Nếu Em Thấy Anh Bây Giờ
-
Chương 32
Vậy là trong đầu tôi mọi thứ đã rõ ràng. Tôi đã biết phải làm gì tiếp theo. Tôi cần phải hoàn thành nhiệm vụ của mình - làm cho Elizabeth cảm thấy cuộc sống của cô trở nên thoải mái tới mức tối đa. Nhưng giờ đây tôi đã dính líu quá sâu vào cuộc sống của cô vì vậy tôi phải giúp cô chữa lành những vết thương cũ và những vết thương mới mà tôi đã ngu ngốc gây ra. Tôi giận chính bản thân mình vì đã làm rối tung mọi thứ, vì đã bắt kịp công việc rồi lại sao nhãng nó. Sự tức giận đã áp đảo nỗi đau mà tôi cảm nhận được, và tôi thấy mừng vì muốn giúp Elizabeth thì tôi cần phải phớt lờ cảm xúc của chính mình và làm điều tốt nhất cho cô. Đáng lẽ tôi phải làm điều đó ngay từ đầu. Nhưng đó là cốt lõi của các bài học: bạn luôn học được chúng khi bạn không chờ đợi hay không muốn chúng. Tôi còn nhiều thời gian trong đời mình để đối phó với nỗi đau mất cô.
Tôi đi bộ suốt đêm, nghĩ về mấy tuần vừa qua và về cuộc đời tôi. Trước đây tôi chưa bao giờ làm việc đó - nghĩ về cuộc đời của mình. Dường như nó chẳng bao giờ liên quan đến mục đích của tôi dù đáng lẽ ra phải thế. Sáng hôm sau tôi nhận ra mình đã quay lại Fuchsia Lane, ngồi trên bức tường nơi tôi đã gặp Luke một tháng trước. Cánh cửa hoa vân anh vẫn cười với tôi và tôi vẫy tay đáp lại. Ít ra nó cũng không giận tôi; tôi biết chắc Elizabeth giận mình. Cô không thích mọi người đi họp muộn, chứ đừng nói gì đến cuộc hẹn ăn tối. Tôi đã cho cô leo cây. Không chủ ý. Không phải vì ác ý mà vì tình yêu. Hãy thử tưởng tượng bạn không tới gặp một người vì bạn yêu người đó quá nhiều. Hãy tưởng tượng bạn làm tổn thương một ai đó, khiến họ cảm thấy cô đơn, bực bội và không được yêu thương vì bạn nghĩ điều đó là điều tốt nhất cho họ. Tất cả những nguyên tắc mới này - chúng đang khiến tôi nghi ngờ khả năng làm bạn thân của mình. Chúng ở ngoài tầm kiểm soát của tôi, những nguyên tắc mà tôi không cảm thấy thoải mái chút nào. Làm sao tôi có thể dạy cho Elizabeth về hy vọng, hạnh phúc, tiếng cười và tình yêu khi tôi không biết liệu mình có còn tin vào bất kỳ điều gì trong số đó nữa hay không? Ồ, tôi biết chúng đều là những điều có thể, đúng vậy, nhưng lại đi kèm với khả năng không thể xảy ra. Một từ mới trong từ điển của tôi.
Sáu giờ sáng, cánh cửa hoa vân anh mở ra và tôi đứng nghiêm như một giáo viên vừa bước vào lớp học. Elizabeth bước ra ngoài, đóng cửa, khóa lại rồi đi xuống lối ra vào rải sỏi. Cô lại mặc bộ quần áo thể thao màu nâu sôcôla, bộ trang phục thoải mái duy nhất trong tủ quần áo của cô. Tóc cô được buộc lại đằng sau một cách cẩu thả, cô không trang điểm, và tôi không biết đã bao giờ nhìn thấy cô xinh đẹp đến thế chưa. Một bàn tay chạm vào tim tôi và bóp nó trong giây lát. Trái tim tôi đau đớn.
Cô ngước nhìn lên, thấy tôi và dừng lại. Cô không mỉm cười như thường lệ. Bàn tay ở tim tôi siết chặt hơn. Nhưng ít ra cô đã nhìn tôi và đó mới là điều quan trọng. Đừng bao giờ coi nhẹ việc ai đó nhìn vào mắt bạn - bạn không biết bạn may mắn tới mức nào đâu. Thực ra là quên chuyện may mắn đi, bạn không biết điều đó quan trọng tới mức nào đâu, ngay cả khi nó kèm theo cái nhìn giận dữ. Còn nếu người ta không để ý đến bạn, khi người ta phớt lờ bạn, thì đó mới là lúc bạn nên bắt đầu lo lắng. Elizabeth thường không để ý đến những vấn đề của cô ấy; cô thường phớt lờ và không thèm để mắt đến chúng. Nhưng rõ ràng tôi là một vấn đề đáng được giải quyết.
Cô tiến lại phía tôi, tay khoanh trước ngực, đầu ngẩng cao, mắt mệt mỏi nhưng lộ rõ vẻ kiên quyết.
"Mọi chuyện ổn chứ Ivan?"
Câu hỏi của cô làm tôi sựng lại. Tôi đang chờ cô giận dữ, la hét với tôi và không thèm nghe hay tin câu chuyện của tôi, giống như người ta vẫn làm trong phim, nhưng cô không làm như thế. Cô bình tĩnh, nhưng ẩn bên dưới là một cơn giận đang sục sôi, sẵn sàng bùng nổ tùy theo câu trả lời của tôi. Cô quan sát khuôn mặt tôi, tìm kiếm câu trả lời mà cô sẽ không bao giờ tin.
Tôi không nghĩ trước đây mình đã từng được hỏi câu đó. Tôi suy nghĩ câu trả lời trong lúc cô chăm chú nhìn mặt tôi. Không, tôi thấy rõ như ban ngày là mình không ổn chút nào. Tôi cảm thấy thật mong manh, mệt mỏi, bực bội, đói và đau đớn - không phải đau vì đói, mà là một cơn đau xuất phát từ ngực lan khắp cơ thể và chạy lên đầu. Tôi có cảm giác mọi quan điểm và triết lý của mình đều đã thay đổi sau một đêm. Những triết lý mà tôi đã sung sướng khắc ghi trên đá, đã học thuộc lòng và nhảy múa xung quanh. Tôi cảm thấy như thể một nhà ảo thuật cuộc đời đã tàn nhẫn để lộ những quân bài giấu kín của mình và rốt cuộc nó chẳng có gì kỳ diệu hết, chỉ là ảo giác mà thôi. Hoặc một sự dối trá.
"Ivan?" Cô có vẻ lo lắng. Khuôn mặt cô dịu lại, tay buông xuống và cô bước tới trước chạm vào tôi.
Tôi không thể trả lời.
"Nào, anh đi cùng em," Cô khoác tay tôi và chúng tôi rời khỏi Fuchsia Lane.
Họ lặng lẽ tiến sâu vào trung tâm vùng thôn quê. Tiếng chim hót líu lo trong sáng ban mai, không khí trong lành tràn ngập buồng phổi họ, những con thỏ táo bạo nhảy nhót trên đường, bướm rập rờn bay lượn trong không trung, vẫy chào hai người khi họ sải bước dọc con đường rợp bóng cây. Mặt trời chiếu xuyên qua những tán sồi cổ thụ, ánh nắng rải xuống mặt họ như bụi vàng. Tiếng nước róc rách theo chân họ trong lúc mùi bạch đàn ngan ngát khắp không trung. Cuối cùng họ cũng tới một khoảng rừng cây cối thưa thớt, để lộ ra một cái hồ xinh đẹp và kiêu hãnh. Họ băng qua cây cầu gỗ, im lặng ngồi trên chiếc ghế băng được chạm khắc, ngắm nhìn những chú cá hồi tung mình lên trên mặt nước để bắt ruồi dưới ánh mặt trời ấm áp.
Elizabeth là người lên tiếng trước. "Ivan, trong cuộc sống phức tạp này, em đã cố hết sức để làm mọi chuyện càng trở nên đơn giản càng tốt. Em biết phải trông đợi cái gì, em biết mình sẽ làm cái gì, sẽ đi đâu, sẽ gặp ai mỗi ngày. Trong một cuộc sống bị vây quanh bởi những con người phức tạp và không đoán trước được, em cần sự ổn định." Cô không nhìn hồ nước nữa và lần đầu tiên kể từ lúc họ ngồi xuống đôi mắt họ chạm nhau. "Anh," cô hít một hơi, "anh đã mang sự đơn giản đó rời khỏi cuộc đời em. Anh làm xáo trộn và đảo lộn mọi thứ. Đôi khi em thích như vậy, Ivan ạ. Anh làm em cười, nhảy múa trên phố và trên bờ biển như một người điên và làm em cảm thấy mình như một người khác." Nụ cười của cô tắt dần. "Nhưng tói qua anh làm em cảm thấy mình giống như một người mà em không muốn trở thành. Em cần mọi thứ đơn giản, Ivan," cô nhắc lại.
Sự im lặng bao trùm hai người.
Cuối cùng Ivan cũng lên tiếng. "Anh rất tiếc về chuyện tối qua, Elizabeth. Em biết anh rồi đấy: anh không có ý xấu.” Anh ngừng lại để cố gắng nghĩ xem mình nên giải thích như thế nào về các sự kiện hôm qua. Anh quyết định sẽ chưa làm việc đó lúc này. “Em biết đấy, em càng cố đơn giản hóa mọi chuyện thì lại càng khiến nó phức tạp hơn, Elizabeth ạ. Em tạo ra các quy tắc, dựng lên những bức tường và đẩy mọi người ra xa, tự lừa dối bản thân mình và không thèm để ý đến cảm xúc thật sự. Đó không phải là đơn giản hóa.”
Elizabeth lùa tay vào tóc. “Em có một đứa em gái đang mất tích, một đứa cháu trai sáu tuổi phải chăm sóc mà em không hiểu gì, một người cha cả tuần không chịu rời cửa sổ để chờ đợi người vợ đã biến mất hơn hai mươi năm trước. Đêm qua em nhận ra mình cũng giống như ông, khi em ngồi trên bậc cầu thang đăm đăm nhìn ra ngoài cửa sổ, chờ đợi người đàn ông không có họ, người đã nói với em anh ta đến từ một nơi tên là Tỉn Phai, một nơi đã được tìm kiếm trên Google và trên cái bản đồ chết tiệt ấy ít nhất mỗi ngày một lần và giờ thì em biết nó không hề tồn tại.” Cô hít thở. “Em quan tâm đến anh, Ivan ạ, em thật sự quan tâm, nhưng anh vừa hôn em xong lại cho em leo cây ngay. Em không biết sẽ có chuyện gì xảy đến với chúng ta. Em đã lo lắng và đau đớn quá đủ rồi và em không muốn tự mình rước thêm nữa.” Cô mệt mỏi dụi mắt.
Cả hai cùng quan sát những hoạt động trên hồ khi lũ cá hồi tung mình tạo ra những dợn sóng trên mặt nước và tiếng sóng vỗ nhè nhẹ. Bên kia hồ một con diệc đang khéo léo bước lặng lẽ sát mép nước trên đôi chân cao lênh khênh. Nó là một ngư dân đang làm việc, quan sát và kiên nhẫn chờ thời điểm thích hợp nhất để lấy mỏ rẽ làn nước phẳng lặng như gương.
Lúc này Ivan không thể không thấy sự trùng hợp giữa công việc của anh và nó.
Khi bạn làm rơi một cái ly hoặc đĩa xuống sàn thì nó sẽ vỡ loảng xoảng. Khi cửa sổ bị vỡ, chân bàn bị gãy hay một bức ảnh rơi từ trên tường xuống, chúng đều tạo ra tiếng động. Nhưng với trái tim bạn, khi vỡ thì nó hoàn toàn im lặng. Bạn sẽ nghĩ vì nó quan trọng như vậy nên nó sẽ tạo ra tiếng động lớn nhất thế giới, hoặc ít nhất cũng phải là một tiếng kêu vang báo hiệu như tiếng cồng hay tiếng chuông. Nhưng nó lại lặng lẽ và bạn gần như ước gì có một tiếng động nào đó làm bạn quên đi nỗi đau.
Nếu có tiếng động, thì nó cũng ở bên trong. Nó kêu lên nhưng ngoài bạn ra không ai nghe thấy được. Nó hét to tới độ tai bạn rung lên và đầu đau nhức. Nó đập vào ngực bạn như một con cá mập trắng khổng lồ bị mắc kẹt giữa biển khơi; nó rống lên như gấu mẹ bị mất con. Nó trông và nghe giống như vậy đó, như một con thú khổng lồ bị sập bẫy, đang quẫy đạp, sợ hãi và hệt như kẻ bị cầm tù bởi chính những xúc cảm của mình. Nhưng tình yêu là như thế - không tha cho một ai. Nó dữ dội như thế, đau buốt như vết thương há miệng cho nước biển mặn tràn vào, nhưng khi vỡ thì nó không gây ra tiếng động nào. Bạn chỉ la hét ở trong lòng, không ai có thể nghe thấy.
Nhưng Elizabeth, cô ấy nhìn thấy nỗi đau xé ruột trong lòng tôi và tôi cũng nhìn thấy nó trong cô ấy, và cả hai đều biết mà không cần phải nói ra. Đã đến lúc phải ngừng bước đi với tâm hồn vơ vẩn trên mây, mà thay vào đó, giữ chân chúng tôi trên nền đất cứng như lẽ ra chúng tôi luôn nên như thế.
Tôi đi bộ suốt đêm, nghĩ về mấy tuần vừa qua và về cuộc đời tôi. Trước đây tôi chưa bao giờ làm việc đó - nghĩ về cuộc đời của mình. Dường như nó chẳng bao giờ liên quan đến mục đích của tôi dù đáng lẽ ra phải thế. Sáng hôm sau tôi nhận ra mình đã quay lại Fuchsia Lane, ngồi trên bức tường nơi tôi đã gặp Luke một tháng trước. Cánh cửa hoa vân anh vẫn cười với tôi và tôi vẫy tay đáp lại. Ít ra nó cũng không giận tôi; tôi biết chắc Elizabeth giận mình. Cô không thích mọi người đi họp muộn, chứ đừng nói gì đến cuộc hẹn ăn tối. Tôi đã cho cô leo cây. Không chủ ý. Không phải vì ác ý mà vì tình yêu. Hãy thử tưởng tượng bạn không tới gặp một người vì bạn yêu người đó quá nhiều. Hãy tưởng tượng bạn làm tổn thương một ai đó, khiến họ cảm thấy cô đơn, bực bội và không được yêu thương vì bạn nghĩ điều đó là điều tốt nhất cho họ. Tất cả những nguyên tắc mới này - chúng đang khiến tôi nghi ngờ khả năng làm bạn thân của mình. Chúng ở ngoài tầm kiểm soát của tôi, những nguyên tắc mà tôi không cảm thấy thoải mái chút nào. Làm sao tôi có thể dạy cho Elizabeth về hy vọng, hạnh phúc, tiếng cười và tình yêu khi tôi không biết liệu mình có còn tin vào bất kỳ điều gì trong số đó nữa hay không? Ồ, tôi biết chúng đều là những điều có thể, đúng vậy, nhưng lại đi kèm với khả năng không thể xảy ra. Một từ mới trong từ điển của tôi.
Sáu giờ sáng, cánh cửa hoa vân anh mở ra và tôi đứng nghiêm như một giáo viên vừa bước vào lớp học. Elizabeth bước ra ngoài, đóng cửa, khóa lại rồi đi xuống lối ra vào rải sỏi. Cô lại mặc bộ quần áo thể thao màu nâu sôcôla, bộ trang phục thoải mái duy nhất trong tủ quần áo của cô. Tóc cô được buộc lại đằng sau một cách cẩu thả, cô không trang điểm, và tôi không biết đã bao giờ nhìn thấy cô xinh đẹp đến thế chưa. Một bàn tay chạm vào tim tôi và bóp nó trong giây lát. Trái tim tôi đau đớn.
Cô ngước nhìn lên, thấy tôi và dừng lại. Cô không mỉm cười như thường lệ. Bàn tay ở tim tôi siết chặt hơn. Nhưng ít ra cô đã nhìn tôi và đó mới là điều quan trọng. Đừng bao giờ coi nhẹ việc ai đó nhìn vào mắt bạn - bạn không biết bạn may mắn tới mức nào đâu. Thực ra là quên chuyện may mắn đi, bạn không biết điều đó quan trọng tới mức nào đâu, ngay cả khi nó kèm theo cái nhìn giận dữ. Còn nếu người ta không để ý đến bạn, khi người ta phớt lờ bạn, thì đó mới là lúc bạn nên bắt đầu lo lắng. Elizabeth thường không để ý đến những vấn đề của cô ấy; cô thường phớt lờ và không thèm để mắt đến chúng. Nhưng rõ ràng tôi là một vấn đề đáng được giải quyết.
Cô tiến lại phía tôi, tay khoanh trước ngực, đầu ngẩng cao, mắt mệt mỏi nhưng lộ rõ vẻ kiên quyết.
"Mọi chuyện ổn chứ Ivan?"
Câu hỏi của cô làm tôi sựng lại. Tôi đang chờ cô giận dữ, la hét với tôi và không thèm nghe hay tin câu chuyện của tôi, giống như người ta vẫn làm trong phim, nhưng cô không làm như thế. Cô bình tĩnh, nhưng ẩn bên dưới là một cơn giận đang sục sôi, sẵn sàng bùng nổ tùy theo câu trả lời của tôi. Cô quan sát khuôn mặt tôi, tìm kiếm câu trả lời mà cô sẽ không bao giờ tin.
Tôi không nghĩ trước đây mình đã từng được hỏi câu đó. Tôi suy nghĩ câu trả lời trong lúc cô chăm chú nhìn mặt tôi. Không, tôi thấy rõ như ban ngày là mình không ổn chút nào. Tôi cảm thấy thật mong manh, mệt mỏi, bực bội, đói và đau đớn - không phải đau vì đói, mà là một cơn đau xuất phát từ ngực lan khắp cơ thể và chạy lên đầu. Tôi có cảm giác mọi quan điểm và triết lý của mình đều đã thay đổi sau một đêm. Những triết lý mà tôi đã sung sướng khắc ghi trên đá, đã học thuộc lòng và nhảy múa xung quanh. Tôi cảm thấy như thể một nhà ảo thuật cuộc đời đã tàn nhẫn để lộ những quân bài giấu kín của mình và rốt cuộc nó chẳng có gì kỳ diệu hết, chỉ là ảo giác mà thôi. Hoặc một sự dối trá.
"Ivan?" Cô có vẻ lo lắng. Khuôn mặt cô dịu lại, tay buông xuống và cô bước tới trước chạm vào tôi.
Tôi không thể trả lời.
"Nào, anh đi cùng em," Cô khoác tay tôi và chúng tôi rời khỏi Fuchsia Lane.
Họ lặng lẽ tiến sâu vào trung tâm vùng thôn quê. Tiếng chim hót líu lo trong sáng ban mai, không khí trong lành tràn ngập buồng phổi họ, những con thỏ táo bạo nhảy nhót trên đường, bướm rập rờn bay lượn trong không trung, vẫy chào hai người khi họ sải bước dọc con đường rợp bóng cây. Mặt trời chiếu xuyên qua những tán sồi cổ thụ, ánh nắng rải xuống mặt họ như bụi vàng. Tiếng nước róc rách theo chân họ trong lúc mùi bạch đàn ngan ngát khắp không trung. Cuối cùng họ cũng tới một khoảng rừng cây cối thưa thớt, để lộ ra một cái hồ xinh đẹp và kiêu hãnh. Họ băng qua cây cầu gỗ, im lặng ngồi trên chiếc ghế băng được chạm khắc, ngắm nhìn những chú cá hồi tung mình lên trên mặt nước để bắt ruồi dưới ánh mặt trời ấm áp.
Elizabeth là người lên tiếng trước. "Ivan, trong cuộc sống phức tạp này, em đã cố hết sức để làm mọi chuyện càng trở nên đơn giản càng tốt. Em biết phải trông đợi cái gì, em biết mình sẽ làm cái gì, sẽ đi đâu, sẽ gặp ai mỗi ngày. Trong một cuộc sống bị vây quanh bởi những con người phức tạp và không đoán trước được, em cần sự ổn định." Cô không nhìn hồ nước nữa và lần đầu tiên kể từ lúc họ ngồi xuống đôi mắt họ chạm nhau. "Anh," cô hít một hơi, "anh đã mang sự đơn giản đó rời khỏi cuộc đời em. Anh làm xáo trộn và đảo lộn mọi thứ. Đôi khi em thích như vậy, Ivan ạ. Anh làm em cười, nhảy múa trên phố và trên bờ biển như một người điên và làm em cảm thấy mình như một người khác." Nụ cười của cô tắt dần. "Nhưng tói qua anh làm em cảm thấy mình giống như một người mà em không muốn trở thành. Em cần mọi thứ đơn giản, Ivan," cô nhắc lại.
Sự im lặng bao trùm hai người.
Cuối cùng Ivan cũng lên tiếng. "Anh rất tiếc về chuyện tối qua, Elizabeth. Em biết anh rồi đấy: anh không có ý xấu.” Anh ngừng lại để cố gắng nghĩ xem mình nên giải thích như thế nào về các sự kiện hôm qua. Anh quyết định sẽ chưa làm việc đó lúc này. “Em biết đấy, em càng cố đơn giản hóa mọi chuyện thì lại càng khiến nó phức tạp hơn, Elizabeth ạ. Em tạo ra các quy tắc, dựng lên những bức tường và đẩy mọi người ra xa, tự lừa dối bản thân mình và không thèm để ý đến cảm xúc thật sự. Đó không phải là đơn giản hóa.”
Elizabeth lùa tay vào tóc. “Em có một đứa em gái đang mất tích, một đứa cháu trai sáu tuổi phải chăm sóc mà em không hiểu gì, một người cha cả tuần không chịu rời cửa sổ để chờ đợi người vợ đã biến mất hơn hai mươi năm trước. Đêm qua em nhận ra mình cũng giống như ông, khi em ngồi trên bậc cầu thang đăm đăm nhìn ra ngoài cửa sổ, chờ đợi người đàn ông không có họ, người đã nói với em anh ta đến từ một nơi tên là Tỉn Phai, một nơi đã được tìm kiếm trên Google và trên cái bản đồ chết tiệt ấy ít nhất mỗi ngày một lần và giờ thì em biết nó không hề tồn tại.” Cô hít thở. “Em quan tâm đến anh, Ivan ạ, em thật sự quan tâm, nhưng anh vừa hôn em xong lại cho em leo cây ngay. Em không biết sẽ có chuyện gì xảy đến với chúng ta. Em đã lo lắng và đau đớn quá đủ rồi và em không muốn tự mình rước thêm nữa.” Cô mệt mỏi dụi mắt.
Cả hai cùng quan sát những hoạt động trên hồ khi lũ cá hồi tung mình tạo ra những dợn sóng trên mặt nước và tiếng sóng vỗ nhè nhẹ. Bên kia hồ một con diệc đang khéo léo bước lặng lẽ sát mép nước trên đôi chân cao lênh khênh. Nó là một ngư dân đang làm việc, quan sát và kiên nhẫn chờ thời điểm thích hợp nhất để lấy mỏ rẽ làn nước phẳng lặng như gương.
Lúc này Ivan không thể không thấy sự trùng hợp giữa công việc của anh và nó.
Khi bạn làm rơi một cái ly hoặc đĩa xuống sàn thì nó sẽ vỡ loảng xoảng. Khi cửa sổ bị vỡ, chân bàn bị gãy hay một bức ảnh rơi từ trên tường xuống, chúng đều tạo ra tiếng động. Nhưng với trái tim bạn, khi vỡ thì nó hoàn toàn im lặng. Bạn sẽ nghĩ vì nó quan trọng như vậy nên nó sẽ tạo ra tiếng động lớn nhất thế giới, hoặc ít nhất cũng phải là một tiếng kêu vang báo hiệu như tiếng cồng hay tiếng chuông. Nhưng nó lại lặng lẽ và bạn gần như ước gì có một tiếng động nào đó làm bạn quên đi nỗi đau.
Nếu có tiếng động, thì nó cũng ở bên trong. Nó kêu lên nhưng ngoài bạn ra không ai nghe thấy được. Nó hét to tới độ tai bạn rung lên và đầu đau nhức. Nó đập vào ngực bạn như một con cá mập trắng khổng lồ bị mắc kẹt giữa biển khơi; nó rống lên như gấu mẹ bị mất con. Nó trông và nghe giống như vậy đó, như một con thú khổng lồ bị sập bẫy, đang quẫy đạp, sợ hãi và hệt như kẻ bị cầm tù bởi chính những xúc cảm của mình. Nhưng tình yêu là như thế - không tha cho một ai. Nó dữ dội như thế, đau buốt như vết thương há miệng cho nước biển mặn tràn vào, nhưng khi vỡ thì nó không gây ra tiếng động nào. Bạn chỉ la hét ở trong lòng, không ai có thể nghe thấy.
Nhưng Elizabeth, cô ấy nhìn thấy nỗi đau xé ruột trong lòng tôi và tôi cũng nhìn thấy nó trong cô ấy, và cả hai đều biết mà không cần phải nói ra. Đã đến lúc phải ngừng bước đi với tâm hồn vơ vẩn trên mây, mà thay vào đó, giữ chân chúng tôi trên nền đất cứng như lẽ ra chúng tôi luôn nên như thế.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook