Nếu Lúc Đó Không Gặp Nhau
-
Chương 2
"anh không sao chứ " cô nhìn anh, anh cũng nhìn cô nhưng đôi mắt của anh làm cho trái tim cô đập liên hồi trong đầu cô thầm nghĩ " trời ơi đâu phải là lần đầu gặp trai đẹp làm gì mà hồi hộp dữ vậy" cô làm trong nghành tâm lý rất nhiều năm gặp không biết bao nhiêu người đôi khi những người nghệ sĩ đến tìm cô cũng có lúc đó thì cô chỉ xem họ là bệnh nhân chuyên tâm làm việc không một chút quan tâm vấn đề khác còn bây giờ trường hợp gì đây.
"đau"
"hả"
"đỡ"
Hai bên im lặng hồi lâu thì giọng nói nhỏ kèm theo phần uất ức phát ra, làm cô ngây người một lúc sau mới ý thức được đưa tay đỡ người đó đứng dậy
"tôi đỡ anh, từ từ thôi" chắc do ngồi dưới đất quá lâu nên khi đứng dậy mất thân bằng cả người anh dựa vào cô, cô theo vô thức vội ôm lấy eo anh "ấy ấy anh không sao chứ, tôi đỡ anh vào xe tôi rồi tôi xem anh như thế nào rồi" dù khoảng cách từ chỗ hai người lại chiếc xe của cô không xa nhưng để đỡ một người con trai cao 1m8 với một thân hình cao 1m6 như cô thì đó là một vấn đề, nhưng cũng may cơ thể của người này không quá to con chắc là thường ngày rất kén ăn.
" aiya mệt chết được" cô để anh ngồi ở ghế lái phụ đưa tay kéo ống quần anh lên xem anh có bị thương chỗ nào không "để tôi xem anh có bị thương không" xem tới xem lui thì ngoài làn da trắng không tì vết của anh thì mọi thứ còn lại đều hoàn hảo có có vết trầy nào " ủa tôi thấy anh không bị thương mà" cô vừa nói vừa xem tới xem lui chân của anh mà không nhìn người con trai nảy giờ đều không rời mắt khỏi cô, ánh mắt mang theo sự dò xét, sợ sệt và một cảm giác khó hiểu.
Cô bây giờ mới ngẩng đầu lên nhìn anh, thấy người đó nhìn mình không chớp mắt ánh mắt ngây thơ như một đứa trẻ " anh không sao chứ, có bị thuong7 chỗ nào không"
Im lặng
" nhà anh ở đâu tôi đưa anh về"
im lặng
"số điện thoại của người nhà anh là gì tôi gọi giúp anh" cô rất kiên nhẫn hỏi anh có lẽ đây là do nghề nghiệp tạo thành một thói quen, đang suy nghĩ trong đầu chắc mình hỏi gì cũng sẽ im lặng nên cô định gọi cho cảnh sát nhờ giúp đỡ thì.
" sợ" giọng nói trong trẻo hơn khi này phát ra
"hả anh nói gì"
"sợ" vừa nói người con trai vừa nhìn cô.
Dường như phát hiện ra điều gì đó hay do nghề nghiệp của cô làm cô phán đoán ra một chuyện " anh tên gì"
"hạo"
"anh bao nhiêu tuổi rồi"
"ông!.
ông nói lớn rồi"
"hả ông nói" cô mở to mắt kinh ngạc nhìn anh cái quái gì vậy.
" nhà anh ở đâu"
lắc đầu
"sao anh lại ở đây"
lắc đầu
Hỏi từ nảy đến giờ thì chỉ im lặng hoặc lắc đầu cô cũng không biết làm sao.
Khách hàng của cô không phải là bị khó ngủ thì bị rối loạn tâm lý hoảng sợ hoặc là do làm việc quá sức gây ảo giác nhưng đa số đều là người trưởng thành còn tình huống này lần đầu cô gặp không lẽ ông trời đang muốn thử thách cô.
RENG RENG RENG
"chị nghe đây"
"chị, chị tới đâu rồi"
"à chị tới ngay" do người đàn ông phía trước mà làm cô quên mất cuộc hẹn, nhìn ngyuoi72 con trai phía trước dù thân hình cao ráo đẹp trai nhưng thần trí thì không ổn cho lắm, không nghỉ nhiều cô quay qua nhìn anh " anh đi với tôi lại đây xíu, xử lý công việc xong tôi dẫn anh về nhà" nói thì nói vậy thôi bây tình thế khó cô cũng chỉ đành đem anh lại phòng khám giải quyết công việc xong rồi dẫn anh đi tìm cảnh sát.
Xe dừng trước phòng khám cô dẩn anh đi vào trong mọi người nhìn theo bóng dáng hai người mà kinh ngạc, một phần là do anh quá thu hút người khác một phần là sếp của mình độc thân cuồng công việc bao nhiêu năm nay lại công khai người yêu như vậy.
"này cậu chuẩn bị tiền mừng đi là vừa"
"sếp mình khéo chọn thật"
"bảo vật quý hiếm này ở đâu ra thế"
Mọi người nhìn theo hai hai nhỏ to qua lại
" chị cuối cùng chị!.
" tuyết mai người dưới trướng của cô theo cô từ lúc mở phòng khám tới bây giờ chưa từng thấy một người đàn ông kế bên cô mà giờ này một người đẹp trai cao ráo đang đứng kế bên sếp mình mà hai người còn nắm tay nhau làm cho lời nói phía sau như bị nuốt xuống.
" sao thế" không phải là cô không biết mọi người bất ngờ vì chuyện gì mà là cô cố tình lơ đi
"à vị khách kia chờ chị bên trong"
"ừm" đang định đi thì một bàn tay to lớn nắm tay cô chặt lại không buông, từ lúc bước vào đến giờ anh rất sợ có rất nhiều người ánh mắt của họ luôn nhìn anh, đây là lần đầ tiên anh tiếp xúc nhiều người như vậy mà còn rất lạ nếu không phải đang nắm tay cô thì có lẽ anh sợ hãi chạy lại một góc mà trốn đi.
Cảm giác anh đang sợ cô quay lại nhìn anh cười rất nhẹ " anh ở đây đợi tôi một lát" cô quay qua tuyết mai "em đưa anh ta vào phòng chị ngồi đợi" nói xong cô đi vào phòng có vị khách kia.
Bên trong một ông cụ ước chừng 70 tuổi khuôn mặt nhìn vào không biết người này đang nghĩ gì, ánh mắt cũng che giấu cực kỳ tốt dù rất khó chịu khi ngồi đợi nhưng cũng không hiện lên, nói tóm lại người này rát khó mà đụng chạm được, cũng không nên đắt tội làm gì.
" xin lỗi cho ông đợi lâu trên đường đến đây có chút việc"
" không sao"
" xin hỏi ông tìm tôi là muốn chữa bệnh gì"
Ông lảo nhìn cô cười cười " không ngờ bác sĩ Trần lại vào thẳng chủ đề như vậy"
Cô khó hiều nhìn ông, người này thật lạ đến đây khám bệnh không hỏi bệnh vậy thì hỏi chuyện gì đây, nhưng nhìn kỹ lại thì người này không có bệnh gì ngoài bệnh người lớn tuổi thường gặp thôi.
" vậy ông muốn chữa bệnh cho ai"
"haha sao cô không nghĩ là tôi"
"xem ông như thế này tôi nghĩ một người bệnh sẽ không vui vẻ như vậy"
"haha xin chào bác sĩ Trần tôi là Thiệu Triết Minh là một người bạn giới thiệu cô cho tôi"
Cô nhìn ông rất lâu hình như cái tên này rất quen có nghe ở đâu đó một lần Thiệu Triết Minh, cô bỗng mở to mắt nhìn ông vội đứng dậy " ông Thiệu thất lễ rồi" có trời mới biết cô kinh ngạc muốn té xuống ghé cở nào, cũng may cô còn vững tâm lý mà đúng lên chào hỏi, sống trong thành phố này ai mà không biết gia tộc họ Thiệu là chủ mạch nền kinh tế của đất nước, trong giới kinh doanh không ai là không biết và cũng không dám đụng tới vì một câu nói thôi cũng không cần tới ngày mai một tiếng đồng hồ sao đã xóa sổ khỏi thị trường kinh doanh, cổ phiếu lao dốc.
Hôm nay nhân vật lớn này lại tìm cô, ông trời ơi trêu người rồi
"bác sĩ Trần đừng khách sáo, nào ngồi đi",
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook