Nếu Ngày Mai Đến - Hương Diệp Đào Tử
Chương 23: Phiên ngoại “Lời hứa”

Đầu xuân như một cô gái thôn quê run lẩy bẩy, lặng lẽ lướt qua đô thị CBD, tuyết trên mặt đất đã tan, hơi lạnh trên mặt kính vẫn chưa tản đi, bị hệ thống sưởi ấm dưới tòa nhà phù phù biến thành làn sương mù.

Cô nàng ở quầy lễ tân vén mái tóc xoăn lên, cười nhẹ nói: “Xin chào, quý khách có hẹn trước với Nguyên Đổng chưa ạ?”.

Phía trước quầy là một cậu trai, mặc một chiếc áo lông màu trắng giống như một đoá bồ công anh. Cậu trai cười toe toét với cô, kì kèo nói: “Người đẹp, cô có thể giúp tôi gọi cho ông ấy nha ~ Nói với ông ấy tôi là Lee”.

Cô nàng ở quầy lễ tân không ưng cái vẻ đó, dù bạn là ai thì cũng đừng hòng được đi vào. Nhưng cậu trai này trông rất đẹp. Cô nhìn lúm đồng tiền bên má cậu, lòng thầm nhủ: Hình như đã từng nhìn thấy trên tạp chí … Người mẫu nghệ sĩ? Da trắng ghê mà khuôn mặt cũng nhỏ nhắn nữa…

Cô nàng ở quầy lễ tân vẫn ba trinh chín trực, cậu trai không còn cách nào khác, đành phải lấy điện thoại di động ra, cố nhớ lại dãy số. Gọi nhầm vài cuộc, cuối cùng cũng kết nối được với thư ký, nghe cậu nói: “Anh gọi ông ấy tới nghe điện thoại của tôi” mà phía người đối diện cũng bắt đầu ”bật đèn”.

Không biết Nguyên Đông ở đầu dây bên kia nói gì, cậu chế nhạo: “Vậy ông cút đi, không bao giờ tôi muốn gặp lại ông nữa”.

Miệng cô nàng ở quầy thành hình chữ O, đằng sau đó càng đảo điên hơn. Chủ tịch dường như đang cầu xin tha thứ, phát ra những âm tiết buồn nôn, cậu trai cười vài cái có lệ rồi nói: “Ông nói với người ở quầy lễ tân một tiếng, nếu không các cô ấy không cho tôi lên”. Sau đó, nhét điện thoại vào tay cô.

Cô nhận lấy, nghe thấy mệnh lệnh của Đồng đổng: “Sau khi tôi kết thúc cuộc họp vào lúc 5 giờ rưỡi, thì để cậu ấy lên, hiểu chưa?”.

Làm sao mà không hiểu được? Cô thu xếp ngay lập tức, nghiến răng nghiến lợi nghĩ: Lão khốn kiếp hóa ra là đồng tính chết tiệt! Chẳng trách bà đây quốc sắc thiên hương cũng không câu được … Trơ mắt nhìn cậu mỹ nam kia quăng nụ hôn gió rồi bay vào khu vực nghỉ ngơi.

Trong khu vực tiếp khách có TV và ghế sô pha, hoa loa kèn trắng trên bàn tỏa ra hương thơm trong lành, Tiểu Ngọc cởi áo khoác xuống, nhảy lên ghế sô pha, vô tư giẫm giày lên rồi nghiêng đầu xem TV. Mọi người xung quanh líu lưỡi trước sự bạo dạn của cậu rồi ngẫm nghĩ lại, không biết là con cháu nhà giàu có nào. Chắc cả tòa nhà cũng thuộc về cậu ta, bạn quản được không? Riêng mình thì nên vùi đầu, yên tâm thoải mái xem bưu kiện, viết các bản ghi chép đi.

Tin tức đang được chiếu trên TV, màn ảnh chuyển kênh, phát lại tin tức tiêu điểm nóng nhất của thành phố xét xử “Vụ thảm sát tập đoàn xã hội đen Trình Phàm”. Mọi người cùng nhau ngẩng đầu nhìn TV. Tiểu Ngọc lủi dậy khỏi ghế sofa, ôm áo lông, chạy đến trước TV, chặn tầm nhìn của mọi người.

Những người công nhân cổ trắng nóng nảy, họ vừa lấy điện thoại di động 3G ra bắt đầu quét web, vừa âm thầm khinh thường: Phẩm chất này, dù xuất thân có tốt đến đâu! Cũng chỉ giàu có ba đời!

Tiểu Ngọc hoàn toàn không cảm thấy áp lực phía sau, cậu kéo một cái ghế sang, đặt áo lông lên ghế sofa rồi ngồi tập trung xem TV. Trên TV màn hình rộng, công tố viên đọc bản cáo trạng, chánh án hỏi bị cáo: “Anh có phản đối gì không?”.

Màn ảnh chuyển hướng về phía Thẩm Hạo, có hơi xa một chút. Cậu vẫn nhìn thấy trên khuôn mặt anh dửng dưng so với lúc bình thường không khác mấy, giọng điệu nhẹ nhàng thoải mái nói: “Không có”.

Trên tòa dường như có một sự náo động nhỏ, luật sư giận dữ hét lên: “Có!”.Anh ta nói không ngừng, triển khai bào chữa nhưng bị chánh án ngắt lời để cho bị cáo tự nói.

Tiểu Ngọc tức đến run người, khẽ giọng chửi một câu: “Đồ ngốc!”.

Cậu dựa lưng vào ghế, hít thở vài hơi, Thẩm Hạo ở trong màn ảnh bắt đầu trần thuật, trông anh khá nhỏ nhắn, không cao to mấy, giọng điệu vững vàng, tác phong bình thường không giống như đầu óc bị hỏng.



Trong lòng cậu mờ mịt.

Đúng vậy, Thẩm Hạo không phải đồ ngốc mà mình mới là kẻ ngốc … Thực sự tin những gì anh ấy nói … Tiểu Ngọc tự giễu cười một tiếng, nhớ lại ngày biệt li, cái cách anh nói chuyện với mình. Anh mặc áo lông cho mình, kéo khoá. Chỉ tay ra đường, bảo mình tự bắt taxi đi xa.

Thậm chí anh còn cười, nói trơn tru không cần bản nháp: “Anh sẽ đi thành phố B tìm em”.

Ồ! Còn nói “Anh sẽ đi tìm em”? Tìm em gái anh ấy! Đồ nói dối!

Khớp hàm run lên, cậu ôm trán, trong đầu cảm thấy vô số con bướm trắng, đang giương cánh nhỏ xíu, không ngừng bay lượn. Khiến cho cậu không nhìn thấy xung quanh, bầu không khí như đặc sệch lại.

“Đàn ông là kẻ dối trá, đừng tin bọn họ!”.

…Ai đã nói điều này? À, là Tiểu Mạt Lỵ, một cô nàng hoa vừa thơm vừa ngọt ngào. Cô có một vòng eo thon nhỏ, mái tóc vừa xoăn vừa dài vừa dày lại bù xù. Cô đi giày cao gót, luôn luôn diêm dúa lẳng lơ õng ẹo trên chiếc ghế cao, mỉm cười lúng liếng với người ta.

Ngón tay cô thon dài chạm vào má mình, mua rất nhiều sô cô la và đồ ăn vặt. Cô không làm gì cả vì đàn ông luôn trả tiền cho cô. Cô gọi một nhân viên làm bán thời gian đến làm việc nhà, sau đó tự nướng bánh pizza cho mình ăn.

Bánh pizza rất ngon, có rất nhiều dứa và tôm bóc vỏ, mua từ một siêu thị nhập khẩu thực phẩm. Bất kể mình muốn gì, cô ấy đều sẽ mua nó, thật tuyệt vời.

Cô ưỡn ngực, ngạo nghễ xoi mói đại gia giống như nàng công chúa tiền triều xuyên qua, một cách cách quý tộc sống lại, đi kiễng mũi chân, cực kỳ kiêu căng. Nhưng, không biết chuyện gì xảy ra, lần nào cô cũng vô tình yêu phải một người đàn ông đẹp trai hư hỏng, dây dưa quấn lấy rồi sau đó bị bỏ rơi không chút thấp thỏm.

Sau khi nhận ra mình là pha lê, cô khóc nức nở, hai mắt đỏ hoe, móc tim móc phổi nói: “Đàn ông đều là kẻ dối trá! Chỉ thích người xinh đẹp, vô lương tâm! Đừng tin tình yêu chó má của bọn họ!”. Dường như cô đã quên mình cũng là hồ ly tinh.

Cô chưa kịp lau khô nước mắt thất tình thì đã có xu thế ngược lại, khóc một hơi thật nhiều như bức trường thành, có bà vợ sư tử hà đông của đại gia gào lên ra tối hậu thư. Bọn họ bị đuổi ra khỏi nhà, cùng nhau chạy ra đường ở.

Cô nắm tay mình, bước đến một ngôi nhà nhỏ rồi quay lại quán bar làm “Tiểu thư Lily”. Cô rất trắng, trắng nõn nà lại thơm vị ngọt ngào, thường hay ôm mình, gọi mình là bảo bối nhỏ, cục cưng bé bỏng, càng nhiều lúc, cô không có ở nhà. Mình muốn đi học thì đi học mà không muốn đi học, có thể lấy tiền trong tủ treo đồ, đi ra ngoài chơi. Cô luôn đặt một số tiền ở đó, có thể dùng nó tùy ý.

Thi thoảng mình thi tốt, cô sẽ rất vui mừng. Cất tờ giấy thi đi, khi có cơ hội, cô sẽ đem ra khoe khoang với bà dì làm thêm giờ. Lúc đầu, mình là “bảo bối”, sau đó dần dần trở thành “bảo bối của chị tôi” rồi “em trai tôi”.


Cô vẫn rất ngọt ngào nhưng đã có nếp nhăn nhỏ ở khóe mắt, vóc dáng không còn thon gọn như trước. Vẫn hay oán trách về đàn ông, để rồi một ngày kia cô hào hứng tuyên bố sẽ từ chức và kết hôn, mình đã rất kinh hãi.

Điều đáng ngạc nhiên hơn nữa, là người yêu của cô chẳng đẹp trai gì, lại không có tiền, càng không giống những tình nhân ngày xưa.

Tiểu Ngọc chưa bao giờ nghĩ rằng, một ngày nào đó, người yêu không đẹp trai này lại hại mình và cô phải xa nhau khiến cô không còn yêu thương mình nữa.



Cô mua cho cậu quần áo mới đẹp đẽ, một chiếc điện thoại di động mới, dẫn cậu đến nhà hàng Pizza Hut Happy, giống như ăn tết. Cô vẫn cười, cầm lấy khăn lau miệng cho cậu.

Khi đó, cô cũng giống như anh, thái độ rất dịu dàng. Vuốt nhẹ phần đuôi tóc uốn lọn, cô nhỏ giọng khẽ hỏi phải mở nước thế nào rồi dặn đừng rót quá đầy, đổ chậm một chút mới không bị nóng, giống như cô đến trường đại học để lấy nước vậy. Cô còn nói nghe đâu bây giờ kiếm việc không dễ, tốt hơn nên đi học. Lần đầu tiên, Tiểu Ngọc nghe cô thốt ra lời lẽ như vậy, như một người phụ nữ gia đình đàng hoàng lo lắng suy tư, thật là quá thú vị.

Họ nói chuyện cười đùa suốt quãng đường đến nhà ga. Cô đưa mình lên xe, nhét chai nước vào túi rồi chạy ra ngoài cửa sổ nhìn mình, mỉm cười, như một cô bé vui vẻ.

Cậu dựa vào cửa sổ nhìn cô, giống như đi du xuân khi còn nhỏ. Sau đó, đoàn tàu bấm còi, bắt đầu chạy chầm chậm. Gương mặt cô bỗng trở nên xanh xao, trông già trước tuổi rất nhiều. Cô đan chặt hai tay vào nhau, bàn tay còn nổi gân.

Cô đến gần phía cửa sổ, vội vàng nói: “Bảo bối, thành phố B hình như lạnh lắm, cô có mua cho con cái áo lông nhớ phải mặc đấy. Còn nữa, cô có lén bỏ năm nghìn nhân dân tệ vào túi áo thun len cho con rồi. Con cứ cầm mà dùng! Đừng có quên đấy!”.

Đã rất lâu cô không gọi mình là bảo bối, chuyện đó chỉ có khi còn bé thôi.

Đoàn tàu khởi hành càng lúc càng nhanh, cô chạy theo, đuổi theo cửa sổ, vội vàng nói gì đó nhưng không nghe thấy. Mình vươn tay ra, vẫy vẫy cô vài cái, đã bị tàu nhanh chóng đưa đi xa.

Cô vẫn đuổi theo ở đằng sau, chạy thật xa giống như Khoa Phụ đuổi theo mặt trời, hô to với cậu vài tiếng, hô rằng: “Cô sẽ đi gặp con, ở một mình cũng đừng có sợ!”. Váy của cô bị gió phất cao cao, dáng vẻ cũng không đẹp nữa, nước mắt với nước mũi tuôn ra khiến một mảng son môi bị nhoè nhoẹt đi.

Cậu bấu víu cửa sổ, không hiểu sao đang tốt đẹp thì cô lại buồn đến thế, chỉ cảm thấy ngực vừa buồn vừa đau lòng, nước mắt rơi lúc nào không biết, miệng lẩm bẩm: “Mẹ ơi…”.

Tiểu Ngọc cảm giác được một vài giọt nước mắt nhanh chóng rơi xuống, làm ướt mu bàn tay. Cậu hít hít cái mũi, đứng dậy trước mặt TV, choàng áo khoác lên, chạy đến toilet.

Văn phòng toà nhà rất cao cấp, vặn công tắc để điều chỉnh nhiệt độ nước, chạm vào có cảm giác ấm áp. Cậu dội nước lên mặt, ngửi thấy hương hoa loa kèn thoang thoảng. Hóa ra trong phòng tắm cũng có hoa tươi. Cậu nghiêm túc ngửi mùi thơm của hoa, cảm thấy không thơm bằng hoa nhài, không ngọt chút nào. Hoa nở cũng ngốc xít, đoá hoa quá to, cũng không đẹp gì.

Sau lần đó, Tiểu Ngọc không bao giờ gặp lại cô nữa.

Số tiền nhanh chóng được tiêu hết, cậu quay trở về thì bị chồng cô tát đuổi ra khỏi cửa. Cô ở trong phòng đập cửa nhiều lần, yếu ớt hét lên: “Anh không được đánh nó! Anh không thể đánh nó!”. Sau đó bọn họ dọn nhà đi, cũng không biết đã đi đâu.

Sau khi trở về thành phố B, cậu phát hiện thẻ ngân hàng của mình có hơn 100.000 nhân dân tệ, cậu biết cô lén đưa cho mình. Cậu gửi lại số tiền đó một lần nữa.

Tiểu Ngọc không còn tiền nữa nhưng cậu rất lo lắng, không yên tâm nếu một ngày nào đó, cô cũng bị đuổi ra khỏi nhà thì phải làm thế nào? Bây giờ cô không đi làm nữa, cũng sẽ không có đại gia cho cô tiền tiêu.

Trong một khoảng thời gian, ngày nào cậu cũng nhớ cô, nhớ vẻ mặt tươi cười, đôi tay ấm áp, mái tóc dài… Mình bắt đầu quên đi từ khi nào nhỉ? Cùng lắm cũng chỉ mất vài năm.

Tiểu Ngọc nghĩ thầm, làm sao mình có thể quên được? Đàn ông đều sẽ lừa dối người … không chỉ vậy, những người đối xử tốt với mình cũng nói dối…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương