-Cậu… không cần thiết phải giúp tôi…_Lạnh lùng.

-Huh?

-CẬU KHÔNG CẦN THIẾT PHẢI GIÚP TÔI!!!!!!!!!!!!_Bực bội.

SeHun vừa rửa sạch đôi tay đầy dầu máy của mình xong liền vì câu gắt gỏng cao vút này mà quay ngoắt ra nhìn anh. Vừa bắt gặp ánh mắt bối rối của Lộc Hàm đã lập tức bật cười…

-Không có tôi giúp thì cái chung cư này sớm muộn gì cũng thành một bãi hoang tàn với anh… Bếp ga như vậy mà cũng không nhận ra, anh thực ngơ quá đấy…_Giễu cợt.

Lộc Hàm trong lòng vừa nhen nhóm chút “biết ơn” với cậu thì hiện tại lại bay biến sạch sẽ… Mất hết cả tự trọng mà gào lên…

-Ai mướn cậu đâu? Nếu không muốn thì sau này không cần tới nữa! Tôi không chào đón…

Cậu lắc nhẹ đầu, coi như không nghe thấy gì… SeHun biết rất rõ, chính xác là cảm nhận được rất rõ, người kia đối với mình đã có những suy nghĩ khác biệt rất nhiều. Tuy không hiểu rõ cơ bản chi tiết là gì nhưng chắc chắn là có… Vì thế đối với những lời tức giận hắt hủi của Lộc Hàm đều coi không bằng không khí… Tiến tới vuốt nhẹ đầu con Lulu đang nằm trong lòng anh…

-Lulu! Tao về đây…_Cười tươi rói.

Thực sự ngẩn ngơ khi nhìn thấy nụ cười trên môi cậu gần như thế này… Tưởng chừng như có thể chạm vào được khiến anh bất giác nhớ lại nụ hôn trên sân thượng tối hôm đó… Là đôi môi non mềm này… Thực… ám ảnh… Vô thức, Lộc Hàm khẽ nuốt khan trong cổ họng để rồi giật bắn khi nghe thấy tiếng sủa níu kéo của cục bông đang nằm trong lòng mình… Hít thở đều đặn trở lại, anh gắt nhẹ lên với nó…

-SeHun! Không được sủa với khách!!!!!

SeHun lưỡng lự trong vài giây đầu tiên, mặt đen xì như vừa gặp thiên lôi + gân xanh nổi đầy trán. Nhưng ngay sau đó vài giây lại bật cười như một tên điên mà hướng Lộc Hàm nói…

-Anh trả thù thâm thật!

-Quá khen rồi…_Lộc Hàm đứng dậy mở cửa cho cậu mang ý “hắt hủi”, cười thật tươi.

Cậu nhìn chằm chằm vào nụ cười trên đôi môi quyến rũ rồi vô thức vươn tay chạm vào gò má anh khiến Lộc Hàm bất chợt nghiêng người về phía sau… Nhưng những ngón tay của SeHun vẫn chạm được vào gò má ửng hồng của anh mà mỉm cười… Lộc Hàm lại một lần nữa bị đôi môi quyến rũ kia thu hút mà không hề nhận ra rằng nó đã thật gần, để rồi khi kịp nhận thức được mọi thứ thì tất cả những gì anh có thể làm chỉ là nhắm tịt mắt lại khi đôi môi chạm vào một vật mềm mềm, êm êm… Run rẩy ngửa người về phía sau, nhưng tấm lưng anh rất nhanh đã có một vòng tay ôm trọn lấy mà kéo sát hai cơ thể lại với nhau… SeHun liếm nhẹ lên môi anh như chờ đợi một sự cho phép để rồi khi bờ môi anh bất ngờ hé mở, đầu lưỡi dẻo dai của cậu đã chạm được tới lưỡi anh, vấn vít quấn lấy thật nhẹ… Lộc Hàm không thể hiểu nổi mình! Anh hình như không những không kháng cự lại mà còn đang nắm lấy gấu áo của cậu rất chặt… Trong tâm trí chỉ còn đọng lại một cái gì đó rất nhẹ nhàng… rất êm đềm… mà anh không muốn phủ nhận… Nút nhẹ lên bờ môi căng mọng của anh, SeHun cũng gần như muốn bỏ quên tất cả mà chuyển hướng xuống phía dưới, đặt thật nhiều nụ hôn ngắn lên má, tai anh…

-Uhm… SeHun… Uhm~~~…

Bờ môi vừa thoát ra những âm thanh đáng giật mình lôi anh trở lại với thế giới thực rất nhanh sau đó… Tá hỏa mà nhận ra cơ thể mình hiện tại đang bị cậu siết chặt lấy, cúc áo đầu tiên thì biến mất… Lộc Hàm bối rối mà đẩy mạnh cậu ra, đồng thời đánh thức luôn cả SeHun khỏi những hành động rất chi là “tự phát” của cơ thể mình… Thế rồi thành ra lại tiếp tục ngơ ngẩn nhìn nhau… Tự dưng bộc phát không kiểm soát, có phải nếu anh không lý trí thì đã tiến tới với cậu rồi không? Hỗn loạn mà còn bối rối khiến Lộc Hàm trở lại tỉnh táo gần như tức thời mà đem cậu “đá” ra khỏi cửa, sau đó liền dựa lưng vào cửa mà thở dốc… Nhưng yên bình chưa được bao lâu thì vài giây sau đã lại giật thót vì tiếng đập cửa huỳnh huỵch xen lẫn tiếng chuông cửa inh ỏi và đi cùng đó là giọng nói (gào) đầy khí thế của cậu vang vọng khắp hành lang…

-Lulu! Tôi! Anh! 8h tối nay! Cầu Taipa… Nhớ phải tới! Tôi chờ…

Lộc Hàm phải mất vài giây mới hiểu được trọn vẹn ý nghĩa của tất cả những từ ngữ rời rạc ấy. Lao như tên bắn ra mở cửa mà gào lên…

-KHÔNG ĐI!!!!!!!!!!! ĐỪNG CÓ MÀ CHỜ!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Nhưng tất cả những gì anh có thể nghe thấy là âm thanh giày của cậu ta vang vọng khắp hành lang…

*****

-Chocolate?

-Dâu?

-Vani?

Tử Đào lượn qua lượn lại trước cửa hàng bánh ngọt… Cứ tiến được một bước thì lại lùi tới hai bước mà lẩm bẩm trước tủ kính… Quả thực mà nói ra thì tâm trạng của cậu hôm này thật không bình thường chút nào… Cơ bản là bởi vì hôm nay không chỉ là ngày sinh nhật của hắn (cậu không có nhớ nhưng mà cơ bản nó lại nằm chình ình trên tấm lịch đầu giường) mà còn là kỷ niệm 100 ngày yêu nhau của cả hai nữa (Cậu không cố tình chú ý mà là do chiếc điện thoại di động từ sáng sớm đã báo cáo inh ỏi)… Tử Đào vì thế nên hiện tại rơi vào một loạt những suy nghĩ vớ vẩn, không biết phải làm thế nào cho phải nữa… Tuy trước đây đã từng có tình nhân song cũng chưa bao giờ cùng người ta tiến xa thế này cả… Dùng chiếc chìa khóa bạc hắn đeo trên cổ cậu mà mở cửa nhà hắn, mang theo một chiếc bánh chocolate đơn giản cùng một chút đồ ăn vào… Tử Đào vì muốn dành cho hắn một bất ngờ mà xin nghỉ từ sớm, lén lén lút lút như ăn trộm, tới nhà hắn chuẩn bị tất cả, cho tới tận xẩm tối mới xong… Ngơ người mà cười ngốc khi nhìn vào bàn ăn đơn giản mình chuẩn bị, Tử Đào còn dám thề là mình đã nghe thấy tiếng con tim chính mình đập vang dội như trống… Hắn và cậu đã yêu nhau 100 ngày sao? Mọi thứ với cậu dường như mới chỉ là hôm qua vậy? Ở bên hắn thời gian trôi thực chậm! Đó chính là tình yêu đúng không? Tự bật cười lần nữa trước khi giật mình bởi tiếng khóa cửa vang lên bất ngờ, cậu đứng dậy, vốn dĩ muốn lao ra ngoài mà bịt mắt hắn kéo vào đây. Nhưng ánh mắt vừa chạm tới cửa liền đột ngột dãn ra khiến bàn chân bị chôn sâu xuống sàn… Hắn một bên tay đỡ lấy cánh tay Yuri đang níu vào, tay còn lại treo chiếc chìa khóa xe lên móc ở cửa ra vào mà cười lớn bởi một điều gì đó cô vừa thì thầm vào tai mình… Tử Đào gần như chết lặng nơi góc phòng bếp… Chuyện hắn thân thiết đột ngột với cô nàng nhân viên xinh đẹp phòng kế hoạch cậu cũng từng nghe đồn đại qua tai nhưng quả thực chưa từng để tâm. Vì cậu không nghĩ hắn sẽ như những lời đồn đại ấy… Hắn là không phải người như thế. Cậu tin hắn! Cậu đã tin hắn… tin hắn bởi vì những nụ hôn ngọt ngào, những lời thề thốt thực chân thành… Cậu đã tin hắn?

-A!

Tiếng Yuri giật mình vang lên khi nhìn thấy Tử Đào trong phòng bếp lập tức thu hút sự chú ý của Nhất Phàm… Và cái ánh mắt của cậu liền sau đó đã khiến hắn hiểu hết mọi việc… Buông vội tay cô ra khỏi cánh tay mình, hắn toan bước tới thì cậu đã nhanh chân hơn rất nhiều mà tiến tới gần Nhất Phàm, nở một nụ cười khiến hắn thực sự muốn vỡ tim mà chết…

-Giám đốc… Tôi mang tới cho anh tập tài liệu ngày mai… Xin lỗi vì đã làm phiền anh…

Nói xong liền hướng cửa mà đi thẳng… Nhất Phàm ngay sau đó liền không suy nghĩ, thật nhanh đuổi theo tấm lưng gầy gò đang run rẩy của cậu… Cậu đang hiểu lầm tất cả… đang hiểu lầm mọi thứ…

-Tử Đào!!!!! Nghe anh nói đã…

-…………………………….

-Tử Đào??? Hãy nghe anh!!!!

-……………………………..

-Tử Đào??? Đứng lại!!!!!!

Nhất Phàm nắm chặt cánh tay cậu khi bắt kịp những bước chân vội vã của người kia trên con đường đầy tuyết… Thở dốc vì những nhịp thở vội vã…

-Hoàng Tử Đào! Nghe anh nói đã…


Nhất Phàm hơi lùi về phía sau vì cú đấm thật mạnh mẽ từ tay Tử Đào. Nhưng không hề ngạc nhiên, ngước lên nhìn vào gương mặt lạnh lẽo không một cảm xúc của cậu mà lồng ngực quặn thắt đau đớn… Mấp máy đôi môi rướm máu…

-Tử Đào? Anh…


Hắn lại ngã xuống nền tuyết lạnh vì một cú đấm mạnh bạo khác từ tay cậu, Nhất Phàm cắn chặt răng mà đứng dậy khi Tử Đào đang cố bắt một chiếc taxi gần đó… Gắng sức mà đập lên tấm kính cửa sổ thật mạnh…

-Tử Đào! Xuống xe! Tử Đào? Tử Đào?

Cứ thế mà chạy theo cho tới khi chính mình kiệt sức, hắn gục xuống nên tuyết lạnh buốt mà thở dốc, trái tim lo lắng cứ thế quặn thắt liên hồi… Ngu ngốc! Hắn có phải đã quá sai lầm khi làm điều này? Khi giấu diếm cậu về tất cả? Cứ nghĩ mình có thể tự giải quyết được mọi chuyện mà không gây tổn thương cho cậu hay bất cứ ai nhưng thực không thể ngờ chính cách giải quyết của mình lại làm cậu tổn thương… Cứ chần chừ nói ra sự thật chỉ vì một cảm xúc quí mến nhất thời đối với cô mà hắn phải đánh đổi lấy trái tim mình ư? Không đời nào! Nhất Phàm chạy thật nhanh ngược trở về nhà mình, hắn trở vào trong rồi vội vã nắm lấy chùm chìa khóa trên móc. Nhưng cánh tay đột nhiên bị giữ lại rất chặt…

-Nhất Phàm… mặt anh??????_Cô lo lắng chạm vào những vết bầm tím trên gò má hắn.

-Anh không sao? Bây giờ anh có việc phải đi… nên…

-Nhất Phàm? Là cậu ấy sao? Là thư ký Hoàng? Người mà anh yêu là thư ký Hoàng sao?_Cô đột ngột hỏi khiến hắn hơi giật mình nhưng sau đó lại rất bình tĩnh mà quay lại nhìn cô.

-Đúng vậy!

-…………..

Nhất Phàm bối rối nhìn vào gương mặt khó hiểu của cô mà im lặng… Hắn từ trước tới giờ chưa bao giờ đánh tiếng với cô về việc mình đã có người yêu, càng chưa bao giờ trước mặt cô nhắc tới Tử Đào nhưng thực sự là trực giác của con gái tốt tới mức ấy sao? Không nghĩ nữa! Nếu cô đã hiểu thì hắn cũng chẳng phải khổ sở mà giấu diếm làm gì hết…

-Yuri… Anh có tình cảm với em. Đó là điều anh chắc chắn… Nhưng đó là tình cảm gì thì anh không biết… và có lẽ bây giờ cũng không muốn biết nữa… Nhưng Tử Đào với anh là một điều thực sự rất đặc biệt… Và điều đặc biệt ấy có thể sắp rời khỏi anh vì những suy nghĩ ngu ngốc của anh về chuyện này. Anh biết mình làm thế này là gây thất vọng cho cả em lẫn chủ tịch… Nhưng chuyện này… anh xin lỗi! Anh không thể…

Nhất Phàm chỉ nói tới đấy rồi toan quay lưng bước đi… Nhưng bàn tay cô vẫn không chịu buông tay anh ra…

-Nhất Phàm…

Hắn nghe thấy những lời nói run rẩy của cô mà trong đầu gần như không hề muốn tiếp nhận gì hết… Mặc kệ! Cô coi hắn là lừa tình cũng được, gây thất vọng cho chủ tịch lẫn con gái cưng của ông, Nhất Phàm cũng chẳng mong mình được yên ổn… Nhưng tất cả những gì hắn nghĩ tới lúc này chỉ có cậu, chỉ có Tử Đào của hắn… Hắn không cần gì hết… Nhưng rất cần cậu… rất cần Hoàng Tử Đào trong cuộc đời này…

-Anh xin lỗi, Yuri…

Hắn gạt nhẹ tay cô ra khỏi cánh tay mình. Nhưng còn chưa kịp ra tới cửa đã sững lại vì giọng nói run rẩy của cô…

-Nhất Phàm! Cảm ơn anh!

-Cảm ơn anh?_Hắn ngạc nhiên quay lại nhìn cô.

-Thực sự, có một người đang chờ đợi em ở một nơi rất xa… Chỉ vì papa ép buộc mà em mới gần gũi anh… Nhưng anh đừng hiểu lầm, em thực sự rất yêu quí anh… Chúng ta vốn dĩ rất hợp nhau… Nhưng hợp làm những người bạn, anh ạ…

*****

Tra chìa khóa vào ổ, Tử Đào nhẹ nhàng vươn tay dựt đứt dây báo chuông cửa trước ổ khóa rồi mới lẳng lặng vào nhà… Lờ đi những tiếng hát hát vô tư của SeHun trong phòng tắm mà bỏ lên phòng… Ngả người xuống nệm, Tử Đào vô thức nhìn quanh căn phòng tối mịt mờ của mình… Nằm chán lại ngồi dậy với tay tới bình nước trên đầu giường… Nhưng mới nhấp một ngụm liền buông chiếc cốc trên tay rơi xuống nền đất vỡ tan… Khẽ cười một tiếng nhưng lông mày lại nhíu lại rất lâu…

-Hyung! Anh làm sao vậy? Đã về từ khi nào? Em nghe thấy tiếng đổ vỡ…

-SEHUN! TẮT ĐÈN ĐI NGAY!!!!!!!!!!!!!!

Thằng nhóc vừa bật được cái đèn sáng trưng đã ngơ người vì tiếng hét lớn của Tử Đào… Vô thức gạt nhẹ công tắc xuống trong cơn sợ hãi…

-Hyung?

-Anh… anh xin lỗi!

Tử Đào nhận ra cái cách cư xử của mình đột nhiên đã trở nên quá nhạy cảm với mọi thứ… Cậu vốn dĩ không phải là người dễ tức giận, không phải là người dễ bị tổn thương… Nhưng có ai đó làm ơn hãy nói dùm cho cậu biết, nếu cái cảm xúc trong trái tim này không phải tức giận, không phải là tổn thương thì là nó là cái chết tiệt gì????? Thực đau đớn… đau đớn tới mức không thể thôi nghĩ tới… Niềm tin… đã đổ vỡ mất rồi…

-Hyung? Anh làm sao vậy?

SeHun tiến lại gần cậu rồi vươn tay chạm vào vai Tử Đào… Đón lấy cơ thể đang run rẩy của cậu vào trong lòng mình mà siết chặt. Có lẽ vì không nhìn thấy gì trong bóng tối của căn phòng, thằng nhóc tưởng cậu đã khóc mà vươn tay chạm lên mặt Tử Đào nhằm lau đi nước mắt… SeHun hơi chột dạ vì gương mặt hoàn toàn bình thường của cậu nhưng vì cơ thể đang run bần bật trong lòng mình mà lo lắng…

-Hyung? Anh ốm sao?

-…………………

-Hyung?

-Uhm… Anh không sao… Chỉ là hơi choáng váng một chút nên lỡ tay làm vỡ cốc mất…

Tử Đào đẩy vai thằng nhóc ra khỏi người mình, cố kiếm một chất giọng bình thường nhất mà nói với SeHun đang lơ ngơ sờ soạng khắp mặt cậu trong bóng tối… Thằng nhóc im lặng một hồi nhưng rồi cũng tin cho… Sau đó lại líu lo vào tai cậu…

-Anh đã ăn tối chưa, hyung? Nếu mệt quá em liền nấu cho anh súp nha? Hay là ăn canh gà nhỉ? Cơ mà nên ăn cháo thì hay hơn… Hyung! Anh muốn ăn gì?

Cậu khẽ cười nhạt vì những câu hỏi dồn dập của thằng nhóc. Tự lắc đầu mình. Oh SeHun trưởng thành tới đâu đi chăng nữa thì đối với cậu vẫn giống như một đứa trẻ con, vô lo vô nghĩ…

-Anh chỉ hơi mệt thôi, đồ phiền phức này… Bữa tối cũng đã ăn rồi nên em đừng lo… Mà sao hôm nay đột nhiên tinh thần lại tốt đẹp như vậy?

-Anh à… Cái này nói riêng cho mình anh nha… Hình như Lulu đã có tình cảm với em rồi… Em đã hẹn anh ấy tới chân cầu Taipa, nếu hôm nay anh ấy tới tức là đối với em đã có tình cảm rồi… Vì thế em phải đi đây hyung…

Câu hỏi đối với thằng nhóc chỉ là một cậu xã giao cho bớt nhạt mồm nhạt miệng, Tử Đào cậu quả thực không hề có hứng thú đối với câu trả lời… Nhưng trái tim thực sự cứ như một miếng vải đã bị cắt góc, bất cứ ai cũng có thể dễ dàng cầm mà xé rách làm đôi… Niềm hạnh phúc của người này có thể trở thành nỗi đau của người khác thực dễ dàng… Tử Đào lẳng lặng bỏ ra ngoài sau khi nghe thấy tiếng huýt sáo của thằng nhóc khuất sau cánh cửa vừa được khóa sập lại. Vừa đem tủ lạnh mở ra thì lốc bia mới mua của SeHun đã đập vào mắt… Tử Đào liếc qua liếc lại mọi thứ trong chán nản nhưng rồi vẫn là lắc đầu mà đóng tủ lạnh lại, bàn tay vươn lên nóc tủ lấy xuống bình café hạt trên đó… Lẳng lặng đổ vào máy pha café sau khi đã nghiền nhỏ, cậu rót một ly rồi trèo lên bậu cửa sổ ngồi như một đứa ngốc ngơ ngẩn nhìn ra ngoài thành phố hoa lệ phủ đầy tuyết trắng xóa… Café không hề thêm đường, đắng từ khi chạm lưỡi vào cho tới khi lưu lại bên cuống họng. Nhưng Tử Đào vẫn là ngoan cố uống cho bằng sạch, sau đó lại tự động rót thêm một ly đen đắng ngồi uống như nước lọc… Ánh đèn đường nhạt nhòa lấp lánh từ những ô cửa kính khiến cậu cảm thấy bản thân gần như sắp nghẹt thở khi nghĩ tới tất cả… Những nụ cười, những yêu thương, những vấn vít hắn dành cho cậu tất cả chỉ là dối trá? Hay sự thực là hắn đã chán cậu? Tử Đào nép chặt người vào tấm kính trong trước mặt, khẽ rùng mình vì cái buốt lạnh bên da thịt… Cậu đã tin hắn… và cùng vì niềm tin ấy mà yêu hắn tới khắc khoải rồi…


Đấy! Cảm giác này chính là khi đặt trọn vẹn bản thân vào một người nào đó để rồi bỗng chốc nhận ra niềm tin trên đời này rất mong manh… Và cái gọi là tình yêu thậm chí còn mong manh hơn… Yêu, từ bỏ mọi thứ của chính mình để rồi bàng hoàng nhận ra bản thân đã không còn chút gì là của mình… Đau đớn tới nghẹt thở khiến cho mọi cảm giác khác như ngưng trệ lại tức thời… Tất cả chỉ có đau đớn chất chồng lên trái tim nhỏ bé để rồi vô lực nhắm chặt mắt lại kiềm nén nước mắt rơi… Niềm tin… tình yêu… trái tim… vỡ thật rồi… Tất cả đều tan vỡ thật rồi…

End Chương 18

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương