Nếu Em Thấy Anh Bây Giờ
-
Chương 28
Elizabeth ngồi bên chiếc bàn kính trong căn bếp sạch như lau được bao quanh bởi những bệ bếp bằng đá granit sáng loáng, những chiếc tủ bát đĩa bằng gỗ óc chó đánh véc ni bóng và những viên gạch lát bằng đá cẩm thạch sạch bong. Cô vừa lau dọn như điên nhưng đầu óc vẫn chưa thấy sáng sủa. Mỗi khi điện thoại reo, cô lại vồ lấy vì tưởng là Saoirse gọi, nhưng chỉ là Edith hỏi thăm tình hình Luke. Elizabeth vẫn chưa nghe tin tức gì về em gái, cha cô vẫn đợi mẹ cô trong phòng ngủ trước đây của cô; cho đến nay ông đã ngồi, ăn và ngủ trên chiếc ghế đó gần hai tuần rồi. Ông không nói chuyện với Elizabeth, thậm chí không cho phép cô bén mảng tới gần cửa ra vào nên cô phải thu xếp một người giúp việc tới nấu cho ông mỗi ngày một bữa và thỉnh thoảng dọn dẹp nhà cửa. Có ngày ông cho cô vào, có ngày không. Người thanh niên làm việc cho ông ở trang trại đã phải đảm đương mọi việc. Chuyện này đòi hỏi Elizabeth một khoản chi phí vượt quá khả năng của cô, nhưng cô chẳng thể làm gì khác. Cô không thể giúp hai người thân trong gia đình nếu họ không muốn được giúp đỡ. Và lần đầu tiên cô tự hỏi không biết rốt cuộc cô có điểm nào chung với họ không.
Họ đều đã sống cùng nhau - hai cô gái đã lớn lên cùng nhau - và giờ tuy sống riêng rẽ nhưng họ vẫn cùng ở trong thị trấn. Họ không liên lạc thường xuyên với nhau nhưng khi một người bỏ đi... vậy đấy, đó là chuyện lớn. Họ được nối với nhau bằng một sợi dây thừng cũ mòn mà cả hai đều cố kéo về phía mình.
Elizabeth không thể khiến mình nói với Luke về những chuyện đang xảy ra, nhưng, tất nhiên, thằng bé biết là có chuyện. Ivan đã đúng, trẻ con có giác quan thứ sáu đối với những việc như vậy, nhưng Luke là đứa bé ngoan và ngay khi cảm nhận được nỗi buồn của Elizabeth thì nó sẽ rút vào phòng trẻ em. Rồi cô sẽ nghe tiếng lắp hình lạch cạch khe khẽ. Cô không thể khiến mình nói với nó nhiều hơn ngoài việc bảo nó rửa tay, sửa lời ăn tiếng nói và không được lê dép.
Cô không thể dang tay ra với nó, miệng cô không thể thốt lên câu "Bác yêu con", nhưng cô đã cố gắng theo cách riêng của mình để làm cho thằng bé cảm thấy an toàn và được quan tâm. Nhưng cô biết nó thực sự muốn gì. Cô đã từng ở vị trí của nó, biết cảm giác mong muốn được ôm ấp, vuốt ve, hôn lên trán và ru trên tay. Để cảm thấy được an toàn ít nhất là trong phút chốc, để biết rằng có ai đó đang canh chừng ta, và để biết rằng ta không thể nắm cuộc sống trong bàn tay và nó chỉ tuân theo ta trong trí tưởng tượng mà thôi.
Trong mấy tuần vừa qua Ivan đã cho cô những khoảnh khắc như vậy. Anh đã hôn lên trán cô, đã ru cô ngủ, và cô đã thiếp đi mà không cảm thấy cô đơn, không cảm thấy buộc phải nhìn ra cửa sổ để tìm kiếm ai đó. Ivan, Ivan ngọt ngào ngọt ngào được bao phủ bởi sự kỳ bí. Cô chưa từng quen biết ai có khả năng giúp cô nhận ra chính xác con người của cô, giúp cô đứng thẳng trên đôi chân mình, nhưng cô thấy kinh ngạc là người đàn ông vẫn hay nói đùa về sự vô hình này thực sự có một cái vỏ vô hình. Anh đã đặt cô lên tấm bản đồ, chỉ đường cho cô, nhưng anh lại không biết anh sẽ đi về đâu, anh từ đâu đến hay anh là ai. Anh thích nói chuyện về những vấn đề của cô, an ủi cô, cổ vũ cô, và anh chưa bao giờ nói về chính những vấn đề của anh. Như thể cô đã khiến anh sao nhãng, và cô tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu sự sao nhãng đó kết thúc và anh lại nhận thức được rõ ràng.
Cô có cảm giác thời gian họ ở bên nhau rất quý giá, dường như cô phải nắm lấy từng phút như thể đó là phút cuối cùng. Anh quá tuyệt vời đến mức chẳng thể trở thành sự thực, mỗi giây phút ở cùng anh đều kỳ diệu, kỳ diệu đến mức cô cho rằng điều này sẽ không thể kéo dài mãi mãi. Không một cảm giác hạnh phúc nào của cô tồn tại được lâu dài; không một ai từng thắp sáng cuộc đời cô có thể ở lại. Từ những kinh nghiệm trước đây, từ nỗi sợ hãi không muốn mất đi một thứ gì đó đặc biệt, cô đang chờ ngày anh ra đi. Cho dù anh là ai, thì anh cũng đã chữa lành vết thương của cô, đã dạy cô cười, và cô tự hỏi không biết mình có thể dạy gì cho anh. Ở cạnh Ivan, cô sợ người đàn ông ngọt ngào với đôi mắt dịu dàng đó sẽ nhận ra cô không có gì để trao tặng. Rằng cô chỉ hút cạn những gì anh có mà chẳng cho lại được gì.
Điều đó đã xảy ra với Mark. Cô không thể cho anh nhiều hơn mà không bớt đi sự chăm sóc dành cho gia đình mình. Tất nhiên đó là điều anh muốn cô làm - cắt đứt những sợi dây nối kết cô với gia đình cô - nhưng cô không thể làm được chuyện đó, cô sẽ không bao giờ làm chuyện đó. Saoirse và cha cô biết cách điều khiển những sợi dây này và cô vẫn là con rối của họ. Kết quả là cô vẫn một mình, nuôi dưỡng một đứa trẻ cô chưa từng mong muốn trong khi tình yêu của đời cô đang sống ở Mỹ, đã lấy vợ và có một đứa con. Cô không nghe tin tức gì về anh và cũng không gặp anh năm năm nay rồi. Sau khi Elizabeth chuyển về Ailen vài tháng, anh đã ghé thăm cô trên đường về thăm gia đình.
Những tháng đầu tiên là thời kỳ khó khăn nhất. Elizabeth định bắt Saoirse phải tự nuôi đứa trẻ, và mặc dù Saoirse phản đối và khẳng định cô ta không quan tâm, Elizabeth vẫn không muốn để em mình vứt bỏ cơ hội nuôi dưỡng đứa con trai.
Cha Elizabeth không thể chịu đựng thêm được nữa; ông không thể chịu được việc đứa bé la khóc cả đêm trong khi Saoirse ra ngoài tiệc tùng. Elizabeth cho rằng nó đã khơi dậy trong ông quá nhiều ký ức về những năm tháng trước kia, khi ông bị bỏ lại phải nuôi con, đứa trẻ mà rồi sau đó ông lại giao cho cô con gái mười hai tuổi của mình. Vậy đấy, ông lại làm y như thế. Ông tống Saoirse ra khỏi ngôi nhà gỗ, buộc cô ta phải đến trước ngưỡng cửa nhà Elizabeth, mang theo chiếc nôi. Ngày xảy ra chuyện đó cũng chính là ngày Mark quyết định ghé thăm Elizabeth.
Anh nhìn qua tình trạng của cô và cô biết anh sẽ ra đi mãi mãi. Không lâu sau đó Saoirse biến mất khỏi nhà Elizabeth, bỏ đứa trẻ lại cho cô. Cô đã nghĩ tới việc cho Luke đi làm con nuôi, quả thật cô đã nghĩ thế. Mỗi đêm không ngủ và mỗi ngày căng thẳng cô lại tự hứa với bản thân là sẽ thực hiện cuộc điện thoại đó. Nhưng cô không thể làm được. Có lẽ cô sợ phải thừa nhận thất bại. Cô đã bị ám ảnh bởi nỗ lực vươn đến sự hoàn hảo và không thể từ bỏ cố gắng giúp Saoirse. Một phần cô vô cùng muốn chứng tỏ mình có thể nuôi dạy một đứa trẻ, rằng việc Saoirse trở thành người như vậy không phải là lỗi của cô. Cô không muốn Luke có gì không ổn. Nó xứng đáng với những thứ tốt đẹp hơn nhiều.
Cô rủa thầm trong lúc cầm một bức phác thảo nữa lên, vo viên lại rồi ném vào thùng rác ở bên kia phòng. Nó không rơi trúng cái thùng, và không chịu nổi có thứ gì đó nằm không đúng chỗ, Elizabeth đi ngang qua phòng và ném nó vào đúng chỗ.
Trên bàn ăn la liệt giấy, bút chì màu, sách thiếu nhi, các nhân vật hoạt hình. Cô chỉ làm được mỗi một việc là vẽ nguệch ngoạc khắp trang giấy. Không đủ đối với phòng trẻ em và chắc chắn không phải là thế giới mà cô muốn tạo ra. Như thường lệ, cứ khi nào cô nghĩ tới Ivan là y như rằng chuyện này lại xảy ra: chuông cửa reo và cô biết đó là anh. Cô vội đứng dậy, chỉnh lại tóc tai quần áo, ngắm mình trong gương. Dọn lại đóng bút chì màu và giấy tờ, cô bối rối giậm chân tại chỗ, không biết vứt chúng vào đâu. Chúng tuột khỏi tay cô; cô vừa rủa thầm vừa cúi xuống nhặt. Những tờ giấy bay lơ lửng xuống sàn như những chiếc lá trong gió mùa thu.
Khi đang cúi xuống sàn thì mắt cô chạm phải đôi giày thể thao Converse màu đỏ đang bắt tréo cẩu thả trên ngưỡng cửa. Cô ngồi sụp xuống, má ửng hồng.
"Chào anh, Ivan," cô nói, kiên quyết không nhìn anh.
"Chào Elizabeth. Bị kiến bò vào người à?" Giọng anh trêu chọc.
"Luke đúng là tốt bụng khi mở cửa cho anh vào đấy." Elizabeth nói mỉa mai. "Thật khôi hài là nó chẳng bao giờ làm thế khi tôi cần." Cô vươn ra nhặt mấy tờ giấy trên sàn rồi đứng thẳng dậy. "Anh mặc màu đỏ," cô phát biểu, ngắm nghía chiếc mũ đỏ, áo phông đỏ và đôi giày đỏ của anh.
"Đúng vậy," anh đồng ý. "Bây giờ tôi thích nhất được mặc quần áo màu sắc khác nhau. Nó làm tôi thấy vui hơn."
Elizabeth nhìn xuống bộ quần áo đen của mình và suy nghĩ về điều anh nói.
"Cô có cái gì thế?" Anh hỏi, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
"Ồ, chẳng có gì cả," Elizabeth lẩm bẩm, gấp mấy tờ giấy lại.
"Đưa tôi xem nào." Anh chộp lấy tờ giấy. "Chúng ta có cái gì đây? Vịt Donald, chuột Mickey," anh lật đống giấy, "gấu Pooh, một cái xe đua - gì thế này?" Anh xoay xoay tờ giấy để nhìn cho rõ.
"Chẳng có gì cả," Elizabeth cáu, giật lấy tờ giấy khỏi tay anh.
"Không phải là chẳng có gì cả - chẳng có gì thì trông như thế này này." Anh chằm chằm nhìn cô với vẻ vô hồn.
"Anh đang làm gì thế?" Cô hỏi sau một lúc im lặng.
"Chẳng có gì cả, thấy chưa?" Anh chìa tay ra.
Elizabeth bước tránh xa anh, đảo mắt. "Đôi khi anh còn tệ hơn cả Luke nữa. Tôi sẽ đi lấy một cốc rượu, anh có muốn uống gì không? Bia, rượu vang, hay brandy?"
"Cho tôi một sốc cữa."
"Giá mà anh đừng có nói ngược như thế," cô cáu, đưa cho anh một cốc sữa. "Đổi món à?" Cô hỏi vẻ khó chịu, ném mấy tờ giấy vào thùng rác.
"Không, tôi vẫn luôn uống như vậy mà," anh nói có phần ngạo mạn, nhìn cô vẻ nghi ngờ. "Sao cái tủ đó lại bị khóa?"
"À..." cô ấp úng, "để Luke không lấy rượu được." Cô không thể nói là để tránh Saoirse. Luke có nhiệm vụ đem chìa khóa giấu vào phòng nó mỗi khi nghe thấy tiếng mẹ nó đến.
"À, cô định làm gì vào ngày hai mươi chín?" Ivan đung đưa trên chiếc ghế quầy bar cao đặt cạnh bàn ăn sáng và quan sát Elizabeth lấy rượu, mặt nhăn lại vì tập trung.
"Ngày hai mươi chín là thứ mấy?" Cô khóa tủ và tìm chiếc mở chai ttrong ngăn kéo.
"Hôm đó là thứ Bảy."
Má cô ửng hồng và cô quay đi, dồn hết sự tập trung để mở nút chai rượu. "Thứ Bảy tôi sẽ đi chơi."
"Đi đâu?"
"Nhà hàng."
"Với ai?"
Cô có cảm giác như chính Luke đang dồn dập hỏi cô. "Tôi gặp Benjamin West," cô nói, vẫn chưa quay lưng lại. Cô không thể quay mặt lại ngay lúc đó nhưng cô không biết tại sao mình lại cảm thấy không thoải mái như vậy.
"Tại sao cô lại gặp anh ta vào thứ Bảy?" Cô không làm việc thứ Bảy mà," Ivan phát biểu.
"Không phải về công việc, Ivan ạ. Anh ta chẳng quen biết ai ở đây và chúng tôi sẽ đi ăn gì đó." Cô rót rượu vang vào chiếc cốc pha lê.
"Ăn?" Anh hỏi vẻ hoài nghi. "Cô đi ăn với Benjamin?" Giọng anh cao vút lên.
Elizabeth mở to mắt và cô quay lại, tay cầm ly. "Có vấn đề gì à?"
"Anh ta bẩn và hôi," Ivan tuyên bố.
Elizabeth há hốc miệng; cô không biết phải trả lời thế nào.
"Có thể anh ta sẽ ăn bốc đấy. Giống như một con thú," Ivan tiếp tục, "hay người tiền sử ấy, nửa người nửa ngợm. Có thể anh ta đi săn..."
"Thôi đi nào Ivan," Elizabeth bật cười.
Anh dừng lại.
"Có gì không ổn nào?" Cô nhướng mày nhìn anh và nhấp một ngụm rượu.
Anh thôi không xoay ghế nữa và nhìn cô chăm chăm. Cô nhìn trả lại. Cô thấy anh nuốt nước bọt, yết hầu của anh chạy xuống cổ họng. Vẻ trẻ con của anh biến mất, anh hiện ra trước mắt cô là một người đàn ông, to lớn, mạnh mẽ, một dáng vẻ hoàn hảo. Tim cô đập dồn dập. Anh không rời mắt khỏi khuôn mặt cô và cô không thể nhìn đi chỗ khác, không thể cử động được.
"Chẳng có gì là không ổn cả."
"Ivan, nếu anh muốn nói gì với tôi thì cứ nói đi," Elizabeth nói với vẻ kiên quyết. "Chúng ta đều là người lớn cả mà." Khóe môi cô hơi run lên khi nói điều đó.
"Elizabeth, thứ Bảy này em có thể đi chơi với anh không?"
"Ivan, thật bất lịch sự nếu em hủy cuộc hẹn sát nút thế này - chúng ta có thể đi vào hôm khác được không?"
"Không," anh nói chắc chắn, rời khỏi chiếc ghế. "Phải là ngày hai mươi chín tháng Bảy. Rồi em sẽ biết tại sao."
"Em không thể..."
"Em có thể," anh ngắt lời một cô một cách dứt khoát. Anh nắm khuỷu tay cô. "Em có thể làm bất cứ điều gì em muốn. Gặp anh ở Cobh Cúin lúc tám giờ tối thứ Bảy nhé."
"Cobh Cúin à?"
"Em sẽ biết tại sao," anh nhắc lại, đội mũ và biến mất cũng nhanh như khi anh đến.
Trước khi rời khỏi nhà tôi ghé vào phòng trẻ em thăm Luke.
"Này, người lạ," tôi nói, buông mình xuống chiếc đệm nhồi hạt xốp.
"Chào cậu, Ivan," Luke nói, mắt vẫn nhìn tivi.
"Cậu có nhớ mình không thế?"
"Không," Luke mỉm cười.
"Có muốn biết tớ vừa ở đâu không?"
"u yếm bác tớ." Luke nhắm mắt lại, giả vờ hôn gió trước khi đổ vật ra cười sằng sặc.
Miệng tôi há hốc. "Này! Sao cậu lại nói thế hả?"
"Cậu yêu bác tớ," Luke cười, và tiếp tục xem hoạt hình.
Tôi suy nghĩ một lát. "Cậu vẫn là bạn mình chứ?"
"Vẫn," Luke đáp, "nhưng bây giờ Sam là người bạn thân nhất của tớ."
Tôi giả vờ bị bắn vào tim.
Luke rời chiếc tivi quay ra nhìn tôi với đôi mắt xanh to ngập tràn hy vọng. "Có phải bây giờ bác mình là bạn thân nhất của cậu không?"
Tôi suy nghĩ một cách thận trọng. "Cậu có muốn như vậy không?"
Luke gật đầu lia lịa.
"Tại sao?"
"Bác ấy vui hơn ngày xưa, không ra lệnh cho tớ nữa và cho tớ tô màu trong phòng trắng."
"Ngày Sứ giả vui chứ?"
Luke lại gật đầu. "Tớ chưa bao giờ thấy bác ấy cười nhiều như thế."
"Bác ấy có ôm cậu và chơi trò chơi với cậu không?"
Luke nhìn tôi như thể đó đúng là một ý tưởng kỳ cục và tôi thở dài, lo lắng về cái phần nhỏ bé đang thở phào nhẹ nhõm trong con người tôi.
"Ivan?"
"Sao Luke?"
"Cậu có nhớ cậu từng bảo tớ là cậu không thể lúc nào cũng ở bên cạnh tớ, rằng cậu sẽ phải đi giúp những người bạn khác và vì vậy tớ không được buồn."
"Có." Tôi nuốt nước bọt một cách khó khăn. Tôi khiếp sợ ngày đó.
"Nếu ngày đó đến thì điều gì sẽ xảy ra với cậu và bác Elizabeth?"
Và tôi lo lắng về cái phần ở chính giữa ngực tôi dang cảm thấy đau nhói khi tôi nghĩ về điều đó.
Tôi bước vào văn phòng của Opal, tay xỏ túi, mặc áo phông mới màu đỏ và quần bò mới màu đen. Hôm nay màu đỏ có vẻ tốt cho tôi. Tôi đang bực. Tôi không thích giọng Opal khi chị gọi cho tôi.
"Ivan này," chị nói, đặt chiếc bút lông xuống rồi ngẩng lên nhìn tôi. Không còn nụ cười rạng rỡ vẫn chào đón tôi. Chị có vẻ mệt mỏi, mí mắt sưng lên, những lọn tóc để xõa quanh mặt và không hề giống phong cách thường ngày của chị.
"Chị Opal này," tôi bắt chước giọng chị, ngồi bắt tréo chân trước mặt chị.
"Anh dạy sinh viên của mình những gì về việc trở thành một phần trong cuộc đời người bạn mới?"
"Hỗ trợ không cản trở, ủng hộ không phản đối, giúp đỡ và lắng nghe không..."
"Anh có thể dừng ở đó." Chị cao giọng cắt ngang giọng nói đều đều của tôi. "Hỗ trợ và không cản trở, Ivan ạ." Chị để nhưng từ đó lơ lửng trong không trung. "Anh đã bắt cô ấy hủy cuộc hẹn ăn tối với Benjamin West. Đáng lẽ cô ấy đã có thể kết bạn, Ivan ạ." Chị nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt đen như hai viên than. Chỉ cần thêm một chút giận dữ nữa thôi là chúng sẽ cháy bùng lên.
"Tôi có thể nhắc anh là lần cuối cùng Elizabeth Egan có bất kỳ cuộc hẹn với bất kỳ ai đó mà không phải vì công việc là năm năm trước không. Năm năm, Ivan ạ," chị nhấn mạnh. "Anh có thể nói cho tôi biết tại sao anh làm như vậy không?"
"Vì anh ta bẩn và hôi," tôi cười.
"Vì anh ta bẩn và hôi," chị lặp lại, làm cho tôi cảm thấy mình thật ngốc nghếch. "Vậy thì hãy để cô ấy tự nhận ra. Đừng có vượt quá ranh giới của anh, Ivan." Nói xong chị quay trở lại công việc của mình và tiếp tục viết, chiếc bút lông vung vẩy khi chị giận dữ nguệch ngoạc.
"Có chuyện gì vậy Opal?" Tôi hỏi chị. "Nói chuyện tôi biết thật ra đang có chuyện gì vậy?"
Chị nhìn lên, sự giận dữ và buồn bã dâng đầy trong mắt.
"Chúng ta đều vô cùng bận rộn Ivan ạ, và chúng ta cần anh làm việc nhanh hết mức rồi tiếp tục công việc khác thay vì cứ lừng khừng và xóa đi những kết quả đã đạt được. Đó là chuyện đang xảy ra đấy."
Ngạc nhiên vì bị chị trách mắng, tôi im lặng rời khỏi văn phòng. Tạm thời tôi không tin chị nhưng cho dù chị có gặp phải chuyện gì thì đó cũng là việc riêng của chị. Chị sẽ thay đổi suy nghĩ về việc Elizabeth hủy buổi hẹn ăn tối với Benjamin ngay khi nhìn thấy những gì tôi đã chuẩn bị cho ngày hai mươi chín.
"Ồ còn chuyện này nữa, Ivan," Opal gọi to.
Tôi dừng chân trên ngưỡng cửa và quay lại. Chị vẫn đang nhìn xuống và vừa viết vừa nói. "Thứ Hai tới tôi cần anh đến đây để thay tôi điều hành một thời gian."
"Tại sao?" Tôi hỏi, không tin nổi.
"Tôi sẽ vắng mặt vài ngày. Tôi cần anh giúp tôi."
Chuyện này chưa từng xảy ra trước đây. "Nhưng tôi vẫn đang làm việc mà."
"Thật tốt khi nghe thấy anh vẫn còn gọi đó là công việc," chị cáu kỉnh. Rồi chị thở dài, đặt cây bút lông xuống và nhìn lên. Trông chị như sắp khóc. "Tôi dám chắc ngày thứ Bảy sẽ rất thành công và tuần sau anh không cần phải ở đó nữa đâu Ivan ạ."
Giọng chị nhẹ nhàng và chân thành tới mức tôi quên mất mình vừa giận chị và lần đầu tiên tôi nhận ra rằng nếu trong bất cứ trường hợp nào khác thì chị đã đúng.
Họ đều đã sống cùng nhau - hai cô gái đã lớn lên cùng nhau - và giờ tuy sống riêng rẽ nhưng họ vẫn cùng ở trong thị trấn. Họ không liên lạc thường xuyên với nhau nhưng khi một người bỏ đi... vậy đấy, đó là chuyện lớn. Họ được nối với nhau bằng một sợi dây thừng cũ mòn mà cả hai đều cố kéo về phía mình.
Elizabeth không thể khiến mình nói với Luke về những chuyện đang xảy ra, nhưng, tất nhiên, thằng bé biết là có chuyện. Ivan đã đúng, trẻ con có giác quan thứ sáu đối với những việc như vậy, nhưng Luke là đứa bé ngoan và ngay khi cảm nhận được nỗi buồn của Elizabeth thì nó sẽ rút vào phòng trẻ em. Rồi cô sẽ nghe tiếng lắp hình lạch cạch khe khẽ. Cô không thể khiến mình nói với nó nhiều hơn ngoài việc bảo nó rửa tay, sửa lời ăn tiếng nói và không được lê dép.
Cô không thể dang tay ra với nó, miệng cô không thể thốt lên câu "Bác yêu con", nhưng cô đã cố gắng theo cách riêng của mình để làm cho thằng bé cảm thấy an toàn và được quan tâm. Nhưng cô biết nó thực sự muốn gì. Cô đã từng ở vị trí của nó, biết cảm giác mong muốn được ôm ấp, vuốt ve, hôn lên trán và ru trên tay. Để cảm thấy được an toàn ít nhất là trong phút chốc, để biết rằng có ai đó đang canh chừng ta, và để biết rằng ta không thể nắm cuộc sống trong bàn tay và nó chỉ tuân theo ta trong trí tưởng tượng mà thôi.
Trong mấy tuần vừa qua Ivan đã cho cô những khoảnh khắc như vậy. Anh đã hôn lên trán cô, đã ru cô ngủ, và cô đã thiếp đi mà không cảm thấy cô đơn, không cảm thấy buộc phải nhìn ra cửa sổ để tìm kiếm ai đó. Ivan, Ivan ngọt ngào ngọt ngào được bao phủ bởi sự kỳ bí. Cô chưa từng quen biết ai có khả năng giúp cô nhận ra chính xác con người của cô, giúp cô đứng thẳng trên đôi chân mình, nhưng cô thấy kinh ngạc là người đàn ông vẫn hay nói đùa về sự vô hình này thực sự có một cái vỏ vô hình. Anh đã đặt cô lên tấm bản đồ, chỉ đường cho cô, nhưng anh lại không biết anh sẽ đi về đâu, anh từ đâu đến hay anh là ai. Anh thích nói chuyện về những vấn đề của cô, an ủi cô, cổ vũ cô, và anh chưa bao giờ nói về chính những vấn đề của anh. Như thể cô đã khiến anh sao nhãng, và cô tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu sự sao nhãng đó kết thúc và anh lại nhận thức được rõ ràng.
Cô có cảm giác thời gian họ ở bên nhau rất quý giá, dường như cô phải nắm lấy từng phút như thể đó là phút cuối cùng. Anh quá tuyệt vời đến mức chẳng thể trở thành sự thực, mỗi giây phút ở cùng anh đều kỳ diệu, kỳ diệu đến mức cô cho rằng điều này sẽ không thể kéo dài mãi mãi. Không một cảm giác hạnh phúc nào của cô tồn tại được lâu dài; không một ai từng thắp sáng cuộc đời cô có thể ở lại. Từ những kinh nghiệm trước đây, từ nỗi sợ hãi không muốn mất đi một thứ gì đó đặc biệt, cô đang chờ ngày anh ra đi. Cho dù anh là ai, thì anh cũng đã chữa lành vết thương của cô, đã dạy cô cười, và cô tự hỏi không biết mình có thể dạy gì cho anh. Ở cạnh Ivan, cô sợ người đàn ông ngọt ngào với đôi mắt dịu dàng đó sẽ nhận ra cô không có gì để trao tặng. Rằng cô chỉ hút cạn những gì anh có mà chẳng cho lại được gì.
Điều đó đã xảy ra với Mark. Cô không thể cho anh nhiều hơn mà không bớt đi sự chăm sóc dành cho gia đình mình. Tất nhiên đó là điều anh muốn cô làm - cắt đứt những sợi dây nối kết cô với gia đình cô - nhưng cô không thể làm được chuyện đó, cô sẽ không bao giờ làm chuyện đó. Saoirse và cha cô biết cách điều khiển những sợi dây này và cô vẫn là con rối của họ. Kết quả là cô vẫn một mình, nuôi dưỡng một đứa trẻ cô chưa từng mong muốn trong khi tình yêu của đời cô đang sống ở Mỹ, đã lấy vợ và có một đứa con. Cô không nghe tin tức gì về anh và cũng không gặp anh năm năm nay rồi. Sau khi Elizabeth chuyển về Ailen vài tháng, anh đã ghé thăm cô trên đường về thăm gia đình.
Những tháng đầu tiên là thời kỳ khó khăn nhất. Elizabeth định bắt Saoirse phải tự nuôi đứa trẻ, và mặc dù Saoirse phản đối và khẳng định cô ta không quan tâm, Elizabeth vẫn không muốn để em mình vứt bỏ cơ hội nuôi dưỡng đứa con trai.
Cha Elizabeth không thể chịu đựng thêm được nữa; ông không thể chịu được việc đứa bé la khóc cả đêm trong khi Saoirse ra ngoài tiệc tùng. Elizabeth cho rằng nó đã khơi dậy trong ông quá nhiều ký ức về những năm tháng trước kia, khi ông bị bỏ lại phải nuôi con, đứa trẻ mà rồi sau đó ông lại giao cho cô con gái mười hai tuổi của mình. Vậy đấy, ông lại làm y như thế. Ông tống Saoirse ra khỏi ngôi nhà gỗ, buộc cô ta phải đến trước ngưỡng cửa nhà Elizabeth, mang theo chiếc nôi. Ngày xảy ra chuyện đó cũng chính là ngày Mark quyết định ghé thăm Elizabeth.
Anh nhìn qua tình trạng của cô và cô biết anh sẽ ra đi mãi mãi. Không lâu sau đó Saoirse biến mất khỏi nhà Elizabeth, bỏ đứa trẻ lại cho cô. Cô đã nghĩ tới việc cho Luke đi làm con nuôi, quả thật cô đã nghĩ thế. Mỗi đêm không ngủ và mỗi ngày căng thẳng cô lại tự hứa với bản thân là sẽ thực hiện cuộc điện thoại đó. Nhưng cô không thể làm được. Có lẽ cô sợ phải thừa nhận thất bại. Cô đã bị ám ảnh bởi nỗ lực vươn đến sự hoàn hảo và không thể từ bỏ cố gắng giúp Saoirse. Một phần cô vô cùng muốn chứng tỏ mình có thể nuôi dạy một đứa trẻ, rằng việc Saoirse trở thành người như vậy không phải là lỗi của cô. Cô không muốn Luke có gì không ổn. Nó xứng đáng với những thứ tốt đẹp hơn nhiều.
Cô rủa thầm trong lúc cầm một bức phác thảo nữa lên, vo viên lại rồi ném vào thùng rác ở bên kia phòng. Nó không rơi trúng cái thùng, và không chịu nổi có thứ gì đó nằm không đúng chỗ, Elizabeth đi ngang qua phòng và ném nó vào đúng chỗ.
Trên bàn ăn la liệt giấy, bút chì màu, sách thiếu nhi, các nhân vật hoạt hình. Cô chỉ làm được mỗi một việc là vẽ nguệch ngoạc khắp trang giấy. Không đủ đối với phòng trẻ em và chắc chắn không phải là thế giới mà cô muốn tạo ra. Như thường lệ, cứ khi nào cô nghĩ tới Ivan là y như rằng chuyện này lại xảy ra: chuông cửa reo và cô biết đó là anh. Cô vội đứng dậy, chỉnh lại tóc tai quần áo, ngắm mình trong gương. Dọn lại đóng bút chì màu và giấy tờ, cô bối rối giậm chân tại chỗ, không biết vứt chúng vào đâu. Chúng tuột khỏi tay cô; cô vừa rủa thầm vừa cúi xuống nhặt. Những tờ giấy bay lơ lửng xuống sàn như những chiếc lá trong gió mùa thu.
Khi đang cúi xuống sàn thì mắt cô chạm phải đôi giày thể thao Converse màu đỏ đang bắt tréo cẩu thả trên ngưỡng cửa. Cô ngồi sụp xuống, má ửng hồng.
"Chào anh, Ivan," cô nói, kiên quyết không nhìn anh.
"Chào Elizabeth. Bị kiến bò vào người à?" Giọng anh trêu chọc.
"Luke đúng là tốt bụng khi mở cửa cho anh vào đấy." Elizabeth nói mỉa mai. "Thật khôi hài là nó chẳng bao giờ làm thế khi tôi cần." Cô vươn ra nhặt mấy tờ giấy trên sàn rồi đứng thẳng dậy. "Anh mặc màu đỏ," cô phát biểu, ngắm nghía chiếc mũ đỏ, áo phông đỏ và đôi giày đỏ của anh.
"Đúng vậy," anh đồng ý. "Bây giờ tôi thích nhất được mặc quần áo màu sắc khác nhau. Nó làm tôi thấy vui hơn."
Elizabeth nhìn xuống bộ quần áo đen của mình và suy nghĩ về điều anh nói.
"Cô có cái gì thế?" Anh hỏi, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
"Ồ, chẳng có gì cả," Elizabeth lẩm bẩm, gấp mấy tờ giấy lại.
"Đưa tôi xem nào." Anh chộp lấy tờ giấy. "Chúng ta có cái gì đây? Vịt Donald, chuột Mickey," anh lật đống giấy, "gấu Pooh, một cái xe đua - gì thế này?" Anh xoay xoay tờ giấy để nhìn cho rõ.
"Chẳng có gì cả," Elizabeth cáu, giật lấy tờ giấy khỏi tay anh.
"Không phải là chẳng có gì cả - chẳng có gì thì trông như thế này này." Anh chằm chằm nhìn cô với vẻ vô hồn.
"Anh đang làm gì thế?" Cô hỏi sau một lúc im lặng.
"Chẳng có gì cả, thấy chưa?" Anh chìa tay ra.
Elizabeth bước tránh xa anh, đảo mắt. "Đôi khi anh còn tệ hơn cả Luke nữa. Tôi sẽ đi lấy một cốc rượu, anh có muốn uống gì không? Bia, rượu vang, hay brandy?"
"Cho tôi một sốc cữa."
"Giá mà anh đừng có nói ngược như thế," cô cáu, đưa cho anh một cốc sữa. "Đổi món à?" Cô hỏi vẻ khó chịu, ném mấy tờ giấy vào thùng rác.
"Không, tôi vẫn luôn uống như vậy mà," anh nói có phần ngạo mạn, nhìn cô vẻ nghi ngờ. "Sao cái tủ đó lại bị khóa?"
"À..." cô ấp úng, "để Luke không lấy rượu được." Cô không thể nói là để tránh Saoirse. Luke có nhiệm vụ đem chìa khóa giấu vào phòng nó mỗi khi nghe thấy tiếng mẹ nó đến.
"À, cô định làm gì vào ngày hai mươi chín?" Ivan đung đưa trên chiếc ghế quầy bar cao đặt cạnh bàn ăn sáng và quan sát Elizabeth lấy rượu, mặt nhăn lại vì tập trung.
"Ngày hai mươi chín là thứ mấy?" Cô khóa tủ và tìm chiếc mở chai ttrong ngăn kéo.
"Hôm đó là thứ Bảy."
Má cô ửng hồng và cô quay đi, dồn hết sự tập trung để mở nút chai rượu. "Thứ Bảy tôi sẽ đi chơi."
"Đi đâu?"
"Nhà hàng."
"Với ai?"
Cô có cảm giác như chính Luke đang dồn dập hỏi cô. "Tôi gặp Benjamin West," cô nói, vẫn chưa quay lưng lại. Cô không thể quay mặt lại ngay lúc đó nhưng cô không biết tại sao mình lại cảm thấy không thoải mái như vậy.
"Tại sao cô lại gặp anh ta vào thứ Bảy?" Cô không làm việc thứ Bảy mà," Ivan phát biểu.
"Không phải về công việc, Ivan ạ. Anh ta chẳng quen biết ai ở đây và chúng tôi sẽ đi ăn gì đó." Cô rót rượu vang vào chiếc cốc pha lê.
"Ăn?" Anh hỏi vẻ hoài nghi. "Cô đi ăn với Benjamin?" Giọng anh cao vút lên.
Elizabeth mở to mắt và cô quay lại, tay cầm ly. "Có vấn đề gì à?"
"Anh ta bẩn và hôi," Ivan tuyên bố.
Elizabeth há hốc miệng; cô không biết phải trả lời thế nào.
"Có thể anh ta sẽ ăn bốc đấy. Giống như một con thú," Ivan tiếp tục, "hay người tiền sử ấy, nửa người nửa ngợm. Có thể anh ta đi săn..."
"Thôi đi nào Ivan," Elizabeth bật cười.
Anh dừng lại.
"Có gì không ổn nào?" Cô nhướng mày nhìn anh và nhấp một ngụm rượu.
Anh thôi không xoay ghế nữa và nhìn cô chăm chăm. Cô nhìn trả lại. Cô thấy anh nuốt nước bọt, yết hầu của anh chạy xuống cổ họng. Vẻ trẻ con của anh biến mất, anh hiện ra trước mắt cô là một người đàn ông, to lớn, mạnh mẽ, một dáng vẻ hoàn hảo. Tim cô đập dồn dập. Anh không rời mắt khỏi khuôn mặt cô và cô không thể nhìn đi chỗ khác, không thể cử động được.
"Chẳng có gì là không ổn cả."
"Ivan, nếu anh muốn nói gì với tôi thì cứ nói đi," Elizabeth nói với vẻ kiên quyết. "Chúng ta đều là người lớn cả mà." Khóe môi cô hơi run lên khi nói điều đó.
"Elizabeth, thứ Bảy này em có thể đi chơi với anh không?"
"Ivan, thật bất lịch sự nếu em hủy cuộc hẹn sát nút thế này - chúng ta có thể đi vào hôm khác được không?"
"Không," anh nói chắc chắn, rời khỏi chiếc ghế. "Phải là ngày hai mươi chín tháng Bảy. Rồi em sẽ biết tại sao."
"Em không thể..."
"Em có thể," anh ngắt lời một cô một cách dứt khoát. Anh nắm khuỷu tay cô. "Em có thể làm bất cứ điều gì em muốn. Gặp anh ở Cobh Cúin lúc tám giờ tối thứ Bảy nhé."
"Cobh Cúin à?"
"Em sẽ biết tại sao," anh nhắc lại, đội mũ và biến mất cũng nhanh như khi anh đến.
Trước khi rời khỏi nhà tôi ghé vào phòng trẻ em thăm Luke.
"Này, người lạ," tôi nói, buông mình xuống chiếc đệm nhồi hạt xốp.
"Chào cậu, Ivan," Luke nói, mắt vẫn nhìn tivi.
"Cậu có nhớ mình không thế?"
"Không," Luke mỉm cười.
"Có muốn biết tớ vừa ở đâu không?"
"u yếm bác tớ." Luke nhắm mắt lại, giả vờ hôn gió trước khi đổ vật ra cười sằng sặc.
Miệng tôi há hốc. "Này! Sao cậu lại nói thế hả?"
"Cậu yêu bác tớ," Luke cười, và tiếp tục xem hoạt hình.
Tôi suy nghĩ một lát. "Cậu vẫn là bạn mình chứ?"
"Vẫn," Luke đáp, "nhưng bây giờ Sam là người bạn thân nhất của tớ."
Tôi giả vờ bị bắn vào tim.
Luke rời chiếc tivi quay ra nhìn tôi với đôi mắt xanh to ngập tràn hy vọng. "Có phải bây giờ bác mình là bạn thân nhất của cậu không?"
Tôi suy nghĩ một cách thận trọng. "Cậu có muốn như vậy không?"
Luke gật đầu lia lịa.
"Tại sao?"
"Bác ấy vui hơn ngày xưa, không ra lệnh cho tớ nữa và cho tớ tô màu trong phòng trắng."
"Ngày Sứ giả vui chứ?"
Luke lại gật đầu. "Tớ chưa bao giờ thấy bác ấy cười nhiều như thế."
"Bác ấy có ôm cậu và chơi trò chơi với cậu không?"
Luke nhìn tôi như thể đó đúng là một ý tưởng kỳ cục và tôi thở dài, lo lắng về cái phần nhỏ bé đang thở phào nhẹ nhõm trong con người tôi.
"Ivan?"
"Sao Luke?"
"Cậu có nhớ cậu từng bảo tớ là cậu không thể lúc nào cũng ở bên cạnh tớ, rằng cậu sẽ phải đi giúp những người bạn khác và vì vậy tớ không được buồn."
"Có." Tôi nuốt nước bọt một cách khó khăn. Tôi khiếp sợ ngày đó.
"Nếu ngày đó đến thì điều gì sẽ xảy ra với cậu và bác Elizabeth?"
Và tôi lo lắng về cái phần ở chính giữa ngực tôi dang cảm thấy đau nhói khi tôi nghĩ về điều đó.
Tôi bước vào văn phòng của Opal, tay xỏ túi, mặc áo phông mới màu đỏ và quần bò mới màu đen. Hôm nay màu đỏ có vẻ tốt cho tôi. Tôi đang bực. Tôi không thích giọng Opal khi chị gọi cho tôi.
"Ivan này," chị nói, đặt chiếc bút lông xuống rồi ngẩng lên nhìn tôi. Không còn nụ cười rạng rỡ vẫn chào đón tôi. Chị có vẻ mệt mỏi, mí mắt sưng lên, những lọn tóc để xõa quanh mặt và không hề giống phong cách thường ngày của chị.
"Chị Opal này," tôi bắt chước giọng chị, ngồi bắt tréo chân trước mặt chị.
"Anh dạy sinh viên của mình những gì về việc trở thành một phần trong cuộc đời người bạn mới?"
"Hỗ trợ không cản trở, ủng hộ không phản đối, giúp đỡ và lắng nghe không..."
"Anh có thể dừng ở đó." Chị cao giọng cắt ngang giọng nói đều đều của tôi. "Hỗ trợ và không cản trở, Ivan ạ." Chị để nhưng từ đó lơ lửng trong không trung. "Anh đã bắt cô ấy hủy cuộc hẹn ăn tối với Benjamin West. Đáng lẽ cô ấy đã có thể kết bạn, Ivan ạ." Chị nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt đen như hai viên than. Chỉ cần thêm một chút giận dữ nữa thôi là chúng sẽ cháy bùng lên.
"Tôi có thể nhắc anh là lần cuối cùng Elizabeth Egan có bất kỳ cuộc hẹn với bất kỳ ai đó mà không phải vì công việc là năm năm trước không. Năm năm, Ivan ạ," chị nhấn mạnh. "Anh có thể nói cho tôi biết tại sao anh làm như vậy không?"
"Vì anh ta bẩn và hôi," tôi cười.
"Vì anh ta bẩn và hôi," chị lặp lại, làm cho tôi cảm thấy mình thật ngốc nghếch. "Vậy thì hãy để cô ấy tự nhận ra. Đừng có vượt quá ranh giới của anh, Ivan." Nói xong chị quay trở lại công việc của mình và tiếp tục viết, chiếc bút lông vung vẩy khi chị giận dữ nguệch ngoạc.
"Có chuyện gì vậy Opal?" Tôi hỏi chị. "Nói chuyện tôi biết thật ra đang có chuyện gì vậy?"
Chị nhìn lên, sự giận dữ và buồn bã dâng đầy trong mắt.
"Chúng ta đều vô cùng bận rộn Ivan ạ, và chúng ta cần anh làm việc nhanh hết mức rồi tiếp tục công việc khác thay vì cứ lừng khừng và xóa đi những kết quả đã đạt được. Đó là chuyện đang xảy ra đấy."
Ngạc nhiên vì bị chị trách mắng, tôi im lặng rời khỏi văn phòng. Tạm thời tôi không tin chị nhưng cho dù chị có gặp phải chuyện gì thì đó cũng là việc riêng của chị. Chị sẽ thay đổi suy nghĩ về việc Elizabeth hủy buổi hẹn ăn tối với Benjamin ngay khi nhìn thấy những gì tôi đã chuẩn bị cho ngày hai mươi chín.
"Ồ còn chuyện này nữa, Ivan," Opal gọi to.
Tôi dừng chân trên ngưỡng cửa và quay lại. Chị vẫn đang nhìn xuống và vừa viết vừa nói. "Thứ Hai tới tôi cần anh đến đây để thay tôi điều hành một thời gian."
"Tại sao?" Tôi hỏi, không tin nổi.
"Tôi sẽ vắng mặt vài ngày. Tôi cần anh giúp tôi."
Chuyện này chưa từng xảy ra trước đây. "Nhưng tôi vẫn đang làm việc mà."
"Thật tốt khi nghe thấy anh vẫn còn gọi đó là công việc," chị cáu kỉnh. Rồi chị thở dài, đặt cây bút lông xuống và nhìn lên. Trông chị như sắp khóc. "Tôi dám chắc ngày thứ Bảy sẽ rất thành công và tuần sau anh không cần phải ở đó nữa đâu Ivan ạ."
Giọng chị nhẹ nhàng và chân thành tới mức tôi quên mất mình vừa giận chị và lần đầu tiên tôi nhận ra rằng nếu trong bất cứ trường hợp nào khác thì chị đã đúng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook