Nếu Như Anh Yêu Em
-
Chương 23
Dưới ánh hoàng hôn, tôi chăm chú nhìn anh, anh đã gầy đi nhiều.
Vào nhà anh tôi mới phát hiện, tất cả đèn đều không bật, ánh
lửa từ hai cây nến màu bạc trên bàn ăn phát ra ánh sáng mông lung.
Trên bàn ăn kiểu châu u đặt một bánh kem lớn, bên trên viết
“Sinh nhật vui vẻ”. Một bên bàn đặt một bó hoa hồng màu đỏ to và một chai rượu
vang, hai chiếc ly.
Tôi bất ngờ, “Hôm nay nhà anh tổ chức sinh nhật cho ai sao?”
“Ừm, sinh nhật anh.”
Ồ, tôi hơi bối rối, mấy năm nay tôi còn quên cả sinh nhật của
mình, nên không hề có chút ấn tượng về sinh nhật của anh.
“Sinh nhật vui vẻ!” Tôi trách mình không chuẩn bị quà.
“Anh rất vui vì sự xuất hiện của em. Anh còn cho rằng từ nay
về sau em không muốn gặp anh nữa, nhưng có khi anh lại nghĩ nếu anh có thể khiến
em giận thật thì chứng tỏ em vẫn quan tâm đến anh.”
Anh ngập ngừng, mặt cười cười, “Nhưng, anh giờ mới biết Đồng
Đồng là một cô gái tàn nhẫn.”
Mặt tôi nóng bừng, không hiểu “tàn nhẫn” trong câu nói của
anh là ý gì.
“Đêm hôm đó, anh gửi tin nhắn cho em, nói là anh đang ở dưới
Hòn Ngọc biển Đông của thành phố T đợi em, nếu em không đến, anh sẽ đứng đó suốt
đêm.”
“Anh nghĩ dù em không đến cũng sẽ gọi cho anh, nhưng không.”
Nhớ ra rồi, đêm đó Sở Mộng Hàn cầm điện thoại của tôi, anh
ta chắc chắn nhìn thấy tin nhắn đó, sau đó tắt điện thoại. Tôi có chút áy náy
nhìn Tưởng Nhược Phàm nhưng lại nghĩ nếu Sở Mộng Hàn không tắt máy, tôi sẽ đi gặp
Tưởng Nhược Phàm không?
Không! Đương nhiên là vậy, nhưng tôi sẽ khuyên anh đi về,
không để anh bị mưa ướt. Sở Mộng Hàn làm như vậy rất dứt khoát nhưng lại không
hề chú ý đến cảm nhận của Tưởng Nhược Phàm.
Lúc này anh kéo ghế cho tôi ngồi xuống, mở rượu vang, rót đầy
một ly rượu, ly kia chỉ rót một nửa.
Anh đưa rượu vào tay tôi, “Uống với anh một chút!”
Tôi nhận ly rượu, nỗi đau, sự cô đơn của anh không hề tan
theo từng ngụm rượu mà ngược lại cảm giác thất bại càng rõ.
“Hách Phi từ nhỏ đã rất thân với anh, ba cô ấy là chiến hữu
của ba anh. Hách Phi là vị hôn thê mà ba anh chọn cho anh trước lúc lâm chung.
Nhưng anh chỉ coi cô ấy như em gái, không có chút tình cảm nam nữ nào.”
“Cho đến khi gặp em, anh mới cảm nhận được cảm giác rung động
trước một người con gái. Nhưng rất nhanh sau đó anh phát hiện em từ chối mọi sự
theo đuổi, anh luôn nghĩ trong lòng em có thể có sự tồn tại của một người khác.
Nên anh muốn trước khi em quên hẳn người đó, lặng lẽ ở bên em, bảo vệ, chăm sóc
em.”
“Khi anh thấy Sở Mộng Hàn làm tổn thương em, anh hạ quyết
tâm, từ nay về sau sẽ không để em bị tổn thương. Anh nóng lòng nói với gia đình
quyết tâm cưới em. Nhưng anh không ngờ mẹ lại khiến em dùng cách đó xuất hiện
trong bữa tiệc sinh nhật của ông ngoại.”
“Đồng Đồng, xin lỗi, anh đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản, mới
khiến em bị sỉ nhục.”
“Nhược Phàm, không phải lỗi của anh”, tôi thành tâm nói.
Tửu lượng của anh không tồi, vừa nói với tôi vừa rót rượu,
chai rượu chẳng mấy đã chỉ còn nửa chai. Đột nhiên sắc mặt anh rất xấu, dùng
tay ấn lên phần dạ dày, trán đầm đìa mồ hôi.
“Nhược Phàm, anh sao vậy?”
“Không có gì, gần đây dạ dày khó chịu.”
“Vậy sao anh còn uống rượu.”
Anh đột nhiên kéo tay tôi: “Đồng Đồng, em nghe anh nói nhưng
không cần em trả lời! Nếu người nhà anh không còn phản đối chúng ta, em cũng
chưa tìm được một nửa thích hợp, có thể cho anh cơ hội không?” Anh nắm tay tôi
chắc hơn, dường như khó chịu hơn, mồ hôi cũng ngày càng nhiều.
“Nhược Phàm, rất khó chịu phải không? Em dìu anh lên giường
nằm?”
“Không cần, ở đó có thuốc, đưa cho anh là được.” Anh buông
tay tôi, dùng ngón tay chỉ lên bàn trà trước sofa. Tôi rót nước cho anh, nhìn
anh nuốt viên thuốc. Một lát sau có vẻ không còn đau đớn như trước đó, tôi mới
yên tâm dần.
Thời gian đã rất muộn, tôi đứng lên cáo từ.
Vì sự kiên quyết của tôi, anh cũng không cố chấp đòi đưa tôi
về.
Khu đô thị này rất đẹp, tôi tản bộ trong gió.
“Ở đây không tiện bắt xe, chúng ta đi về phía trước.” Nhưng
mới được vài bước anh lại ôm lấy tôi từ phía sau, tôi bất ngờ, “Nhược Phàm…”
“Đồng Đồng, đừng động!” Trong giọng nói của anh là sự khẩn cầu
và nỗi buồn, khiến tôi bối rối đứng chôn chân ở đó.
Phía sau là tiếng còi xe inh ỏi, Tưởng Nhược Phàm buông tôi
ra, chúng tôi cùng quay lại, biển xe quen thuộc, chưa kịp kinh ngạc, xe đã dừng
bên tôi, cửa xe mở ra, tiếp theo đó là giọng nói lạnh lùng: “Lên xe.”
Tưởng Nhược Phàm bất ngờ: “Đồng Đồng? Em…”
Tôi biết anh đã hiểu lầm, Sở Mộng Hàn cũng hiểu lầm.
Tôi bối rối tạm biệt anh, ngồi trong xe Sở Mộng Hàn, quay đầu
nhìn lại. Tưởng Nhược Phàm vẫn trong tư thế cũ đứng yên đó.
Trên đường, Sở Mộng Hàn không nói với tôi một câu, tôi có thể
cảm giác được xe chạy với tốc độ nhanh hơn cả hôm đưa tôi đi viện.
Con người này, đúng là điên rồi.
Đợi khi tôi bước vào căn hộ chung cư, anh tức tối với tôi,
nói với tôi bằng giọng lạnh lùng: “Em không yêu anh ta thì tránh xa một chút!
Em như này sao có thể để anh ta quên hẳn em?”
“Hôm nay là sinh nhật của Nhược Phàm… sự việc không…” Tôi muốn
giải thích, nhưng đột nhiên không thích cảm giác bị chất vấn, tôi hỏi lại, “Sao
đột nhiên anh lại xuất hiện, không phải đã rời khỏi thành phố A rồi sao?”
Sao lại tình cờ vậy chứ, trước kia Tưởng Nhược Phàm nói hôm
qua mới về thành phố A, lẽ nào anh ta vì biết chuyện nên cũng về thành phố A?
“Sao anh biết nơi Tưởng Nhược Phàm sống?” Tôi tiến gần hơn,
nhìn anh hỏi.
“Anh sợ em bị lừa, nên chú ý anh ta.” Sở Mộng Hàn giận dữ
kéo cà vạt, tiện tay ném lên sofa phía sau.
“Em xem giờ là mấy giờ, ở nhà một người đàn ông muộn vậy, em
bảo người khác nên nghĩ như nào?” Anh ta có quyền gì mà hỏi tôi như vậy, khi
anh ta trăng hoa bên ngoài, sao không để ý đến suy nghĩ của người khác?
“Sở Mộng Hàn, anh nghĩ là đàn ông trên thế giới đều ti tiện
như anh sao?”
Anh ngạc nhiên nhìn tôi một phút: “Tiêu Đồng Đồng, sao một
người con gái có thể nói ra những lời này?” Mặt anh đanh lại.
“Dù tôi và Tưởng Nhược Phàm đích thực có chuyện gì thì sao
nào? Anh ta là bạn trai cũ của tôi, anh là chồng trước của tôi, anh có quyền gì
mà trách mắng tôi.”
Anh điên lên vì tôi: “Sao lại giống nhau?!”
“Có gì không giống nhau? Sở Mộng Hàn, việc của tôi anh không
có tư cách can thiệp. Dù tôi thiệt thòi, bị lừa cũng là việc của tôi.”
“Tiêu Đồng Đồng…” Ngực anh phập phồng dữ dội, quay người, đi
về phòng ngủ, đóng rầm cửa, cửa khép lại.
Tôi lấy điện thoại ra, đọc kỹ, hóa ra điện thoại của Tưởng
Nhược Phàm bị cho vào danh sách chặn cuộc gọi.
Đều là kiệt tác của anh ta.
Khi bị đánh thức bởi ác mộng đã là nửa đêm, đầu đau, tôi cố
gắng xuống khỏi giường, muốn rót nước uống. Khi qua phòng khách lại thấy như có
ai đó ngồi ở sofa, ánh lửa lập lòe trong bóng đêm, là lửa từ điếu thuốc trong
tay anh
Tôi giật mình.
“Uống nước?” Anh đã thay đồ, đứng lên, đi đến bên máy uống
nước, rót nước đưa tôi, “Em nằm mơ sao?”
Anh cách tôi rất gần, thân hình cao lớn cách tôi chỉ vài tấc,
tôi dường như có thể ngửi thấy mùi hương sữa tắm trên người anh. Cúi đầu, uống
một hơi nước trong cốc, sau đó tôi lạnh nhạt: “Phải, mơ thấy mẹ anh!”
Đúng là ác mộng, không biết có phải vì trước khi đi ngủ cãi
nhau với anh nên mơ đến việc đã xảy ra trước khi anh bỏ đi.
Anh ôm nhẹ lấy tôi, thở nhẹ, giọng nhu hòa, như chưa từng có
chuyện cãi cọ, “Mơ gì?”
Tôi nhắm mắt, không hề muốn nhớ lại những ký ức đen tối đó.
Nhớ ngày đó, cuối cùng chúng tôi đã đồng ý ly hôn, sau đó anh bỏ nhà đi, từ đó
không hề gặp mặt. Không bao lâu, mẹ anh như hùng thần ác sát chạy đến.
“Cô đừng nghĩ là tôi không biết, con trai tôi nhất định để
tiền cho cô, tiền vất vả kiếm được tại sao phải đưa cô, mau lấy ra đây!”
Mẹ anh lục lọi đồ đạc, cuối cùng cũng tìm được 3.000 tệ, mới
giận dữ bỏ đi. Trước lúc đi bà không quên giận dữ sỉ nhục tôi thêm lần nữa.
Là tất cả tích lũy của chúng tôi. Nhưng tôi không oán hận mẹ
anh, chẳng liên quan gì đến mẹ anh, không phải vì quen và yêu anh, thì sao có
cơ hội quen với mẹ anh?
Nhưng người đàn ông này chưa từng tin tôi.
Nhìn tôi im lặng không nói, trong mắt anh có điều gì đó
không nói thành lời, con người anh trong giây phút đó thật lạnh lùng.
Đột nhiên anh dùng lực kéo tôi, tôi ngã vào lòng anh, “Đồng
Đồng…” Anh gọi tên tôi, trong giọng nói có cả sự bất lực và thương xót. Đó là
khoảng cách gần nhất giữ chúng tôi sau khi chân tôi khỏi
Có lẽ là vì đêm tối, có thể vì tiếng thở dài của anh, có thể
vì tôi vẫn chưa hoàn toàn thoát ra khỏi cơn ác mộng, tôi không vùng vẫy, dựa đầu
lên ngực anh, như vậy mới cảm nhận được hơi ấm.
Toàn thân anh run lên, hai cánh tay ôm chặt eo tôi, tôi quay
cuồng, đợi khi tôi tỉnh táo lại phát hiện anh đã bế vào phòng ngủ, nằm trên giường
lớn.
Đêm đã rất sâu. Cằm anh có râu mìn mịn, cắm lên da tôi ran
rát, chỗ bị anh cắn càng đau hơn.
“Sở Mộng Hàn, thả tôi ra.”, tôi cố gắng vùng ra. Rõ ràng là
phản kháng nhưng thân thể đã không còn bị sự chi phối của lý trí. Anh cởi bỏ
váy ngủ, dùng một tay kẹp chặt hai tay tôi, tay kia lần mò cơ thể tôi.
Chân tôi cũng bị đè xuống, không thể cử động, cơ thể đều
trong sự kiểm soát của anh. Anh không để tôi có cơ hội thoát ra, dùng lực hôn,
cắn phần da thịt để hở ra trên cơ thể tôi, anh chỉ dùng ngón tay và lưỡi khiến
tôi tê dại, khiến tôi phát ra tiếng rên khe khẽ.
Chúng tôi giống như hai kẻ phiêu bạt quấn lấy nhau, trên mặt
biển sóng cồn cào, trong vòng xoáy dục vọng thể tự thoát ra, không thể dừng lại.
Khi tỉnh dậy, phát hiện mình đang ôm lấy anh.
Đường nét trên khuôn mặt anh tuấn tú, sống mũi cao, mặt anh
lúc này sáng như ngọc, rất không chân thực. So với người đàn ông của ba năm trước,
anh giờ đàn ông hơn.
Một khuôn mặt khi ngủ vẫn mệt mỏi.
Đột nhiên nhớ đến một đoạn thoại trong tiểu thuyết của
Trương Ái Linh[1] Ánh trăng của 30 năm trước trong suy nghĩ của một người trẻ
tuổi giống như một đồng tiền đồng màu vàng đỏ, giống như đám mây nhỏ một giọt
nước mắt, rất cũ và mơ hồ. Mặt trăng của 30 năm trước trong suy nghĩ của người
già là niềm vui, to, tròn, trắng hơn ánh trăng hiện tại. Sau chặng đường gian khổ
30 năm nhìn lại, dù ánh trăng có đẹp cũng có chút thê lương.
[1] Trương Ái Linh (30 tháng 9, 1920 – 8 tháng 9, 1995) là một
nhà văn nữ của Trung Quốc. Những tác phẩm nổi tiếng nhất của bà bao gồm: Sắc,
Giới (Lust, Caution) và Tình yêu khuynh thành (Love in a Fallen City)
Bà được chú ý vì những tác phẩm nói về những căng thẳng giữa
nam giới và phụ nữ trong tình yêu. Bà cũng được một số học giả nhận định là một
trong những tác giả văn họ Trung Quốc xuất sắc nhất trong thời kỳ bà sống.
30 năm quá dài, ngày hôm nay sau ba năm nhìn lại ngày hôm
qua, trong lòng vẫn đau nhói.
Vốn nghĩ rằng đã quên nhưng dấu vết của những năm tháng đó,
lúc này lại hiện ra rất rõ.
Chiếc hôn đầu tiên được trao nhau dưới cây ngô đồng trong vườn
trường, năm thứ ba đại học. Chúng tôi và bạn cùng phòng với anh đã cùng nhau
thuê nhà ở ngoài, cùng nhau hân hoan bố trí căn phòng nhỏ 9m2 thuộc về mình.
Chiếc nhẫn bạch kim 2.000 tệ… Mỗi ngày đều hạnh phúc như trong truyện cổ tích,
nhưng chỉ dừng ở đó, giống bộ phim không lời, đột nhiên tan biến, trống rỗng.
Ngẩng đầu lên, phát hiện anh đã tỉnh và đang nhìn tôi, không
cử động.
Tôi nghĩ mình đã điên thật rồi, ôm anh, bình tĩnh nhìn thẳng
vào anh trong 5 phút.
“Sở…” Đang định mở miệng, anh lại cúi đầu hôn tôi, rụt rè,
hôn rất khéo léo, không dùng lực, nhưng tôi không thể né tránh.
Nghĩ là vĩnh hằng trong sinh mạng, ai ngờ chỉ là khách qua
đường, tôi thầm an ủi mình, nhưng nước mắt lại chảy xuống.
“Đừng khóc, là anh không tốt…”
Nhưng lúc này, tôi nghe thấy có người gõ cửa.
Sớm vậy, ai thế?
“Đừng động, để anh đi xem…”
Anh buông tôi ra, ngồi lên, mặc quần áo.
Thân hình anh gần như hoàn mỹ, trong ánh sáng buổi sớm, da
anh rắn chắc bóng sáng như viên ngọc. Sau lưng có vài ngấn đỏ, chắc là kiệt tác
từ móng tay tôi. Khi anh quay người, nhìn thấy tôi đang chăm chú nhìn anh, mỉm
cười.
Mặt tự dưng nóng bừng, khi tôi muốn giấu mặt vào chăn lại cảm
giác có nụ hôn nhè nhẹ nơi anh, dừng trên trán tôi.
Khi ngẩng đầu lên, anh đã mặc xong áo ngủ, ra khỏi phòng ngủ.
Nhìn đồng hồ đã sắp 7 giờ sáng. Phụ nữ có khi rất nhạy cảm,
tuy không gian căn hộ chung cư này đủ rộng, nhưng tôi thấp thoáng nghe thấy tiếng
cười rất nhẹ của phụ nữ.
Phụ nữ? Tôi chỉ cảm thấy mình có linh cảm không bình thường?
Sau đó là tiếng đóng cửa, dường như cửa bị người khác cố ý
đóng vào.
Đầu óc tôi trống rỗng, tay trong chăn vô tình chạm vào thân
thể sáng bóng, cảm giác bị sỉ nhục.
Tôi lập tức nhặt quần áo bị ném trên đất, mặc vào từng chiếc
từng chiếc, đi ra ngoài cửa, mở cửa, quả nhiên thấy một người phụ nữ lạ đứng ở
cửa.
Cô ta chừng hai mấy tuổi, tóc dài ngang tóc tôi, đôi mắt
thanh tú, trẻ trung. Nhìn rất trẻ, rất thoải mái.
Trong lòng tôi co lại, cảm thấy lúc này đây mặc áo ngủ đứng ở
đây thật đáng cười.
Khi tôi xuất hiện, nụ cười của người phụ nữ đó vụt tắt: “Cô
là ai?” Cô ta hỏi với giọng lạnh lùng. Trong khoảng cách gần như này tôi có thể
cảm nhận được sự thách thức trong lời nói của cô ta.
Ánh mắt ấy nhìn chằm chằm vào phần cổ để hở ngoài áo ngủ.
Thuận theo ánh mắt đó tôi phát hiện những vết tích của nụ hôn dày đặc đêm qua,
cảm thấy buồn nôn.
“Tổng Giám Đốc Sở, tôi đi trước đây!”
Vào nhà anh tôi mới phát hiện, tất cả đèn đều không bật, ánh
lửa từ hai cây nến màu bạc trên bàn ăn phát ra ánh sáng mông lung.
Trên bàn ăn kiểu châu u đặt một bánh kem lớn, bên trên viết
“Sinh nhật vui vẻ”. Một bên bàn đặt một bó hoa hồng màu đỏ to và một chai rượu
vang, hai chiếc ly.
Tôi bất ngờ, “Hôm nay nhà anh tổ chức sinh nhật cho ai sao?”
“Ừm, sinh nhật anh.”
Ồ, tôi hơi bối rối, mấy năm nay tôi còn quên cả sinh nhật của
mình, nên không hề có chút ấn tượng về sinh nhật của anh.
“Sinh nhật vui vẻ!” Tôi trách mình không chuẩn bị quà.
“Anh rất vui vì sự xuất hiện của em. Anh còn cho rằng từ nay
về sau em không muốn gặp anh nữa, nhưng có khi anh lại nghĩ nếu anh có thể khiến
em giận thật thì chứng tỏ em vẫn quan tâm đến anh.”
Anh ngập ngừng, mặt cười cười, “Nhưng, anh giờ mới biết Đồng
Đồng là một cô gái tàn nhẫn.”
Mặt tôi nóng bừng, không hiểu “tàn nhẫn” trong câu nói của
anh là ý gì.
“Đêm hôm đó, anh gửi tin nhắn cho em, nói là anh đang ở dưới
Hòn Ngọc biển Đông của thành phố T đợi em, nếu em không đến, anh sẽ đứng đó suốt
đêm.”
“Anh nghĩ dù em không đến cũng sẽ gọi cho anh, nhưng không.”
Nhớ ra rồi, đêm đó Sở Mộng Hàn cầm điện thoại của tôi, anh
ta chắc chắn nhìn thấy tin nhắn đó, sau đó tắt điện thoại. Tôi có chút áy náy
nhìn Tưởng Nhược Phàm nhưng lại nghĩ nếu Sở Mộng Hàn không tắt máy, tôi sẽ đi gặp
Tưởng Nhược Phàm không?
Không! Đương nhiên là vậy, nhưng tôi sẽ khuyên anh đi về,
không để anh bị mưa ướt. Sở Mộng Hàn làm như vậy rất dứt khoát nhưng lại không
hề chú ý đến cảm nhận của Tưởng Nhược Phàm.
Lúc này anh kéo ghế cho tôi ngồi xuống, mở rượu vang, rót đầy
một ly rượu, ly kia chỉ rót một nửa.
Anh đưa rượu vào tay tôi, “Uống với anh một chút!”
Tôi nhận ly rượu, nỗi đau, sự cô đơn của anh không hề tan
theo từng ngụm rượu mà ngược lại cảm giác thất bại càng rõ.
“Hách Phi từ nhỏ đã rất thân với anh, ba cô ấy là chiến hữu
của ba anh. Hách Phi là vị hôn thê mà ba anh chọn cho anh trước lúc lâm chung.
Nhưng anh chỉ coi cô ấy như em gái, không có chút tình cảm nam nữ nào.”
“Cho đến khi gặp em, anh mới cảm nhận được cảm giác rung động
trước một người con gái. Nhưng rất nhanh sau đó anh phát hiện em từ chối mọi sự
theo đuổi, anh luôn nghĩ trong lòng em có thể có sự tồn tại của một người khác.
Nên anh muốn trước khi em quên hẳn người đó, lặng lẽ ở bên em, bảo vệ, chăm sóc
em.”
“Khi anh thấy Sở Mộng Hàn làm tổn thương em, anh hạ quyết
tâm, từ nay về sau sẽ không để em bị tổn thương. Anh nóng lòng nói với gia đình
quyết tâm cưới em. Nhưng anh không ngờ mẹ lại khiến em dùng cách đó xuất hiện
trong bữa tiệc sinh nhật của ông ngoại.”
“Đồng Đồng, xin lỗi, anh đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản, mới
khiến em bị sỉ nhục.”
“Nhược Phàm, không phải lỗi của anh”, tôi thành tâm nói.
Tửu lượng của anh không tồi, vừa nói với tôi vừa rót rượu,
chai rượu chẳng mấy đã chỉ còn nửa chai. Đột nhiên sắc mặt anh rất xấu, dùng
tay ấn lên phần dạ dày, trán đầm đìa mồ hôi.
“Nhược Phàm, anh sao vậy?”
“Không có gì, gần đây dạ dày khó chịu.”
“Vậy sao anh còn uống rượu.”
Anh đột nhiên kéo tay tôi: “Đồng Đồng, em nghe anh nói nhưng
không cần em trả lời! Nếu người nhà anh không còn phản đối chúng ta, em cũng
chưa tìm được một nửa thích hợp, có thể cho anh cơ hội không?” Anh nắm tay tôi
chắc hơn, dường như khó chịu hơn, mồ hôi cũng ngày càng nhiều.
“Nhược Phàm, rất khó chịu phải không? Em dìu anh lên giường
nằm?”
“Không cần, ở đó có thuốc, đưa cho anh là được.” Anh buông
tay tôi, dùng ngón tay chỉ lên bàn trà trước sofa. Tôi rót nước cho anh, nhìn
anh nuốt viên thuốc. Một lát sau có vẻ không còn đau đớn như trước đó, tôi mới
yên tâm dần.
Thời gian đã rất muộn, tôi đứng lên cáo từ.
Vì sự kiên quyết của tôi, anh cũng không cố chấp đòi đưa tôi
về.
Khu đô thị này rất đẹp, tôi tản bộ trong gió.
“Ở đây không tiện bắt xe, chúng ta đi về phía trước.” Nhưng
mới được vài bước anh lại ôm lấy tôi từ phía sau, tôi bất ngờ, “Nhược Phàm…”
“Đồng Đồng, đừng động!” Trong giọng nói của anh là sự khẩn cầu
và nỗi buồn, khiến tôi bối rối đứng chôn chân ở đó.
Phía sau là tiếng còi xe inh ỏi, Tưởng Nhược Phàm buông tôi
ra, chúng tôi cùng quay lại, biển xe quen thuộc, chưa kịp kinh ngạc, xe đã dừng
bên tôi, cửa xe mở ra, tiếp theo đó là giọng nói lạnh lùng: “Lên xe.”
Tưởng Nhược Phàm bất ngờ: “Đồng Đồng? Em…”
Tôi biết anh đã hiểu lầm, Sở Mộng Hàn cũng hiểu lầm.
Tôi bối rối tạm biệt anh, ngồi trong xe Sở Mộng Hàn, quay đầu
nhìn lại. Tưởng Nhược Phàm vẫn trong tư thế cũ đứng yên đó.
Trên đường, Sở Mộng Hàn không nói với tôi một câu, tôi có thể
cảm giác được xe chạy với tốc độ nhanh hơn cả hôm đưa tôi đi viện.
Con người này, đúng là điên rồi.
Đợi khi tôi bước vào căn hộ chung cư, anh tức tối với tôi,
nói với tôi bằng giọng lạnh lùng: “Em không yêu anh ta thì tránh xa một chút!
Em như này sao có thể để anh ta quên hẳn em?”
“Hôm nay là sinh nhật của Nhược Phàm… sự việc không…” Tôi muốn
giải thích, nhưng đột nhiên không thích cảm giác bị chất vấn, tôi hỏi lại, “Sao
đột nhiên anh lại xuất hiện, không phải đã rời khỏi thành phố A rồi sao?”
Sao lại tình cờ vậy chứ, trước kia Tưởng Nhược Phàm nói hôm
qua mới về thành phố A, lẽ nào anh ta vì biết chuyện nên cũng về thành phố A?
“Sao anh biết nơi Tưởng Nhược Phàm sống?” Tôi tiến gần hơn,
nhìn anh hỏi.
“Anh sợ em bị lừa, nên chú ý anh ta.” Sở Mộng Hàn giận dữ
kéo cà vạt, tiện tay ném lên sofa phía sau.
“Em xem giờ là mấy giờ, ở nhà một người đàn ông muộn vậy, em
bảo người khác nên nghĩ như nào?” Anh ta có quyền gì mà hỏi tôi như vậy, khi
anh ta trăng hoa bên ngoài, sao không để ý đến suy nghĩ của người khác?
“Sở Mộng Hàn, anh nghĩ là đàn ông trên thế giới đều ti tiện
như anh sao?”
Anh ngạc nhiên nhìn tôi một phút: “Tiêu Đồng Đồng, sao một
người con gái có thể nói ra những lời này?” Mặt anh đanh lại.
“Dù tôi và Tưởng Nhược Phàm đích thực có chuyện gì thì sao
nào? Anh ta là bạn trai cũ của tôi, anh là chồng trước của tôi, anh có quyền gì
mà trách mắng tôi.”
Anh điên lên vì tôi: “Sao lại giống nhau?!”
“Có gì không giống nhau? Sở Mộng Hàn, việc của tôi anh không
có tư cách can thiệp. Dù tôi thiệt thòi, bị lừa cũng là việc của tôi.”
“Tiêu Đồng Đồng…” Ngực anh phập phồng dữ dội, quay người, đi
về phòng ngủ, đóng rầm cửa, cửa khép lại.
Tôi lấy điện thoại ra, đọc kỹ, hóa ra điện thoại của Tưởng
Nhược Phàm bị cho vào danh sách chặn cuộc gọi.
Đều là kiệt tác của anh ta.
Khi bị đánh thức bởi ác mộng đã là nửa đêm, đầu đau, tôi cố
gắng xuống khỏi giường, muốn rót nước uống. Khi qua phòng khách lại thấy như có
ai đó ngồi ở sofa, ánh lửa lập lòe trong bóng đêm, là lửa từ điếu thuốc trong
tay anh
Tôi giật mình.
“Uống nước?” Anh đã thay đồ, đứng lên, đi đến bên máy uống
nước, rót nước đưa tôi, “Em nằm mơ sao?”
Anh cách tôi rất gần, thân hình cao lớn cách tôi chỉ vài tấc,
tôi dường như có thể ngửi thấy mùi hương sữa tắm trên người anh. Cúi đầu, uống
một hơi nước trong cốc, sau đó tôi lạnh nhạt: “Phải, mơ thấy mẹ anh!”
Đúng là ác mộng, không biết có phải vì trước khi đi ngủ cãi
nhau với anh nên mơ đến việc đã xảy ra trước khi anh bỏ đi.
Anh ôm nhẹ lấy tôi, thở nhẹ, giọng nhu hòa, như chưa từng có
chuyện cãi cọ, “Mơ gì?”
Tôi nhắm mắt, không hề muốn nhớ lại những ký ức đen tối đó.
Nhớ ngày đó, cuối cùng chúng tôi đã đồng ý ly hôn, sau đó anh bỏ nhà đi, từ đó
không hề gặp mặt. Không bao lâu, mẹ anh như hùng thần ác sát chạy đến.
“Cô đừng nghĩ là tôi không biết, con trai tôi nhất định để
tiền cho cô, tiền vất vả kiếm được tại sao phải đưa cô, mau lấy ra đây!”
Mẹ anh lục lọi đồ đạc, cuối cùng cũng tìm được 3.000 tệ, mới
giận dữ bỏ đi. Trước lúc đi bà không quên giận dữ sỉ nhục tôi thêm lần nữa.
Là tất cả tích lũy của chúng tôi. Nhưng tôi không oán hận mẹ
anh, chẳng liên quan gì đến mẹ anh, không phải vì quen và yêu anh, thì sao có
cơ hội quen với mẹ anh?
Nhưng người đàn ông này chưa từng tin tôi.
Nhìn tôi im lặng không nói, trong mắt anh có điều gì đó
không nói thành lời, con người anh trong giây phút đó thật lạnh lùng.
Đột nhiên anh dùng lực kéo tôi, tôi ngã vào lòng anh, “Đồng
Đồng…” Anh gọi tên tôi, trong giọng nói có cả sự bất lực và thương xót. Đó là
khoảng cách gần nhất giữ chúng tôi sau khi chân tôi khỏi
Có lẽ là vì đêm tối, có thể vì tiếng thở dài của anh, có thể
vì tôi vẫn chưa hoàn toàn thoát ra khỏi cơn ác mộng, tôi không vùng vẫy, dựa đầu
lên ngực anh, như vậy mới cảm nhận được hơi ấm.
Toàn thân anh run lên, hai cánh tay ôm chặt eo tôi, tôi quay
cuồng, đợi khi tôi tỉnh táo lại phát hiện anh đã bế vào phòng ngủ, nằm trên giường
lớn.
Đêm đã rất sâu. Cằm anh có râu mìn mịn, cắm lên da tôi ran
rát, chỗ bị anh cắn càng đau hơn.
“Sở Mộng Hàn, thả tôi ra.”, tôi cố gắng vùng ra. Rõ ràng là
phản kháng nhưng thân thể đã không còn bị sự chi phối của lý trí. Anh cởi bỏ
váy ngủ, dùng một tay kẹp chặt hai tay tôi, tay kia lần mò cơ thể tôi.
Chân tôi cũng bị đè xuống, không thể cử động, cơ thể đều
trong sự kiểm soát của anh. Anh không để tôi có cơ hội thoát ra, dùng lực hôn,
cắn phần da thịt để hở ra trên cơ thể tôi, anh chỉ dùng ngón tay và lưỡi khiến
tôi tê dại, khiến tôi phát ra tiếng rên khe khẽ.
Chúng tôi giống như hai kẻ phiêu bạt quấn lấy nhau, trên mặt
biển sóng cồn cào, trong vòng xoáy dục vọng thể tự thoát ra, không thể dừng lại.
Khi tỉnh dậy, phát hiện mình đang ôm lấy anh.
Đường nét trên khuôn mặt anh tuấn tú, sống mũi cao, mặt anh
lúc này sáng như ngọc, rất không chân thực. So với người đàn ông của ba năm trước,
anh giờ đàn ông hơn.
Một khuôn mặt khi ngủ vẫn mệt mỏi.
Đột nhiên nhớ đến một đoạn thoại trong tiểu thuyết của
Trương Ái Linh[1] Ánh trăng của 30 năm trước trong suy nghĩ của một người trẻ
tuổi giống như một đồng tiền đồng màu vàng đỏ, giống như đám mây nhỏ một giọt
nước mắt, rất cũ và mơ hồ. Mặt trăng của 30 năm trước trong suy nghĩ của người
già là niềm vui, to, tròn, trắng hơn ánh trăng hiện tại. Sau chặng đường gian khổ
30 năm nhìn lại, dù ánh trăng có đẹp cũng có chút thê lương.
[1] Trương Ái Linh (30 tháng 9, 1920 – 8 tháng 9, 1995) là một
nhà văn nữ của Trung Quốc. Những tác phẩm nổi tiếng nhất của bà bao gồm: Sắc,
Giới (Lust, Caution) và Tình yêu khuynh thành (Love in a Fallen City)
Bà được chú ý vì những tác phẩm nói về những căng thẳng giữa
nam giới và phụ nữ trong tình yêu. Bà cũng được một số học giả nhận định là một
trong những tác giả văn họ Trung Quốc xuất sắc nhất trong thời kỳ bà sống.
30 năm quá dài, ngày hôm nay sau ba năm nhìn lại ngày hôm
qua, trong lòng vẫn đau nhói.
Vốn nghĩ rằng đã quên nhưng dấu vết của những năm tháng đó,
lúc này lại hiện ra rất rõ.
Chiếc hôn đầu tiên được trao nhau dưới cây ngô đồng trong vườn
trường, năm thứ ba đại học. Chúng tôi và bạn cùng phòng với anh đã cùng nhau
thuê nhà ở ngoài, cùng nhau hân hoan bố trí căn phòng nhỏ 9m2 thuộc về mình.
Chiếc nhẫn bạch kim 2.000 tệ… Mỗi ngày đều hạnh phúc như trong truyện cổ tích,
nhưng chỉ dừng ở đó, giống bộ phim không lời, đột nhiên tan biến, trống rỗng.
Ngẩng đầu lên, phát hiện anh đã tỉnh và đang nhìn tôi, không
cử động.
Tôi nghĩ mình đã điên thật rồi, ôm anh, bình tĩnh nhìn thẳng
vào anh trong 5 phút.
“Sở…” Đang định mở miệng, anh lại cúi đầu hôn tôi, rụt rè,
hôn rất khéo léo, không dùng lực, nhưng tôi không thể né tránh.
Nghĩ là vĩnh hằng trong sinh mạng, ai ngờ chỉ là khách qua
đường, tôi thầm an ủi mình, nhưng nước mắt lại chảy xuống.
“Đừng khóc, là anh không tốt…”
Nhưng lúc này, tôi nghe thấy có người gõ cửa.
Sớm vậy, ai thế?
“Đừng động, để anh đi xem…”
Anh buông tôi ra, ngồi lên, mặc quần áo.
Thân hình anh gần như hoàn mỹ, trong ánh sáng buổi sớm, da
anh rắn chắc bóng sáng như viên ngọc. Sau lưng có vài ngấn đỏ, chắc là kiệt tác
từ móng tay tôi. Khi anh quay người, nhìn thấy tôi đang chăm chú nhìn anh, mỉm
cười.
Mặt tự dưng nóng bừng, khi tôi muốn giấu mặt vào chăn lại cảm
giác có nụ hôn nhè nhẹ nơi anh, dừng trên trán tôi.
Khi ngẩng đầu lên, anh đã mặc xong áo ngủ, ra khỏi phòng ngủ.
Nhìn đồng hồ đã sắp 7 giờ sáng. Phụ nữ có khi rất nhạy cảm,
tuy không gian căn hộ chung cư này đủ rộng, nhưng tôi thấp thoáng nghe thấy tiếng
cười rất nhẹ của phụ nữ.
Phụ nữ? Tôi chỉ cảm thấy mình có linh cảm không bình thường?
Sau đó là tiếng đóng cửa, dường như cửa bị người khác cố ý
đóng vào.
Đầu óc tôi trống rỗng, tay trong chăn vô tình chạm vào thân
thể sáng bóng, cảm giác bị sỉ nhục.
Tôi lập tức nhặt quần áo bị ném trên đất, mặc vào từng chiếc
từng chiếc, đi ra ngoài cửa, mở cửa, quả nhiên thấy một người phụ nữ lạ đứng ở
cửa.
Cô ta chừng hai mấy tuổi, tóc dài ngang tóc tôi, đôi mắt
thanh tú, trẻ trung. Nhìn rất trẻ, rất thoải mái.
Trong lòng tôi co lại, cảm thấy lúc này đây mặc áo ngủ đứng ở
đây thật đáng cười.
Khi tôi xuất hiện, nụ cười của người phụ nữ đó vụt tắt: “Cô
là ai?” Cô ta hỏi với giọng lạnh lùng. Trong khoảng cách gần như này tôi có thể
cảm nhận được sự thách thức trong lời nói của cô ta.
Ánh mắt ấy nhìn chằm chằm vào phần cổ để hở ngoài áo ngủ.
Thuận theo ánh mắt đó tôi phát hiện những vết tích của nụ hôn dày đặc đêm qua,
cảm thấy buồn nôn.
“Tổng Giám Đốc Sở, tôi đi trước đây!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook