Bạch Văn Nguyên về nhà ngủ bù, sau khi tỉnh lại nhận được tin nhắn của Uông Khải nói rằng không tìm được con trai Lý Hương Âm, bố mẹ Lý Hương Âm cũng không biết tung tích của cháu ngoại.

Uông Khải muốn xác nhận thân phận bố của đứa trẻ, bố mẹ Lý Hương Âm lại hoàn toàn không biết gì cả.

Uông Khải cho rằng trong quá trình thẩm vấn, Lý Hương Âm chưa từng chủ động nhắc tới con trai, cũng không lo lắng đến an nguy con mình, nếu vậy chắc chắn ả ta biết con mình an toàn.

Dựa vào quan hệ xã hội của Lý Hương Âm, ả ta không có khả năng gửi con trai cho người ngoài, do đó rất có thể đứa trẻ đang ở trong tay người bố.
Bạch Văn Nguyên nhắn phân tích đó cho Uông Khải, Uông Khải đã phái người đi điều tra tin tức về bố của con Lý Hương Âm, trong khi đó không biết xuất phát từ lí do gì mà vợ của Hồ Bưu lại ồn ào muốn gặp Hồ Bưu.

Bạch Văn Nguyên cười lạnh, nhắn lại nhắc nhở bọn họ canh giữ bệnh viện chặt chẽ đồng thời giữ vững áp lực.

Uông Khải nói bọn họ không sợ gì cả, chỉ sợ người nhà của nghi phạm vận dụng lực lượng dư luận, đưa phóng viên truyền thông tới vây quanh bệnh viện, như vậy sẽ rất khó xử lý.

Bạch Văn Nguyên chỉ nói việc này do anh xử lý, Uông Khải và Tiền Vệ không phải bận tâm, bọn họ phụ trách đi phía trước, Bạch Văn Nguyên phụ trách kết thúc.
Uông Khải gửi cho Bạch Văn Nguyên icon mặt cười, Bạch Văn Nguyên nhắn lại icon cố lên, cũng biết, trong khoảng thời gian ngắn này anh thật sự không thể chạm mặt Thường Tương Tư.
Thường Tương Tư nằm ở viện điều dưỡng Văn Sơn mấy ngày đã nhanh chóng bình phục, vừa được cho phép xuất viện cô vội vàng lên đường đến huyện Bắc Bộ.

Nhân lúc Thường Tương Tư thu dọn hành lý, Thái Bỉnh Khôn đi thanh toán viện phí cho cô, Thường Tương Tư muốn tự thanh toán, anh ta lấy cớ đã đâm đơn cho luật sư đi xử lý, Thường Tương Tư dở khóc dở cười, tính toán bản thân nằm viện mấy ngày chỉ sợ chi phí không rẻ, định sau khi đến Bắc Bộ sẽ lấy tiền mặt trả lại cho anh ta.
“Lúc trước cô còn không muốn đi Bắc Bộ, sao bây giờ lại vội vàng thế?” Thái Bỉnh Khôn mượn một chiếc xe, chở hai người đến Bắc Bộ: “Thật ra khung cảnh của Văn Sơn cũng rất tốt, sau núi còn có suối nước nóng.

Chúng ta ở lại chơi một hai ngày cũng không muộn đâu.”

“Nhàn quá tôi cũng không quen.” Thường Tương Tư nói, từ ngày Thái Bỉnh Khôn nghe thấy Thường Tương Tư nói anh ta thích cô, sau khi cô lúng túng giải thích thì quan hệ giữa hai người trở nên gần gũi hơn.

Thái Bỉnh Khôn không còn đỏ mặt thường xuyên, Thường Tương Tư cũng không từ chối ý tốt của Thái Bỉnh Khôn nữa, cô nghĩ, đúng là một người trẻ tốt.
Đây là lần thứ hai Thường Tương Tư ngồi xe Thái Bỉnh Khôn lái, lần đầu tiên cô chỉ cảm thấy người đàn ông này đẹp toàn thân từ trên xuống dưới, hiện tại lại cảm thấy tâm hồn của anh ta đáng tin cậy hơn bề ngoài rất nhiều: “Đúng là đã nhiều năm rồi tôi không về Bắc Bộ, chẳng biết bây giờ nơi đó đã thay đổi hay vẫn mang bộ dáng cũ? Tuy rằng không muốn trở về, nhưng cũng có cảm giác gấp gáp ——”
“Cái này gọi là xa mong gần sợ.” Thái Bỉnh Khôn nói: “Quê hương có rất nhiều ký ức tốt và không tốt, ở bên ngoài nhiều năm, thế giới thay đổi rất nhanh.

Nếu phải về sẽ thấy sợ hãi.

Nếu quê nhà vẫn mang bộ dáng cũ, chứng tỏ nó đã bị thế giới này bỏ rơi thật lâu, thời gian cũng không làm nó thay đổi; nếu quê nhà không mang bộ dáng cũ, lại cảm giác bản thân bị bỏ rơi ——”
“Cậu nói rất đúng.” Thường Tương Tư thấy Thái Bỉnh Khôn chuẩn bị khởi động xe, nói: “Chỉ mong lúc này chúng ta thật sự thuận buồm xuôi gió.”
Thái Bỉnh Khôn cười với Thường Tương Tư, chuông điện thoại lại vang lên, anh nhìn liếc qua, nói: “Luật sư gọi điện thoại tới.”
Thái Bỉnh Khôn nghe máy, hàn huyên vài câu, che mic lại nói với Thường Tương Tư: “Tương Tư, tôi đã giao toàn bộ tài liệu tai nạn và chi phí chữa trị của cô cho luật sư, anh ấy đã trao đổi với cảnh sát và tài xế gây chuyện.

Cảnh sát và tài xế đều chủ trương hòa giải trong âm thầm, hiện tại luật sư muốn trưng cầu ý kiến của cô ——”
“Không chấp nhận hòa giải.” Thường Tương Tư nhàn nhạt nói.
Thái Bỉnh Khôn nhìn Thường Tương Tư, Thường Tương Tư tiếp tục nói: “Tôi không cần bồi thường, cũng không chấp nhận hòa giải.

Cậu nói với luật sư rằng pháp luật quy định thế nào thì cứ chấp hành thế nấy, ngoài ra bất cứ phương pháp nào tôi cũng sẽ không chấp nhận.”
Thái Bỉnh Khôn quay đầu, nói lại ý kiến của Thường Tương Tư cho luật sư.
Hai người lên xe, chuông điện thoại Thái Bỉnh Khôn lại vang lên, anh ta dứt khoát mở loa ngoài, để Thường Tương Tư cũng nghe thấy lời luật sư nói.
“Điều kiện gia đình tài xế gây chuyện tương đối khó khăn, quả thực phải nuôi già trẻ, hiện nay trong nhà còn nợ mấy vạn tệ, trên cơ bản không có năng lực bồi thường.


Phí bồi thường, phí chữa trị, phí dinh dưỡng, phí sửa chữa xe của Thường tiểu thư cộng vào ước chừng hơn 40 vạn……, ý kiến bên cảnh sát là có thể hòa giải trong âm thầm được thì càng tốt, nếu không thể hòa giải thì anh ta chỉ có thể ngồi tù vì gây tai nạn giao thông.

Nhưng người này lại là sức lao động chính của gia đình, nếu anh ta ngồi tù ——”
“Tôi không chấp nhận hòa giải.” Thường Tương Tư nói: “Mong anh không cần tiếp tục khuyên.”
Luật sư hơi khựng lại: “Cảnh sát chủ trương ——”
“Không, cho dù là ai chủ trương, tôi cũng không chấp nhận.

Nếu làm sai mà không phải tiếp nhận chế tài xử phạt thì pháp luật có ích lợi gì?” Thường Tương Tư lắc đầu: “Trên thế giới này có quá nhiều gia đình bi kịch, nếu ai cũng coi đây là lý do để trốn tránh trách nhiệm thì còn ra thể thống gì nữa?”
“Được.” Luật sư cười một tiếng: “Tôi sẽ chủ trương quyền lợi cho cô, tôi rất thích những đương sự như cô.”
Cúp máy, Thái Bỉnh Khôn cất điện thoại đi, khởi động lái xe.
Thường Tương Tư cài đai an toàn: “Bác sĩ Thái, cậu có cảm thấy tôi rất vô tình không.”
Thái Bỉnh Khôn khởi động xe, lái ra khỏi viện điều dưỡng: “Không đâu, tôi cảm thấy cô làm thế vẫn quá nương tay.”
“Cảm ơn cậu.” Thường Tương Tư miễn cưỡng mỉm cười: “Nếu gia đình anh ta khó khăn, tôi có thể hỗ trợ, nhưng không thể vì gia đình khó khăn mà trốn tránh trách nhiệm được.”
“Cô cho rằng mọi sai lầm đều phải trả giá lớn, đúng không?” Thái Bỉnh Khôn nhanh chóng lái lên cao tốc.
“Đúng vậy.” Thường Tương Tư nói: “Đây cũng là nguyên nhân trước đây tôi không muốn về huyện Bắc Bộ.”
Thái Bỉnh Khôn liếc Thường Tương Tư một cái, Thường Tương Tư nói: “Một người hàng xóm gần nhà tôi làm một số việc gây tổn thương đến người nhà của tôi, gián tiếp làm cô tôi tử vong.

Chuyện này cuối cùng cũng được xử lý, tôi và bố tôi có ý kiến khác nhau, tôi cho rằng bà ta phạm pháp nên muốn pháp luật xét xử công bằng.


Bố tôi lại cảm thấy tôi làm việc này không đáng tin cậy, mọi người đều là hàng xóm, hơn nữa cuộc sống của người đàn bà kia quả thực không tốt, chồng chết, con trai bị bệnh, họ hàng đều đồng tình với bà ta.

Bà ta cũng hiểu bản thân đã phạm pháp, tới nhà của tôi xin lỗi rất nhiều lần, cũng chấp nhận bồi thường tiền, tôi cảm thấy có trả tiền cũng không thể mua được mạng sống của cô tôi, hơn nữa, dùng tiền là có thể đạt được thông cảm sao?”
Thường Tương Tư cười lắc đầu: “Bố và mẹ tôi cảm thấy bà ta đã biết sai rồi là được, sau này sẽ không tái phạm, nếu tôi không buông tha, ngược lại tạo tiếng xấu cho một cô gái chưa kết hôn như tôi.

Người ta đã biết lỗi rồi mà mình còn khắc nghiệt ác độc——”
“Cậu nói xem, không ngờ trên đời còn có đạo lý như vậy.

Người phạm sai lầm được đồng tình, người tổn thương lại bị truy cứu trách nhiệm, còn bị coi là khắc nghiệt ác độc?” Thường Tương Tư bất đắc dĩ: “Lúc ấy tôi còn trẻ, bản thân không nghĩ ra, người lớn càng không cho tôi làm thì tôi càng muốn làm.

Người nhà tôi đều là nhân chứng, cô tôi đã chết cũng là sự thật, dù sao đồn công an ở ngay bên cạnh nhà tôi, mỗi ngày tôi đều kiên trì tìm bọn họ báo án, nếu bọn họ không tiếp án, tôi sẽ báo lên thị trấn.”
“Cô ——” Thái Bỉnh Khôn suy nghĩ một lát: “Làm việc gì cũng phải chú ý phương thức, cô không thể để bản thân rơi vào nguy hiểm.”
“Tôi không thể rơi vào nguy hiểm được.” Thường Tương Tư cười: “Lúc ấy có bảng vàng thi đại học, kết quả của tôi đứng đầu huyện, cũng là sinh viên chính thức đầu tiên của huyện, vì chuyện này mà mọi người cũng dán bảng vàng khắp thôn.

Tôi biết bọn họ chắc chắn không có biện pháp ——”
“Sau đó thì sao?” Thái Bỉnh Khôn quan tâm kết quả sau đó.
“Đồn công an nói báo án nhất định phải có nhân chứng vật chứng, tôi bắt bố mẹ phải làm nhân chứng.” Thường Tương Tư nói: “Cuối cùng, bà ta bị phán ba năm tù.

Một mạng người đổi lấy ba năm tù.”
“Vì vậy nên cô không muốn trở về?” Thái Bỉnh Khôn nói: “Thật ra nghe cô nói như vậy, bố mẹ cô mềm lòng ——”
“Mềm lòng gì!” Thường Tương Tư cười nói: “Không, tôi không quay về không chỉ bởi lí do đó.

Nếu cậu ở trong hoàn cảnh đó, cậu sẽ cảm thấy bản thân khác với mọi người xung quanh, không cùng suy nghĩ, cậu sẽ không tìm thấy bạn, không tìm thấy một người có thể giao lưu.


Nếu giữ vững chính kiến, toàn bộ xã hội đều sẽ đứng ở phía đối lập với cậu, dù cậu biết bản thân mình mới chính xác.”
“Cô độc ——”
“Đúng vậy.

Cô độc.” Thường Tương Tư cười với Thái Bỉnh Khôn: “Cậu nói đúng suy nghĩ của tôi rồi đấy.

Trong vũng bùn, cậu giãy giụa hướng về phía trước, vất vả lắm mới ngoi được đầu lên để thấy ánh sáng bên ngoài, cậu kể lại những gì mình chứng kiến được cho người thân bạn bè, nhưng bọn họ cảm thấy hướng về phía trước rất gian nan, ngược lại sẽ kéo cậu xuống.

Tôi chẳng thể làm gì, chỉ đành rời đi ——”
“Rời đi cũng không giải quyết được vấn đề.” Thái Bỉnh Khôn nói: “Hành vi này ngược lại sẽ tạo thành đối lập.”
“Vậy cậu nói tôi có thể làm gì được?” Thường Tương Tư nói: “Tôi thường xuyên tự hỏi, không lẽ đều bởi vì nghèo ư?”
“Nghèo là nguyên nhân đầu tiên.” Thái Bỉnh Khôn nói: “Tiền có thể giải quyết được đại đa số vấn đề, nhưng không thể giải quyết trọng tâm vấn đề.”
“Đúng vậy!” Thường Tương Tư gật đầu: “Thật ra viện trưởng Chung không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng ông ấy cho rằng tôi nên về nhà.

Hai ngày nay tôi đã suy nghĩ rất kỹ, thật ra bố mẹ tôi cũng không biết vì sao tôi lại rời xa gia đình.

Bọn họ thật sự không biết bản thân sai ở đâu, nếu tôi chẳng giúp bọn họ, nói cho bọn họ biết thế nào mới là chính xác, có lẽ bọn họ sẽ vĩnh viễn không hiểu tôi ——”
“Cô định ——”
“Rời xa là biện pháp bảo vệ bản thân, nhưng sẽ tạo khoảng cách, muốn xoá bỏ khoảng cách thì tôi chỉ có thể dung nhập với bọn họ, thay đổi bọn họ.” Thường Tương Tư cười: “Nghĩ vậy nên tôi muốn sớm về Bắc Bộ.

Suy cho cùng, tôi cũng nên nỗ lực một lần ——”
Thái Bỉnh Khôn cảm thấy nụ cười này của Thường Tương Tư vô cùng xán lạn, tựa như ánh mặt trời ấm áp chiếu vào tim anh ta.
Hết chương 22.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương