Lam phu nhân thấy A Anh đến rất kinh ngạc, đáng kinh ngạc hơn chính là Lam Trạm dắt A Anh tiến vào, Thanh Hành Quân cùng nàng nghe qua chuyện của A Anh, có chút suy tư, đại loại bây giờ hắn là Lam Phù.
Chỉ là hiếm khi thấy con trai nhỉ thân thiết với người khác, không khỏi nổi lên ý muốn trêu đùa.
"Ai u ~ A Trạm mang ai đến a?"
Thấy Lam Trạm giơ tay đang nắm lấy tay A Anh lên.
"Đây là A Anh."
Cái bộ dáng truyên bố chủ quyền này thật khiến Lam phu nhân không nhịn được cười, Lam Hoán vẻ mặt tràn đầy ý cười, thấy vậy, Lam Trạm không khỏi đỏ mặt, có chút cuống quýt, nhưng buộc lòng cố gắng duy trì khuôn mặt lạnh lùng.
Từ trước tới nay, Lam Sam rất hay mang A Anh đi du ngoạn, cũng sẽ mang theo A Anh đến một vài thế gia khác, A Anh nỗ lực nhớ lại từng bước Lam Sam tặng lễ, bắt chước dâng lễ vật cho Lam phu nhân.
"Ta...!Tại hạ là con của đại trưởng lão Lam Phù, bái kiến phu nhân."
Lam phu nhân ra vẻ nghiêm túc, đỡ lấy thân thể A Anh.
"Không cần đa lễ."
Kế tiếp, A Anh trang trọng ôm con thỏ đưa lên phía trước.
"Đây là lễ vật A Anh tặng phu nhân, chúc phu nhân..."
A Anh đột nhiên dừng lại, chúc cái gì cho tốt đây, trong đầu xẹt qua rất nhiều câu chúc phúc, bằng không đem chúc phúc hết một lần!
"Phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn, phu thê hoà hợp, tiếu khẩu thường khai, cát tường như ý, sinh ý hưng long, mã đáo thành công, thăng quan*...!A...!A...!A...!"
*Tiếu khẩu thường khai: luôn luôn vui vẻ
Sinh ý hưng long: buôn may bán đắt
Thăng quan tiến chức (步步升官)
Lam Trạm nhanh chóng che miệng A Anh lại, nhìn thấy mẫu thân cùng huynh trưởng đã không nhịn được cười cảm giác vô cùng mất mặt.
"Tốt, chúc phúc đủ rồi!"
"Ha ha ha ha ha..."
Lam phu nhân cuối cùng là kiềm không được bật cười.
"Khụ!"
Vì không muốn đả kích A Anh, Lam phu nhân cuối cùng cũng dừng cười.
"Đa tạ Lam Phù, con thỏ cùng chúc phúc bổn phu nhân đều nhận lấy!"
"Hì hì"
A Anh cũng nhận ra hình như vừa rồi chính mình là xấu hổ muốn chết.
Đem con thỏ đưa đến tay Lam phu nhân, còn không quên kể ra con thỏ này có bao nhiêu điểm tốt
"Lam phu nhân, này con thỏ là con tự nuôi nấng, nó ăn khoẻ lắm, con chẳng bao lâu nó đã béo thế này!"
Lam phu nhân không nhịn được sờ sờ đầu nhỏ của A Anh.
"A Anh của chúng ta thật lợi hại!"
Tay Lam phu nhân thực ấm áp, A Anh tiếp tục nói một câu.
"Nếu phu nhân thích, ngày mai con lại mang cho người một con!"
"Ha ha ha ha"
Lam phu nhân sảng khoái cười rộ lên
"Được, A Anh thật ngoan, tháng sau lại cùng A Trạm tới thăm ta đi, thỏ nuôi mập một chút...!Ta làm canh thỏ cho con ăn!"
Một câu dọa sợ cả Lam Trạm và Lam Hoán, Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm sát sinh, đồng thanh nói.
"Mẫu thân!"
A Anh cũng là lời lẽ nghiêm túc cự tuyệt.
"Không được, thỏ thỏ đáng yêu như vậy, không thể ăn thỏ thỏ!"
Lời lẽ chính nghĩa xuất ra từ ba khuôn mặt nhỏ đang nghiêm túc nhìn Lam phu nhân, Lam phu nhân day day khóe mắt, cười ra nước mắt.
"Ha ha ha ha, nói giỡn, nói giỡn, ở chỗ này lâu ngày nhàm chán, thấy các con đến chơi, ta thực vui vẻ."
Hài tử tâm tư mẫn cảm, mặc dù Lam phu nhân mặt đầy tươi cười nói, nhưng bọn nhỏ luôn cảm nhận được một chút thương tâm, một chút buồn rầu, một chút...!May mắn.
"Được, ta nhất định đem đám thỏ con nuôi cho mập mạp!"
A Anh lớn giọng quả quyết!
Từ nay về sau A Anh mỗi tháng đều theo Lam Trạm Lam Hoán vấn an Lam phu nhân, thỉnh thoảng vì cùng Lam Sam ra ngoài nên lỡ mất đi vấn an Lam phu nhân cùng Lam Trạm Lam Hoán, mỗi lần như vậy A Anh đều thật buồn.
A Anh tuổi còn nhỏ không phân biệt rõ đực cái, thỏ nào cũng đem đến Long Đảm Tiểu Trúc, thế nên hiện tại Long Đảm Tiểu Trúc giữa một mảnh hoa Long Đảm* là một một đống cục bột trắng đang bay nhảy.
Chung quy, càng có thêm sức sống nữa nha.
*
Đối với chuyện ba người làm, Lam Sam vô cùng tán thành, A Anh có thể cảm nhận được tình thương của mẹ chính là rất tốt, Lam Khải Nhân tuy không có gì nói gì cả, nhưng y vẫn luôn cảm thấy Lam phu nhân dung túng hài tử, tương lai nhiệm vụ dạy dỗ A Anh khó khăn hơn, sự thật chứng minh, quả thực chính là như thế.
Một năm sau, A Anh chính thức bắt đầu nghe học, này năm vì A Anh, Lam Sam cùng Lam Khải Nhân tranh nhau giảm bớt gia quy, kết quả xác thật giảm đi không ít.
Mỗi năm A Anh sẽ có ba tháng ở Vân Thâm Bất Tri Xứ nghe học.
Sau ba tháng Vân Thâm Bất Tri Xứ cho tạm nghỉ, Lam Sam nhất định dẫn A Anh đi khắp nơi mở rộng tầm mắt, nhân tiện săn đêm, có cơ hội cho A Anh học hỏi, cứ như thế năm này qua năm khác.
Tuy rằng hắn với Lam Trạm bằng tuổi, nhưng Lam Trạm sớm biết chữ đọc sách, phương diện giáo nghĩa* rõ ràng là tốt hơn A Anh, A Anh thật sự không thích giáo nghĩa, một năm qua Lam Sam mang theo A Anh đi khắp nơi, phương diện tầm mắt* quả thật tốt hơn so với Lam Trạm bị gò bó ở Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Nhưng Lam Sam cũng biết giáo nghĩa quan trọng, không thể bỏ qua, cho nên săn đêm hoặc dạo chơi trên đường đều xen thêm vào một chút giáo nghĩa.
*Cái này như kiểu trong sách với thực tế =)))))
Có Lam Sam khai sáng tầm mắt, A Anh càng cảm thấy Lam Khải Nhân giảng bài thật không thú vị, ở trong giờ học thường xuyên buồn ngủ, nhưng mỗi khi Lam Khải Nhân tức giận kêu hắn lên trả lời giáo nghĩa, A Anh trả lời thật là không sai, khiến Lam Khải Nhân có muốn cũng không thể phạt nặng, đơn giản chính là chép gia quy.
Sau lưng còn có Lam gia đại trưởng lão chống lưng, mỗi khi nhớ Lam Sam ngày càng sủng ái A Anh, ngày càng chiều chuộng A Anh, Lam Khải Nhân càng thêm đau đầu.
A Anh biết tâm tình lão sư không tốt, nhưng nghĩ đến âm thanh đều đều của Lam Khải Nhân khi giảng bài liền cảm thấy mệt rã rời.
Một lần tình cờ phát hiện Lam Trạm cho hắn giáo nghĩa cho hắn, hắn có thể nghiêm túc lắng nghe, từ đó càng thêm dính lấy Lam Trạm.
Ở tuổi này hài tử có thể luyện kiếm, chỉ là bọn nhỏ biết sử dụng linh lực đúng mực, nên chỉ được giao cho kiếm gỗ.
Nhìn thấy Lam Sam săn đêm tư bộ dáng thật uy vũ, A Anh liền cảm thấy không thích kiếm gỗ trên tay tý nào, không có soái gì hết! Sau khi học xong để lại cho Lam Trạm một câu:
"A Trạm, ta đi trước nha!"
Rồi nhanh chóng chạy mất hút.
Hắn muốn tìm a cha xin bội kiếm!
Thấy Lam phu nhân vẫn luôn gọi Lam Trạm là A Trạm, cậu nhóc (Ngụy Anh) cũng muốn là người lớn nên theo Lam phu nhân gọi Lam Trạm hai tiếng A Trạm.
Từ nay về sau trừ phi làm nũng, đối Lam Trạm đều là gọi A Trạm, vì thế, Lam Trạm tuy sắc mặt không biểu hiện gì, nhưng trong lòng khó chịu thật lâu.
Lam Hoán đọc được ánh mắt của đệ đệ mình, trong lòng có chút hả hê.
lam Trạm cả đêm đen mặt, khó chịu.
Lam Trạm nhìn A Anh chạy bán sống bán chết, thiếu chút nữa buột miệng thốt ra "Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm đi nhanh".
Súyt nữa y đã quên, cách đây mấy ngày Lam Sam đại trưởng lão đem cái gia quy này xoá đi rồi.
Chẳng qua là từ trước đến này chính mình cùng tiểu đậu đinh vẫn luôn dính lấy nhau, thế mà hắn nói nói đi liền đi! Khó chịu.
Thấy A Anh hiếm khi không đi cùng Lam Trạm, sớm đã trở về, Lam Sam thấy có chút kỳ quái, dừng việc đang làm dở lại.
"Sao hôm nay trở về sớm như vậy?"
"A cha, con muốn bội kiếm!"
A Anh nhìn y ánh mắt sáng rực!
Lam sam sửng sốt một chút, ngay sau đó nghĩ chắc là hôm nay học là ngự kiếm.
Xoa xoa đầu A Anh.
"Có thể, chỉ là...!Chỉ là...."
Lam sam cố ý kéo dài lời nói.
"Chỉ là cái gì!"
A Anh thật lâu nhận được câu trả lời, vội vàng hỏi tới.
"Tiên kiếm có linh, muốn kết khế với kiếm con cần một đồ vật quan trọng."
"Là cái gì?"
"Tương thích thạch."*
*Đá phù hợp
A Anh gãi gãi đầu.
"Nhưng con chưa bao giờ nghe qua a."
"Cái này sau khi tu luyện đến một trình độ nhất định mới biết được, thật ra tương thích thạch cũng không nhất định là cục đá nha.
Nhưng phải dụng tâm tu luyện mới có thể tìm được." Lam Sam ra vẻ cao thâm.
A Anh bỗng nhiên sáng tỏ ý của y, không khỏi có chút mất mát.
"Đừng nôn nóng."
Lam Sam nhắc nhở một câu.
"A Anh đã hiểu.
A Anh sẽ hảo hảo tu luyện."
Cuối cùng lại bồi thêm một câu nữa.
"A cha, kiếm của A Anh nhất định là tiên kiếm tốt nhất!"
Lam Sam mắt đầy ý cười, ngay lập tức hiểu ra, không hổ là nhi tử của ta, chính là thông minh.
Nói sau đó, A Anh cuối chùng xác thật muốn đi tìm tài liệu luyện kiếm.
- --
Lời của tác giả:
Mọi người xem hết hẳn là đã hiểu đi, bội kiếm là trưởng bối luyện cho tiểu bối, A Anh vội vã muốn bội kiếm, đã quên tu luyện không thể cuồng vọng, Lam Sam thay đổi suy nghĩ của A Anh, tu luyện căn bản không thể lười biếng, cũng không thể chỉ vì cái trước mắt, (thật ra ta chính là cảm thấy những lời này không nên để ở chính văn mới nói ở đây).
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook