Nếu Được Xin Hãy Bên Nhau
-
Chương 56: Nguyên nhân chết
PTSD- rối loạn căng thẳng sau chấn thương có thể nói là nỗi ám ảnh kinh hoàng với hàng triệu người trên thế giới. Nếuthời gian xảy ra biến cố đối với người bệnh là sự khủng hoảng thì PTSD chính là cơn ác mộng đau đớn và dai dẳng. NHững tổn thương về tâm lý cũng như sinh lý mà PTSD mang đến người bệnh là vô cùng nặng nề.Rối loạn căng thẳng sau chấn thương là một rối loạn tâm lý phức tạp, một trong những biểu hiện của các căn bệnh liên quan đến stress. Một trong những triệu chứng lâm sàng của PTSD chính là lo âu, sợ hãi kéo dài trong một thời gian sau khi xảy ra biến cố về tâm lý cũng như sinh lý. Qúa trình này kéo dài trong một khoảng thời gian vô định, nó ám ảnh người bệnh với những hình ảnh không ngừng lặp đi, lặp lại về một quá khứ đau thương, nó dày vò tinh thần bệnh nhân bởi những cơn ác mộng giữa đêm hay đơn giản là bóp chết đi ý chí sinh tồn, khát vọng sống...dần dần nó bào mòn, nó giết chi sự sống người bệnh. Trầm cảm hay rối loạn nhân cách cũng là một trong những biến chứng nặng nề của PTSD. Chính vì thế, có thề nói, giây phút bạn đối mặt với kinh hoàng vẫn chưa phải là điều kinh hoàng nhất mà bạn sẽ gặp phải.
Và cũng vì thế, Dương Nguyên càng muốn hành hạ Chương HIểu. Bởi nếu bây giờ cô đã hóa điên thì tốt, còn nếu không thì sớm muộn gì cũng hóa điên mà thôi.
Trở lại với căn phòng đen tối ấy. Chương Hiểu vẫn ngồi yên đó, không phản ứng gì từ khi Dương Nguyên phát đoạn băng. Trong căn phòng u tối, chút ánh sáng yếu ớt phát ra từ chiếc ti vi cũ. Trên màn hình đã lắm vết xước, những hình ảnh đau thương và đẫm máu của một vụ nổ kinh hoàng đang xảy ra. Giây phút Trình Ngạn Thâm cùng cảnh sát bước vào căn phòng, lúc anh mở cơ quan và rồi vụ nổ xảy ra...Những hình ảnh không ngừng lặp lại, một cô gái không ngừng nhìn vào khoảng không vô định phía trước, những bộ phận người vẫn treo lủng lẳng trên đầu...tất cả đem đến một khung cảnh kinh dị và gợn người.
Dương Nguyên vẫn không ngừng quang sát, đôi mày hắn cau chặt lại, đôi tay không ngừng nắm chặt. Chương Hiểu vẫn thế, không phản ứng gì cả cứ như mọi việc trước mắt không liên quan đến cô. Đúng là cứng đầu.
Trên màn hình bỗng dưng xuất hiện một đoạn băng khác. Hình ảnh cũng là trong một căn phòng, một người con trai rắn rỏi, mặc cảnh phục đang bị cố định tay chân. Ánh mắt vị cảnh sát trẻ không ngừng nhìn về phía trước, miệng không ngừng la hét, tay chân thì vùng vẫy dữ dội.
- KHông...không. Thả tao ra...thả ra...có nghe không...có ai không. Không thể...
Ống kính máy quay lệch đi, màn hình chuyển cảnh khác. Trong đó, một con chó to và dữ với bộ răng sắc, nhọn đang xé xát một thi thể. Đầu, tay, chân...Từng lớp da, từng miếng, từng miếng...Máu chảy đầy cả khoảng sân, thấm hết cả hàm răng sắc nhọn. Tiếng la hét vẫn không ngừng.
Sau khi xử lý xong một người, con chó nằm im, mệt mỏi ngủ đi. Màn hình chuyển màu đen. Rất nhanh sau đó, màn hình bật sáng, vẫn là căn phòng đó, vẫn là con chó hung dữ và người cảnh sát kia. NHưng bây giờ, tiếng la hét đã biến thành tiếng gào thét kinh khủng.
- Không được qua đây...Súc sinh...không được...không được qua đây...A... không được...cứu tôi...cứu tôi...
Tiếng gào vang vọng khắp không gian. Con chó không ngừng tiến đến, từng bước, từng bước. Và rồi như có cái gì kích thích, nó chạy nhanh đến người đàn ông và một tiếng hét thất thanh.
Màn hình vụt tắt. Căn phòng lại trở về với không gian u tối.
Và cũng vì thế, Dương Nguyên càng muốn hành hạ Chương HIểu. Bởi nếu bây giờ cô đã hóa điên thì tốt, còn nếu không thì sớm muộn gì cũng hóa điên mà thôi.
Trở lại với căn phòng đen tối ấy. Chương Hiểu vẫn ngồi yên đó, không phản ứng gì từ khi Dương Nguyên phát đoạn băng. Trong căn phòng u tối, chút ánh sáng yếu ớt phát ra từ chiếc ti vi cũ. Trên màn hình đã lắm vết xước, những hình ảnh đau thương và đẫm máu của một vụ nổ kinh hoàng đang xảy ra. Giây phút Trình Ngạn Thâm cùng cảnh sát bước vào căn phòng, lúc anh mở cơ quan và rồi vụ nổ xảy ra...Những hình ảnh không ngừng lặp lại, một cô gái không ngừng nhìn vào khoảng không vô định phía trước, những bộ phận người vẫn treo lủng lẳng trên đầu...tất cả đem đến một khung cảnh kinh dị và gợn người.
Dương Nguyên vẫn không ngừng quang sát, đôi mày hắn cau chặt lại, đôi tay không ngừng nắm chặt. Chương Hiểu vẫn thế, không phản ứng gì cả cứ như mọi việc trước mắt không liên quan đến cô. Đúng là cứng đầu.
Trên màn hình bỗng dưng xuất hiện một đoạn băng khác. Hình ảnh cũng là trong một căn phòng, một người con trai rắn rỏi, mặc cảnh phục đang bị cố định tay chân. Ánh mắt vị cảnh sát trẻ không ngừng nhìn về phía trước, miệng không ngừng la hét, tay chân thì vùng vẫy dữ dội.
- KHông...không. Thả tao ra...thả ra...có nghe không...có ai không. Không thể...
Ống kính máy quay lệch đi, màn hình chuyển cảnh khác. Trong đó, một con chó to và dữ với bộ răng sắc, nhọn đang xé xát một thi thể. Đầu, tay, chân...Từng lớp da, từng miếng, từng miếng...Máu chảy đầy cả khoảng sân, thấm hết cả hàm răng sắc nhọn. Tiếng la hét vẫn không ngừng.
Sau khi xử lý xong một người, con chó nằm im, mệt mỏi ngủ đi. Màn hình chuyển màu đen. Rất nhanh sau đó, màn hình bật sáng, vẫn là căn phòng đó, vẫn là con chó hung dữ và người cảnh sát kia. NHưng bây giờ, tiếng la hét đã biến thành tiếng gào thét kinh khủng.
- Không được qua đây...Súc sinh...không được...không được qua đây...A... không được...cứu tôi...cứu tôi...
Tiếng gào vang vọng khắp không gian. Con chó không ngừng tiến đến, từng bước, từng bước. Và rồi như có cái gì kích thích, nó chạy nhanh đến người đàn ông và một tiếng hét thất thanh.
Màn hình vụt tắt. Căn phòng lại trở về với không gian u tối.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook