Sao Tưởng sư phụ lại có thể đối xử tốt với tôi như vậy chứ?

Không để tôi phải nói thêm điều gì, anh để tôi ngả vào lòng
mình, giống như tôi là người yêu của anh mấy năm nay rồi vậy, làm chỗ dựa cho
tôi, an ủi tôi. Có thể tôi thực sự rất mệt mỏi, nên lần đầu tiên tôi đã dùng
tay ôm lấy eo lưng anh.

Khi tôi từ từ ngẩng đầu lên khỏi vai anh ta, lại nhìn thấy Sở
Mộng Hàn đang từng bước từng bước hướng về phía tôi.

“Tôi có chuyện muốn nói với cô!” Giọng nói của anh ta có
chút run rẩy.

Tưởng sư phụ buông tôi ra, vỗ nhẹ lên vai tôi, “Đồng Đồng,
anh chờ em ở đằng trước nhé!”

Sở Mộng Hàn tiến gần đến chỗ tôi, do dự rất lâu, thở dài nói
với tôi: “Mẹ tôi tim không được tốt, cô không nên kích động bà. Cô cũng biết,
bà là người thân duy nhất của tôi.”

Một ngọn lửa không tên thiêu đốt trong đầu tôi, xem ra anh
ta không hề nghe thấy toàn bộ nội dung mà chúng tôi nói chuyện trước đó, nhất định
là người mẹ ác độc của anh ta đã cáo tội tôi. Nhưng cũng chẳng có ý nghĩa gì hết.
Người đàn ông này xưa nay luôn hiếu thuận, bất kỳ ai trước mặt mẹ anh ta đều được
nhượng bộ hết.

“Ngày mai chúng ta đi làm thủ tục!” Anh ta lấy ra một điếu
thuốc, đặt vào trong miệng, dùng bật lửa châm, hít một hơi thật dài.

Tôi đột nhiên ngẩn người một hồi.

“Ngày mai chúng ta đi lấy giấy kết hôn nhé!” Mơ hồ nhớ lại
khi anh ta cầu hôn tôi, cũng vẫn cái khẩu khí nhẹ nhàng như vậy, dường như tất
cả đều rất thuận theo tự nhiên vậy. Hóa ra từ khi bắt đầu đến khi kết thúc, chỉ
là khác nhau có mấy chữ vậy thôi, nhưng trong đó bao hàm tuổi thanh xuân, tình
yêu của tôi, thậm chí là tất cả những gì mà tôi đã từng tin tưởng.

“Được!” Tôi gật gật đầu, không hề do dự nói ra từ đó, trong
lòng như đã trở nên trống rỗng rất nhiều. Còn trong mắt anh ta tôi cũng không
thấy một sự bi thương nào vương vấn.

Duyên đến duyên đi, tất cả đều đã kết thúc.

Ngày hôm sau, cuối cùng tôi cũng đã trở thành người độc
thân. Không có sự ôm ấp, không có nụ hôn tạm biệt, từ trong Sở Dân chính đi ra,
chúng tôi thậm chí không nói với nhau thêm một từ nào.

Dưới ánh nắng mặt trời cao cao, hai bóng người cô độc, một
người đi về bên trái, một người đi bên phải, cuối cùng đã thành người xa lạ.

Không yêu không cần chịu thêm sự tổn thương nào nữa

Sau khi ly hôn, tôi cũng rời khỏi Công ty Vĩnh Chính. Mẹ tôi
vẫn chưa hết tức giận, nhìn thấy tôi là hằm hằm, bệnh tình của bố tôi cũng rất ổn
định, nhưng vẫn còn phải nằm viện điều dưỡng thêm một thời gian nữa. Theo đề

nghị của Tưởng sư phụ, tôi để em gái tôi từ quê lên, hàng ngày ở trong căn nhà
thôi thuê nấu cơm cho mẹ tôi. Còn tôi ngày thứ ba sau khi ly hôn, Tưởng sư phụ
đã xin nghỉ và đưa tôi đi Hải Nam.

Tôi biết, anh muốn mang đến cho tôi một khởi đầu hoàn toàn mới.

Đáng tiếc là ra khỏi nhà không thuận lợi, chúng tôi đến Hải
Nam đã hai ngày mà trời cứ mưa mãi. Cuối cùng hôm nay mới may mắn nhìn thấy bầu
trời xanh trong, mặt trời vàng tươi.

Tôi mặc một bộ áo tắm hoa nhỏ mang phong cách miền Nam. Bộ
áo tắm này là bộ liền quần, không phải là bikini hai mảnh, nhưng ở giữa lại để
lộ ra cái bụng nhỏ và cái rốn phẳng phiu của tôi, bên dưới nhìn lên giống như
là chiếc quần siêu ngắn, nói chung không quá lộ liễu.

“Đồng Đồng, em đẹp thật đấy.” Phía sau Tưởng sư phụ, nước biển
xanh biếc vươn đến tận chân trời, trời và biển cùng một màu, mặt trời màu vàng
chiếu từng tia nắng nhỏ lên trên bãi biển giống như là những sợi vàng vụn vậy.

Trên cổ anh ta đeo một chiếc máy ảnh, một cơ thể hoàn mỹ dưới
ánh mặt trời, trông anh giống hư là nhân vật trong thần thoại Hy Lạp vậy.

Khi tôi nhìn anh, anh đã chạy đến kéo lấy tôi, từ phía sau cầm
một vòng hoa đội lên đầu tôi.

Khi vừa mới đến bờ biển, có nhiều người đeo trên cánh tay rất
nhiều vòng hoa tự làm để bán cho khách du lịch, tôi cũng bị thu hút nên nhìn ngắm
khá lâu, không ngờ một chút biểu hiện nhỏ như vậy mà cũng bị Tưởng sư phụ chú
ý.

Tưởng sư phụ thực sự đối với tôi quá tốt, ba năm nay, từng
chút từng chút một, tích lũy lại, để đến hôm nay tôi mới thực sự hiểu được,
không phải là cái gì khác, mà là đầy tình yêu thương. Vị thần vận mệnh đối với
tôi có lẽ cũng có chút thiên vị, nếu không, tôi có khả năng gì, có đức hạnh gì,
lại có thể được một người đàn ông ưu tú như vậy âm thầm yêu tôi suốt ba năm
qua.

Hai ngày trời mưa trốn ở trong phòng, tôi cũng không thấy buồn
chán, gửi đi rất nhiều thư xin việc, nhân tiện cũng tìm thấy nhiều thông tin
thuê nhà ở trên mạng nữa.

Căn phòng nhỏ tôi đã ở suốt mấy năm nay, tuy vẫn còn một
chút nuối tiếc, nhưng tôi đã quyết định sẽ không tiếp tục ở đó nữa. Tưởng sư phụ
một mình ở trong một căn hộ chung cư gồm ba phòng, anh ấy nói, trong đó có một
phòng luôn luôn trống, có thể cho tôi mượn để ở, nhưng bị tôi cự tuyệt. Không
biết có phải là vì câu nói châm chọc của mẹ Sở Mộng Hàn nói tôi là “Sống thử hồi
đại học” không, tôi nghĩ tôi cũng không có cách nào sống cùng với bất kỳ một
người đàn ông nào trước khi kết hôn nữa.

Đang nghĩ như vậy, nghe thấy Tưởng sư phụ nói: “Đồng Đồng,
anh đến chụp ảnh cho em nhé!” Nụ cười của anh ta thật tươi tắn, tiếng máy ảnh
vang lên rất nhanh, khi lấy ảnh đưa cho tôi, tôi nhìn thấy một “thiếu nữ” trong
tấm ảnh, tóc dài bay bay, một đôi mắt to nhìn về phía trước, cách ăn mặc như vậy
có chút phong vị của sự tinh tế thanh lịch.


“Thiếu nữ” đó là tôi ư? Sao nhìn không giống một phụ nữ đã
ly hôn vậy nhỉ. Đưa cho tôi xem ảnh, Tưởng sư phụ cười rất tươi, cầm máy ảnh chạy
về phía trước.

Nói theo cách của mẹ tôi, tuổi thanh xuân quý giá nhất của
tôi đã qua đi rồi, nhưng tôi lại chưa bao giờ nhận thấy điều đó, cái tính cách
cứng đầu không chịu thua ai của tôi, hoàn toàn thừa hưởng từ mẹ tôi. Tôi luôn
luôn cảm thấy cuộc sống của tôi sẽ chẳng bao giờ trôi đi một cách vô vị như vậy,
dựa vào sự cứng rắn của bản thân, nhất định có thể đem lại cho gia đình tôi một
cuộc sống tốt hơn.

Lúc này, Tưởng sư phụ đã đến gần bám vào vai tôi, một giây
sau, tôi lại nghe thấy tiếng máy ảnh kêu lên, lúc đó mới biết hóa ra anh ta nhờ
một cậu thanh niên, chụp cho chúng tôi một bức ảnh chung.

Ôi trời, một bức ảnh của đôi nam nữ thân mật hiện ra.

Tâm trạng của Tưởng sư phụ vui mừng đặc biệt, kéo lấy tay
tôi chạy ra bờ biển, kiêu ngạo như một thanh niên mới yêu lần đầu vậy. “Sau này
không được gọi anh là Tưởng sư phụ nữa, gọi anh là Nhược Phàm!” Trong mắt anh đầy
ắp sự hy vọng.

Tôi cười rồi gật gật đầu, cùng anh ngồi xuống bãi cát. Gió của
biển, thật mềm mại, sóng biển xanh như ốc đảo khiến lòng tôi như mở rộng hơn.

Tất cả mọi thất vọng trong cuộc đời khi đứng trước biển đều
trở thành nhỏ bé và vô nghĩa.

“Đồng Đồng, bao nhiêu năm nay, chưa bao giờ anh thấy em thực
sự vui vẻ như vậy!” Anh ấy nhìn tôi cười thật ấm áp, khuôn mặt như viết hai chữ
chân thành và nghiêm túc thật rõ.

Tưởng sư phụ lớn hơn tôi ba tuổi, nhưng trong tình cảm lại
đa cảm như một cậu thanh niên vậy, ba năm nay, trong công việc chúng tôi có rất
nhiều cơ hội để ở riêng với nhau, nhưng ngay cả việc cầm tay tôi anh ấy cũng
chưa bao giờ cố ý lấy một lần, càng không nói đến chuyện nói những lời ngọt
ngào như vậy. Tuy tôi cũng đã từng nghi ngờ, nhưng anh ấy đã che dấu tình cảm của
mình quá sâu kín, khiến cho suy nghĩ lo lắng hoài nghi của tôi hoàn toàn tan biến.

“Nhược Phàm, em chưa bao giờ biết anh lại thích em.” Tôi nói
một cách chân thành.

Mặt anh ấy hơi đỏ hồng, sau đó lại nhìn tôi trìu mến: “Đồng
Đồng, em không biết được trước đây em khép bản thân mình thực sự kín, anh cũng
đã tận mắt chứng kiến em cự tuyệt một cách không do dự vài người đồng nghiệp
nam rồi, sau đó, cho dù người ta có ý muốn sống chung với em, em không luôn
luôn từ chối. Cho nên, anh sợ để em nhìn ra, cũng có thể sẽ phải nhận sự đối xử
giống như những anh đồng nghiệp kia.”

“Em có như vậy thật sao?” Lại đến lượt tôi đỏ mặt. Có điều
nghĩ kỹ lại, anh ấy nói cũng không có sai, nếu ba năm trước, anh ấy biểu lộ với
tôi, tôi nghĩ cũng sẽ gặp phải sự cự tuyệt giống như vậy của tôi mà thôi.


Không phải anh ấy không tốt, mà là tôi khi đó chưa nghĩ đến
việc bắt đầu một tình cảm mới. Nhưng bây giờ, tôi đã quyết tâm làm lại từ đầu,
tuy tôi không còn có thể yêu ai đó giống như năm xưa tôi đã yêu nữa, nhưng tôi
nghĩ rồi sẽ có một ngày tôi bước ra từ trong giai đoạn tăm tối này, đem tất cả
tình yêu trong trái tim mình trao cho người đàn ông thực sự yêu thương tôi.

“Nhược Phàm, có thể nói với em về hoàn cảnh gia đình anh
không?” Tình yêu cũng có thể bắt đầu từ việc tìm hiểu một người nào đó.

Nghe thấy tôi nói câu này, anh hơi sững người, ánh mắt nhìn
tận cuối chân trời, đồng thời như tắt hết tất cả những nụ cười.

Đây là lần đầu tiên, tôi nghe thấy chính miệng anh nói về
gia đình mình. Hóa ra bố mẹ anh là quan chức cao cấp trong tỉnh, mẹ anh là hiệu
trưởng một trường đại học. Bố anh lúc nào cũng bận rộn, anh trưởng thành từ nhỏ
bên cạnh ông nội anh. Sau khi tốt nghiệp đại học, đi làm được hai năm, ông anh
chết, anh liền một mình đi du học chuyên sâu ở nước ngoài. Sau khi về nước, anh
không trở về nhà, mà một mình đến làm việc ở thành phố A.

“Đồng Đồng, em biết không, Anh chẳng có ước vọng hay hoài
bão gì to tát, chỉ muốn tìm một người phụ nữ mà anh thích, sống một cuộc sống
yên ổn qua ngày. Tình cảm giữa bố mẹ anh đều không tốt, bề ngoài họ biểu hiện
tôn trọng nhau như khách, nhưng đằng sau lại là một cuộc hôn nhân lạnh lùng xa
cách, lúc nào cũng là ác mộng đối với anh. Còn em chính là người con gái mà anh
luôn yêu thương, anh hy vọng có thể chăm sóc cho em, có thể cùng em sống đến bạc
đầu.”

Tôi quay lại nhìn anh, nhìn vào mắt anh mà nói: “Nhược Phàm,
em từ chối người khác, không phải vì em lạnh lùng thanh cao, mà vì trong lòng
em vẫn chưa thể khiến em có thể tiếp nhận một người đàn ông khác. Em chỉ là
tuân theo trái tim mình, không muốn lừa dối người khác. Hoặc nói cách khác, một
người phụ nữ đã thất bại trong hôn nhân, đối với chuyện tình cảm luôn nhạy cảm
và yếu đuối. Nếu không yêu, thì mãi mãi không bao giờ chịu thêm sự tổn thương
nào cả. Có thể em sẽ vẫn tiếp tục đóng kín trái tim mình lại.”

“Nhưng bây giờ, em tình nguyện mở rộng lòng mình thêm một lần
nữa, yêu thêm một lần nữa. Có thể hiện tại tình cảm giữa hai chúng ta chưa thực
sự cân bằng, đó là bởi vì một người con gái giống như em mãi mãi không thể giống
như đàn ông thoải mái đối diện với tình cảm, dễ dàng tiếp nhận tình yêu, mà
cũng dễ dàng từ bỏ. Như vậy anh có trách em không?”

Tưởng sư phụ nhìn tôi, ánh mắt sáng ngời lên rồi lại trào
dâng sự đáng yêu và buồn thương. “Đồng Đồng, anh biết mà, để một cô gái vừa bảo
thủ vừa chung tình như em, bước ra từ trong bóng tối cùa tình yêu, bắt đầu tiếp
nhận một tình yêu mới, cần phải có dũng khí mạnh mẽ. Em có thể tiếp nhận anh,
anh đã cảm thấy rất mãn nguyện rồi, sao lại có thể trách em được chứ?”

Khi anh ấy nói, tôi cảm nhận rất rõ, trái tim mình co thắt lại
một cái. Vòng xoáy của cuộc đời, khiến cho một người đàn ông tốt như vậy đến
trước mặt tôi. “Tiêu Đồng Đồng, hãy thử yêu thêm một lần nữa đi!”

Đợt nghỉ phép ngắn ngày đã kết thúc, đoán chừng bực tức của
mẹ tôi cũng đã tiêu tan, hai ngày sau, tôi lên máy bay quay về thành phố A.

Ra khỏi sân bay, tôi bật điện thoại lên, chưa đến năm phút,
đã có tin nhắn thông báo, có tới hai mươi mấy cuộc điện thoại bị nhỡ, có điện
thoại của Thẩm Hân Hân, của em gái tôi, nhưng nhiều nhất lại là một số máy lạ.

Tôi bấm nút gọi lại, rất nhanh chóng tiếng một người đàn ông
vang lên, “Là Tiêu Đồng Đồng hả?” Tiếng nói trầm trầm mơ hồ khiến người nghe có
một cảm giác áp lực, giống như có một tâm trạng day dứt không vừa ý vậy. Tôi
chau mày hỏi lại: “Tôi là Tiêu Đồng Đồng, xin hỏi ai đầu dây đấy ạ?”


“Tiêu Đồng Đồng, tôi cứ nghĩ cô là một nhân viên tốt nỗ lực
phấn đấu, không ngờ cô lại là người có phong cách làm việc tự do, vô tổ chức,
vô kỷ luật.” Những lời nói rõ ràng rất cay độc như thế, nhưng khi anh ta nói ra
ngữ điệu lại rất bình tĩnh, mà hiệu quả vẫn kích động người nghe như vậy.

Cái người này là Chu Chính! “Chu Tổng, tôi xin lỗi ! Tôi
không có xin nghỉ việc với anh, nhưng tôi cũng đã gọi điện cho giám đốc bộ phận
nói về chuyện xin nghỉ của tôi rồi…” Tôi vẫn còn chưa nói hết câu, đã bị Chu
Chính cắt ngang, “Tôi còn nhớ, khi phỏng vấn, cô không có thái độ như vậy. Tất
cả những nhân viên mới vào công ty này, chỉ có cô lả không từ mà biệt, mà cô
còn là người duy nhất tôi giới thiệu. Công ty Vĩnh Chính xưa nay luôn dựa vào
năng lực để cạnh tranh để có được vị trí làm việc, không ngờ cô lại là người
đưa ra tiền lệ cho công ty này. Mời cô hai giờ chiều nay đến văn phòng tôi!”
Nói xong anh ta bèn cúp máy.

Nghĩ lại chuyện này tôi thực sự thấy mình xử lý có phần hơi
thất lễ. Lẽ nào mọi người lại nghĩ tôi đi cửa sau nên mới có thể tùy tiện ra
vào công ty như vậy?

“Đồng Đồng, điện thoại của ai vậy?” Tưởng Nhược Phàm đã đến
bãi gửi xe lái xe quay lại.

“Công ty mới của em, mấy hôm nay em đều tắt máy, bọn họ
không liên lạc được với em, có lẽ chiều nay em phải đến công ty mới một chuyến
để giải quyết một số thủ tục.”

“Ừm, chiều anh cũng phải về công ty, bây giờ chúng ta đi ăn
cơm đã.” Tưởng Nhược Phàm mở cửa xe cho tôi, tôi ngồi vào ghế phụ.

“Hay là cứ về nhà đã, em làm qua thứ gì đó cho chúng ta cùng
ăn.” Mấy hôm nay hôm nào cũng ăn ở ngoài, tôi thực sự có chút không quen, theo
tôi thấy, rất lãng phí. Anh ấy bật nút đĩa CD, tiếng nhạc nhanh rộn ràng vang
lên, đúng là tâm trạng của anh ấy hiện giờ.

“À, Đồng Đồng, mấy ngày này anh phải quay về tỉnh T một chuyến,
đợi sau khi anh trở lại, sắp xếp thời gian em cùng anh đi gặp bố mẹ anh được
không?”

Gặp bố mẹ ư? Trong lòng tôi có chút sợ hãi, gia cảnh nhà anh
ta như vậy, liệu có chấp nhận một người con gái đã kết hôn như tôi không? Nhưng
nhìn thấy biểu cảm rất kiên định của anh, tôi vẫn chỉ biết cười và gật đầu.

Đến căn nhà nhỏ mà tôi thuê, mở của ra, lại nhìn thấy mẹ tôi
đang nấu thức ăn trong căn bếp nhỏ. Mẹ hơi nghiêng người liếc tôi một cái, xem
ra có vẻ vẫn còn giận.

“Bác gái!”

“Tiểu Tưởng, ăn cơm chưa?”

“Đồng Đồng vội về nhà, nên chúng cháu vẫn chưa ăn cơm trưa ạ!”
Tưởng sư phụ ôn tồn cười nói.

“Vừa may bác làm chút mỳ xào, mấy đứa cùng ngồi vào ăn một
chút luôn.”

“Mỳ xào à, lâu lắm không được ăn rồi ạ!” Tôi thấy vậy liền
xông xáo bắt tay vào định phụ giúp.

“Con đi ra, lát nữa mẹ có chuyện nói với con!” Mẹ tôi vẫn giữ
nét mặt “đấu trang giai cấp” như cũ, hầu như không hề có ý tha thứ cho tôi.

Tôi bĩu môi, bị đẩy ra ngoài.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương