từng
thân với tôi như vậy.”
“Thôi Duy, anh bây giờ đang học hay là đi làm rồi?” Tiện hỏi
một câu, Thôi Duy cười ha ha: “Đi học! Còn có một năm là tốt nghiệp rồi.”
“Ửa, học ở đâu vậy?”
Chu Chính quay đầu nhìn tôi một cái, thở dài vẻ bó tay: “Cô
nói xem cô là ấu trĩ hay ngây thơ đây? Lời người ta nói cô đều tin sao, chẳng
trách cô bị lừa?”
“Đều trách tôi trông quá trẻ rồi, cô đoán vậy, cũng rất bình
thường.” Thôi Duy lấy một tấm danh thiếp trong túi ra đưa cho tôi: “Đây là danh
thiếp của tôi.” Tôi cầm lấy xem, mới biết Thôi Duy không chỉ đi làm rồi mà còn
là một kiến trúc sư ở một viện thiết kế kiến trúc.
Đưa cho Hân Hân, cô ấy lướt nhìn qua rồi đưa lại tôi.
“Kiến trúc sư à, thật là giỏi! Lúc thi vào trường đại học,
điểm chuyên ngành này đặc biệt cao, rất nhiều người muốn học đều không dám đăng
ký.”
“Vậy phải xem là học trường gì, cũng không phài điểm ở
chuyên ngành kiến trúc trường nào cũng đều cao, tôi học rất kém, chỉ là trông
giống học giỏi mà thôi!” Cuối cùng Hân Hân phì cười một tiếng, tôi cũng vui.
“Đúng rồi, thứ bảy này công viên về chủ đề màu xanh lớn nhất
ở thành phố A là công viên Rừng Xanh chính thức mở cửa cho du khách tham quan,
nhiều công trình bên trong đều là do viện chúng tôi nhận làm, tôi cũng là một
trong những nhà thiết kế, có thời gian, thứ bảy tôi là hướng dẫn viên, mọi người
cùng đi ủng hộ môi trường màu xanh có được không?”
Nhìn thấy Hân Hân bên cạnh tôi, cô ấy không phản ứng gì. Tôi
nghĩ cũng tốt, nếu không thì thứ bảy ở nhà cũng chỉ đối diện với cái đôi khó chịu
kia.
“Nghe nói công trình đó rất tuyệt!” Chu Chính lái xe cũng gợi
ý.
“Được thôi, bảo vệ môi trường màu xanh thì nên ủng hộ một
chút.” Tôi nói với Hân Hân, cô ấy cũng không phản đối.
Sáng sớm thứ bảy, xe Chu Chính đúng giờ đã đỗ ở dưới lầu.
Thôi Duy rất giỏi ăn nói, hứng thú nói về quan niệm thiết kế và ảnh hưởng trong
toàn quốc của công viên này. Rất nhanh, xe đã lái ra khỏi trung tâm thành phố.
Tôi đột nhiên cảm thấy con đường này có chút quen thuộc, hầu
như buột miệng nói ra: “Ở đây chẳng phải có một khu chung cư đang xây sao?”
“Đúng vậy, chính là ở ngoại ô phía Tây, một lát chúng ta sẽ
đi qua.” Hứng thú của Thôi Duy càng lên cao: “Khu chung cư đó là chỗ đắt nhất
trong thành phố A, sau khi công viên Rừng Xanh xây xong, khu chung cư này bán
càng lên giá, song cũng coi là đáng giá. Ngoại ô phía Tây là là phổi màu xanh của
thành phố A, công viên Rừng Xanh sau khi xây xong thì diện tích cây xanh chiếm
tới 70%, cô xem bên kia…”, nói rồi, Thôi Duy lại chỉ về một công trường trước mặt
nói với tôi, “ở đây là trung tâm thương mại thứ nhất của TPC đầu tư tại Trung
Quốc, xung quanh đều là tiểu khu cao cấp, ba năm nữa, ở đây chính là khu nhà
giàu xứng danh thực sự của thành phố…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook