Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không?
-
Chương 116
Tôi nằm 1 hồi thấy chị nhắm mắt, nghĩ là chi mệt nên tôi cũng ngủ luôn. Đang ngủ tôi quay qua ôm chị, thì giật mình ko thấy chị đâu, nghĩ bụng chắc chị đi vệ sinh. Nằm 1 hồi ko thấy chị vô, tôi bước xuống giường đi về phía nhà vệ sinh, ko nghe âm thanh gì cả, tôi mở cửa thì ko có chị trong đó. Phòng chị kín lắm, ko nghe âm thanh bên ngoài, tôi lại nghĩ chắc chị đi lấy nước uống, nhưng nhìn lại trên bàn vẫn còn bình nước lúc tối chị uống thuốc. Tôi cầm điện thoại lên, trời ơi đã gần 4h rồi.
Tôi dụi mắt đi ra ngoài, vừa mở cửa đã nghe tiếng tru tréo, tiếng khóc, tiếng rên rỉ tiếng nấc nghẹn ngào, tim tôi thắt lại, bước tiếp ra ngoài. Tiếng của chị là hướng trên lầu, đúng là trên lầu sáng đèn, tôi chạy lẹ lên.
Ở đó, phòng lớn, chị ngồi rũ rượi giữa phòng, tv đang bật phim cưới của chị, khắp nơi trên sàn nhà là hình của anh chị, chị cắt chị xé, cả cái áo dài màu hồng của chị hôm rước dâu, áo cưới của chị …. Chị cắt tan nát hết. Rồi những lá thư viết tay của anh thời sinh viên, tất cả, hòa trong nỗi đau của chị.
Tôi đứng ngay cửa mất mấy phút, tôi cứ tưởng chị đi tự sát rồi. Mừng thầm là chị ko dại dột, cảm giác đau tôi cũng đã trải qua, nhưng chắc ko bằng chị, mười năm cưới cộng mấy năm yêu nhau nữa, đâu có dễ phai, đâu phải nói thôi là thôi. Thứ cảm giác đau vì yêu, vì tổn thương nhưng ko ai giống ai hết, hoàn cảnh khác, và quan trọng là tính cách mỗi người, tình yêu mỗi người cũng khác. Sao 1 người phụ nữ hiền hậu và nhân ái như chị lại phải gặp những chuyện này? Bất công quá!
Chị khác tôi, chị mạnh mẽ ko làm đau mình, ko tổn thương thân xác mình nhưng rồi chị cũng phải điên dại thôi, vì chị suy cho cùng cũng là phụ nữ mà. Nhìn chị mà nghĩ tới mình, thấy mình tầm thường, lần nào cũng thừa sống thiếu chết, hành hạ bản thân và dựa dẫm người xung quanh. Còn chị chỉ có 1 mình : mất chồng rồi chịu đựng 1 mình. Ngôi nhà to đùng này, tài sản được chia sau ly dị có khỏa lấp được nỗi đau mất anh Thanh?
Tôi chạy vô, giật mấy tấm hình chị đang cầm trên tay, vịn hai vai chị lay lay
- Chị, khóc đi chị! Cần thì đốt hết đi, em sẽ đốt với chị. Rồi thôi nha chị, khổ 1 lần, đau 1 lần thôi.
Chị gục đầu vô ngực tôi, khóc tức tưởi.
- Chồng chị dặn chị sống 1 mình cẩn thận, dặn chị giữ gìn sức khỏe. Ảnh cuối cùng cũng đã đầu hàng số phận, ảnh chịu thua ba mẹ ảnh, ảnh chấp nhận bỏ chị. Ảnh bỏ chị chứ ko phải 2 người ly dị Dung à. Chị đau lắm!
Tôi ko dám mở miệng ra nói “ em hiểu “, vì rõ ràng tôi làm sao hiểu hết cảm xúc của chị lúc đó. Nên tôi chỉ biết ôm chị, vuốt lưng chị và lắng nghe chị. Thì ra lúc trong bệnh viện anh Thanh nói với chị những điều đó, và chị đã gồng từ lúc đó tới bây giờ. Bây giờ chị mới là chị Ngọc của ba mẹ chị, của gia đình chị, khác hẳn hình ảnh nghiêm túc và quy tắc trong công việc. Thương chị chưa từng thấy, vẫn cảm giác bao trùm và câu hỏi đó : phụ nữ ko phải sinh ra là để được yêu thương hay sao?
2 chị em ngồi đó gần tới sáng, tôi mới phụ chị dẹp hết, quăng hết những thứ đó vô thùng rác, tôi là người tôn trọng kỷ niệm kỷ vật nhưng chị đã cắt xé nát hết thì đó là những thứ chị ko muốn nhìn thấy nữa rồi. Tôi cho vô những cái bịch nylon đựng rác, đem xuống nhà. Chị mệt mỏi quá, ko nói thêm gì, vô phòng nằm rồi ngủ luôn.
Nhà chị gần chỗ làm hơn nhà tôi, sáng 6h30 tôi vẫn còn loay hoay ở nhà chị, chị vẫn ngủ nên tôi hơi bối rối, ko dám đánh thức chị. Nhưng tôi đi làm mà ko biết cách khóa cửa thì trộm vô nhà thì sao? Tôi đã thay đồ rồi, chuẩn bị đi làm rồi, tôi sẽ đi xe ôm, nghĩ tới nghĩ lui, lên giường ngồi nói nhỏ với chị
- Chị Ngọc, hay bữa nay chị nghỉ làm 1 bữa nữa đi, ở nhà nghỉ ngơi đi chị. Giờ em đi làm, chị ra đóng cửa dùm em, trưa 2 chị em mình đi ăn trưa nha!
Chị nghe thì cố gắng ngồi dậy, mặt nhăn nhó chắc chị nhức đầu lắm
- Em vô trước đi, lát chị gọi sếp xin vô trễ buổi sáng, chị ko ở nhà đâu, buồn lắm.
Như vậy lại chứng kiến thêm câu chuyện của một người mà làm tôi suy ngẫm và thao thức cho tới tận bây giờ. Thủ tục ly dị hoàn tất, nhà cửa xong xuôi thì làm đúng như chị nói, nghỉ làm và về quê. Về chồng chị, sau ly hôn có 3 tháng đã lấy vợ khác, họ ko làm đám cưới bên nhà trai chỉ về quê làm đám vu quy bên nhà gái rồi đăng ký kết hôn, cô thợ may áo dài ở Long An gì đó, 29 tuổi chưa chồng. Nghe nói mẹ anh Thanh thậm chí còn đồng ý cho anh Thanh và cô thợ may đó ăn nằm với nhau trước, nên lúc cưới đã có bầu gần 3 tháng rồi. Tôi thương chị, thương cả anh Thanh nhưng tôi giận vì anh đã ko làm mọi cách để giữ chị, anh bỏ rơi chị.
Trong tình yêu ko phải ai cũng may mắn tìm thấy nhau, thấy nhau rồi để được bên nhau đã khó, giữ nhau càng khó hơn. Bởi vậy mới thấy, khi yêu nhau khác lúc cưới nhau, trong hôn nhân nhiều lúc ko phải cứ yêu nhau là đủ, tình yêu lớn nhưng ko mạnh mẽ để cùng nhau vượt qua mọi sóng gió thì biển cũng cạn, đá cũng mòn khi người ta bỏ nhau, làm khổ nhau. Tôi cảm thấy mình may mắn hơn chị nhiều, má ko quá tệ với tôi như mẹ chồng chị, trong khi cả nhà chồng cô lập chị thì tôi được ba và cô em chồng hết lòng thương yêu. Ko biết Vinh có như anh Thanh trong vòng 5-10 năm nữa hay ko, nhưng tự thâm tâm, tôi tin chồng mình. Như chị Ngọc nói với tôi 1 câu “ số trời, kiếp trước chị làm ác nên kiếp này chị nhận. Kiếp này chị sống đàng hoàng thì kiếp sau chị sẽ được hạnh phúc, như em chẳng hạn. Cuộc đời chị như 1 cái trứng gà công nghiệp, lúc đầu đơn độc và dễ bể. Đến khi bị nấu chín, khác với các loại khác càng nấu càng mềm thì người ta càng nấu chị chị sẽ càng cứng, lột lớp vỏ mòng ra chị vẫn cứng, có khi dao cũng ko cắt được chị “.
-------------------------
Chiều hôm đó, 2 vợ chồng cơm xong thì Vinh chở tôi cầm hồ sơ qua bác L để tư vấn lại. Bác L quen mẹ, được cái bác khám nhẹ nhàng và nói chuyện tâm lý nên tôi thích bác cũng hay viết giấy giới thiệu và gửi mỗi lần đi bệnh viện khám t. Nay bác khám lại cho tôi
- Chà, đúng rồi, em cứ bị viêm vậy ko chụp phim được là đúng rồi.
- Kỳ quá, ngại ghê con đâu phải ở dơ gì mà có cứ bị viêm hoài vậy.
- Em đừng suy nghĩ vậy, nhiều phụ nữ sanh xong dễ bị viêm, như em cũng tính như đã sanh con vậy. Ko may mắn là viêm dai dẳng, nói em biết là ni cô người ta còn bị viêm chứ em nghĩ dơ mới bị viêm sao?
- Còn cái nang sao bác?
- Uhm, nhỏ lắm ko đáng kể.
- Nhưng bên Từ Dũ người ta nghi ngờ là cái nang đè tắc ống đó bác?
- Cũng có thể.
- Mà nếu như vậy thì sao bác?
- Nan lớn thì tách nang, nhưng nagn em nhỏ lắm ko sao đâu. Còn chuyện nếu lỡ tắc ông thì phải phẫu thuật thông ống đó.
- Thông xong có bầu được liền ko bác?
- Cái này cũng khó, vì đây là mình khám phát hiện tới đâu chữa tới đó. Em chắc chắn ko vô sinh, chồng em sức khỏe sinh lý ổn định, t*ng trùng tốt. Nếu bị nang nặng sẽ chữa nang, nếu tắc ống sẽ thông. Rồi sau đó mình mới theo dõi tiếp, bị gì mình mới chữa tiếp.
- (Sụ mặt)
- Cô nói nè, khám và chữa hiếm muộn là cả 1 quá trình, may mắn thì có sớm còn ko phải duy trì. Biện pháp thụ tinh là biện pháp cuối cùng, quan trọng là em và chồng em có đủ kiên nhẫn hay ko mà thôi.
- Bác con hỏi cái này, nếu ko phải bác bỏ qua nha.
- Sao em cứ hỏi đi.
- Bác nghĩ sao về đông y?
- Thực ra đông y cũng tốt, nhưng phải là nơi cung cấp nguồn thuốc và tay nghề đáng tin tưởng mới được. Phương pháp của bên đông y cũng rất hợp lý và có công dụng, nhưng ko có hiện đại bằng tây y thôi.
- Chồng con nói ko cho con mổ gì hết, nên nói thiệt con cũng có nghĩ tới việc chữa đông y.
- Cũng tốt đó, thuốc bên đông y mà hợp thì tác dụng cũng nhanh. Nhưng em nên suy nghĩ kỹ, như cô nói về nguồn gốc thuốc có an toàn ko nha.
- Nhưng thôi, trước mắt con theo ở đây.
- À, chồng em mới chỉ có tinh dịch đồ, để chính xác hơn chị cần chồng em khám nam khoa nếu chồng em ko ngại.
- Là sao bác
- Tức là tinh dịch đồ chỉ phản ánh về t*ng trùng thôi, nam khoa thì tổng quát hết, có khi những cái em đang mắc phải ko ảnh hưởng tới chuyện con cái mà là do 1 bệnh lý nam khoa nào đó của chồng em thì sao? Nhưng bên Từ Dũ ko khám nam khoa. Em cứ nói chuyện với chồng, đồng ý thì chị viết giấy giới thiệu qua Bình Dân khám.
- Dạ, để con nói ảnh.
- Mà đàn ông, họ sĩ diện lắm, em nói sao cho họ hiểu, 2 vợ chồng em với kết quả hiện tại như vậy là chưa có gì chắc chắn để kết luận điều gì nha em. Phải kiên trì và ko được nản chí, dù bên đông y hay tây y cũng phải theo suốt quá trình mới có kết quả.
- Dạ, con hiểu rồi.
- Nhưng mà em đang viêm vậy, muốn mau hết sạch kinh tháng sau chụp phim thì chị gợi ý em nên sử dụng bcs khi gần chồng thì tốt hơn.
Sao mà nhiều thứ lạ lẫm quá, lại bắt đầu suy nghĩ. Nhưng suy đi nghĩ lại tôi vân luôn nghĩ là do tôi, ko phải Vinh đâu. Vì tôi thì sức khỏe vừa ko ổn định, quá khư ko tốt như vậy còn gì ….
- Ko, ko mổ xẻ gì hết anh nói rồi. Họ giải quyết ko được thì khám bên thầy thuốc bắc thuốc nam. 1 mũi kim chích vô người em anh cũng ko thích!
- Còn thụ tinh thì sao?
- Mình trẻ, cứ chạy chữa 1 thời gian đi, ko được hãy thụ tinh, ko phải em cũng mong mọi thứ tự nhiên sao?
- Sao anh khó quá vậy? Bệnh thì phải chữa chứ.
- Bữa nào em rãnh thì gọi hỏi chị Vân về mấy cái vụ nang niết gì đó đi thì biết nha. Giờ đi ngủ.
- Anh, ráng tháng này đeo bao nha?
- Sao vậy?
- Em đang bị viêm, muốn mau hết viêm thì tốt nhất là nên xài bao.
- Bộ của anh dơ lắm hả?
- Đó là bác sĩ người ta dặn em, ko chịu thì thôi, muốn sao thì muốn, mệt!
Tôi nói xong lại giận, thấy bực mình, chuyện nhạy cảm ko bao giờ nói chuyện nhẹ nhàng với vợ, lúc nào cũng kiểu cọc cằn. Tôi ôm gối quay mặt vô trong, trùm mền qua đầu nằm im.
- Như vậy trong bao lâu?
- (Im lặng)
Lấy tay khều khều vai tôi, kéo mền xuống cù lét tôi. Tôi ghét ko thèm phản ứng. Vậy là nằm sát vô, ôm ấp các kiểu
- Đeo bao thì đeo bao.
- Còn 1 chuyện nữa
- Muốn mua gì à? Tính gài anh à?
- Anh đi khám nam khoa đi.
- Là gì em? Bữa anh xét nghiệm tùm lum rồi đó.
- Khám nam khác, như em khám phụ khoa khám nhiều thứ như tử cung, buồn trứng, ống dẫn gì đó. Cái anh xét nghiệm hôm bữa chỉ là về t*ng trùng thôi mà.
- Ý em nói là anh bị gì khác hả?
- Ko phải, tốt nhất là đầy đủ kết quả thì mình mới dễ để theo dõi.
- Nói chung em muốn anh đi khám thêm cái đó phải ko?
- Uhm..
- Ok, vậy anh đi thôi, em muốn gì ko được, em là hoàng hậu mà.
- Biết vậy em khỏi nói vòng vòng rồi, chỉ cần em nói em muốn là anh làm thôi đúng ko?
- Bây giờ phải chiều chồng đi cái đã.
- Nhưng nay có bao đâu.
- Mai mua tính sau, em nói gấp quá ai mà chuẩn bị kịp.
2 vợ chồng lại đá trận sân Kymdan 2 người, ko trọng tài, ko khán giả. Được cái vợ chồng hoà hợp chuyện đó. Đó cũng là lý do luôn cảm thấy nhớ nhiều hơn, muốn ôm và những cử chỉ yêu chiều hơn.
Chồng đi khám nam khoa, kết quả cũng ko có vấn đề gì. Còn tôi quan hệ đeo bao cả tháng, chờ tới ngày sạch kinh đi chụp phim vậy mà tới hẹn lên Từ Dũ lại ko chụp được vì vẫn viêm đỏ, bác sĩ hẹn thêm tháng sau, còn dặn nhớ dung bao khi gần chồng. Ức chế ko chịu được luôn.
Tháng nữa vẫn như vậy, tôi điên quá qua gặp bác sĩ
- Bây giờ ko cần chụp phim nữa, con muốn mổ tách nang luôn được ko bác?
- Sao lại muốn mổ?
- Tại vì cứ vậy hoài ko giải quyết được gì, mất thời gian mấy tháng của con rồi. Giờ hay là mình mổ luôn đi.
- Ko được đâu, nang nhỏ lắm.
- Nhưng con muốn mổ, bác giới thiệu cho con đi.
- Chồng em thì sao?
- Đừng cho ảnh biết, con giấu ảnh được mà!
- Nếu vậy em chịu khó đi thử máu lại, xong cô sẽ viết giấy gửi cho em, mà em phải làm cái đơn cam kết nữa.
- Dạ, bác cứ giới thiệu dùm con, con cảm ơn còn lại con lo được.
BÁc sĩ miễn cưỡng giúp đỡ, hẹn tôi sau tết sẽ gửi qua Từ Dũ, bác sĩ quen sẽ mổ nội soi tách nang. Vậy mà ko biết sao ông Vinh ổng có cảm giác, ổng gọi cho bác sĩ và mọi chuyện vỡ lỡ.
- Em gan thiệt, em nghĩ là thân thể của em thì em quyết định được, em giấu anh đòi mổ à? Ko sợ chết à?
- Mổ nọi soi 1 chút xíu mà chết gì?
- Em gọi cho chị VÂn hỏi đi nha! Cãi anh là anh bực đó nha!
Tôi bực mình ko kém, gọi cho chị VÂn hỏi chuyện. Thì ra là sau khi sanh đứa thứ 2, chị bị viêm sau đó cũng bị nang, xong mổ tách ra, sau lần tách đó thì ko những hết mà nó còn bị nang chùm, làm nhiều khi chị Vân bị xuất huyết trong và chết giấc mấy lần, hiện chị cũng đang theo thuốc bắc. Hèn gì mà ông Vinh cứ khăng khăng ko cho mổ, chắc ổng sợ tôi chết thật.
Tôi dụi mắt đi ra ngoài, vừa mở cửa đã nghe tiếng tru tréo, tiếng khóc, tiếng rên rỉ tiếng nấc nghẹn ngào, tim tôi thắt lại, bước tiếp ra ngoài. Tiếng của chị là hướng trên lầu, đúng là trên lầu sáng đèn, tôi chạy lẹ lên.
Ở đó, phòng lớn, chị ngồi rũ rượi giữa phòng, tv đang bật phim cưới của chị, khắp nơi trên sàn nhà là hình của anh chị, chị cắt chị xé, cả cái áo dài màu hồng của chị hôm rước dâu, áo cưới của chị …. Chị cắt tan nát hết. Rồi những lá thư viết tay của anh thời sinh viên, tất cả, hòa trong nỗi đau của chị.
Tôi đứng ngay cửa mất mấy phút, tôi cứ tưởng chị đi tự sát rồi. Mừng thầm là chị ko dại dột, cảm giác đau tôi cũng đã trải qua, nhưng chắc ko bằng chị, mười năm cưới cộng mấy năm yêu nhau nữa, đâu có dễ phai, đâu phải nói thôi là thôi. Thứ cảm giác đau vì yêu, vì tổn thương nhưng ko ai giống ai hết, hoàn cảnh khác, và quan trọng là tính cách mỗi người, tình yêu mỗi người cũng khác. Sao 1 người phụ nữ hiền hậu và nhân ái như chị lại phải gặp những chuyện này? Bất công quá!
Chị khác tôi, chị mạnh mẽ ko làm đau mình, ko tổn thương thân xác mình nhưng rồi chị cũng phải điên dại thôi, vì chị suy cho cùng cũng là phụ nữ mà. Nhìn chị mà nghĩ tới mình, thấy mình tầm thường, lần nào cũng thừa sống thiếu chết, hành hạ bản thân và dựa dẫm người xung quanh. Còn chị chỉ có 1 mình : mất chồng rồi chịu đựng 1 mình. Ngôi nhà to đùng này, tài sản được chia sau ly dị có khỏa lấp được nỗi đau mất anh Thanh?
Tôi chạy vô, giật mấy tấm hình chị đang cầm trên tay, vịn hai vai chị lay lay
- Chị, khóc đi chị! Cần thì đốt hết đi, em sẽ đốt với chị. Rồi thôi nha chị, khổ 1 lần, đau 1 lần thôi.
Chị gục đầu vô ngực tôi, khóc tức tưởi.
- Chồng chị dặn chị sống 1 mình cẩn thận, dặn chị giữ gìn sức khỏe. Ảnh cuối cùng cũng đã đầu hàng số phận, ảnh chịu thua ba mẹ ảnh, ảnh chấp nhận bỏ chị. Ảnh bỏ chị chứ ko phải 2 người ly dị Dung à. Chị đau lắm!
Tôi ko dám mở miệng ra nói “ em hiểu “, vì rõ ràng tôi làm sao hiểu hết cảm xúc của chị lúc đó. Nên tôi chỉ biết ôm chị, vuốt lưng chị và lắng nghe chị. Thì ra lúc trong bệnh viện anh Thanh nói với chị những điều đó, và chị đã gồng từ lúc đó tới bây giờ. Bây giờ chị mới là chị Ngọc của ba mẹ chị, của gia đình chị, khác hẳn hình ảnh nghiêm túc và quy tắc trong công việc. Thương chị chưa từng thấy, vẫn cảm giác bao trùm và câu hỏi đó : phụ nữ ko phải sinh ra là để được yêu thương hay sao?
2 chị em ngồi đó gần tới sáng, tôi mới phụ chị dẹp hết, quăng hết những thứ đó vô thùng rác, tôi là người tôn trọng kỷ niệm kỷ vật nhưng chị đã cắt xé nát hết thì đó là những thứ chị ko muốn nhìn thấy nữa rồi. Tôi cho vô những cái bịch nylon đựng rác, đem xuống nhà. Chị mệt mỏi quá, ko nói thêm gì, vô phòng nằm rồi ngủ luôn.
Nhà chị gần chỗ làm hơn nhà tôi, sáng 6h30 tôi vẫn còn loay hoay ở nhà chị, chị vẫn ngủ nên tôi hơi bối rối, ko dám đánh thức chị. Nhưng tôi đi làm mà ko biết cách khóa cửa thì trộm vô nhà thì sao? Tôi đã thay đồ rồi, chuẩn bị đi làm rồi, tôi sẽ đi xe ôm, nghĩ tới nghĩ lui, lên giường ngồi nói nhỏ với chị
- Chị Ngọc, hay bữa nay chị nghỉ làm 1 bữa nữa đi, ở nhà nghỉ ngơi đi chị. Giờ em đi làm, chị ra đóng cửa dùm em, trưa 2 chị em mình đi ăn trưa nha!
Chị nghe thì cố gắng ngồi dậy, mặt nhăn nhó chắc chị nhức đầu lắm
- Em vô trước đi, lát chị gọi sếp xin vô trễ buổi sáng, chị ko ở nhà đâu, buồn lắm.
Như vậy lại chứng kiến thêm câu chuyện của một người mà làm tôi suy ngẫm và thao thức cho tới tận bây giờ. Thủ tục ly dị hoàn tất, nhà cửa xong xuôi thì làm đúng như chị nói, nghỉ làm và về quê. Về chồng chị, sau ly hôn có 3 tháng đã lấy vợ khác, họ ko làm đám cưới bên nhà trai chỉ về quê làm đám vu quy bên nhà gái rồi đăng ký kết hôn, cô thợ may áo dài ở Long An gì đó, 29 tuổi chưa chồng. Nghe nói mẹ anh Thanh thậm chí còn đồng ý cho anh Thanh và cô thợ may đó ăn nằm với nhau trước, nên lúc cưới đã có bầu gần 3 tháng rồi. Tôi thương chị, thương cả anh Thanh nhưng tôi giận vì anh đã ko làm mọi cách để giữ chị, anh bỏ rơi chị.
Trong tình yêu ko phải ai cũng may mắn tìm thấy nhau, thấy nhau rồi để được bên nhau đã khó, giữ nhau càng khó hơn. Bởi vậy mới thấy, khi yêu nhau khác lúc cưới nhau, trong hôn nhân nhiều lúc ko phải cứ yêu nhau là đủ, tình yêu lớn nhưng ko mạnh mẽ để cùng nhau vượt qua mọi sóng gió thì biển cũng cạn, đá cũng mòn khi người ta bỏ nhau, làm khổ nhau. Tôi cảm thấy mình may mắn hơn chị nhiều, má ko quá tệ với tôi như mẹ chồng chị, trong khi cả nhà chồng cô lập chị thì tôi được ba và cô em chồng hết lòng thương yêu. Ko biết Vinh có như anh Thanh trong vòng 5-10 năm nữa hay ko, nhưng tự thâm tâm, tôi tin chồng mình. Như chị Ngọc nói với tôi 1 câu “ số trời, kiếp trước chị làm ác nên kiếp này chị nhận. Kiếp này chị sống đàng hoàng thì kiếp sau chị sẽ được hạnh phúc, như em chẳng hạn. Cuộc đời chị như 1 cái trứng gà công nghiệp, lúc đầu đơn độc và dễ bể. Đến khi bị nấu chín, khác với các loại khác càng nấu càng mềm thì người ta càng nấu chị chị sẽ càng cứng, lột lớp vỏ mòng ra chị vẫn cứng, có khi dao cũng ko cắt được chị “.
-------------------------
Chiều hôm đó, 2 vợ chồng cơm xong thì Vinh chở tôi cầm hồ sơ qua bác L để tư vấn lại. Bác L quen mẹ, được cái bác khám nhẹ nhàng và nói chuyện tâm lý nên tôi thích bác cũng hay viết giấy giới thiệu và gửi mỗi lần đi bệnh viện khám t. Nay bác khám lại cho tôi
- Chà, đúng rồi, em cứ bị viêm vậy ko chụp phim được là đúng rồi.
- Kỳ quá, ngại ghê con đâu phải ở dơ gì mà có cứ bị viêm hoài vậy.
- Em đừng suy nghĩ vậy, nhiều phụ nữ sanh xong dễ bị viêm, như em cũng tính như đã sanh con vậy. Ko may mắn là viêm dai dẳng, nói em biết là ni cô người ta còn bị viêm chứ em nghĩ dơ mới bị viêm sao?
- Còn cái nang sao bác?
- Uhm, nhỏ lắm ko đáng kể.
- Nhưng bên Từ Dũ người ta nghi ngờ là cái nang đè tắc ống đó bác?
- Cũng có thể.
- Mà nếu như vậy thì sao bác?
- Nan lớn thì tách nang, nhưng nagn em nhỏ lắm ko sao đâu. Còn chuyện nếu lỡ tắc ông thì phải phẫu thuật thông ống đó.
- Thông xong có bầu được liền ko bác?
- Cái này cũng khó, vì đây là mình khám phát hiện tới đâu chữa tới đó. Em chắc chắn ko vô sinh, chồng em sức khỏe sinh lý ổn định, t*ng trùng tốt. Nếu bị nang nặng sẽ chữa nang, nếu tắc ống sẽ thông. Rồi sau đó mình mới theo dõi tiếp, bị gì mình mới chữa tiếp.
- (Sụ mặt)
- Cô nói nè, khám và chữa hiếm muộn là cả 1 quá trình, may mắn thì có sớm còn ko phải duy trì. Biện pháp thụ tinh là biện pháp cuối cùng, quan trọng là em và chồng em có đủ kiên nhẫn hay ko mà thôi.
- Bác con hỏi cái này, nếu ko phải bác bỏ qua nha.
- Sao em cứ hỏi đi.
- Bác nghĩ sao về đông y?
- Thực ra đông y cũng tốt, nhưng phải là nơi cung cấp nguồn thuốc và tay nghề đáng tin tưởng mới được. Phương pháp của bên đông y cũng rất hợp lý và có công dụng, nhưng ko có hiện đại bằng tây y thôi.
- Chồng con nói ko cho con mổ gì hết, nên nói thiệt con cũng có nghĩ tới việc chữa đông y.
- Cũng tốt đó, thuốc bên đông y mà hợp thì tác dụng cũng nhanh. Nhưng em nên suy nghĩ kỹ, như cô nói về nguồn gốc thuốc có an toàn ko nha.
- Nhưng thôi, trước mắt con theo ở đây.
- À, chồng em mới chỉ có tinh dịch đồ, để chính xác hơn chị cần chồng em khám nam khoa nếu chồng em ko ngại.
- Là sao bác
- Tức là tinh dịch đồ chỉ phản ánh về t*ng trùng thôi, nam khoa thì tổng quát hết, có khi những cái em đang mắc phải ko ảnh hưởng tới chuyện con cái mà là do 1 bệnh lý nam khoa nào đó của chồng em thì sao? Nhưng bên Từ Dũ ko khám nam khoa. Em cứ nói chuyện với chồng, đồng ý thì chị viết giấy giới thiệu qua Bình Dân khám.
- Dạ, để con nói ảnh.
- Mà đàn ông, họ sĩ diện lắm, em nói sao cho họ hiểu, 2 vợ chồng em với kết quả hiện tại như vậy là chưa có gì chắc chắn để kết luận điều gì nha em. Phải kiên trì và ko được nản chí, dù bên đông y hay tây y cũng phải theo suốt quá trình mới có kết quả.
- Dạ, con hiểu rồi.
- Nhưng mà em đang viêm vậy, muốn mau hết sạch kinh tháng sau chụp phim thì chị gợi ý em nên sử dụng bcs khi gần chồng thì tốt hơn.
Sao mà nhiều thứ lạ lẫm quá, lại bắt đầu suy nghĩ. Nhưng suy đi nghĩ lại tôi vân luôn nghĩ là do tôi, ko phải Vinh đâu. Vì tôi thì sức khỏe vừa ko ổn định, quá khư ko tốt như vậy còn gì ….
- Ko, ko mổ xẻ gì hết anh nói rồi. Họ giải quyết ko được thì khám bên thầy thuốc bắc thuốc nam. 1 mũi kim chích vô người em anh cũng ko thích!
- Còn thụ tinh thì sao?
- Mình trẻ, cứ chạy chữa 1 thời gian đi, ko được hãy thụ tinh, ko phải em cũng mong mọi thứ tự nhiên sao?
- Sao anh khó quá vậy? Bệnh thì phải chữa chứ.
- Bữa nào em rãnh thì gọi hỏi chị Vân về mấy cái vụ nang niết gì đó đi thì biết nha. Giờ đi ngủ.
- Anh, ráng tháng này đeo bao nha?
- Sao vậy?
- Em đang bị viêm, muốn mau hết viêm thì tốt nhất là nên xài bao.
- Bộ của anh dơ lắm hả?
- Đó là bác sĩ người ta dặn em, ko chịu thì thôi, muốn sao thì muốn, mệt!
Tôi nói xong lại giận, thấy bực mình, chuyện nhạy cảm ko bao giờ nói chuyện nhẹ nhàng với vợ, lúc nào cũng kiểu cọc cằn. Tôi ôm gối quay mặt vô trong, trùm mền qua đầu nằm im.
- Như vậy trong bao lâu?
- (Im lặng)
Lấy tay khều khều vai tôi, kéo mền xuống cù lét tôi. Tôi ghét ko thèm phản ứng. Vậy là nằm sát vô, ôm ấp các kiểu
- Đeo bao thì đeo bao.
- Còn 1 chuyện nữa
- Muốn mua gì à? Tính gài anh à?
- Anh đi khám nam khoa đi.
- Là gì em? Bữa anh xét nghiệm tùm lum rồi đó.
- Khám nam khác, như em khám phụ khoa khám nhiều thứ như tử cung, buồn trứng, ống dẫn gì đó. Cái anh xét nghiệm hôm bữa chỉ là về t*ng trùng thôi mà.
- Ý em nói là anh bị gì khác hả?
- Ko phải, tốt nhất là đầy đủ kết quả thì mình mới dễ để theo dõi.
- Nói chung em muốn anh đi khám thêm cái đó phải ko?
- Uhm..
- Ok, vậy anh đi thôi, em muốn gì ko được, em là hoàng hậu mà.
- Biết vậy em khỏi nói vòng vòng rồi, chỉ cần em nói em muốn là anh làm thôi đúng ko?
- Bây giờ phải chiều chồng đi cái đã.
- Nhưng nay có bao đâu.
- Mai mua tính sau, em nói gấp quá ai mà chuẩn bị kịp.
2 vợ chồng lại đá trận sân Kymdan 2 người, ko trọng tài, ko khán giả. Được cái vợ chồng hoà hợp chuyện đó. Đó cũng là lý do luôn cảm thấy nhớ nhiều hơn, muốn ôm và những cử chỉ yêu chiều hơn.
Chồng đi khám nam khoa, kết quả cũng ko có vấn đề gì. Còn tôi quan hệ đeo bao cả tháng, chờ tới ngày sạch kinh đi chụp phim vậy mà tới hẹn lên Từ Dũ lại ko chụp được vì vẫn viêm đỏ, bác sĩ hẹn thêm tháng sau, còn dặn nhớ dung bao khi gần chồng. Ức chế ko chịu được luôn.
Tháng nữa vẫn như vậy, tôi điên quá qua gặp bác sĩ
- Bây giờ ko cần chụp phim nữa, con muốn mổ tách nang luôn được ko bác?
- Sao lại muốn mổ?
- Tại vì cứ vậy hoài ko giải quyết được gì, mất thời gian mấy tháng của con rồi. Giờ hay là mình mổ luôn đi.
- Ko được đâu, nang nhỏ lắm.
- Nhưng con muốn mổ, bác giới thiệu cho con đi.
- Chồng em thì sao?
- Đừng cho ảnh biết, con giấu ảnh được mà!
- Nếu vậy em chịu khó đi thử máu lại, xong cô sẽ viết giấy gửi cho em, mà em phải làm cái đơn cam kết nữa.
- Dạ, bác cứ giới thiệu dùm con, con cảm ơn còn lại con lo được.
BÁc sĩ miễn cưỡng giúp đỡ, hẹn tôi sau tết sẽ gửi qua Từ Dũ, bác sĩ quen sẽ mổ nội soi tách nang. Vậy mà ko biết sao ông Vinh ổng có cảm giác, ổng gọi cho bác sĩ và mọi chuyện vỡ lỡ.
- Em gan thiệt, em nghĩ là thân thể của em thì em quyết định được, em giấu anh đòi mổ à? Ko sợ chết à?
- Mổ nọi soi 1 chút xíu mà chết gì?
- Em gọi cho chị VÂn hỏi đi nha! Cãi anh là anh bực đó nha!
Tôi bực mình ko kém, gọi cho chị VÂn hỏi chuyện. Thì ra là sau khi sanh đứa thứ 2, chị bị viêm sau đó cũng bị nang, xong mổ tách ra, sau lần tách đó thì ko những hết mà nó còn bị nang chùm, làm nhiều khi chị Vân bị xuất huyết trong và chết giấc mấy lần, hiện chị cũng đang theo thuốc bắc. Hèn gì mà ông Vinh cứ khăng khăng ko cho mổ, chắc ổng sợ tôi chết thật.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook