Jungkook về đến nơi đã thấy nhà rất đông người, chú của cậu cứ sốt sắng chạy đi chạy lại mong ngóng. Đến khi thấy được cậu liền lao đến vừa nói vừa khóc.

"Jungkook, chúng ta phải làm sao đây. Bố của cháu nếu không tìm thấy tủy sẽ không chịu nổi mất"

Jungkook nhìn ông, càng thêm rối bời trong lòng.

"Bố cháu thế nào rồi ạ"

"Còn đang nằm bên trong"

Bố của Jungkook phát bệnh mới hơn một năm nay. Bác sĩ nói nếu không tìm ra tủy thích hợp để thay thế thì cơ hội sống sót sẽ rất khó nói trước. Bản thân cậu cũng rõ điều này, đã thử kết quả của cậu và vài người họ hàng thân thích nhưng không có kết quả trùng khớp. Chính vì điều này cậu đã suy sụp một thời gian dài, cậu chỉ còn một mình ông là người thân. Hơn nữa lại là thân thiết nhất, cậu không thể để bố cứ như vậy mà chết đi. Nỗ lực của cậu được đền đáp nhưng trái lại kết quả xét nghiệm của bố càng đi vào tuyệt vọng.

"Bố, bố cảm thấy thế nào. Con đưa bố đi bệnh viện nhé. Chúng ta đang chờ kết quả, đợi khi có tủy sẽ tiến hành phẫu thuật ngay"

Cậu bước đến chỗ ông nằm, cầm tay ông nói năng loạn lên nhưng vẫn là trấn an.

Ông Jeon thấy đứa con trai về liền mỉm cười đưa tay vuốt mái tóc của cậu.


"Jungkook của bố về rồi, bố rất nhớ con trai"

"Bố đừng nói, sắc mặt không tốt chút nào"

Ông thở hắt ra, đau đớn đến mức mặt xanh xao. Cơ thể của ông bắt đầu gầy hơn trước, gầy đi rất nhiều. Khiến Jungkook không kìm được rơi nước mắt.

"Đừng khóc, bố không sao.Bố đã nói con trai không được khóc, phải mạnh mẽ kia mà."

"Bố con xin lỗi...hức hức"

"Bệnh của bản thân bố, bố biết con không cần khuyên. Không có tủy thích hợp thì đành vậy. Dẫu sao sống đến từng tuổi này ra đi cũng không hối tiếc"

"Bố đừng nói, bố sẽ sống khỏe mạnh. Con sẽ nhanh chóng tìm được người có thể thay tủy. Tốn bao nhiêu cũng được,con chịu được"

"Con phải sống tốt, phải luôn mạnh mẽ...con trai của bố là giỏi nhất"

Nói đượ vài câu lại thở hắt ra, hơi thở cũng khó khăn vì đau nhói.

"Anh đừng cố gắng nữa, Jungkook thằng bé sẽ mau chóng chữa khỏi cho anh"

"Chú đừng khuyên anh, anh biết mà."

Có người chạy vào mau chóng nói với mọi người.

"Chú ơi, mọi người có kết quả rồi. Chúng ta tìm được người hiến tủy rồi"

Mọi người nghe xong không nén được vui mừng. Jungkook cũng rơi nước mắt liên tục nở nụ cười nói với mọi người chăm sóc bố cậu sẽ gặp bác sĩ để tiến hành nhanh nhất.

"Bố, chờ con. Con sẽ khiến bố khỏe lại, chúng ta làm được rồi. Bố chờ con một chút"

Ông ậm ừ mỉm cười. Đến lúc cậu khuất bóng mới thở từng hơi khó nhọc.


Cả một đêm không ngủ, bây giờ lại càng thêm lo lắng cho bố khiến cậu càng thêm sắp ngã khụy. Bác sĩ đã tiến hành kiểm tra, cậu đến muộn một chút đành chờ ở ngoài.

"Chào anh, tôi muốn trao đổi tiến hành làm phẫu thuật cho bố tôi nhanh nhất."

Bác sĩ nhìn anh, lại nhìn kết quả gật gù tán thành.

"Còn phải dựa theo tình hình sức khỏe của bệnh nhân. Nếu có thể sẽ phẫu thuật vào tối nay hoặc ngày mai"

"Được có thể càng sớm càng tốt"

Đến tối thì bác sĩ ở bệnh viện thông báo đến ngày mai có thể tiến hành ngay ca phẫu thuật. Jungkook thở phào bấy giờ mới thôi lo lắng. Bản thân cậu là bác sĩ còn là bác sĩ ngoại khoa, đã xem qua tỉ lệ thành công và rủi ro nên cậu biết. Nhưng sự thật vẫn phải chấp nhận, cậu tin ông có thể vượt qua được. Cả một đêm cậu không hề chợp mắt chút nào. Cho đến sáng ngày hôm sau mọi người trông thấy cũng hoảng hốt nhìn thần sắc Jungkook.

Bố cậu trước khi được đưa vào phòng luôn nắm tay cậu thật chặt. Ông luôn miệng nói cậu nhất định phải sống tốt, phải mạnh mẽ gì đó, cậu gật đầu đồng ý lia lịa. Đáng tiếc ca phẫu thuật này cậu không thể tham gia nếu không có thể tận lực mình cứu sống bố. Chỉ biết ở bên ngoài cùng mọi người chờ đợi và cầu mong cho bố được qua khỏi.

Hơn ba tiếng đồng hồ trôi qua đối với cậu như ba trăm giờ đồng hồ vậy. Cậu lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác chờ đợi của người nhà bệnh nhân là như thế nào. Trước kia ở trong phòng phẫu thuật cậu cứ có cảm giác thời gian trôi qua vô cùng nhanh nhưng hôm nay lại khác.

"Sẽ không sao đâu, cháu đừng lo lắng quá"

Chú của cậu bước đến vỗ vai ngồi bên cạnh, Jungkook ngước mặt lên nhìn ông chợt nhận ra ông đã già hơn trước rất nhiều. Thời gian có thể bào mòn con người đến như vậy kia chứ.

"Chú..."


Mọi người xung quanh cũng không ngừng lo lắng. Jungkook cảm thấy vô cùng biết ơn họ, cậu từ nhỏ đã không có mẹ. Một mình bố vừa đảm nhiệm hai chức vụ nuôi cậu khôn lớn, người cậu tâm niệm nhất chỉ có mình ông ấy.

Cánh cửa đột nhiên bật mở, một y tá từ trong chạy ra. Jungkook ngăn lại hỏi có chuyện gì, nữ y tá nói bệnh nhân có dấu hiệu sốc thuốc, huyết áp đột ngột tăng cao phải cấp cứu ngay lập tức. Cậu vô cùng hốt hoảng muốn lao vào phòng ngay lập tức.

"Jungkook, cháu bình tĩnh"

Chú Jeon đã nhanh chóng ngăn cậu lại trước khi bác sĩ khép cửa.

"Chú, bố cháu hiện giờ đang rất nguy cấp"

"Chú biết nhưng chúng ta không thể làm gì hơn. Chú cũng rất lo lắng."

"Chú à, cháu là bác sĩ. Cháu có thể..."

"Cháu bình tĩnh đã, Jungkook....Jungkook"

Jungkook khóc nấc lên bỗng dưng ngất xỉu trước phòng cấp cứu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương