Nếu Không Có Gặp Anh
-
Chương 42
Bởi vì chuyện đêm qua, hôm nay khi Tần Thanh Thủy và Lục Ngôn nhìn thấy mặt nhau thì cả hai ai cũng không để ý ai.
Ánh mắt lạnh lùng của Lục Ngôn liếc nhìn Tần Thanh Thủy, sau đó lướt qua cô đi xuống lầu.
Tần Thanh Thủy cũng không quan tâm đến anh, nhưng cô vẫn chủ động đi theo anh.
Lục Ngôn ngồi trước bàn ăn, thấy Tần Thanh Thủy đi đến bên cạnh mình, đầu anh cũng không ngẩng lên mà hỏi: “Chuyện gì?”
Tần Thanh Thủy chìa tay ra với anh: “Điện thoại của tôi.”
Từ hôm qua ở sân bay, Lục Ngôn còn chưa trả điện thoại lại cho cô.
Thần sắc của Lục Ngôn dường như càng lạnh hơn: “Trên sô pha.”
Tần Thanh Thủy đi qua, trên ghế sô pha ở phòng khách quả thật có một chiếc điện thoại.
Cô cầm điện thoại lên, chuyện đầu tiên chính là muốn mở máy gọi cho Cố Thành Danh thì lại phát hiện điện thoại của mình vậy mà có người từng mở ra, Tần Thanh Thủy quay đầu lườm Lục Ngôn: “Anh đụng vào điện thoại của tôi?”
Đôi đũa trên tay của Lục Ngôn hơi dừng lại, anh lạnh nhạt trả lời: “Thuận tay nghe một cuộc điện thoại mà thôi.”
Tần Thanh Thủy tức giận, hung hăng trừng mắt với anh, sau đó cúi đầu nhìn điện thoại.
Anh quả nhiên nghe cuộc gọi từ Cố Thành Danh.
Lục Ngôn đã nói với Cố Thành Danh cái gì? Dù sao nhất định sẽ không phải lời gì hay ho.
Tần Thanh Thủy lập tức gọi điện cho Cố Thành Danh.
Cố Thành Danh rất nhanh nghe máy, giọng nói có chút khàn đặc: “Thủy?”
Nghe giọng của anh rất mệt mỏi, dường như không ngủ ngon.
Trái tim của Tần Thanh Thủy hơi siết chặt lại, vội vàng nói: “Thành Danh, em…”
“Em bây giờ ở nhà họ Lục?” Cố Thành Danh không đợi cô giải thích mà hỏi.
Tần Thanh Thủy trầm mặc một lát, đáp: “Phải.”
“Còn định trở về không?” Giọng của Cố Thành Danh vẫn ôn hòa như cũ: “Cho dù không trở về cũng không sao, anh tôn trọng sự lựa chọn của em.”
“Em sẽ trở về…” Tần Thanh Thủy vội vàng nói.
Khi cô vừa dứt lời thì vang lên một chiếc va đập mạnh.
Tần Thanh Thủy quay đầu lại, sau khi thấy Lục Ngôn mạnh tay vứt đôi đũa trên bàn ăn, sau đó đứng dậy, anh không thèm nhìn cô lấy một lần, cầm chìa khóa rồi trực tiếp đi ra cửa.
Có điều ngắn ngủi mấy giây, anh đã thay xong giày, mở cửa rời khỏi.
Từ đầu đến cuối anh đều không nhìn cô, nhưng sắc mặt lại rất khó coi.
“Thủy?”
Tần Thanh Thủy hoàn hồn: “Em đây.”
“Lục Ngôn có phải nhốt em ở nhà họ Lục rồi không? Cần anh đi đón em không?”
Tần Thanh Thủy lo lắng sau khi Cố Thành Danh đến sẽ bị Lục Ngôn đối phó, càng huống chi anh ta còn bận công việc, sao có thể tùy tiện về nước được chứ.
Suy nghĩ một hồi, giọng điệu của cô rất bình tĩnh: “Không có, anh ta không có nhốt em. Chỉ là dù sao con cũng là của nhà họ Lục, em muốn để chúng ở đây vài ngày, sau đó em sẽ dẫn chúng trở về. Anh yên tâm.”
Cố Thành Danh trầm mặc một lát: “Vậy được, em cố gắng chăm sóc bản thân.”
“Em sẽ, anh làm việc trước đi.”
Cố Thành Danh đâu có tin tưởng lời Tần Thanh Thủy nói, cô không thể rời khỏi Lục Ngôn thì sao có thể dẫn tụi nhỏ về nhà họ Lục? Nhất định là Lục Ngôn cưỡng ép cô.
Nghĩ đến lời hôm qua Lục Ngôn nói “tôi sẽ không thả cho Tần Thanh Thủy đi đâu, anh chết tâm đi”, bàn tay của Cố Thành Danh siết chặt, sau khi cúp máy thì lập tức định vé máy bay về nước.
Anh đã đợi nhiều năm như vậy, không dễ dàng gì sắp đến lúc thành công thì sao có thể chết tâm chứ?
Vì để trông chừng Tần Thanh Thủy, Lục Ngôn đặc biệt cho người canh giữ nhà cũ, Tần Thanh Thủy muốn ra ngoài còn phải báo cáo với anh.
Lê Nguyệt Ly dẫn hai đứa trẻ ra ngoài, Tần Thanh Thủy đi quanh trong phòng vài vòng, có chút phiền lo.
Biện pháp an ninh của nhà họ Lục quá tốt, căn bản không có chỗ nào có thể trốn thoát.
Suy nghĩ hồi lâu, Tần Thanh Thủy lên mạng nhờ người tìm cho mình một chiếc ô tô, yêu cầu đối phương đỗ xe ở gần đây.
Đối phương tốc độ rất nhanh, buổi chiều, Tần Thanh Thủy bàn nhận được chìa khóa trong đơn hàng chuyển phát.
Buổi tối lúc ăn cơm, Lục Ngôn cũng chưa về, Lê Nguyệt Ly đi dạo cả ngày cũng mệt, cho nên đã lên lầu nghỉ ngơi từ sớm.
Tần Thanh Thủy nhìn hai đứa trẻ đang chơi ngoài sân, trong lòng có chút thấp thỏm.
Thời gian ở đây càng lâu thì cô càng lo lắng. Giống như tình huống đêm hôm qua, cô một chút cũng không hy vọng nó tiếp tục xảy ra.
Ngày mai là cuối tuần, cô sợ Lục Ngôn sẽ luôn ở bên hai đứa bé, đến lúc đó sẽ càng không có cơ hội.
Đầu óc Tần Thanh Thủy khẽ chuyển động, sau đó gọi Mai Mai lại, thấp giọng hỏi: “Mai Mai, Ở bên ngoài vườn có nhà kính trồng hoa, trong đó có rất nhiều hoa, con muốn đi xem không?”
Mai Mai lập tức đáp: “Có ạ!”
“Vậy để anh trai dẫn con đi xem, được không?”
Mai Mai vội vàng gật đầu, Khả Khả chỉ đành buông robot trong tay xuống.
Người đều canh giữ ở cửa lởn, Tần Thanh Thủy dẫn hai đứa bé đến nhà kính trồng hoa, đặc biệt không có mở đèn vườn.
“Các con ở đây chơi, không được nghịch loạn hoa. Biết chưa?”
Tần Thanh Thủy dặn một câu, mắt nhìn thời gian, Lục Ngôn chắc sắp về rồi.
Cô trở lại trong phòng, không lâu sau bên ngoài bèn có tiếng xe chạy vào.
Tần Thanh Thủy có chút căng thẳng, nhưng vẫn cố tình giả vờ trấn định ngồi xem TV.
Lục Ngôn chắc cùng hai đứa nhỏ chơi một lúc, sau đó mới trở lại, thấy Tần Thanh Thủy ngồi trên ghế sô pha, anh cau mày: “Em rất yên tâm để tụi nhỏ ở bên ngoài chơi như vậy sao?”
Hai đứa bé nghe lời lại hiểu chuyện, trước giờ chưa từng khiến Tần Thanh Thủy lo lắng bao giờ. Huống hồ bên ngoài còn có người trông, căn bản không thể xảy ra chuyện gì được, Tần Thanh Thủy đương nhiên yên tâm.
Nhưng thái độ lúc này của cô rất lạnh nhạt: “Anh không yên tâm thì ra chơi cùng chúng nó đi.”
Ánh mắt lạnh lùng của Lục Ngôn liếc nhìn Tần Thanh Thủy, sau đó lướt qua cô đi xuống lầu.
Tần Thanh Thủy cũng không quan tâm đến anh, nhưng cô vẫn chủ động đi theo anh.
Lục Ngôn ngồi trước bàn ăn, thấy Tần Thanh Thủy đi đến bên cạnh mình, đầu anh cũng không ngẩng lên mà hỏi: “Chuyện gì?”
Tần Thanh Thủy chìa tay ra với anh: “Điện thoại của tôi.”
Từ hôm qua ở sân bay, Lục Ngôn còn chưa trả điện thoại lại cho cô.
Thần sắc của Lục Ngôn dường như càng lạnh hơn: “Trên sô pha.”
Tần Thanh Thủy đi qua, trên ghế sô pha ở phòng khách quả thật có một chiếc điện thoại.
Cô cầm điện thoại lên, chuyện đầu tiên chính là muốn mở máy gọi cho Cố Thành Danh thì lại phát hiện điện thoại của mình vậy mà có người từng mở ra, Tần Thanh Thủy quay đầu lườm Lục Ngôn: “Anh đụng vào điện thoại của tôi?”
Đôi đũa trên tay của Lục Ngôn hơi dừng lại, anh lạnh nhạt trả lời: “Thuận tay nghe một cuộc điện thoại mà thôi.”
Tần Thanh Thủy tức giận, hung hăng trừng mắt với anh, sau đó cúi đầu nhìn điện thoại.
Anh quả nhiên nghe cuộc gọi từ Cố Thành Danh.
Lục Ngôn đã nói với Cố Thành Danh cái gì? Dù sao nhất định sẽ không phải lời gì hay ho.
Tần Thanh Thủy lập tức gọi điện cho Cố Thành Danh.
Cố Thành Danh rất nhanh nghe máy, giọng nói có chút khàn đặc: “Thủy?”
Nghe giọng của anh rất mệt mỏi, dường như không ngủ ngon.
Trái tim của Tần Thanh Thủy hơi siết chặt lại, vội vàng nói: “Thành Danh, em…”
“Em bây giờ ở nhà họ Lục?” Cố Thành Danh không đợi cô giải thích mà hỏi.
Tần Thanh Thủy trầm mặc một lát, đáp: “Phải.”
“Còn định trở về không?” Giọng của Cố Thành Danh vẫn ôn hòa như cũ: “Cho dù không trở về cũng không sao, anh tôn trọng sự lựa chọn của em.”
“Em sẽ trở về…” Tần Thanh Thủy vội vàng nói.
Khi cô vừa dứt lời thì vang lên một chiếc va đập mạnh.
Tần Thanh Thủy quay đầu lại, sau khi thấy Lục Ngôn mạnh tay vứt đôi đũa trên bàn ăn, sau đó đứng dậy, anh không thèm nhìn cô lấy một lần, cầm chìa khóa rồi trực tiếp đi ra cửa.
Có điều ngắn ngủi mấy giây, anh đã thay xong giày, mở cửa rời khỏi.
Từ đầu đến cuối anh đều không nhìn cô, nhưng sắc mặt lại rất khó coi.
“Thủy?”
Tần Thanh Thủy hoàn hồn: “Em đây.”
“Lục Ngôn có phải nhốt em ở nhà họ Lục rồi không? Cần anh đi đón em không?”
Tần Thanh Thủy lo lắng sau khi Cố Thành Danh đến sẽ bị Lục Ngôn đối phó, càng huống chi anh ta còn bận công việc, sao có thể tùy tiện về nước được chứ.
Suy nghĩ một hồi, giọng điệu của cô rất bình tĩnh: “Không có, anh ta không có nhốt em. Chỉ là dù sao con cũng là của nhà họ Lục, em muốn để chúng ở đây vài ngày, sau đó em sẽ dẫn chúng trở về. Anh yên tâm.”
Cố Thành Danh trầm mặc một lát: “Vậy được, em cố gắng chăm sóc bản thân.”
“Em sẽ, anh làm việc trước đi.”
Cố Thành Danh đâu có tin tưởng lời Tần Thanh Thủy nói, cô không thể rời khỏi Lục Ngôn thì sao có thể dẫn tụi nhỏ về nhà họ Lục? Nhất định là Lục Ngôn cưỡng ép cô.
Nghĩ đến lời hôm qua Lục Ngôn nói “tôi sẽ không thả cho Tần Thanh Thủy đi đâu, anh chết tâm đi”, bàn tay của Cố Thành Danh siết chặt, sau khi cúp máy thì lập tức định vé máy bay về nước.
Anh đã đợi nhiều năm như vậy, không dễ dàng gì sắp đến lúc thành công thì sao có thể chết tâm chứ?
Vì để trông chừng Tần Thanh Thủy, Lục Ngôn đặc biệt cho người canh giữ nhà cũ, Tần Thanh Thủy muốn ra ngoài còn phải báo cáo với anh.
Lê Nguyệt Ly dẫn hai đứa trẻ ra ngoài, Tần Thanh Thủy đi quanh trong phòng vài vòng, có chút phiền lo.
Biện pháp an ninh của nhà họ Lục quá tốt, căn bản không có chỗ nào có thể trốn thoát.
Suy nghĩ hồi lâu, Tần Thanh Thủy lên mạng nhờ người tìm cho mình một chiếc ô tô, yêu cầu đối phương đỗ xe ở gần đây.
Đối phương tốc độ rất nhanh, buổi chiều, Tần Thanh Thủy bàn nhận được chìa khóa trong đơn hàng chuyển phát.
Buổi tối lúc ăn cơm, Lục Ngôn cũng chưa về, Lê Nguyệt Ly đi dạo cả ngày cũng mệt, cho nên đã lên lầu nghỉ ngơi từ sớm.
Tần Thanh Thủy nhìn hai đứa trẻ đang chơi ngoài sân, trong lòng có chút thấp thỏm.
Thời gian ở đây càng lâu thì cô càng lo lắng. Giống như tình huống đêm hôm qua, cô một chút cũng không hy vọng nó tiếp tục xảy ra.
Ngày mai là cuối tuần, cô sợ Lục Ngôn sẽ luôn ở bên hai đứa bé, đến lúc đó sẽ càng không có cơ hội.
Đầu óc Tần Thanh Thủy khẽ chuyển động, sau đó gọi Mai Mai lại, thấp giọng hỏi: “Mai Mai, Ở bên ngoài vườn có nhà kính trồng hoa, trong đó có rất nhiều hoa, con muốn đi xem không?”
Mai Mai lập tức đáp: “Có ạ!”
“Vậy để anh trai dẫn con đi xem, được không?”
Mai Mai vội vàng gật đầu, Khả Khả chỉ đành buông robot trong tay xuống.
Người đều canh giữ ở cửa lởn, Tần Thanh Thủy dẫn hai đứa bé đến nhà kính trồng hoa, đặc biệt không có mở đèn vườn.
“Các con ở đây chơi, không được nghịch loạn hoa. Biết chưa?”
Tần Thanh Thủy dặn một câu, mắt nhìn thời gian, Lục Ngôn chắc sắp về rồi.
Cô trở lại trong phòng, không lâu sau bên ngoài bèn có tiếng xe chạy vào.
Tần Thanh Thủy có chút căng thẳng, nhưng vẫn cố tình giả vờ trấn định ngồi xem TV.
Lục Ngôn chắc cùng hai đứa nhỏ chơi một lúc, sau đó mới trở lại, thấy Tần Thanh Thủy ngồi trên ghế sô pha, anh cau mày: “Em rất yên tâm để tụi nhỏ ở bên ngoài chơi như vậy sao?”
Hai đứa bé nghe lời lại hiểu chuyện, trước giờ chưa từng khiến Tần Thanh Thủy lo lắng bao giờ. Huống hồ bên ngoài còn có người trông, căn bản không thể xảy ra chuyện gì được, Tần Thanh Thủy đương nhiên yên tâm.
Nhưng thái độ lúc này của cô rất lạnh nhạt: “Anh không yên tâm thì ra chơi cùng chúng nó đi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook