Nếu Kim Quang Dao Biết Kết Cục Của Mình
-
Chương 9
Kim Quang Dao vừa mở cửa phòng Nhiếp Hoài Tang ra liền ngã xuống, miệng trào máu tươi.
Ngoài phòng, Nhiếp trưởng lão cách đó không xa hoảng hốt hô lên liên tục:
"Tiên đốc, tiên đốc ngài làm sao vậy? Tông chủ, tiên đốc trúng độc!"
Trong phòng, Nhiếp Hoài Tang nghe thấy tiếng trưởng lão gọi ầm ĩ, khó thở công tâm, nổi giận mắng:
"Đồ điên! Kim Quang Dao, ngươi đúng là đồ điên!" Miệng cũng phun máu tươi, trực tiếp ngất đi.
Nhiếp trưởng lão vào nhà thấy khóe miệng Nhiếp Hoài Tang có máu, đã hôn mê, lớn tiếng hét:
"Người đâu! Gọi y sư! Tiên đốc và tông chủ bị đâm!"
Lúc này Lam Hi Thần đột nhiên xuất hiện, thấy Kim Quang Dao ngã trên mặt đất, máu tươi từ trong miệng chảy ra, trợn mắt há hốc mồm, vội vàng chạy tới ôm lấy Kim Quang Dao.
"A Dao, A Dao, đệ tỉnh lại đi!"
Lập tức dùng linh khí bảo vệ tâm mạch của hắn, sau đó dùng linh lực đút đan dược cho hắn uống, bế Kim Quang Dao lên trực tiếp ngự kiếm bay đi.
Kim Quang Dao mở to mắt lần nữa, phát hiện mình đang nằm ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, trên giường trong Hàn thất của Lam Hi Thần, thở dài, trong lòng nói một câu:
"Nhị ca, thực xin lỗi, ta lại lợi dụng huynh một lần."
Kim Quang Dao không phải lần đầu tiên tới chỗ ở của Lam Hi Thần, xuống giường tự đi lấy quần áo mặc vào, mở cửa ra sân phơi nắng.
Lam Hi Thần cáo biệt thúc phụ xong, đến phòng bếp tự tay nấu một chén cháo, chạy về chỗ ở.
A Dao hẳn là sắp tỉnh rồi.
Lam Hi Thần vừa đến cửa viện Hàn thất liền thấy Kim Quang Dao tay chống trán, nhắm mắt ngồi dựa bên bàn đá trong viện.
Lam Hi Thần vừa tới gần, Kim Quang Dao liền mở mắt, trên mặt mang theo nụ cười ngọt ngào.
"Nhị ca, huynh đã trở lại."
"A Dao, ta đã trở về."
Kim Quang Dao nhìn hộp đồ ăn Lam Hi Thần cầm theo, khoa trương nói:
"Thơm quá đi! Nhị ca mang món gì ngon vậy?"
Lam Hi Thần đưa hộp đồ ăn cho Kim Quang Dao, Kim Quang Dao sung sướng mở ra, xấu hổ cười nói:
"Nhị ca, cháo này thơm thật đấy!"
Kim Quang Dao trực tiếp ngồi xuống ăn, một miếng vào miếng, Kim Quang Dao hơi hơi dừng lại một chút, tươi cười trên mặt càng rực rỡ, tiếp tục bưng lên ăn hết sạch.
"Nhị ca, cháo này thật sự ăn khá ngon."
"A Dao thích là được rồi."
Một lát sau, Lam Hi Thần nhìn Kim Quang Dao một chút, mở miệng nói:
"Cháo này là ta tự tay nấu."
"Đa tạ nhị ca."
Sau khi nói xong, Kim Quang Dao cùng Lam Hi Thần đều trầm mặc trong chốc lát.
"Nhị ca, không biết sau khi đệ hôn mê, huynh có thông báo cho Kim thị chưa?"
"Ừm, ta đã nói với người của Kim thị rồi."
Kim Quang Dao đứng lên nói với Lam Hi Thần:
"Vậy là tốt rồi.
Đa tạ nhị ca lần này cứu đệ, lát nữa đệ sẽ về Kim Lân Đài."
Lam Hi Thần thấy Kim Quang Dao muốn đi, bước lên kéo tay hắn lại.
Kim Quang Dao hơi sửng sốt, nhìn về phía Lam Hi Thần, cười hỏi:
"Nhị ca, làm sao vậy?"
"A Dao, lúc đệ bị Nhiếp trưởng lão gọi đến Bất Tịnh Thế, ta nhận được một phong thư, tiên môn bách gia đều nhận được, trong đó viết rất nhiều chuyện của đệ."
"Nhị ca giữ chặt đệ, là muốn hỏi tin tức trong thư viết về đệ, là thật hay giả sao?"
"Không phải, A Dao, ta chỉ muốn nói với đệ, ta đã lấy danh nghĩa của ta, cho đệ tử Lam thị truyền tin tới tiên môn bách gia: Liễm Phương Tôn ở Bất Tịnh Thế của Thanh Hà Nhiếp thị trúng độc ngộ hại, thân bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh.
Tiên môn bách gia phải cẩn thận, chớ bị kẻ gian lừa gạt lợi dụng.
Vậy nên A Dao, đệ có thể ở Vân Thâm Bất Tri Xứ tĩnh dưỡng thêm một thời gian rồi hẵng về Kim Lân Đài."
Kim Quang Dao trầm mặc một hồi, mở miệng:
"Nhị ca, chẳng lẽ chưa từng hoài nghi trong thư viết có lẽ chính là sự thật?"
"Lúc đầu ta quả thực đã hoài nghi.
Ngay khi mới đọc nội dung bên trong, ta rất khiếp sợ, cho nên ta mới đến Bất Tịnh Thế, muốn hỏi đệ rõ ràng.
Nhưng khi ta đến Bất Tịnh Thế, nhìn thấy đệ toàn thân đầy máu ngã ở đó, ta cái gì cũng quên hết, chỉ biết ta không muốn thấy đệ bị thương.
Sau khi mang đệ về Vân Thâm Bất Tri Xứ để y sư kiểm tra, ta bình tĩnh lại, suy nghĩ, người gửi bức thư này chỉ sợ cũng không có nhiều chứng cứ rõ ràng, bằng không hắn có thể trực tiếp làm trò trước mặt tiên môn bách gia nói ra ngay tại hội Thanh Đàm, không cần làm điều thừa báo tin sau lưng thế này."
"Nhị ca thế này, coi như là tin tưởng đệ?"
Lam Hi Thần không trả lời vấn đề của Kim Quang Dao, ngược lại nói sang chuyện khác:
"A Dao, buổi tối đầu tiên đệ ở Hàn thất dưỡng thương, ta gặp một giấc mộng."
Kim Quang Dao nghe Lam Hi Thần nói, sửng sốt một chút, nở nụ cười khổ, vờ như không thèm để ý hỏi:
"Nhị ca mơ thấy cái gì?"
"Trong mộng, ta gặp được một đứa trẻ, ta đi theo cậu ấy, nhìn cậu ấy tuổi còn nhỏ đã phải vất vả làm lụng, lại bị người khác ức hiếp đánh đập, ta nhìn cậu ấy lớn lên, sau khi mẫu thân chết thì đi tìm phụ thân của mình, lại bị phụ thân cho người đá xuống Kim Lân Đài, ta nhìn cậu ấy mang theo thương tích rời đi.
Có một ngày cậu ấy nhặt được một công tử gặp nạn, ta nhìn cậu ấy ngày ngày giúp công tử kia giặt quần áo nấu cơm, mà công tử kia thì cái gì cũng không biết, lần nào cũng chỉ biết làm vướng víu chứ chẳng giúp được gì.
Ta nhìn công tử kia sau đó trở về nhà, rời khỏi cậu ấy, mà thiếu niên cũng rời khỏi nơi đó, đến Thanh Hà gia nhập vào Nhiếp gia, tham gia Xạ Nhật Chi Chinh."
Kim Quang Dao lẳng lặng mà nghe Lam Hi Thần nói, không lên tiếng, Lam Hi Thần cũng tiếp tục nói:
"Ta nhìn thiếu niên kia bị cướp chiến công, bị người ta cười nhạo nhục mạ, cuối cùng thiếu niên nhịn không được lập kế giết chết những kẻ đó, chỉ là vận khí của cậu ấy không tốt, bị một người cương trực công chính, không đen tức trắng nhìn thấy tất cả, cuối cùng thiếu niên bày kế làm mình bị thương thoát đi.
Thiếu niên biết, muốn thay đổi tất cả, trước mắt chỉ có một con đường có thể đi.
Thế nên cậu ấy tới Kỳ Sơn Ôn thị nằm vùng, cuối cùng thành công nhận được một vị trí nhỏ trong Ôn thị, có thể lấy được nhiều tin tức hơn.
Cậu ấy đem tất cả tin tức của Ôn thị mà mình biết, nói cho công tử gặp nạn mà mình từng cứu.
Đến một ngày, thiếu niên lại gặp được người đã từng trợ giúp mình ở Thanh Hà Nhiếp thị tại thành Bất Dạ Thiên.
Người kia thân bị trọng thương, thiếu niên biết nếu mình không cứu hắn, người kia sẽ chỉ còn một đường chết.
Cuối cùng thiếu niên mạo hiểm lập kế giết chết Ôn Nhược Hàn của Kỳ Sơn Ôn thị, cứu cái người đã từng trợ giúp mình kia.
Thiếu niên lập công lớn trong Xạ Nhật Chi Chinh, cho nên được phụ thân mình nhận về.
Thiếu niên tuy đã nhận tổ quy tông, nhưng lại thường xuyên bị người khác cười nhạo.
Thiếu niên là người có bản lĩnh kiên cường, tuy khắp nơi bị nhằm vào vẫn đứng vững gót chân trong nhà mình, không hề cho kẻ khác tùy ý ức hiếp.
Nhưng cậu ấy có một nghĩa huynh kết bái, cũng chính là người từng trợ giúp cậu ấy, sau đó được mình cứu ở Bất Dạ Thiên kia.
Người đó vẫn luôn canh cánh trong lòng việc năm xưa chứng kiến cậu ấy bày kế giết chết kẻ cướp chiến công của mình, cảm thấy thiếu niên tâm thuật bất chính, cuối cùng giữa hai người bạo phát mâu thuẫn cực lớn.
Thiếu niên bị nghĩa huynh của mình một chân đá từ trên Kim Lân Đài xuống dưới, còn nhục mạ mẫu thân cậu ấy.
Thiếu niên giận dữ, cuối cùng hạ quyết tâm, lập kế giết chết nghĩa huynh mình, sau khi nghĩa huynh chết biến thành hung thi tìm mình báo thù, thiếu niên cùng bằng hữu liên thủ đem hung thi phanh thây trấn áp.
Ta nhìn thiếu niên vui vẻ chuẩn bị việc hôn nhân, lại đến đêm trước khi thành thân mới biết được, tân nương chính là muội muội cùng cha khác mẹ của mình.
Tin tức này đối với thiếu niên tựa như sét đánh giữa trời quang, bởi vì thiếu niên đã viên phòng với tân nương trước, hơn nữa hiện giờ tân nương đã có thai, thiếu niên không còn cách nào, chỉ có thể tiếp tục cử hành hôn lễ.
Thiếu niên ôm hy vọng có lẽ đứa con sẽ không có vấn đề gì, để đứa trẻ sinh ra lớn lên, nhưng trời cao chưa bao giờ nhân từ với thiếu niên, đứa trẻ không bình thường, thiếu niên không còn cách nào khác, cậu ấy không con mình phải trải qua đau khổ mà mình đã từng chịu, cho nên trong một lần bị người ta tính kế, trực tiếp giết chết đứa con.
Con mình bị giết, phu nhân mình lại chính là muội muội ruột của, thiếu niên vô cùng đau khổ, chỉ có thể ngày ngày đem tinh lực đặt lên công vụ, dùng công việc làm tê liệt chính mình.
Thiếu niên từ nhỏ đã biết cuộc sống của bá tánh vô cùng gian nan, cho nên sau khi thiếu niên trở thành tiên đốc bắt đầu đẩy mạnh thành lập vọng đài, chỉ nguyện thiên hạ bá tánh có thể sống tốt hơn.
Nhưng thiếu niên không biết là, vọng đài của cậu ấy động chạm đến ích lợi của tiên môn thế gia.
Thiếu niên còn có một nghĩa huynh kết bái khác, là công tử gặp nạn được cậu ấy cứu năm xưa.
Nghĩa huynh này là tông chủ của một trong tứ đại thế gia, vô cùng thưởng thức thiếu niên, cảm thấy thiếu niên là người lòng có hùng thao vĩ lược, hết lòng ủng hộ cậu ấy thành lập vọng đài.
Cuối cùng tuy thiếu niên trải qua trăm cay ngàn đắng, vẫn xây dựng được hơn một ngàn tòa vọng đài trên thế gian, bởi vậy uy vọng của thiếu niên trong lòng dân gian bá tánh càng ngày càng lớn.
Bởi vì thê tử chính là muội muội ruột, tình cảm không chỗ sắp đặt, thiếu niên chôn dấu trong lòng rất nhiều bí mật không muốn người biết, đêm đêm thiếu niên vô cùng phần sợ hãi.
Suốt mười mấy năm làm việc cùng nghĩa huynh, thiếu niên dần dần thích người kia, bởi vì ở trong lòng thiếu niên, nghĩa huynh của mình là vầng trăng sáng trong.
Người trong vực sâu bóng tối đều sẽ hướng tới ánh sáng, dù cho là thiêu thân lao đầu vào lửa tự chịu diệt vong, vì tới gần phần ấm áp kia hơn một chút cũng không oán không hận."
Kim Quang Dao nghe Lam Hi Thần nói tới đây, nhịn không được phản bác:
"Thiếu niên chưa từng nói mình thích nghĩa huynh mình, cũng chưa từng khen nghĩa huynh mình là vầng trăng sáng trong."
"Có! A Dao, ta nghe được trong giấc mộng của ta, tiếng lòng của thiếu niên nói có.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook