Nếu Không Phải Là Anh
-
Chương 37
Cao Nguyên vừa đến kịp lúc. Đập vào mắt anh là Gia Nhi đang bị kề dao ngay cổ, đằng kia Ngọc Hân đang khóc lóc trong vòng tay Huy, trên cổ bị một vết thương nhỏ. Anh thắc mắc không thể hiểu, trong điện thoại, người mà Huy nói bị ông Khang bắt giữa là Ngọc Hân, tại sao bây giờ lại xuất hiện Gia Nhi ở đây? Anh không muốn suy nghĩ thêm nữa. Chạy theo sau là một nhóm người bảo vệ của công ty.
“Ông Khang! Tôi đã đến rồi đây! Ông thả cô ấy ra trước đã!”
“Cuối cùng mày cũng chịu đến rồi sao?” Ông ta chợt phát hiện ra nhóm bảo vệ kia đang trong tư thế sẵn sàng hành động, ông nổi cáu. “Tụi mày muốn bắt tao sap? Thế thì đến nhận xác con nhỏ này trước đi!”
“Đừng! Đừng! Các anh có thể lùi lại một chút được không?” Anh hốt hoảng. “Được rồi! Ông muốn tôi phải làm sao ông mới thả cô ấy?”
“Mày còn hỏi tao muốn gì à? Chính mày đã hại tao thê thảm như thế này, sự nghiệp không còn, gia đình tiêu tan, mày bảo tao muốn gì đây? Mày có biết mày ngu ngốc lắm không? Tại sao không điều tra kĩ mọi chuyện đã cắt chức của tao? Chủ mưu của tất cả chuyện này không phải là tao! Mày hiểu không?”
“Tôi hiểu, tôi hiểu! Là tôi đã sai khi cắt chức của ông, không liên quan đến cô gái ấy! Ông thả cô ấy ra, chúng ta sẽ làm rõ mọi chuyện, tôi hứa sẽ giúp ông!”
“Mày lo cho nó quá nhỉ! Thằng nhóc này, cảm ơn mày đã nhắc nhở tao, nếu không thì tao đã bắt lầm người, xem như công cốc!” Ông ta cười ha hả nhìn về phía Huy, Cao Nguyên lờ mờ đoán ra. “Thế này vậy, mày giao lại công ty cho tao, tao sẽ thả nó ra, không đụng tới một sợi tóc của nó.”
“Được, được! Tôi sẽ kí quyết định ngay!”
“Không! Mặc kệ em! Anh đi đi! Đừng lo cho em!” Gia Nhi hét lớn, cô không cần anh cứu. Trong thâm tâm cô nghĩ cô không quan trọng để được anh đánh đổi bằng bất cứ thứ gì. Vả lại, ngay từ lúc Huy dùng tính mạng cô đánh đổi với Ngọc Hân, trái tim cô dường như đã chết. Thế thì có được cứu hay không, đã chẳng còn quan trọng nữa.
“Anh biết tính toán mà! Anh không thể bỏ mặc em!” Anh vừa nói ra, biết mình lỡ lời. Quả nhiên ông ta nghe được.
“Thì ra mày đã có mưu tính, mày muốn lừa tao à? Mày muốn nó chết phải không?” Ông ta giơ mũi dao nhọn hướng thẳng vào người Gia Nhi.
“Không!”
Cao Nguyên không phải là bác sĩ tâm lý, không biết cách để đánh động đến tinh thần của một người đang trong trạng thái vô cùng kích động. Anh cảm thấy mình thật vô dụng, trong lúc nguy nan như thế này, người anh yêu thương nhất đang gặp nguy hiểm, thế mà đầu óc anh trống rỗng, chỉ có thể hồi hộp theo từng nhịp dao của ông ta. Anh chưa kịp định thần, thì đã nghe tiếng ông ta la oai oái.
“Mày dám cắn tao?”
Thì ra Gia Nhi cả gan làm liều, kéo tay của hắn cắn một cái thật mạnh, tranh thủ lúc ông ta còn trong cơn đau chạy thật nhanh. Các nhân viên bảo vệ cũng nhân cơ hội này chạy đến để bắt ông ta, nhưng không ngờ ông ta nhanh trí, lấy chân đạp mạnh Gia Nhi ngã xuống đất, nhào lên người cô, giơ mũi dao cắm phập xuống. Cô kinh hãi, nhắm tịt mắt.
Một tiếng “hự” phát ra, Gia Nhi mở mắt. Cả cơ thể Cao Nguyên đang nằm nhoài trên người cô. Anh đã kịp thời chạy đến đỡ nhát dao này cho cô, nếu không thì…
Nhóm bảo vệ ùa vào, người nắm tay người vật ngã Tổng Giám Đốc Khang xuống mặt đường, miệng ông ta vẫn không ngừng nguyền rủa.
“Anh Nguyên!!!”
Gia Nhi run rẩy ngồi dậy, cô lay mạnh Cao Nguyên, nhưng sắc mặt anh đã tái dần.
“Mở mắt ra, mở mắt ra đi anh! Em xin anh! Đừng làm em sợ! Anh sẽ không sao, không sao đâu! Gọi cấp cứu mau!!!” Tiếng cô kêu gào lẫn vào âm thanh hỗn loạn của những người hiếu kì, nghe thật thê thảm.
Một cơn gió từ đâu lùa về xào xạc, xuyên qua những kẽ lá thành từng âm thanh xào xạc. Cơn gió bướng bỉnh cố thổi một chiếc lá đang cố vươn thân mỏng manh bám víu vào cành cây to lớn, cuối cùng cơn gió cũng đưa lá rời xa cây. Gió cứ thổi, thổi mãi những chiếc lá còn sót lại trên cây, sau cùng chỉ còn mỗi cây và gió.
Ừ thì Gia Nhi là chiếc lá mong manh, đã cố gắng bỏ qua tất cả lòng tự trọng của người con gái, để bám víu vào thân cây to và vững vàng là Huy, níu kéo thứ tình cảm đã từ lâu không còn tên gọi rõ ràng, mơ hồ, mông lung như sương sớm. Ngọc Hân như cơn gió ấy, cơn gió muốn độc chiếm cây, thổi tan giấc mơ về tình yêu đẹp đẽ của hai người.
Chiếc lá nhẹ nhàng bay đến, vương trên vai của người con gái đang ngồi thẫn thờ trên hàng ghế đá trong khuôn viên bệnh viện. Bên cạnh, người con trai thỉnh thoảng quay sang nhìn cô với ánh mắt đầy chua xót. Cả hai im lặng rất lâu, và rất lâu rất lâu sau đó, chàng trai mới có thể thốt ra được những từ thật khó nhọc.
“Anh xin lỗi!”
Gia Nhi ngạc nhiên nhìn Huy. Đến giờ phút này rồi, anh vẫn chỉ nói được những lời đó thôi sao? Anh nghĩ một câu xin lỗi thì cô sẽ không buồn, không khóc, không đau lòng nữa à?
“Anh không có lỗi!” Cô ngước mắt nhìn lên bầu trời trong xanh kia, nhưng dường như nó cũng đã loang một màu xám xịt. Chợt cô bật cười, nước mắt thì giọt ngắn giọt dài. Cô cảm thấy mình đã dần hóa điên rồi.
“Em…em không sao chứ?”
“Anh muốn em có chuyện à?”
“Em hiểu lầm rồi!” Huy nhích tới gần, nắm lấy tay cô, nhưng cô nhanh chóng rụt lại.
“Anh đừng nói nữa! Giữa chúng ta đã không còn tồn tại sự hiểu lầm nào cả, mọi thứ đã trở thành sự thật rồi!”
“Em phải hiểu rằng nếu như lúc đó anh không làm như thế, Ngọc Hân sẽ gặp nguy hiểm.”
Cô lại bật cười trong làn nước mắt. “Nếu như nhát dao kia đâm vào em, thế thì tính mạng của em không nguy hiểm ư?”
“Anh…anh thật sự không nghĩ ông ta sẽ làm liều đến như vậy.”
“Anh không nghĩ ông ta dám ra tay, hay là không nghĩ đến em? Hôm đó anh không cứu em, lần này anh lại giao sinh mạng em vào tay người khác! Em thật không hiểu, giữa chúng ta đã xảy ra chuyện gì khiến anh phải đối xử với em như vậy? Anh trả lời đi!” Cô không còn kiềm chế được nữa, gào khóc.
“Anh Huy!!!”
Từ xa Ngọc Hân chạy lại, ôm choàng lấy Huy. Cô đột ngột hôn anh nồng nhiệt.
“Ơ…Hân…” Huy không biết phải làm gì trong tình cảnh này, anh chỉ có thể nhìn Gia Nhi đang trong trạng thái suy sụp.
“Đến bây giờ em vẫn còn sợ anh à! May mà lúc đó có anh, nếu không thì…nhưng hai người đang nói chuyện gì thế?” Cô bắt gặp ánh mắt Huy ngượng ngịu, không dám đối diện với Gia Nhi.
“Tôi đã nói với anh ấy…từ giờ về sau…đường ai nấy đi…giữa tôi và anh ấy sẽ không còn liên quan gì với nhau nữa. Hy vọng hai người được hạnh phúc.”
Gia Nhi mở to đôi mắt đỏ hoe ướt đẫm nước mắt, chậm rãi nói từng lời như muốn nhấn mạnh rằng chuyện tình cảm trong thời gian qua của cả hai đã thật sự đặt dấu chấm hết. Tất cả mong ước khi bên nhau đã tan tành theo cơn gió. Tình đã bay xa, có níu giữ cũng chỉ là một thứ cảm giác mơ màng. Hai trái tim không cùng chung nhịp đập, hà cớ gì phải miễn cưỡng tìm mọi cách để nương náu nhau. Rốt cuộc gió vẫn khiến lá mãi mãi rời xa cây.
“Nhi! Gia Nhi!!!”
Mặc cho Huy kêu gọi như thế nào, cô vẫn không quay lại, mang cõi lòng đau thắt, bỏ chạy thật nhanh.
“Ông Khang! Tôi đã đến rồi đây! Ông thả cô ấy ra trước đã!”
“Cuối cùng mày cũng chịu đến rồi sao?” Ông ta chợt phát hiện ra nhóm bảo vệ kia đang trong tư thế sẵn sàng hành động, ông nổi cáu. “Tụi mày muốn bắt tao sap? Thế thì đến nhận xác con nhỏ này trước đi!”
“Đừng! Đừng! Các anh có thể lùi lại một chút được không?” Anh hốt hoảng. “Được rồi! Ông muốn tôi phải làm sao ông mới thả cô ấy?”
“Mày còn hỏi tao muốn gì à? Chính mày đã hại tao thê thảm như thế này, sự nghiệp không còn, gia đình tiêu tan, mày bảo tao muốn gì đây? Mày có biết mày ngu ngốc lắm không? Tại sao không điều tra kĩ mọi chuyện đã cắt chức của tao? Chủ mưu của tất cả chuyện này không phải là tao! Mày hiểu không?”
“Tôi hiểu, tôi hiểu! Là tôi đã sai khi cắt chức của ông, không liên quan đến cô gái ấy! Ông thả cô ấy ra, chúng ta sẽ làm rõ mọi chuyện, tôi hứa sẽ giúp ông!”
“Mày lo cho nó quá nhỉ! Thằng nhóc này, cảm ơn mày đã nhắc nhở tao, nếu không thì tao đã bắt lầm người, xem như công cốc!” Ông ta cười ha hả nhìn về phía Huy, Cao Nguyên lờ mờ đoán ra. “Thế này vậy, mày giao lại công ty cho tao, tao sẽ thả nó ra, không đụng tới một sợi tóc của nó.”
“Được, được! Tôi sẽ kí quyết định ngay!”
“Không! Mặc kệ em! Anh đi đi! Đừng lo cho em!” Gia Nhi hét lớn, cô không cần anh cứu. Trong thâm tâm cô nghĩ cô không quan trọng để được anh đánh đổi bằng bất cứ thứ gì. Vả lại, ngay từ lúc Huy dùng tính mạng cô đánh đổi với Ngọc Hân, trái tim cô dường như đã chết. Thế thì có được cứu hay không, đã chẳng còn quan trọng nữa.
“Anh biết tính toán mà! Anh không thể bỏ mặc em!” Anh vừa nói ra, biết mình lỡ lời. Quả nhiên ông ta nghe được.
“Thì ra mày đã có mưu tính, mày muốn lừa tao à? Mày muốn nó chết phải không?” Ông ta giơ mũi dao nhọn hướng thẳng vào người Gia Nhi.
“Không!”
Cao Nguyên không phải là bác sĩ tâm lý, không biết cách để đánh động đến tinh thần của một người đang trong trạng thái vô cùng kích động. Anh cảm thấy mình thật vô dụng, trong lúc nguy nan như thế này, người anh yêu thương nhất đang gặp nguy hiểm, thế mà đầu óc anh trống rỗng, chỉ có thể hồi hộp theo từng nhịp dao của ông ta. Anh chưa kịp định thần, thì đã nghe tiếng ông ta la oai oái.
“Mày dám cắn tao?”
Thì ra Gia Nhi cả gan làm liều, kéo tay của hắn cắn một cái thật mạnh, tranh thủ lúc ông ta còn trong cơn đau chạy thật nhanh. Các nhân viên bảo vệ cũng nhân cơ hội này chạy đến để bắt ông ta, nhưng không ngờ ông ta nhanh trí, lấy chân đạp mạnh Gia Nhi ngã xuống đất, nhào lên người cô, giơ mũi dao cắm phập xuống. Cô kinh hãi, nhắm tịt mắt.
Một tiếng “hự” phát ra, Gia Nhi mở mắt. Cả cơ thể Cao Nguyên đang nằm nhoài trên người cô. Anh đã kịp thời chạy đến đỡ nhát dao này cho cô, nếu không thì…
Nhóm bảo vệ ùa vào, người nắm tay người vật ngã Tổng Giám Đốc Khang xuống mặt đường, miệng ông ta vẫn không ngừng nguyền rủa.
“Anh Nguyên!!!”
Gia Nhi run rẩy ngồi dậy, cô lay mạnh Cao Nguyên, nhưng sắc mặt anh đã tái dần.
“Mở mắt ra, mở mắt ra đi anh! Em xin anh! Đừng làm em sợ! Anh sẽ không sao, không sao đâu! Gọi cấp cứu mau!!!” Tiếng cô kêu gào lẫn vào âm thanh hỗn loạn của những người hiếu kì, nghe thật thê thảm.
Một cơn gió từ đâu lùa về xào xạc, xuyên qua những kẽ lá thành từng âm thanh xào xạc. Cơn gió bướng bỉnh cố thổi một chiếc lá đang cố vươn thân mỏng manh bám víu vào cành cây to lớn, cuối cùng cơn gió cũng đưa lá rời xa cây. Gió cứ thổi, thổi mãi những chiếc lá còn sót lại trên cây, sau cùng chỉ còn mỗi cây và gió.
Ừ thì Gia Nhi là chiếc lá mong manh, đã cố gắng bỏ qua tất cả lòng tự trọng của người con gái, để bám víu vào thân cây to và vững vàng là Huy, níu kéo thứ tình cảm đã từ lâu không còn tên gọi rõ ràng, mơ hồ, mông lung như sương sớm. Ngọc Hân như cơn gió ấy, cơn gió muốn độc chiếm cây, thổi tan giấc mơ về tình yêu đẹp đẽ của hai người.
Chiếc lá nhẹ nhàng bay đến, vương trên vai của người con gái đang ngồi thẫn thờ trên hàng ghế đá trong khuôn viên bệnh viện. Bên cạnh, người con trai thỉnh thoảng quay sang nhìn cô với ánh mắt đầy chua xót. Cả hai im lặng rất lâu, và rất lâu rất lâu sau đó, chàng trai mới có thể thốt ra được những từ thật khó nhọc.
“Anh xin lỗi!”
Gia Nhi ngạc nhiên nhìn Huy. Đến giờ phút này rồi, anh vẫn chỉ nói được những lời đó thôi sao? Anh nghĩ một câu xin lỗi thì cô sẽ không buồn, không khóc, không đau lòng nữa à?
“Anh không có lỗi!” Cô ngước mắt nhìn lên bầu trời trong xanh kia, nhưng dường như nó cũng đã loang một màu xám xịt. Chợt cô bật cười, nước mắt thì giọt ngắn giọt dài. Cô cảm thấy mình đã dần hóa điên rồi.
“Em…em không sao chứ?”
“Anh muốn em có chuyện à?”
“Em hiểu lầm rồi!” Huy nhích tới gần, nắm lấy tay cô, nhưng cô nhanh chóng rụt lại.
“Anh đừng nói nữa! Giữa chúng ta đã không còn tồn tại sự hiểu lầm nào cả, mọi thứ đã trở thành sự thật rồi!”
“Em phải hiểu rằng nếu như lúc đó anh không làm như thế, Ngọc Hân sẽ gặp nguy hiểm.”
Cô lại bật cười trong làn nước mắt. “Nếu như nhát dao kia đâm vào em, thế thì tính mạng của em không nguy hiểm ư?”
“Anh…anh thật sự không nghĩ ông ta sẽ làm liều đến như vậy.”
“Anh không nghĩ ông ta dám ra tay, hay là không nghĩ đến em? Hôm đó anh không cứu em, lần này anh lại giao sinh mạng em vào tay người khác! Em thật không hiểu, giữa chúng ta đã xảy ra chuyện gì khiến anh phải đối xử với em như vậy? Anh trả lời đi!” Cô không còn kiềm chế được nữa, gào khóc.
“Anh Huy!!!”
Từ xa Ngọc Hân chạy lại, ôm choàng lấy Huy. Cô đột ngột hôn anh nồng nhiệt.
“Ơ…Hân…” Huy không biết phải làm gì trong tình cảnh này, anh chỉ có thể nhìn Gia Nhi đang trong trạng thái suy sụp.
“Đến bây giờ em vẫn còn sợ anh à! May mà lúc đó có anh, nếu không thì…nhưng hai người đang nói chuyện gì thế?” Cô bắt gặp ánh mắt Huy ngượng ngịu, không dám đối diện với Gia Nhi.
“Tôi đã nói với anh ấy…từ giờ về sau…đường ai nấy đi…giữa tôi và anh ấy sẽ không còn liên quan gì với nhau nữa. Hy vọng hai người được hạnh phúc.”
Gia Nhi mở to đôi mắt đỏ hoe ướt đẫm nước mắt, chậm rãi nói từng lời như muốn nhấn mạnh rằng chuyện tình cảm trong thời gian qua của cả hai đã thật sự đặt dấu chấm hết. Tất cả mong ước khi bên nhau đã tan tành theo cơn gió. Tình đã bay xa, có níu giữ cũng chỉ là một thứ cảm giác mơ màng. Hai trái tim không cùng chung nhịp đập, hà cớ gì phải miễn cưỡng tìm mọi cách để nương náu nhau. Rốt cuộc gió vẫn khiến lá mãi mãi rời xa cây.
“Nhi! Gia Nhi!!!”
Mặc cho Huy kêu gọi như thế nào, cô vẫn không quay lại, mang cõi lòng đau thắt, bỏ chạy thật nhanh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook