Nếu Muốn Rời Khỏi Tôi, Em Hãy Giết Tôi Đi!
-
Chương 48
Tuệ Anh quẳng sợi dây thừng 1 cách thô bạo xuống nền đất sau khi đã dùng nó ra những đòn nặng nề lên da thịt của Mẫn Nhi, ả phủi tay như thể nãy giờ chưa làm gì. Lúc này, ả lẫn nhỏ cảm thấy cực hả hê. Còn Mẫn Nhi, cô nằm ngất ra đó, khắp người chằng chịt những lằn dây thừng đến cả chiếc áo cũng không còn nguyên vẹn, máu từ những vết thương cũng bắt đầu rỉ rít tuôn.
Hải Băng chỉ biết đưa mắt nhìn Mẫn Nhi bất động mà vừa khóc nức nở vừa lắc đầu quầy quậy. Chính cô là nguyên nhân khiến Mẫn Nhi phải chịu đau đớn như vậy, cũng chính vì cô mà Nhã Ân, Tuệ Anh và cô mới có những hiểu lầm không đáng có như hôm nay.
"Tôi xin 2 người, hãy mau dừng lại đi.. trước khi quá muộn."
Nhã Ân trợn mắt, nhỏ đá mạnh vào người Hải Băng, gót nhọn của giày cao gót xượt ngang bắp tay làm rách 1 mảng áo.
"Mày đe dọa tao đấy à? Mày.."
"Mình cũng nên quay về thôi, để chuẩn bị cho ngày mai." - Tuệ Anh nhìn đồng hồ trên tay rồi ngăn Nhã Ân lại, nói.
Nhã Ân đứng liếc lấy liếc để Hải Băng 1 lúc rồi cùng Tuệ Anh bỏ đi, cánh cửa chính mở toang ra, ánh sáng từ bên ngoài tràn vào chưa đầy 10s thì biến mất, cánh cửa đóng lại, thoáng nghe tiếng dặn dò của Nhã Ân.
"Canh chừng cẩn thận."
Căn nhà hoang lại trở nên yên ắng.
Tiếng kêu của những côn trùng ngoài kia hòa với tiếng mưa làm cho không khí ở đây chẳng khác nào nơi ngục tù ác liệt nhất.
"Chị Mẫn Nhi, chị có nghe em gọi không? Chị tỉnh lại đi. Chị Mẫn Nhi..."
Hải Băng không ngừng lo lắng, cố gắng cựa người chạm vào người Mẫn Nhi để gọi cô ấy dậy nhưng ngoài cơ thể không động đậy kia ra thì hoàn toàn không có 1 phản ứng nào đáp lại. Hải Băng nhích từng chút 1 để đến gần Mẫn Nhi rồi nằm xuống bên cạnh, dùng miệng gỡ miếng băng dính trên miệng của Mẫn Nhi, cô muốn nghe thấy hơi thở của Mẫn Nhi nhưng tiếng mưa quá lớn, không thể nào xác định được, cả người Mẫn Nhi hoàn toàn lạnh ngắt. Chẳng lẽ...? Hải Băng lắc đầu quầy quậy rồi khóc nấc lên.
"Ngốc quá, em đang khóc cái gì chứ? Định trù chị chết hay sao?"
Hải Băng bất ngờ, khó nhọc ngồi dậy, cô nhìn chằm chằm vào người của Mẫn Nhi, cuối cùng cô ấy cũng có chút phản ứng, mắt từ từ mở ra.
"Chị.. chị có sao không? Cũng tại em hết.." - Hải Băng khóc, nức nở như 1 đứa trẻ.
"Đừng tự trách nữa. Không phải tại em." - Mẫn Nhi ngồi dậy, cô khẽ nhăn nhó vì khắp nơi trên cơ thể đang đau lên từng hồi.
Hải Băng im lặng nhìn Mẫn Nhi rồi lại bật khóc, cô yếu đuối hơn cả Mẫn Nhi, yếu đuối đến mức không dám làm gì khi chứng kiến Mẫn Nhi bị ức hiếp.
"Em định ngồi khóc như vậy mãi hay sao?"
"Dạ.. không..."
Mẫn Nhi cười, mắt ánh lên tia hi vọng. - "Em yên tâm, Minh Khánh và Thiên Phong nhất định sẽ đến cứu chúng ta."
________________________
Hôm sau...
Minh Khánh và Khải Hòa đến nhà Thiên Phong từ rất sớm, 2 cậu quyết đòi đi theo Thiên Phong, 2 cậu không muốn trơ mắt ra nhìn bạn bè của mình đi vào nơi nguy hiểm, mặc dù thành khẩn đến mức nào nhưng cũng bị Thiên Phong phũ, thậm chí là không thèm để ý đến lời nói của cả 2.
"Tao nhất định đi theo mày."
Thiên Phong không tiếp khách nữa mà lạnh lùng bỏ lên trên phòng đương nhiên Minh Khánh và Khải Hòa không buông tha cho cậu, cũng mò lên đó.
Trong phòng, Thiên Phong không mở cửa sổ, lại còn kéo rèm che kín, mọi thứ trở nên u tối, vừa ảm đạm vừa lạnh lùng. Cậu ngồi im lặng ở đầu giường, thả hồn theo 1 dòng suy nghĩ.
"Mày đừng quên thằng Lập Dương đó có ý định giết chết mày, đã 2 lần mày suýt chết rồi đấy, lần này chắc chắn không khác, vì vậy hãy để bọn tao đi cùng." - Minh Khánh mở cửa bước vào.
"Minh Khánh nói đúng, bọn tao không thể trơ mắt ra nhìn mày, Hải Băng và Mẫn Nhi rơi vào nguy hiểm."
Minh Khánh bước đến bên cạnh Thiên Phong, cậu thở dài rồi nói, lời nói như chứa đựng mọi ưu tư phiền muộn.
"Với lại.. Nhã Ân là em gái của tao, người làm anh như tao cũng phải chịu trách nhiệm."
Thiên Phong thoát khỏi những dòng suy nghĩ, cậu ngước lên nhìn Khải Hòa, cậu ta còn đang đứng chỗ cửa rồi quay lại nhìn Minh Khánh, đôi mắt màu xám khói sắc bén khẽ làm cho Minh Khánh giật mình.
Thiên Phong đưa tay đến cái bàn nhỏ cạnh đầu giường, mở chiếc hộc bàn trên cùng, cậu cho tay vào lấy ra 1 thứ, Khải Hòa và Minh Khánh bất ngờ.
"Hãy đảm bảo rằng cô ấy vẫn ổn, tao sẽ không tha cho bất cứ người nào làm tổn thương cô ấy, kể cả em của mày."
...
Tối đó...
Thiên Phong 1 mình đi bộ đến căn nhà hoang theo lời chỉ dẫn của Lập Dương. Nơi đây khá tối, ánh trăng trên cao lại lúc mờ lúc tỏa, thật khó chiều lòng người. Cuối cùng cậu cũng đến nơi, vừa đến trước cửa đã gặp ngay Lập Dương và 5 tên đàn em to cao vạm vỡ.
Lập Dương đang hút dở điếu thuốc vội kéo 1 hơi dài rồi quẳng xuống đất, dùng chân đạp mạnh lên nó. Hắn nhếch mép cười, đi đến gần Thiên Phong rồi thổi hết đống khói thuốc trong miệng vào mặt cậu.
"Chào anh bạn."
Thiên Phong giương ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn. - "Người đâu?"
Lập Dương cười đểu. - "Nào nào nào. Đừng hấp tấp như vậy chứ? Để tao kiểm tra xem mày có phải là đi 1 mình hay không?"
Hắn hất mặt ra lệnh cho 1 tên đàn em ở phía Thiên Phong, có vẻ tên đó đã theo dõi cậu từ lúc cậu vừa xuống xe đi bộ đến.
"Chỉ có 1 mình, thưa đại ca."
"Tốt lắm." - Lập Dương cười, chẳng rõ là hắn đang khen tên đàn em đó thực hiện tốt việc theo dõi hay đang ám chỉ Thiên Phong rất "nghe lời".
Thiên Phong cho 2 tay vào túi, lạnh lùng nói. - "Vậy là sao?"
"Mày muốn hỏi điều gì?"
"Bảo tao đến đây 1 mình, trong khi mày có rất nhiều tay sai."
Lập Dương nghiến răng, hít 1 hơi rõ mạnh bằng miệng rồi cười khoái chí. - "A. Không ngờ Hạo Thiên Phong mày cũng biết sợ à?"
Thiên Phong im lặng, lạnh lùng dùng ánh mắt sắc như dao nhìn hắn, hắn khẽ nhún vai.
"Tao chỉ là đưa ra yêu cầu, mày cũng có quyền không nghe theo mà, tại sao lại trách tao."
Thiên Phong hơi nhíu mày, không ngờ tên này lại lật lọng như vậy, chính hắn đã nói cậu chỉ được đến đây 1 mình, nếu có người khác thì không dám chắc Hải Băng sẽ an toàn. Ngay từ đầu, Thiên Phong đã bị hắn bắt ép đi theo 1 con đường, hoàn toàn không có sự lựa chọn.
"À, mày đừng nghĩ là tao không biết mày đã mang thứ gì đến. Nhưng thật đáng tiếc, đã để tao phát hiện."
Lập Dương nhếch môi, hất mặt ra lệnh cho 1 tên đang đứng cạnh Thiên Phong, lấy ra 1 khẩu súng được cậu vắt sau lưng. Thiên Phong hơi bất ngờ rồi mau chóng trở lại cái dáng vẻ vốn có.
"Quao, là khẩu Glock 17. Tao chỉ định bàn với mày 1 số việc, ngay cả tao và đàn em còn không có vũ khí, mày thật là, định gây chiến sao? Có vẻ là tao đã xem thường mày rồi."
Thiên Phong nhếch môi bí hiểm. - "Đối phó với 1 tên như mày, có khi phải dùng đến XM25."
"Nghe có vẻ đáng sợ nhỉ? Tao quên rằng bố mày cũng đầu tư trên lĩnh vực sản xuất vũ khí. Nếu vậy thì tao chết chắc rồi." - Lập Dương cười giễu cợt.
"Mau thả Hải Băng và Mẫn Nhi."
"Không được. Nhỡ mày dùng XM25 bắn tao thật thì ít ra tao cũng phải dùng 2 cô em xinh đẹp đấy làm áo giáp chứ, mày thấy có đúng không?" - Lập Dương thè lưỡi ra liếm mép rồi cười trêu tức Thiên Phong.
Thiên Phong có vẻ không kiên nhẫn được nữa. - "Mày muốn gì?"
"Vào trong rồi nói."
Lập Dương quay lại mở toang cánh cửa rồi ung dung bước vào, những tên đàn em kia cũng lần lượt đi vào trong.
Thiên Phong xiết chặt tay đi theo sau, được vài bước rồi chợt khựng lại, cậu quay ra sau nhìn về phía con đường 1 lúc rồi đi vào trong.
...
Hải Băng chỉ biết đưa mắt nhìn Mẫn Nhi bất động mà vừa khóc nức nở vừa lắc đầu quầy quậy. Chính cô là nguyên nhân khiến Mẫn Nhi phải chịu đau đớn như vậy, cũng chính vì cô mà Nhã Ân, Tuệ Anh và cô mới có những hiểu lầm không đáng có như hôm nay.
"Tôi xin 2 người, hãy mau dừng lại đi.. trước khi quá muộn."
Nhã Ân trợn mắt, nhỏ đá mạnh vào người Hải Băng, gót nhọn của giày cao gót xượt ngang bắp tay làm rách 1 mảng áo.
"Mày đe dọa tao đấy à? Mày.."
"Mình cũng nên quay về thôi, để chuẩn bị cho ngày mai." - Tuệ Anh nhìn đồng hồ trên tay rồi ngăn Nhã Ân lại, nói.
Nhã Ân đứng liếc lấy liếc để Hải Băng 1 lúc rồi cùng Tuệ Anh bỏ đi, cánh cửa chính mở toang ra, ánh sáng từ bên ngoài tràn vào chưa đầy 10s thì biến mất, cánh cửa đóng lại, thoáng nghe tiếng dặn dò của Nhã Ân.
"Canh chừng cẩn thận."
Căn nhà hoang lại trở nên yên ắng.
Tiếng kêu của những côn trùng ngoài kia hòa với tiếng mưa làm cho không khí ở đây chẳng khác nào nơi ngục tù ác liệt nhất.
"Chị Mẫn Nhi, chị có nghe em gọi không? Chị tỉnh lại đi. Chị Mẫn Nhi..."
Hải Băng không ngừng lo lắng, cố gắng cựa người chạm vào người Mẫn Nhi để gọi cô ấy dậy nhưng ngoài cơ thể không động đậy kia ra thì hoàn toàn không có 1 phản ứng nào đáp lại. Hải Băng nhích từng chút 1 để đến gần Mẫn Nhi rồi nằm xuống bên cạnh, dùng miệng gỡ miếng băng dính trên miệng của Mẫn Nhi, cô muốn nghe thấy hơi thở của Mẫn Nhi nhưng tiếng mưa quá lớn, không thể nào xác định được, cả người Mẫn Nhi hoàn toàn lạnh ngắt. Chẳng lẽ...? Hải Băng lắc đầu quầy quậy rồi khóc nấc lên.
"Ngốc quá, em đang khóc cái gì chứ? Định trù chị chết hay sao?"
Hải Băng bất ngờ, khó nhọc ngồi dậy, cô nhìn chằm chằm vào người của Mẫn Nhi, cuối cùng cô ấy cũng có chút phản ứng, mắt từ từ mở ra.
"Chị.. chị có sao không? Cũng tại em hết.." - Hải Băng khóc, nức nở như 1 đứa trẻ.
"Đừng tự trách nữa. Không phải tại em." - Mẫn Nhi ngồi dậy, cô khẽ nhăn nhó vì khắp nơi trên cơ thể đang đau lên từng hồi.
Hải Băng im lặng nhìn Mẫn Nhi rồi lại bật khóc, cô yếu đuối hơn cả Mẫn Nhi, yếu đuối đến mức không dám làm gì khi chứng kiến Mẫn Nhi bị ức hiếp.
"Em định ngồi khóc như vậy mãi hay sao?"
"Dạ.. không..."
Mẫn Nhi cười, mắt ánh lên tia hi vọng. - "Em yên tâm, Minh Khánh và Thiên Phong nhất định sẽ đến cứu chúng ta."
________________________
Hôm sau...
Minh Khánh và Khải Hòa đến nhà Thiên Phong từ rất sớm, 2 cậu quyết đòi đi theo Thiên Phong, 2 cậu không muốn trơ mắt ra nhìn bạn bè của mình đi vào nơi nguy hiểm, mặc dù thành khẩn đến mức nào nhưng cũng bị Thiên Phong phũ, thậm chí là không thèm để ý đến lời nói của cả 2.
"Tao nhất định đi theo mày."
Thiên Phong không tiếp khách nữa mà lạnh lùng bỏ lên trên phòng đương nhiên Minh Khánh và Khải Hòa không buông tha cho cậu, cũng mò lên đó.
Trong phòng, Thiên Phong không mở cửa sổ, lại còn kéo rèm che kín, mọi thứ trở nên u tối, vừa ảm đạm vừa lạnh lùng. Cậu ngồi im lặng ở đầu giường, thả hồn theo 1 dòng suy nghĩ.
"Mày đừng quên thằng Lập Dương đó có ý định giết chết mày, đã 2 lần mày suýt chết rồi đấy, lần này chắc chắn không khác, vì vậy hãy để bọn tao đi cùng." - Minh Khánh mở cửa bước vào.
"Minh Khánh nói đúng, bọn tao không thể trơ mắt ra nhìn mày, Hải Băng và Mẫn Nhi rơi vào nguy hiểm."
Minh Khánh bước đến bên cạnh Thiên Phong, cậu thở dài rồi nói, lời nói như chứa đựng mọi ưu tư phiền muộn.
"Với lại.. Nhã Ân là em gái của tao, người làm anh như tao cũng phải chịu trách nhiệm."
Thiên Phong thoát khỏi những dòng suy nghĩ, cậu ngước lên nhìn Khải Hòa, cậu ta còn đang đứng chỗ cửa rồi quay lại nhìn Minh Khánh, đôi mắt màu xám khói sắc bén khẽ làm cho Minh Khánh giật mình.
Thiên Phong đưa tay đến cái bàn nhỏ cạnh đầu giường, mở chiếc hộc bàn trên cùng, cậu cho tay vào lấy ra 1 thứ, Khải Hòa và Minh Khánh bất ngờ.
"Hãy đảm bảo rằng cô ấy vẫn ổn, tao sẽ không tha cho bất cứ người nào làm tổn thương cô ấy, kể cả em của mày."
...
Tối đó...
Thiên Phong 1 mình đi bộ đến căn nhà hoang theo lời chỉ dẫn của Lập Dương. Nơi đây khá tối, ánh trăng trên cao lại lúc mờ lúc tỏa, thật khó chiều lòng người. Cuối cùng cậu cũng đến nơi, vừa đến trước cửa đã gặp ngay Lập Dương và 5 tên đàn em to cao vạm vỡ.
Lập Dương đang hút dở điếu thuốc vội kéo 1 hơi dài rồi quẳng xuống đất, dùng chân đạp mạnh lên nó. Hắn nhếch mép cười, đi đến gần Thiên Phong rồi thổi hết đống khói thuốc trong miệng vào mặt cậu.
"Chào anh bạn."
Thiên Phong giương ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn. - "Người đâu?"
Lập Dương cười đểu. - "Nào nào nào. Đừng hấp tấp như vậy chứ? Để tao kiểm tra xem mày có phải là đi 1 mình hay không?"
Hắn hất mặt ra lệnh cho 1 tên đàn em ở phía Thiên Phong, có vẻ tên đó đã theo dõi cậu từ lúc cậu vừa xuống xe đi bộ đến.
"Chỉ có 1 mình, thưa đại ca."
"Tốt lắm." - Lập Dương cười, chẳng rõ là hắn đang khen tên đàn em đó thực hiện tốt việc theo dõi hay đang ám chỉ Thiên Phong rất "nghe lời".
Thiên Phong cho 2 tay vào túi, lạnh lùng nói. - "Vậy là sao?"
"Mày muốn hỏi điều gì?"
"Bảo tao đến đây 1 mình, trong khi mày có rất nhiều tay sai."
Lập Dương nghiến răng, hít 1 hơi rõ mạnh bằng miệng rồi cười khoái chí. - "A. Không ngờ Hạo Thiên Phong mày cũng biết sợ à?"
Thiên Phong im lặng, lạnh lùng dùng ánh mắt sắc như dao nhìn hắn, hắn khẽ nhún vai.
"Tao chỉ là đưa ra yêu cầu, mày cũng có quyền không nghe theo mà, tại sao lại trách tao."
Thiên Phong hơi nhíu mày, không ngờ tên này lại lật lọng như vậy, chính hắn đã nói cậu chỉ được đến đây 1 mình, nếu có người khác thì không dám chắc Hải Băng sẽ an toàn. Ngay từ đầu, Thiên Phong đã bị hắn bắt ép đi theo 1 con đường, hoàn toàn không có sự lựa chọn.
"À, mày đừng nghĩ là tao không biết mày đã mang thứ gì đến. Nhưng thật đáng tiếc, đã để tao phát hiện."
Lập Dương nhếch môi, hất mặt ra lệnh cho 1 tên đang đứng cạnh Thiên Phong, lấy ra 1 khẩu súng được cậu vắt sau lưng. Thiên Phong hơi bất ngờ rồi mau chóng trở lại cái dáng vẻ vốn có.
"Quao, là khẩu Glock 17. Tao chỉ định bàn với mày 1 số việc, ngay cả tao và đàn em còn không có vũ khí, mày thật là, định gây chiến sao? Có vẻ là tao đã xem thường mày rồi."
Thiên Phong nhếch môi bí hiểm. - "Đối phó với 1 tên như mày, có khi phải dùng đến XM25."
"Nghe có vẻ đáng sợ nhỉ? Tao quên rằng bố mày cũng đầu tư trên lĩnh vực sản xuất vũ khí. Nếu vậy thì tao chết chắc rồi." - Lập Dương cười giễu cợt.
"Mau thả Hải Băng và Mẫn Nhi."
"Không được. Nhỡ mày dùng XM25 bắn tao thật thì ít ra tao cũng phải dùng 2 cô em xinh đẹp đấy làm áo giáp chứ, mày thấy có đúng không?" - Lập Dương thè lưỡi ra liếm mép rồi cười trêu tức Thiên Phong.
Thiên Phong có vẻ không kiên nhẫn được nữa. - "Mày muốn gì?"
"Vào trong rồi nói."
Lập Dương quay lại mở toang cánh cửa rồi ung dung bước vào, những tên đàn em kia cũng lần lượt đi vào trong.
Thiên Phong xiết chặt tay đi theo sau, được vài bước rồi chợt khựng lại, cậu quay ra sau nhìn về phía con đường 1 lúc rồi đi vào trong.
...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook