- Má, con ko có ghen, con ko có rãnh mà ghen với mấy người đó. Má thương vợ chồng con thì má đừng có nhắc tới nó nữa. Con cứ kêu là nó, nó ko là gì của con, má gặp má hỏi coi nó làm gì vợ chồng con mà đi tỉ tê với má rồi bây giờ má về má la con? 

- Đừng có trả treo, đi khám đi, phụ nữ gì mà 2 năm lấy chồng ko có bầu, đừng để cho người ta nói là cây độc ko trái ….

- Con ko đi, chừng nào anh Vinh về thì 2 vợ chồng con đi chung. Với lại con ko cần cái thứ bá dơ bá láp đó giới thiệu gì hết, con có miệng có tiền con tự đi tìm bác sĩ giỏi được. Con có là gái độc thì cũng ko độc bằng thứ phá hoại gia đình người khác. Con cám ơn má, thưa má con đi làm. 

Mới sáng ra đã phải điên lên mới chịu, hết chồng tới má chồng, sao cũng được nhưng miễn đừng nhắc tới con đó. Tôi ko nghĩ là mình vừa dám “ tay đôi “ với má, ko biết má có lên máu ko nữa. Nhưng nếu có lên máu thì là tôi chứ, tự nhiên lại đi lôi cái con đó vô chuyện nhà tôi, con này tôi mà để yên cho nó thì nó ko để yên cho tôi mà, ngày nào má còn qua lại thân thiết với nó thì ngày đó má con ghét tôi. Ko biết ông Vinh ổng nói chuyện với má sao mà thấy mọi chuyện vẫn y cũ … Chán. 

Tới chỗ làm, tôi tức quá gọi điện cho Vinh, tôi ko phải cái kiểu hở ra chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng méc chồng, tôi cũng sợ mình sẽ trở thành nguyên nhân gây bất hoà giữa má với Vinh. Nhưng hôm nay tôi tức quá rồi 

- Uhm, anh nghe 

- Anh coi đó, má nói em cây độc ko trái gái độc ko con. Có gì độc địa hơn má ko nói em ko? Má kêu em tranh thủ ko có anh ở nhà tự đi khám đi, má còn nói có gì má nhờ con Diễm giới thiệu bác sĩ giỏi cho. Em ko tính nói anh nhưng em buồn quá. 

Ko hiểu sao vừa nói là tôi đã thút thít, chắc là do tủi thân thiệt, giờ nghĩ lại mới thấy má nói nặng quá, chẳng khác nào má chửi tôi, má rũa tôi.

- Để đó, anh lấy tiền xong anh về liền.

- Anh về đi khám với em đi, nhưng anh đừng nói gì để má giận, anh giải thích cho má hiểu đừng có nhắc tới con Diễm với em được ko? Sáng em có cãi lại má, giờ em sợ má giận.

- Em cãi lại má cái gì?

- Em nói má đừng có nhắc tới con kia, em tự biết đi khám, em có độc cũng ko độc bằng nó. Vậy em có hỗn quá ko? Em sợ chiều về má la em quá.

- Uhm, thôi nói vậy thôi thì ko sao, để đó chiều anh về giải quyết. Nín đi, đi làm đàng hoàng nha.

- Uhm, bye anh.

- Bye em. 

Chiều đi làm về, bé Vy chạy ra lôi tôi vô thẳng lên phòng nói chuyện, má cũng ở phòng má, Vinh đang ở cửa hàng với ba 

- Chị, nãy em nghe má nói điện thoại với anh ba, chửi dữ lắm 

- Chửi dữ lắm hả?

- Uhm, chửi anh ba sợ vợ, em tội nghiệp chị quá, chắc tối nay chị ăn cơm ko ngon rồi, mà sao vậy chị biết ko?

- Uhm, tại chị, sáng chị cãi má. 

- Trời, sao chị cãi má chi vậy? 

- Chị tức 

Rồi tôi kể bé Vy nghe, nghe xong con nhỏ cũng phản ứng. Chuyện này bé Vy biết chứ chuyện con kia đâm tôi tôi vẫn chưa kể cho bé nghe.

- Trời, má nói vậy luôn hả chị?

- Uhm 

- Cái này bà nội mà nghe là má chết luôn, lần trước thím 3 cũng chửi con dâu vậy bà nội qua xử đó chị. 

- Thôi, em nghe thôi đừng có nói tùm lum nha.

- Em biết rồi, mà em ko hiểu sao má lại cứ đối với chị như vậy ha? Để em điều tra bà Diễm dùm chị 

- Thôi, đừng có tài lanh làm tùm lum lên, má chửi luôn em đó nha.

- Chị để đó, bữa nào em rãnh em điều tra cho chị, em tự nguyện.

Đúng như rằng, 1 bữa cơm gia đình ko có khí O2. Nặng nề tới mức tôi ko cầm đũa nỗi. Chỉ có 1 mình ba là bình thường vì vốn ba đã ít nói trong nhà rồi, nhiều lúc thấy tội ba chắc má ăn hiếp ba dữ lắm. Mặt má cứ hầm hầm, ông Vinh cũng vậy, tôi với bé Vy thì sợ.

- (Ba) Ủa, bữa nay bị gì mà sao im re hết vậy? Bình thường thấy giờ cơm cả nhà nói nhiều lắm mà.

- (Má) Thôi, giờ tui ko dám mở miệng, già rồi, mở miệng lẫm cẩm là bị tụi nó chửi, quê lắm. 

Tôi với bé Vy nhìn nhau chán ngán, hai chị em hiểu bữa cơm này đúng là ko ngon rồi. 

- (Vinh) Ủa má, nhà này ai gan quá mà dám chửi má vậy má? Con tưởng chỉ có má mới có quyền chửi cả nhà chứ? Ba má còn ko tha nữa, con má ai chửi má má nói con nghe con bẻ cổ.

- (Má) Thôi, mày khỏi nói móc, thằng mất dạy, tao nuôi mày cho mày ăn học giỏi giang giờ trong mắt mày chỉ có vợ mày thôi. 

- (Ba) Ủa, mẹ con mà bà nói nặng lời khó nghe vậy? Tụi nó làm gì bà mà bà chửi nó dữ vậy hả? 

- (Má) Tôi kêu vợ nó đi khám để con có con đi, ông coi tôi nghĩ cho vợ chồng nó, mà nó đi méc chồng nó cho chồng nó gọi về nặng nhẹ tôi. 

Tôi nghe xong hoảng hồn, sao má lại có thể nói mọi chuyện ngược 180 độ như vậy. Ba quay qua nhìn tôi, tôi nhìn ba bất lực, vừa định mở miệng giải thích thì ông Vinh đã chụp bàn tay đang bưng chén cơm của tôi 

- Má, chuyện này hôm bữa nói rồi, có khám thì 2 vợ chồng con sẽ đi khám. Mà tụi con còn trẻ mà, từ từ có con cũng được, má cứ áp lực làm gì, má biết là sức khoẻ Dung đâu có được như người ta. Cái gì cũng từ từ chứ má.

- Đó, ông thấy chưa? Nói tới là đâu có được. 

- Nó nói đúng mà, nó nói sai chỗ nào? Còn bà nói ai chửi bà?

- Sáng tôi kêu nó đi khám 1 mình đi, phụ nữ mà, chuyện sanh đẻ nằm ở mình, tôi nói vậy mà nó cãi tay đôi với tôi, nó nói là có khám nó tự đi khám ko cần tôi nhắc, nó nói có khám thì chờ chồng nó về khám.

Tôi há miệng, ghi nhận thêm 1 cung bậc ngạc nhiên khác. Má ko nói thêm, má chỉ nói bớt đi 1 chút và nói khác 1 chút. Thiệt khó hiểu, lúc này tôi ko ngồi yên được 

- Sáng má đâu có nói vậy, má nói nhờ bà Diễm giới thiệu bác sĩ, con ko biết sao má cứ nhắc tới người đó hoài. Má ghét con thì má cũng thương chồng con, họ chia tay nhau lâu rồi, anh Vinh cũng cưới con rồi mà sao trong nhà này lúc nào má cũng nhắc, con biết mà thương người đó, má cứ gặp nhưng má có thể đừng nó nhắc hoài được ko, con cũng có cảm giác của con vậy má. Mà má còn nói con cây độc ko trái gái độc ko con, con buồn lắm. 

- Bà nói nó vậy hả?

- Ừ, tôi nói đó, nó là dâu con tôi ko dạy nó được hả? Giờ hết thằng Vinh rồi tới ông, giờ cái nhà này tôi ko có quyền gì nữa, có giỏi thì đẻ 1 đứa con đi, ko thì cây độc gái độc hết, tưởng tôi sợ ko dám nói hả? Tôi thương con Diễm, lúc nào tôi cũng mong nó là con dâu nhà này, chẳng qua thằng con tôi nó nhu nhược cho nên để hụt mất người vợ tốt vậy. Tôi nói gì sai hả?

Mâm cơm đã lên tới đỉnh điểm, ba chồng quát lên 

- Bà lớn mà sao mà ăn nói hồ đồ quá vậy? Con cái nó chưa khoẻ nó chưa có tin vui, bà ko an ủi suốt ngày bà nhắc mấy chuyện tào lao mà ở đó còn sồn sồn lên. Nó ko may mắn được như bà ngày xưa chưa cưới đã có bầu, được chưa? Sống sao cho con cái nó thương, người đâu mà càng già càng khó chịu, từ hồi trẻ tới bây giờ vẫn ko thay đổi. 

Thì ra là má có bầu trước cưới, mặt má đỏ lên vì xấu hổ. Ko biết ba cố ý hay lỡ lời, nhưng tất cả đã quá muộn. Má tôi hất luôn chén cơm, đùng đùng bỏ đi lên phòng. 

- Thôi bả ko ăn kệ bả, mấy đứa ăn cơm tiếp đi.

Vẻ mặt ba bình thản, tôi ko thể đoán được cảm giác của ba. Trong khi tôi và Vinh với bé Vy thì đông cứng trước phản ứng có phần “ thái quá “ của má, tim tôi đập mạnh vì hơi sợ.

- Ba ơi, chắc tại con, nhưng mà tự nhiên má nhắc tới bà Diễm con lại tức lên. Con xin lỗi ba.

- Con xin lỗi cái gì, cố gắng giữ sức khoẻ của con thôi. Ngày xưa bả hành cô bạn cũ của ba mấy năm trời, trong khi ba với cô kia ko hề qua lại. Kệ bả đi. Ăn cơm đi! 

Ba nói vậy chứ ai mà con ăn vô cho nổi, tôi ngồi đó cố gắng gắp mấy miếng đồ ăn, chưa hết sốc thì ông Vinh cũng bỏ cơm chạy lên phòng má. 

Ba người con lại dưới bàn cơm ngóng lên hướng trên lầu, tiếng ông Vinh vọng xuống trước 

- Má vừa phải thôi, Diễm nó bỏ con lấy thằng khác, con đau khổ cỡ nào má ko thấy sao mà cứ nhắc nhắc hoài vậy?

- Nó bỏ mày là tại mày nhu nhược, đáng lẻ mày phải học nghành nó thích chứ? Có người yêu như nó mày đốt đuốc mà tìm, ngu còn la làng, bây giờ lấy con vợ như cọng bún thiêu, đẻ cũng ko biết đẻ! Tao chửi đó,tụi bây là con chứ ko phải anh hai chị hai tao nha! 

Tim tôi đau nhói, miệng khô ran, tủi thân cùng cực. Đến bây giờ má mới nói thẳng ra, trong mắt má tôi chỉ như thế.

- Nó bỏ con theo thằng khác, tại vì thằng đó đẹp trai hơn, giàu hơn nhà mình đó má biết ko? Sao nó cho má ăn cái gì nói gì má cũng tin vậy? Nó xem phá nát vợ chồng con, nó dựng chuyện nói xấu vợ con rồi khiêu khích con, vợ chồng đã chia cách mà gặp má ngày nào cũng đỗ dầu vô lửa. Sao má là má mà ko bao giờ má chịu hiểu cho cảm giác của con cái vậy? 

Tôi đứng dậy, mặt mày nóng bừng nhưng chỉ định chạy lên kéo ông Vinh xuống, chuyện tới nước này ngoài tầm tưởng tượng rồi, ko thể để má con cãi nhau như vậy. Ai cũng đang nóng hết. 

- Con cứ ngồi đó, để ba. 

Ba điềm đạm đi lên lầu, ba mới bước có mấy bước đã nghe thấy tiếng bạt tai rồi, tôi với bé Vy nhanh chân chạy lên, má đánh anh Vinh rồi. Ba cũng bước nhanh lên lầu, lúc này tôi bắt đầu khóc luôn rồi, má đánh chồng tôi tới mấy cái chứ ko phải một.

Tôi chạy vô phòng, lôi Vinh đi, ổng đang đứng chết trân tay đang rờ mặt.

- Con xin lỗi má, đi thôi anh ơi, về phòng.

- Em buông ra, hôm nay má đánh con, má đánh con vì người dưng, má chửi con vì người dung, má chèn ép vợ con cũng vì người dưng. Má vui ko?

- Vui, tao vui, tụi bây ngon thì đi khỏi nhà này.

Rồi xong, má đuổi luôn 2 đứa. Bé Vy chạy vô ôm má cũng bị má hất ra. Ba vô phòng quát nạt 

- Bà đuổi ai, nhà của bà hay sao mà bà đuổi.

- Ừ, nhà chung nhưng tôi là má nó, tôi có quyền đuổi, con cái mấy chục tuổi đầu, nuôi cho ăn học cho cao giờ bênh vợ chửi má, thứ như nó là con trời đánh. 

- Bà im chưa?

- Tôi ko im đó ông làm gì tôi? Nhà này chia phe ra, ba con dâu con mấy người 1 phe, còn tôi 1 phe. Tôi ko sợ đâu, thử coi! 

Mặt má vênh lên thách thức ba, công nhận ba hiền thiệt, ba chỉ bỏ đi ra ngoài. 

- Má khỏi đuổi, tôi tự đi. Má nói nhà má, cửa hàng chắc cũng của má. Thôi ba khỏi nói gì hết, giờ vợ chồng con đi, con cũng ko làm ở cửa hàng nữa, cái chức vụ phó giám đốc đó tốt nhất ba để má làm luôn đi! Mà đẻ con má nuôi con mà má kể, đó giờ con cũng mới thấy.

- Thôi anh, đi về phòng, đi về.

Mặt ổng đỏ ngầu, 2 bên má còn đỏ hơn chắc má đánh mạnh dữ lắm. Tôi cực khổ kéo ổng về phòng, bé Vy ngồi đó khóc tu tu. Tôi cũng nước mắt dàn dụa. 

Kéo ổng vô phòng, đóng cửa lại, tôi ôm Vinh, tôi thương chồng mình quá, chỉ vì bảo vệ tôi mà bây giờ bị má đánh. Tôi ko tưởng tượng được má lại hung dữ như vậy, Vinh tức tối kéo mấy cái vali trong tủ ra, mấy cái bự nhất, lôi hết áo quần nhét vô 

- Đi, em với anh sẽ đi ra ngoài sống, ko cần ở đây, má tưởng là có má có cửa hàng anh mới sống được. 

Vinh ôm mặt tôi, chùi nước mắt cho tôi 

- Anh ko để em khổ đâu, anh hứa! Em đừng khóc nữa, anh sẽ bảo vệ em. Đừng khóc nữa 

Tôi gật đầu, nước mắt chảy nhiều hơn, tôi rờ lên 2 má của chồng mình, nó phồng lên 1 chút. Tại sao má lại đánh Vinh chứ, ko lẻ con Diễm nó bỏ bùa má?

- Nhưng giờ mình đi đâu anh? Nhà còn ba má mà ba má lớn tuổi rồi mà anh?

- Đi, em đừng lo, má còn chửi còn đánh anh được thì má khoẻ lắm. Mấy chục năm qua, anh ko nhớ lần cuối bị má đánh là khi nào, anh thương ba má nhưng má anh đúng là ko chịu nổi. Anh biết tánh má anh, đã tới nước này, em còn ở đây thì má đay nghiến em tới chết luôn.

2 vợ chồng đang nói chuyện vừa soạn đồ. Tôi băn khoăn lắm ko biết hành động như vậy có xốc nổi hay ko, nhưng tôi thấy Vinh nói có lý, hôm nay tôi sợ má thiệt rồi, chính thức sợ. Cửa phòng mở ra cái rầm, má bước vô chỉ thăng vô mặt tôi, làm tôi giật mình 

- Tôi nói cho cô biết, bây giờ ko má con gì nữa, tại cô mà gia đình này tan nát. Đúng là cái loại đàn bà độc địa, tôi nói cho cô biết ngày đám cưới bên nhà gái tôi đi ăn lẫu với bé Diễm, ko có bệnh hoạn gì hết! 

Tôi chết trân, tay che miệng vì sốc, ko có cái sốc nào hơn cái sốc này nữa, người tôi run lên, tay chân bũn rũn, Vinh đứng dậy 

- Vợ chồng tôi đi, má để yên cho vợ tôi sống với! Má muốn thí giết tôi thôi, má đẻ tôi ra má thích thì má cầm dao đâm tôi đi! 

- Mày giỏi đi thì đi luôn nghe! 

Ba bước vô, xách tay bịt miệng má lôi về phòng. Ở đây tôi vẫn chưa hoàn hồn, những điều má nói quá tàn ác với tôi. Vinh vẫn đang cáu tiết hốt hết đồ vô vali, anh buông ra và ôm tôi, hôn lên trán tôi. Lúc này, tự tôi biết, tôi cũng lấy đồ bỏ vô vali, lấy hết vì đồ vợ chồng tôi nhiều lắm nên lấy hơi lâu. Còn vòng vàng nữa, tôi run lên vì tức nhưng vẫn đang làm những việc cần làm. 

Hình như ba nhốt má trong phòng hay sao đó, ba qua phòng, thở dài 

- Hai đứa đi đâu đỡ đi, để ba giải quyết sau. Xin lỗi Dung, ba mong Dạ con đừng kể mấy chuyện này cho mẹ con nghe, ko có tốt đẹp gì, ba thấy ngại quá. 

- Dạ! Con biết rồi ba.

Ba nói hết câu thì đi ra, nhìn ba tội lắm, thương lắm. Bé Vy chạy vô 

- Anh chị tính đi đâu.

- Mày khỏi lo, anh ko có chết đâu.

- Mà anh chị tính đi đâu.

- Chưa biết, khách sạn đầy, lo gì ko có chỗ ở.

- Có gì gọi em liền nha.

- Uhm 

Tội nghiệp con nhỏ ghê. 

- Em ở nhà cũng coi chừng ba má đi nha.

- Dạ, em biết rồi chị. 

4 vali lớn, 1 vali nhỏ, chồng tôi gọi taxi tới. Hai vợ chồng đi, có cái cảnh ra riêng nào đau khổ như cảnh ra riêng của 2 vợ chồng tôi ko? Cảm giác thật là buồn và tủi nữa, tôi có cứng đầu và ương nghạnh tới mấy, chồng tôi có nóng tính tới mấy cũng ko bằng má. 

Hai đứa kéo đồ xuống nhà, ba đi theo nhìn mắt ba thấy đau lòng ghê gớm, bé Vy cũng kéo đồ tiếp 

- Thưa ba tụi con đi.

- Ừ, đi đỡ đâu đi rồi giải quyết tiếp. Giờ ba cũng qua nhà nội chơi 1 chút, cho bả ở nhà 1 mình đi. 

Ba và má, nói chung là trong nhà Vinh ai cũng sợ bà nội, chuyện lớn nhỏ gì cũng thưa nội hết, vì nội lớn nhất nhà, nhưng cũng như ngoại tôi, nội vẫn còn minh mẫn và sống tình cảm lắm.

Hai vợ chồng lên xe, phải đi cái xe 7 chỗ mới để hết đồ. 

- Dạ anh chị đi đâu?

- Khách sạn ĐN. 

- Dạ.

Tôi thấy Vinh nói tới 1 khách sạn cũng gần Gò Vấp nên mới đề nghị về nhà mình 

- Hay là qua nhà em đi anh?

- Thôi, anh ko muốn ảnh hưởng tới mẹ em nữa.

- Có sao đâu, mẹ em biết mà.

- Nhưng anh ko thích, anh sẽ mau tìm chỗ ở cho mình, em yên tâm nha. 

- Bộ anh tính đi thiệt luôn hả?

- Em nghĩ là anh giỡn hả?

- Đau ko anh?

- Ko 

Tôi xoa mặt cho chồng mình, ngã vào vai của ảnh, Vinh ôm tôi. Sao 2 vợ chồng tôi lại tội nghiệp như vậy chứ, có phải là tôi mang xui rủi đến cho Vinh ko? Nhưng lúc cưới thầy nói đâu có khắc, rất hợp mà. Có mơ cũng ko tưởng tượng được cảnh này. Đau lòng và cảm thấy có lỗi nữa. 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương