Bước ra khỏi phòng bệnh, Jungkook tháo khẩu trang thở một hơi. Mùi của bệnh viện toàn thuốc là thuốc, nơi thông thoáng nhất là phòng làm việc còn không tránh khỏi. Bình thường không ai muốn vào bệnh viện chút nào, ngày nhỏ kể cả cậu cũng vậy nhưng lớn lên lại không còn nữa.

Cậu đợi mấy đồng nghiệp tan ca rồi đi ăn, nếu là mấy hôm ngày thường cậu sẽ ăn cơm ở trong nhà ăn bệnh viện. Nhưng hôm nay vì ăn mừng ca phẫu thuật của cậu thành công nên đồng nghiệp của cậu mới có ý kiến này. Tính đến nay thì cậu đi làm được hai năm, chỉ mới thực hành được vài ba tháng đã có ngay ca phẫu thuật đầu tiên. Tốt nghiệp y khoa loại xuất sắc, nhận việc tại bệnh viện có tầm cỡ lớn trong nước đã là một bước tiến rất suôn sẻ của cậu. Chỉ là sự nghiệp thuận lợi còn cuộc sống hôn nhân lại không hạnh phúc. Chứng tỏ cậu là người chẳng có phúc chút nào.

"Jungkook, chúng ta đi thôi. Đã đặt bàn rồi"

Vài người bạn đồng nghiệp bước ra vẫy tay gọi cậu từ đằng xa. Cậu quay phắt lại gật đầu vui vẻ theo mọi người ra xe. Vừa đi vừa nói vài câu trò chuyện thỉnh thoảng sẽ có vài bệnh nhân đi ngang chào hỏi cậu và mọi người.



Nhà hàng lần này mọi người đến ăn là một trong những chuỗi nhà hàng lớn nhất Seoul vừa mới khai trương. Khai trương thì tất nhiên sẽ kèm khuyến mãi, anh bạn họ Park cứ hay nói cả tháng chưa có bữa ăn nào ra trò nên kéo mọi người đến đây ăn một bữa.

"Hôm kia tôi có đi cùng gia đình thấy thịt nướng ở đây ngon nên hôm nay quay lại ăn một bữa nữa"


Mấy anh còn lại nghe nói liền phá ra cười, bác sĩ Park bình thường làm việc gì đều giỏi còn nói đến cái tính ăn uống là lúc nào cũng mê đắm không bỏ.

"Chúng ta ngồi ở ngoài cho thoáng, nướng thịt bay mùi lắm. Ngồi bên trong ám khói tôi không chịu được"

Quả nhiên là lanh lẹ, đặt bàn tinh ý chọn chỗ ngoài trời. Xung quanh đều đông đúc không thôi nhưng rất sạch sẽ. Lắp kính trong suốt, có thể để ánh nắng ấm chiếu từ ngoài vào trong.

Jungkook theo đó ngồi xuống, vì đã có cậu Park xung phong nướng thịt nên mọi người cứ ngồi mà chờ ăn thôi không cần làm gì cả. Chờ không lâu thì bếp nướng và đồ nướng được mang ra, khi thịt bắt đầu nướng lát sau đã bay ra mùi thơm nức mũi.

"Jungkook, chuyến này cậu thành công tận hai ca phẫu thuật. Lập công lớn rồi đó"

"Phải đó, bên ngoại khoa chúng ta sắp thay trưởng khoa mới rồi"

"Đúng đúng"

Mọi người luôn miệng khen cậu, cậu ngồi một bên cũng mỉm cười đáp vài câu. Bản thân không nhận là người xuất sắc, cậu nghĩ ai cũng sẽ làm tốt như mình.

Trong lúc mọi người đang ăn uống, ly nước của một anh bạn lỡ tay bị rơi xuống đổ vào người của Jungkook.

"Ô...Jungkook à, áo cậu ướt cả rồi. Để tôi lau giúp cậu"

Anh bạn kia lập tức dùng khăn lau khô áo cho cậu. Jungkook thấy vậy liền ý tứ giữ khoảng cách xua tay đáp không sao rồi nói mọi cứ tiếp tục ăn,còn mình vào nhà vệ sinh một lát. Mọi người gật đầu cậu liền đứng lên rời khỏi bàn tiến sâu vào trong hỏi nhân viên nhà vệ sinh đi hướng nào. Nhân viên chỉ đường sau cúi chào đi khỏi. Cậu theo đó đi vào nhà hàng lúc lướt ngang qua một bàn ăn nào đó vô tình cậu đã nhìn thấy một cảnh tượng đáng lẽ bản thân không nên nhìn thấy.


......

Jungkook đứng trước gương lớn trong nhà vệ sinh ngẩn ngơ một lúc mới vặn nước táp thẳng vào mặt. Áo dơ như thế nào cậu cũng không còn để tâm đến nữa. Thứ mà cậu để tâm bây giờ chính là Kim Taehyung cùng Hayoon. Hai người đó đi ăn trưa tại nhà hàng, lâu quá không gặp Taehyung vẫn phong độ ngời ngời, còn đẹp trai hơn lúc trước. Mới hơn nửa tháng thôi mà nhỉ? Sao lại nói là lâu quá? Có lẽ đối với anh thì không lâu nhưng đối với cậu đã quá lâu rồi. Lâu tới mức cậu nhớ anh à không phải là rất nhớ anh.

Tiếng giày cao gót lanh lảnh vang lên trên nền nhà nghe rất chói tai. Chẳng bao lâu trên tấm gương lớn lại có thêm một gương mặt xinh đẹp xuất hiện, Jungkook nhìn thẳng vào mắt của người phía sau trong chiếc gương lớn kia.

"Chào cậu, không ngờ ngày tái ngộ của chúng ta lại là nơi này"

Hayoon thản nhiên bước đến bên cậu vặn vòi nước thong thả rửa tay thốt ra một câu.

Ngày tái ngộ của cậu và cô ta? Cậu và cô ta không thân không thiết cái gì nói đến ngày tái ngộ chứ. Jungkook không hề rút khăn giấy ra lau áo rồi mới lên tiếng.

"Hình như cô vào nhầm nhà vệ sinh rồi"

Hayoon nghe như lời mỉa mai của cậu không hề lọt tai. Cô rút khăn giấy ra lau lau tay lại bất chợt liếc mắt đến cậu, nâng niu nhẹ nhàng chiếc nhẫn trên tay, vô tư cất giọng


" Cậu thấy chiếc nhẫn trên tay tôi có đẹp không? Là Taehyung đã mua nó tặng tôi đó"

Cô còn cố ý nhấn mạnh từ mua tặng để cậu nghe. Ánh mắt lẫn nụ cười của cô đều khinh khi, thỏa nguyện.

Jungkook lặng người khi nghe đến câu đó. Cậu duy trì một trạng thái rất lâu, anh ấy mua nhẫn tặng cô ta. Nực cười, chiếc nhẫn mà cậu đeo ngón áp út là do anh lựa khi kết hôn từng là báu vật của cậu. Bây giờ Hayoon lại chạy đến nói với cậu Taehyung mua cho cô một chiếc nhẫn khác lại còn tặng cô một món đồ giá trị lớn. Là cậu quá ảo tưởng hay là cô ta thật sự nói cái gì thì là cái đó.

"Nó đẹp lắm, nếu là anh ấy mua tặng thì cô cũng nên trân trọng nó một chút. Bởi vì có khi mất đi khi nào không hay"

Cậu nói xong câu đó cậu liền bước ra ngoài, khi bước ra khỏi phòng vệ sinh nước mắt cậu liền vô hại rơi xuống. Cậu chỉ cứng rắn được đến đây thôi, không thể tiếp tục đứng đó nhìn cô ta nâng giữ chiếc nhẫn trong tay trước mặt cậu.

Kim Taehyung...anh làm em đau đến mức không thở được.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương